Chương 103: Ba Mỗi Ngày Đều Muốn Thao…
“Tê... Nha đầu chết tiệt! Nhẹ một chút...”
Văn Quốc Đống vỗ vỗ mông Tô Bối: “Để cho nha đâu con chơi với hai cha con chúng ta sao? Chỉ có con mới được phtép phóng hỏa, còn không cho ba được phép thấp đèn?”
Tô Bối nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Không cho phép.”
"Không cho phép cũng có thể... Từ nay pvê sau mỗi ngày ba đêu phải thao..."
Nói xong tiên tăng nhanh động tác.
Nghe thế, trong tòng Tô Bối không ngừng hối hận, sớm biết như vậy nên nhịvn xuống cơn hứng tình:
“Đừng... Ba... Chậm một chút..."
Văn Quốc Đống ở trong khách sạn cùng Tô Bối tàm càn đến buổi tối, mới tưu tuyến xuống giường, vừa mặc quân áo vừa nói: “Chờ ngày mai phẫu thuật xong, mời hai người hộ £ý cho cha con?"
Tô Bối trân truông co quắp ở trên giường, tức giận tiếc Văn Quốc Đống: “Không cân... Cha mẹ con sẽ không đồng ý mời hộ tý..."
Người tiết kiệm cả đời, đến đi khám bệnh cũng không nỡ... tàm sao có thể đông ý dùng tiên mời người đến hâu hạ.
Đừng nói ba mẹ cô không đồng ý, cho dù cô muốn mời hộ tý cũng phải chờ sau khi Văn Quốc Đống đi.
Ai biết trong đầu hắn có ý gì...
Văn Quốc Đống nào còn không đoán được suy nghĩ của Tô Bối: “Cha con phẫu thuật xong ba sẽ vê thành phố Lâm, chờ ông ấy xuất viện sẽ trở lại đón con."
Tô Bối há miệng, vừa định hỏi vì sao không để Văn Lê đến.
Lời đến bên miệng lại nuốt trở lại, lúc này nếu nhắc tới Văn Lê, sợ là Văn Quốc Đống lại muốn nổi điên.
*
Văn Quốc Đống vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện cho đến khi cha Tô Bối tỉnh lại sau phẫu thuật, sau khi xác định không có vấn đê gì, hắn không để ý sự ngăn cản mà mời hai hộ lý.
Chuyện này đã làm cha Tô mẹ Tô cảm động rơi lệ: “Ông thông gia anh đây là... Anh bảo chúng ta nói như thế nào cho phải..."
"Bối Nhi có một người ba chông như anh, là phúc khí mà Bối Nhi nhà chúng ta tu được mấy đời..."
“Bối Nhi, sau này nhất định con phải hiếu kính ba mẹ chồng thật tốt... Cái mạng này của cha con đêu do ba chồng con nhặt vê... Sau này ông ấy chính là ba ruột của con..."
"Anh Tô đừng nói như vậy... Đây đêu là việc người một nhà nên làm... Hiện tại anh phải dưỡng bệnh thật tốt... Đừng suy nghĩ nhiêu..."
Nói xong, mắt nhìn sắc mặt Tô Bối đứng ở bên cạnh không tốt lắm: “Chờ thân thể của anh tốt lên, sau đó chúng ta sẽ thương lượng chuyện hôn lễ làm như thế nào... Tất cả đêu dựa theo tập tục bên này của mọi người..."
Nghe tiếng, cha Tô mẹ Tô trâm mặc một lát, một lát sau nói: "Anh thông gia đối với chúng ta, đối với Bối nhi rất tốt... Chúng ta đêu nhìn thấy... Vê phân rượu mừng này..."
Lân trước Văn Lê mang theo Lâm Quyên tới, dáng vẻ kia quả thực đã làm tổn thương trái tim bọn họ.
Tô Bối âm thâm trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống, lên tiếng: "Ba... Nếu không chúng ta không cân đi thành phố Lâm, người bên thành phố Lâm cũng không cân lại đây, ở nông thôn tổ chức qua là được... Nhà cô cả lúc trước không phải cũng làm như vậy..."
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cũng hiểu được vấn đê ở chỗ nào: “Bên thành phố Lâm kia người Văn gia nhiêu... Cũng không dễ sắp xếp, bên thành phố Lâm thì đợi sau có cơ hội rôi làm, bên này làm trước... Văn gia sẽ có hai người đại diện tới, hơn nữa chúng ta không thành vấn đê..."
Tô Bối nghe được mấy chữ " đại diện Văn gia ", không biết tại sao lại nghĩ tới Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Cha mẹ Tô gia mang ơn tiễn Văn Quốc Đống, sau đó dạy dỗ Tô Bối một trận.
"Con nhìn con xem... Con cứ đối xử với ba chồng con như vậy!? Làm con dâu cũng không biết hỏi han ân cân... Mỗi ngày đêu không có khuôn mặt tốt..."
“Làm gì có ai làm con dâu như con?!”
Tô Bối thấy cha mẹ mình có kính lọc dày cả ngàn thước đối với Văn Quốc Đống, khóe miệng hung hăng co rút.
Cô con dâu này làm không tốt... Nếu để cho bọn họ thật sự biết cô ban ngày hâu Văn Quốc Đống ăn, buổi tối hâu ngủ thật tốt...
Sợ là sẽ tức giận tới mức lột da Văn Quốc Đống.
Cha Tô mẹ Tô mỗi ngày đều tây não Tô Bối, ép Tô Bối không cân phải đợi cha Tô xuất viện mau trở vê thành phố Lâm đi.
Tô Bối vừa vê thành phố Lâm, liên gọi điện thoại cho Văn Lê: “Ông xã, em đi công tác về rồi..."
"Bà xã, em chở đó... anh sẽ đi đón em..."
Nghe vậy, Tô Bối kinh ngạc một giây: “Được...”
Cúp điện thoại, túc Tô Bối gửi địa chỉ cho Văn Lê thì Văn Quốc Đống gọi điện thoại đến.
Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp cúp điện thoại của Văn Quốc Đống.
Chuẩn bị "kinh hỉ" cho Văn Quốc Đống, tất nhiên phải kinh ngạc từ đâu đến cuối.
Chỉ không biết phân "kinh hỉ" này đối với Văn Quốc Đống mà nói rốt cuộc tà kinh hỉ hay tà kinh hãi.