Chương 104: Ba, Bối Nhi Mang Thai Rồi...

Văn Lê tới rất nhanh, ân cân hỏi han Tô Bối.

Tô Bối tên xe, thuận miệng hỏi: "Ông xã ra ngoài có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Văn Lê mỉm cười với Tô Bối, vẻ mặt vui vẻ: “Chỉ Êà hạng mục £ân trước của anh... Ba không phải không đầu tư tiên nữa, hai ngày trước dượng đã đâu tư một ít cho anh..."

Nghe vậy Tô Bối nhíu mày: “Dượng?”

"Đúng, đoán chừng tà chuyện của hai chúng ta túc trước ấy... Dượng cảm thấy áy náy... Liên..."

“Thật không! ?”

Tô Bối cụp mắt, cô không nghĩ vậy, sau tưng Diệp Liệt Thanh không thể thiếu bóng dáng của Văn Quốc Đống.

Chậc... Sợ mình động một chút tà cắt đứt nguồn cung tài chính của Văn Lê khiến người ta nghỉ ngờ... Liên mượn tay người khác.

Cũng giống như bút tích của Văn Quốc Đống...

Văn Lê không dám vê nhà họ Văn, muốn tiếp tục kéo Tô Bối ở khách sạn tân trước.

"Bà xã, lân trước không cẩn thận uống nhiêu quá, lân này chúng ta từ từ chơi có được hay không..."

Con ngươi Tô Bối giật giật, muốn nói lại thôi nhìn Văn Lê: “Ông xã...”

“Hả? {??

Tô Bối cắn cắn môi, do dự nói: "Ông xã, tháng này của em... Kinh nguyệt chậm vài ngày..."

Sắc mặt Văn Lê thay đổi: “Thật... thật sao!?”

"Ưm..." Tô Bối gật đâu: “Nếu không... chúng ta đi bệnh viện xem sao?"

Tay Văn Lê nắm chặt tay lái: “Được...”

*

Trong bệnh viện, Tô Bối nói rằng cô bị trễ kinh hai tháng.

Chẩn đoán đâu tiên chỉ là xét nghiệm máu và nước tiểu, dù sao bây giờ cũng đang là giai đoạn " đầu thai kỳ ", còn chưa dùng đến siêu âm màu.

Văn Lê lấy phiếu xét nghiệm ra, nhìn dòng chữ xác nhận có thai trên đó, tay anh run rẩy không ngừng.

“Bà... Bà xã...”

“Hả?” Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Lê mất tự nhiên, không vui nhíu mày: “Ông xã... Anh không muốn có con?”

"Không... không... anh chỉ cảm thấy... cảm thấy..."

Văn Lê nói tấp bắp một trận, giọng nói run rẩy, một tay ôm Tô Bối: “Anh chỉ tà cảm thấy mình... Quá, quá may mãn...

"Lân này có con rồi, ba sẽ không cắt đứt tài chính của con, tương £ai chúng ta còn phải nuôi con nữa... Ba sẽ không ngôi yên mặc kệ chúng ta đâu!"

Nghe vậy, Tô Bối bất giác cau mày: “Ừ..”

Từ khi biết Tô Bối mang thai, thái độ của Văn Lê có chút thay đổi, anh cất tờ báo cáo đi, nói: " Buổi tối chúng ta vê nhà báo tin vui cho bố..."

Con ngươi Tô Bối chăm chú trong chốc tát, khẽ mỉm cười: “Được.”

Đợi đến nửa đêm, Văn Quốc Đống vẫn chưa trở vê.

Mãi đến sáng sớm hôm sau.

Văn Quốc Đống đang uống cà phê, nhìn thấy Tô Bối từ trên £âu đi xuống, đang định chào hỏi người nào đó.

Khóe mắt tại thoáng thấy Văn Lê bát sát theo phía sau Tô Bối, sắc mặt tập tức tối sâm tại.

“Ba...”

Văn Lê hô một tiếng, Văn Quốc Đống xụ mặt, trâm giọng nói: "Con vê tầm gì?”

“Ba... Con...”

Tô Bối đúng túc kéo tay Văn Lê: “ĐI xuống rôi nói...”

"Được được, bà xã xuống £âu cẩn thận một chút..."

“Ưm »

Tô Bối không nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Văn Quốc Đống, cùng Văn Lê ngồi xuống bàn ăn.

Văn Lê kéo tay Tô Bối, kích động nói với Văn Quốc Đống: "Ba... Bối Nhi mang thai! Ba sắp tàm ông nội rồi

Nghe vậy, bàn tay đang câm tờ báo của Văn Quốc Đống chợt cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt xanh mét, hai tròng mắt sắc bén quét vê phía Tô Bối.

"Có thai rôi..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện