Trong phủ thành chủ, tại đại sảnh nơi dùng để tiếp khách bên ngoài vào trong phủ, hai người Vũ Phong và Trương Giải Phóng vẫn đang ngồi đánh cờ với nhau.

- Sang tướng….

- Ta cũng sang tướng…

- Ta lại sang tướng đây…

Hai người Trương Giải Phóng và Vũ Phong có chút ngà ngà say, cả hai vừa di chuyển quân cờ vừa nói.

- Vũ Phong, ông định đánh qua đánh lại như vậy…hấc….đến bao…hấc..giờ…hấc..

Trương Giải Phóng vừa nấc vừa hướng khuôn mặt đỏ bừng nhìn Vũ Phong nói:

- Chúng ta không phải đang phân thắng bại sao…hấc…cũng mới có hơn một canh giờ thôi..hấc…

Vũ Phong cả người lắc lắc, hai mắt lờ đờ nhìn Trương Giải Phóng rồi đáp.

- Lại còn mới…hấc…hơn một canh giờ…trên bàn cờ cũng chỉ còn lại hai con tướng…hấc…ta với ông di chuyển qua lại cũng hơn một canh giờ, ông không thấy rất vô vị hay sao…hấc…

Trương Giải Phóng hai mắt như muốn nhắm lại, tay không ngừng khua loạn trên không trung, miệng cũng là vừa nấc vừa nói.

- Nếu như ông…chịu thua…vậy thì…hấc…chúng ta cũng không cần phải đánh như vậy nữa...hấc…

Vũ Phong cười gian nói.

- Thua thì thua, nhưng trước khi ta nhận thua, ông phải trả lời câu hỏi của ta trước đã.

Trương Giải Phóng gật đầu nói.

- Được, ông muốn hỏi gì thì hỏi đi, ta chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi của ông.

Vũ Phong hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.

- Ta…hấc…muốn hỏi ông…hấc…cái học viên tên Vô Duyên mới bị ông bắt tới đâu rồi..hấc..

Trương Giải Phóng hỏi.

- Ta thả…hấc…hắn…đi rồi…

Vũ Phong đáp. Trương Giải Phóng vừa mới nghe vậy thì hai mắt đang sắp nhắm lại chợt mở banh ra rồi ngạc nhiên nói:

- Thật sao, vậy hắn đi…hấc…đâu rồi…hấc…

- Hắn đi đâu…ta làm sao biết được a…

Vũ Phong đáp, mặc dù Vũ Phong bây giờ đã say rồi, nhưng ông ta vẫn biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Vũ Phong biết một người có hành động kỳ quái khó hiểu như Vô Danh chắc chắn là không muốn người khác biết về hành tung của hắn, cho nên Vũ Phong cũng là không có nói ra.

- Ài, thật là đáng tiếc a, ta còn đang muốn thu cái này học viên làm đệ tử của ta đây…hấc…

Trương Giải Phóng lắc đầu thất vọng nói, nhưng mà trong lòng ông ta cũng thầm vui mừng, vì ít ra cái này Vũ Phong vẫn còn biết cái gì là đúng sai, và cái học viên kia cũng không phải vì thế mà mất mạng.

Vũ Phong nghe Trương Giải Phóng nói như thế thì trong lòng thầm buồn cười, cái gì mà thu làm đệ tử, đúng là nói ra cũng không sợ người ta cười thối mặt. Cái kia Vô Danh lại còn phải cần Trương Giải Phóng ông làm sư phụ hay sao, người ta là đánh một cái rắm nhẹ cũng khiến cho ông sợ chạy rồi chứ nói gì tới nhận ông làm sư phụ.

Vũ Phong cũng chỉ là nghĩ trong lòng như vậy, cả người ông ta đột nhiên quay quay rồi ngã nằm người trên bàn. Mà ở bên cạnh Trương Giải Phóng cũng đã muốn gục từ lâu thì cũng đã nằm gục đầu xuống. Hai người bất tri bất giác cứ nằm như vậy cả đêm.

- Bịch..

Một tiếng đồ vật rơi vang lên, một cái túi vải màu trắng từ trên người Trương Giải Phóng rơi ra. Cái túi vải màu trắng này chính là túi trữ vật mà Vô Danh tặng cho Trương Giải Phóng trước khi đi theo Vũ Phong tới phủ thành chủ.

- La..la..là..lá..la…là…

- Ồ…

Thủy Yên biết bây giờ mặc dù đã sắp tới nửa đêm rồi, nhưng nàng lại chẳng thể nào ngủ được cho nên đã quyết định đi ra khỏi phòng hóng gió một chút. Ma đúng lúc này nàng lại đi qua tiền đường, sau đó nhìn thấy cha của nàng và Trương thúc thúc nằm ngủ gật trên bàn.

Thủy Yên âm thầm lắc đầu, hai người này lần nào cũng như vậy, đánh cờ uống rượu cho sướng đời xong lại nằm gục ra bàn mà ngủ, nàng cũng chẳng biết phải nói hai cái người này như thế nào nữa.

Thủy Yên đang định đi tiếp thì lại nhìn thấy một cái túi vải màu trắng nằm ở trên mặt đất.

- Túi trữ vật…

Thủy Yên thầm hô lên một tiếng, sau đó nàng liền đi tới nhặt chiếc túi trữ vật kia lên. Nàng cũng đã từng nhìn qua chiếc túi như vậy từ cha nàng, cho nên nàng có thể dễ dàng nhận ra đó chính là túi trữ vật.

Thủy Yên cầm túi trữ vật lên nhìn ngắm một vòng, sau đó chiếc mũi lại khịt khịt giống như đang ngửi thứ gì đó.

- Thật kỳ lạ, sao trên cái túi này lại có mùi của Vô Danh đại ca nhỉ. Chẳng lẽ cái túi này là Vô Danh đại ca làm rơi sao.

Thủy Yên lẩm bẩm nói, vừa cầm túi trữ vật nàng vừa nghĩ đây có lẽ là chiếc túi của Vô Danh đại ca đánh rơi, bởi vì trên chiếc túi này nàng ngửi thấy mùi cơ thể của Vô Danh đại ca.

Thủy Yên có thể chắc chắn đây là túi trữ vật của Vô Danh bởi vì nàng có khả năng nhận ra khí tức trên cơ thể của người khác, ngay cả đồ dùng người đó đã từng dùng nàng cũng có thể đoán ra. Thủy Yên nghĩ khả năng này của bản thân có lẽ là từ mẹ nàng truyền lại cho, nên nàng mới có năng lực này.

Thủy Yên có chút tò mò, nàng rất muốn mở chiếc túi này ra xem. Thủy Yên nghĩ nếu như mình mở ra xem một chút rồi đóng lại có lẽ cũng không có ai biết đâu, cho nên nàng muốn nhìn một chút xem bên trong có thứ gì.

Dù sao thì nàng cũng nghe cha nói là Vô Danh đại ca cũng sẽ không quay lại nữa, cho nên nàng nghĩ Vô Danh đại ca cũng sẽ không quay trở lại lấy cái túi này.

Thủy Yên mở chiếc túi ra sau đó liền thò tay vào bên trong, khi nàng thò tay vào trong đó thì liền sờ thấy một thứ. Thủy Yên lấy thứ nàng vừa mới tìm được ra.

Ngay khi Thủy Yên lấy thứ mình vừa tìm được ra thì liền sửng sốt, không ngờ đây lại là một cái nhẫn trữ vật, nàng biết đây là nhẫn trữ vật là bởi vì nó cũng nhìn không khác mấy so với chiếc nhẫn của cha nàng.

- Không ngờ Vô Danh đại ca lại giàu như vậy, huynh ấy trẻ thế mà lại có được cả nhẫn trữ vật rồi.

Thủy Yên lẩm bẩm một mình. Thủy Yên ngó ngó xung quanh sau đó liền cất chiếc nhẫn vào trong áo của mình rồi liền đi về phòng ngủ.

………..

Vô Danh sau khi đã củng cố cảnh giới của mình ở tại Trúc Cơ tầng ba sơ kỳ rồi thì mới đứng dậy. Vô Danh tẩy sạch đi những tạp chất được thải ra bên ngoài cơ thể rồi mới mặc vào một bộ y phục mới.

Vô Danh vừa mới động niệm một chút thì bản thân đã đi ra khỏi thế giới hỗn độn rồi xuất hiện ở bên ngoài.

Vô Danh nghĩ bản thân hắn sau khi thăng cấp lên tới Trúc Cơ tầng ba thì có lẽ đã mất tới sáu ngày rồi, mà đồng dạng ở bên trong thế giới hỗn độn cũng là trôi qua hai tháng. (tác chỉnh lại thời gian nhé)

Vô Danh không chút chậm trễ đi ra khỏi động phủ dưới lòng đất này rồi sau đó liền tế ra phi hành pháp khí trung phẩm. Vô Danh bỏ vào bên trong phi thuyền vài viên linh thạch hạ phẩm rồi liền điều khiển phi thuyền đi tới thành Hóa Châu.

Vô Danh nghĩ đấu giá hội chắc chắn sẽ diễn ra sau hai mươi tư ngày nữa, hắn phải đến đó làm quen và tìm hiểu thành Hóa Châu trước để tránh việc không hiểu gì về quy tắc bên trong thành.

Thành Hóa Châu nằm cách thành Hoài Nam bốn trăm dặm về phía tây, Vô Danh đoán có lẽ mình chỉ cần đi thêm ba trăm dặm nữa là có thể tới thành Hóa Châu được rồi.

Vô Danh thấy có pháp khí phi hành thật là tốt, tốc độ di chuyển cũng là nhanh hơn lúc trước không ít. Vô Danh đoán có lẽ không cần tới một canh giờ nữa hắn sẽ đi tới thành Hóa Châu.

Mà quả thật là như vậy, không cần tới một canh giờ thì Vô Danh đã đi tới vị trí ngoại thành của thành Hóa Châu rồi. Vô Danh liền dừng phi thuyền lại sau đó thu phi thuyền của mình vào bên trong nhẫn trữ vật rồi mới tiếp tục đi về phía thành Hóa Châu.

Sau một chút thời gian thì Vô Danh cũng đã đi vào bên trong thành Hóa Châu rồi. Khi vừa mới tới đây thì Vô Danh cũng là có chút choáng ngợp, dòng người đi lại ở đây rất đông, mặc dù trời đã tối rồi nhưng người đi trên đường vẫn đông như là ban ngày vậy.

Mà trong thành Hóa Châu này ánh sáng cũng là được chiếu rọi khắp nơi khiến cho người ta có cảm giác giống như là không có ban đêm vậy. Nhà nhà treo ở phía trước những chiếc đèn lồng đỏ, mà những chiếc đèn lồng này cũng phát ra ánh sáng rất mạnh.

Vô Danh nhìn khung cảnh phồn hoa xung quanh thì có cảm giác giống như mình được xuyên về thời phong kiến vậy, cái cảm giác này thật khiến cho hắn phải hưng phấn.

Vô Danh đi ở ngoài đường lớn thì cũng không ngừng nhìn ngó xung quanh, hắn thấy hoạt động buôn bán ở đây có vẻ rất phát triển, hai bên cũng là có rất nhiều sạp bán hàng cùng với cửa hàng. Vô Danh tùy tiện tìm một khách sạn, hắn muốn kiếm một phòng trọ ở qua đêm, à không hắn là muốn ở lại đây cho tới khi nào hội đấu giá diễn ra.

Vô Danh đi vào bên trong một khách sạn, khi hắn vừa mới đi vào thì cũng là nhìn thấy không ít các tu sĩ ở bên trong. Mà những tu sĩ này không ngờ tu vi cũng rất cao, đều là ở Tụ Khí tầng sáu tầng bảy trở lên. Mặc dù tu vi này đối với hắn chẳng nhằm nhò gì, nhưng mà so với những tu sĩ ở thành Hoài Nam thì quả là hơn xa a.

Khi Vô Danh vừa mới bước vào bên trong khách sạn thì cũng có rất nhiều ánh mắt chú ý tới hắn, nhưng sau mọi người thấy đó chỉ là một cái tu sĩ Tụ Khí tầng sáu thì cũng liền rời đi ánh mắt.

Vô Danh cũng chẳng có phản ứng gì, trước khi vào thành Hóa Châu hắn cũng đã ẩn nấp tu vi của mình xuống chỉ còn Tụ Khí tầng sáu mà thôi, cho nên những người ở trong đây cũng sẽ coi hắn như những tu sĩ bình thường khác, chẳng có gì đặc biệt cả.

Vô Danh đi về phía quầy thanh toán, ở đó có một người trưởng quầy tu vi Tụ Khí tầng sáu làm việc. Vô Danh tới gần rồi nhìn người trưởng quầy nói:

- Không biết ở đây có còn phòng hay không, ta muốn đặt một phòng ở lại đây vài ngày….

Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha...

Đây có thể sẽ là một tác phẩm dài, tác không biết mình sẽ hoàn thành nó trong vòng bao nhiêu năm, nhưng hy vọng mọi người có thể cùng tác đi đến cuối chặng đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện