Cũng bởi vì Tiết Tích Dương chạy đến tìm Mục Tử Minh, nói rằng Diệp Cuồng Ca lỡ hẹn cùng hắn uống rượu vào giờ thân. Nhờ thế mà Mục Tử Minh mới biết đối phương mất tích, cũng may là hắn bí mật nuôi dưỡng rất nhiều thuộc hạ, nên sớm tìm được sào huyệt của Thủy Xuyên Vân.

Mục Tử Minh sắc mặt âm trầm, ánh mắt thâm hiểm như muốn băm vằm Thủy Xuyên Vân ra làm trăm mảnh. Chính hắn chưa còn chưa bao giờ làm tổn thương người kia, Thủy Xuyên Vân sao có thể dám đối với y như vậy!

Mục Tử Minh bước về phía trước, tháo còng, cởi áo khoác che cho Diệp Cuồng Ca, đồng thời lôi kéo cổ tay Thủy Xuyên Vân hất tung hắn xuống mặt đất.

Thủy Xuyên Vân mặc dù có nhiều thuộc hạ, nhưng căn bản không thể cùng Mục Tử Minh chống đỡ. Đối phương khí lực lớn lao vô cùng, khi hắn nhận ra thì hai tay đã chặt đứt hai nơi. Hăn rướn người nhìn ra ngoài, thủ hạ hành lang đã biến thành xác chết. Tốc độ của Mục Tử Minh nhanh hơn rất nhiều so với hắn dự đoán, xem ra hôm nay hắn khó thoát khỏi cái chết.

“Ha ha, người người thích bị ta nhanh chân cướp trước, cảm giác như thế nào? Ha ha ha ha!” Thủy Xuyên Vân đau đến mức không còn cảm giác, cứ thế cất tiếng cười ra, ở trước mặt Diệp Cuồng Ca, hắn không bao giờ chịu yếu thế, đến cả thời điểm này, dù không còn gì vẫn cố mạnh miệng.

Mục Tử Minh nắm lấy cổ Thủy Xuyên Vân, nhấc hắn lên, sắc mặt đối phương vì thiếu dưỡng khí mà chuyển sang màu hồng đậm. Mục Tử Minh xem thường phản ứng của hắn, quay đầu nói với Diệp Cuồng Ca: “Sư phụ muốn hắn chết thế nào?”

Diệp Cuồng Ca còn chưa kịp trả lời, Thủy Xuyên Vân đã cười lạnh một tiếng, đúng vậy, Diệp đại ca còn bị tên giảo hoạt Mục Tử Minh lừa, không hay biết gì hết.

“Buồn cười, chắng lẽ Diệp đại ca còn chưa biết tâm tư dơ bẩn của người? Diệp đại ca phải cẩn thận, người này hắn — ạch!”

Mục Tử Minh nắm chặt tay trái, Thủy Xuyên Vân không thể nào hổ hấp nổi, tay phải dùng chưởng xuyên thủng bụng đối phương, lục phủ ngũ tạng của Thủy Xuyên Vân trực tiếp bị đánh nát, thân xác bị Mục Tử Minh xem như cỏ rác mà ném xuống đất, không còn hô hấp

Diệp Cuồng Ca nhìn thấu thái độ của Mục Tử Minh liền chột dạ, thế nhưng y không muốn hỏi, bởi kết quả chắc chắn không phải là y hy vọng.

Diệp Cuồng Ca vén chăn lên, chân đụng vào đất liền nhũn ra. Y không có cách nào đứng vững được. Đột nhiên, Mục Tử Minh dừng xuyên qua bàn chân đang cong lên của y mà nhấc bổng lên. Diệp Cuồng Ca lúng túng muốn bảo hắn buông ra, nhưng dưới tình huống này cũng rất khó khước từ.

Mục Tử Minh bế y đưa ra ngoài, Diệp Cuồng Ca cảm nhận một ánh mắt mãnh liệt đang dõi theo y. Hoài nghi ngoảnh lại nhìn, hóa ra Thủy Xuyên Vân đã chết vẫn trợn trừng mắt, sâu trong con người chất chứa bao oán niệm, phảng phất một giây sau sẽ hóa thành ác quỷ lao về phía y. Dù có chết cũng không buông chấp niệm, Diệp Cuồng Ca chợt cảm thấy căng thẳng.

Mục Tử Minh dùng tai trái điều chỉnh tư thế người trong lòng, khiến Diệp Cuồng Ca trong lòng hắn không thể nhìn thấy ánh mắt Thủy Xuyên Vân. Hắn thủ thỉ ôn hòa bên tai Diệp Cuồng Ca giúp người thương cảm thấy an lòng.

“Sư phụ đừng nhìn, chúng ta về nhà thôi.”

Đầu thu cuối hè, gió vẫn mang theo hơi nóng, nhưng vẫn dễ dàng khiến đầu ngón tay Diệp Cuồng Ca lạnh toát, tuy rằng là do y ăn mặc đơn bạc, nhưng không thể phủ nhận nội lực của y đã suy yếu đi ít nhiều.

Diệp Cuồng Ca hiện tại giống như một người bình thường, thậm chí so với một người bình thường còn suy yếu hơn vào phần. Nếu như y chỉ là một người dân bach tính thì chẳng sao, thế nhưng y là Diệp các các chủ, đứng đầu ngọn sóng. Địa vị cao quý khiến người ta muốn leo lên, lại khiến người ta muốn hủy diệt.

Diệp Cuồng Ca vẫn nhớ cha của y, cùng các chủ tiền nhiệm hết thể nào, người bị cắt cụt tay chân, người bị lăng trì đến chết, để cuối cùng hài cốt cũng không thể tìm thấy. Một các chủ võ công cao cường có thể chết thê thảm như vậy, huống chi là một Diệp các các chủ lúc này chẳng khác gì phế nhân? Diệp Cuồng Ca không sợ chê, thế nhưng y còn Diệp các cùng Diệp gia phải bảo vệ, khoảnh khắc y sinh ra, điều đó cũng chính là sứ mệnh. Tuyệt đối không thể để Diệp các mất đi trong tay y, kể cả khi y đã cạn kiệt sức lực.

Cùng bước đi trên con đường yên tĩnh, Mục Tử Minh không hiểu Diệp Cuồng Ca đang lo lắng điều gì, rõ rằng hắn đã đủ sức mạnh, tại sao người này vẫn che giấu tâm tư, chẳng lẽ là do hắn không đủ cho y tín nhiệm.

Sư phụ lúc nào cũng có thể dựa vào ta đây, chỉ cần một câu nói của người, mọi lo lắng đều sẽ biến mất. Mục Tử Minh đau xót không ngớt, Diệp Cuồng Ca chua xót, Diệp Cuồng Ca trì độn như vậy thật khiến hắn vừa yêu vừa hận.

Trở lại Diệp gia, Mục Tử Minh đỡ Diệp Cuồng Ca ngồi ở ghế tại chính đường. Diệp Cuồng Ca vẫy lui mọi người, chỉ để lại Mục Tử Minh. Hai người, một đứng một ngồi, thời gian một nén nhang trôi qua, nhưng vẫn không nói gì.

“Sư phụ đang suy nghĩ gì, nói cho con biết được không.” Mục Tử Minh phá tan cục diện bế tắc.

“Ta muốn cho con trở thành các chủ tiếp theo, ý của con thế nào?

Diệp Cuồng Ca đắn đo suy nghĩ sau đó mới nói ra lời này, bởi vì y chột dạ, y hiểu rõ thực lực của Mục Tử Minh. Bất kể là võ công cao cường, thì hắn vẫn có đầu óc buôn bán từ khi sinh ra, dễ dàng gây dựng được cơ đồ riêng. Kể cả không có Diệp các, việc hắn diệt trừ Lý phủ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Thế nhưng người này còn nguyện ý trở về, vì vậy Diệp Cuồng Ca liền đối với hắn liền ôm hi vọng, giống như trước đây Lê Chân hi vọng hắn thu dưỡng hai đứa nhỏ này.

Mục Tử Minh đến gần Diệp Cuồng Ca, hai tay chống lên tay vịn ghế mà y đang ngồi, tạo thành thế vây quanh. Mục Tử Minh cúi đầu, trong mắt khong giấu giếm khát vọng. Hắn đã chờ đợi mười mấy năm, không muốn chờ đợi thêm nữa.

“Con nói, nếu con muốn không phải là Diệp các, mà là sư phụ thì sao?”

Động tác của Mục Tử Minh làm Diệp Cuồng Ca thấy ngột ngạt, y cau mày, không hiểu hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”

Hắn đã nín nhịn câu nói này rất lâu trong lòng, ngày hôm nay rốt cuộc cũng ược nói ra, Mục Tử Minh không khống chế được, nói giọng khan khan: “Con nói – con yêu sự phụ, muốn cùng sư phụ kết thành phu thê.”

Dứt lời, sợ Diệp Cuồng Ca trì độn, không tiếp thu được tình cảm kia, Mục Tử Minh nhìn vào đôi môi phớt hồng ấy, mang theo chút tức giận dùng môi hắn phủ kín lấy, cảm giác tuyệt vời hơn so với trong tưởng tượng. Mục Tử Minh cố định lấy đầu Diệp Cuồng Ca, đối phương vì hành động bất ngờ mà trợn tròn mắt, sững sờ, không ngờ lại bị lợi dụng.

Mục Tử Minh dùng đầu lưỡi liếm quanh môi Diệp Cuồng Ca, đến khi hai đôi môi đều ướt đẫm. Hắn dùng đầu tìm mọi cách thâm nhập vào khoang miệng Diệp Cuồng Ca, nếu không phải chưa đếm thời cơ, hắn thật sự muốn cuồng loạn thưởng thức mỹ vị ngọt ngào bên trong đó.

“Nghiệt tử!”

Rốt cục Diệp Cuồng Ca cũng phản ứng, đưa tay đẩy Mục Tử Minh ra. Y dùng hai tay tàn nhẫn mà lâu môi, ngón tay run rẩy chỉ vào Mục Tử Minh, bực tức noi: “Ngươi thu hồi lại lời vừa nói, ta xem như chưa nghe thấy gì!”

“Xin lỗi sư phụ, nhưng đấy chính là tình cảm chân thành của con. Con không thấy mình có lỗi. Vì vậy con sẽ không thu hồi.” Mục Tử Minh lần đầu tiên chống đối Diệp Cuồng Ca. Hắn vén vạt áo quỳ hai chân xuống, tư thể quân tử chấp nhận xử phạt.

Dưới tình thế cấp bách nà, Diệp Cuông Ca hiện tại bất một cái thước treo ở trên đại sảnh. Thước này dày sáu phân, trên mặt có khắc chữ “Diệp gia gia quy”, bình thường hai đứa nhỏ đều vô cùng nghe lời, y chưa từng phải dùng qua vật này. Lần này phải dùng đến gia quy, có thể nói y đang tức đến phát điên lên được.

“Không nghĩ tới lời Thủy Xuyên Vân nói đều là thật, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lại không biết sao?”

“Sư phụ muốn đánh cứ đánh, con sẽ không thu hồi. “ Mục Tử Minh cúi đầu, cự tuyệt nhận sai.

“Hảo! Hảo! Hảo!”

Diệp Cuồng ca nói ra liên tiếp ba chữ “hảo” nói ra khỏi miệng, đã tức giận đến mất lý trí, không nghĩ Mục Tử Minh đối với y ôm ý nghĩ như tế. Hôm này y sẽ đánh cho nghiệt tử này tỉnh người!

Một trận đòn roi thảm khốc rơi vào người Mục Tử Minh, hắn thậm chí không còn đủ nội lực để bảo vệ bản thân, liền ngã xuống, tấm gỗ đánh lên thân thể âm vang không ngừng trong đại sảnh.

Đến cuối cùng, Diệp Cuồng Ca đánh mỏi cả tay, nhưng người quật cường này vẫn cắn răng không nói tiếng nào, không có nửa điểm hối cải.

Không biết phải chịu bao nhiêu roi từ Diệp Cuồng Ca, khi thấy đối phương dừng đồng tác, hắn mới yếu ớt hỏi: “Sư phụ có nguyện ý tiếp thu con?

Diệp Cuồng Ca lần đầu tiên biết thế nào là bất lực, y mở miệng, trong lời nói tràn ngập vô vọng: “Ngươi đúng là ép ta, coi như ta không làm được gì ngươi. Ngươi đi đi, đi làm Mục phủ phủ chủ phong quang vĩ đại đi, Diệp các nho nhỏ này không muốn dính dáng đến ngươi.”

“Không! Sư phụ, con tuyệt đối không rời người.” Diệp Cuồng Ca mắng hắn, đánh hắn cũng được. Nhưng Mục Tử Minh tuyệt đối không cho phép Diệp Cuồng Ca không muốn hắn.

“Ta cho ngươi đi!”

Mục Tử Minh cúi đầu, nắm chặ tay thành nắm đấm, không nhúc nhích.

Diệp Cuồng Ca chống thước tiến đến, lôi kéo tay áo Mục Tử Minh, hướng về cửa lớn đi. Cửa phòng tụ tập đám người vì nghe thấy tiếng ầm ĩ mà xúm lại. Bọn họ nhìn thấy Diệp Cuồng Ca ra ngoài, tuy rằng không hiểu chuyện gf đang xảy ra, nhưng vẫn nhường đường cho chủ nhân đi.

Mục Tử Minh không muốn khiến Diệp Cuồng Ca tức giận, không thể làm gì khắn hơn là để y mặc sức kéo đi.

Đến cửa, Diệp Cuồng Ca một tay kéo dài cửa lớn, một tay đem Mục Tử Minh đẩy ra ngoài đối với hắn quyết tuyệt nói rằng: “Từ nay về sau, không cho ngươi lại bước vào Diệp gia một bước!” dứt lời, liền rầm một tiếng đóng cửa lại.

Nhìn cửa lớn đóng chặt, Mục Tử Minh cười khổ một tiếng, hắn không nghĩ tới Diệp Cuồng Ca lại sẽ tức giận như vậy, cứ thế trực tiếp vứt bỏ mười mấy năm tình thân, nhẫn tâm cùng hắn đứt đoạn mất quan hệ.

Mục Tử Minh ở tại chỗ đứng một lúc lâu, mãi cho đến hai chân cũng đã có phần đau nhức, hắn mới thu hồi ánh mắt ra khỏi cửa lớn, nhấc chân đi về phía cánh rừng

Dù sao cũng đã đến lúc hành động

Sư phụ, lần sau gặp mặt, ta thì sẽ không mềm lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện