Một giờ đồng hồ sau, ở Quách gia đầy đủ gồm có ông bà Quách, ông Quách Sâm, bà Lý Trân, cả cô và dượng của

Quách Quân Hựu. Bốn người họ vô cùng bất ngờ khi lúc nãy nhận được cuộc gọi của bà Lam Tử, bảo phải về

Quách gia gấp.

Lúc này, cô của Quách Quân Hựu, bà Quách Tịch lên tiếng:

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Quách Quân Hựu và bà Lam Tử bất giác nhìn nhau, đôi mắt ngập tràn căng thẳng khiến ai ai nhận thấy cũng đều thắc mắc.

Và rồi, Quách Quân Hựu chủ động đứng dậy trong sự ngạc nhiên và tò mò của bà Lý Trân, linh cảm trong lòng có điều bất ổn.

Anh lễ phép cất tiếng:

" Thưa bà, hai bác, ba mẹ, cô và dượng. Thực ra là cháu nhờ bà gọi mọi người đến đây để thông báo một việc hệ trọng, là cháu đã có vợ, tụi cháu vừa đăng ký kết hôn lúc sáng..."

Câu nói của Quách Quân Hựu chưa hết, bà Lý Trân đã nóng tính đột ngột đứng dậy, gắn giọng cất ngang:

"Con vừa nói cái gì? Con đã có vợ? Đã đăng ký kết hôn? "

Sắc mặt của Quách Quân Hựu nghiêm lại, sau đó dứt khoát gật đầu chẳng hề sợ sệt, trả lời:

"Dạ phải! "

"Là Lạc Yến Dung?"

Thế là, Quách Quân Hựu tiếp tục gật đầu, đôi mắt chẳng chút xao động nhìn thẳng bà Lý Trân trả lời:

"Dạ đúng!"

Ngay lập tức, lồng ngực bà Lý Trân chuyển động phập phồng, tức giận đến cả người run rẩy, đôi chân muốn đứng không vững trước câu trả lời của con trai.

Gẩm lên:

" Quách Quân Hựu, mẹ đã chấp nhận cô ta chưa? Cái loại trẻ mồ côi đó xứng đáng làm dâu mẹ hả? Xứng đáng làm vợ con hả? Xứng đáng bước chân vào Quách gia hả? "

Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi nhìn nhau lo lắng. Quách Quân Hựu thở mạnh ra một hơi, vốn đã chuẩn bị tinh thần đề đối diện, thậm chí là cả cuộc sống tương lai sau này.

" Hồn nhân của con, tại sao con phải hỏi ý kiến từng người, nếu không chấp nhận thì con cô đơn cả đời hay sao? Yến Dung là trẻ mồ côi, nhưng cô ấy muốn bị ba mẹ mình bỏ rơi lắm sao mẹ? Trên đời này, có ai được lựa chọn nơi mình sinh ra không?

- Tuy là trẻ mồ côi, nhưng hiện tại cô ấy có công việc ổn định, bằng cấp, nhân phẩm và trình độ nếu so sánh thì cũng chẳng thua kém với bất kỳ cô gái nào, vậy tại sao không xứng đáng?"

Bà Lý Trân càng tức điên hơn nữa, vốn dĩ đó chỉ là lý do, điều quan trọng là bà ta đã chọn Diêu Hân Đồng làm con dâu, đặc biệt hơn nữa chính là Lạc Yến Dung liên quan đến Lạc Nhiễm, người ' bạn thân' mà cả đời bà ta không quên.

Bà ta tiếp tục cao giọng ẩm ĩ gào lên:

"Mẹ từng nói với con thế nào, mẹ đã chọn Hân Đồng làm dâu. Tại sao con cứ cãi lời mẹ, hết lần này đến lần khác vậy Quách Quân Hựu?"

Lúc này, ông Quách Sâm không thể nhịn nổi được nữa, vốn chẳng muốn cãi nhau trước mặt mọi người nhưng nóng ruột thương cho con trai, lập tức đứng dậy cất tiếng:

" Có việc gì thì bà cũng từ từ nói với Quân Hựu, bà làm vậy có nghĩ cho cảm giác của thằng nhỏ không? Còn nữa, cái loại trẻ mồ côi là gì? Hai chữ ' xứng đáng' bước chân vào Quách gia bà đủ tư cách để lên tiếng nói sao?

- Trước mặt mẹ, bà ngang nhiên quát tháo, rốt cuộc có còn xem mẹ ra gì không?"

Cơn giận không biến mất, giọng điệu của bà Lý Trân vẫn vậy khi được ông Quách Sâm nhắc nhở, thậm chí chẳng hề nề nang hay sợ sệt dù trước mặt của bà Lam Tử, đưa tay tác động thùm thụp vào người ông ta, vừa đánh vừa nói:

"Lạc Yến Dung là con gái nuôi của Lạc Nhiễm, chắc ông thích lắm phải không? Ông muốn nó làm con dâu lắm đúng chứ? Tôi không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu, hai ba con các người đừng hòng mơ tưởng..."

Quách Quân Hựu lắc đầu vừa chán nãn vừa bất lực, xoay mặt hướng khác để kìm ném cơn tức dâng lên trong lòng

Đừng hỏi tại sao anh không muốn về nhà hay sống chung, tất cả đều có lý do!

Lần này, đến phiên bà Lam Tử không thể nhịn được, nhưng căn bản chỉ xót cháu trai, bởi vì bà từng nói với ông

Quách Sâm rằng: ' một khi con đã làm, đã chọn thì phải chịu nhận hậu quả và chịu trách nhiệm với nó

Điểm đạm cất tiếng:

"Bà già này chết rồi đúng không?"

Vậy mà, bà Lý Trân vẫn lanh lảnh lên tiếng:

"Mẹ, Quân Hựu là con trai của con, con có quyền quyết định, mong mẹ đừng xen vào."

Kết quả, bà Lam Tử tức giận điếng người, sau đó dứt khoát đập mạnh tay xuống mặt bàn răn đe, giọng nói vô cùng có trọng lực cất lên:

" Vậy sao? Là con trai thì sẽ có quyền quyết định ư? Nếu thế thì ngày xưa cô dù nửa bước cũng không bước qua được cổng của Quách gia này.

- Cô làm mẹ hay quá, con trai mình ăn nằm với con gái nhà người ta bây giờ muốn dạy cho nó chạy trốn trách nhiệm hay sao? Đó là việc của một người đàn ông tử tế nên làm ư?"

Trong phút chốc, bà Lý Trân và tất cả mọi người đều sững sờ, bất ngờ nhìn qua Quách Quân Hựu. Thế nhưng, sắc mặt anh không thay đổi gì nhiều, vốn dĩ có làm có nhận và anh cũng đã trưởng thành.

Tuy nhiên, bà Lý Trân vẫn cứ cô chấp, đáp lời:

" Quân Hựu nó là đàn ông lại đang độc thân, đôi bên đều tự nguyện thì chuyện đó rất bình thường. Minh Lãnh nó ăn nằm với muôn vạn phụ nữ, sao chẳng nghe ai bắt chịu trách nhiệm? "

Quách Quân Hựu lần nữa thở hắt ra một hơi cực kỳ nặng nề, kìm ném cơn nóng đến mặt mày đỏ trạch, lên tiếng:

" Mẹ đừng kéo anh Minh Lãnh vào đây, anh ấy không liên quan. Vấn đề là con và Yến Dung đã đăng ký kết hôn, mẹ chấp nhận hay không cũng chẳng thay đổi sự thật cô ấy là vợ con. "

Sau đó, bà Lam Tử tiếp lời:

"Cô không chấp nhận thì mặc cô, Quân Hựu mang họ Quách, là cháu trai Quách gia, chính tôi sẽ đứng ra xin cưới vợ cho cháu, cô dám ngăn không? Có ý kiến gì không? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện