“Tôi muốn trả thù, trả thù cho anh trai tôi, thế nên tôi tiếp cận chị. Cữ nghĩ đến chuyện bạn gái của thằng đó bị tôi cướp đi, sau đó nó sẽ bị hủy diệt, là tôi lại vui mừng.”
Dưới ánh mắt không thể tin được của Geum Jan Di, Lee Ha Jea lại nói: “Càng thú vị hơn, khi tôi lại cầm tiền của mẹ hắn để làm như vậy với chị.”
“Mẹ Goo Jun Pyo?” – Geum Jan Di mở to mắt, dường như không thể chấp nhận được sự thật này: “Người ra lệnh cho anh làm thế này với tôi là mẹ Jun Pyo sao?”
Lee Ha Jea nhìn Geum Jan Di đang bị trói hai tay trước mặt, nói:
“Thế nhưng càng đến gần chị, tôi lại nghĩ, nếu như chị bỏ hết tất cả để đến bên tôi, thì tôi sẽ không trả thù nữa.”
Đúng lúc này, một tên chạy vào nói với giọng hoảng hốt: “Đến rồi, hắn đến rồi!”
“Goo Jun Pyo đến rồi sao?”
“Không, không phải! Là F4…F4 đến rồi!”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đạp mạnh một cái, gây nên một tiếng vang rất lớn.
Song Woo Bin lạnh nhạt thu chân lại, nói: “Thì ra là ở đây sao?”
Goo Jun Pyo thấy Geum Jan Di đang bị trói, sốt ruột kêu:”Jan Di, em có sao không?”
“Jun Pyo!” – Geum Jan Di vui mừng kêu.
Lee Han Jea nhìn thấy 4 người đứng đó, đầu tiên là không thể tin, sau đó nhanh chóng bắt lấy Geum Jan Di bên cạnh, từ bên hông rút ra một con dao, để ngay cổ cô ta: “Tao kêu mày đến một mình mà, vậy mà mày dám kêu cả bọn họ đến. Có vẻ như mày không sợ tao sẽ làm gì bạn gái mày nhỉ?”
Goo Jun Pyo thấy vậy, liền nói: “Nếu mày dám làm gì cô ấy, tao sẽ không tha cho mày!”
Geum Jan Di bị Lee Ha Jea kiềm kẹp, nhớ đến thời gian qua mình vì người này mà làm bất hòa với F4, trong đầu vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy tức giận:
“Lee Ha Jea, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi!”
Nói xong, liền liều mạng cắn lấy cánh tay của hắn ta, khiến Lee Ha Jea vì bị đau mà phải buông ra, sau đó nhanh chóng chạy về phía F4, thế nhưng cả người cô còn bị cột vào cái ghế, nên di chuyển hơi khó khăn.
Goo Jun Pyo thấy vậy, cũng hướng về phía Geum Jan Di, giơ tay muốn đỡ lấy cô.
“Khốn kiếp!” – Lee Ha Jea tức giận nhìn vết cắn trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người kia. Nếu như hôm nay để cho cô ta thoát, vậy thì kế hoạch trả thù của mình sẽ sập đổ, sau khi ra khỏi chỗ này, F4 nhất định sẽ không buông tha mình.
Ánh mắt Lee Ha Jea trở nên đầy hung ác, sau đó bất ngờ, hắn giơ tay lên, con dao cầm trên tay liền hướng tới Geum Jan Di đâm tới. Cho dù có chết, cũng phải kéo cái đệm lưng theo.
Goo Jun Pyo nhìn thấy hành động của Lee Ha Jea, liền đưa tay kéo mạnh Geum Jan Di vào lòng, con dao thuận thế xẹt một đường ngang lưng cậu ta.
“Jun Pyo!” – F3 đứng bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ vì tình huống này. Song Woo Bin và Yoon Ji Hoo chạy lại, mỗi người một đá, đá vào người Lee Ha Jea, So Yi Jung thì vươn tay đỡ lấy Goo Jun Pyo.
“Không sao chứ?” – So Yi Jung khẩn trương hỏi.
Goo Jun Pyo hơi nhăn mặt, nói: “Không sao, chỉ là hơi đau! Nếu như lệch một chút nữa là xong rồi.” – Vừa nãy Lee Ha Jea là tính đâm vào bụng Geum Jan Di, nếu như anh không nhanh tay, thì Geum Jan Di chắc chắn sẽ gặp nạn.
Bên kia thấy Goo Jun Pyo không sao rồi, liền bắt đầu ra tay với Lee Ha Jea.
“Cho mày làm em gái tao bị thương! Mày còn uy hiếp bọn tao, mày chán sống rồi!” – Song Woo Bin vừa đấm đá, vừa mở miệng mắng.
Yoon Ji Hoo yên lặng không nói gì, thế nhưng đôi mắt đầy lệ khí cùng với những cú đấm không hề nhẹ chút nào.
Hai người vừa đấm vừa đá, Lee Ha Jea làm sao có thể chống lại, chẳng mấy chốc, cả người đã bầm dập, chảy máu, hai tay ôm bụng, vì đau mà rên thành tiếng.
Geum Jan Di vừa được Goo Jun Pyo mở trói xong, thấy hình ảnh đầy bạo lực này, liền không nhịn được mà lên tiếng: “Thôi! Đừng đánh nữa, nếu đánh nữa cậu ấy sẽ chết mất!”
Song Woo Bin tức giận nhìn Geum Jan Di nói: “Thằng này khiến Eun Bi phải vào bệnh viện, làm sao tôi có thể tha cho nó chứ!”
Yoon Ji Hoo lạnh lẽo nhìn Geum Jan Di, nói: “Nếu không phải vì cô ngu ngốc, để cho hắn lợi dụng, Eun Bi cũng sẽ không vì vậy mà bị thương. Geum Jan Di, cô nghĩ là cô có tư cách nói chuyện ở đây sao?”
Geum Jan Di bị ánh mắt của Yoon Ji Hoo làm cho hoảng sợ, bất giác lùi lại một bước, trong một thoáng đó cô nghĩ, anh ấy thậm chí còn muốn đánh cả cô.
Nghe thấy lời nói của hai người, cô hoang mang hỏi: “Eun Bi bị thương sao?”
Goo Jun Pyo lo lắng kéo Geum Jan Di lại, tự mình giải thích mọi chuyện cho cô, bây giờ hai người kia đều rất tức giận, cô tốt nhất là không nên chọc bọn hắn.
Khi hai người đánh đã rồi, Lee Ha Jea đã không thể đứng lên được nữa, cả người không chỗ nào là lành lặn, đau đến nỗi chỉ cần cử động cũng đau, hắn biết, hắn đã bĩ gẫy mấy cái xương rồi.
So Yi Jung đi lại gần Lee Ha Jea, ngồi xổm xuống, cười nói:
“Nghe nói anh làm vậy là vì muốn trả thù F4, anh dũng cảm thật đấy. Từ trước đến giờ, tuy là hận F4 rất nhiều nhưng hầu như không ai trả thù cả, anh có biết là vì sao không?”
Lee Ha Jea không thèm để ý So Yi Jung, chỉ nằm đó.
So Yi Jung cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Bởi vì nếu như không trả thù, thì người bị hại chỉ có mình họ. Thế nhưng nếu trả thù, cho dù có thành công hay không, thì cả gia đình họ đều sẽ không được yên. Thế lực sau lưng F4, sẽ không tha cho bọn họ.”
Đến lúc này, Lee Ha Jea cũng ngước mắt lên, giận dữ nhìn So Yi Jung.
So Yi Jung ghé vào tai Lee Ha Jea, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói, chúc mừng anh đã thành công đưa gia đình mình vào chỗ chết!”
Nói xong, không thèm để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của Lee Ha Jea, So Yi Jung đứng dậy, tiêu sái bước đi.
--
Sau khi được cứu về, Geum Jan Di đã từng qua thăm Eun Bi, xin lỗi vì mọi chuyện. Cô bé tỏ vẻ không để ý, người hại mình dù sao cũng không phải Geum Jan Di, thế nhưng dường như mọi người không cho là như vậy.
Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin luôn có biểu cảm khó chịu mỗi khi Geum Jan Di đến, chuyện này kéo dài mãi đến khi Eun Bi ra viện mới thôi.
Một điều đáng mừng sau chuyện này là, Yoon Ji Hoo cuối cùng cũng không còn sợ lái ô tô nữa, sau chuyện đó, anh đã có thể bình thản mà lái ô tô ra khỏi nhà, thậm chí anh còn đặt mua một chiếc Lamborghini màu trắng và giành hết mọi việc đưa đón Eun Bi vào mình.
Để chúc mừng Eun Bi ra viện cùng với sẵn tiện giải trí cho quên hết mấy chuyện rắc rối này, vào cuối tháng 4, mọi người quyết định cùng nhau đi trượt tuyết, trong đó có cả cô bạn Chu Ga Eul cũng tham gia.
Dưới ánh mắt không thể tin được của Geum Jan Di, Lee Ha Jea lại nói: “Càng thú vị hơn, khi tôi lại cầm tiền của mẹ hắn để làm như vậy với chị.”
“Mẹ Goo Jun Pyo?” – Geum Jan Di mở to mắt, dường như không thể chấp nhận được sự thật này: “Người ra lệnh cho anh làm thế này với tôi là mẹ Jun Pyo sao?”
Lee Ha Jea nhìn Geum Jan Di đang bị trói hai tay trước mặt, nói:
“Thế nhưng càng đến gần chị, tôi lại nghĩ, nếu như chị bỏ hết tất cả để đến bên tôi, thì tôi sẽ không trả thù nữa.”
Đúng lúc này, một tên chạy vào nói với giọng hoảng hốt: “Đến rồi, hắn đến rồi!”
“Goo Jun Pyo đến rồi sao?”
“Không, không phải! Là F4…F4 đến rồi!”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đạp mạnh một cái, gây nên một tiếng vang rất lớn.
Song Woo Bin lạnh nhạt thu chân lại, nói: “Thì ra là ở đây sao?”
Goo Jun Pyo thấy Geum Jan Di đang bị trói, sốt ruột kêu:”Jan Di, em có sao không?”
“Jun Pyo!” – Geum Jan Di vui mừng kêu.
Lee Han Jea nhìn thấy 4 người đứng đó, đầu tiên là không thể tin, sau đó nhanh chóng bắt lấy Geum Jan Di bên cạnh, từ bên hông rút ra một con dao, để ngay cổ cô ta: “Tao kêu mày đến một mình mà, vậy mà mày dám kêu cả bọn họ đến. Có vẻ như mày không sợ tao sẽ làm gì bạn gái mày nhỉ?”
Goo Jun Pyo thấy vậy, liền nói: “Nếu mày dám làm gì cô ấy, tao sẽ không tha cho mày!”
Geum Jan Di bị Lee Ha Jea kiềm kẹp, nhớ đến thời gian qua mình vì người này mà làm bất hòa với F4, trong đầu vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy tức giận:
“Lee Ha Jea, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi!”
Nói xong, liền liều mạng cắn lấy cánh tay của hắn ta, khiến Lee Ha Jea vì bị đau mà phải buông ra, sau đó nhanh chóng chạy về phía F4, thế nhưng cả người cô còn bị cột vào cái ghế, nên di chuyển hơi khó khăn.
Goo Jun Pyo thấy vậy, cũng hướng về phía Geum Jan Di, giơ tay muốn đỡ lấy cô.
“Khốn kiếp!” – Lee Ha Jea tức giận nhìn vết cắn trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người kia. Nếu như hôm nay để cho cô ta thoát, vậy thì kế hoạch trả thù của mình sẽ sập đổ, sau khi ra khỏi chỗ này, F4 nhất định sẽ không buông tha mình.
Ánh mắt Lee Ha Jea trở nên đầy hung ác, sau đó bất ngờ, hắn giơ tay lên, con dao cầm trên tay liền hướng tới Geum Jan Di đâm tới. Cho dù có chết, cũng phải kéo cái đệm lưng theo.
Goo Jun Pyo nhìn thấy hành động của Lee Ha Jea, liền đưa tay kéo mạnh Geum Jan Di vào lòng, con dao thuận thế xẹt một đường ngang lưng cậu ta.
“Jun Pyo!” – F3 đứng bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ vì tình huống này. Song Woo Bin và Yoon Ji Hoo chạy lại, mỗi người một đá, đá vào người Lee Ha Jea, So Yi Jung thì vươn tay đỡ lấy Goo Jun Pyo.
“Không sao chứ?” – So Yi Jung khẩn trương hỏi.
Goo Jun Pyo hơi nhăn mặt, nói: “Không sao, chỉ là hơi đau! Nếu như lệch một chút nữa là xong rồi.” – Vừa nãy Lee Ha Jea là tính đâm vào bụng Geum Jan Di, nếu như anh không nhanh tay, thì Geum Jan Di chắc chắn sẽ gặp nạn.
Bên kia thấy Goo Jun Pyo không sao rồi, liền bắt đầu ra tay với Lee Ha Jea.
“Cho mày làm em gái tao bị thương! Mày còn uy hiếp bọn tao, mày chán sống rồi!” – Song Woo Bin vừa đấm đá, vừa mở miệng mắng.
Yoon Ji Hoo yên lặng không nói gì, thế nhưng đôi mắt đầy lệ khí cùng với những cú đấm không hề nhẹ chút nào.
Hai người vừa đấm vừa đá, Lee Ha Jea làm sao có thể chống lại, chẳng mấy chốc, cả người đã bầm dập, chảy máu, hai tay ôm bụng, vì đau mà rên thành tiếng.
Geum Jan Di vừa được Goo Jun Pyo mở trói xong, thấy hình ảnh đầy bạo lực này, liền không nhịn được mà lên tiếng: “Thôi! Đừng đánh nữa, nếu đánh nữa cậu ấy sẽ chết mất!”
Song Woo Bin tức giận nhìn Geum Jan Di nói: “Thằng này khiến Eun Bi phải vào bệnh viện, làm sao tôi có thể tha cho nó chứ!”
Yoon Ji Hoo lạnh lẽo nhìn Geum Jan Di, nói: “Nếu không phải vì cô ngu ngốc, để cho hắn lợi dụng, Eun Bi cũng sẽ không vì vậy mà bị thương. Geum Jan Di, cô nghĩ là cô có tư cách nói chuyện ở đây sao?”
Geum Jan Di bị ánh mắt của Yoon Ji Hoo làm cho hoảng sợ, bất giác lùi lại một bước, trong một thoáng đó cô nghĩ, anh ấy thậm chí còn muốn đánh cả cô.
Nghe thấy lời nói của hai người, cô hoang mang hỏi: “Eun Bi bị thương sao?”
Goo Jun Pyo lo lắng kéo Geum Jan Di lại, tự mình giải thích mọi chuyện cho cô, bây giờ hai người kia đều rất tức giận, cô tốt nhất là không nên chọc bọn hắn.
Khi hai người đánh đã rồi, Lee Ha Jea đã không thể đứng lên được nữa, cả người không chỗ nào là lành lặn, đau đến nỗi chỉ cần cử động cũng đau, hắn biết, hắn đã bĩ gẫy mấy cái xương rồi.
So Yi Jung đi lại gần Lee Ha Jea, ngồi xổm xuống, cười nói:
“Nghe nói anh làm vậy là vì muốn trả thù F4, anh dũng cảm thật đấy. Từ trước đến giờ, tuy là hận F4 rất nhiều nhưng hầu như không ai trả thù cả, anh có biết là vì sao không?”
Lee Ha Jea không thèm để ý So Yi Jung, chỉ nằm đó.
So Yi Jung cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Bởi vì nếu như không trả thù, thì người bị hại chỉ có mình họ. Thế nhưng nếu trả thù, cho dù có thành công hay không, thì cả gia đình họ đều sẽ không được yên. Thế lực sau lưng F4, sẽ không tha cho bọn họ.”
Đến lúc này, Lee Ha Jea cũng ngước mắt lên, giận dữ nhìn So Yi Jung.
So Yi Jung ghé vào tai Lee Ha Jea, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói, chúc mừng anh đã thành công đưa gia đình mình vào chỗ chết!”
Nói xong, không thèm để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của Lee Ha Jea, So Yi Jung đứng dậy, tiêu sái bước đi.
--
Sau khi được cứu về, Geum Jan Di đã từng qua thăm Eun Bi, xin lỗi vì mọi chuyện. Cô bé tỏ vẻ không để ý, người hại mình dù sao cũng không phải Geum Jan Di, thế nhưng dường như mọi người không cho là như vậy.
Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin luôn có biểu cảm khó chịu mỗi khi Geum Jan Di đến, chuyện này kéo dài mãi đến khi Eun Bi ra viện mới thôi.
Một điều đáng mừng sau chuyện này là, Yoon Ji Hoo cuối cùng cũng không còn sợ lái ô tô nữa, sau chuyện đó, anh đã có thể bình thản mà lái ô tô ra khỏi nhà, thậm chí anh còn đặt mua một chiếc Lamborghini màu trắng và giành hết mọi việc đưa đón Eun Bi vào mình.
Để chúc mừng Eun Bi ra viện cùng với sẵn tiện giải trí cho quên hết mấy chuyện rắc rối này, vào cuối tháng 4, mọi người quyết định cùng nhau đi trượt tuyết, trong đó có cả cô bạn Chu Ga Eul cũng tham gia.
Danh sách chương