Trương Giải Phóng khí thế hùng hổ đi về phía Vũ Phong, hai mắt cũng là không ngừng đảo sang hai bên tìm kiếm.

-Người đâu…

Trương Giải Phóng xách cổ áo Vũ Phong lên rồi nói.

-Người nào…

Vũ Phong đẩy tay Trương Giải Phóng ra khỏi cổ áo của mình rồi bực bội nói.

-Hắn đâu, học viên kia của ta đâu, ông là đã giết hắn rồi sao.

Trương Giải Phóng răng nghiến kèn kẹt nhìn về phía Vũ Phong.

Vũ Phong còn đang không biết rốt cục là Trương Giải Phóng nói tới người nào thì nghe vậy liền hiểu ra, hóa ra là ông ta đang nói tới Vô Danh. Vũ Phong có chút nghi ngờ nhìn Trương Giải Phóng, lão già kia hôm nay cắn lộn thuốc hay sao mà lại hành động như vậy.

-Hôm này ông cắn nhầm thuốc rồi à cho nên đầu óc mới có vấn đề phải không.

Vũ Phong nhíu mày nói.

-Lộn thuốc cái đầu ông, ta cắn thuốc còn có thể cắn lộn sao. Ta không cắn lộn thuốc nhưng ông là đã trả lời sai câu hỏi của ta rồi đó. Mau nói đi, hắn đâu rồi.

Trương Giải Phóng gắt.

-Ông còn nói mình không cắn lộn thuốc, mọi khi ta thấy ông đâu có như vậy. Hôm nay đột nhiên vì một cái học viên chẳng rõ lai lịch lại tới đây sách cổ áo ta, nói phun thẳng nước bọt vào mặt ta như vậy.

Vũ Phong cũng là nước bọt bay tung tóe.

-Ta chẳng phải lúc nào cũng như vậy hay sao. Không nhiều lời nữa, hắn đâu rồi, nếu như ông mà giết hắn ta hôm nay cũng sẽ liều mạng với ông.

Trương Giải Phóng vừa nới vừa chỉ vào mặt mình rồi chỉ vào mặt Vũ Phong.

-Hôm nay ông được lắm, lại còn vì một cái học viên mà muốn liều mạng với ta. Được rồi, nếu ông đã muốn chơi, ta cũng sẽ chơi với ông.

Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

-Được muốn chơi liền chơi, ta còn sợ ông sao.

Trương Giải Phóng hét lớn.

Thủy Yên ở một bên nghe hai người này nói thì liền đờ ra chẳng hiểu gì cả. Nàng chỉ biết duy nhất một điều là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hai người này vốn gặp nhau là toàn nói lệch chủ đề chính, sau đó lại cãi cọ, cãi nhau không phân thắng bại thì liền đổi sang thứ khác. Mà thứ để cho hai người này phân thắng bại chính là đánh cờ tướng.

Vũ Phong trên tay đột nhiên xuất hiện một bàn cờ tướng, sau đó ông ta liền nhìn Trương Giải Phóng nói:

-Trương Giải Phóng, ta với ông đánh cờ với nhau gần bốn mươi năm nay mà vẫn không một lần phân ra thắng bại, ván cờ nào ta với ông cũng đều hòa nhau. Ngày hôm nay giữa hai chúng ta nhất định phải phân thắng bại rõ ràng.

-Được thôi, ông tưởng ta sợ ông sao, hôm nay giữa hai chúng ta nhất định phải phân thắng bại rõ ràng. Ta cũng là về mặt cờ đạo có chút cảm ngộ, hôm nay ta không tin là ta lại có thể đánh thua ông được.

Trương Giải Phóng xì một tiếng.

Vũ Phong nghe thế thì cười khẩy:

-Hắc hắc, ông tưởng chỉ có mỗi mình ông là có cảm ngộ về mặt cờ đạo hay sao. Ta đây cũng là vừa mới thăng cấp lên Trúc Cơ, lĩnh ngộ về mặt cờ đạo chắc chắn cũng sẽ không thua ông. Chúng ta hôm nay liền định xem ai cao ai thấp.

-Được, hôm nay hai chúng ta liều mạng làm một ván, nhất định phải phân được thấp cao. Nhất định không thể giống như mười lăm năm trước, lần đó ta quả thực không phục.

Trương Giải Phóng mặt nghiêm túc nói.

-Ông lại còn nói không phục, năm đó hai chúng ta tỉ thí cờ đạo, mục đích là để chọn ra ai xứng đáng với Thanh nhi hơn. Mặc dù lần đó chúng ta đánh cờ huề nhau, đánh lộn cũng huề nhau, nhưng cuối cùng không phải là vì ta đẹp trai hơn ông cho nên Thanh nhi mới chọn ta hay sao. Hai chúng ta tuy cái khác không phân cao thấp, nhưng về mặt tướng mạo ta chắc chắn đẹp trai hơn ông.

Vũ Phong lắc đầu nói.

-Hừ, ông mà đẹp trai hơn ta, ta nhổ vào. Nếu không phải lần đó là ông nhanh tay nhanh mắt nhanh chân hơn ta một chút, kịp thời vớt được Thanh nhi lên, lúc nàng mở mắt ra thì lại thấy ông đầu tiên cho nên mới có hảo cảm với ông hơn ta một chút. Chứ nếu như nói về diện mạo, ta với ông bất quá cũng chỉ ngang nhau mà thôi.

Trương Giải Phóng không phục nói.

-Ngang nhau, ông nói như vậy mà cũng nghe được hay sao. Ta rõ ràng là ngầu hơn ông, lúc đó nàng tỉnh lại thấy ta bế nàng trên tay, nàng nhìn thấy gương mặt phong trần của vị hoàng tử đã cứu nàng cho nên mới sinh lòng yêu mến. Chứ đâu có ai như ông, một chút phong độ cũng không có, ngoài cái mả đẹp trai hơn người và bằng ta một chút thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, Trương Giải Phóng ở phía đối diện nghe vậy thì liền muốn nổ rồi, lại dám nói ông ta không có phong độ:

-Ông nói ai không có phong độ, ta đây tư chất cao hơn ông, tu vi cũng là cao hơn ông. Chẳng qua ta là không có duyên với Thanh nhi, nàng lại là thích những trò của người bình thường, cho nên ta mới ăn một chút thua thiệt. Nếu như xét về mặt tu luyện mà nói, ông còn lâu mới bằng ta.

-Hừ, đừng có ỷ mình tư chất cao một chút thì liền vênh mặt, không phải ông vẫn không được Thanh nhi chọn hay sao. Ông nhìn đi, nhìn Thủy Yên nhà ta xem, đây chính là sản phẩm tạo ra từ tình cảm giữa ta và Thanh nhi đó. Ông có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp giống như là Thủy Yên nhà ta sao.

Vũ Phong ở một bên liền gáy.

Trương Giải Phóng ở một bên nghe vậy thì liền muốn nổ rồi, trong lòng ông ta cực kỳ uất ức. Trương Giải Phóng nghĩ thầm trong lòng:

-Nếu ông mà cho ta quất Thanh nhi một cái thì con của ta và Thanh nhi còn xinh đẹp hơn ấy.

Đương nhiên đây cũng chỉ là Trương Giải Phóng nghĩ trong lòng mà thôi, sao ông ta lại dám nói ra lời này chứ. Trương Giải Phóng cố nuốt cục tức trong lòng xuống nói:

-Hừ, không cãi với ông nữa, hai chúng ta chẳng phải muốn đánh cờ phân thắng bại hay sao, bây giờ liền đánh đi.

-Được, chơi luôn.

Vũ Phong gật đầu, bàn cờ trên tay lập tức rơi xuống chiếc bàn ở giữa. Sau đó ngay lập tức hai người liền đắm chìm vào trong những nước cờ…

Thủy Yên ở bên cạnh nhìn hai người đánh cờ cũng là một mặt ỉu xìu, hai người kia lúc nào cũng như vậy, động chút cãi nhau là lại lôi mẹ của nàng ra để nói. Mà mỗi khi nhắc đến mẹ thì Thủy Yên lại nhớ về những năm tháng hồi còn nhỏ, nàng lúc đó được ở bên cạnh mẹ chơi đùa cả ngày, nhưng mà một ngày, mẹ của nàng lại đột nhiên biến mất mà không rõ lý do…Tuy nàng đã hỏi cha mình rất nhiều lần nhưng mà cũng chỉ thấy được cái lắc đầu buồn bã của cha mà thôi.

Thủy Yên nhìn hai người kia đánh cờ mà không khỏi lắc đầu, hai người này lúc nào cũng vậy mặc dù biết chỉ có thể đánh cờ hòa nhưng mà vẫn lao đầu vào đánh. Đánh cờ chán rồi thì lại chuyển sang đánh lộn, đánh lộn không được thì lúc này mới dừng lại. Mà hai cái người này lúc nào đánh nhau xong thì cũng là nửa đêm mất rồi.

…………..

Vô Danh sau khi rời đi khỏi phủ thành chủ thì liền quyết định đi tới thành Hóa Châu, hắn là muốn đến đó tham dự hội đấu giá sắp được mở ra sau một tháng nữa. Mục đích đến hội đấu giá của hắn chính là để mua một cái lò luyện đan vừa tay, nếu như có thể mua thêm được thứ gì đó tốt một chút thì lại càng hay.

Vô Danh cưỡi phi kiếm tìm chỗ không người cách thành Hoài Nam khoảng một trăm dặm sau đó mới dừng lại. Hắn tiện tay đào một cái động phủ nhỏ ở dưới lòng đất rồi liền chui xuống dưới đó.

Vô Danh sau khi đi vào bên trong động phủ ở dưới đất của mình thì liền xòe tay ra, phi thuyền pháp khí ngay lập tức xuất hiện ở bên trong động phủ. Vô Danh muốn luyện hóa cái phi thuyền pháp khí hạ phẩm này, chỉ có luyện hóa xong thì hắn mới có thể sử dụng được.

Thần niệm của Vô Danh vừa động một chút ngay lập tức liền tiếp xúc với chiếc phi thuyền pháp khí kia. Vô Danh bắt đầu tìm từng cấm chế một ở trên phi thuyền này rồi bắt đầu luyện hóa chúng.

Thời gian Vô Danh luyện hóa xong phi thuyền này cũng chỉ mất chưa tới một phần tư canh giờ. Sau khi luyện hóa xong phi thuyền pháp khí này Vô Danh cất nó vào bên trong nhẫn trữ vật rồi bản thân liền tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn.

Vô Danh vừa vào bên trong thế giới hỗn độn thì liền cởi banh quần áo ra sau đó nhảy ùm một phát vào bên trong ao linh tủy trì.

Ao linh tủy trì này sau khi được Vô Danh chuyển vào bên trong thế giới hỗn độn thì cũng đã bị hắn sử dụng vơi đi một nửa rồi. Nhưng mà bây giờ Vô Danh lại phát hiện ra rằng, hình như ao linh tủy trì này lại đầy hơn một chút, điều này khiến cho Vô Danh hết sức bất ngờ.

Nhưng mà Vô Danh rất nhanh cũng liền đoán ra rằng đây chắc chắn là do cái cực phẩm tiên linh mạch kia mà thành. Vô Danh thầm than bản thân may mắn, nếu như không phải là nhờ có cái cực phẩm tiên linh mạch này thì có lẽ hắn vẫn còn đang bồi hồi ở Tụ Khí kỳ mất thôi.

Vô Danh không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức cuốn cực phẩm tiên linh mạch xuống phía dưới chỗ tu luyện của mình sau đó bắt đầu vận chuyển Vô Cực quyết.

Ngay khi Vô Danh vừa mới vận chuyển Vô Cực quyết thì linh khí xung quanh giống như dòng nước lũ ào ào cuốn mạnh vào bên trong cơ thể của hắn. Vô Danh cảm thấy cực kỳ dễ chịu, sở dĩ hắn không có lấy thượng phẩm tiên tinh ra để tu luyện là vì hắn sợ tu luyện bằng tiên tinh nhiều rồi thì sau này hắn tu luyện bằng linh thạch sẽ có cảm giác không vào, tu vi tăng chậm. Cho nên Vô Danh quyết định rằng chỉ khi nào gặp phải bình cảnh khó phá vỡ thì hắn mới sử dụng tiên tinh mà thôi.

-Ô…ô…ô…

Trên đầu Vô Danh hình thành một cái lốc xoáy linh khí khổng lồ không ngừng kêu ô ô, mà ở phía dưới thì linh tủy cũng tự động hấp thu vào bên trong cơ thể của hắn.

Xung quanh Vô Danh hình thành lên những màn sương linh khí mờ ảo che lấp Vô Danh vào bên trong.

-Ầm….

Cuối cùng sau hai tháng tu luyện bên trong thế giới hỗn độn, Vô Danh đã phá vỡ rào cản ngăn cách của Trúc Cơ tầng hai mà tiến vào Trúc Cơ tầng thứ ba. Vô Danh tiếp túc củng cố cảnh giới sau khi thăng cấp rồi mới rời khỏi ao linh tủy này.

Mọi người đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện