Con trai qua đời, linh đài Diệp gia lại có thêm một bài vị, thời gian thấm thoát, dù người hầu có tỉ mỉ lau chùi đến mấy, bài vị vải trắng cũng không tránh khỏi việc cũ kỹ đi theo năm tháng.
Thời gian bảy năm không khiến Diệp Cuồng Ca thay đổi nhiều, cái ba mươi chỉ khiến y ngày thêm trầm lắng, càng thêm lạnh lùng. Mà Mục Tử Minh cũng đã đến tuổi thành hôn, Diệp Cuồng Ca có đôi lần nhắc đến chuyện này, đối phương đều khước từ thẳng thừng.
Diệp gia mấy hôm nay chỉ có một vài người hầu canh nhà. Mục Tử Minh đã một tháng chưa trở về, mà Diệp Cuồng Ca cũng bị việc trong các quấn thân, dù có trở về cũng rời đi ngay sau đó.
Bên trong Diệp các, Diệp Cuồng Ca một tay đỡ trán, khẽ cau mày.
Quỳ một chân trên đất, Hoa Tái nói rằng: “Các chủ, lũ người ở Trần gia trang kia thật sự quá quắt!” Dù luôn giữ gìn phép tắc trước mặt các chủ, nhưng lần này, Hoa Tái không nhịn được mà văng tục một tiếng, có thế thấy đối phương đang tức giận đến mức nào.
Lại nói đến Trần gia trang, phải nói là cực kỳ quỷ dị, mười mấy năm trước đã mai danh ẩn tích sau khi bị Diệp các san bằng. Có điều cách đây hai năm, một Trần gia trang khác xuất hiện, các thức hoạt động tương tự tương tự với Trần gia trang trước đây khiến Diệp các không khỏi chú ý. Đúng như dự đoán, một vài ngày sau, các thương hộ gửi thư trách cứ Diệp các không diệt cỏ tận gốc. Không còn cách nào khác, Diệp các đành phải tiếp nhận nhiệm vụ cách đây mười năm trước
Trong hai năm, Hoa Tái mấy lần dẫn người tiêu diệt Trần gia trang, thế nhưng không lâu sau đó lại xuất hiện, giống như cỏ dại sinh sôi, trong một đêm đã trải dài khắp mặt đất, mọi cách thức tiêu diệt đều vô ích, dường như nó đang rất chậm rãi nuốt chửng lấy Diệp các.
Hoa Tái đau đầu, phiền muộn mở miệng nói: “Các chủ, xin cho một cơ hội nữa, lần sau ta nhất định.”
“Không cần.” Diệp Cuồng Ca đứng lên ngắt lời.
“Các chủ!”
“Lần này ta tự mình đi.”
—
Tại một cửa hàng xa hoa nơi kinh thành, Diệp Cuồng Ca vung thân kiếm, máu trên thân kiếm nhỏ xuống, sạch sẽ. Nhìn trên nền đất xác chết ngổn ngang, Diệp Cuồng Ca tra lại thanh kiếm vào vỏ, khinh công ra ngoài, đứng trên đỉnh nóc một cửa hàng của Trần gia trang.
Không đến nửa nén hương, người tưởng như đã chết trong cửa hàng, đột nhiên đi ra, toàn thân đầy máu, thế nhưng động tác nhanh nhẹn, có thể thấy kẻ này căn bản không hề bị thương.
Đúng như dự đoán, sự việc Trần gia trang là một trò lừa.
Người kia nhìn chung quanh một lúc, xoay người chui vào con hẻm nhỏ, Diệp Cuồng Ca lặng lẽ theo phía sau, y muốn xem kẻ này muốn làm cái gì.
Người kia hết sức quen thuộc nơi này, hẻm nhỏ ngoằn ngoèo ngõ ngách, đã vậy lại có nhiều chướng ngại che mắt, chỉ trong chốc lát đã cùng Diệp Cuồng Ca kéo dài khoảng cách.
Chỉ một cái chớp mắt, y đã không còn thấy thân ảnh của đối phương. Diệp Cuồng Ca vội vàng theo sau, quay người lại chỉ thấy con đường với đầy chướng ngại che mắt.
Đáng chết! Diệp Cuồng Ca tức giận, không ngờ cứ như vậy khiến người ngay dưới mắt chạy trốn. Người này đến tột cùng là ai? Hắn và Trần gia trang đến cùng là quan hệ như thế nào? Diệp Cuồng Ca đứng tại chỗ suy tư một lúc, không có kết quả, xoay người muốn rời khỏi.
Giữa lúc y quay đầu, bất ngờ, một bóng người màu đen lặng lẽ, không phát ra tiếng động, tiếp cận y từ phía sau. Diệp Cuồng Ca cả kinh, không kịp phản kháng, chỉ cảm nhận mùi hương kỳ lạ, hai mắt tối sầm liền mất đi ý thức, chỉ nhớ rõ bên tai văng vẳng âm thanh ma mị.
“Diệp đại ca, bắt được huynh rồi.”
—
Khi tỉnh lại, Diệp Cuồng Ca thấy toàn thân bủn rủn, huyệt thái dương đau nhức. Y định giơ tay lên, liền nghe thấy tiêng xiềng xích kim loại, hóa ra là bị trói. Diệp Cuồng Ca muốn động đậy thế nào cũng không được.
“Diệp đại ca, huynh rốt cục tỉnh rồi.”
Bên tai vang đến âm thanh xa lạ, hóa ra có người nằm bên cạnh y, thấy có động đậy, kẻ đó lập tức tỉnh lại. Gương mặt vốn xanh xao, nhợt nhạt, nhìn thấy y lập tức ửng hồng hai má.
Người này đã từng gặp – Nhị thiếu gia Thủy gia. Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, y nhận uy thác cứu nhị thiếu gia trở về, chỉ là khi đuổi đến nơi, người này không hiểu tại sao lại kinh hãi, hai mắt vô thần, cả người run rẩy, một câu cũng không chịu nói. Sau khi an toàn, nguòi này cầm tay y thật chặt, nói cái gì cũng không chịu buông. Đi cả ngày dài, hắn trở nên kiệt sức, cứ tiếp tục như vậy, sợ người còn chưa mang được về đã để chết dọc đường.
Diệp Cuồng Ca nhìn đối phương đang gắt gao ôm lấy tay y, bất đắc dĩ đành chia một phần đậu tây cuốn vốn để cho hai đứa nhỏ ở nhà, đối phương dĩ nhiên ăn như hùm như sói ăn hết toàn bộ, liếm liếm đầu ngón tay, đứa nhỏ được voi đòi tiên nhìn chằm chằm vào Diệp Cuồng Ca đang cầm vài đậu tây cuốn trên tay.
Nhiều năm không gặp, đối phương đã trưởng thành đến mức y cũng không nhận ra được.
Nhìn y nằm không thoải mái, nam tử chủ động vươn tay đỡ y ngồi dậy, tay hắn mềm mại vô cùng, móng tay cũng được cắt, dũa cẩn thận.
Trong tư thế ngồi lên, Diệp Cuồng Ca mới có thể quan sát xung quanh gian phòng này, nội thất bài trí và cả chủ nhân của nó tạo cảm giác vô cùng ngột ngạt, cảm giác âm u đầy tử khí, hoàn toàn không phù hợp với bàn ăn đầy đậu tây cuốn. Tựu chung tất cả khiến y vô cùng chán ghét.
“Thủy Xuyên Vân, ngươi có ý gì?”
“Từ khi chia xa, Diệp đại ca không chịu gặp đệ. Huynh biết rõ lòng đệ có huynh, muốn được ở bên huynh, thế nhưng mặc kệ đệ khổ sở thế nào, huynh cũng không hề đáp lại, còn đến người nhà đến đón đệ đi. Thực sự rất nhẫn tâm.” Thủy Xuyên Vân vừa nói, vừa kéo chăn giúp Diệp Cuồng Ca kéo chăn, sau đó tựa đầu vào vai y trên chăn đệm ấm áp.
Diệp Cuồng Ca thấy đối phương hỏi một đằng trả lời một nẻo, cũng không muốn phí lời. Dây xích có vẻ cứng, nhưng căn bản không giữ y lại được, chỉ cần vận công một chút là có thể phá tan cái xích.
Nhưng khi Diệp Cuồng Ca thử vận công, đột nhiên thấy cơ thể khác lạ. Bên trong đan điền y trống rỗng, nội lực hội tụ liền bị khống chế mà mất đi, ngay cả huyệt vị cũng thấy đau, giờ phút này y chẳng khác gì một phế nhân. Ý thức được việc bị khống chế, Diệp Cuồng Ca lần đầu tiên hiểu thế nào là cảm giác bất lực, không khỏi hoảng loạn cùng sợ hãi.
“Ngươi làm gì ta?” Diệp Cuồng Ca rống giận, xích sắt theo động tác của y vang lên ầm ầm.
Thủy Xuyên Vân đã sớm liệu rằng đối phương sẽ sớm mất bình tĩnh, liền nằm xuống, hắn cởi giày, mở rộng hai chân ngồi lên đùi Diệp Cuồng Ca. Hắn đưa tay ngăn lại động tác Diệp Cuồng Ca, cẩn thận chạm lên tay y, mở miệng nói: “Diệp đại ca đừng di chuyển, đệ sẽ đau lòng.”
“Ta hỏi ngươi đối với ta làm gì?”
Thủy Xyên Vân sờ soạng gương mặt nam nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ, tron mắt đều là si mê, ngữ nghĩ làm cho người ta không rét mà run: “Chỉ là đem những thứ dư thừa loại bỏ thôi, huynh luôn cao cao tại thương, chưa bao giờ nhìn đến đệ. Đệ sẽ rất cẩn thận thôi, không làm đau Diệp đại ca.”
Diệp Cuồng Ca chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo như rắn nước trượt trên mặt khiến y sởn tóc gáy, gương mặt đẹp lộng lẫy thoáng trở nên dữ dội khủng bố.
Người này điên rồi. Diệp Cuồng Ca lùi về sau né tránh cái tay này, nhưng sau lưng là tượng, y không thể nào thối lui. Người kia cúi thấp người xuống, tiến vào lồng ngực y, áo rộng rãi bị Thủy Xuyên Vậy làm cho cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng ngực lớn. Người kia nói, hơi thở phả lên người y, đem lại một trận ngứa ngáy.
“Cái tên ở bên Diệp đại không hề đơn giản, đem huynh giữ chặt bên hắn, đệ phải hao tổn biết bao tâm trí mới đem hẳn đẩy ra, đáng lẽ đệ có thể sớ cùng Diệp đại ca gặp mặt, không phải chịu đựng nỗi khổ tương tư.”
Nằm trong lòng người yêu, Thủy Xuyên Vân lần đầu cảm nhận khoảng trống thương nhớ được tràn đầy, không nhìn được mà nũng nịu Diệp Cuồng Ca.
Diệp Cuồng Ca căn bản không quan tâm Thủy Xuyên Vân đang nói gì, y chỉ biết đối phương sẽ không làm tổn thương. Hiện tại y nhất dịnh phải làm cho đối phương tức giận, như vậy tâm tình đối phương sẽ mất khống chế, để lộ ra khe hở cho y có cơ hội hành động.
“Ta giết nhiều người của ngươi như vậy, ngươi không hề hận ta?”
“Diệp đại ca đang nhắc đến người ở Trần gia trang? Bọn chúng chỉ là giun dế thôi, Diệp đại ca muốn giết bao nhiêu cũng có thể.” Thủy Xyên Vân cười một tiếng trầm thấp, ngữ khí phảng phất sủng nịnh, nũng nịu người yêu. Cảm giác thế này quá hoàn mỹ, hắn không kiềm chế được mà ảo tưởng về tương lai của hắn cùng Diệp Cuồng Ca.
“Đệ sẽ đối với Diệp đại ca thật tốt cho dù dùng cả đời để Diệp đại ca thiếp thu thì đệ cùng cam lòng, chỉ cần Diệp đại ca đừng rời xa đệ.”
“Đừng ảo tưởng, kiếp sau cũng đừng hòng.” Diệp Cuồng Ca cười gằn.
Nụ cười của Thủy Xuyên Vân đông cứng trong nháy mắt, thế nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại dáng dấp ban nãy, cố gắng áp chế cơn giận của chính mình. Tuy rằng hắn đã cố lờ đi cảm giác ấy, thể nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có một âm thanh đang nhắc nhở hắn.
“Người này không thuộc về ngươi.”
“Sẽ không, Diệp đại ca cũng có một chút yêu thích đệ. Không phải sao?” Lời nói của Thủy Xuyên Vân mang theo một luồng bi thương, chính hắn cũng cảm thấy đây là lừa mình dối người, thế nhưng thâm tâm hắn vẫn mong người kia cho hắn một tia hi vọng, sẽ không tàn nhẫn dẫm lên ảo tưởng đáng thương cuối cùng của đời hắn.
Diệp Cuồng Ca sắp đạt được mục đích của chính mình, cố tình để thâm dầu vào lửa nói: “A, ta yêu thích ai cũng không bao giờ yêu thích ngươi!”
Đến lúc này, Thủy Xuyên Vân không thể cười nữa, hắn vươn minh ngồi dậy, hắn con mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Cuồng Ca, ngón trỏ tay phải vuốt ve bờ môi Diệp Cuồng Ca, mở miệng nói: “Môi Diệp đại ca đẹp như vậy lại nói ra những lời khiến người ta thương tâm, theo đệ thấy, vẫn là nên dùng cái gì đó chặn lại.”
Dứt lời, Thủy Xuyên Vân liền nắm lấy cằm Diệp Cuồng Ca, tàn nhẫn hôn lên, đôi môi lưỡi không ngừng liếm láp, không kiềm chế được mà căn nhẹ một cái. Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người kia, Thủy Xuyên Vân đột nhiên buông ra, an ủi một câu, liếm lên vết cắn một cái.
“Cút ngay! Đừng đụng vào…”
Diệp Cuồng Ca chỉ cảm thấy buồn nên, nhưng hắn vừa lên tiếng, đầu lưỡi Thủy Xuyên Vân liền nhân cơ hội tiến vào, cắt đứt lời nói của hắn. Cằm bị đối phương cố định lại, Diệp Cuồng Ca chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên, để đối phương mặc sức thâm nhập
Đầu lưỡi Thủy Xuyên Vân mặc sức càn quét trong miệng hắn, lướt qua khi vực cằm trên mẫn cảm lại quét ngang một đường quanh hàm răng, đầu lưỡi bị đối phương quấn lấy, bị ép cùng chuyển động, phát sinh âm thanh nước miếng hòa quyện với nhau.
Đến khi Diệp Cuồng Ca sắp tắc thở, đối phương mới hảo tâm mà buông y ra, Diệp Cuồng Ca mở miệng lớn, cỗ gắng hô hấp, đôi môi nóng hừng hực, mang theo cảm giác đau đớn của vết cắn, không cách nào khép miệng được, chỉ có thể để mặc đối phương liếm hết nước bọt.
“Nguyên lai, miệng của Diệp huynh còn ngọt hơn món đậu tây cuốn.” Thủy Xuyên Vân liếm liếm môi, tận hưởng dư vị.
Lúc này, Diệp Cuồng Ca bởi vụ thiếu đi dưỡng khí, con mắt bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, khóe môi hồng diễm khẽ nhếch lên khiến Thủy Xuyên Vân hưng phấn đến mức run rẩy, con người mạnh mẽ ấy cuối cùng lại để lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
“Diệp đại ca tốt nhất không nên chọc giận lời nói của đệ nữa, lỡ như ta không khống chế được làm Diệp đại ca đau. Như thế không tốt đâu.”
Thủy Xuyên Vân chậm rãi cởi y phục của Diệp Cuồng Ca, lộ ra lồng ngực cường tráng đang chập chùng ì hơi thở dồn dập, hắn nhũ hoa hồng phấn run rẩy đứng thạn, tựa hồ đang mê hoặc lòng người, cơ bụng săn chắn cùng với nhân ngư tuyến (*) tạo thành mỹ cảnh tuyệt trần chờ người khám phá.
(*) Nhân ngư tuyến: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.
Quần áo bị xích sắt ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên cánh tay Diệp Cuồng Ca, lộ ra bả vai mềm mại. Thủy Xuyên Vân cúi đầu liếm láp xương quai xanh của y, lưu lại dấu hôn ám muội. Đầu lưỡi đỏ thắm di chuyển xuống phía dưới, ngậm lấy ngực hắn, cuối cùng không nhịn được mà gặm cắm. “Hồng quả” càng ngày càng dựng thẳng lên, một bên hồng quả kia cũng bị xoa nắn không ngừng.
Hai vị trí bộ phận ấy vốn chưa bao giờ được y coi trọng, vậy mà bây giờ lại đang như bị cưỡng hiếp. Diệp Cuồng Ca cảm thấy xấu hổ, một luồng khoái cảm giống như dòng điện chạy toàn thân y, khiến y không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
“Ân… Dừng tay!”
Tiến ẩn nhẫn thở dốc truyền đến tai đối phương, Thủy Xuyên Vân cười nhẹ một tiếng, thấy Diệp Cuồng Ca không chống cự. Hắn dừng động tác ngồi thẳng lên, nhanh chóng cởi y phục của chính mình. Da thịt vì lâu không tiếp xúc với ánh nắng mà trở nên trắng bệch, Diệp Cuồng Ca nhìn thấy, chỉ thấy buồn nôn cực điểm.
Thủy Xuyên Vân rướn người về phía trước, đem đầu ngực dâng lên trước miệng Diệp Cuồng Ca.
“Diệp đại ca cũng hôn hệ có được không?”
Diệp Cuồng Ca quay đầu muốn né tránh, y không muốn cùng người này làm loại chuyện như vậy, chỉ là hắn cứ lấy lồng ngực dán chặt lấy y, y vừa quay đầu, đôi môi liền ma sát đến trước ngực Thủy Xuyên Vân, đôi phương liền thổ lên kinh ngạc.
“A!”
Cực khoái đến bất ngờ, đánh bay hoàn toàn ý chí của Thủy Xuyên Vân, khiến hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi, hạ thân dần dần nổi lên phản ứng, huyệt động cũng liều mạng co rút lại, tựa hồ đang mong đợi đối phương tiến vào.
“Ầm!”
Lúc này, nương theo một tiếng động vang đội, cửa gỗ dày bị đánh nát mạnh mẽ, nổi lên cả bụi cát vàng, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện.
Thủy Xuyên Vân biến sắc, không quản thân thể trần truồng của hắn, kéo chăn đắp lên người Diệp Cuồng Ca.
_Hết chương 10_
Thời gian bảy năm không khiến Diệp Cuồng Ca thay đổi nhiều, cái ba mươi chỉ khiến y ngày thêm trầm lắng, càng thêm lạnh lùng. Mà Mục Tử Minh cũng đã đến tuổi thành hôn, Diệp Cuồng Ca có đôi lần nhắc đến chuyện này, đối phương đều khước từ thẳng thừng.
Diệp gia mấy hôm nay chỉ có một vài người hầu canh nhà. Mục Tử Minh đã một tháng chưa trở về, mà Diệp Cuồng Ca cũng bị việc trong các quấn thân, dù có trở về cũng rời đi ngay sau đó.
Bên trong Diệp các, Diệp Cuồng Ca một tay đỡ trán, khẽ cau mày.
Quỳ một chân trên đất, Hoa Tái nói rằng: “Các chủ, lũ người ở Trần gia trang kia thật sự quá quắt!” Dù luôn giữ gìn phép tắc trước mặt các chủ, nhưng lần này, Hoa Tái không nhịn được mà văng tục một tiếng, có thế thấy đối phương đang tức giận đến mức nào.
Lại nói đến Trần gia trang, phải nói là cực kỳ quỷ dị, mười mấy năm trước đã mai danh ẩn tích sau khi bị Diệp các san bằng. Có điều cách đây hai năm, một Trần gia trang khác xuất hiện, các thức hoạt động tương tự tương tự với Trần gia trang trước đây khiến Diệp các không khỏi chú ý. Đúng như dự đoán, một vài ngày sau, các thương hộ gửi thư trách cứ Diệp các không diệt cỏ tận gốc. Không còn cách nào khác, Diệp các đành phải tiếp nhận nhiệm vụ cách đây mười năm trước
Trong hai năm, Hoa Tái mấy lần dẫn người tiêu diệt Trần gia trang, thế nhưng không lâu sau đó lại xuất hiện, giống như cỏ dại sinh sôi, trong một đêm đã trải dài khắp mặt đất, mọi cách thức tiêu diệt đều vô ích, dường như nó đang rất chậm rãi nuốt chửng lấy Diệp các.
Hoa Tái đau đầu, phiền muộn mở miệng nói: “Các chủ, xin cho một cơ hội nữa, lần sau ta nhất định.”
“Không cần.” Diệp Cuồng Ca đứng lên ngắt lời.
“Các chủ!”
“Lần này ta tự mình đi.”
—
Tại một cửa hàng xa hoa nơi kinh thành, Diệp Cuồng Ca vung thân kiếm, máu trên thân kiếm nhỏ xuống, sạch sẽ. Nhìn trên nền đất xác chết ngổn ngang, Diệp Cuồng Ca tra lại thanh kiếm vào vỏ, khinh công ra ngoài, đứng trên đỉnh nóc một cửa hàng của Trần gia trang.
Không đến nửa nén hương, người tưởng như đã chết trong cửa hàng, đột nhiên đi ra, toàn thân đầy máu, thế nhưng động tác nhanh nhẹn, có thể thấy kẻ này căn bản không hề bị thương.
Đúng như dự đoán, sự việc Trần gia trang là một trò lừa.
Người kia nhìn chung quanh một lúc, xoay người chui vào con hẻm nhỏ, Diệp Cuồng Ca lặng lẽ theo phía sau, y muốn xem kẻ này muốn làm cái gì.
Người kia hết sức quen thuộc nơi này, hẻm nhỏ ngoằn ngoèo ngõ ngách, đã vậy lại có nhiều chướng ngại che mắt, chỉ trong chốc lát đã cùng Diệp Cuồng Ca kéo dài khoảng cách.
Chỉ một cái chớp mắt, y đã không còn thấy thân ảnh của đối phương. Diệp Cuồng Ca vội vàng theo sau, quay người lại chỉ thấy con đường với đầy chướng ngại che mắt.
Đáng chết! Diệp Cuồng Ca tức giận, không ngờ cứ như vậy khiến người ngay dưới mắt chạy trốn. Người này đến tột cùng là ai? Hắn và Trần gia trang đến cùng là quan hệ như thế nào? Diệp Cuồng Ca đứng tại chỗ suy tư một lúc, không có kết quả, xoay người muốn rời khỏi.
Giữa lúc y quay đầu, bất ngờ, một bóng người màu đen lặng lẽ, không phát ra tiếng động, tiếp cận y từ phía sau. Diệp Cuồng Ca cả kinh, không kịp phản kháng, chỉ cảm nhận mùi hương kỳ lạ, hai mắt tối sầm liền mất đi ý thức, chỉ nhớ rõ bên tai văng vẳng âm thanh ma mị.
“Diệp đại ca, bắt được huynh rồi.”
—
Khi tỉnh lại, Diệp Cuồng Ca thấy toàn thân bủn rủn, huyệt thái dương đau nhức. Y định giơ tay lên, liền nghe thấy tiêng xiềng xích kim loại, hóa ra là bị trói. Diệp Cuồng Ca muốn động đậy thế nào cũng không được.
“Diệp đại ca, huynh rốt cục tỉnh rồi.”
Bên tai vang đến âm thanh xa lạ, hóa ra có người nằm bên cạnh y, thấy có động đậy, kẻ đó lập tức tỉnh lại. Gương mặt vốn xanh xao, nhợt nhạt, nhìn thấy y lập tức ửng hồng hai má.
Người này đã từng gặp – Nhị thiếu gia Thủy gia. Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, y nhận uy thác cứu nhị thiếu gia trở về, chỉ là khi đuổi đến nơi, người này không hiểu tại sao lại kinh hãi, hai mắt vô thần, cả người run rẩy, một câu cũng không chịu nói. Sau khi an toàn, nguòi này cầm tay y thật chặt, nói cái gì cũng không chịu buông. Đi cả ngày dài, hắn trở nên kiệt sức, cứ tiếp tục như vậy, sợ người còn chưa mang được về đã để chết dọc đường.
Diệp Cuồng Ca nhìn đối phương đang gắt gao ôm lấy tay y, bất đắc dĩ đành chia một phần đậu tây cuốn vốn để cho hai đứa nhỏ ở nhà, đối phương dĩ nhiên ăn như hùm như sói ăn hết toàn bộ, liếm liếm đầu ngón tay, đứa nhỏ được voi đòi tiên nhìn chằm chằm vào Diệp Cuồng Ca đang cầm vài đậu tây cuốn trên tay.
Nhiều năm không gặp, đối phương đã trưởng thành đến mức y cũng không nhận ra được.
Nhìn y nằm không thoải mái, nam tử chủ động vươn tay đỡ y ngồi dậy, tay hắn mềm mại vô cùng, móng tay cũng được cắt, dũa cẩn thận.
Trong tư thế ngồi lên, Diệp Cuồng Ca mới có thể quan sát xung quanh gian phòng này, nội thất bài trí và cả chủ nhân của nó tạo cảm giác vô cùng ngột ngạt, cảm giác âm u đầy tử khí, hoàn toàn không phù hợp với bàn ăn đầy đậu tây cuốn. Tựu chung tất cả khiến y vô cùng chán ghét.
“Thủy Xuyên Vân, ngươi có ý gì?”
“Từ khi chia xa, Diệp đại ca không chịu gặp đệ. Huynh biết rõ lòng đệ có huynh, muốn được ở bên huynh, thế nhưng mặc kệ đệ khổ sở thế nào, huynh cũng không hề đáp lại, còn đến người nhà đến đón đệ đi. Thực sự rất nhẫn tâm.” Thủy Xuyên Vân vừa nói, vừa kéo chăn giúp Diệp Cuồng Ca kéo chăn, sau đó tựa đầu vào vai y trên chăn đệm ấm áp.
Diệp Cuồng Ca thấy đối phương hỏi một đằng trả lời một nẻo, cũng không muốn phí lời. Dây xích có vẻ cứng, nhưng căn bản không giữ y lại được, chỉ cần vận công một chút là có thể phá tan cái xích.
Nhưng khi Diệp Cuồng Ca thử vận công, đột nhiên thấy cơ thể khác lạ. Bên trong đan điền y trống rỗng, nội lực hội tụ liền bị khống chế mà mất đi, ngay cả huyệt vị cũng thấy đau, giờ phút này y chẳng khác gì một phế nhân. Ý thức được việc bị khống chế, Diệp Cuồng Ca lần đầu tiên hiểu thế nào là cảm giác bất lực, không khỏi hoảng loạn cùng sợ hãi.
“Ngươi làm gì ta?” Diệp Cuồng Ca rống giận, xích sắt theo động tác của y vang lên ầm ầm.
Thủy Xuyên Vân đã sớm liệu rằng đối phương sẽ sớm mất bình tĩnh, liền nằm xuống, hắn cởi giày, mở rộng hai chân ngồi lên đùi Diệp Cuồng Ca. Hắn đưa tay ngăn lại động tác Diệp Cuồng Ca, cẩn thận chạm lên tay y, mở miệng nói: “Diệp đại ca đừng di chuyển, đệ sẽ đau lòng.”
“Ta hỏi ngươi đối với ta làm gì?”
Thủy Xyên Vân sờ soạng gương mặt nam nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ, tron mắt đều là si mê, ngữ nghĩ làm cho người ta không rét mà run: “Chỉ là đem những thứ dư thừa loại bỏ thôi, huynh luôn cao cao tại thương, chưa bao giờ nhìn đến đệ. Đệ sẽ rất cẩn thận thôi, không làm đau Diệp đại ca.”
Diệp Cuồng Ca chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo như rắn nước trượt trên mặt khiến y sởn tóc gáy, gương mặt đẹp lộng lẫy thoáng trở nên dữ dội khủng bố.
Người này điên rồi. Diệp Cuồng Ca lùi về sau né tránh cái tay này, nhưng sau lưng là tượng, y không thể nào thối lui. Người kia cúi thấp người xuống, tiến vào lồng ngực y, áo rộng rãi bị Thủy Xuyên Vậy làm cho cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng ngực lớn. Người kia nói, hơi thở phả lên người y, đem lại một trận ngứa ngáy.
“Cái tên ở bên Diệp đại không hề đơn giản, đem huynh giữ chặt bên hắn, đệ phải hao tổn biết bao tâm trí mới đem hẳn đẩy ra, đáng lẽ đệ có thể sớ cùng Diệp đại ca gặp mặt, không phải chịu đựng nỗi khổ tương tư.”
Nằm trong lòng người yêu, Thủy Xuyên Vân lần đầu cảm nhận khoảng trống thương nhớ được tràn đầy, không nhìn được mà nũng nịu Diệp Cuồng Ca.
Diệp Cuồng Ca căn bản không quan tâm Thủy Xuyên Vân đang nói gì, y chỉ biết đối phương sẽ không làm tổn thương. Hiện tại y nhất dịnh phải làm cho đối phương tức giận, như vậy tâm tình đối phương sẽ mất khống chế, để lộ ra khe hở cho y có cơ hội hành động.
“Ta giết nhiều người của ngươi như vậy, ngươi không hề hận ta?”
“Diệp đại ca đang nhắc đến người ở Trần gia trang? Bọn chúng chỉ là giun dế thôi, Diệp đại ca muốn giết bao nhiêu cũng có thể.” Thủy Xyên Vân cười một tiếng trầm thấp, ngữ khí phảng phất sủng nịnh, nũng nịu người yêu. Cảm giác thế này quá hoàn mỹ, hắn không kiềm chế được mà ảo tưởng về tương lai của hắn cùng Diệp Cuồng Ca.
“Đệ sẽ đối với Diệp đại ca thật tốt cho dù dùng cả đời để Diệp đại ca thiếp thu thì đệ cùng cam lòng, chỉ cần Diệp đại ca đừng rời xa đệ.”
“Đừng ảo tưởng, kiếp sau cũng đừng hòng.” Diệp Cuồng Ca cười gằn.
Nụ cười của Thủy Xuyên Vân đông cứng trong nháy mắt, thế nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại dáng dấp ban nãy, cố gắng áp chế cơn giận của chính mình. Tuy rằng hắn đã cố lờ đi cảm giác ấy, thể nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có một âm thanh đang nhắc nhở hắn.
“Người này không thuộc về ngươi.”
“Sẽ không, Diệp đại ca cũng có một chút yêu thích đệ. Không phải sao?” Lời nói của Thủy Xuyên Vân mang theo một luồng bi thương, chính hắn cũng cảm thấy đây là lừa mình dối người, thế nhưng thâm tâm hắn vẫn mong người kia cho hắn một tia hi vọng, sẽ không tàn nhẫn dẫm lên ảo tưởng đáng thương cuối cùng của đời hắn.
Diệp Cuồng Ca sắp đạt được mục đích của chính mình, cố tình để thâm dầu vào lửa nói: “A, ta yêu thích ai cũng không bao giờ yêu thích ngươi!”
Đến lúc này, Thủy Xuyên Vân không thể cười nữa, hắn vươn minh ngồi dậy, hắn con mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Cuồng Ca, ngón trỏ tay phải vuốt ve bờ môi Diệp Cuồng Ca, mở miệng nói: “Môi Diệp đại ca đẹp như vậy lại nói ra những lời khiến người ta thương tâm, theo đệ thấy, vẫn là nên dùng cái gì đó chặn lại.”
Dứt lời, Thủy Xuyên Vân liền nắm lấy cằm Diệp Cuồng Ca, tàn nhẫn hôn lên, đôi môi lưỡi không ngừng liếm láp, không kiềm chế được mà căn nhẹ một cái. Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người kia, Thủy Xuyên Vân đột nhiên buông ra, an ủi một câu, liếm lên vết cắn một cái.
“Cút ngay! Đừng đụng vào…”
Diệp Cuồng Ca chỉ cảm thấy buồn nên, nhưng hắn vừa lên tiếng, đầu lưỡi Thủy Xuyên Vân liền nhân cơ hội tiến vào, cắt đứt lời nói của hắn. Cằm bị đối phương cố định lại, Diệp Cuồng Ca chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên, để đối phương mặc sức thâm nhập
Đầu lưỡi Thủy Xuyên Vân mặc sức càn quét trong miệng hắn, lướt qua khi vực cằm trên mẫn cảm lại quét ngang một đường quanh hàm răng, đầu lưỡi bị đối phương quấn lấy, bị ép cùng chuyển động, phát sinh âm thanh nước miếng hòa quyện với nhau.
Đến khi Diệp Cuồng Ca sắp tắc thở, đối phương mới hảo tâm mà buông y ra, Diệp Cuồng Ca mở miệng lớn, cỗ gắng hô hấp, đôi môi nóng hừng hực, mang theo cảm giác đau đớn của vết cắn, không cách nào khép miệng được, chỉ có thể để mặc đối phương liếm hết nước bọt.
“Nguyên lai, miệng của Diệp huynh còn ngọt hơn món đậu tây cuốn.” Thủy Xuyên Vân liếm liếm môi, tận hưởng dư vị.
Lúc này, Diệp Cuồng Ca bởi vụ thiếu đi dưỡng khí, con mắt bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, khóe môi hồng diễm khẽ nhếch lên khiến Thủy Xuyên Vân hưng phấn đến mức run rẩy, con người mạnh mẽ ấy cuối cùng lại để lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
“Diệp đại ca tốt nhất không nên chọc giận lời nói của đệ nữa, lỡ như ta không khống chế được làm Diệp đại ca đau. Như thế không tốt đâu.”
Thủy Xuyên Vân chậm rãi cởi y phục của Diệp Cuồng Ca, lộ ra lồng ngực cường tráng đang chập chùng ì hơi thở dồn dập, hắn nhũ hoa hồng phấn run rẩy đứng thạn, tựa hồ đang mê hoặc lòng người, cơ bụng săn chắn cùng với nhân ngư tuyến (*) tạo thành mỹ cảnh tuyệt trần chờ người khám phá.
(*) Nhân ngư tuyến: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.
Quần áo bị xích sắt ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên cánh tay Diệp Cuồng Ca, lộ ra bả vai mềm mại. Thủy Xuyên Vân cúi đầu liếm láp xương quai xanh của y, lưu lại dấu hôn ám muội. Đầu lưỡi đỏ thắm di chuyển xuống phía dưới, ngậm lấy ngực hắn, cuối cùng không nhịn được mà gặm cắm. “Hồng quả” càng ngày càng dựng thẳng lên, một bên hồng quả kia cũng bị xoa nắn không ngừng.
Hai vị trí bộ phận ấy vốn chưa bao giờ được y coi trọng, vậy mà bây giờ lại đang như bị cưỡng hiếp. Diệp Cuồng Ca cảm thấy xấu hổ, một luồng khoái cảm giống như dòng điện chạy toàn thân y, khiến y không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
“Ân… Dừng tay!”
Tiến ẩn nhẫn thở dốc truyền đến tai đối phương, Thủy Xuyên Vân cười nhẹ một tiếng, thấy Diệp Cuồng Ca không chống cự. Hắn dừng động tác ngồi thẳng lên, nhanh chóng cởi y phục của chính mình. Da thịt vì lâu không tiếp xúc với ánh nắng mà trở nên trắng bệch, Diệp Cuồng Ca nhìn thấy, chỉ thấy buồn nôn cực điểm.
Thủy Xuyên Vân rướn người về phía trước, đem đầu ngực dâng lên trước miệng Diệp Cuồng Ca.
“Diệp đại ca cũng hôn hệ có được không?”
Diệp Cuồng Ca quay đầu muốn né tránh, y không muốn cùng người này làm loại chuyện như vậy, chỉ là hắn cứ lấy lồng ngực dán chặt lấy y, y vừa quay đầu, đôi môi liền ma sát đến trước ngực Thủy Xuyên Vân, đôi phương liền thổ lên kinh ngạc.
“A!”
Cực khoái đến bất ngờ, đánh bay hoàn toàn ý chí của Thủy Xuyên Vân, khiến hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi, hạ thân dần dần nổi lên phản ứng, huyệt động cũng liều mạng co rút lại, tựa hồ đang mong đợi đối phương tiến vào.
“Ầm!”
Lúc này, nương theo một tiếng động vang đội, cửa gỗ dày bị đánh nát mạnh mẽ, nổi lên cả bụi cát vàng, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện.
Thủy Xuyên Vân biến sắc, không quản thân thể trần truồng của hắn, kéo chăn đắp lên người Diệp Cuồng Ca.
_Hết chương 10_
Danh sách chương