Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, rời khỏi văn phòng, Vân Mộ Hoa nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở bên ngoài uống cà phê nói chuyện phiếm.
“Mộ Hoa, đến uống cà phê đi, chị em pha này.”
“Hương vị ca phê chị ấy pha chẳng ra làm sao, đi nhanh đi, ở công ty thêm nữa em sẽ hôn mê luôn đấy.”
“Thằng nhóc hư đốn, dám chê cà phê chị pha không ngon?”
“Vốn là vậy, ngay cả em pha cũng ngon hơn chị.”
Âu Dương Thụy đặt cốc cà phê xuống: “Nghe thư ký Tô nói em lần trước cùng cô ấy học pha cà phê?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thử một chút xem em pha ngon hơn hay chị em pha ngon hơn.” Tô Hàm còn chưa đến, Âu Dương Thụy mượn cơ hội kéo dài thời gian, chờ đợi cô nàng.
“Ngày mai đi, hôm nay không có tâm tình.”
“Nhưng mà anh có tâm tình uống cà phê.”
Vân Mộ Âm đột nhiên có cảm giác nhà có thiếu nữ trưởng thành, nói chen vào, “Em vậy mà cũng biết pha cà phê, thật hiếm thấy.”
“Chị nói cái gì?” Vân Mộ Hoa bĩu môi.
“Nhanh đi pha hai tách cà phê mang tới đây đi, chị có chút chuyện cần nói với Thụy.”
“Thì ra là có việc cố ý đuổi em đi, định bụng lén lén lút lút nói riêng phải không.” Vân Mộ Hoa vừa nói vừa tâm không cam tình không nguyện mà đi vào phòng trà nước, trong lòng thầm nghĩ chắc bọn họ có công việc cần bàn bạc.
Mười lăm phút sau, khi Vân Mộ Hoa bưng cà phê từ phòng trà nước đi ra, ghế salon bên ngoài vốn dĩ chỉ có hai người, lúc này lại xuất hiện thêm người thứ ba.
“Cô tới đây làm gì?” Cậu tức giận hỏi Tô Hàm.
“Dù sao cũng không phải tới tìm anh.” Vừa thấy mặt liền cãi nhau, cô ta khinh thường liếc Vân Mộ Hoa một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Là Thụy gọi điện thoại bảo tôi tới.”
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng mắt liếc nhìn Âu Dương Thụy. Người này đang tính làm cái gì? Nghĩ đoạn lại hừng hực hỏa khí bắn phá về phía Tô Hàm. Đối với người đáng ghét, bất kể nhìn đi nhìn lại bao nhiều lần, gặp tới gặp lui bao nhiêu hồi, chán ghét vẫn là chán ghét, nhất là sau khi hai người đã trở thành tình địch.
“Thật không hiểu sao lúc trước tôi lại lấy một người phụ nữ như cô!”
Tô Hàm ác miệng nói: “Những lời này phải là tôi nói mới đúng. Kết hôn lâu như vậy, anh có làm tròn nghĩa vụ của một người chồng không? Thì ra là thứ chuyên để người khác đè.”
“Cô!” Loại chuyện mất mặt này bị Tô Hàm nói ra khiến cho Vân Mộ Hoa hiếm thấy mà muốn nổi bão. Cậu quơ quơ nắm tay, bộ dáng chỉ muốn tức khắc làm cho cô ta câm miệng.
Mà Âu Dương Thụy thì lại không hề để ý, chỉ cười rộ lên. Vân Mộ Hoa lúc tức giận thật là nóng nảy, bất quá anh thà nhìn bộ dáng Vân Mộ Hoa nổi nóng chứ không thích vẻ mặt u sầu ủ dột thiếu tự nhiên của cậu.
“Sao vậy? Cảm thấy mất mặt sao?” Tô Hàm không khách khí nói, “Cùng anh kết hôn, tôi mới là người hối hận. Anh từng thấy qua đôi vợ chồng nào ngủ chung trên một cái giường nhưng lại đắp hai cái chăn chưa? Đêm tân hôn vậy mà còn nói với tôi một câu ‘tùy ý’ rồi một mình chạy vào phòng tắm tắm rửa, còn ngủ quên luôn ở bên trong, hại tôi ở trong phòng ngủ chờ đợi nửa ngày, ngay cả tắm cũng không có cách nào tắm!”
“Cô! Cô! Cô!” Như thế nào lại nói ra hết cả? Cậu không phải bị bất lực, chỉ là không muốn cùng cô ta lên giường mà thôi.–
Vân Mộ Âm và Âu Dương Thụy ‘khiếp sợ’ nhìn bọn họ, “Hôm nhân của hai người thực sự không hài hòa, chẳng trách Tô Hàm lại oán giận thâm sâu như vậy.”
Bình thường lá gan vốn đã không lớn bao nhiêu, cho nên Vân Mộ Hoa vẫn thích lẩn tránh nhiều hơn, nhưng mà lúc này cậu lại quơ quơ nắm đấm trước mặt, thật khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.
Sự tình mà Tô Hàm vừa vạch trần quá mức chấn động rồi!
Vân Mộ Âm tò mò hỏi, “Em thật sự là em trai của chị sao?”
“Vô nghĩa, chị nói xem?”
“Mộ Âm, đừng hoài nghi nữa, cậu ấy đích thực là Mộ Hoa, không sai đâu.” Âu Dương Thụy thế nhưng lại mỉm cười, nụ cười siêu đẹp trai của anh khiến cho Tô Hàm suýt chút nữa mê man. Vì thế cô nàng quyết định cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì cũng tuyệt đối phải đánh bại Vân Mộ Hoa. Nếu như tặng một người đàn ông như Âu Dương Thụy cho tên kia, thực sự là quá phí của trời rồi.
Mà Vân Mộ Hoa ở một bên cũng chịu không nổi, chòng chọc nhìn vào Tô Hàm. Người yêu của mình thế mà lại bị người ta như hổ đói rình mồi mà nhìn đắm đuối như vậy, đổi lại là bất cứ ai thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
“Không cho phép anh cười!” Vân Mộ Hoa sắc mặt khó choi, bá đạo che chắn phía trước Âu Dương Thụy, không cho Tô Hàm có cơ hội liếc mắt nhìn anh ta.
“A…” Thấy Vân Mộ Hoa vì mình mà nổi cơn ghen, Âu Dương Thụy cảm thấy thực là vô cùng thỏa mãn…
Vân Mộ Hoa nghe thấy tiếng người nọ khẽ cười, trong lòng dâng lên một hồi ủy khuất. Anh ta thế mà còn cười được? Cậu cau mày nói, “Anh cười cái gì?”
Âu Dương Thụy thấy đối phương như thế liền lên tiếng dỗ dành, “Anh cười vì phát hiện em rất yêu thích anh nha.”
Nhìn vẻ mặt nhu hòa của người nọ, trái tim Vân Mộ Hoa nhịn không được mà bỗng nhiên mềm đi một chút, tâm tình cũng dần dần tốt lên. Nhưng có khi nào Âu Dương Thụy cũng từng có bộ dáng ôn nhu như thế với Tô Hàm? Nghĩ đến đây, hỏa khí trong lòng Vân Mộ Hoa lại không ngừng bốc lên.
“Buổi tối đến nhà anh, anh làm món tôm em thích ăn nhất.” Âu Dương Thụy cúi đầu xuống nhìn Vân Mộ Hoa.
“Không ăn!” Vân Hoa Hoa nhàn nhạt cười, ném cho đối phương hai chữ như thế.
“Tại sao?”
“Phải bóc vỏ, phiền lắm.”
“Vậy ăn cua, được không?” Âu Dương Thụy áp tới ôm lấy người nọ.
“Không ăn!” Vân Mộ Hoa day day cái mũi, nói.
“Sao lại không ăn?” Người này khi nào thì trở nên khó chiều như thế? “Ngốc, em bị cúm.”
“Xem xem, anh thế mà lại quên cái này, ăn cua sẽ bị lạnh bụng.” Âu Dương Thụy dùng thanh âm trầm khàn, không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai hai người phụ nữ có mặt ở đây, “Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn ăn.”
“Cháo có được không?”
“Không!” Khẩu vị của cậu bị Tô Hàm phá hỏng hết rồi.
“Không ăn cái gì bệnh sẽ không khỏi, không muốn cũng phải ăn. Buổi tối muốn anh đút cho em ăn hay là em tự ăn?” Âu Dương Thụy ái muội nở một nụ cười, tiếp đó Vân Mộ Âm cũng cười theo.
“Khốn kiếp!”
Âu Dương Thụy nghe xong liền nhíu mày, “Khốn kiếp thì khốn kiếp, chỉ cần em ngoan ngoan nghe lời, em thích gọi anh như thế nào cũng được.”
Vân Mộ Âm đang uống cà phê nghe thế bỗng nhiên ‘phụt’ một cái phun ra, vô cùng bất nhã, lại không may phun thẳng lên người Tô Hàm.
“A—-” Tô Hàm kêu lên một tiếng, sau đó vội vã lau lau cà phê dính trên quần áo.
“Tiểu Hàm, thật có lỗi, chị không cố ý đâu.” Vân Mộ Âm cầm khăn tay đưa cho Tô Hàm, trong miệng không ngừng thuyên huyên xin lỗi.
Tô Hàm nhận lấy khăn tay, tự thấy thật là xui xẻo, “Không việc gì.”
Cũng không biết là Vân Mộ Âm có phải là cố ý hay là không, chỉ thấy ngay khi Tô Hàm cúi đầu xuống lau y phục, cô nàng liền cười trộm mấy tiếng.
Hắc hắc, cái này thật là… Hóa ra chị gái mình đang đùa giỡn Tô Hàm sao? Vân Mộ Hoa không khỏi hoài nghi suy đoán.
“Ăn mặc rất quan trọng nha. Quần áo bẩn hết rồi, có muốn chị đưa em đi mua một bộ khác không?” Vân Mộ Âm tiếp tục nói, có lẽ là cô thực sự muốn bức Tô Hàm đến phát điên đi.
Tô Hàm trong lòng rất không thích, mà sự khó chịu cùng tức tối cũng hiển hiện rõ ràng trên mặt. Hôm nay là Âu Dương Thụy gọi cô tới đây, kết quả anh ta lại chỉ đứng một bên xem diễn trò?
“Tiểu Hàm, em tức giận sao? Trước mặt Thụy, em sao có thể thiếu khoan dung độ lượng như thế? Bất quá cũng chỉ là ướt một bộ quần áo thôi mà.” Vân Mộ Âm đầu tiên là nhíu mày nhìn Tô Hàm, sau đó lại cười cười nói với Âu Dương Thụy, “Thụy sẽ không để ý chứ? Em dâu tôi chính là như vậy, khó mà bước lên hàng thanh cao nho nhã lắm.” Nói xong, Vân Mộ Âm rút ra một cái khăn giấy, giúp Tô Hàm lau đi vết ố bẩn của café trên quần áo.
“Vậy cô giúp Tiểu Hàm làm sạch quần áo đi, tôi và Mộ Hoa đi trước.” Âu Dương Thụy ôn hòa cười, nói nhỏ với Vân Mộ Hoa, “Chị em bảo anh gọi cô ta tới, trêu đùa cô ấy mộ chút, đừng giận, được không?”
“Đùa?” Tại sao lại muốn đùa cô ta?
Âu Dương Thụy ghé sát vào lỗ tai cậu, “Bởi vì chị của em muốn cô ta tức nước vỡ bờ nha…”
Thì ra là như vậy. Vân Mộ Hoa trong lòng an tĩnh trở lại. Âu Dương Thụy gọi Tô Hàm tới, nguyên lai là do chị gái mình sai khiến…
Nhìn người nọ suy tư, Âu Dương Thụy không biết thỏa mãn lại áp tới hôn trộm lên môi đối phương một cái.
Vân Mộ Hoa thế nhưng lại vừa nhiệt tình vừa thoáng chút e thẹn mà nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn này… dường như xem những người bên cạnh tựa như không khí…
“Mộ Hoa, đến uống cà phê đi, chị em pha này.”
“Hương vị ca phê chị ấy pha chẳng ra làm sao, đi nhanh đi, ở công ty thêm nữa em sẽ hôn mê luôn đấy.”
“Thằng nhóc hư đốn, dám chê cà phê chị pha không ngon?”
“Vốn là vậy, ngay cả em pha cũng ngon hơn chị.”
Âu Dương Thụy đặt cốc cà phê xuống: “Nghe thư ký Tô nói em lần trước cùng cô ấy học pha cà phê?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thử một chút xem em pha ngon hơn hay chị em pha ngon hơn.” Tô Hàm còn chưa đến, Âu Dương Thụy mượn cơ hội kéo dài thời gian, chờ đợi cô nàng.
“Ngày mai đi, hôm nay không có tâm tình.”
“Nhưng mà anh có tâm tình uống cà phê.”
Vân Mộ Âm đột nhiên có cảm giác nhà có thiếu nữ trưởng thành, nói chen vào, “Em vậy mà cũng biết pha cà phê, thật hiếm thấy.”
“Chị nói cái gì?” Vân Mộ Hoa bĩu môi.
“Nhanh đi pha hai tách cà phê mang tới đây đi, chị có chút chuyện cần nói với Thụy.”
“Thì ra là có việc cố ý đuổi em đi, định bụng lén lén lút lút nói riêng phải không.” Vân Mộ Hoa vừa nói vừa tâm không cam tình không nguyện mà đi vào phòng trà nước, trong lòng thầm nghĩ chắc bọn họ có công việc cần bàn bạc.
Mười lăm phút sau, khi Vân Mộ Hoa bưng cà phê từ phòng trà nước đi ra, ghế salon bên ngoài vốn dĩ chỉ có hai người, lúc này lại xuất hiện thêm người thứ ba.
“Cô tới đây làm gì?” Cậu tức giận hỏi Tô Hàm.
“Dù sao cũng không phải tới tìm anh.” Vừa thấy mặt liền cãi nhau, cô ta khinh thường liếc Vân Mộ Hoa một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Là Thụy gọi điện thoại bảo tôi tới.”
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng mắt liếc nhìn Âu Dương Thụy. Người này đang tính làm cái gì? Nghĩ đoạn lại hừng hực hỏa khí bắn phá về phía Tô Hàm. Đối với người đáng ghét, bất kể nhìn đi nhìn lại bao nhiều lần, gặp tới gặp lui bao nhiêu hồi, chán ghét vẫn là chán ghét, nhất là sau khi hai người đã trở thành tình địch.
“Thật không hiểu sao lúc trước tôi lại lấy một người phụ nữ như cô!”
Tô Hàm ác miệng nói: “Những lời này phải là tôi nói mới đúng. Kết hôn lâu như vậy, anh có làm tròn nghĩa vụ của một người chồng không? Thì ra là thứ chuyên để người khác đè.”
“Cô!” Loại chuyện mất mặt này bị Tô Hàm nói ra khiến cho Vân Mộ Hoa hiếm thấy mà muốn nổi bão. Cậu quơ quơ nắm tay, bộ dáng chỉ muốn tức khắc làm cho cô ta câm miệng.
Mà Âu Dương Thụy thì lại không hề để ý, chỉ cười rộ lên. Vân Mộ Hoa lúc tức giận thật là nóng nảy, bất quá anh thà nhìn bộ dáng Vân Mộ Hoa nổi nóng chứ không thích vẻ mặt u sầu ủ dột thiếu tự nhiên của cậu.
“Sao vậy? Cảm thấy mất mặt sao?” Tô Hàm không khách khí nói, “Cùng anh kết hôn, tôi mới là người hối hận. Anh từng thấy qua đôi vợ chồng nào ngủ chung trên một cái giường nhưng lại đắp hai cái chăn chưa? Đêm tân hôn vậy mà còn nói với tôi một câu ‘tùy ý’ rồi một mình chạy vào phòng tắm tắm rửa, còn ngủ quên luôn ở bên trong, hại tôi ở trong phòng ngủ chờ đợi nửa ngày, ngay cả tắm cũng không có cách nào tắm!”
“Cô! Cô! Cô!” Như thế nào lại nói ra hết cả? Cậu không phải bị bất lực, chỉ là không muốn cùng cô ta lên giường mà thôi.–
Vân Mộ Âm và Âu Dương Thụy ‘khiếp sợ’ nhìn bọn họ, “Hôm nhân của hai người thực sự không hài hòa, chẳng trách Tô Hàm lại oán giận thâm sâu như vậy.”
Bình thường lá gan vốn đã không lớn bao nhiêu, cho nên Vân Mộ Hoa vẫn thích lẩn tránh nhiều hơn, nhưng mà lúc này cậu lại quơ quơ nắm đấm trước mặt, thật khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.
Sự tình mà Tô Hàm vừa vạch trần quá mức chấn động rồi!
Vân Mộ Âm tò mò hỏi, “Em thật sự là em trai của chị sao?”
“Vô nghĩa, chị nói xem?”
“Mộ Âm, đừng hoài nghi nữa, cậu ấy đích thực là Mộ Hoa, không sai đâu.” Âu Dương Thụy thế nhưng lại mỉm cười, nụ cười siêu đẹp trai của anh khiến cho Tô Hàm suýt chút nữa mê man. Vì thế cô nàng quyết định cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì cũng tuyệt đối phải đánh bại Vân Mộ Hoa. Nếu như tặng một người đàn ông như Âu Dương Thụy cho tên kia, thực sự là quá phí của trời rồi.
Mà Vân Mộ Hoa ở một bên cũng chịu không nổi, chòng chọc nhìn vào Tô Hàm. Người yêu của mình thế mà lại bị người ta như hổ đói rình mồi mà nhìn đắm đuối như vậy, đổi lại là bất cứ ai thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
“Không cho phép anh cười!” Vân Mộ Hoa sắc mặt khó choi, bá đạo che chắn phía trước Âu Dương Thụy, không cho Tô Hàm có cơ hội liếc mắt nhìn anh ta.
“A…” Thấy Vân Mộ Hoa vì mình mà nổi cơn ghen, Âu Dương Thụy cảm thấy thực là vô cùng thỏa mãn…
Vân Mộ Hoa nghe thấy tiếng người nọ khẽ cười, trong lòng dâng lên một hồi ủy khuất. Anh ta thế mà còn cười được? Cậu cau mày nói, “Anh cười cái gì?”
Âu Dương Thụy thấy đối phương như thế liền lên tiếng dỗ dành, “Anh cười vì phát hiện em rất yêu thích anh nha.”
Nhìn vẻ mặt nhu hòa của người nọ, trái tim Vân Mộ Hoa nhịn không được mà bỗng nhiên mềm đi một chút, tâm tình cũng dần dần tốt lên. Nhưng có khi nào Âu Dương Thụy cũng từng có bộ dáng ôn nhu như thế với Tô Hàm? Nghĩ đến đây, hỏa khí trong lòng Vân Mộ Hoa lại không ngừng bốc lên.
“Buổi tối đến nhà anh, anh làm món tôm em thích ăn nhất.” Âu Dương Thụy cúi đầu xuống nhìn Vân Mộ Hoa.
“Không ăn!” Vân Hoa Hoa nhàn nhạt cười, ném cho đối phương hai chữ như thế.
“Tại sao?”
“Phải bóc vỏ, phiền lắm.”
“Vậy ăn cua, được không?” Âu Dương Thụy áp tới ôm lấy người nọ.
“Không ăn!” Vân Mộ Hoa day day cái mũi, nói.
“Sao lại không ăn?” Người này khi nào thì trở nên khó chiều như thế? “Ngốc, em bị cúm.”
“Xem xem, anh thế mà lại quên cái này, ăn cua sẽ bị lạnh bụng.” Âu Dương Thụy dùng thanh âm trầm khàn, không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai hai người phụ nữ có mặt ở đây, “Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn ăn.”
“Cháo có được không?”
“Không!” Khẩu vị của cậu bị Tô Hàm phá hỏng hết rồi.
“Không ăn cái gì bệnh sẽ không khỏi, không muốn cũng phải ăn. Buổi tối muốn anh đút cho em ăn hay là em tự ăn?” Âu Dương Thụy ái muội nở một nụ cười, tiếp đó Vân Mộ Âm cũng cười theo.
“Khốn kiếp!”
Âu Dương Thụy nghe xong liền nhíu mày, “Khốn kiếp thì khốn kiếp, chỉ cần em ngoan ngoan nghe lời, em thích gọi anh như thế nào cũng được.”
Vân Mộ Âm đang uống cà phê nghe thế bỗng nhiên ‘phụt’ một cái phun ra, vô cùng bất nhã, lại không may phun thẳng lên người Tô Hàm.
“A—-” Tô Hàm kêu lên một tiếng, sau đó vội vã lau lau cà phê dính trên quần áo.
“Tiểu Hàm, thật có lỗi, chị không cố ý đâu.” Vân Mộ Âm cầm khăn tay đưa cho Tô Hàm, trong miệng không ngừng thuyên huyên xin lỗi.
Tô Hàm nhận lấy khăn tay, tự thấy thật là xui xẻo, “Không việc gì.”
Cũng không biết là Vân Mộ Âm có phải là cố ý hay là không, chỉ thấy ngay khi Tô Hàm cúi đầu xuống lau y phục, cô nàng liền cười trộm mấy tiếng.
Hắc hắc, cái này thật là… Hóa ra chị gái mình đang đùa giỡn Tô Hàm sao? Vân Mộ Hoa không khỏi hoài nghi suy đoán.
“Ăn mặc rất quan trọng nha. Quần áo bẩn hết rồi, có muốn chị đưa em đi mua một bộ khác không?” Vân Mộ Âm tiếp tục nói, có lẽ là cô thực sự muốn bức Tô Hàm đến phát điên đi.
Tô Hàm trong lòng rất không thích, mà sự khó chịu cùng tức tối cũng hiển hiện rõ ràng trên mặt. Hôm nay là Âu Dương Thụy gọi cô tới đây, kết quả anh ta lại chỉ đứng một bên xem diễn trò?
“Tiểu Hàm, em tức giận sao? Trước mặt Thụy, em sao có thể thiếu khoan dung độ lượng như thế? Bất quá cũng chỉ là ướt một bộ quần áo thôi mà.” Vân Mộ Âm đầu tiên là nhíu mày nhìn Tô Hàm, sau đó lại cười cười nói với Âu Dương Thụy, “Thụy sẽ không để ý chứ? Em dâu tôi chính là như vậy, khó mà bước lên hàng thanh cao nho nhã lắm.” Nói xong, Vân Mộ Âm rút ra một cái khăn giấy, giúp Tô Hàm lau đi vết ố bẩn của café trên quần áo.
“Vậy cô giúp Tiểu Hàm làm sạch quần áo đi, tôi và Mộ Hoa đi trước.” Âu Dương Thụy ôn hòa cười, nói nhỏ với Vân Mộ Hoa, “Chị em bảo anh gọi cô ta tới, trêu đùa cô ấy mộ chút, đừng giận, được không?”
“Đùa?” Tại sao lại muốn đùa cô ta?
Âu Dương Thụy ghé sát vào lỗ tai cậu, “Bởi vì chị của em muốn cô ta tức nước vỡ bờ nha…”
Thì ra là như vậy. Vân Mộ Hoa trong lòng an tĩnh trở lại. Âu Dương Thụy gọi Tô Hàm tới, nguyên lai là do chị gái mình sai khiến…
Nhìn người nọ suy tư, Âu Dương Thụy không biết thỏa mãn lại áp tới hôn trộm lên môi đối phương một cái.
Vân Mộ Hoa thế nhưng lại vừa nhiệt tình vừa thoáng chút e thẹn mà nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn này… dường như xem những người bên cạnh tựa như không khí…
Danh sách chương