Dù trước đó Ngộ Sắc đại sư đã nói dối nàng bao nhiêu lần, nhưng lần này thì không.

Y đã chia cho nàng đúng một nửa số bạc lừa được từ Nhậm Vạn Ngân.

Y cũng đã nói không ít những lời ngọt ngào, nhiều đến nỗi nàng có thể tận hưởng đến cả đời.

Y đã cùng nàng mặc áo tình nhân, tuy chỉ là hai bộ miễn cưỡng có chút quan hệ với nhau.

Sau bữa tối, y đưa nàng đi dạo bộ, gặp người quen trong giang hồ, y nhoẻn miệng cười chỉ nàng và nói: “Người con gái của ta, huynh đệ đã gặp rồi.”

Y ăn chuối cùng nàng, ép Thần bút vẽ tranh, thậm chí…

Kịch diễn rất trọn vẹn, y viết cả thư tình.

Trong lá thư tình viết – Lúc cười trông nàng thật đẹp.

Chính xác là vậy, chỉ có một câu.

Bên dưới ký tên: Người đàn ông của nàng… không đúng, chữ “Người đàn ông” bị xóa tẩy thô bạo, cuối cùng bị sửa lại thành “Đại sư của nàng.”

Tầng tầng lớp lớp những lời ngọt ngào ấy như cuộn kén, bó chặt lấy nàng, khiến nàng lan man, hư ảo như trong giấc mơ, khó lòng thoát ra được.

Mãi đến tận hôm trước, họ gặp nhau ở một nơi mà đáng lẽ không nên gặp.

“Ơ, đại sư, ngươi cũng đến đây để ăn trộm bảo bối sao?”

“Nàng cũng vậy? Trùng hợp nhỉ, vậy đi cùng nhau!”

Lời đối thoại lạ đời diễn ra trong phòng cất giữ vàng bạc của Nhậm Vạn Ngân. Phủ họ Nhậm đang náo nhiệt tổ chức đại hội quyên góp, vậy mà họ lại không hẹn mà gặp ở đây. Rõ ràng y rất lý trí, họ là đồng bọn của nhau, là lang và sói chạm trán nhau với những mục đích của riêng mình.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến Hình Hoan trở về với hiện thực, “Không cần, không cần. Đại sư công lớn, ngươi cứ lấy đi, ta chỉ là tình cờ đi ngang đây thôi.” Các bảo bối chất đống trong phòng khiến Hình Hoan sáng cả mắt, nhưng nàng vẫn giữ được biểu hiện khiêm tốn.

“Vậy sao? Vết thương trên mặt nàng cũng là do lần trước tình cờ đi ngang qua đây sao?” Y mỉm cười, bóc trần sự thật.

Nói dối với y cũng giống như múa rìu qua mắt thợ. Bởi vậy, Hình Hoan chọn cách thành thật, “Thực ra là thế này, những bảo bối này ta đều không cần, ngươi thích lấy thì cứ lấy hết đi, coi như ta chưa thấy gì. Ta chỉ cần một miếng đá thôi, ngươi có nhìn thấy nó ở đâu không? Nghe nói nó màu tím, rất đẹp.”

“Miếng đá đó rất đáng giá sao?” Không cần nghĩ cũng biết rằng chắc chắn thứ nàng cần không hề rẻ, nhưng y vẫn hỏi.

“Đúng, đúng, đúng, ngươi lấy được nó rồi sao?”

“Chưa từng thấy!”

“… Đại sư, đừng đùa nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã có danh phận vợ chồng một ngày, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm trở mặt đoạn tình đoạn nghĩa với ta chỉ vì một mảnh đá sao?” Phì! Chưa thấy bao giờ y lại còn nói nó rất đáng giá? “Bần tăng nhẫn tâm.” Y rướn mày, nhìn điệu bộ của nàng, không nói lên lời, bỗng cảm thấy buồn cười.

Hình Hoan như thế bị người ta ép nhét một con ruồi vào miệng, những điều định nói đành nín nhịn lại khi thấy biểu hiện vô tình của y. Nàng biết mình không có tố chất khiến đàn ông phải thương hoa tiếc ngọc, nhưng như vậy thì đã sao? Hừ, nàng cũng đâu có yêu đương gì với y, trong mối quan hệ bình đẳng đôi bên cùng có lợi này, nàng không phải chịu lép vế.

“Ai cần biết ngươi có nhẫn tâm hay không, cùng lắm năm phần bạc của ta cho ngươi hết, ta chỉ cần miếng đá đó thôi, như vậy ngươi có chịu không?”

Y nhún vai, mỉm cười thể hiện mình không thể làm khác được.

“Này, đừng có trêu tức ta thế chứ, nếu không chuyện gì ta cũng dám làm đấy! Người có tin ngay bây giờ ta sẽ tìm Nhậm Vạn Ngân để tố cáo ngươi…” Chưa nói hết ánh mắt của nàng chợt nhận ra dưới chân Ngộ Sắc có một túi trông rất nặng, “Ngươi cũng thật quá đáng! Mang cả cái túi to thế kia để đựng bảo bối, lại còn ních đầy thế kia! Ta không tin trong đống đó không có miếng đá.”

Để được tận mắt chứng kiến, Hình Hoan vội quỳ xuống, bới tung túi đồ ra.

Hạt tràng mắt mèo tránh tà màu đỏ, hàng thượng đẳng! Bát lưu ly, hàng thượng đẳng! Mõ bạch đàn tím, hàng thượng đẳng! Y cũng rất biết chọn đồ. Lật từng thứ đồ trong túi ra, Hình Hoan càng lúc càng cảm thấy có điều gì không ổn, thú tìm bảo bối cũng tiêu tan. Áo cà sa, áo cà sa, áo cà sa, toàn là áo cà sa…

Không có bạc vàng gì, y để tất cả số bạc lừa được lại cho nàng sao? Nếu vậy thì nàng phải mừng rỡ, nhưng chẳng hiểu nổi, có cố thế nào nàng cũng không nhếch mép lên cười được. Hóa ra, dù là cười mếu cũng cần hao tổn tâm sức.

“Hoan Hoan muội muội, không ngờ nàng lại thích áo cà sa của bần tăng đến mức đấy. Nếu thích thật nàng có thể lấy một cái làm kỷ niệm, bần tăng không bận tâm điều đó. Nhưng xin đừng vò nát, cào xé nó như thế có được không?”

Những lời lẽ mỉa mai được nàng đáp lại bằng cái nhìn ngỡ ngàng. Nhìn trừng trừng y hồi lâu, điệu cười mỉm ngửa mặt ấy khiến nàng thốt ra giọng thất vọng: “Người sắp đi rồi ư?”

“Có vấn đề gì không? Thông thường đại sư phải rút lui khi đã thành công.”

Dường như tất cả mọi thứ phát ra từ miệng y đều biến thành lẽ đương nhiên, ngay cả Hình Hoan cũng như bị ma xui quỷ khiến tự vấn lại mình, có vấn đề gì không? Những thứ cần lừa được thì đã lừa được, lẽ nào y còn phải đợi ăn tất niên sao? Nàng cười trừ, “Ừ, vậy đi bình yên, có cần ta tiễn một đoạn không?”

“… Không cần, chúng ta cũng có thân thiết đến mức như Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đâu, không cần bắt chước kiểu tiễn đưa mười tám dặm như họ.”

Sự bất cần trong lời nói như chế giễu Hình Hoan, nàng thở mạnh, phản kích lại: “Ngươi nghĩ được như vậy là tốt, thực ra ta cũng không có thời gian để tiễn ngươi. Mà này, ta là người cũng rất hiểu đạo lý biết ơn, đùa cùng ngươi ta thấy rất vui, có cái này ngươi cầm lấy, quà tạ ơn.”

Nói rồi, nàng rút từ trong túi áo một thứ đồ, đầu không ngẩng lên, tay chìa thẳng ra.

Ngộ Sắc đưa tay ra, nắm chặt lấy, ngắm nhìn một lát. Đó là một cái túi đựng tiền, màu đỏ bắt mắt, viền thêu kim tuyến hình hoa hải đường nở rộ. Nổi rõ giữa đám hoa là chữ “Hoan” rất lớn, mỗi một đường kim mũi chỉ cũng thấy được tấm lòng của người làm ra nó.

“Hoa văn trông hơi quê mùa.” Y lắc lắc rồi lạnh lùng bình phẩm, liếc thấy Hình Hoan trợn tròn mắt nhìn vì bất mãn, y mới lập tức phụ thêm một nụ cười tươi rói, “Bần tăng bỏ qua những điểm đó, đành thu nạp vậy, có cần quà đáp lễ không?”

“Không thèm!”

“Thật là tinh ý quá, bần tăng cũng không nỡ tặng.” Y đưa mắt nhìn xuống Hình Hoan đang quỳ dưới đất, tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu nàng, làn tóc mềm đen len qua kẽ tay y. Rút tay lại, y nói “Mấy ngày gần đây ta cũng rất vui, có thời gian sẽ lại đến tìm nàng cùng chơi.”

Hành động của y giống như đang vỗ về một con mèo con. Hình Hoan nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay của y, nàng không chịu lép vế, đứng bật dậy vỗ vai y, “Đại sư, đừng đùa nữa nữa, ngươi nghĩ ta không có tướng công sao mà phải chơi cùng ngươi? Ngươi có thấy ai bỏ hàng thật để ôm lấy hàng giả bao giờ chưa?”

“À đúng, nàng đã có tướng công, suýt nữa thì bần tăng quên mất. Không sao, tinh thần có chút lầm lỡ cũng không sao, Phật tổ sẽ tha thứ cho nàng. Khi về với tướng công nàng vẫn có thể nghĩ đến ta. Nhưng đừng nghĩ nhiều quá, chỉ một chút thôi là đủ.”

“Vậy phiền đại sư chịu khó thắp hương cầu nguyện cho ta và tướng công, nếu sinh con trai sẽ nhận đại sư làm cha nuôi.”

“Đừng khách sáo. Có cơ hội ta cũng sẽ sinh một đứa để nàng thỏa nguyện mong ước làm mẹ nuôi, không phải cảm động, có đi có lại.”

“..” Rõ ràng là trong cuộc giao chiến này Hình Hoan ở thế thất bại.

Nàng cố cười gượng còn Ngộ Sắc trước mặt thì tươi tắn trong cả ánh mắt. Nàng mím chặt miệng, không nói một lời, nàng không thể hững hờ coi như không có chuyện gì xảy ra như y được.

Cắn chặt môi, cúi đầu im lặng, một lát sau, nàng bất ngờ tiến lên phía trước, chân kiễng cao, ôm chặt lấy y.

Từ ngày quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Hình Hoan ôm y chặt đến thế. Nghiêng đầu, má nàng chạm nhẹ lên nách y, cảm nhận được y chợt cứng đơ người trong chốc lát, thật không ngờ trong lúc tâm trạng thế này vẫn cảm nhận được sự thỏa mãn. Nàng nhanh chóng nhoẻn miệng cười, rồi lẩm bẩm khó hiểu: “Đại sư, từ nay sẽ không còn được gặp ngươi nữa, phải không?”

Cảnh tượng này không còn lạ lẫm gì với Ngộ Sắc, lúc chia ly, người con gái ôm gọn trong vòng tay, y đã được thưởng thức nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y không đẩy họ ra. Trước câu hỏi của nàng, y chọn sự im lặng.

“Sau này tướng công có mắng nhiếc, chỉ cho ta ăn lương khô cũng không có ai đưa ta đi ăn cá nướng nữa, đúng không?”

“…” Đồ cáo già, định giở trò tình bi lụy gì đây. Vui lắm hay sao?

“Ừm, nếu đại sư rảnh nhớ thắp giúp ta mấy nén hương phù hộ độ trì cho ta hạnh phúc, phù hộ độ trì cho tướng công ta từ nay biết trân trọng ta, phù hộ độ trì cho ta và tướng công nhanh chóng động phòng, phù hộ độ trì cho ta khi động phòng không bị đau quá, phù hộ độ trì cho tướng công…”

“Hắn ta tốt vậy sao?” Y chưa từng gặp tên chặt củi đó, trong thời gian ngắn tới cũng không muốn gặp hắn vì chỉ thêm bực mình. Nhưng dù sao, sau lần giao chiến với hắn qua tấm cửa ngăn cách, y biết rằng nàng không hạnh phúc, người đàn ông đó cũng không thể đem lại cho nàng hạnh phúc.

Y không hiểu, không hiểu tại sao nàng lại bị đối xử như vậy, nhưng nàng vẫn nhanh chóng quên đi sự giận dữ, vẫn cố chấp như vậy.

“Rất không tốt!” Không biết dịu dàng, không biết lãng mạn, lúc nào cũng ở tận trên cao, khiến nàng lúc nào cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Triệu Vĩnh An trong mắt nàng không phải là một người tốt, càng không phải làm một người chồng tốt.

“Vậy mắt nàng bị gỉ mắt làm cho mờ rồi sao?”

“…” Đại sư, ngươi không giữ được bình tĩnh nữa rồi sao? Câu nói ấy khiến Hình Hoan nhìn chăm chăm y, trông y không giống một hòa thượng lắm nhưng lúc nào cách nói chuyện của y cũng đều đều, rõ ràng, những lời nói có ý bực dọc như vậy quả không hợp với khí chất của y. Nàng chau mày, nghiêng đầu nghĩ một lát rồi cười trừ, “Ngươi không hiểu đâu, có những người không thể nói rõ là họ tốt ở điểm nào, nhưng số đã định. Ở đời này ta đã bội tình bội nghĩa nhiều rồi, nhưng không được phép không phải với tướng công.”

“Ừm?” Lời phát ngôn như câu thề khiến y không hiểu lắm, và cũng cảm thấy không cần thiết phải cố hiểu, “Ta chẳng phải đã nói với nàng, dù có là số đã định ta cũng sẽ cùng nàng vượt qua.”

“Thôi đi đây, ta đang vội.” Bỗng y mỉm cười, chặn đứng không khí càng ngày càng trở nên khó hiểu, đưa tay đẩy người con gái ra.

Sau khi buông câu nói lạnh lùng, y đi thẳng không thèm nhìn lại.

Bị đẩy ra vô tình, Hình Hoan chớp chớp mắt một hồi lâu rồi mới định thần lại, tay dừng lại giữa không trung không biết nên giơ tay lên hay thả xuống. Nàng muốn kéo lấy vạt áo của y, nhưng dựa vào cái gì mà nàng có thể làm thế? Nàng muốn được giống như y, thản nhiên nói một câu “Ta đang vội”, nhưng nàng không tu hành được đức tính coi tất cả thế gian đều hư vô như trong sách Phật dạy…

Đại sư, trong số những lời nói ngọt ngào ngươi đã nói, có thể coi một số là thật được không? Nếu ta thực sự là kẻ đoản mệnh thì ngươi có đi đưa cho ta không, có siêu độ cho ta không? Còn nữa… ta sẽ coi những chuyện xảy ra gần đây là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy xóa sạch ký ức, nếu như vậy thật, chúng ta chẳng phải chẳng còn là gì của nhau nữa?

Những lời nung nấu trong lòng ấy nàng muốn lấy hết dũng khí để nói ra.

Nhưng Ngộ Sắc không cho nàng cơ hội để mà lưu luyến.

Cái màu đỏ bạc mất tích dưới bóng chiều, đỏ rực, mà cũng rực đến nhạt nhòa… chẳng chút vướng bận.

Thương gia giàu có Nhậm Vạn Ngân nổi tiếng kinh thành vì thói keo kiệt đã lâu không hào phóng phát tài lộc như thế.

Để toàn thể bách tính kinh thành biết đến nghĩa cử hảo tâm của hắn, để việc thiện hắn làm sớm đến tai Phật tổ, hắn tổ chức linh đình đại hội quyên góp, mời tất cả những người quen biết trong thương hội đến cổ vũ, tham gia. Các bàn tiệc bày đầy thức ăn trong khu sân to nhất trong phủ, chỉ cần là những người có khuôn mặt đầy đủ ngũ quan thì đều có thể vào ăn uống thoải mái.

Nhân sĩ trong giang hồ lũ lượt rước khẩu hiệu bày tỏ lòng cảm kích đến.

“Nghe nói, hắn bỗng dưng chuyển tính là vì một người con gái, đúng là nghìn vàng mua một nụ cười của người đẹp.” Tên nô gia Triệu gia trang cẩn thận từng lời khi truyền tin lại cho nhị thiếu gia.

Nhưng, từ đầu đến cuối, nhị thiếu gia vẫn lãnh đạm như thường, coi như chẳng gì liên quan đến mình, điềm nhiên thưởng thức trà nóng.

Một lúc sau, thấy tên nô gia nhà mình có xu hướng thao thao bất tuyệt như xe không bóp được phanh, chàng không chịu nổi, “Ta còn nhớ rõ là sai các ngươi đi thám thính tin tức của Hình Hoan và tên gian phu cơ mà.”

“Nhị thiếu gia, ngài để con nói hết, đang chuẩn bị nói đến chỗ mấu chốt. Giang hồ đồn rằng, cô nương khiến Nhậm Vạn Ngân phải cam tâm tình nguyện ném nghìn vàng ra tên là Hình Hoan!”

“Mấy ngày gần đây ta đã gặp quá nhiều người tên là Hình Hoan rồi!” Lần này chàng không thèm gặp nữa, trong lòng đoán chắc lũ nô gia bất tài nhà mình lại tìm sai hướng. Người con gái ấy có khả năng khiến người ta phải bỏ ra hàng ngàn lượng vàng sao?

“Lần này là thật, nam nữ trong giang hồ đều nhất loạt đồng thanh khẳng định với nô tài đến mười lần, cô nương khiến công tử họ Nhậm đổi tính tuyệt đối là a hoàn Hình Hoan của Triệu gia trang.”

Rầm! Nhị thiếu gia điên cuồng lại xuất hiện, tách trà sứ Thanh Hoa bị chàng đập vỡ vụn.

Bọn nô gia không dám nói gì, im thin thít nhìn chàng từ từ đứng dậy, đi đi lại lại trong đại sảnh.

“Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Theo ta đi bắt gian phu!” Một lát sau, chàng quyết đoán ra lệnh.

Chàng cảm nhận sâu sắc được rằng sự tôn nghiêm của đàn ông trong chàng bị chà đạp, thật không ngờ tất cả đám giang hồ đều đã biết cả, chỉ có chàng là mụ mị chẳng hay biết gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện