Lúc này trong bếp, Vương Khánh cùng Đình Quân đang bận rộn cho món sủi cảo. Do làm quen tay nên Vương Khánh rất bình tĩnh mà thực hiện từng bước. Còn Đình Quân cứ đứng bên cạnh mà ngó nghiêng làm theo.

" Anh ra ngoài đi, em làm một mình được mà. " Vương Khánh nghiêng đầu nhìn viên sủi cảo của Đình Quân nhất thời kinh ngạc.

" Anh muốn giúp em. " Đình Quân xem như không có gì, tiếp tục gói.

".... " Anh gói sai mất rồi, biết không hả? " Anh gói vầy đúng không? " Thấy Vương Khánh im lặng, Đình Quân bèn đưa viên sủi cảo mình mới làm qua cho cậu nhận xét.

Vương Khánh liếc mắt một cái rồi kết luận: " Sai mất rồi. "

".... Chỉ anh đi. " Đình Quân cúi người thấp xuống nói nhỏ vào tai Vương Khánh.

" Đừng đứng sát em như vậy.... " Nói rồi Vương Khánh tự giác nhích người ra một chút, cả hai bây giờ đã giữ khoảng cách ổn định.

Sau đó Vương Khánh cầm lấy một miếng da sủi cảo, bắt đầu hướng dẫn tên đại ngốc háo sắc kia. 

" Đầu tiên cầm miếng da sủi cảo, sau đó cho nhân vào giữa, anh nên làm cho nhân gọn lại thành viên tròn tròn..."

" Sau đó dùng hai ngón tay tém dần lại ở phía đỉnh. Anh nên tém lại thật chặt, không khi nấu nó sẽ bung lớp vỏ ra.. " 

Sau khi hướng dẫn xong, Vương Khánh nhẹ xoay mặt qua phía Đình Quân, nhỏ giọng: " Anh hiểu chưa? "

Đình Quân mày hơi nhíu nhíu lại, gật đầu một cái rồi bắt tay vào làm cái mới. 

" Như vậy đúng không? " 

" Đỡ hơn rồi. " Vương Khánh nhìn viên sủi cảo tròn tròn kia, cười lên một cái.

" Em phải khen là đẹp rồi đó mới đúng.. " Đình Quân sờ sờ mũi, tiếp tục cắm cúi làm.

30 mươi phút sau, bốn dĩa sủi cảo ngon miệng đã hoàn thành. Đình Quân đứng nhìn, trong lòng vô cùng mãn nguyện. Sau đó cả hai bước ra ngoài.

" Xong rồi đây. " Đình Quân bước đến bên bàn đặt hai dĩa xuống.

" Vương Khánh làm hết phải không? " Đình Huy chống cằm, nghi hoặc.

Nghe vậy Đình Quân vội lên tiếng phản bác: " Em cũng có làm đó nha. "

" Vậy à? Ồ, thế anh sẽ chừa ra cái nào em làm a. " 

".... " Đồ anh trai trời đánh. Đình Quân không thèm trả lời, ném cho anh trai cái nhìn tức giận rồi ngồi xuống cùng Vương Khánh.

" Mọi người thấy ngon không ạ? " Lúc này Vương Khánh lên tiếng.

Đình Huy cùng Đình Quân liếc mắt nhau, sau đó nhìn về hướng Vu Huyên chờ đợi bà nhận xét.

" Tiểu Khánh làm ngon lắm, viên sủi cảo cuộn rất chặt, gia vị cũng rất vừa miệng. " 

Ách, Tiểu Khánh? Mẹ sao đột nhiên lại gọi thân mật như vậy?

Hai anh em họ Đình một lần nữa liếc mắt nhau, ánh mắt lúc này thật sự kinh ngạc. 

Còn Vương Khánh được Vu Huyên gọi thân mật như vậy, cảm giác như thụ sủng nhược kinh. Trong lòng có một chút vui, nhưng cứ thấy sợ sợ thế nào.

"...Nha.." Vương Khánh hồi lâu mới gật đầu, sau đó tiếp lời: " Vậy cô ăn nhiều một chút. " 

Cả nhà ăn rất vui vẻ, không khí chợt nhẹ nhõm hơn.

Rất nhanh đã đến 12 giờ đêm. Giờ khắc chuyển giao sang năm mới. Cả nhà sau khi ăn xong liền lên sân thượng chuẩn bị xem pháo hoa.

Chuông nhà thờ vang lên đúng vào thời khắc chuyển giao. Sau đó là những trận pháo hoa náo nhiệt. Trên trời vang rền từng tiếng nổ. 

Đình Quân đứng cạnh Vương Khánh, cả hai không hẹn mà cùng xoay mặt nhìn nhau thật tình cảm. Sau đó Đình Quân nghiêng nhẹ đầu qua phía cậu, thấp giọng:

" Vương Khánh, anh yêu em. " 



Sau những ngày Tết sum họp gia đình, ai nấy đều tất bận trở lại với công việc thường ngày. Đình Huy cùng Đình Quân tiếp tục đến công ty. Vương Khánh vẫn như mọi ngày, làm cơm trưa và trông nom nhị thiếu gia.

Đình Quân đang làm việc thì bị Đình Huy gọi qua phòng.

Cửa vừa mở, Đình Quân liền thấy trong đó không chỉ có mỗi Đình Huy mà còn thêm một người nữa. Là Hàn Di, cậu nhóc mới vào làm được nửa năm. 

" Chào chủ tịch, chào Hàn Di. " Đình Quân tiến lại gần, gật đầu chào hai người bọn họ.

" Dạ, chào tiền bối. " Hàn Di trước giờ vẫn luôn lễ phép như vậy.

Đình Huy liếc nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, nhàn nhạt nói: " Ngồi xuống đi."

Ách, trông anh hai không được tốt. Có phải ai đó đã chọc giận anh không thế? Đình Quân nuốt nước bọt ừng ực, khẽ liếc mắt nhìn tình thế hiện tại, không khỏi rùng mình một cái.

" Nha....có chuyện gì thế? " Đình Quân hơi khẩn trương, mở lời phá vỡ bầu không khí.

"..... " Anh hỏi chủ tịch đi...

Đình Huy lúc này vẫn còn bình tĩnh đến mức cầm tách trà trên tay nhấp nháp từng chút, sau đó hướng mắt về Hàn Di. Ánh mắt đó của anh như muốn nuốt trôi cậu vậy.

" Hàn Di, cậu có gì muốn nói với chúng tôi không? "

Đình Quân nghe đến đây cảm thấy khó hiểu, giọng điệu của anh hai như ám chỉ Hàn Di vừa làm gì có lỗi mà cần thú tội vậy đó. 

Hàn Di, hay còn được gọi là Tiểu Hàn. Là một cậu nhóc 23 tuổi còn non nớt vừa làm ở công ty Đình Huy được nửa năm. Cậu phụ trách quản lý bên trung tâm thương mai Elec City, cụ thể là gian hàng thức ăn.

Lúc đầu Hàn Di vào nộp đơn xin việc, gương mặt cậu không khỏi khẩn trương, đến nhìn chủ tịch Đình cũng không dám nữa.

Hôm phỏng vấn, Hàn Di trả lời rất tốt, nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn mặt chủ tịch. Điều này khiến Đình Huy vô cùng khó chịu. Vậy nên khi chấp nhận cho Hàn Di vào làm, chủ tịch liền gọi Hàn Di đến tra hỏi.

" Hàn Di, lúc phỏng vấn, cậu luôn trả lời trôi chảy nhưng một lần cũng không nhìn tôi, lý do? "

"............... " 

" Cần tôi hỏi lại? "

"............... "

" Thần kinh thô như cậu có lẽ đang xử lý câu hỏi của tôi chăng? " Đình Huy vẫn tiếp tục kiên nhẫn truy hỏi.

Hàn Di như bị chọc giận nên từ từ mở miệng: " Chủ tịch, tôi không nhìn anh là vì trông anh rất khó gần, lạnh lùng, đáng sợ. Những điều này là lý do, anh thấy có thỏa đáng không? "

Đình Huy nghe xong đáp án liền nhíu mày thật chặt. Trước đến giờ chẳng ai dám thẳng thừng với anh như thế. Trong khi tên nhóc này mới vào làm liền phê bình anh đến mức đó, còn hỏi ngược lại anh. Bạo dạn hết sức rồi đó. 

" Nếu cậu tiếp xúc với tôi nhiều hơn một chút, những điều đó sẽ chẳng phải là lý do. Đươc rồi, cậu ra ngoài đi. " 

Sau cuộc trò chuyện hôm đó, Đình Huy chẳng hiểu sao luôn đối xử tốt với Hàn Di. Bình thường anh có thể lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng khi có Hàn Di xuất hiện, thái độ của anh sẽ lập tức thay đổi. Dù chỉ một chút nhưng đủ khiến mọi người nhận ra.

Vậy mà bây giờ, thái độ của anh đối với Hàn Di chẳng khác gì lúc bình thường. Lạnh băng đến tàn nhẫn.

" Tôi bảo cậu nói, còn chưa hiểu? " Đình Huy nhắc lại, lần này anh nhấn mạnh từng chữ.

" Chủ tịch...có gì từ từ nói. Anh không cần đến mức như vậy chứ? " Đình Quân thấy tình hình không ổn, trong lòng cũng thấp thỏm đôi chút đành bay ra đỡ hộ Hàn Di.

" Em ngồi yên đó. Chưa đến lượt em mở miệng. " Nói xong ánh mắt Đình Huy tiếp tục quét qua phía Tiểu Hàn khiến cậu phát run: " Sợ sao? Cậu cũng có lúc sợ người khác nhìn ra con người thật của mình? "

Con người thật? Anh hai đang nói quái quỷ gì vậy? Thật là khó hiểu muốn chết mà. Đình Quân bị anh cấm nói nên đành im lặng ấm ức.

" Chủ tịch...anh đừng như thế, có được không? " Hàn Di bây giờ mới cất tiếng nhưng lời nói của cậu trông rất mệt mỏi. Gương mặt hồng hào lúc trước bây giờ chỉ là một màu trắng bệch, có chút tiều tụy.

" Đừng như thế? Ha, vậy cậu xem cậu đã làm gì? " Đình Huy đột nhiên nhếch môi cười lên, nụ cười kéo dài nhưng chứa đầy sự tức giận. Tức giận đến mức không biết phải làm gì nữa.

" Đình Quân, em có biết Hàn Di mà chúng ta tin tưởng đã gây nên tội gì không? " Đình Huy xoay sang phía em trai, tiếp tục nhếch môi.

Hàn Di bỗng cảm thấy lời lẽ của anh có vẻ khinh thường mình. Cụm từ " Hàn Di mà chúng ta tin tưởng " thật sự như nhát dao đâm vào tim cậu. Anh có thôi cái giọng điệu đó không? Lẽ nào anh muốn đuổi việc tôi? Anh nghĩ tôi là chủ ý làm chuyện đó? 

Nghĩ thì nghĩ nhưng Hàn Di vẫn tiếp tục im lặng, mặc cho Đình Huy có chì nhiếc cậu đến mức nào đi nữa. Bây giờ lên tiếng phản kháng, có lẽ không còn tác dụng gì.

" Hàn Di, 23 tuổi, phụ trách gian hàng thức ăn ở trung tâm thương mại Elec City, cũng là gián điệp của Mã thị, qua đây xin vào làm việc để dễ dàng cho việc phá hoại tập đoàn Đình Tôn này. " 

" Em hiểu chưa, Đình Quân? " 

" Ý anh bảo..có phải liên quan đến vụ việc thực phẩm giao tới đều bị hư? Sự việc đó không phải liên tục lặp lại sao? Điều đó khiến năng suất của công ty chúng ta giảm rất nhanh, không sai chứ? " Đình Quân mở to mắt, anh không tin vào tai mình chuyện anh trai vừa nói.

Hàn Di ngây ngô, hiền lành, tốt bụng, thẳng thắn của anh không thể làm chuyện đó...Thật sự không thể!

" Anh đã điều tra rõ chưa? " Đình Quân day day huyệt thái dương, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

" Em nghĩ anh sẽ kết luận bừa bãi như vậy? Anh điều tra hết rồi. Tất cả mọi chuyện đều vừa khích. " 

" Tiểu Hàn, em giải thích đi? Chuyện này là thế nào? "  Đình Quân vẫn không tin, nhất định phải nghe Hàn Di giải thích rõ ràng.

"....Em xin lỗi tiền bối, chuyện chủ tịch vừa nói đều đúng là sự thật. Em thật lòng xin lỗi. "  Hàn Di viền mắt đã đỏ, vẫn đang kiềm nén tâm tư của mình.

Đình Huy vẫn tỏa ra khí lạnh quanh người, lười nhác dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhàn nhạt nói: " Có lẽ cậu đã biết việc cần làm ngay bây giờ là gì rồi? "

" Ừm, tôi biết. Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi, anh ký đi. Đến mặt tôi anh cũng đâu muốn nhìn nữa, đúng chứ? " Nói rồi Hàn Di đưa ra một tờ giấy, từ từ đẩy sang phía Đình Huy. 

Đình Huy cầm bút và ký thẳng vào phần cuối của lá đơn, một chữ anh cũng không liếc nhìn. Điều này vô tình làm tim Hàn Di như một lần vỡ ra nghìn mảnh. Đến cuối cùng, anh vẫn tuyệt tình như vậy sao?

" Cậu đi được rồi. " Lời nói buông ra như hạ màn cho vở kịch của Hàn Di. 

Hàn Di rời khỏi đó, khi gần đến cửa còn xoay người lại nhìn con người kia, sau đó mới dứt khoát đi hẳn. Đình Huy xử lý mọi việc quá nhanh chóng, đến khi Đình Quân kịp thích ứng thì mọi việc đã xong rồi. 

Anh hai, rõ ràng là anh đang đau lòng kia kìa, vậy mà vẫn cố tỏ ra mình bình thản làm gì vậy? 

-------------------------------

Đôi lời của tác giả: Ách, tại sao tôi cảm thấy đâu đó xuất hiện couple phụ thế này, hai đứa hint dữ vậy:<...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện