(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Editor: Snowflake HD
Nhưng khi Thẩm Thất ở trong đế đô Hoa triều An Dương bọn họ được ở nơi dành cho Nam Chiếu, nàng không kiềm chế được thở nhẹ ra một tiếng, còn tưởng phải đi bái kiến hoàng đế. Nào biết hoàng đế gặp mặt sứ thần rồi, lại miễn xin nhận mỹ nhân mà bọn họ đưa tới. Chỉ nói có thể ban mỹ nhân này cho vương công quý tộc làm thê thiếp.
Thẩm Thất nghe xong tin tức này, bỗng nhiên nghĩ, nàng là Thẩm Thất, là thê tử của Hàn Sâm, nếu bản thân mình gả cho một người khác, vậy có được tính là hồng hạnh xuất tường không? Như vậy cũng hay.
Thẩm Thất thầm oán giận nói: “Không gặp thì không gặp, ta cũng đâu muốn nhìn thấy ngươi.”
Vì chứng minh bản thân mình không thương nhớ người vô tình kia, Thẩm Thất bắt đầu đi xung quanh, nàng là người không chịu ngồi yên, huống chi lúc này phải chọn một vị hôn phu tốt hơn Hàn Sâm trăm ngàn lần, người này nhất định phải chân thành với nàng, bảo sao làm vậy, cung phụng nàng như tiên.
Thẩm Thất càng nghĩ càng hăng hái, tốt nhất là phải làm cho Hàn Sâm tự mình ban hôn. Nàng hiện giờ lấy thân phận công chúa Nam Chiếu, ở kinh thành như cá gặp nước, ai thấy bọn họ đều kính nhường ba phần. Không phải vì Nam Chiếu quốc lợi hại, mà có thể lấy công chúa nam chiếu để đổi lấy một quốc gia không phải việc đơn giản.
Nam Chiếu quốc này, tuy quốc gia nhỏ, nhưng là nơi xa xôi, hàng năm nóng bức ẩm ướt, trùng độc thú dữ đều có thể dễ dàng xuất hiện trên đường, mà dân bản xứ, lại rất rành về dùng độc, hạ cổ, am hiểu vu thuật, cho nên Hoa triều muốn xây dựng quốc gia giống như sự tồn tại lâu dài của Nam Chiếu, không dùng binh chinh phạt, cho dù biên giới Nam Chiếu khá rộng, nhưng chỗ đó hoang vu hẻo lánh, cũng chẳng có béo bở gì. Lần trước, nếu Nam Chiếu không rat ay giúp đỡ phản quân, Hàn Sâm sẽ không nam chinh.
Cũng vì lần đó mà Nam Chiếu được một phen kinh sợ, sau khi Văn Hi đế đăng cơ lão vương Nam Chiếu mới bằng lòng khuất phục, lần này dâng con gái của mình lên để hòa thân.
Nhìn thái độ Văn Hi để đối với sứ thần có vẻ khá tôn trọng, như vậy có thể thấy vị trí Nam Chiếu trong lòng hoàng đế không hề thấp, ai có thể lấy được công chúa Nam Chiếu, sẽ được thăng chức rất nhanh.
Hơn nữa, trời sinh công chúa Nam Chiếu chính là một mỹ nhân.
Mới được một tháng, Thẩm Thất đã gia nhập tầng lớp thượng lưu ở An Dương, trở thành khách quý hoàng thất đắt tiền nhất, không ít phu nhân tranh nhau mời nàng.
Hôm nay Thẩm Thất đi đến An Khánh vương phủ. An Khánh vương là đệ đệ ruột của hoàng đế đương triều, khi Văn Hi đế đăng cơ hắn có công ủng hộ, rất được coi trọng. Có thể vào trong An Khánh vương phủ chắc chắn không phải người bình thường, vả lại còn được An Khánh vương phi dẫn theo nha hoàn thân tín tự mình đi nghênh đón Thẩm Thất.
“Thẩm tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ, chúc Thẩm tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp.” Thẩm Thất cười ngọt ngào với An Khánh vương phi.
“Đa tạ công chúa.” An Khánh vương phi Thẩm thị thân thiết kéo cánh tay Thẩm Thất, “Đi, ta giới thiệu cho muội, hôm nay Danh viện tới đông đủ, Tú viện hội chúng ta cũng phải bàn bạc một chút.”
Kinh thành mở ra Danh viện và Tú viện hội, cho nên khắp nơi đều chào đón Thẩm Thất, nhiều người như vậy, nhưng ánh mắt của Thẩm Thất nhìn vào Mai Nhược Hàm đầu tiên. Cho dù trôi qua mấy năm nữa, nàng ta vẫn là hạc trong bầy gà, càng ngày càng trưởng thành đầy đặn, bớt đi vài phần xinh đẹp.
Thẩm Thất mở to mắt nhìn, người này nàng đã cố gắng xem nhẹ và quên đi, vào năm đó nàng chưa từng muốn nhìn thấy nàng ta dù chỉ một lần.
“Thẩm…” Mai Nhược Hàm kinh hãi kêu lên.
“Phu nhân, vị này là thất công chúa Nam Chiếu.” Thẩm thị cùng lúc tiến lên giới thiệu, hiện giờ Lỗ quốc phu nhân rất ít khi tiến cung, nhưng hoàng thượng vẫn đặc biệt quan tâm nàng ta, địa vị của nàng ta trong cung có chút khác biệt. Thẩm thị không biết lý do tại sao Lỗ quốc phu nhân lại kinh sợ như vậy. Đầu tiên, lúc Thẩm Thất rời Bắc Hồ về kinh thành, vẫn chưa gặp mặt các mệnh phụ phu nhân, thì một tháng sau đã hương tiêu ngọc vẫn. Cho dù trước kia nàng có sống ở kinh thành, nhưng người gặp nàng cũng không nhiều. Huống chi, Thẩm thị mới tới An Dương không lâu.
Văn Hi đế ba năm tuyển tú một lần, nàng không biết vì sao Văn Hi đế chọn nàng rồi, cuối cùng lại ban cho An Khánh vương, nàng cảm thấy vận mệnh quá tốt với nàng.
Thẩm thị vòng vo một hồi, quay sang nói với Thẩm Thất: “Công chúa, vị này là Lỗ quốc phu nhân.”
Thẩm Thất cúi người hành lễ, nhẹ cười: “Mong rằng về sau phu nhân chỉ điểm nhiều hơn.”
“Thật giống, thật giống.” Mai Nhược Hàm thì thầm nói.
Thẩm Thất giả vờ không nghe, cười nói: “Nếu phu nhân không chê, gọi ta Thích Thích, đây là nhũ danh của ta.”
“Thất Thất?” Mai Nhược Hàm lại hoảng sợ la lên.
“Ở trong lòng có ưu tư là Thích Thích.” Thẩm Thất cười giải thích. Hoặc là quên đi, hoặc là tự nhiên đối mặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn là Lỗ quốc phu nhân sao? Ba người ở lại nói chuyện vài câu, nhưng mà hồn vía Mai Nhược Hàm bay đi đâu mất, sau đó nàng ta nhanh chóng khôi phục tinh thần. Ánh mắt Thẩm Thất thì bị người khác thu hút rồi.
“Ồ ---” Thẩm Thất nhìn một nữ tử chằm chằm không rời, nàng nhát gan trốn một góc, giống như sợ người khác nhìn thấy.
Thẩm thị nhìn theo ánh mắt Thẩm Thất, “À, đó là Như phu nhân của Tín Dương hầu.” Thẩm thị lại nhìn chăm chú, “Ồ, bộ dáng của nàng ta có năm phần tương tự công chúa.”
Nếu không phải giống nàng năm phần, thì sao Thẩm Thất lại có thể nhìn thấy nàng ta trong chốn đông người này, mà Tín Dương hầu chẳng phải Ngũ Ca nàng sao? Thẩm Thất nhớ lại ngày xưa, trong lòng có chút đau đớn, ai ta cũng có thể quên, nhưng Ngũ Ca của nàng, nàng không thể quên được, đó là ca ca yêu thương nàng nhất.
Thẩm Thất cười rạng rỡ đi đến, muốn chào hỏi Như phu nhân. Thẩm thị thấy thế vội vàng đi trước dẫn đường, “Đừng tưởng nàng ấy là tiểu thiếp mà bắt nạt, Tín Dương hầu không có chính thất, chỉ có một vị phu nhân duy nhất, nghe nói vô cùng yêu thương nàng ta. Nhưng tính tình nàng có chút kiêu ngạo, không thích hợp với đám đông.”
“Thật sao?” Thẩm Thất có chút không yên lòng, thầm nghĩ tại sao Ngũ Ca lại chọn người giống mình làm phu nhân hắn, như vậy chẳng phải là quá yêu thương muội muội.
Thẩm Thất vừa đi tới trước mặt nàng ta, lại nghe thấy một giọng nói cực kì quen thuộc, “Thất Thất.”
Thẩm Thất lập tức quay đầu lại, đây không phải là ca ca nàng Tín Dương hầu thì có thể là ai, miệng nàng định gọi một tiếng ‘Ca’ nhưng vội vàng thu lại, nhưng đôi mắt đỏ ửng lại không thể che giấu.
“Thất Thất.” Thẩm Thanh Thu tới hoa viên này để tìm Như phu nhân của hắn, ai cũng biết hắn yêu thương vị thiếp thất này nhất, quả thật rời khỏi nàng một canh giờ hắn cũng không chịu nổi, nhưng hắn không ngờ lại gặp được người kia.
“Thất Thất, Thất Thất, có phải là muội hay không, muội đã trở lại đúng không?” Thẩm Thanh Thu không để ý lễ nghi liền cầm tay Thẩm Thất, trong mắt hắn không nhìn bất cứ ai nữa, kích động ôm Thẩm Thất vào lòng.
Thẩm Thất cũng chẳng ngăn cản, nàng rất thích Ngũ Ca ôm nàng như vậy, bày vẻ xúc động, nhưng người khác lại cảm thấy không hợp lễ, Thẩm Thất lại không thể nói thân phận thật của mình. Thẩm thị vội nói: “Hầu gia ngài quen biết thất công chúa sao?”
“Thất công chúa?” Thẩm Ngũ lùi về sau một bước.
“Ta và hầu gia không hề quen biết.” Thẩm Thất giải thích, nàng không muốn sống cuộc đời Thẩm Thất lần thứ hai.
“Giống, thật sự quá giống.” Thẩm Thanh Thu cũng giống Mai Nhược Hàm tự mình lẩm bẩm nói.
“Không biết hầu gia nói ta giống ai?” Thẩm Thất cảm thấy nếu nàng không hỏi câu này, nhất định sẽ bị nghi ngờ, cho nên giả vờ ‘tò mò’ hỏi thăm.
Thẩm Thanh Thu cười đau khổ, lắc đầu, “Ngày khác mời công chúa đến nhà làm khách.” Tất nhiên hắn không muốn trả lời vấn đề kia.
Thẩm Thất chợt thấy vô cùng hiếu kì, muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng chết? Nàng lại tự trách bản thân, chẳng lẽ nàng vẫn còn ôm ảo tưởng. “Ngài ấy bảo ta giống ai?”
Thẩm thị lén lút kéo tay Thẩm Thất đi sang một bên, “Nghe nói là giống muội muội ngài ấy, chính là Quang Liệt hoàng hậu.”
“Quang Liệt hoàng hậu? Là đương kim hoàng hậu sao?” Thẩm Thất rất muốn biết rõ ràng.
“Xuỵt.” Thẩm thị tỏ vẻ thần bí, “Đừng nói lớn tiếng, người hoàng thượng hận nhất cũng là Quang Liệt hoàng hậu.”
Editor: Snowflake HD
Nhưng khi Thẩm Thất ở trong đế đô Hoa triều An Dương bọn họ được ở nơi dành cho Nam Chiếu, nàng không kiềm chế được thở nhẹ ra một tiếng, còn tưởng phải đi bái kiến hoàng đế. Nào biết hoàng đế gặp mặt sứ thần rồi, lại miễn xin nhận mỹ nhân mà bọn họ đưa tới. Chỉ nói có thể ban mỹ nhân này cho vương công quý tộc làm thê thiếp.
Thẩm Thất nghe xong tin tức này, bỗng nhiên nghĩ, nàng là Thẩm Thất, là thê tử của Hàn Sâm, nếu bản thân mình gả cho một người khác, vậy có được tính là hồng hạnh xuất tường không? Như vậy cũng hay.
Thẩm Thất thầm oán giận nói: “Không gặp thì không gặp, ta cũng đâu muốn nhìn thấy ngươi.”
Vì chứng minh bản thân mình không thương nhớ người vô tình kia, Thẩm Thất bắt đầu đi xung quanh, nàng là người không chịu ngồi yên, huống chi lúc này phải chọn một vị hôn phu tốt hơn Hàn Sâm trăm ngàn lần, người này nhất định phải chân thành với nàng, bảo sao làm vậy, cung phụng nàng như tiên.
Thẩm Thất càng nghĩ càng hăng hái, tốt nhất là phải làm cho Hàn Sâm tự mình ban hôn. Nàng hiện giờ lấy thân phận công chúa Nam Chiếu, ở kinh thành như cá gặp nước, ai thấy bọn họ đều kính nhường ba phần. Không phải vì Nam Chiếu quốc lợi hại, mà có thể lấy công chúa nam chiếu để đổi lấy một quốc gia không phải việc đơn giản.
Nam Chiếu quốc này, tuy quốc gia nhỏ, nhưng là nơi xa xôi, hàng năm nóng bức ẩm ướt, trùng độc thú dữ đều có thể dễ dàng xuất hiện trên đường, mà dân bản xứ, lại rất rành về dùng độc, hạ cổ, am hiểu vu thuật, cho nên Hoa triều muốn xây dựng quốc gia giống như sự tồn tại lâu dài của Nam Chiếu, không dùng binh chinh phạt, cho dù biên giới Nam Chiếu khá rộng, nhưng chỗ đó hoang vu hẻo lánh, cũng chẳng có béo bở gì. Lần trước, nếu Nam Chiếu không rat ay giúp đỡ phản quân, Hàn Sâm sẽ không nam chinh.
Cũng vì lần đó mà Nam Chiếu được một phen kinh sợ, sau khi Văn Hi đế đăng cơ lão vương Nam Chiếu mới bằng lòng khuất phục, lần này dâng con gái của mình lên để hòa thân.
Nhìn thái độ Văn Hi để đối với sứ thần có vẻ khá tôn trọng, như vậy có thể thấy vị trí Nam Chiếu trong lòng hoàng đế không hề thấp, ai có thể lấy được công chúa Nam Chiếu, sẽ được thăng chức rất nhanh.
Hơn nữa, trời sinh công chúa Nam Chiếu chính là một mỹ nhân.
Mới được một tháng, Thẩm Thất đã gia nhập tầng lớp thượng lưu ở An Dương, trở thành khách quý hoàng thất đắt tiền nhất, không ít phu nhân tranh nhau mời nàng.
Hôm nay Thẩm Thất đi đến An Khánh vương phủ. An Khánh vương là đệ đệ ruột của hoàng đế đương triều, khi Văn Hi đế đăng cơ hắn có công ủng hộ, rất được coi trọng. Có thể vào trong An Khánh vương phủ chắc chắn không phải người bình thường, vả lại còn được An Khánh vương phi dẫn theo nha hoàn thân tín tự mình đi nghênh đón Thẩm Thất.
“Thẩm tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ, chúc Thẩm tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp.” Thẩm Thất cười ngọt ngào với An Khánh vương phi.
“Đa tạ công chúa.” An Khánh vương phi Thẩm thị thân thiết kéo cánh tay Thẩm Thất, “Đi, ta giới thiệu cho muội, hôm nay Danh viện tới đông đủ, Tú viện hội chúng ta cũng phải bàn bạc một chút.”
Kinh thành mở ra Danh viện và Tú viện hội, cho nên khắp nơi đều chào đón Thẩm Thất, nhiều người như vậy, nhưng ánh mắt của Thẩm Thất nhìn vào Mai Nhược Hàm đầu tiên. Cho dù trôi qua mấy năm nữa, nàng ta vẫn là hạc trong bầy gà, càng ngày càng trưởng thành đầy đặn, bớt đi vài phần xinh đẹp.
Thẩm Thất mở to mắt nhìn, người này nàng đã cố gắng xem nhẹ và quên đi, vào năm đó nàng chưa từng muốn nhìn thấy nàng ta dù chỉ một lần.
“Thẩm…” Mai Nhược Hàm kinh hãi kêu lên.
“Phu nhân, vị này là thất công chúa Nam Chiếu.” Thẩm thị cùng lúc tiến lên giới thiệu, hiện giờ Lỗ quốc phu nhân rất ít khi tiến cung, nhưng hoàng thượng vẫn đặc biệt quan tâm nàng ta, địa vị của nàng ta trong cung có chút khác biệt. Thẩm thị không biết lý do tại sao Lỗ quốc phu nhân lại kinh sợ như vậy. Đầu tiên, lúc Thẩm Thất rời Bắc Hồ về kinh thành, vẫn chưa gặp mặt các mệnh phụ phu nhân, thì một tháng sau đã hương tiêu ngọc vẫn. Cho dù trước kia nàng có sống ở kinh thành, nhưng người gặp nàng cũng không nhiều. Huống chi, Thẩm thị mới tới An Dương không lâu.
Văn Hi đế ba năm tuyển tú một lần, nàng không biết vì sao Văn Hi đế chọn nàng rồi, cuối cùng lại ban cho An Khánh vương, nàng cảm thấy vận mệnh quá tốt với nàng.
Thẩm thị vòng vo một hồi, quay sang nói với Thẩm Thất: “Công chúa, vị này là Lỗ quốc phu nhân.”
Thẩm Thất cúi người hành lễ, nhẹ cười: “Mong rằng về sau phu nhân chỉ điểm nhiều hơn.”
“Thật giống, thật giống.” Mai Nhược Hàm thì thầm nói.
Thẩm Thất giả vờ không nghe, cười nói: “Nếu phu nhân không chê, gọi ta Thích Thích, đây là nhũ danh của ta.”
“Thất Thất?” Mai Nhược Hàm lại hoảng sợ la lên.
“Ở trong lòng có ưu tư là Thích Thích.” Thẩm Thất cười giải thích. Hoặc là quên đi, hoặc là tự nhiên đối mặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn là Lỗ quốc phu nhân sao? Ba người ở lại nói chuyện vài câu, nhưng mà hồn vía Mai Nhược Hàm bay đi đâu mất, sau đó nàng ta nhanh chóng khôi phục tinh thần. Ánh mắt Thẩm Thất thì bị người khác thu hút rồi.
“Ồ ---” Thẩm Thất nhìn một nữ tử chằm chằm không rời, nàng nhát gan trốn một góc, giống như sợ người khác nhìn thấy.
Thẩm thị nhìn theo ánh mắt Thẩm Thất, “À, đó là Như phu nhân của Tín Dương hầu.” Thẩm thị lại nhìn chăm chú, “Ồ, bộ dáng của nàng ta có năm phần tương tự công chúa.”
Nếu không phải giống nàng năm phần, thì sao Thẩm Thất lại có thể nhìn thấy nàng ta trong chốn đông người này, mà Tín Dương hầu chẳng phải Ngũ Ca nàng sao? Thẩm Thất nhớ lại ngày xưa, trong lòng có chút đau đớn, ai ta cũng có thể quên, nhưng Ngũ Ca của nàng, nàng không thể quên được, đó là ca ca yêu thương nàng nhất.
Thẩm Thất cười rạng rỡ đi đến, muốn chào hỏi Như phu nhân. Thẩm thị thấy thế vội vàng đi trước dẫn đường, “Đừng tưởng nàng ấy là tiểu thiếp mà bắt nạt, Tín Dương hầu không có chính thất, chỉ có một vị phu nhân duy nhất, nghe nói vô cùng yêu thương nàng ta. Nhưng tính tình nàng có chút kiêu ngạo, không thích hợp với đám đông.”
“Thật sao?” Thẩm Thất có chút không yên lòng, thầm nghĩ tại sao Ngũ Ca lại chọn người giống mình làm phu nhân hắn, như vậy chẳng phải là quá yêu thương muội muội.
Thẩm Thất vừa đi tới trước mặt nàng ta, lại nghe thấy một giọng nói cực kì quen thuộc, “Thất Thất.”
Thẩm Thất lập tức quay đầu lại, đây không phải là ca ca nàng Tín Dương hầu thì có thể là ai, miệng nàng định gọi một tiếng ‘Ca’ nhưng vội vàng thu lại, nhưng đôi mắt đỏ ửng lại không thể che giấu.
“Thất Thất.” Thẩm Thanh Thu tới hoa viên này để tìm Như phu nhân của hắn, ai cũng biết hắn yêu thương vị thiếp thất này nhất, quả thật rời khỏi nàng một canh giờ hắn cũng không chịu nổi, nhưng hắn không ngờ lại gặp được người kia.
“Thất Thất, Thất Thất, có phải là muội hay không, muội đã trở lại đúng không?” Thẩm Thanh Thu không để ý lễ nghi liền cầm tay Thẩm Thất, trong mắt hắn không nhìn bất cứ ai nữa, kích động ôm Thẩm Thất vào lòng.
Thẩm Thất cũng chẳng ngăn cản, nàng rất thích Ngũ Ca ôm nàng như vậy, bày vẻ xúc động, nhưng người khác lại cảm thấy không hợp lễ, Thẩm Thất lại không thể nói thân phận thật của mình. Thẩm thị vội nói: “Hầu gia ngài quen biết thất công chúa sao?”
“Thất công chúa?” Thẩm Ngũ lùi về sau một bước.
“Ta và hầu gia không hề quen biết.” Thẩm Thất giải thích, nàng không muốn sống cuộc đời Thẩm Thất lần thứ hai.
“Giống, thật sự quá giống.” Thẩm Thanh Thu cũng giống Mai Nhược Hàm tự mình lẩm bẩm nói.
“Không biết hầu gia nói ta giống ai?” Thẩm Thất cảm thấy nếu nàng không hỏi câu này, nhất định sẽ bị nghi ngờ, cho nên giả vờ ‘tò mò’ hỏi thăm.
Thẩm Thanh Thu cười đau khổ, lắc đầu, “Ngày khác mời công chúa đến nhà làm khách.” Tất nhiên hắn không muốn trả lời vấn đề kia.
Thẩm Thất chợt thấy vô cùng hiếu kì, muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng chết? Nàng lại tự trách bản thân, chẳng lẽ nàng vẫn còn ôm ảo tưởng. “Ngài ấy bảo ta giống ai?”
Thẩm thị lén lút kéo tay Thẩm Thất đi sang một bên, “Nghe nói là giống muội muội ngài ấy, chính là Quang Liệt hoàng hậu.”
“Quang Liệt hoàng hậu? Là đương kim hoàng hậu sao?” Thẩm Thất rất muốn biết rõ ràng.
“Xuỵt.” Thẩm thị tỏ vẻ thần bí, “Đừng nói lớn tiếng, người hoàng thượng hận nhất cũng là Quang Liệt hoàng hậu.”
Danh sách chương