Vân Khải Điền nghe xong lời nói của Âu Dương Thụy liền thoáng có chút nhíu mày, “Con lập kế hoạch lại bị sai?” Cứ tiếp tục như thế này, Mộ Hoa có thể đảm đương trọng trách được sao? Vân Mộ Hoa nhìn ra sự khó chịu trong đáy mắt ba mình, vội vàng giải thích, “Là vì gần đây bận quá nên con bị sai một chút thôi, bất quá đã sửa xong hết rồi, không có vấn đề gì nữa.”

“Tốt nhất là như vậy.” Vân Khải Điền gật đầu, nhưng đối với mối quan hệ giữa con trai mình và Âu Dương Thụy vẫn có chút lưu tâm. Dường như bất cứ chỗ nào có mặt Mộ Hoa thì Âu Dương Thụy liền xuất hiện… Có chút đáng nghi…

Vân Mộ Hoa trong lòng bất an. Cậu sợ ba biết được gian tình giữa mình và Âu Dương Thụy thì sẽ chính thức lên tiếng phản đối.

Vân Khải Điền nói với Âu Dương Thụy, “Cậu đã vào làm cho Vân thị, vật thì hãy cố gắng làm tròn chức trách của mình.” Nói xong, ông quay lại nhìn thật sâu vào mắt Vân Mộ Hoa một cái rồi mới xoay người rời đi.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Vân Khải Điền, Vân Mộ Hoa mới thở phào một hơi. Vừa rồi thực sự là hù chết người ta mà! May là ba không nhìn thấy cái gì. Mặc dù cũng bị nhắc nhở một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn so với việc một phát bại lộ tất thảy sự tình, quá nguy hiểm…

Vân Mộ Hoa càng nghĩ càng thấy sợ. Chuyện giữa cậu và Âu Dương Thụy nên giải quyết thế nào mới tốt đây? Căn cứ vào sự bảo thủ của ba ba, ông tuyệt đối sẽ không tán thành việc để cậu chung sống với một người đàn ông đâu.

“Có chuyện gì? Như thế nào lại sợ ba em biết chuyện đến vậy?” Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương như phát run lên của người kia, Âu Dương Thụy liền hỏi, “Biết cái gì gọi là ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ chưa? Em căn bản không cần phải khổ não như thế, thật là ngu ngốc.”

“Đó là bởi vì…” Vân Mộ Hoa vẫn buỗn bã như trước, lại thở dài một hơi, vô lực ngồi xuống trước bàn làm việc, “Anh căn bản không biết tính khí của ba em…”

“Yên tâm đi, còn có chị gái em cơ mà. Cô ấy nhiều mưu mẹo, chúng ta tới thương lượng với cô ấy một chút xem sao?”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.

“Chuyện gì? Chị vừa tới công ty đã thấy ba sắc mặt rất khó coi. Buổi sáng khi chị đi làm cũng đâu có đến nỗi? Tại sao bây giờ ba lại âm trầm như vậy hả? Nghe thư ký nói ba vừa mới giáo huấn em?” Vân Mộ Âm đi vào phòng làm việc của Vân Mộ Hoa, có chút khoa trương mà nã một tràng dài câu hỏi.

“Em cũng không biết vì sao ba lại đến công ty.” Vân Mộ Hoa cười khổ nói với chị mình, “Em thực sự sợ hãi, còn tưởng rằng ba đã biết rồi.” Lúc đó, e là lửa giận của ba cũng đủ để thiêu rụi cậu nha! Thật là đáng sợ…

“Không có chuyện gì đâu. Lá gan của em cũng quá nhỏ đi, còn có thể coi là đàn ông sao?” Vân Mộ Âm chế nhạo, “Chị cam đoan là phía ba hiện tại chưa có vấn đề gì đâu.”

“Chị, sao chị có thể khẳng định như thế?” Vân Mộ Hoa tò mò hỏi.

“Em hỏi ông xã tốt tính nhà em một chút là biết thôi.” Vân Mộ Âm hất hàm, nhìn sang phía Âu Dương thụy trêu chọc.

Ánh mắt khó hiểu của Vân Mộ Hoa nhất thời bắn phá lên người Âu Dương Thụy, “Sao vậy? Anh lại làm chuyện tốt đẹp gì rồi?”

“Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là bản kế hoạch kia đã đạt thành.” Âu Dương Thụy đắc ý cười, “Ba của em là người làm ăn, đạt thành giao dịch bán buôn, đương nhiên sẽ cao hứng, nói không chừng sẽ vui vẻ đến quên hết những chuyện khác.”

“Ừm, nói như vậy cũng rất có lý.” Vân Mộ Hoa càng nghĩ càng buồn bực. Yêu đương vụng trộm đích thực là một chuyện rất phiền toái nha…

“Được rồi, căn bản là không có gì để lo lắng đâu.” Vân Mộ Âm hùa theo, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý mà nhìn Vân Mộ Hoa, thoáng có chút sung sướng khi người gặp họa, “Nha, bên cạnh đã có một luật sư hàng đầu, còn không mau hoàn thành thủ tục ly hôn với Tô Hàm đi! Tô Hàm kia nếu còn lắm mồm lắm miệng, nói không chừng lần sau sẽ thực sự có chuyện lớn đấy.”

Nhắc tới Tô Hàm, tâm tình Vân Mộ Hoa liền sa sút. Cậu hung hăng trừng mắt liếc Vân Mộ Âm một cái. Chị không nói ra thì sợ người ta không biết hay sao? Thật là đáng ghét!

Vân Mộ Hoa vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu không thích Tô Hàm đứng chắn giữa cậu và Âu Dương Thụy.

“Mộ Âm, cô ở bên cạnh Mộ Hoa một chút, hôm nay tôi còn chưa tới văn phòng xử lý công việc. Tan sở tôi sẽ tới đón cậu ấy.”

Vân Mộ Âm gật đầu, “Được rồi, đi đi.”

Cũng không phải đứa trẻ con, có cần giám sát chặt đến mức ấy không?

Ôm tâm tình hậm hực suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Vân Mộ Hoa cũng nghênh đón giờ tan sở.

“Tan làm rồi, không phải nghĩ tới mấy chuyện vớ va vớ vẩn kia nữa.” Vân Mộ Âm vỗ vai cậu em trai, an ủi, “Em muốn ở bên ai đó là tự do của em, còn cần người khác quản hay sao? Có gì phải sợ? Lại có gì mà phải chột dạ băn khoăn?”

“Đúng thế, có gì phải sợ?”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Âu Dương Thụy khiến cho Vân Mộ Hoa nhất thời giật nảy mình. Ngày hôm nay ông trời chính là muốn hù chết cậu sao? Vân Mộ Hoa nhìn về phía Âu Dương Thụy, oán trách nói, “Anh là oan hồn đấy à? Tới cũng không nói một tiếng!”

“Là em suy nghĩ quá nhập thần thôi. Anh tới một lúc rồi em mới phát hiện ra.” Âu Dương Thụy không vui mà nhíu mày.

“Em đang suy nghĩ chuyện nghiêm túc.”

“Xem xem, anh đi tới cạnh bên người em rồi, em cũng chưa có phản ứng gì lớn.” Âu Dương Thụy vô tội nói.

“Sắp tan làm rồi, chờ em một chút, em đi thu dọn đồ đạc.”

“Được, anh với chị gái em chờ ở bên ngoài.”

“Ừm.”

Đi ra bên ngoài, Vân Mộ Âm đột nhiên rút điện thoại di động ra đưa cho Âu Dương Thụy, “Gọi điện thoại đi.”

“Gọi cho ai?”

“Tô Hàm.” Không thì ai?

“Làm cái gì?”

“Day cho cô ta một bài học đi. Anh nha, trong lúc kích động rất dễ làm ra những chuyện quá khích. Tôi có ý gì, hẳn là anh phải biết rồi đi?” Nếu không phải vì tâm tình của Vân Mộ Hoa quá mức nặng nề thì cô cũng không thèm quản tới chuyện của Tô Hàm đâu.

“Tôi phát hiện cô rất xấu tính. May là điểm này Mộ Hoa không hề giống cô.” Âu Dương Thụy nhất thời hiểu được ý tứ của đối phương, chậm rãi nói, đồng thời bấm số điện thoại của Tô Hàm, dựa theo gợi ý của Vân Mộ Âm mà tìm cô ta tới.

“Tôi nếu không xấu xa, sao có thể nghĩ ra chủ ý để giúp cho hai người hả?” Vân Mộ Âm giảo hoạt cười, cánh môi đỏ mọng có chút cong lên, “Mộ Hoa khá ngu ngốc, không biết cách ra tay, vậy thì để Tô Hàm ra tay trước đi. Đến lúc đó, anh còn sợ không có lý do để quanh minh chính đại thúc đẩy bọn họ ly hôn sao?” Chung quy là, nếu nói bởi vì Vân Mộ Hoa thích anh nên mới ly hôn với Tô Hàm, thế thì kiểu gì cũng có chút không thể chấp nhận được đi, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện