(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Editor: Snowflake HD
Càng nghe Thẩm Thất càng tò mò, khuyến khích Thẩm thị mau nói, Thẩm thị kia cũng là một người nhiều chuyện, đối với việc bí mật này nàng cũng muốn thảo luận, “Vị Quang Liệt hoàng hậu được coi là truyền kỳ, ngày đó nàng vì nghĩa dũng cảm xông ra một mình đối phó hồ doanh, cứu dân chúng Tây Hoa, nhưng dù sao danh tiết của nữ nhân cũng rất quan trọng, tuy rằng hoàng thượng đưa nàng trở về, tuy nhiên nàng tự thấy không còn mặt mũi sống tiếp, liền nhảy xuống Trích Tinh lâu. Nghe nói trước đó nàng ấy chỉ là tần, sau khi mất được truy phong làm hoàng hậu, vì vậy hoàng thượng luôn luôn chiếu cố cả nhà Thẩm thị chúng ta, nhưng mà Quang Liệt hoàng hậu cũng là người đáng thương, nghe nói khi còn sống nàng rất yêu hoàng thượng, đáng tiếc hoàng thượng không động lòng.”
“Hừ, hoàng thượng cũng thật quá bạc tình.” Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy tức giận, không nghĩ rằng ở phía sau nàng, có rất nhiều người nói nàng đáng thương, đáng thương vì nàng không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Thẩm Thất chuẩn bị tinh thần tốt, lại hỏi tiếp: “Chúng ta?”
“À, ta là Thẩm thị một mạch họ hàng xa của Quang Liệt hoàng hậu. Nhưng công chúa cũng đừng nói hoàng thượng bạc tình, nghe nói trước kia hoàng thượng rất yêu một người, là Hiếu Thuần hoàng hậu, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đến giờ hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, hai năm tuyển tú, chưa từng lưu lại một người, đến hiện tại trong cung chỉ có hai vị quý phi nương nương. Hoàng thượng của chúng ta là người si tình nhất trên đời, bộ dạng lại anh tuấn, vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia thật đúng là tàn sát nữ nhân thiên hạ mà.” Thẩm thị tỏ vẻ buồn phiền.
Thẩm Thất càng nghe càng tức, nàng cố gắng kìm nén, may mắn bản thân đã sớm hạ quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn. “Vậy tại sao không được nhắc đến Quang Liệt hoàng hậu?”
“Nghe nói Quang Liệt hoàng hậu phạm phải đại tội, dám hủy thánh chỉ, đây là tội tru di cửu tộc, may mắn hoàng thượng là người nhân hậu, chỉ hạ phong vị của nàng từ hoàng quý phi xuống tần, khiến hoàng hậu nhất thời nghĩ không thoáng liền nhảy lầu, sau đó truy phong hoàng hậu. Nàng phạm phải tội lớn như vậy, tất nhiên trong lòng hoàng thượng có chút không vui với nàng, nghe nói còn không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến tên của nàng.” Thẩm thị một mực bào chữa cho Hàn Sâm.
Thẩm Thất nghe nàng nói xong, hồi nãy thì nói Quang Liệt hoàng hậu vì danh tiết mà nhảy lầu, lát sau lại bảo vì đốt thánh chỉ mà nhảy lầu, xem ra cũng chỉ là tin vỉa hè, tuy nhiên cũng thật quá đa dạng đi, nói trúng sự thật khá nhiều, dù sao bản thân Thẩm Thất là người rõ ràng nhất, cho nên nàng không hỏi nữa.
“Việc này cũng chỉ có thể trách Quang Liệt hoàng hậu quá ngốc, lại đem lòng yêu một người si tình như hoàng thượng, nàng ta không biết người càng si tình thì càng bạc tình sao.” Thẩm Thất cảm thán.
“Cũng không thể nói như vậy, ai nhìn thấy nam tử như hoàng thượng cũng đều rung động, ngài ấy vừa uy phong lại anh tuấn, nhìn xa trông rộng, chính chắn quyết đoán, nữ nhân nhà nào chẳng động tâm, nếu ngày đó hoàng thượng không ban ta cho vương gia, ta cũng…” Thẩm thị có chút xấu hổ.
Nhớ tới cảnh tượng tuyển tú nữ trên đại điện, nàng vốn là con gái của gia đình nghèo, nhưng lại có chút quan hệ với Lan Lăng Thẩm thị, rồi tới hôm tuyển tú, chung quanh năn nỉ, xin gia tộc đề tên nàng vào trong danh sách. Ban đầu nàng rất tự tin vào bộ dạng của mình, nhưng tới kinh thành rồi, nhìn thấy bộ dáng của tú nữ, mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*). Nếu so sánh, nhan sắc của nàng cũng chỉ được xếp ở tầng lớp giữa, nàng còn tưởng rằng mình không có cơ hội trúng tuyển.
(*) đại loại là: núi cao còn có núi khác cao hơn.
Nhưng hoàng đế tự mình tuyển chọn, ánh mắt Văn Hi đế căn bản chưa từng dừng trên người các nàng, cho dù đẹp như tiên giáng trần cũng không thể lọt vào mắt hắn, mà trái tim các nàng đều đặt vào vị cao cao tại thượng kia.
Không ngờ hoàng thượng còn trẻ như thế, lại vô cùng tuấn mỹ, nhưng mà trên người mang theo long khí, khiến không ai dám mở miệng, hơn nữa đôi mắt hắn hết sức thâm thúy, ai nhìn thấy cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Lúc nàng ta báo tên xong, “Thiếp thân Lan Lăng Thẩm thị.” Ánh mắt hoàng đế bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, nam nhân tuấn tú như vậy, đến bây giờ vẫn khiến Thẩm thị rung động, sau đó nghe được giọng nói của hắn: “Lưu lại.”
Nàng còn nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể ở bên cạnh hắn, nhưng rốt cuộc lại được ban cho An Khánh vương. Xuất thân của nàng như thế nào, có được kết quả thế này đã là may mắn lắm rồi.
“Đều ngốc cả.” Hiện tại, Thẩm Thất đã không còn trơ trẽn muốn lấy lòng hắn nữa.
“Đó là vì công chúa chưa gặp hoàng thượng, nếu không…” Thẩm thị không nói nữa, “Nhưng không gặp cũng tốt, trong lòng hoàng thượng chỉ có Hiếu Thuần hoàng hậu. Người đừng tưởng hai vị quý phi nương nương kia sung sướng, thật ra nghe cung nhân nói, một năm rưỡi rồi bọn họ không được gặp hoàng thượng, sống càng lâu, chẳng phải càng đáng thương sao.”
Thẩm Thất không hiểu, Hàn Sâm vẫn luôn lần lượt sủng ái các nàng, tại sao hiện tại lại không như vậy nữa, chẳng lẽ là do già rồi, vậy thì cũng quá phụ bạc đi nha, đúng rồi, hắn là kẻ bạc tình, Thẩm Thất âm thầm nhắc nhở bản thân. “Chắc là hai vị nương nương già rồi.”
“Sao lại nghĩ như vậy? Hai vị nương nương bảo dưỡng rất tốt, Triệu quý phi phong nhã tài hoa, ngoại trừ Lỗ quốc phu nhân, ta thấy nàng là đẹp mắt nhất, ta khẳng định không phải vì lý do các nàng già.” Thẩm thị vẫn giải thích giúp cho Hàn Sâm, nàng thấy vẻ mặt Thẩm Thất không có biểu tình gì, lại vội vàng nói: “Nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, trước kia ta vẫn nghĩ Lỗ quốc phu nhân là đẹp nhất, sau khi nhìn thấy công chúa, ta mới biết hóa ra thiên hạ này còn có nhân vật xinh đẹp như công chúa.” Cái này không phải Thẩm thị nịnh hót, mà có ít nhất bảy tám phần là sự thật.
Tuy được người khác khen là xinh đẹp, Thẩm Thất cũng có chút vui vẻ, nhưng nàng chợt nghĩ đến đẹp cũng chẳng làm được gì, năm đó nàng đẹp như vậy cũng chẳng lọt vào mắt Hàn Sâm, không phải sao? Huống chi vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia lại là đại mỹ nhân chân chính.
Trong lòng Thẩm Thất cứ nhớ về chuyện xưa cho nên không thoải mái lắm, nhưng Thẩm Thất cố gắng điều chỉnh nội tâm, nếu không bị trói buộc từ quá khứ, có lẽ nàng sẽ ở lại nói chuyện với Thẩm thị thêm mấy câu.
Ngày hôm sau, Thẩm Thất khá bận rộn, nhưng nàng vẫn muốn đi tới chỗ Tín Dương hầu. Sau khi gặp Ngũ Ca, ngày tiếp theo liền tới cửa làm khách. Bởi vì Thẩm Thất nhớ thương Ngũ Ca, cho nên quên hẳn thân phận chính mình, quên ánh mắt bốn phía, đi thân cận với Thẩm Ngũ.
“Công chúa.” Hôm nay Thẩm Ngũ mời Thẩm Thất đi Khổng Tước hồ trong An Dương du ngoạn, “Ta gọi như vậy có phải rất xa lạ không?”
Thẩm Thất nghe xong cũng hiểu hai chữ ‘Công chúa’ không dễ nghe, “Ngài có thể gọi ta là Thích Thích, trong nhà hầu gia xếp thứ năm, ta có thể gọi ngài là Ngũ Ca được không? Ta với Ngũ Ca mới gặp tưởng như đã quen thân, hay là chúng ta kết bái làm huynh muội đi?” Thẩm Thất suy tính đã lâu, nàng sợ mình không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy hết, nói như vậy, về sau nàng gọi hắn Ngũ Ca, dễ dàng hơn. Nếu có thể kết bái làm huynh muôi, chẳng phải sẽ có thể giống như ngày xưa, hắn sẽ tiếp tục chăm sóc nàng.
Thẩm Ngũ yên lặng nhìn Thẩm Thất, dịu dàng cười, “Ta gọi muội là Thích Thích, muội gọi ta là Ngũ Ca.” Còn vấn đề sau của Thẩm Thất, hắn ra vẻ không nghe thấy.
Thẩm Thất nghĩ rằng, có lẽ Ngũ Ca nàng là người cẩn thận, không tùy tiện kết bái huynh muội, nhưng lại không thẳng thừng từ chối sợ làm nàng mất mặt, nhưng mấy ngày sau Thẩm Ngũ đối xử với nàng rất tốt, hỏi han ân cần, chỉ cần nàng có yêu cầu gì, hắn đều đồng ý.
Cho nên mấy ngày nay Thẩm Thất và Thẩm Ngũ đều đi chung với nhau gọi là một bước không rời. Ngay cả Thẩm thị vừa nhìn thấy nàng liền nói đùa, “A này, sao bữa nay lại không đi với Tín Dương hầu của người?”
“Tỷ có ý gì?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Đến mức này rồi còn giấu ta, cả kinh thành ai chẳng biết công chúa Nam Chiếu được Tín Dương hầu coi trọng, chỉ chờ hoàng thượng ban hôn.”
“Tỷ nói bậy bạ gì thế?” Thẩm Thất lạnh mặt, nàng không hề nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ nghe thấy, cả người lạnh toát, nàng chỉ sợ lỡ miệng nói ra chuyện cũ với Ngũ Ca, làm sao nghĩ tới bây giờ đã không còn giống trước đây nữa rồi.
Lúc này Thẩm Thất mới chịu nhìn thẳng vào vấn đề mà nàng đã sớm phát hiện. Ở Tín Dương hầu phủ, nghe nói vị tiểu thiếp của Thẩm Ngũ đột nhiên bị thất ngũ, mỗi lần nàng ta nhìn thấy nàng lập tức quay đầu rời đi, nhưng trong mắt nàng ấy là đau khổ và oán hận, Thẩm Thất không thể lừa gạt bản thân là nàng không hiểu.
Nhưng mà nàng vẫn xem Thẩm Ngũ là ca ca, chưa bao giờ có ý nghĩ khác, nàng tưởng tượng tới cảnh mình và ca ca kết làm vợ chồng, liền cảm thấy thiên lý khó dung. Có lẽ nàng nên thật sự buông tay, để Ngũ Ca sớm tìm thấy người thuộc về hắn.
“Tỷ đừng nghe lời đồn bậy bạ bên ngoài, ta với Tín Dương hầu chỉ là hợp tính nhau, chẳng phải tỷ nói ta giống muội muội ngài ấy sao, cho nên ngài ấy mới quan tâm ta nhiều hơn một chút.” Thẩm Thất nghiêm túc giải thích.
Thẩm thị là người thông minh, mặc dù bên ngoài không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu mà giống muội muội thì lại càng hỏng bét. Nghe nói năm xưa, sau khi nghe tin Quang Liệt hoàng hậu nhảy lâu bỏ mình, có tin truyền ra là Tín Dương hầu đánh hoàng thượng một quyền, đây tuyệt đối không phải tin tức đáng tin cậy, người dám đánh hoàng thượng, đều đã bị chém đầu hết rồi, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, rõ ràng là Tín Dương hầu quá mức yêu thương muội muội, lại nhìn sang Như phu nhân mà hắn sủng hạnh đi, nghe nói nàng ta cũng có chút giống Quang Liệt hoàng hậu. Dĩ nhiên Thẩm thị sẽ không nói những lời này với Thẩm Thất.
Thẩm Thất chứa đầy tâm sự, không biết phải tránh những lời đồn này như thế nào, bất luận là đối với bản thân hay Ngũ Ca đều không tốt. Tuy rằng thân thể này không phải của Thẩm Thất, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn xem Thẩm Ngũ là ca ca ruột thịt, sao có thể cùng ca ca… dây dưa.
Thẩm Thất quyết định phải né tránh Thẩm Ngũ, cho đến khi hắn cưới chính thất. Cho nên những ngày tiếp theo Thẩm Ngũ tới tìm nàng rất nhiều lần, nàng đều tìm cớ không gặp.
Nhưng tới ngày đông chí(*) cũng không thể trốn được.
(*) ngày đông chí: từ 22-12 tới 5-1.
Editor: Snowflake HD
Càng nghe Thẩm Thất càng tò mò, khuyến khích Thẩm thị mau nói, Thẩm thị kia cũng là một người nhiều chuyện, đối với việc bí mật này nàng cũng muốn thảo luận, “Vị Quang Liệt hoàng hậu được coi là truyền kỳ, ngày đó nàng vì nghĩa dũng cảm xông ra một mình đối phó hồ doanh, cứu dân chúng Tây Hoa, nhưng dù sao danh tiết của nữ nhân cũng rất quan trọng, tuy rằng hoàng thượng đưa nàng trở về, tuy nhiên nàng tự thấy không còn mặt mũi sống tiếp, liền nhảy xuống Trích Tinh lâu. Nghe nói trước đó nàng ấy chỉ là tần, sau khi mất được truy phong làm hoàng hậu, vì vậy hoàng thượng luôn luôn chiếu cố cả nhà Thẩm thị chúng ta, nhưng mà Quang Liệt hoàng hậu cũng là người đáng thương, nghe nói khi còn sống nàng rất yêu hoàng thượng, đáng tiếc hoàng thượng không động lòng.”
“Hừ, hoàng thượng cũng thật quá bạc tình.” Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy tức giận, không nghĩ rằng ở phía sau nàng, có rất nhiều người nói nàng đáng thương, đáng thương vì nàng không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Thẩm Thất chuẩn bị tinh thần tốt, lại hỏi tiếp: “Chúng ta?”
“À, ta là Thẩm thị một mạch họ hàng xa của Quang Liệt hoàng hậu. Nhưng công chúa cũng đừng nói hoàng thượng bạc tình, nghe nói trước kia hoàng thượng rất yêu một người, là Hiếu Thuần hoàng hậu, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đến giờ hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, hai năm tuyển tú, chưa từng lưu lại một người, đến hiện tại trong cung chỉ có hai vị quý phi nương nương. Hoàng thượng của chúng ta là người si tình nhất trên đời, bộ dạng lại anh tuấn, vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia thật đúng là tàn sát nữ nhân thiên hạ mà.” Thẩm thị tỏ vẻ buồn phiền.
Thẩm Thất càng nghe càng tức, nàng cố gắng kìm nén, may mắn bản thân đã sớm hạ quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn. “Vậy tại sao không được nhắc đến Quang Liệt hoàng hậu?”
“Nghe nói Quang Liệt hoàng hậu phạm phải đại tội, dám hủy thánh chỉ, đây là tội tru di cửu tộc, may mắn hoàng thượng là người nhân hậu, chỉ hạ phong vị của nàng từ hoàng quý phi xuống tần, khiến hoàng hậu nhất thời nghĩ không thoáng liền nhảy lầu, sau đó truy phong hoàng hậu. Nàng phạm phải tội lớn như vậy, tất nhiên trong lòng hoàng thượng có chút không vui với nàng, nghe nói còn không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến tên của nàng.” Thẩm thị một mực bào chữa cho Hàn Sâm.
Thẩm Thất nghe nàng nói xong, hồi nãy thì nói Quang Liệt hoàng hậu vì danh tiết mà nhảy lầu, lát sau lại bảo vì đốt thánh chỉ mà nhảy lầu, xem ra cũng chỉ là tin vỉa hè, tuy nhiên cũng thật quá đa dạng đi, nói trúng sự thật khá nhiều, dù sao bản thân Thẩm Thất là người rõ ràng nhất, cho nên nàng không hỏi nữa.
“Việc này cũng chỉ có thể trách Quang Liệt hoàng hậu quá ngốc, lại đem lòng yêu một người si tình như hoàng thượng, nàng ta không biết người càng si tình thì càng bạc tình sao.” Thẩm Thất cảm thán.
“Cũng không thể nói như vậy, ai nhìn thấy nam tử như hoàng thượng cũng đều rung động, ngài ấy vừa uy phong lại anh tuấn, nhìn xa trông rộng, chính chắn quyết đoán, nữ nhân nhà nào chẳng động tâm, nếu ngày đó hoàng thượng không ban ta cho vương gia, ta cũng…” Thẩm thị có chút xấu hổ.
Nhớ tới cảnh tượng tuyển tú nữ trên đại điện, nàng vốn là con gái của gia đình nghèo, nhưng lại có chút quan hệ với Lan Lăng Thẩm thị, rồi tới hôm tuyển tú, chung quanh năn nỉ, xin gia tộc đề tên nàng vào trong danh sách. Ban đầu nàng rất tự tin vào bộ dạng của mình, nhưng tới kinh thành rồi, nhìn thấy bộ dáng của tú nữ, mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*). Nếu so sánh, nhan sắc của nàng cũng chỉ được xếp ở tầng lớp giữa, nàng còn tưởng rằng mình không có cơ hội trúng tuyển.
(*) đại loại là: núi cao còn có núi khác cao hơn.
Nhưng hoàng đế tự mình tuyển chọn, ánh mắt Văn Hi đế căn bản chưa từng dừng trên người các nàng, cho dù đẹp như tiên giáng trần cũng không thể lọt vào mắt hắn, mà trái tim các nàng đều đặt vào vị cao cao tại thượng kia.
Không ngờ hoàng thượng còn trẻ như thế, lại vô cùng tuấn mỹ, nhưng mà trên người mang theo long khí, khiến không ai dám mở miệng, hơn nữa đôi mắt hắn hết sức thâm thúy, ai nhìn thấy cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Lúc nàng ta báo tên xong, “Thiếp thân Lan Lăng Thẩm thị.” Ánh mắt hoàng đế bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, nam nhân tuấn tú như vậy, đến bây giờ vẫn khiến Thẩm thị rung động, sau đó nghe được giọng nói của hắn: “Lưu lại.”
Nàng còn nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể ở bên cạnh hắn, nhưng rốt cuộc lại được ban cho An Khánh vương. Xuất thân của nàng như thế nào, có được kết quả thế này đã là may mắn lắm rồi.
“Đều ngốc cả.” Hiện tại, Thẩm Thất đã không còn trơ trẽn muốn lấy lòng hắn nữa.
“Đó là vì công chúa chưa gặp hoàng thượng, nếu không…” Thẩm thị không nói nữa, “Nhưng không gặp cũng tốt, trong lòng hoàng thượng chỉ có Hiếu Thuần hoàng hậu. Người đừng tưởng hai vị quý phi nương nương kia sung sướng, thật ra nghe cung nhân nói, một năm rưỡi rồi bọn họ không được gặp hoàng thượng, sống càng lâu, chẳng phải càng đáng thương sao.”
Thẩm Thất không hiểu, Hàn Sâm vẫn luôn lần lượt sủng ái các nàng, tại sao hiện tại lại không như vậy nữa, chẳng lẽ là do già rồi, vậy thì cũng quá phụ bạc đi nha, đúng rồi, hắn là kẻ bạc tình, Thẩm Thất âm thầm nhắc nhở bản thân. “Chắc là hai vị nương nương già rồi.”
“Sao lại nghĩ như vậy? Hai vị nương nương bảo dưỡng rất tốt, Triệu quý phi phong nhã tài hoa, ngoại trừ Lỗ quốc phu nhân, ta thấy nàng là đẹp mắt nhất, ta khẳng định không phải vì lý do các nàng già.” Thẩm thị vẫn giải thích giúp cho Hàn Sâm, nàng thấy vẻ mặt Thẩm Thất không có biểu tình gì, lại vội vàng nói: “Nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, trước kia ta vẫn nghĩ Lỗ quốc phu nhân là đẹp nhất, sau khi nhìn thấy công chúa, ta mới biết hóa ra thiên hạ này còn có nhân vật xinh đẹp như công chúa.” Cái này không phải Thẩm thị nịnh hót, mà có ít nhất bảy tám phần là sự thật.
Tuy được người khác khen là xinh đẹp, Thẩm Thất cũng có chút vui vẻ, nhưng nàng chợt nghĩ đến đẹp cũng chẳng làm được gì, năm đó nàng đẹp như vậy cũng chẳng lọt vào mắt Hàn Sâm, không phải sao? Huống chi vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia lại là đại mỹ nhân chân chính.
Trong lòng Thẩm Thất cứ nhớ về chuyện xưa cho nên không thoải mái lắm, nhưng Thẩm Thất cố gắng điều chỉnh nội tâm, nếu không bị trói buộc từ quá khứ, có lẽ nàng sẽ ở lại nói chuyện với Thẩm thị thêm mấy câu.
Ngày hôm sau, Thẩm Thất khá bận rộn, nhưng nàng vẫn muốn đi tới chỗ Tín Dương hầu. Sau khi gặp Ngũ Ca, ngày tiếp theo liền tới cửa làm khách. Bởi vì Thẩm Thất nhớ thương Ngũ Ca, cho nên quên hẳn thân phận chính mình, quên ánh mắt bốn phía, đi thân cận với Thẩm Ngũ.
“Công chúa.” Hôm nay Thẩm Ngũ mời Thẩm Thất đi Khổng Tước hồ trong An Dương du ngoạn, “Ta gọi như vậy có phải rất xa lạ không?”
Thẩm Thất nghe xong cũng hiểu hai chữ ‘Công chúa’ không dễ nghe, “Ngài có thể gọi ta là Thích Thích, trong nhà hầu gia xếp thứ năm, ta có thể gọi ngài là Ngũ Ca được không? Ta với Ngũ Ca mới gặp tưởng như đã quen thân, hay là chúng ta kết bái làm huynh muội đi?” Thẩm Thất suy tính đã lâu, nàng sợ mình không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy hết, nói như vậy, về sau nàng gọi hắn Ngũ Ca, dễ dàng hơn. Nếu có thể kết bái làm huynh muôi, chẳng phải sẽ có thể giống như ngày xưa, hắn sẽ tiếp tục chăm sóc nàng.
Thẩm Ngũ yên lặng nhìn Thẩm Thất, dịu dàng cười, “Ta gọi muội là Thích Thích, muội gọi ta là Ngũ Ca.” Còn vấn đề sau của Thẩm Thất, hắn ra vẻ không nghe thấy.
Thẩm Thất nghĩ rằng, có lẽ Ngũ Ca nàng là người cẩn thận, không tùy tiện kết bái huynh muội, nhưng lại không thẳng thừng từ chối sợ làm nàng mất mặt, nhưng mấy ngày sau Thẩm Ngũ đối xử với nàng rất tốt, hỏi han ân cần, chỉ cần nàng có yêu cầu gì, hắn đều đồng ý.
Cho nên mấy ngày nay Thẩm Thất và Thẩm Ngũ đều đi chung với nhau gọi là một bước không rời. Ngay cả Thẩm thị vừa nhìn thấy nàng liền nói đùa, “A này, sao bữa nay lại không đi với Tín Dương hầu của người?”
“Tỷ có ý gì?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Đến mức này rồi còn giấu ta, cả kinh thành ai chẳng biết công chúa Nam Chiếu được Tín Dương hầu coi trọng, chỉ chờ hoàng thượng ban hôn.”
“Tỷ nói bậy bạ gì thế?” Thẩm Thất lạnh mặt, nàng không hề nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ nghe thấy, cả người lạnh toát, nàng chỉ sợ lỡ miệng nói ra chuyện cũ với Ngũ Ca, làm sao nghĩ tới bây giờ đã không còn giống trước đây nữa rồi.
Lúc này Thẩm Thất mới chịu nhìn thẳng vào vấn đề mà nàng đã sớm phát hiện. Ở Tín Dương hầu phủ, nghe nói vị tiểu thiếp của Thẩm Ngũ đột nhiên bị thất ngũ, mỗi lần nàng ta nhìn thấy nàng lập tức quay đầu rời đi, nhưng trong mắt nàng ấy là đau khổ và oán hận, Thẩm Thất không thể lừa gạt bản thân là nàng không hiểu.
Nhưng mà nàng vẫn xem Thẩm Ngũ là ca ca, chưa bao giờ có ý nghĩ khác, nàng tưởng tượng tới cảnh mình và ca ca kết làm vợ chồng, liền cảm thấy thiên lý khó dung. Có lẽ nàng nên thật sự buông tay, để Ngũ Ca sớm tìm thấy người thuộc về hắn.
“Tỷ đừng nghe lời đồn bậy bạ bên ngoài, ta với Tín Dương hầu chỉ là hợp tính nhau, chẳng phải tỷ nói ta giống muội muội ngài ấy sao, cho nên ngài ấy mới quan tâm ta nhiều hơn một chút.” Thẩm Thất nghiêm túc giải thích.
Thẩm thị là người thông minh, mặc dù bên ngoài không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu mà giống muội muội thì lại càng hỏng bét. Nghe nói năm xưa, sau khi nghe tin Quang Liệt hoàng hậu nhảy lâu bỏ mình, có tin truyền ra là Tín Dương hầu đánh hoàng thượng một quyền, đây tuyệt đối không phải tin tức đáng tin cậy, người dám đánh hoàng thượng, đều đã bị chém đầu hết rồi, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, rõ ràng là Tín Dương hầu quá mức yêu thương muội muội, lại nhìn sang Như phu nhân mà hắn sủng hạnh đi, nghe nói nàng ta cũng có chút giống Quang Liệt hoàng hậu. Dĩ nhiên Thẩm thị sẽ không nói những lời này với Thẩm Thất.
Thẩm Thất chứa đầy tâm sự, không biết phải tránh những lời đồn này như thế nào, bất luận là đối với bản thân hay Ngũ Ca đều không tốt. Tuy rằng thân thể này không phải của Thẩm Thất, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn xem Thẩm Ngũ là ca ca ruột thịt, sao có thể cùng ca ca… dây dưa.
Thẩm Thất quyết định phải né tránh Thẩm Ngũ, cho đến khi hắn cưới chính thất. Cho nên những ngày tiếp theo Thẩm Ngũ tới tìm nàng rất nhiều lần, nàng đều tìm cớ không gặp.
Nhưng tới ngày đông chí(*) cũng không thể trốn được.
(*) ngày đông chí: từ 22-12 tới 5-1.
Danh sách chương