Từ khi đoàn quý tộc phương Tây qua đây, Hoàng cung Tân Thục gần như ngày nào cũng tổ chức yến diên [1]. Tiệc lớn đến tiệc nhỏ. Tiệc tại tư phủ của các vị Vương gia cho đến tiệc diễn ra trong cung. Thiệt sự khiến người khác không khỏi ngán ngẩm. Cũng may, chỉ còn một buổi vãn yến [2] nữa tình trạng này sẽ kết thúc. Thật có cảm giác như thoát khỏi sự tra tấn.
Lôi Vi sau gần 19 ngày nhốt mình trong Cẩm Sa phòng cuối cùng cũng trở về Túc Duyên các bên trong Đông cung. Chân trước vừa bước vào yến thất [3] chân sau đã ngả người lên giường rồi lăn đùng ra ngủ khiến cả Đồng Thảo lẫn Hoa Lệ phải vất vả lắm mới thay được đồ ngủ cho nàng. Đêm nào cũng gần như thức trắng để hoàn thành 40 tấm vải người bình thường làm sao có thể chịu được? Nàng lần này quả thực đã vượt qua giới hạn của mình. Cũng may nàng vẫn ăn uống đầy đủ, ngày ba bữa nên giờ nàng chỉ cần ngủ đủ giấc là được.
_ Thái tử giá đáo!
Châm lửa vào đĩa, Đồng Thảo và Hoa Lệ vội ra mở cửa rồi cúi người thi lễ.
_ Điện hạ cát tường!- Đồng Thảo và Hoa Lệ vội vàng tung hô.
_ Đứng lên cả đi!
_ Tạ Điện hạ!
_ Thái tử phi thế nào rồi? Nhìn sắc mặt đầy lo lắng của Phúc Tuần, lòng Đồng Thảo cũng buồn theo.
_ Hồi Điện hạ!- Đồng Thảo chậm rãi tâu.- Thái tử phi từ lúc mới trở về đã ngủ rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy ạ. Có vẻ như vì mệt quá nên chưa tỉnh chứ không có dấu hiệu gì bất thường cả.
_ Ta biết rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi gật đầu.- Các ngươi lui ra cả đi.
_ Chúng nô tỳ cáo lui!
Dứt câu, Đồng Thảo cùng Hoa Lệ nhanh chóng rời khỏi phòng. Một mình bước trên con đường dài và hẹp, Đồng Thảo chậm rãi tiến về phía cổng của Túc Duyên các. Mấy ngày nay, những gì Băng Tư nói trong đêm hôm ấy, cứ mãi vọng lại trong đầu nàng. Theo Lôi Vi vào cung và chứng kiến những gì nàng ấy trải qua, quả thật nàng biết nữ tử ấy đã phải nổ lực rất nhiều mới có được ngày hôm nay, mới có được trái tim của Phúc Tuần một cách trọn vẹn như vậy. Nhưng nếu không phải là duyên phận, là số mệnh, là ý trời, vậy tại sao Phúc Tuần gặp Lôi Vi sau nàng nhưng lại chỉ để tâm đến mình nàng ấy, chứ không hề để mắt đến nàng dù chỉ một lần. Nếu không phải là thiên ý, là duyên phận vậy đây là gì? Nàng thiệt sự không tài nào nghĩ ra.
_ Muội muội!
Từ xa có chất giọng trầm truyền tới khiến Đồng Thảo không khỏi gật mình. Quay lại nhìn, nàng nhanh chóng nhận ra Đồng Vũ. Từ sau khi chàng từ sa trường trở về, hai huynh muội nàng vẫn chưa có dịp gặp nhau, nàng nghe đâu chàng đã được thăng chức nhưng không dám nhiều chuyện mà đi dò la hỏi han. Nay gặp nhau, nhìn huynh trưởng của mình gầy đi, nàng không khỏi xót lòng.
_ Ca ca!- Vừa tiến về phía Đồng Vũ, Đồng Thảo vừa quan sát chàng thật kỹ.- Huynh gầy đi rồi!
_ Ta không sao!- Mỉm cười, Đồng Vũ chậm rãi nói.- Ta vẫn rất khỏe. Muội không cần phải lo. Ngược lại, ta lại lo cho muội nhiều hơn. Ở đây muội không bị làm khó chứ?
Nhìn ánh mắt đong đầy lo lắng của Đồng Vũ, Đồng Thảo cảm thấy thật ấm áp. Trên đời này, huynh ấy là người thân duy nhất của nàng.
_ Huynh thừa biết, Lôi...à...Thái tử phi đối xử với muội rất tốt mà.- Vừa nói, Đồng Thải vừa chậm rãi bước đi.
_ Ta đương nhiên biết!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa mỉm cười, nụ cười ấy đong đầy lo lắng.- Ta chỉ lo lắng các vị chủ tử kia sẽ vì muốn chèn ép nàng ấy mà tìm cách gây khó dễ thậm chí bức hại muội. Đến khi đó, không chỉ nàng ấy mà cả muội cũng rơi vào hiểm cảnh.
_ Sao nghe có vẻ như ca đang lo lắng cho Thái tử phi hơn lo cho muội vậy?- Vừa nói, Đồng Thảo vừa vờ chau mày.
_ Ta đương nhiên là lo cho muội rồi. Muội là bào muội [4] của ta, sao ta có thể không lo được, còn Thái tử phi đã có Điện hạ rồi. Muội chỉ là một cung nữ. Chuyện cung nữ bị làm con tốt thí của chủ tử, trong cung không phải là ít. Thái tử phi tuyệt đối không phải là loại người đó nhưng ta sợ sẽ có ngày các chủ tử khác lợi dụng sự thiện lương của nàng ấy mà tìm cách bức hại muội. Vậy nên, muội phải hết sức cẩn thận.
Càng nghe Đồng Vũ nói, Đồng Thảo càng cảm thấy bất an. Song nàng vẫn gắng mỉm cười để ca ca của mình yên tâm.
_ Muội biết rồi! Muội sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.
Bầu không khí cả hai bỗng trở nên im ắng hẳn. Có lẽ vì vậy mà con đường họ bước cứ mỗi lúc một dài ra. Song khi ngoáy đầu nhìn lại, họ đã bước ra khỏi Túc Duyên các từ khi nào. Quan sát tứ phía thật kỹ càng, Đồng Thảo lại quay sang quan sát sắc mặt của Đồng Vũ.
_ Ca!- Đưa mắt nhìn Đồng Vũ có chút dò xét, Đồng Thảo chậm rãi lên tiếng.- Ca có còn thích Thái tử phi chứ?
Dừng chân lại, Đồng Vũ không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn Đồng Thảo.
_ Huynh là ca ca của muội, muội nhìn ra lâu rồi.- Mỉm cười, Đồng Thảo chậm rãi nói.- Chỉ có điều...muội không hiểu! Huynh thích Thái tử phi như vậy sao lại không nói cho nàng ấy biết? Tại sao huynh lại phải đơn phương như vậy?
Câu hỏi Đồng Thảo đặt ra, Đồng Vũ cũng đã từng đặt ra cho chính mình. Chàng thích Lôi Vi nhiều đến vậy tại sao lại không nói ra mà giữ chặt tình cảm này trong lòng. Nếu nói ra, biết đâu chàng chẳng những sẽ có được tình cảm của nàng mà còn sẽ khiến nàng hạnh phúc, không phải vướng vào rắc rối vương quyền cũng như đấu đá chốn hậu cung này.
Song, nhìn những gì diễn ra khi ấy và cả bây giờ, Đồng Vũ tuyệt không hối hận về quyết định của mình năm đó. Bởi năm ấy, khi chàng có ý định bày tỏ tấm chân tình của mình dành cho nàng, Hinh thân vương lẫn Linh Thân vương khi đó đều đã thổ lộ bộc bạch tình cảm của mình dành cho nàng. Họ nhiệt thành như vậy lại thêm Thất Hoàng tử không ngừng quan tâm nàng, khiến nàng như bị mắc kẹt, rối trí, không thể nào nghĩ thông suốt được. Nếu chàng cũng thổ lộ e rằng nàng sẽ càng thêm khó xử, hoang mang và càng khó đưa ra quyết định đúng đắn cho trái tim.
Trái tim! Nó là một tạo vật quá mỏng manh vậy nên rất dễ bị rối loạn mà phân tâm, dao động. Nhưng một khi nó đã đưa ra quyết định của mình, nó chắc chắn sẽ kiên định với quyết định ấy. Lôi Vi cũng vậy. Và chàng cũng vậy. Chàng không hiểu vì sao nàng lại không theo Hinh Thân vương nữa, song khi chàng biết được chuyện này, chàng cũng biết được rằng, chàng không có cơ hội. Bởi Ngũ Hoàng tử năm ấy quá nhiệt thành và say mê nàng. Và đến bây giờ vẫn vậy. Sự nhiệt thành ấy của Ngài đôi khi khiến Lôi Vi cảm thấy có chút ngợp thở bởi những áp lực xung quanh Ngài mang lại nhưng nó lại khiến nàng hạnh phúc. Vậy thì thay vì phá hỏng một mối lương duyên sao lại không rút lui để nàng có mối lương duyên của mình?
_ Với ta, nhìn nàng ấy hạnh phúc là đã đủ rồi. Nói ra hay không, không quan trọng!
Câu trả lời của Đồng Vũ khiến Đồng Thảo có chút ngạc nhiên.
_ Thật sự vậy sao? Không quan trọng sao?
Mỉm cười, Đồng Vũ chậm rãi gật đầu.
_ Muộn rồi! Ta phải về Chương Minh cung đây. Muội vào nghỉ sớm đi!
Dứt câu, Đồng Vũ chậm rãi dời gót khỏi Đông cung.
*
Nhạc vang lên rộn rã và len vào khắp mọi ngóc ngách của Đại điện. Tiếng cười nói càng khiến nơi này trở nên náo nhiệt, huyên náo. Mọi người ai nấy cũng vui vẻ nói chuyện với nhau làm bầu không khí trở nên ấm áp đến lạ thường. Trên sân khâu, là một màn biểu diễn của người phương Tây khiến ai nấy cũng không khỏi thích thú.
Vừa nhấp ngụm rượu nhỏ, Lôi Vi vừa thích thú theo dõi màn biểu diễn. Một màn dân vũ độc đáo của người phương Tây. Rộn ràng, tưng bừng và đầy ắp niềm vui lẫn sự thích thú.
Vừa theo dõi tiết mục biểu diễn, Phúc Tuần vừa quan sát nét mặt của Lôi Vi. Chỉ mới lúc chiều nàng vẫn đang ở trong tình trạng ngái ngủ vậy mà giờ gương mặt đã tươi tắn tựa đóa hoa. Sức sống của nữ tử này luôn tràn đầy, không bao giờ vơi cạn, khiến những người xung quanh theo đó mà được tiếp thêm sức lực. Càng nghĩ, môi chàng càng dãn rộng nụ cười. Nhưng nghĩ đến quãng thời gian nàng phải vất vả dệt vải trong Cẩm Sa phòng vừa qua, chàng thật không thể nào cười nổi. Còn nhớ sáng hôm sau, sau khi thức dậy và phát hiện ra có thêm bốn tấm vải mới đặt trên bàn. Nàng đã không khỏi kinh ngạc mà hỏi chàng. Chàng không còn cách nào khác đành kể rõ sự tình cho nàng nghe. Vừa kể chàng vừa quan sát thái độ của nàng. Nàng lúc ấy đang phải cố kiềm chế để không phải tức giận với mọi người.
"_ Ta sẽ không xé nó! Vậy nên các tỷ hãy đem may thêm một bộ áo mới cho mùa xuân tới đi.
_ Thái tử phi!- Tiến về phía Lôi Vi, Quân Đài chậm rãi nói.- Người hãy nhận đi! Chúng tiểu nữ đây thật sự không muốn Người phải chịu khổ. Vậy nên mới nghĩ ra cách này. Vì vậy mong Người, hãy nhận thành ý của chúng tiểu nữ.
Quay về phía mọi người, gương mặt mong chờ của họ khiến Lôi Vi không khỏi cảm động. Những tình cảm này, nàng nhất định sẽ trân quý suốt đời.
_ Thành ý của mọi người, ta sẽ nhận. Nhưng những tấm lụa này ta không thể nhận được.
_ Vi Nhi! Nàng...
_ Bởi đối với ta đó không đơn giản là nhiệm vụ phải hoàn thành...- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Tuần.-...mà còn là lòng tự trọng của bản thân.
_ Thái...
Quân Đài còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Băng Tư cản lại.
_ Chúng tiểu nữ đã hiểu!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Lần này vì lo lắng cho Người mà chúng tiểu nữ đã không cân nhắc kỹ lưỡng. Xin Người tha tội!
Dứt câu, Băng Tư tiến đến cầm lấy bốn tấm lụa được đặt ngay ngắn trên bàn rồi nhanh chóng ra hiệu cho Quân Đài cùng Đồng Thảo lui ra.
_ Muội muội! Muội thật là...
Bỏ lửng câu nói của mình, Yên Xuân không khỏi thởi dài rồi nhanh chóng cúi người thi lễ với Phúc Tuần và rời đi. Còn lại hai người trong phòng, bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề hẳn khiến người khác căng thẳng vạn phần.
_ Vi Nhi!
_ Em không muốn nổi giận với anh.- Quay mắt đi, Lôi Vi cắt ngang lời Phúc Tuần.- Vậy nên, anh về đi!
Dứt câu, Lôi Vi bước đi. Khi gần đến khung cửi, bước chân nàng dừng lại.
_ Em cứ tưởng anh hiểu, vậy mà...
Nói đoạn Lôi Vi ngồi vào khung cửi và bắt đầu công việc của mình. Tiếng khung cửi vang lên đều đặn khiến Phúc Tuần không khỏi phiền lòng. Quay lại nhìn nàng, lòng chàng càng buồn hơn. Nàng đang giận, có giải thích điều gì vào lúc này cũng vô ích. Chi bằng đợi đến lúc nàng nguôi giận. Nghĩ vậy, chàng chậm rãi dời gót khỏi gian phòng nhỏ của Cẩm Sa phòng."
Rồi những ngày sau đó, Phúc Tuần dù cố tình đưa cơm đến cho nàng đều bị nàng cự tuyệt, không gặp. Cuối cùng bởi sợ nếu nàng ăn uống không đầy đủ vì mình mang cơm nên chàng đành thôi không mang cơm nữa. Đến khi Lôi Vi trở về Túc Duyên các vào chiều muội hôm qua, vừa xong việc chàng đã nhanh chân đến gặp nàng nhưng vì quá mệt nên nàng đã ngủ một giấc dài đến tận chiều nay mới thức dậy.
Cứ nghĩ khi thức dậy bản thân mình sẽ phải tốn không ít công sức để làm Lôi Vi nguôi giận nào ngờ đâu nàng sớm đã nguôi giận khiến Phúc Tuần vui mừng khôn xiết.
Lôi Vi biết, Phúc Tuần làm như vậy là muốn tốt cho nàng, hơn hết, chàng không muốn nàng phải chịu khổ. Nhưng đối với nàng việc dệt vải này không chỉ là nhiệm vụ cần phải hoàn thành mà còn là lòng tự trọng của bản thân. Nếu nàng không thể tự mình hoàn thành nó, nàng sau này rất khó đối mặt với cuộc sống nơi cung cấm khi một chuyện nhỏ nàng làm không xong sao có thể làm được những chuyện lớn và trên hết là những nguy hiểm trùng trùng của nơi đây? Nàng không thể dựa dẫm mãi vào Phúc Tuần. Đây tuy là thử thách nhưng cũng là cơ hội để nàng chứng tỏ bản lĩnh của mình, việc nàng không biết nàng vẫn có thể học và làm thật tốt. Nhìn bề ngoài, nó chẳng khác nào là sự hiếu thắng của nàng nhưng kỳ thực, nó là cách tốt nhất để nàng có một lần nữa khẳng định với mọi người, đặc biệt là các phi tử của Đông cung rằng, nàng ngồi lên ngôi vị này là hoàn toàn xứng đáng.
_ Edlen once told me, in one accidentally, he was heard Princess singing a song by our mother tongue. Tonight, we didn"t know had the honor of listening to Princess sing a song? (Edlen từng nói với ta, trong một lần tình cờ, chàng ta đã nghe được Công nương hát một bài hát bằng tiếng mẹ đẻ của chúng ta. Tối nay, chúng ta không biết liệu có vinh hạnh được nghe Công nương hát một bài hát?)- Trên sân khấu, chất giọng của Công tước Laurent chậm rãi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghe Laurent nói, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Rất nhanh chóng, nàng hướng mắt về phía Edlen để ngầm hỏi.
_ Đó là lúc Thái tử, Thái tử phi và ta đi xuất tuần xuống các thành vùng Tây Thủy.
Cả Lôi Vi vừa Phúc Tuần đều vỡ lẽ. Dạo đó, Mỗi lần chỉ có cả hai, nàng vẫn thường hay hát cho chàng nghe những bài hát tiếng Anh vừa để bản thân không quên vốn từ vừa để chàng học nói. Thật không nghĩ rằng Edlen lại tình cờ nghe được.
_ Ok! I will give everyone a song. (Được! Ta sẽ tặng mọi người một bài hát.)
Vì có chút phấn khích nên chưa được sự đồng ý của Định An Hoàng đế, Lôi Vi đã nhanh chóng đứng lên, định bụng tiến về phía sân khấu. Nghe Phúc Tuần ho một tiếng, nàng không khỏi giật mình. Quả thật đã quá thất thố rồi!
_ Xin bệ hạ thứ tội!- Quay về phía Định An Hoàng đế, Lôi Vi cúi đầu nói.
_ Được rồi!- Vừa cười lớn, Định An Hoàng đế vừa nói.- Ngươi hãy hát một bài cho mọi người cùng nghe đi. Trẫm cũng rất tò mò không biết giọng hát của ngươi thế nào.
_ Vâng ạ!
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía sân khấu. Đến gần cánh gà, nàng nhìn thấy một nhạc công phương Tây đang cầm trên tay cây đàn ghita. Không chần chừ lâu, nàng tiến lại hỏi. Lẽ dĩ nhiên, chàng nhạc công đó liền cho nàng mượn cây đàn. Rồi vừa tiến về phía sân khấu, nàng vừa ra hiệu cho một tên Thái giám đem một cái ghế lên sân khấu cho nàng.
_ Thúc thúc của nhi thần đi rất nhiều nơi và biết được nhiều nền văn hóa. Vì là một người đa tài, nên khi trở về thúc của nhi thần không chỉ truyền lại kiến thức cho nhi thần cùng ca ca và tỷ tỷ của mình mà còn dạy cho ba huynh muội nhi thần những bài hát nữa. Uhm...nhi thần có học được một bài hát rất phù hợp với không khí này và nó thường được hát vào dịp cuối năm, trước khi đến giao thừa. Tối nay, nhi thần sẽ hát tặng cho mọi người.
Sau khi căng chỉnh lại dây đàn, Lôi Vi nhanh chóng đánh lên những nốt nhạc đầu tiên, Tiếng đàn dần lan tỏa khắp nơi khiến mọi người phải chú ý lắng nghe.
"Should auld acquaintance be forgot, And never brought to mind? Should auld acquaintance be forgot. And days of auld lang syne?..." Thật chậm rãi bản Auld Lang Syne được cất lên. Chất giọng trong và cao ngay lập tức khiến mọi người phải chú ý. Với Phúc Tuần, đây không phải là lần đầu tiên chàng nghe nàng cất tiếng hát, nhưng đây là lần đầu tiên chàng nghe nàng hát một cách nghiêm túc. Thật không ngờ, giọng hát của nàng mỗi lần đùa nghịch đã rất thu hút rồi khi nghiêm túc hát lại thu hút và truyền cảm đến vậy.
"...We two hae paidled i" the burn, Frae mornin" sun till dine; But seas between us braid hae roar"d. Sin" auld lang syne..." đưa mắt quan sát khắp mọi người đang ngồi dưới sân khấu, Lôi Vi chậm rãi cúi xuống nhìn cây đàn ghita để có thể điều chỉnh lại cho đúng nhịp khi cần thiết. Nàng thật không ngờ, món nghệ ghita học được từ Phong Đạt của nàng lại có lúc được dùng tới ở thời đại này. Còn nhớ ở thời hiện đại, nếu anh trai nàng chuyên dùng mấy bản đàn Ghita này để theo đuổi con gái, nàng lại dùng nó vào một việc hết sức thiết thực, đó là đàn cho cây cỏ trong vườn nghe. Cứ mỗi lần nổi hứng, nàng lại cầm ghita của Phong Đạt ra vườn đàn rồi hát cho chúng nghe nhưng chả cây nào chịu lớn như những gì nàng xem trên báo đài. Nguyên nhà là bởi chả bao giờ nàng chịu đàn và hát một cách nghiêm túc...
...Đánh một nốt trầm, Lôi Vi kết thúc bản nhạc của mình. Mỉm cười thật tươi, nàng đứng lên cúi chào trong sự vỗ tay của tất cả mọi người. Đưa mắt nhìn khắp lượt, đôi mắt nàng nhanh chóng dừng lại ở Phúc Tuần. Nụ cười của nàng càng trở nên rạng rỡ.
_ Hay! Thật không ngờ Thái tử phi lại hát hay đến vậy. Trẫm thưởng cho ngươi một chuỗi trân châu.
_ Chỉ là chút tài mọn thôi ạ! Tạ Hoàng thương đã ban thưởng!
_ Tài năng của Thái tử phi đâu chỉ có như vậy.- Ngồi bên cạnh Thái hậu chậm rãi nói.- Lần này, khi biết các vị quý tộc phương Tây sắp rời đi, Thái tử phi đã đích thân dệt vải tặng các phu nhân và tiểu thư phương Tây để bày tỏ tấm lòng.- Vừa nói, Người vừa mỉm cười hài lòng.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi bước xuống, liền sau đó là hai tỳ nữ mang theo hai khay gỗ, khay nào khay nấy cũng để đầy những tấm vải do đích thân nàng dệt hơn 10 ngày qua.
_ Now I know, why do more than ten days ago, I didn"t see Princess. (Giờ ta đã biết, tại sao hơn mười ngày trước, ta không nhìn thấy Công nương.)
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi quay về phía tỳ nữ cầm lấy một khay vải để đưa cho Công tước Laurent.
_ Duke! This is my heart, sent to Madams and Miss who are attending this party and your Queen Elisa. (Thưa Công tước! Đây là tấm lòng của ta gửi đến các phu nhân và các tiểu thư, những ai tham dự buổi tiệc này và Nữ hoàng Elisa.
_ On behalf of the Queen, thank you for your gift. (Thay mặt Nữ hoàng, cảm ơn món quà của ngươi.)- Vừa nói, Laurent vừa sai người hầu nhận lấy hai khay vải.
Rất nhanh chóng món quà được chuyền tay nhau đến các vị phu nhân và tiểu thư có mặt trong bữa tiệc. Duy chỉ có tấm vải gửi tặng cho Nữ hoàng Donlish là được Công tước trẻ Laurent giữ lại. Đến khi quay trở về chỗ ngồi, nhìn sắc diện của Laurent, Lôi Vi quả thật có chút căng thẳng. Bên cạnh Phúc Tuần dường như cũng nhận ra điều bất thường trên tấm vải dành tặng cho Nữ hoàng Elisa.
_ This cloth... so strange! (Tấm vải này...thật kỳ lạ!)- Vừa quan sát tấm vải, Laurent vừa nói.- In here...there must have torn? (Chỗ này...phải chăng đã bị rách?)
_ Yes! (Đúng vậy!)- Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi trả lời.- I"ve tried to be torn (Ta đã cố làm rách chúng.)
_ What? (Cái gì?)- Công tước Laurent không khỏi kinh ngạc.
Câu trả lời của Lôi Vi khiến toàn Đại điện không khỏi ngạc nhiên. Nhớ lại sự việc xảy ra lúc chiều, thật sự nàng phải kìm lắm mới không để máu nóng dồn lên não.
Lúc chiều, khi Lôi Vi cùng Phúc Tuần đến Đại điện để chuẩn bị dự vãn yến, nàng đã ra hậu đài để kiểm tra lại những tấm vải mình đã may. Tất cả mọi tấm vải đều được xếp gấp cẩn thận và bày ngay ngắn trên khay. Song chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm, nàng đã phát hiện ra tấm vải để tặng cho Nữ hoàng Elisa của Donlish đã bị rách từ khi nào. Tấm vải bị rách thành nhiều mảng lớn nhỏ khác nhau khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc. Đến kẻ ngốc nhìn vào cũng biết rằng có người đang tìm cách ám hại khiến nàng không những bẽ mặt trước mọi người mà còn làm ác cảm của Thái hậu đối với nàng tăng lên. Nàng không ngốc và nàng nhìn thấy rõ điều đó hơn ai hết. Nhìn tấm vải đó, quả thật bản thân nàng muốn tìm kẻ đó để đánh cho một trận tơi bời.
Kìm nén cơn tức giận, Lôi Vi sai Tiểu Khổng Tử chạy về Túc Duyên các lấy hộp kim chỉ cho nàng rồi bắt tay vào sửa lại tấm vải. Băng Tư, Quân Đài và cả Đồng Thảo cũng nhanh chóng giúp nàng một tay, bằng không với chiều dài tấm vải này, e rằng đến sáng mai, nàng cũng chưa thể sửa xong nó. Vậy nên tấm vải đã được sửa xong trong vòng một canh giờ. Nhìn lại thành quả của mình, nàng không khỏi mỉm cười hài lòng. Kẻ nào muốn ám hại nàng, nàng nhất định không để cho kẻ đó được đắc ý.
_ If you open it, you would see a picture. (Nếu Ngài mở nó ra, Ngài sẽ thấy một bức tranh.)- Lôi Vi chậm rãi giải thích.
Rất nhanh chóng, Laurent sai hai tên người hầu của mình mở tấm vải ra. Trên nền xanh dương là những hàng cây thẳng tắp với những đóa hoa đang nở rộ. Vừa ngắm bức tranh thêu, Lôi Vi vừa sai Hoa Lệ và Đồng Thảo đem qua tấm vải trắng đã được nàng chuẩn bị từ trước đó. Hai nàng tỳ nữ nhanh chóng tiến về phía bức tranh lụa kia rồi mở tấm vải trắng ra, lồng vào phía sau tấm vải kia. Đến lúc này mọi người không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy những mảng rách kia chẳng khác nào những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng giữa trời hay những đụn tuyết nhỏ vương trên tán cây, vương trên hoa...
_ Hibiscus Garden in snowy day! (Vườn Phù Dung ngày tuyết rơi)- Lôi Vi mỉm cười nói.- I want to use white yarn to make snow. But I fear it will not be pretty, and yarn will probably not be enough, so I came up with this way. (Ta muốn dùng chỉ trắng để tạo nên tuyết. Nhưng ta sợ nó sẽ không đẹp và chỉ có lẽ sẽ không đủ, nên ta đã nghĩ ra cách này.)- Nàng tiếp tục giải thích.- In this country, The beauty of the woman often referred to as Hibiscus. (Ở đất nước này, vẻ dẹp của nữ nhân thường được ví như hoa Phù Dung.)
_ Wonderful! (Tuyệt vời!)- Công tước Laurent thốt lên.
Nhận được lời khen từ vị Công tước trẻ, Lôi Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Mỉm cười thật tươi, nàng ngầm đưa mắt quan sát sắc diện của Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu. Ai nấy cũng gật đầu hài lòng. Cửa ải này xem như đã qua rồi. Thật là may! Thiếu chút nữa tim nàng rớt ra ngoài.
Ngồi bên cạnh, Phúc Tuần không khỏi chau mày. Vừa nhìn sơ qua, chàng đã biết ngay có kẻ giở trò để ám hại Lôi Vi. Nếu không phải nàng mau chóng phát hiện ra và kịp xoay chuyển tình thế, e rằng giờ phút này nàng đã bị Thái hậu lẫn Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Rõ ràng kẻ ám hại nàng càng lúc càng to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày là gì. Chàng nhất định phải điều tra rõ chuyện này...
...Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, rộn ràng. Mọi người ai nấy cũng cười nói thật nhiều khiến cả Đại điện uy nghiêm trở nên nhộn nhịp, rôm rả tiếng cười.
Trời càng về đêm, sương giăng càng nhiều, gió thổi cũng càng lớn nhưng giữa bầu không khí dường như không ai còn quan tâm đến những điều đó nữa. Một bữa tiệc với đồ ăn ngon, với mỹ tửu và những màn trình diễn được dàn dựng công phu khiến ai ai cũng gật gù. Một bữa tiệc cung đình xa hoa!
*
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi bức đi trên con đường nhỏ, dài của Ngự hoa viên. Vừa đi, nàng vừa cười nói vui vẻ với Thiên Phương Công chúa. Từ khi gia quyến Công chúa hồi kinh đến nay cũng đã được gần 2 tháng nhưng số lần hai người gặp nhau lại không nhiều. Vậy nên mỗi lần gặp nhau như thế này thật đáng trân quý.
_ Muội vẫn không chịu nói cho tỷ biết, ai là người đã làm rách tấm vải đó sao?
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
_ Muội thật là...muội có biết việc này nếu không phát hiện kịp, muội sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?
_ Muội biết! Nhưng không phải mọi chuyện giờ đã giải quyết ổn thỏa rồi sao? Nếu truy cứu đến cùng sẽ khiến những người không liên can vì bầu không khí này mà bất an, còn kẻ gây nên tội sẽ tìm mọi cách xóa sạch tội lỗi và trong quá trình đó, họ sẽ vì vậy mà gây thêm tội lỗi khác. Vậy nên, muội không muốn truy cứu làm gì. Muội tin vào nhân quả báo ứng!
_ Có phải từ sau khi lên làm Thái tử phi, muội càng ngày càng hiền không vậy?! Cái miệng nhỏ của muội giờ quả thật toàn nói ra kim khẩu chứ không còn như trước kia nữa.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy Lôi Vi không khỏi bật cười. Lẽ nào, nàng trước kia đanh đá đến thế sao? Có lẽ thế thật! Dám cãi tay đôi với Hoàng tử, bắt bẻ Công chúa, tranh hơn thua với Thái hậu, cả gan chọc giận Hoàng thượng....quả thật nàng đã quậy cho Hoàng cung Tân Thục này đến độ bung nóc nhà rồi.
_ Muội vẫn là muội thôi!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Chỉ có điều muội không muốn vì mấy chuyện linh tinh này mà rước họa vào thân. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện! Hơn nữa, muội cũng không muốn Điện hạ phải lao tâm khổ tứ mấy chuyện của chốn hậu cung. Chàng ấy ngày ngày phải lo chuyện triều đình, rất vất vả.
Lôi Vi nói vậy, Thiên Phương Công chúa không khỏi gật đầu hài lòng. Trong chốn hậu cung này liệu có bao nhiêu nữ nhân đáng trân quý như nàng? Nếu nữ nhân nào cũng biết nghĩ như nàng thật tốt biết bao. Đáng tiếc, nữ nhân chốn hậu cung nhiều vô kể, trong số đó có người còn chưa được gặp Hoàng thượng lần nào đã phải chết già nơi cung cấm. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, có nữ nhân nào mà không sợ hãi, mà không tìm mọi cách để mình được ân sủng, để mình không phải cô độc nơi cung cấm lạnh lẽo này. Rồi cứ thế, cứ thế họ đánh mất chính mình từ khi nào không hay. Một tú nữ thuần khiết trong sáng bị thay thế bởi một nữ nhân đầy âm mưu quỷ kế hòng chiếm được sự ân sủng của Hoàng đế.
Đến khi có con rồi, họ còn muốn nắm giữ quyền lực trong tay. Không phải riêng cho mình họ mà còn cho cả con của họ. Sự ân sủng của Hoàng thượng đối với nữ nhân chốn hậu cung chẳng khác nào nắng hạn khát mưa. Vậy nên họ phải tìm mọi cách tranh giành cho bằng được. Con đường đó nhuốm đầy máu và nước mắt. Vì vậy để đảm báo tương lai của mẫu tử, họ buộc phải có quyền lực. Cứ vậy cuộc chiến tranh sủng chốn hậu cung diễn ra thảm khốc cũng không kém gì nơi sa trường khói bụi tung trời kia. Càng nghĩ càng thấy khiếp sợ. Càng nhìn càng thấy ớn lạnh.
_ À phải rồi!- Sực nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi vội quay về phía Thiên Phương Công chúa.- Muội nghe nói, tỷ cùng Hầu gia sắp trở về Quang Dương thành rồi phải không?
_ Đúng vậy!- Thiên Phương Công chúa chậm rãi gật đầu.- Ta và Hầu gia đi cũng đã gần hai tháng rồi, nên quay về thôi.
_ Tỷ không thể ở lại qua mùa đông sao? Trời bắt đầu rét rồi, hai Công tử e rằng đi đường sẽ chịu không nổi đâu.
_ Từ đây đến Quang Dương thành chưa tới mười ngày đường, hơn nữa giữa đường còn có dịch trạm để nghỉ ngơi nên muội không cần phải lo lắng. Còn Công tử nhà ta rất khỏe. Không phải ai cũng mẫn cảm với lạnh như muội đâu.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói, Lôi Vi bất giác a lên một tiếng. Nàng Công chúa này cũng biết cách chọc ngoáy người khác thật.
_ Mân Lãng sắp tròn một trăm ngày tuổi rồi. Tỷ muốn làm việc thiện để tích đức cho Lãng Nhi. Vậy nên mới quay trở về Quang Dương thành. Tỷ đã bẩm chuyện này với Thái hậu và cả Hoàng thượng rồi. Họ đều đã gật đầu đồng ý.
_ Việc thiện sao?- Đôi mắt Lôi Vi sáng rỡ lên.- Tỷ định phát lương thực, nhu yếu phẩm cho dân nghèo phòng mùa đông tới?
_ Đúng vậy!- Thiên Phương Công chúa gật đầu.
Xem qua phim cổ trang, Lôi Vi có thấy qua cảnh người giàu làm việc thiện nhưng ngoài đời nó thực sự diễn ra như thế nào khiến nàng không khỏi hiếu kỳ. Thêm vào đó, làm việc thiện vốn là việc nên làm nên nàng rất muốn tham gia ít nhất một lần trong đời.
_ Tỷ tỷ! Có thể cho muội theo cùng mọi người về Quang Dương thành không? Việc tốt như vậy, muội rất muốn làm!
_ Muội theo chúng ta về sao?- Thiên Phương Công chúa không khỏi kinh ngạc.- Vi Nhi muội giờ là Thái tử phi đấy, không thể tùy tiện xuất cung như trước đâu.
_ Nhưng đây là việc tốt! Muội...
_ Chưa kể muội nghĩ Thái tử chịu để muội rời xa đệ ấy sao?- Thiên Phương Công chúa cắt ngang lời Công chúa.
_ Muội sẽ có cách thuyết phục Điện hạ.
_ Điện hạ sẽ không chịu đâu.
_ Tại sao chứ? Tại sao tỷ biết?
Quay sang nhìn Thiên Phương Công chúa, gương mặt Lôi Vi lộ ra sự bất mãn lẫn chống đối. Chưa thử làm sao biết được Phúc Tuần đã không đồng ý. Nàng thật sự cảm thấy có chút bất mãn đó.
_ Vì ta là bào tỷ [5] của đệ ấy. Ta hiểu đệ ấy!
Chỉ một câu nói, Thiên Phương Công chúa đã khiến Lôi Vi á khẩu. Quả thật, điều nàng ấy nói quá đúng. Tuy tính tình có thể không giống nhau nhưng chỉ cần là huynh đệ tỷ muội trong nhà chắc chắn sẽ hiểu nhau hơn người khác. Nàng và Phúc Tuần tuy quen nhau và yêu nhau đã hơn 6 năm, nhưng mãi mãi không thể nào hiểu chàng bằng chị gái ruột của chàng. Nàng chỉ có thể hiểu chàng nhiều hơn so với đám thê thiếp của chàng mà thôi. Cảm thấy bất mãn gia tăng!
_ Cứ cho là vậy đi, nhưng điều đó không có nghĩa chàng ấy chắc chắn sẽ không cho muội đi.
_ Được!- Quay lại nhìn Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa mỉm cười.- Năm ngày tới chúng ta sẽ xuất phát, ta cho muội bốn ngày.
Thiên Phương Công chúa nói như vậy có thể xem là đã ngầm đồng ý việc để Lôi Vi xuất cung, về Quang Dương thành cùng phu thê nàng ấy. Nụ cười của nàng càng lúc càng trở nên rạng rỡ.
_ Được! Trong vòng bốn ngày, muội sẽ thuyết phục được chàng ấy.
_ Ta chờ muội!
Dứt câu, cả hai bật tiếng cười. Tiếng trong trẻo bay cao vút tận trời xanh.
---------------------------
[1] Yến diên: bữa tiệc, chỉ sự ăn uống vui chơi.
[2] Vãn yến: tiệc tối.
[3] Yến thất: chỗ nghỉ ngơi, phòng ngủ.
[4] Bào muội: em gái ruột.
[5] Bào tỷ: chị gái ruột.
-------------------------
Hết chương 115
Lôi Vi sau gần 19 ngày nhốt mình trong Cẩm Sa phòng cuối cùng cũng trở về Túc Duyên các bên trong Đông cung. Chân trước vừa bước vào yến thất [3] chân sau đã ngả người lên giường rồi lăn đùng ra ngủ khiến cả Đồng Thảo lẫn Hoa Lệ phải vất vả lắm mới thay được đồ ngủ cho nàng. Đêm nào cũng gần như thức trắng để hoàn thành 40 tấm vải người bình thường làm sao có thể chịu được? Nàng lần này quả thực đã vượt qua giới hạn của mình. Cũng may nàng vẫn ăn uống đầy đủ, ngày ba bữa nên giờ nàng chỉ cần ngủ đủ giấc là được.
_ Thái tử giá đáo!
Châm lửa vào đĩa, Đồng Thảo và Hoa Lệ vội ra mở cửa rồi cúi người thi lễ.
_ Điện hạ cát tường!- Đồng Thảo và Hoa Lệ vội vàng tung hô.
_ Đứng lên cả đi!
_ Tạ Điện hạ!
_ Thái tử phi thế nào rồi? Nhìn sắc mặt đầy lo lắng của Phúc Tuần, lòng Đồng Thảo cũng buồn theo.
_ Hồi Điện hạ!- Đồng Thảo chậm rãi tâu.- Thái tử phi từ lúc mới trở về đã ngủ rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy ạ. Có vẻ như vì mệt quá nên chưa tỉnh chứ không có dấu hiệu gì bất thường cả.
_ Ta biết rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi gật đầu.- Các ngươi lui ra cả đi.
_ Chúng nô tỳ cáo lui!
Dứt câu, Đồng Thảo cùng Hoa Lệ nhanh chóng rời khỏi phòng. Một mình bước trên con đường dài và hẹp, Đồng Thảo chậm rãi tiến về phía cổng của Túc Duyên các. Mấy ngày nay, những gì Băng Tư nói trong đêm hôm ấy, cứ mãi vọng lại trong đầu nàng. Theo Lôi Vi vào cung và chứng kiến những gì nàng ấy trải qua, quả thật nàng biết nữ tử ấy đã phải nổ lực rất nhiều mới có được ngày hôm nay, mới có được trái tim của Phúc Tuần một cách trọn vẹn như vậy. Nhưng nếu không phải là duyên phận, là số mệnh, là ý trời, vậy tại sao Phúc Tuần gặp Lôi Vi sau nàng nhưng lại chỉ để tâm đến mình nàng ấy, chứ không hề để mắt đến nàng dù chỉ một lần. Nếu không phải là thiên ý, là duyên phận vậy đây là gì? Nàng thiệt sự không tài nào nghĩ ra.
_ Muội muội!
Từ xa có chất giọng trầm truyền tới khiến Đồng Thảo không khỏi gật mình. Quay lại nhìn, nàng nhanh chóng nhận ra Đồng Vũ. Từ sau khi chàng từ sa trường trở về, hai huynh muội nàng vẫn chưa có dịp gặp nhau, nàng nghe đâu chàng đã được thăng chức nhưng không dám nhiều chuyện mà đi dò la hỏi han. Nay gặp nhau, nhìn huynh trưởng của mình gầy đi, nàng không khỏi xót lòng.
_ Ca ca!- Vừa tiến về phía Đồng Vũ, Đồng Thảo vừa quan sát chàng thật kỹ.- Huynh gầy đi rồi!
_ Ta không sao!- Mỉm cười, Đồng Vũ chậm rãi nói.- Ta vẫn rất khỏe. Muội không cần phải lo. Ngược lại, ta lại lo cho muội nhiều hơn. Ở đây muội không bị làm khó chứ?
Nhìn ánh mắt đong đầy lo lắng của Đồng Vũ, Đồng Thảo cảm thấy thật ấm áp. Trên đời này, huynh ấy là người thân duy nhất của nàng.
_ Huynh thừa biết, Lôi...à...Thái tử phi đối xử với muội rất tốt mà.- Vừa nói, Đồng Thải vừa chậm rãi bước đi.
_ Ta đương nhiên biết!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa mỉm cười, nụ cười ấy đong đầy lo lắng.- Ta chỉ lo lắng các vị chủ tử kia sẽ vì muốn chèn ép nàng ấy mà tìm cách gây khó dễ thậm chí bức hại muội. Đến khi đó, không chỉ nàng ấy mà cả muội cũng rơi vào hiểm cảnh.
_ Sao nghe có vẻ như ca đang lo lắng cho Thái tử phi hơn lo cho muội vậy?- Vừa nói, Đồng Thảo vừa vờ chau mày.
_ Ta đương nhiên là lo cho muội rồi. Muội là bào muội [4] của ta, sao ta có thể không lo được, còn Thái tử phi đã có Điện hạ rồi. Muội chỉ là một cung nữ. Chuyện cung nữ bị làm con tốt thí của chủ tử, trong cung không phải là ít. Thái tử phi tuyệt đối không phải là loại người đó nhưng ta sợ sẽ có ngày các chủ tử khác lợi dụng sự thiện lương của nàng ấy mà tìm cách bức hại muội. Vậy nên, muội phải hết sức cẩn thận.
Càng nghe Đồng Vũ nói, Đồng Thảo càng cảm thấy bất an. Song nàng vẫn gắng mỉm cười để ca ca của mình yên tâm.
_ Muội biết rồi! Muội sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.
Bầu không khí cả hai bỗng trở nên im ắng hẳn. Có lẽ vì vậy mà con đường họ bước cứ mỗi lúc một dài ra. Song khi ngoáy đầu nhìn lại, họ đã bước ra khỏi Túc Duyên các từ khi nào. Quan sát tứ phía thật kỹ càng, Đồng Thảo lại quay sang quan sát sắc mặt của Đồng Vũ.
_ Ca!- Đưa mắt nhìn Đồng Vũ có chút dò xét, Đồng Thảo chậm rãi lên tiếng.- Ca có còn thích Thái tử phi chứ?
Dừng chân lại, Đồng Vũ không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn Đồng Thảo.
_ Huynh là ca ca của muội, muội nhìn ra lâu rồi.- Mỉm cười, Đồng Thảo chậm rãi nói.- Chỉ có điều...muội không hiểu! Huynh thích Thái tử phi như vậy sao lại không nói cho nàng ấy biết? Tại sao huynh lại phải đơn phương như vậy?
Câu hỏi Đồng Thảo đặt ra, Đồng Vũ cũng đã từng đặt ra cho chính mình. Chàng thích Lôi Vi nhiều đến vậy tại sao lại không nói ra mà giữ chặt tình cảm này trong lòng. Nếu nói ra, biết đâu chàng chẳng những sẽ có được tình cảm của nàng mà còn sẽ khiến nàng hạnh phúc, không phải vướng vào rắc rối vương quyền cũng như đấu đá chốn hậu cung này.
Song, nhìn những gì diễn ra khi ấy và cả bây giờ, Đồng Vũ tuyệt không hối hận về quyết định của mình năm đó. Bởi năm ấy, khi chàng có ý định bày tỏ tấm chân tình của mình dành cho nàng, Hinh thân vương lẫn Linh Thân vương khi đó đều đã thổ lộ bộc bạch tình cảm của mình dành cho nàng. Họ nhiệt thành như vậy lại thêm Thất Hoàng tử không ngừng quan tâm nàng, khiến nàng như bị mắc kẹt, rối trí, không thể nào nghĩ thông suốt được. Nếu chàng cũng thổ lộ e rằng nàng sẽ càng thêm khó xử, hoang mang và càng khó đưa ra quyết định đúng đắn cho trái tim.
Trái tim! Nó là một tạo vật quá mỏng manh vậy nên rất dễ bị rối loạn mà phân tâm, dao động. Nhưng một khi nó đã đưa ra quyết định của mình, nó chắc chắn sẽ kiên định với quyết định ấy. Lôi Vi cũng vậy. Và chàng cũng vậy. Chàng không hiểu vì sao nàng lại không theo Hinh Thân vương nữa, song khi chàng biết được chuyện này, chàng cũng biết được rằng, chàng không có cơ hội. Bởi Ngũ Hoàng tử năm ấy quá nhiệt thành và say mê nàng. Và đến bây giờ vẫn vậy. Sự nhiệt thành ấy của Ngài đôi khi khiến Lôi Vi cảm thấy có chút ngợp thở bởi những áp lực xung quanh Ngài mang lại nhưng nó lại khiến nàng hạnh phúc. Vậy thì thay vì phá hỏng một mối lương duyên sao lại không rút lui để nàng có mối lương duyên của mình?
_ Với ta, nhìn nàng ấy hạnh phúc là đã đủ rồi. Nói ra hay không, không quan trọng!
Câu trả lời của Đồng Vũ khiến Đồng Thảo có chút ngạc nhiên.
_ Thật sự vậy sao? Không quan trọng sao?
Mỉm cười, Đồng Vũ chậm rãi gật đầu.
_ Muộn rồi! Ta phải về Chương Minh cung đây. Muội vào nghỉ sớm đi!
Dứt câu, Đồng Vũ chậm rãi dời gót khỏi Đông cung.
*
Nhạc vang lên rộn rã và len vào khắp mọi ngóc ngách của Đại điện. Tiếng cười nói càng khiến nơi này trở nên náo nhiệt, huyên náo. Mọi người ai nấy cũng vui vẻ nói chuyện với nhau làm bầu không khí trở nên ấm áp đến lạ thường. Trên sân khâu, là một màn biểu diễn của người phương Tây khiến ai nấy cũng không khỏi thích thú.
Vừa nhấp ngụm rượu nhỏ, Lôi Vi vừa thích thú theo dõi màn biểu diễn. Một màn dân vũ độc đáo của người phương Tây. Rộn ràng, tưng bừng và đầy ắp niềm vui lẫn sự thích thú.
Vừa theo dõi tiết mục biểu diễn, Phúc Tuần vừa quan sát nét mặt của Lôi Vi. Chỉ mới lúc chiều nàng vẫn đang ở trong tình trạng ngái ngủ vậy mà giờ gương mặt đã tươi tắn tựa đóa hoa. Sức sống của nữ tử này luôn tràn đầy, không bao giờ vơi cạn, khiến những người xung quanh theo đó mà được tiếp thêm sức lực. Càng nghĩ, môi chàng càng dãn rộng nụ cười. Nhưng nghĩ đến quãng thời gian nàng phải vất vả dệt vải trong Cẩm Sa phòng vừa qua, chàng thật không thể nào cười nổi. Còn nhớ sáng hôm sau, sau khi thức dậy và phát hiện ra có thêm bốn tấm vải mới đặt trên bàn. Nàng đã không khỏi kinh ngạc mà hỏi chàng. Chàng không còn cách nào khác đành kể rõ sự tình cho nàng nghe. Vừa kể chàng vừa quan sát thái độ của nàng. Nàng lúc ấy đang phải cố kiềm chế để không phải tức giận với mọi người.
"_ Ta sẽ không xé nó! Vậy nên các tỷ hãy đem may thêm một bộ áo mới cho mùa xuân tới đi.
_ Thái tử phi!- Tiến về phía Lôi Vi, Quân Đài chậm rãi nói.- Người hãy nhận đi! Chúng tiểu nữ đây thật sự không muốn Người phải chịu khổ. Vậy nên mới nghĩ ra cách này. Vì vậy mong Người, hãy nhận thành ý của chúng tiểu nữ.
Quay về phía mọi người, gương mặt mong chờ của họ khiến Lôi Vi không khỏi cảm động. Những tình cảm này, nàng nhất định sẽ trân quý suốt đời.
_ Thành ý của mọi người, ta sẽ nhận. Nhưng những tấm lụa này ta không thể nhận được.
_ Vi Nhi! Nàng...
_ Bởi đối với ta đó không đơn giản là nhiệm vụ phải hoàn thành...- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Tuần.-...mà còn là lòng tự trọng của bản thân.
_ Thái...
Quân Đài còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Băng Tư cản lại.
_ Chúng tiểu nữ đã hiểu!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Lần này vì lo lắng cho Người mà chúng tiểu nữ đã không cân nhắc kỹ lưỡng. Xin Người tha tội!
Dứt câu, Băng Tư tiến đến cầm lấy bốn tấm lụa được đặt ngay ngắn trên bàn rồi nhanh chóng ra hiệu cho Quân Đài cùng Đồng Thảo lui ra.
_ Muội muội! Muội thật là...
Bỏ lửng câu nói của mình, Yên Xuân không khỏi thởi dài rồi nhanh chóng cúi người thi lễ với Phúc Tuần và rời đi. Còn lại hai người trong phòng, bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề hẳn khiến người khác căng thẳng vạn phần.
_ Vi Nhi!
_ Em không muốn nổi giận với anh.- Quay mắt đi, Lôi Vi cắt ngang lời Phúc Tuần.- Vậy nên, anh về đi!
Dứt câu, Lôi Vi bước đi. Khi gần đến khung cửi, bước chân nàng dừng lại.
_ Em cứ tưởng anh hiểu, vậy mà...
Nói đoạn Lôi Vi ngồi vào khung cửi và bắt đầu công việc của mình. Tiếng khung cửi vang lên đều đặn khiến Phúc Tuần không khỏi phiền lòng. Quay lại nhìn nàng, lòng chàng càng buồn hơn. Nàng đang giận, có giải thích điều gì vào lúc này cũng vô ích. Chi bằng đợi đến lúc nàng nguôi giận. Nghĩ vậy, chàng chậm rãi dời gót khỏi gian phòng nhỏ của Cẩm Sa phòng."
Rồi những ngày sau đó, Phúc Tuần dù cố tình đưa cơm đến cho nàng đều bị nàng cự tuyệt, không gặp. Cuối cùng bởi sợ nếu nàng ăn uống không đầy đủ vì mình mang cơm nên chàng đành thôi không mang cơm nữa. Đến khi Lôi Vi trở về Túc Duyên các vào chiều muội hôm qua, vừa xong việc chàng đã nhanh chân đến gặp nàng nhưng vì quá mệt nên nàng đã ngủ một giấc dài đến tận chiều nay mới thức dậy.
Cứ nghĩ khi thức dậy bản thân mình sẽ phải tốn không ít công sức để làm Lôi Vi nguôi giận nào ngờ đâu nàng sớm đã nguôi giận khiến Phúc Tuần vui mừng khôn xiết.
Lôi Vi biết, Phúc Tuần làm như vậy là muốn tốt cho nàng, hơn hết, chàng không muốn nàng phải chịu khổ. Nhưng đối với nàng việc dệt vải này không chỉ là nhiệm vụ cần phải hoàn thành mà còn là lòng tự trọng của bản thân. Nếu nàng không thể tự mình hoàn thành nó, nàng sau này rất khó đối mặt với cuộc sống nơi cung cấm khi một chuyện nhỏ nàng làm không xong sao có thể làm được những chuyện lớn và trên hết là những nguy hiểm trùng trùng của nơi đây? Nàng không thể dựa dẫm mãi vào Phúc Tuần. Đây tuy là thử thách nhưng cũng là cơ hội để nàng chứng tỏ bản lĩnh của mình, việc nàng không biết nàng vẫn có thể học và làm thật tốt. Nhìn bề ngoài, nó chẳng khác nào là sự hiếu thắng của nàng nhưng kỳ thực, nó là cách tốt nhất để nàng có một lần nữa khẳng định với mọi người, đặc biệt là các phi tử của Đông cung rằng, nàng ngồi lên ngôi vị này là hoàn toàn xứng đáng.
_ Edlen once told me, in one accidentally, he was heard Princess singing a song by our mother tongue. Tonight, we didn"t know had the honor of listening to Princess sing a song? (Edlen từng nói với ta, trong một lần tình cờ, chàng ta đã nghe được Công nương hát một bài hát bằng tiếng mẹ đẻ của chúng ta. Tối nay, chúng ta không biết liệu có vinh hạnh được nghe Công nương hát một bài hát?)- Trên sân khấu, chất giọng của Công tước Laurent chậm rãi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghe Laurent nói, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Rất nhanh chóng, nàng hướng mắt về phía Edlen để ngầm hỏi.
_ Đó là lúc Thái tử, Thái tử phi và ta đi xuất tuần xuống các thành vùng Tây Thủy.
Cả Lôi Vi vừa Phúc Tuần đều vỡ lẽ. Dạo đó, Mỗi lần chỉ có cả hai, nàng vẫn thường hay hát cho chàng nghe những bài hát tiếng Anh vừa để bản thân không quên vốn từ vừa để chàng học nói. Thật không nghĩ rằng Edlen lại tình cờ nghe được.
_ Ok! I will give everyone a song. (Được! Ta sẽ tặng mọi người một bài hát.)
Vì có chút phấn khích nên chưa được sự đồng ý của Định An Hoàng đế, Lôi Vi đã nhanh chóng đứng lên, định bụng tiến về phía sân khấu. Nghe Phúc Tuần ho một tiếng, nàng không khỏi giật mình. Quả thật đã quá thất thố rồi!
_ Xin bệ hạ thứ tội!- Quay về phía Định An Hoàng đế, Lôi Vi cúi đầu nói.
_ Được rồi!- Vừa cười lớn, Định An Hoàng đế vừa nói.- Ngươi hãy hát một bài cho mọi người cùng nghe đi. Trẫm cũng rất tò mò không biết giọng hát của ngươi thế nào.
_ Vâng ạ!
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía sân khấu. Đến gần cánh gà, nàng nhìn thấy một nhạc công phương Tây đang cầm trên tay cây đàn ghita. Không chần chừ lâu, nàng tiến lại hỏi. Lẽ dĩ nhiên, chàng nhạc công đó liền cho nàng mượn cây đàn. Rồi vừa tiến về phía sân khấu, nàng vừa ra hiệu cho một tên Thái giám đem một cái ghế lên sân khấu cho nàng.
_ Thúc thúc của nhi thần đi rất nhiều nơi và biết được nhiều nền văn hóa. Vì là một người đa tài, nên khi trở về thúc của nhi thần không chỉ truyền lại kiến thức cho nhi thần cùng ca ca và tỷ tỷ của mình mà còn dạy cho ba huynh muội nhi thần những bài hát nữa. Uhm...nhi thần có học được một bài hát rất phù hợp với không khí này và nó thường được hát vào dịp cuối năm, trước khi đến giao thừa. Tối nay, nhi thần sẽ hát tặng cho mọi người.
Sau khi căng chỉnh lại dây đàn, Lôi Vi nhanh chóng đánh lên những nốt nhạc đầu tiên, Tiếng đàn dần lan tỏa khắp nơi khiến mọi người phải chú ý lắng nghe.
"Should auld acquaintance be forgot, And never brought to mind? Should auld acquaintance be forgot. And days of auld lang syne?..." Thật chậm rãi bản Auld Lang Syne được cất lên. Chất giọng trong và cao ngay lập tức khiến mọi người phải chú ý. Với Phúc Tuần, đây không phải là lần đầu tiên chàng nghe nàng cất tiếng hát, nhưng đây là lần đầu tiên chàng nghe nàng hát một cách nghiêm túc. Thật không ngờ, giọng hát của nàng mỗi lần đùa nghịch đã rất thu hút rồi khi nghiêm túc hát lại thu hút và truyền cảm đến vậy.
"...We two hae paidled i" the burn, Frae mornin" sun till dine; But seas between us braid hae roar"d. Sin" auld lang syne..." đưa mắt quan sát khắp mọi người đang ngồi dưới sân khấu, Lôi Vi chậm rãi cúi xuống nhìn cây đàn ghita để có thể điều chỉnh lại cho đúng nhịp khi cần thiết. Nàng thật không ngờ, món nghệ ghita học được từ Phong Đạt của nàng lại có lúc được dùng tới ở thời đại này. Còn nhớ ở thời hiện đại, nếu anh trai nàng chuyên dùng mấy bản đàn Ghita này để theo đuổi con gái, nàng lại dùng nó vào một việc hết sức thiết thực, đó là đàn cho cây cỏ trong vườn nghe. Cứ mỗi lần nổi hứng, nàng lại cầm ghita của Phong Đạt ra vườn đàn rồi hát cho chúng nghe nhưng chả cây nào chịu lớn như những gì nàng xem trên báo đài. Nguyên nhà là bởi chả bao giờ nàng chịu đàn và hát một cách nghiêm túc...
...Đánh một nốt trầm, Lôi Vi kết thúc bản nhạc của mình. Mỉm cười thật tươi, nàng đứng lên cúi chào trong sự vỗ tay của tất cả mọi người. Đưa mắt nhìn khắp lượt, đôi mắt nàng nhanh chóng dừng lại ở Phúc Tuần. Nụ cười của nàng càng trở nên rạng rỡ.
_ Hay! Thật không ngờ Thái tử phi lại hát hay đến vậy. Trẫm thưởng cho ngươi một chuỗi trân châu.
_ Chỉ là chút tài mọn thôi ạ! Tạ Hoàng thương đã ban thưởng!
_ Tài năng của Thái tử phi đâu chỉ có như vậy.- Ngồi bên cạnh Thái hậu chậm rãi nói.- Lần này, khi biết các vị quý tộc phương Tây sắp rời đi, Thái tử phi đã đích thân dệt vải tặng các phu nhân và tiểu thư phương Tây để bày tỏ tấm lòng.- Vừa nói, Người vừa mỉm cười hài lòng.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi bước xuống, liền sau đó là hai tỳ nữ mang theo hai khay gỗ, khay nào khay nấy cũng để đầy những tấm vải do đích thân nàng dệt hơn 10 ngày qua.
_ Now I know, why do more than ten days ago, I didn"t see Princess. (Giờ ta đã biết, tại sao hơn mười ngày trước, ta không nhìn thấy Công nương.)
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi quay về phía tỳ nữ cầm lấy một khay vải để đưa cho Công tước Laurent.
_ Duke! This is my heart, sent to Madams and Miss who are attending this party and your Queen Elisa. (Thưa Công tước! Đây là tấm lòng của ta gửi đến các phu nhân và các tiểu thư, những ai tham dự buổi tiệc này và Nữ hoàng Elisa.
_ On behalf of the Queen, thank you for your gift. (Thay mặt Nữ hoàng, cảm ơn món quà của ngươi.)- Vừa nói, Laurent vừa sai người hầu nhận lấy hai khay vải.
Rất nhanh chóng món quà được chuyền tay nhau đến các vị phu nhân và tiểu thư có mặt trong bữa tiệc. Duy chỉ có tấm vải gửi tặng cho Nữ hoàng Donlish là được Công tước trẻ Laurent giữ lại. Đến khi quay trở về chỗ ngồi, nhìn sắc diện của Laurent, Lôi Vi quả thật có chút căng thẳng. Bên cạnh Phúc Tuần dường như cũng nhận ra điều bất thường trên tấm vải dành tặng cho Nữ hoàng Elisa.
_ This cloth... so strange! (Tấm vải này...thật kỳ lạ!)- Vừa quan sát tấm vải, Laurent vừa nói.- In here...there must have torn? (Chỗ này...phải chăng đã bị rách?)
_ Yes! (Đúng vậy!)- Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi trả lời.- I"ve tried to be torn (Ta đã cố làm rách chúng.)
_ What? (Cái gì?)- Công tước Laurent không khỏi kinh ngạc.
Câu trả lời của Lôi Vi khiến toàn Đại điện không khỏi ngạc nhiên. Nhớ lại sự việc xảy ra lúc chiều, thật sự nàng phải kìm lắm mới không để máu nóng dồn lên não.
Lúc chiều, khi Lôi Vi cùng Phúc Tuần đến Đại điện để chuẩn bị dự vãn yến, nàng đã ra hậu đài để kiểm tra lại những tấm vải mình đã may. Tất cả mọi tấm vải đều được xếp gấp cẩn thận và bày ngay ngắn trên khay. Song chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm, nàng đã phát hiện ra tấm vải để tặng cho Nữ hoàng Elisa của Donlish đã bị rách từ khi nào. Tấm vải bị rách thành nhiều mảng lớn nhỏ khác nhau khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc. Đến kẻ ngốc nhìn vào cũng biết rằng có người đang tìm cách ám hại khiến nàng không những bẽ mặt trước mọi người mà còn làm ác cảm của Thái hậu đối với nàng tăng lên. Nàng không ngốc và nàng nhìn thấy rõ điều đó hơn ai hết. Nhìn tấm vải đó, quả thật bản thân nàng muốn tìm kẻ đó để đánh cho một trận tơi bời.
Kìm nén cơn tức giận, Lôi Vi sai Tiểu Khổng Tử chạy về Túc Duyên các lấy hộp kim chỉ cho nàng rồi bắt tay vào sửa lại tấm vải. Băng Tư, Quân Đài và cả Đồng Thảo cũng nhanh chóng giúp nàng một tay, bằng không với chiều dài tấm vải này, e rằng đến sáng mai, nàng cũng chưa thể sửa xong nó. Vậy nên tấm vải đã được sửa xong trong vòng một canh giờ. Nhìn lại thành quả của mình, nàng không khỏi mỉm cười hài lòng. Kẻ nào muốn ám hại nàng, nàng nhất định không để cho kẻ đó được đắc ý.
_ If you open it, you would see a picture. (Nếu Ngài mở nó ra, Ngài sẽ thấy một bức tranh.)- Lôi Vi chậm rãi giải thích.
Rất nhanh chóng, Laurent sai hai tên người hầu của mình mở tấm vải ra. Trên nền xanh dương là những hàng cây thẳng tắp với những đóa hoa đang nở rộ. Vừa ngắm bức tranh thêu, Lôi Vi vừa sai Hoa Lệ và Đồng Thảo đem qua tấm vải trắng đã được nàng chuẩn bị từ trước đó. Hai nàng tỳ nữ nhanh chóng tiến về phía bức tranh lụa kia rồi mở tấm vải trắng ra, lồng vào phía sau tấm vải kia. Đến lúc này mọi người không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy những mảng rách kia chẳng khác nào những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng giữa trời hay những đụn tuyết nhỏ vương trên tán cây, vương trên hoa...
_ Hibiscus Garden in snowy day! (Vườn Phù Dung ngày tuyết rơi)- Lôi Vi mỉm cười nói.- I want to use white yarn to make snow. But I fear it will not be pretty, and yarn will probably not be enough, so I came up with this way. (Ta muốn dùng chỉ trắng để tạo nên tuyết. Nhưng ta sợ nó sẽ không đẹp và chỉ có lẽ sẽ không đủ, nên ta đã nghĩ ra cách này.)- Nàng tiếp tục giải thích.- In this country, The beauty of the woman often referred to as Hibiscus. (Ở đất nước này, vẻ dẹp của nữ nhân thường được ví như hoa Phù Dung.)
_ Wonderful! (Tuyệt vời!)- Công tước Laurent thốt lên.
Nhận được lời khen từ vị Công tước trẻ, Lôi Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Mỉm cười thật tươi, nàng ngầm đưa mắt quan sát sắc diện của Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu. Ai nấy cũng gật đầu hài lòng. Cửa ải này xem như đã qua rồi. Thật là may! Thiếu chút nữa tim nàng rớt ra ngoài.
Ngồi bên cạnh, Phúc Tuần không khỏi chau mày. Vừa nhìn sơ qua, chàng đã biết ngay có kẻ giở trò để ám hại Lôi Vi. Nếu không phải nàng mau chóng phát hiện ra và kịp xoay chuyển tình thế, e rằng giờ phút này nàng đã bị Thái hậu lẫn Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Rõ ràng kẻ ám hại nàng càng lúc càng to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày là gì. Chàng nhất định phải điều tra rõ chuyện này...
...Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, rộn ràng. Mọi người ai nấy cũng cười nói thật nhiều khiến cả Đại điện uy nghiêm trở nên nhộn nhịp, rôm rả tiếng cười.
Trời càng về đêm, sương giăng càng nhiều, gió thổi cũng càng lớn nhưng giữa bầu không khí dường như không ai còn quan tâm đến những điều đó nữa. Một bữa tiệc với đồ ăn ngon, với mỹ tửu và những màn trình diễn được dàn dựng công phu khiến ai ai cũng gật gù. Một bữa tiệc cung đình xa hoa!
*
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi bức đi trên con đường nhỏ, dài của Ngự hoa viên. Vừa đi, nàng vừa cười nói vui vẻ với Thiên Phương Công chúa. Từ khi gia quyến Công chúa hồi kinh đến nay cũng đã được gần 2 tháng nhưng số lần hai người gặp nhau lại không nhiều. Vậy nên mỗi lần gặp nhau như thế này thật đáng trân quý.
_ Muội vẫn không chịu nói cho tỷ biết, ai là người đã làm rách tấm vải đó sao?
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
_ Muội thật là...muội có biết việc này nếu không phát hiện kịp, muội sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?
_ Muội biết! Nhưng không phải mọi chuyện giờ đã giải quyết ổn thỏa rồi sao? Nếu truy cứu đến cùng sẽ khiến những người không liên can vì bầu không khí này mà bất an, còn kẻ gây nên tội sẽ tìm mọi cách xóa sạch tội lỗi và trong quá trình đó, họ sẽ vì vậy mà gây thêm tội lỗi khác. Vậy nên, muội không muốn truy cứu làm gì. Muội tin vào nhân quả báo ứng!
_ Có phải từ sau khi lên làm Thái tử phi, muội càng ngày càng hiền không vậy?! Cái miệng nhỏ của muội giờ quả thật toàn nói ra kim khẩu chứ không còn như trước kia nữa.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy Lôi Vi không khỏi bật cười. Lẽ nào, nàng trước kia đanh đá đến thế sao? Có lẽ thế thật! Dám cãi tay đôi với Hoàng tử, bắt bẻ Công chúa, tranh hơn thua với Thái hậu, cả gan chọc giận Hoàng thượng....quả thật nàng đã quậy cho Hoàng cung Tân Thục này đến độ bung nóc nhà rồi.
_ Muội vẫn là muội thôi!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Chỉ có điều muội không muốn vì mấy chuyện linh tinh này mà rước họa vào thân. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện! Hơn nữa, muội cũng không muốn Điện hạ phải lao tâm khổ tứ mấy chuyện của chốn hậu cung. Chàng ấy ngày ngày phải lo chuyện triều đình, rất vất vả.
Lôi Vi nói vậy, Thiên Phương Công chúa không khỏi gật đầu hài lòng. Trong chốn hậu cung này liệu có bao nhiêu nữ nhân đáng trân quý như nàng? Nếu nữ nhân nào cũng biết nghĩ như nàng thật tốt biết bao. Đáng tiếc, nữ nhân chốn hậu cung nhiều vô kể, trong số đó có người còn chưa được gặp Hoàng thượng lần nào đã phải chết già nơi cung cấm. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, có nữ nhân nào mà không sợ hãi, mà không tìm mọi cách để mình được ân sủng, để mình không phải cô độc nơi cung cấm lạnh lẽo này. Rồi cứ thế, cứ thế họ đánh mất chính mình từ khi nào không hay. Một tú nữ thuần khiết trong sáng bị thay thế bởi một nữ nhân đầy âm mưu quỷ kế hòng chiếm được sự ân sủng của Hoàng đế.
Đến khi có con rồi, họ còn muốn nắm giữ quyền lực trong tay. Không phải riêng cho mình họ mà còn cho cả con của họ. Sự ân sủng của Hoàng thượng đối với nữ nhân chốn hậu cung chẳng khác nào nắng hạn khát mưa. Vậy nên họ phải tìm mọi cách tranh giành cho bằng được. Con đường đó nhuốm đầy máu và nước mắt. Vì vậy để đảm báo tương lai của mẫu tử, họ buộc phải có quyền lực. Cứ vậy cuộc chiến tranh sủng chốn hậu cung diễn ra thảm khốc cũng không kém gì nơi sa trường khói bụi tung trời kia. Càng nghĩ càng thấy khiếp sợ. Càng nhìn càng thấy ớn lạnh.
_ À phải rồi!- Sực nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi vội quay về phía Thiên Phương Công chúa.- Muội nghe nói, tỷ cùng Hầu gia sắp trở về Quang Dương thành rồi phải không?
_ Đúng vậy!- Thiên Phương Công chúa chậm rãi gật đầu.- Ta và Hầu gia đi cũng đã gần hai tháng rồi, nên quay về thôi.
_ Tỷ không thể ở lại qua mùa đông sao? Trời bắt đầu rét rồi, hai Công tử e rằng đi đường sẽ chịu không nổi đâu.
_ Từ đây đến Quang Dương thành chưa tới mười ngày đường, hơn nữa giữa đường còn có dịch trạm để nghỉ ngơi nên muội không cần phải lo lắng. Còn Công tử nhà ta rất khỏe. Không phải ai cũng mẫn cảm với lạnh như muội đâu.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói, Lôi Vi bất giác a lên một tiếng. Nàng Công chúa này cũng biết cách chọc ngoáy người khác thật.
_ Mân Lãng sắp tròn một trăm ngày tuổi rồi. Tỷ muốn làm việc thiện để tích đức cho Lãng Nhi. Vậy nên mới quay trở về Quang Dương thành. Tỷ đã bẩm chuyện này với Thái hậu và cả Hoàng thượng rồi. Họ đều đã gật đầu đồng ý.
_ Việc thiện sao?- Đôi mắt Lôi Vi sáng rỡ lên.- Tỷ định phát lương thực, nhu yếu phẩm cho dân nghèo phòng mùa đông tới?
_ Đúng vậy!- Thiên Phương Công chúa gật đầu.
Xem qua phim cổ trang, Lôi Vi có thấy qua cảnh người giàu làm việc thiện nhưng ngoài đời nó thực sự diễn ra như thế nào khiến nàng không khỏi hiếu kỳ. Thêm vào đó, làm việc thiện vốn là việc nên làm nên nàng rất muốn tham gia ít nhất một lần trong đời.
_ Tỷ tỷ! Có thể cho muội theo cùng mọi người về Quang Dương thành không? Việc tốt như vậy, muội rất muốn làm!
_ Muội theo chúng ta về sao?- Thiên Phương Công chúa không khỏi kinh ngạc.- Vi Nhi muội giờ là Thái tử phi đấy, không thể tùy tiện xuất cung như trước đâu.
_ Nhưng đây là việc tốt! Muội...
_ Chưa kể muội nghĩ Thái tử chịu để muội rời xa đệ ấy sao?- Thiên Phương Công chúa cắt ngang lời Công chúa.
_ Muội sẽ có cách thuyết phục Điện hạ.
_ Điện hạ sẽ không chịu đâu.
_ Tại sao chứ? Tại sao tỷ biết?
Quay sang nhìn Thiên Phương Công chúa, gương mặt Lôi Vi lộ ra sự bất mãn lẫn chống đối. Chưa thử làm sao biết được Phúc Tuần đã không đồng ý. Nàng thật sự cảm thấy có chút bất mãn đó.
_ Vì ta là bào tỷ [5] của đệ ấy. Ta hiểu đệ ấy!
Chỉ một câu nói, Thiên Phương Công chúa đã khiến Lôi Vi á khẩu. Quả thật, điều nàng ấy nói quá đúng. Tuy tính tình có thể không giống nhau nhưng chỉ cần là huynh đệ tỷ muội trong nhà chắc chắn sẽ hiểu nhau hơn người khác. Nàng và Phúc Tuần tuy quen nhau và yêu nhau đã hơn 6 năm, nhưng mãi mãi không thể nào hiểu chàng bằng chị gái ruột của chàng. Nàng chỉ có thể hiểu chàng nhiều hơn so với đám thê thiếp của chàng mà thôi. Cảm thấy bất mãn gia tăng!
_ Cứ cho là vậy đi, nhưng điều đó không có nghĩa chàng ấy chắc chắn sẽ không cho muội đi.
_ Được!- Quay lại nhìn Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa mỉm cười.- Năm ngày tới chúng ta sẽ xuất phát, ta cho muội bốn ngày.
Thiên Phương Công chúa nói như vậy có thể xem là đã ngầm đồng ý việc để Lôi Vi xuất cung, về Quang Dương thành cùng phu thê nàng ấy. Nụ cười của nàng càng lúc càng trở nên rạng rỡ.
_ Được! Trong vòng bốn ngày, muội sẽ thuyết phục được chàng ấy.
_ Ta chờ muội!
Dứt câu, cả hai bật tiếng cười. Tiếng trong trẻo bay cao vút tận trời xanh.
---------------------------
[1] Yến diên: bữa tiệc, chỉ sự ăn uống vui chơi.
[2] Vãn yến: tiệc tối.
[3] Yến thất: chỗ nghỉ ngơi, phòng ngủ.
[4] Bào muội: em gái ruột.
[5] Bào tỷ: chị gái ruột.
-------------------------
Hết chương 115
Danh sách chương