Yên Khâu

Đọc bảng tấu chương cuối cùng trong ngày, lòng Hàn Phong bỗng chốc trở nên nặng trĩu hẳn. Lúc này chàng thực sự không biết nên vui hay nên buồn. Chậm rãi gấp bản tấu lại, chàng tiến bước về phía cửa sổ. Gió thu lành lạnh, lòng chàng càng lạnh hơn. Loại cảm giác vui không được buồn chẳng xong này chẳng khác nào một loại độc dược, cứ vậy mà ngấm dần, ngấm dần vào trong cơ thể khiến người ta phải chịu đựng một sự đau đớn âm ỉ, không cách gì giải trừ được.

Lôi Vi cuối cùng cũng đã được sắc phong thành Thái tử phi Tân Thục. Phúc Tuần quả thực rất biết giữ lời hứa của mình. Nghĩ đến đây, khóe môi chàng nhẹ cong lên.

Nửa cuối tháng 7 vừa rồi, khi hai bên chuẩn bị thu quân trở về kinh thành, Hàn Phong và Phúc Tuần đã bí mật gặp nhau. Nội dung câu chuyện ngoài việc hai bên thu binh còn có cả những vấn đề mà Lôi Vi sẽ phải đối mặt. Lần ấy chàng đã thấy được sự quyết tâm của Phúc Tuần một cách rõ ràng.

"_ Chuyện của Vi Vi, Ngươi định tính như thế nào?- Vừa tiến về phía mặt sông, Hàn Phong vừa hỏi.

_ Chuyện của ta, ta tự biết sắp xếp. Không dám phiền Yên Khâu Hoàng đế nhọc công lo lắng.

_ Chuyện của ngươi, ta căn bản không muốn để ý tới. Ta chỉ muốn biết ngươi định sẽ bảo vệ Vi Vi như thế nào khi mà đám thê thiếp của ngươi lúc nào cũng như hổ đói muốn xâu xé nàng? Cách ví von của Hàn Phong thật sự khiến Phúc Tuần không thể nào cười nổi. Đám thê thiếp của chàng dù đã biết chàng sủng ái Lôi Vi đến mức nào vậy mà vẫn không từ thủ đoạn để ám hại nàng. Ngấm ngầm có, công khai cũng có. Song khi tuyên bố nàng là Nguyên Lương đế, chàng đã suy nghĩ kỹ càng mọi việc rồi. Huống hồ chi chuyện này chàng cũng đã nói với nàng.

_ Trao cho nàng ấy quyền lực!- Phúc Tuần ngắn gọn trả lời.

_ Ngươi nghĩ Vi Vi muốn có thứ đó sao?- Hàn Phong ngạc nhiên nhìn Phúc Tuần.- Nếu nàng ấy muốn có thứ đó thì đã không là Cát Lôi Vi.

_ Dĩ nhiên nàng ấy không muốn có thứ đó. Ta biết rõ, nàng ấy thậm chí còn ghét nó, khinh thường nó.

_ Ngươi đã biết rõ vậy mà còn...- Bỏ lửng câu nói, Hàn Phong nhếch môi lên cười.- Ta biết mục đích của ngươi khi đưa ra quyết định này. Nhưng nàng ấy sẽ không dễ dàng chấp thuận.

Mỉm cười, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Hàn Phong. Gió từ bờ sông thổi vào càng khiến hai nhân ảnh trở nên phiêu dật, khó nắm bắt.

_ Thứ ta trao cho nàng ấy không chỉ có quyền lực!

Hàm ý sâu xa trong câu nói của Phúc Tuần, Hàn Phong lập tức hiểu ra. Nữ nhân nơi cung cấm vì được Hoàng đế hoặc Thái tử sủng ái nên mới có được địa vị cao quý và quyền lực trong tay. Vậy nên, Phúc Tuần trao cho Lôi Vi quyền lực, không chỉ đơn giản đó là quyền lực. Vì vậy, nàng tuy sẽ đắn đo song cũng sẽ chấp thuận điều này.

_ Vi Nhi là một nữ tử hoạt bát, lạc quan, sống trong cung bao năm vẫn không bị lễ nghi ràng buộc. Song kỳ thực nàng cũng rất sâu sắc. Người như vậy thường muốn tự mình giải quyết vấn đề của bản thân. Nhưng nơi cung cấm này chỉ khi có quyền lực mới có thể tự bảo vệ mình và không ai dám đụng vào bản thân mình. Một người suy nghĩ thấu đáo như nàng ấy, ta tin nàng ấy sẽ hiểu được điều này. Vậy nên Anh Đức Hoàng đế từ nay về sau không cần phải nhọc công lo lắng cho thê tử của ta nữa.

Nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong, Phúc Tuần chậm rãi mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. Hít một hơi thật sâu của hương đêm thanh tân, chàng nhanh chóng bước đi. Cuộc gặp giữa hai người tuy bí mật nhưng không thể bỏ doanh trại đi quá lâu được. Bằng không doanh trại sẽ loạn cả lên.

_ Ngươi nhất định phải bảo vệ nàng ấy thật tốt. Đồng thời, ngươi cũng phải trao cho nàng ấy thứ quyền lực nàng ấy có thể bảo vệ được mình.

_ Ngài yên tâm!- Dừng chân, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Ta sẽ dùng việc này để cắt đứt tơ tình của Ngài đối với nàng.- Chất giọng đầy kiên định.

Dứt câu, Phúc Tuần bước đi thẳng."

Hàn Phong cứ ngỡ sẽ mất một khoảng thời gian dài, thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy Phúc Tuần đã làm được điều mình nói. Chàng nghe đâu, Phúc Tuần đã lợi dụng lúc quý tộc Donlish qua cùng với đó là Lôi Vi lập được công lớn nên đã bẩm tấu việc muốn phong nàng làm Thái tử phi. Minh Đức Thái hậu tuy phản đối nhưng ngoài mặt vẫn phải gật đầu đồng ý vì không muốn người ngoài nhìn ra mâu thuẫn.

Song nói đến đây, Hàn Phong có cảm giác, Lôi Vi ngồi vào vị trí đó không được danh chính ngôn thuận cho lắm. Xem ra, chặng đường sau này của nàng chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn từ phía vị Thái hậu của Thục quốc kia.

Nhưng, Phúc Tuần nói sẽ dùng việc này để cắt đứt mọi tơ tình của chàng dành cho Lôi Vi nên dù danh không chính, ngôn không thuận đi chăng nữa, Phúc Tuần vẫn sẽ làm. Còn việc biết nó trở thành danh chính ngôn thuận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thời gian! Nhắc đến hai chữ này tim Hàn Phong lại quặng thắt. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Phúc Tuần đã có thể đưa nàng lên ngôi vị Thái tử phi, chứng tỏ con người này dứt khoát muốn chàng cắt đứt tơ tưởng với Lôi Vi đến mức nào. Nếu đổi lại là chàng, chàng chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Vậy nên, phải chăng đã đến lúc Lãnh Hàn Phong chàng nên cho nàng tiểu nha đầu tinh nghịch đó vào quá khứ? Cõ lẽ sẽ không dễ dàng. Nhưng không thử làm sao biết được. Bởi chàng cũng mong có được hạnh phúc cho riêng mình.

Đóng cửa sổ lại, Hàn Phong tiến về phía bàn rồi nhanh chóng thảo một bức thư.

_ Bùi Thạch An!- Vừa cho thư vào bao, Hàn Phong vừa cất tiếng gọi.

_ Có nô tài!- Chẳng mấy chốc Bùi Tổng quản đã có mặt.

_ Chuyển bức thư này đến mất thám ở Tân Thục.- Vừa nói, Hàn Phong vừa đưa thư cho Bùi Tổng quản.

Đón lấy bức thư, Bùi Tổng quản nhanh chóng dạ một tiếng.

_ Di giá đến chỗ Tề phi!

*

Sau một giấc ngủ dài, không khí se lạnh thật khiến Lôi Vi không muốn bước chân xuống giường. Qua ô cửa sổ hé mở, nhìn bầu trời có chút u ám nàng không khỏi thở dài chán nản. Chỉ mới nửa đầu tháng chín, thời tiết đã như thế này rồi, không biết đến khi bước vào mùa đông, bầu trời sẽ xám xịt đến mức nào nữa.

_ Nương nương!- Bên ngoài chất giọng của Đồng Thảo vang lên.- Người đã thức dậy chưa ạ?

Trườn dài trên giường, Lôi Vi thật muốn kéo mềm lên cao để ngủ tiếp. Hoàn cảnh lúc này khiến nàng không khỏi liên tưởng đến những buổi sáng mùa đông năm nào. Tuy lạnh thấu xương nhưng vẫn phải dậy sớm để đi học.

_ Vào đi!- Ngồi lên trùm chăn kín người, Lôi Vi vọng tiếng ra.

Chẳng mấy chốc Đồng Thảo cùng Hoa Lệ nhanh chóng bước vào. Quấn chặt mềm, Lôi Vi uể oải bước xuống giường.

_ Nương nương! Trông Người thật giống một con gấu đó.- Vừa nhìn thấy Lôi Vi, Hoa Lệ đã bật cười nói.

_ Đúng vậy! Ta là gấu Bắc cực đây!

Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng vồ lấy Hoa Lệ cù nàng tỳ nữ này mấy cái khiến tư phòng mới sáng sớm đã rộn ràng tiếng cười.

_ Nương nương!- Vừa bật cười, Đồng Thảo vừa cản hai người lại.- Người phải chuẩn bị để kịp giờ thỉnh an Thái hậu đấy.

_ Ta biết rồi!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Nhưng tỷ để ta cho con nha đầu này biết tay. Để xem lần sau có còn dám gọi ta là gấu nữa không.

_ Nương nương tha mạng!- Vừa né Lôi Vi, Hoa Lệ vừa kêu lên.- Nương nương tha mạng! Nô tỳ lần sau không dám nữa.

Cùng lúc này Tiểu Khổng Tử từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hoảng hốt. Từ khi Hoa Lệ được phân đến đây hầu hạ Lôi Vi, nàng cùng với tỳ nữ này thường xuyên trêu đùa nhau như vậy khiến hắn không khỏi đau đầu. Thật chỉ có thể thốt lên mấy câu chủ không ra chủ, tớ không ra tớ.

_ Ấy da! Nương nương của nô tài! Tổ tông của nô tài!- Vừa nói, Tiểu Khổng Tử vừa giữ Lôi Vi lại.- Sắp đến giờ Người phải cùng các vị chủ tử khác đi thỉnh an Thái hậu rồi đó.

Vừa thở ra, Lôi Vi vừa quay về phía Tiểu Khổng Tử, nhìn vẻ mặt của hắn, nàng thật muốn cười lớn.

_ Ta biết rồi! Buổi sáng phải khởi động một tý mới có tinh thần chứ.- Nói đoạn, Lôi Vi quay về phía Hoa Lệ.- Không đùa nữa, chúng ta chuẩn bị thôi.

Dứt câu, Lôi Vi tiến về phía bàn trang điểm. Song mới bước được một bước, nàng đã quay sang cù Đồng Thảo một cái, cù Tiểu Khổng Tử một cái.

_ Hai người đừng có ngày nào cũng căng thẳng thế. Ở cùng ta phải thật thoải mái mới ở được.

Mỉm cười, Lôi Vi tiến thẳng về bàn trang điểm. Tiểu Khổng Tử nhìn Hoa Lệ cầm khay đồ tiến đến chỗ nàng liền đẩy đầu nàng tỳ nữ này một cái. Nàng tỳ nữ này chẳng những không sợ mà còn lẽ lưỡi trêu hắn. Thật hết cách! Xem ra, hầu hạ vị chủ tử này, hắn cũng phải điên theo mới có thể hầu hạ được.

*

Từ sau lần Thái hậu xảy ra chuyện, Trường Sinh điện đã thay đổi không ít. Theo lời căn dặn của Lôi Vi các tỳ nữ của Thái hậu đã chú trong hơn trong mọi khâu sinh hoạt của Người, từ đó sức khỏe của Người cũng đã dần khá lên. Nàng sau khi từ sa trường trở về cũng thường đến Trường Sinh điện để chăm sóc Người những mong sức khỏe Người lại tốt lên. Thiện cảm của Thái hậu dành cho nàng vốn không nhiều nên ban đầu trong mắt Người, những việc làm của nàng chẳng qua chỉ để lấy lòng. Song, dần dần cảm nhận được sự đối đãi chân thành của nàng, Thái hậu cũng từ từ chấp thuận. Vậy nên vấn đề hôn lễ và mới nhất là chuyện sắc phong nàng thành Thái tử phi tuy Người có tức giận nhưng cũng không gây khó dễ gì nhiều. Người ngoài đàm tiếu rằng là do Thái hậu không muốn người phương Tây thấy được mâu thuẫn triều đình. Nhưng suy cho cùng, nếu không có tình cảm với nàng, Thái hậu cũng đã cho một trận trời long đất lở.

_ Tham kiến Thái hậu nương nương!- Vừa quỳ xuống, Lôi Vi cùng đám thê thiếp của Phúc Tuần tung hô.- Thái hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

_ Bình thân!- Nói đoạn, Minh Đức Thái hậu chậm rãi quay người về đám tỳ nữ.- Ban ngồi!

_ Tạ Thái hậu!

Xếp theo địa vị, Lôi Vi ngồi đầu tiên, sau đó đến Ngọc Nhạn rồi đến các thê thiếp khác của Phúc Tuần. Dù thời gian gần đây, Minh Đức Thái hậu có dành thiện cảm cho nàng nhưng nhìn đứa cháu gái cưng của mình phải xếp sau người khác, trong lòng Người quả thật có chút buồn bực.

_ Nào! Tiểu Nhạn! Lại đây ngồi cạnh ta!- Vừa nói, Minh Đức Thái hậu đặt tay xuống vị trí ngay bên cạnh.

_ Vâng ạ!

Dứt câu, Ngọc Nhạn nhanh chóng tiến lại ngồi ngay bên cạnh Thái hậu. Mỉm cười, Người quay về phía đám thê thiếp của Phúc Tuần nhìn một lượt những ai có mặt trong phòng rồi gật đầu hài lòng. Những gì cần chuẩn bị cho đứa cháu trai này Người đã chuẩn bị cả rồi. Tuy Người không mong muốn viễn cảnh này xảy ra, nhưng tương lai nếu có gì bất trắc, đứa cháu trai này của Người có thể dựa vào đó mà giữ vững giang sơn cũng như giữ vững ngôi vị. Vậy nên về Phúc Tuần, Người không cần phải lo lắng quá nhiều. Chỉ là Ngọc Nhạn luôn khiến Người cảm thấy không an lòng. Vẫn biết rằng Phúc Tuần sẽ không để cho đứa cháu gái này của Người chịu thiệt thòi, nhưng chốn hậu cung nguy hiểm trùng trùng, nam nhân nào có thời gian đâu để ý tới.

_ Thái tử phi!- Mỉm cười, Minh Đức Thái hậu chậm rãi quay về phía Lôi Vi.

_ Dạ!- Lôi Vi vội đáp lại.

_ Ta vừa nghe nói, hôm con được sắc phong, quý tộc phương Tây đã tặng con không ít lễ vật phải không?

Lễ sắc phong trôi qua cũng đã được tầm 5 ngày. Lôi Vi từ hôm đó đến nay, ngày nào nàng cũng cùng mọi người đến Trường Sinh điện vấn an nhưng Người chưa hỏi qua một lần. Hôm nay bỗng nhiên bị hỏi đến, nàng không khỏi cảm thấy khó hiểu.

_ Dạ vâng ạ!- Lôi Vi kính cẩn đáp.- Nhờ phúc của Thái hậu mà Lôi Vi con mới được hậu đãi như vậy ạ.

_ Ta sống đến từng tuổi này rồi cũng chỉ mong trên dưới tử tôn trong Hoàng thất có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc, đặc biệt không bị người ngoài chê cười, hà hiếp.- Minh Đức Thái hậu điềm đạm nói.- Lần này con lập được công lớn, giúp Tân Thục ta không những không bị yếu thế mà còn khiến quý tộc phương Tây đó không thể xem thường, phải nể trọng. Vậy nên lễ vật họ tặng con âu cũng là phần thưởng xứng đáng khiến tất cả chúng ta nở mặt nở mày.

Lời nói của Minh Đức Thái hậu mới nghe qua chỉ là lời răn dạy. Nhưng nếu nghe kỹ lại sẽ hiểu ngầm ý sâu xa ở trong đó. Tử tôn trong Hoàng thất! Ở đây ngoài Ngọc Nhạn ra, Người không xem ai là tử tôn Hoàng thất cả. Thê thiếp của Phúc Tuần tuy là dâu nhưng với Người mãi chỉ là người ngoài. Song khen ngợi Lôi Vi trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng ngấm ám chỉ rằng Người cũng xem trọng đám dâu, rể của Hoàng tộc. Chỉ cần có công sẽ được ban thưởng xứng đáng.

_ Song nói đi cũng phải nói lại! Đoàn người phương Tây đó qua đây đã tặng cho hậu cung chúng ta không ít lễ vật là y phục của họ. Hay là con nhân dịp này dệt ít vải để tặng họ xem như là lễ vật đáp lễ.

_ Dệt vải ạ?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.

_ Đúng vậy! Con tính thử xem, trong đoàn của họ có bao nhiêu phu nhân, bao nhiêu tiểu thư thì dệp bấy nhiêu. Ngoài ra, con cũng nên dệt thêm một tấm vải để tặng cho Nữ hoàng Donlish

Nghe Minh Đức Thái hậu nói vậy, Lôi Vi không khỏi choáng váng. Đoàn quý tộc phương Tây qua đây 20 nam nhân, ngoại trừ Công tước Laurent ra còn ai nấy cũng dẫn theo phu nhân và tiểu thư của mình. Tính sơ bộ số nữ nhân trong đoàn cũng trên 30 người.

_ Thái hậu!- Chất giọng của Ngọc Nhạn không khỏi ngạc nhiên.- Đoàn quý tộc phương Tây chỉ ở lại Tân Thục ta hai mươi ngày nữa. Làm sao Thái tử phi có thể dệt kịp được ạ?

Tiếng bàn tán nổi lên. Ai nấy cũng tỏ ra lo lắng khi Lôi Vi phải dệt trên 30 tấm vải. Không biết những người khác liệu có nghe ra, nhưng Lôi Vi nghe ra được Thái hậu không chỉ đang dạy dỗ nàng mà còn đang dạy dỗ những thê thiếp khác của Phúc Tuần. Không được giở thói đắc sủng sinh kiêu [1], càng không được ỷ thế, đắc tội với Ngọc Nhạn. Song có lẽ trong lòng đám người kia, sẽ có người không hiểu sâu xa đến vậy. Nếu vậy nàng đây sẽ nhận công việc này rồi cứ từ từ mà làm để bọn họ tự thân hiểu ra. Nhưng nàng chắc chắn không để đám thê thiếp kia xem thường nàng.

_ Lôi Vi đã hiểu rồi ạ!- Vừa cúi người xuống, Lôi Vi vừa cung kính nói.- Ngày mai Lôi Vi sẽ đến Cẩm Sa phòng để bắt đầu dệt vải. Con sẽ cố gắng hoàn thành công việc để kịp tặng đoàn quý tộc phương Tây trước khi họ quay trở về xứ Donlish.

_ Cứ từ từ làm!- Nhấp ngụm trà, Thái hậu chậm rãi nói.- Tay của con vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng gắn sức quá.

_ Lôi Vi tuân mệnh!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.

Buổi thỉnh an kết thúc, đám thê thiếp của Phúc Tuần sau khi bàn tán xôn xao rồi hỏi thăm Lôi Vi các kiểu liền nhanh chóng trở về nơi ở của mình. Đến lúc này, nàng quả thực không khỏi đau đầu. Nàng từ khi theo đuổi ngành thiết kế thời trang chỉ đụng đến máy may nào có biết đến khung cửi để dệt vải. Lần này xem ra rắc rối to rồi. Nàng còn nhớ trong bộ phim Thiên ngoại phi tiên có nói rằng, một người thợ một ngày dệt nhiều nhất được 3 tấm vải. Nhưng nàng đây ngay cả kiến thức cơ bản về dệt cũng không có làm sao trong khoảng thời gian 20 ngày có thể dệt được hơn 30 tấm vải? Ấy là chưa kể tay của nàng vẫn còn chưa khỏe hẳn. Nếu vận động liên tục e rằng sẽ nặng hơn.

_ Vi Nhi!- Vừa tiến lại gần Lôi Vi, Yên Xuân vừa chậm rãi nói.- Ngày mai ta sẽ đến Cẩm Sa phòng với muội. Chúng ta cùng dệt vải.

_ Không cần đâu Xuân tỷ!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Muội có thể tự làm được.

_ Nhưng một mình muội sẽ khó lòng làm kịp.- Chất giọng của Yên Xuân trở nên lo lắng hẳn.

_ Thái hậu đã nói rất rõ ràng là muốn muội làm rồi. Vậy nên mọi người không ai có thể giúp được muội đâu.

Nghe Lôi Vi nói vậy, Yên Xuân càng thở dài lo lắng. Nàng đã dệt vải bao giờ đâu sao có thể hoàn thành mọi việc trong thời gian ngắn như vậy được chứ.

_ Được rồi, tỷ yên tâm! Muội sẽ làm được mà.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười rạng rỡ.- Thôi muội về trước chuẩn bị mọi thứ để mai còn đến Cẩm Sa phòng.

Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rảo bước rời khỏi Trường Sinh điện. Song khi đến khúc quanh, nàng thoáng nhìn thấy tên Thái giám của Yên Xuân thì thầm điều gì đó. Không biết hắn thì thầm điều gì mà gương mặt nàng ấy dãn ra ít nhiều. Nhưng đó không hẳn là điều nàng cảm thấy khó hiểu lắm, điều nàng cảm thấy khó hiểu chính là cách hắn ta ghé sát vào tai Yên Xuân. Có điều bất ổn nào đó mà nhất thời nàng không thể nhìn ra.

_ Hoa Lệ!- Vừa rảo bước đi, Lôi Vi vừa hơi quay đầu ra phía sau.- Ngươi đi tìm hiểu giúp ta xem trong đoàn quý tộc của phương Tây, ngoài mười chín phu nhân ra còn có tất cả bao nhiêu tiểu thư.

_ Nô tỳ tuân mệnh!

Dứt câu, Hoa Lệ nhanh chóng chạy đi lo việc.

_ Tiểu Khổng Tử! Ngươi đến Cẩm Sa phòng thông báo với Chưởng sự ở đó một tiếng. Nhớ đừng để ồn ào.

_ Vâng!

Vội cúi người xuống, Tiểu Khổng Tử nhanh chóng chạy đến Cẩm Sa phòng. Nhìn đám người làm của mình đi lo việc nàng không khỏi mỉm cười. Trong dáng đi, người nào người nấy cũng căng thẳng. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu câu "Hoàng thượng không vội, Thái giám đã vội".

*

Thường Vinh đài

_ Tỷ tỷ! Xem ra Thái tử phi của chúng ta chưa chi đã gặp khó khăn rồi.- Vừa rót trà, Phượng Thoa vừa chậm rãi nói.- Làm sao có thể dệt cho kịp hơn hai mươi tấm vải chứ?

_ Đúng vậy!- Mỉm cười, Thủy Trúc chậm rãi nói.- Nhưng muội đừng quên bản lĩnh của nàng ấy không hề nhỏ. Nói điều gì vào lúc này vẫn còn quá sớm.

Đặt tách trà xuống, Phượng Thoa không khỏi nghĩ ngợi. Cát Lôi Vi này bản lĩnh có thừa nhưng nếu cứ bị vùi dập như thế, thể nào cũng tơi bời hoa lá. Trong khi đó, Thái hậu hôm nay rõ ràng đã cho mọi người thấy Người yêu thương Ngọc Nhạn đến mức nào, nên trong cung này chả ai dám đắc tội. Chỉ có điều...nói gì thì nói, Thái hậu cũng đã niên kỷ, nếu chẳng may Người có bề gì, Ngọc Nhạn sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc. Thái tử tuy sẽ không làm gì nàng ta, nhưng tình cảm phu thê của cả hai khắp Đông cung này điều biết, vậy nên đến khi ấy khó có thể nói chắc nàng ta liệu có "vững như bàn thạch" hay không. Ngược lại, sự đắc sủng của Thái tử dành cho Lôi Vi càng ngày càng tăng lên, thêm vào đó nàng Thái tử phi này bản lĩnh như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng gục ngã. Vậy nên, nên theo ai lúc này thật khiến Phượng Thoa thật đau đầu. Dù sao đi nữa, nàng cũng không muốn rước họa vào thân lần nữa.

_ Tỷ tỷ! Tỷ thấy Yên Lương viên và Sở Chiêu huấn thế nào?- Quan sát sắc mặt của Thủy Trúc, Phượng Thoa ướm hỏi.

_ Sao muội lại hỏi ta về hai người đó?- Thủy Trúc không khỏi tò mò.

_ Hai người đó từ khi nhập Đông cung đến nay gần như không có sóng gió gì cũng không tỏ vẻ gì nên đột nhiên muội cảm thấy tò mò. Khỏi phải nói chúng ta đều biết, Đông cung này giờ là giang sơn của Thái tử phi, của Mạnh Lương đệ. Còn trong năm tú nữ được tuyển vào Đông cung chúng ta cũng chỉ có Hoắc Thừa huy là nổi bật nhất mà thôi. Tỷ nghĩ, hai người đó thực sự không muốn tranh đấu sao?

Đặt tách trà xuống bàn, Thủy Trúc không khỏi nghĩ ngợi.

_ Muội nói cùng đúng!- Thủy Trúc khẽ gật đầu.- Từ khi Cát Lôi Vi chính thức nhập Đông cung, Yên Lương viên dường như đã lui tới chỗ nàng ta nhưng cũng không quá thân thiết. Còn Sở Chiêu huấn, quả thật quá im ắng. Khắp kinh thành này Sở gia có tiếng tăm như vậy nhưng chuyện trong Sở phủ cũng rất ồn ào. Ta nghe nói, cách đây mấy năm trước, vì mẫu tử thứ thất đắc tội với mẫu tử chính thất mà Sở lão phu nhân đã đuổi mẫu tử thứ thất ra khỏi nhà. Sau đó bọn họ mất tích từ đó đến nay.

_ Muội cũng có nghe qua chuyện này.- Phượng Thoa gật đầu xác nhận.- Nghe đâu cách đây hơn hai chục năm trước, trước khi mẫu thân Phẫn Diễm được gả vào Sở gia đã từng hại chết một kỹ nữ. Nhưng quan phủ không không ai dám đụng tới họ. Về sau, hai vụ án oan này đều không được ai nhắc tới nữa.

_ Vậy theo muội, một người có tâm cơ như Phẫn Diễm liệu có chịu ngồi yên không? Trừ phi nàng ta đang chờ cơ hội để ra tay. Con người này, chúng ta không thể không phòng!

Hứa Thủy Trúc nàng tuy tính gió chiều nào theo chiều nấy nhưng cũng biết lựa gió mà theo. Dù sao nàng cũng không muốn chết! Song người tính không bằng trời tính!

Nghinh Nga đài

Bước vào trong đình, Tương Nguyệt chậm rãi ngồi xuống. Đôi môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười đầy thích thú và cũng không kém phần hung hiểm.

_ Cát Lôi Vi! Để ta xem xem lần này ngươi làm thế nào để qua được ải của Thái hậu. Có được sự sủng ái của Thái tử thì đã sao chứ?

Vừa nói, Tương Nguyệt vừa bật cười, tiếng cười mỗi lúc một vang khiến đám mây trắng bồng bềnh vội lẩn tránh vào những đám mây đem âm u.

_ Lần này, ta sẽ cho ngươi nhận kết quả xứng đáng khi dám làm bẽ mặt mẫu thân ta.

Nếu ai vô tình nghe được chất giọng sắc lạnh cũng với những từ ngữ đầy thù hằn hẳn sẽ không thể nào ngờ được nó được thốt ra từ một nữ nhân có gương mặt xinh đẹp tựa ánh trăng.

Cả hậu hoa viên rộng lớn của Nghinh Nga đài im ắng càng khiến bầu không khí xung quanh Tương Nguyệt trở nên căng thẳng và nhuốm màu mưu mô.

Trên đời này, có người vốn không muốn tranh giành, có người lại muốn tranh giành cho bằng được. Mẫu tử Hoắc Tương Nguyệt lại thuộc cả hai loại người này. Vốn không muốn tranh giành, nhưng vì bị người khác bức hại mà phải tranh giành để rồi cuối cùng, bản thân mình đã biến chất từ lúc nào không hay.

Cẩm Sa phòng

3 ngày đã trôi qua, số vải Lôi Vi dệt được chỉ mới 2 tấm. Nàng chỉ còn 17 ngày để dệt 40 tấm vải. Còn nhớ ngày đầu tiên nàng đến Cẩm Sa phòng này, sau khi được Phùng Chưởng sự hướng dẫn, phải vất vả lắm nàng mới dệt được nửa mét vải nhưng nhìn đi nhìn lại thấy thế nào cũng không đẹp vậy là đành cắt bỏ, dệt lại từ đầu. Cứ vậy cả nửa ngày trời nàng mới dệt có thể tạm gọi là thạo. Đến khi làm quen rồi nàng mới thấy dệt vải không quá khó nhưng vì cổ tay trái của nàng vẫn chưa lành hẳn nên tốc độ làm việc của nàng vẫn chưa thể nhanh lên được. Và nếu tình trạng này cứ kéo dài, e rằng đến ngày đáp lễ cho quý tộc phương Tây, nàng khó lòng hoàn thành được 40 tấm vải để tặng họ. Càng nghĩ, càng ảm não. Giá có nàng Chức Nữ ở đây thì tốt biết mấy. Nàng tiên nữ ấy dệt vải vừa nhanh lại vừa đẹp. Thật khéo tay!

Nhẹ nhàng đưa con thoi qua, Lôi Vi khẽ thở dài. Quả thật có một chút chán nản len vào trong tim. Nếu trên thế gian này không có Chức Nữ vậy hãy cho nàng một cái máy dệt công nghiệp cũng được. Nhìn bề ngoài, công việc không đến nổi vất vả nhưng ngồi lâu quá khiến cả người nàng cảm thấy mỏi nhừ và cứng đơ rồi. Song lẽ nào nàng lại chịu bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Chưa đến phút cuối mà đã bỏ cuộc, đó không phải là tác phong của nàng. Nghĩ vậy, nàng hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đưa con thoi nhanh hơn. Nhất định đêm nay, nàng phải dệt cho xong tấm vải thứ 5 này. Đến ngày mai, nàng sẽ tăng tốc. Không thể chậm trễ thêm được nữa...

Đưa tay lên dụi dụi đôi mắt cho tỉnh táo, Lôi Vi lại cầm con thoi lên để tiếp tục công việc. Nhưng chưa kịp đưa con thoi qua, một vòng tay đã ôm trọn lấy nàng từ phía sau. Vòng tay ấm áp, dịu dàng và thân thuộc quá đỗi khiến lòng nàng dâng trào lên biết bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào.

_ Anh vào khi nào thế? Định dọa chết em hay sao mà chả có tiếng động nào cả?- Chất giọng của Lôi Vi đầy tinh nghịch.

Không nói gì, Phúc Tuần hơi nghiêng người qua rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hõm cổ của nàng. 3 ngày qua nàng không về cũng không tiếp ai đến thăm mình, trừ người của Túc Duyên các đến đưa cơm cho nàng. Chàng ở Đông cung chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Lo lắng bồn chồn không yên. Đến hôm nay, không thể nhẫn nhịn được nữa, chàng mặc kệ bên ngoài trời đang mưa nặng hạt, một mình cầm dù cước bộ thẳng đến Cẩm Sa phòng này đưa cơm cho nàng. Thấy nàng ngồi bên khung cửi, lòng chàng không khỏi xót xa. Dáng người nhỏ bé, đung đưa theo nhịp của khung cửi khiến chàng có cảm giác nàng chẳng khác nào cánh Phù dung mỏng manh đang buông mình trong gió, mặc gió thổi đi đâu thì đi. Bình thường, nàng rất mẩn cảm với lạnh vậy mà nàng lúc này đây chỉ mặc trên người bộ y phục mỏng manh, đủ thấy nàng đã phải tập trung làm việc đến mức nào. Khi nàng đưa tay trái qua, chàng để ý thấy cổ tay của nàng đã đỏ lên, song nàng vẫn mặc kệ mà tiếp tục công việc của mình. Một cảm giác mỏng manh chợt len lỏi vào trong tim làm chàng không sao cầm lòng được mà tiến tới ôm lấy nàng.

_ Vi Nhi!

Hơn cả vạn lời nói, mọi cảm xúc như vỡ oàn khi Phúc Tuần gọi tên nàng. Vòng tay của chàng quanh người nàng càng xiết chặt hơn. Song, không hiểu sao chàng lại có cảm giác, dù cho có ôm nàng chặt hơn nữa, nàng vẫn rất dễ dàng tuột khỏi tay chàng.

_ Nàng gầy rồi!

Đặt con thoi lên tấm vải đang dệt dở, Lôi Vi vội quay về phía Phúc Tuần nhìn thật sâu vào đôi mắt chàng rồi vòng tay qua ôm chàng.

_ Em vẫn ổn mà!

_ Vất vả cho nàng rồi!

_ Không có!- Lắc đầu, Lôi Vi buông Phúc Tuần ra rồi chậm rãi nói.- Không có vất vả! Nếu nói em không mệt là nói dối. Nhưng kỳ thực em không thấy vất vả. Chỉ là...có hơi chán nản một chút, nhưng giờ thì ổn rồi!- Vừa nói, nàng vừa cười híp cả mắt.

Ngắm thật kỹ gương mặt của Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng mỉm cười rồi dìu nàng đứng lên tiến về phía chiếc bàn nhỏ.

_ Nào! Ăn chút đồ ăn, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe rồi mai lại làm tiếp.

_ Không được!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Ăn xong em phải làm tiếp. Tối nay, em phải dệt cho xong tấm vải này. Em không thể chậm thêm được nữa.

_ Chuyện đâu còn có đó mà!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa mở khay đồ ăn ra.- Nàng đừng gấp gáp quá kẻo lại hại đến thân.

_ Nhưng đoàn quý tộc phương Tây sắp đi rồi!

_ Được rồi ăn đi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa đũa cho Lôi Vi.

_ Itadakimasu!- Vừa cầm lấy đũa, Lôi Vi vừa hô to.

_ Uhm?- Phúc Tuần tò mò.- Đó là tiếng gì vậy?

_ Là tiếng Nhật...uhm...nó có nghĩa là chúc ngon miệng- Vừa gắp một miếng thịt, Lôi Vi vừa cười nói.

_ Nàng rốt cuộc biết bao nhiêu thứ tiếng vậy?

_ Chỉ là để ra oai với những người không biết tiếng đó thôi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười híp mắt.

Ngắm thật kỹ gương mặt Lôi Vi, Phúc Tuần thấy nàng đã tiều tụy đi ít nhiều nhưng khí chất lẫn thần thái vẫn không hề giảm sút tý nào. Nàng vẫn tràn đầy sức sống như vậy. Như thể những khó khăn nàng đang phải trải qua chẳng thấm tháp vào đâu. Thật khiến người đối diện có chút cảm giác kinh ngạc.

_ Vi Nhi! Ta rất hiếu kỳ đó!

Vừa ăn cơm, Lôi Vi vừa quay sang nhìn Phúc Tuần với ánh mắt đầy tò mò.

_ Nàng...ăn nhiều như vậy, tại sao ta lại không thấy nàng mập lên nhỉ?

_ Thật vậy sao?- Lôi Vi cười rạng rỡ.

_ Uhm!- Phúc Tuần gật đầu.- Mỗi lần ôm nàng, ta đều xiết vòng tay của mình lại mới có cảm giác chắc tay. Nếu nàng mập lên tý nữa, ta chắc sẽ không phải tốn công sức mà vẫn cảm thấy chắc tay khi ôm nàng.

_ Vậy thì tốt quá! Lâu lâu bụng em chẳng khác nào thùng rỗng. Ăn mãi mà không thấy no. Nhưng giờ thì tốt rồi. Không bị mập lên là tốt rồi.

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Song trong mơ hồ, chàng dường như nhận ra điều gì đó.

_ Chịu thôi! Quan niệm thẩm mỹ mỗi thời mỗi khác nhau.

Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Quả chàng đoán không sai.

_ Anh cười cái gì?

_ Không có gì!- Phúc Tuần lắc đầu.- Nàng ăn đi!

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi ăn tiếp chén cơm của mình.

_ Ngon quá! Có anh ngồi đây, đúng là ăn ngon hẳn!

Nụ cười của Phúc Tuần càng lúc càng dãn rộng ra. Theo từng lời nói của Lôi Vi, lòng chàng như nhảy lên vì hạnh phúc, vì ấm áp. Những xúc cảm thật ngọt ngào ấy cứ chầm chậm len lỏi vào trong mọi ngóc ngách của trái tim chàng. Hạnh phúc chỉ cần đơn giản thế này thôi.

_ À! Phải rồi! Sao anh lại...

Nói chưa hết câu, Lôi Vi đã nằm gục xuống bàn, không biết trời trăng mây gió gì. Nhẹ nhàng gạt hạt cơm trên gương mặt nàng, Phúc Tuần nhanh chóng bế nàng sang gian phòng bên cạnh, đặt nàng xuống giường.

_ Vi Nhi!- Đắp mềm lên cho Lôi Vi, Phúc Tuần nắm lấy tay nàng.- Ta xin lỗi! Ta tuy không thể giúp nàng dệt vải nhưng ta càng không thể để nàng chịu khổ được. Vậy nên, nàng hãy ngủ một giấc đi nhé.

Dứt câu, Phúc Tuần cho tay Lôi Vi vào mềm. Ngắm kỹ gương mặt nàng lần nữa, chàng chậm rãi đứng lên tiến về phía cửa.

_ Tiểu An Tử!

_ Có nô tài!- Bên ngoài, Tiểu An Tử vọng tiếng vào.

_ Đưa mọi người tới.

_ Vâng!

Liền sau đó, Tiểu An Tử vội chạy đi. Chẳng mấy chốc hắn lại chạy trở về và dẫn theo Yên Xuân, Đồng Thảo, Quân Đài cùng Băng Tư tới.

_ Tham kiến Điện hạ! Điện hạ cát tường!

_ Đứng lên cả đi!

Chờ mọi người đứng lên, Phúc Tuần chậm rãi tiến lại. Nhìn một lượt bốn người, chàng khẽ mỉm cười.

_ Ta hy vọng mọi người có thể giúp Thái tử phi hoàn thành công việc này, qua được cửa ải của Thái hậu.

_ Vâng!

_ Thời gian không còn sớm nữa! Mọi người hãy bắt tay vào việc đi.

Sau câu nói đó của Phúc Tuần, bốn người Yên Xuân, Đồng Thảo, Quân Đài, Băng Tư nhanh chóng bắt tay vào dệt vải. Kế hoạch táo bạo này năm người bọn họ phải nghĩ cả buổi trời mới ra. Ban đầu, Đồng Thảo đề nghị để nàng đưa phần cơm bỏ sẵn thuốc ngủ cho Lôi Vi nhưng Phúc Tuần lại nói để chàng bởi nếu làm không khéo nàng sẽ phát hiện ra điều bất thường thêm nữa, chàng cũng muốn gặp nàng để vơi nỗi nhớ. Sau đó, sau khi thuốc ngấm và nàng đã ngủ, chàng sẽ sai Tiểu An Tử gọi mọi người ở phòng của Phùng Chưởng sự đến để giúp nàng dệt vải. Vốn biết nàng sẽ không để mọi người giúp mình dệt vải, vậy nên ngoài hạ sách này ra, họ thật sự không còn nghĩ ra cách nào khác. Bởi nếu tình trạng này kéo dài, Lôi Vi không sớm thì muộn cũng sẽ gục mất.

Vừa dệt vải, Đồng Thảo vừa quay sang nhìn gian phòng bên cạnh. Thực ra, sau khi giao việc cho mọi người, Phúc Tuần đã qua gian phòng bên cạnh, và cánh cửa của gian phòng ấy cũng đã đóng chặt từ lúc đó. Nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra những cử chỉ ân cần chàng dành cho Lôi Vi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim nàng lại nhói đau. Rõ ràng hai người gặp nhau trước, nhưng chàng đến một chút cũng không để tâm đến nàng. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau đó, nàng đã rung động trước chàng rồi, song chàng lại chỉ thích thú, để tâm đến Lôi Vi khi hai người gặp nhau lần đầu trong Phù Dung viên của Chiêu Anh hầu phủ. Nàng và chàng, lẽ nào chỉ có duyên gặp gỡ thôi sao? Càng nghĩ, nàng càng không khỏi đau lòng. Và trên hết, có một sự bất kham khó nói thành lời. Ông trời sao nỡ đối xử với nàng bất công như vậy?

Đóa hoa chưa nở sao lại tàn úa nhanh đến vậy?

Chưa biết đến ngọt ngào đã phải buông tay?

Nàng quả thật không can tâm chặt đứt mối duyên này.

_ Quân Đài! Muội làm cẩn thận chút đi!- Ngay phía sau Đồng Thảo, Băng Tư lên tiếng nhắc nhở Quân Đài.

_ Muội biết rồi mà! Tỷ cũng lo làm đi!

_ Thái tử phi! Những gì nàng ấy có được ngày hôm nay không phải do số mệnh. Cùng không phải do ông trời. Mà là do chính bản thân nàng ấy cố gắng và làm chủ. Thật hy vọng...không có ai...ám hại nàng ấy.

Bốn chữ cuối cùng được Băng Tư nhấn mạnh bằng chất giọng sắc lạnh khiến Đồng Thảo không khỏi giật mình đến độ thiếu chút nữa đánh rơi con thoi. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp tục công việc của mình. Cố xua đi những gì Băng Tư vừa nói.

-------------------------------

[1] Đắc sủng sinh kiêu: được sủng ái sinh thói kiêu ngạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện