Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến Tết đoàn viên. Mọi người ai nấy đều bận rộn trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị đón Tết. 

Vu Huyên cũng vậy. Năm nào Tết đến bà cũng làm rất nhiều món, đặc biệt là món sủi cảo thơm lừng. Hai anh em họ Đình cực kỳ thích ăn món này.

Đình Quân trong phòng đi xuống bếp liền thấy mẹ đang gói sủi cảo. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng ngay đằng sau lưng, thấp giọng:

" Mẹ đang làm sủi cảo hả? "

Giọng nói của anh như dọa chết người ta ấy, nó khiến Vu Huyên giật mình rớt cả miếng da sủi cảo đang cầm. Bà quay lại, nghiêm mặt nhìn anh:

" Con...muốn hại chết mẹ à? "

" Đâu có, con chỉ đứng sau lưng mẹ thôi. " Đình Quân nhún vai trả lời.

" Hừ, như con nít vậy đó. " Vu Huyên xoay người lại tiếp tục công việc.

Một lúc sau, bà lại lên tiếng: " Con gọi anh con về sớm một chút. Tối nay giao thừa mà. Mẹ còn nhiều món phải làm lắm. " 

" Dạ vâng, con gọi ngay đây. " Nói rồi vừa định xoay người đi thì anh sựt nhớ gì đó " Mà mẹ, mẹ để dành món sủi cảo đi, tí bạn con đến sẽ cùng con làm món đó. Bạn con làm món đó cũng không tệ đâu. " 

Bạn anh địch thị là cậu người yêu Vương Khánh kia rồi. Nhớ lúc trước, Vương Khánh rảnh rỗi liền làm sủi cảo cho anh ăn. Một lần ăn là Đình Quân ăn liền hai dĩa. Thật sự sủi cảo mà Vương Khánh làm rất ngon.

Ngon từ bên ngoài đến vào trong lòng. Nhìn mấy viên sủi cảo mà cảm thấy ấm lòng biết bao, dường như nhìn nó cũng đẹp hơn rất nhiều.

Đình Quân nhớ tới cậu liền cười híp mắt trước mặt Vu Huyên. Chẳng hiểu sao gương mặt bà hơi trầm xuống, bả nhỏ giọng:

" Được rồi, vậy bảo bạn con đến sớm chút. Không thì da sủi cảo sẽ khô cứng lại mất. " 

" Yes, madam. " Dứt lời Đình Quân chạy vọt ra ngoài gọi điện cho anh trai, sau đó liền phóng xe đến nhà Vương Khánh.

Người con trai kia vô tư quá, không hề để ý rằng tâm trạng của mẹ mình dường như đã thay đổi. 

Ding dong.

Vương Khánh trong nhà đang đứng trước gương thử quần áo, nghe tiếng chuông vang lên liền chạy ào ra ngoài mở cửa.

" A.......... "  Cửa vừa mở, cả cơ thể của Vương Khánh bị kéo vào lòng.

" Yên nào. " Đình Quân vò vò tóc cậu, cúi người hôn lên. 

Hôm nay được tính là tròn nửa năm cả hai quen nhau rồi. Cảm giác này thật khó tả. Vương Khánh cùng anh quen nhau đến nửa năm, khoảng thời gian xem ra cũng dài đi.

Lúc quen nhau, Vương Khánh nhất mực nghe lời anh, ngoan ngoãn làm theo tất cả lời anh nói. Đến ghen cũng không dám lộ ra. Thật đáng yêu quá mà. 

Hôm đó, Đình Quân lái xe đến quán rượu TimBer để đón Vương Khánh. Anh ngồi trong xe chờ, lấy điện thoại gửi cho cậu một tin nhắn.

" Anh đến rồi, khi nào ra cứ nhìn bên góc phải chỗ đậu xe. " 

Vừa lúc tan ca, Vương Khánh vào trong thay đồ sau đó rời khỏi quán. Cậu lướt điện thoại nhìn dòng tin nhắn và ngoan ngoãn làm theo. Ánh mắt chuyển dời đến góc phải chỗ đậu xe liền thấy một cảnh tượng vô cùng....khó chịu.

Đình Quân đứng cạnh xe, hai tay đút vào túi quần đang cười nói vui vẻ với một cô gái rất xinh đẹp. Cô nàng dáng người nóng bỏng, gương mặt nhìn như con lai, tóc dài xoăn lọn ngang vai. Bọn họ nói gì đó xem ra rất vui vẻ, hợp ý. Cuối cùng, trước khi đi, cô nàng còn hôn lên má Đình Quân một cái.

Có thể coi nụ hôn đó là lời chào tạm biệt đi, nhưng sao trong lòng mình rất khó chịu. Vô cùng khó chịu. Đôi mày Vương Khánh hơi nhíu lại, cậu tiến gần đến chỗ Đình Quân, đứng bên cạnh anh.

Bây giờ Đình Quân mới phát hiện bên cạnh mình đang có người, nãy giờ chỉ mãi nhìn theo bóng dáng cô nàng kia nên không để ý. Thật đáng trách!!!!!!!!!!!!!! " Em ra rồi? Đói không? Chúng ta đi ăn. " Đình Quân nghiêng đầu hỏi.

Vương Khánh không nhìn anh, nhàn nhạt đáp: " Không đói lắm. Về thẳng nhà đi. " 

" Ừm, vậy anh đưa em về. " Đình Quân vẫn như không có chuyện gì, mở cửa sẵn cho Vương Khánh.

Chiếc Bentley rất nhanh đã vi vu trên đường phố. Cả hai trong xe vẫn chưa ai mở lời. Vương Khánh nhất nhất đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ, vờ như không có người bên cạnh.

Đình Quân vẫn điềm tĩnh giữ vô lăng điều khiển xe, mắt ngó thẳng phía trước. Ba mươi phút sau, xe cũng đậu dưới nhà Vương Khánh.

Vương Khánh tháo dây an toàn, bước xuống xe. Cậu xoay người hờ hững mở lời: " Em lên đây. " 

Nói rồi vừa định cất bước đi lên thì cánh tay bị một lực kéo lại. Đình Quân từ đằng sau ôm chầm cậu, ôm rất chặt. 

" Buông...ra..."  Vương Khánh hơi ngọ nguậy người, nhỏ giọng.

Đình Quân vờ như không nghe gì, cứ thế siết cơ thể kia lại, cằm đặt trên bả vai, từ từ nói: " Cô gái kia là em họ anh, tên là Mint. Em ấy cùng gia đình ra nước ngoài đã lâu, hôm nay trở về nước để cùng đón Tết ở quê hương. Tụi anh tình cờ gặp nhau, nói chuyện một chút. Nụ hôn kia...là chào tạm biệt, chắc anh không cần giải thích nữa phải không? " 

"........ " Thì ra là em họ.

" Sao? Vẫn còn giận? "

"........ " Đúng, vẫn giận.

" Mint là em họ, vì vậy em không cần ghen. Đừng xem anh như không khí. " Đình Quân vẫn kiên nhẫn giải thích.

" Em biết rồi.. " Vương Khánh lí nhí trả lời.

" Nha, thế hôn anh đi. " Đình Quân xoay người Vương Khánh lại, trực tiếp đưa mặt mình sát vào.

" Anh...đồ háo sắc. " Vương Khánh nhíu mày, đẩy mạnh người kia ra, chạy nhanh lên nhà. 

Vương Khánh của tôi ngại ngùng đến đáng yêu vậy đấy. Lúc này, mình vẫn đang ôm em ấy. Thật ấm làm sao.

" Chúc mừng kỷ niệm sáu tháng của chúng ta, Vương Khánh! " Đình Quân kề sát tai cậu, nhỏ giọng.

Giọng anh cực kỳ dịu dàng, hơi nóng phả vào vành tai không khỏi khiến Vương Khánh khuôn mặt đỏ lên. 

" Nha..." Vương Khánh khẽ gật đầu. 

Sau đó cả hai cùng lên xe đi về Đình gia. Ở Đình gia lúc này gần như đủ người rồi. Vu Huyên, dì Tuệ, Đình Huy. Cả nhà đang tụ họp lại bên bàn ăn nói chuyện vui vẻ.

Lúc này ngoài cửa có tiếng động, Đình Quân bước vào, cất tiếng: " Chào cả nhà, mọi người đông đủ thật đó. " 

Vương Khánh đi theo phía sau, lễ phép tiến lên trước cúi đầu chào: " Dạ, xin chào mọi người... "  

Đình Quân liếc mắt thấy Vương Khánh có vẻ hồi hộp đành kéo tay cậu đi đến bên bàn ngồi xuống, giới thiệu: " Mẹ, dì Tuệ, anh hai, đây là bạn con, tên Vương Khánh. " 

Đình Huy ngồi im, liếc mắt với cậu em, khẽ gật đầu như đã hiểu. 

Dì Tuệ rất ân cần chào hỏi cậu: " Chào Vương Khánh, thật hiếm khi Đình Quân dẫn bạn về nhà chơi đó. Để dì vào lấy nước cho cháu. " 

Nói xong Từ Tuệ đứng dậy đi vào bếp. Lúc này chỉ còn Vu Huyên chưa lên tiếng. Gương mặt bà vẫn như lúc nãy, vẫn thăng trầm khó hiểu. Đình Quân thấy bà cứ im lặng không nói, đành hắng giọng: " Mẹ.."

Vu Huyên nghe con trai gọi đành dời mắt đến chỗ bọn họ, ánh nhìn bà dừng lại trên khuôn mặt Vương Khánh. 

" Ừm, cháu tên Vương Khánh? " Giọng Vu Huyên nghe rất hay, cực kỳ êm tai, nó khiến Vương Khánh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

" Dạ, chào cô, cháu là Vương Khánh.. " Vương Khánh theo phản xạ tiếp tục gật đầu, không may va chạm với mặt bàn kêu một tiếng cốp.

".... " Vương Khánh một bên vừa đau, một bên lại xấu hổ đến đỏ lựng hai tai.

Mình khẩn trương hơi quá rồi, Vương Khánh. Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại nha... 

" Em có sao không? " Đình Quân nhíu mày, ngón tay anh nâng cằm Vương Khánh lên xem xét. May thật không bị gì cả, trán hơi đỏ một chút thôi. Lúc này Đình Quân mới nhẹ nhõm thở ra. 

" Cháu không cần khẩn trương như vậy. Mà lúc nãy Đình Quân có bảo đợi cháu đến cùng làm sủi cảo đó. " Vu Huyên bây giờ mới nở nụ cười với cậu.

Sủi cảo..? Cái tên Đình Quân này lại lẽo mép bép xép gì rồi... Vương Khánh khổ sở lấy tay xoa xoa trán, khẽ trả lời: " Dạ, vậy con vào làm luôn để kịp giờ ăn của mọi người...được không ạ? "

Thằng bé này có phải đã lễ phép quá mức không vậy? Thiệt khiến người ta không nỡ mà sinh ra ác cảm. Vu Huyên hơi ngẩn người một lát rồi liền gật đầu: " Ừ, Đình Quân vào cùng Vương Khánh đi. " 

" Vâng. " Đình Quân nhanh nhảu nghe lời, tiếp đến nắm tay Vương Khánh kéo vào trong bếp. 

Sau khi em trai đi khỏi, Đình Huy liền cất tiếng: " Mẹ thấy Vương Khánh thế nào? " 

" Con có phải đã biết gì đó không? " Vu Huyên nhấp môi tách trà, gương mặt bà trở nên bằng lặng.

Đình Huy nhàn nhạt đáp: " Đúng vậy. " 

" Kỳ thực, vốn dĩ ban đầu mẹ biết chuyện, cả người đều trở nên cứng đờ, đầu óc cũng không linh hoạt xử lý. Trong lòng còn nổi lên sự tức giận.. "  Lời lẽ của bà vẫn quá đỗi điềm tĩnh. 

" Thế nhưng khi gặp Vương Khánh, tính tình thằng bé xem ra cũng rất tốt, đặc biệt khuôn mặt kia, rất giống một người mà mẹ quen. Có lẽ vì vậy mà sự nghi hoặc trong mẹ cũng dần mất đi. " 

" Vậy thì tốt rồi. " Đình Huy nhìn bà, khóe miệng giương lên. Anh rất mừng khi nghe mẹ bảo như vậy. Nhưng có điều gì đó không đúng, mẹ biết từ khi nào vậy? Đình Huy định mở lời hỏi nhưng Vu Huyên đã chặn lại:

" Mẹ sẽ đợi đến khi Đình Quân đề cập đến chuyện này. Sau đó mẹ sẽ nói rõ. Bây giờ, mẹ nói vậy nhưng chưa hẳn là chấp nhận. Mối quan hệ này thật ra mà nói rất khó bền vững. " 

Lời bà nói thật sự đúng. Đình Huy đã nghĩ đến điều này, nhưng vì tôn trọng quyết định của em trai nên đã bỏ qua. Hôm nay Vu Huyên nói ra như vậy, trong lòng Đình Huy có chút dao động, hy vọng em trai anh sẽ vượt qua được. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện