Yoon Ji Hoo run rẩy ngồi trên chiếc xen Mecxedes màu đen của gia gia, hình ảnh khi gia đình mình bị tai nạn, cha mẹ gương mặt nhuốm đầy máu tươi, hình ảnh thân hình nhỏ bé của Eun Bi bị chiếc xe tải không thương tình hất văng đi, hình ảnh lạnh lùng của bệnh viện, cùng cái lắc đầu đầy bất lực của bác sĩ cứ từng hình từng hình hiện lên rõ mồn một trong đầu.
“Aaaaa…aaa!” – Anh ôm đầu, gương mặt trắng bệch, hai bàn tay run lẩy bẩy siết lấy tóc.
Cứ một thời gian, chiếc mô tô của anh sẽ được đưa đi bảo hành một lần, vào những ngày này, Yoon Ji Hoo thường không ra ngoài hay đi đâu cả, chỉ ở nhà xử lí công việc, đợi khi công ty bảo hành xử lí xong sẽ tự đưa xe đến cho anh.
Hôm nay vừa vặn là ngày bảo hành xe, vì thế anh không đến trường. Anh tính đến chiều khi chiếc mô tô được đưa về, anh sẽ đến đón Eun Bi về nhà chơi một hôm, coi như đến bù vì nguyên ngày hôm nay không được ở bên cô.
Thế nhưng khi anh vừa ngồi ăn trưa vừa coi báo cáo thu chi của Su Am, thì một cú điện thoại của Song Woo Bin gọi đến, nghe máy xong, anh liền đứng bật dậy, mặc kệ bát đũa rơi xuống đất bể loảng xoảng, nhanh chóng chạy ra gara.
Trong cú điện thoại, Song Woo Bin chỉ nói “Eun Bi bị chấn thương ở đầu, giờ đang ở bệnh viện Han Jang.”
Trong lòng Yoon Ji Hoo nóng như lửa đốt, cảm giác khủng hoảng năm ấy lại một lần nữa tái diễn trong anh. Theo quán tính, anh định lấy mô tô chạy đến, nhưng chợt nhớ ra, mô tô đã bị đem đi bảo hành, trong gara chỉ còn mỗi chiếc xe Mecxedes năm xưa của gia gia nay đã bám đầy bụi vì khong sử dụng.
Trong đầu trống rỗng, đứng trước chiếc xe một hồi, anh liền bước lên. Quả nhiên, những hình ảnh đáng sợ ấy lại hiện lên, những kí ức mà anh không bao giờ muốn nhớ lại lúc này rõ hơn bao giờ hết.
“Tích tích tích!” – tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Yoon Ji Hoo bắt máy.
“Ji Hoo! Cậu đang làm gì vậy, sao bây giờ còn chưa đến?’ – Là tiếng của Song Woo Bin, từ khi nãy đến giờ, cũng đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy Ji Hoo đâu, nên anh liền gọi điện hỏi.
“Tớ đang trên đường tới!”
Nói xong, anh liền cúp máy. Hít sâu một hơi, ánh mắt Yoon Ji Hoo từ từ trở nên kiên định, anh bật chìa khóa, khởi động xe, từ từ lái nó ra khỏi gara.
Eun Bi đang chờ anh, lúc này đây, anh không muốn đánh mất cô một lần nữa.
--
Khi Yoon Ji Hoo tới, Eun Bi đã được băng bó và khám toàn diện xong xuôi, đã chuyển qua phòng bệnh đặc biệt, các y tá đang ghim kim truyền nước cho cô bé, bác sĩ phụ trách của Eun Bi đứng lên, nói:
“Vết thương ở đầu khá nghiêm trọng, có vẻ như bị va đập mạnh dẫn đến vỡ đầu, phải may 15 mũi. May mắn là ngoài chấn thương ở đầu ra thì không còn chấn thương nào khác. Hiện giờ cô bé còn đang hôn mê, thế nhưng đừng lo lắng, đến mai cô bé sẽ tỉnh dậy thôi, có điều trong khoảng thời gian gần đây sẽ xảy ra vài di chứng như đau đầu, choáng váng, buồn nôn, cần tịnh dưỡng thật kĩ, tốt nhất là không nên để cô bé làm việc gì tổn hại đến não quá sức.”
Song Woo Bin gật đầu, nói: “Cám ơn bác sĩ!”
Bác sĩ cười nói không có gì, sau đó cùng với các ý tá đi ra ngoài, để lại F4 cùng với Song Eun Bi vẫn còn hôn mê ở trong phòng.
Yoon Ji Hoo lập tức tiến lên, ngồi bên giường, nhìn đầu cô bị băng quấn chặt chẽ,trái tim anh như bị đâm một cây gai, khiến nó đau nhức không thôi. Khẽ đặt một nụ hôn lên cái trán quấn băng gạc của cô, sau đó đi sang phòng khách ở bên cạnh.
Mấy người khác cũng đã ngồi ở đó, Song Woo Bin tức giận nói: “Nếu như để tôi biết ai làm việc này, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà hắn không thể sống ở Hàn Quốc được nữa!”
Anh không thể nào quên được hình ảnh mà anh đã thấy khi vừa đến chỗ phòng hóa học theo lời báo của một nam sinh lớp 11. Em gái của anh bất động nằm đó, máu từ trên đầu chảy xuống nhiều đến nỗi che khuất gương mặt em, lan ra cả sàn nhà, xung quanh là học sinh cấp 3 trường Shinwa, thế nhưng không ai dám động vào cô cả.
Lúc đó anh đã hùng hổ lao vào, vừa ôm vừa kêu to tên em ấy, nhưng đôi mắt Eun Bi vẫn nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt như không còn sức sống. Dưới sự giúp đỡ của So Yi Jung và Jun Pyo, anh đưa Eun Bi đến bệnh viện, sau đó mới gọi cho Ji Hoo.
So Yi Jung liền nói: “Vừa nãy tớ vừa bảo hiệu trưởng gửi đoạn phim theo dõi, thế nhưng camera chỗ đó lại bị che khuất, không thấy rõ mọi chuyện, thế nhưng cũng có một ít manh mối, mọi người xem!”
So Yi Jung quay cái laptop ở trên bàn về phía mọi người, trên màn hình, hiện ra hình ảnh hành lang phòng hóa học, nơi đây luôn vắng vẻ, ít người qua lại. Sau một hồi lâu, Geum Jan Di xuất hiện tại màn ảnh, cô đi qua rồi biến mất. Khoảng 10 phút sau, hình ảnh Eun Bi đang cầm một xấp giấy kiểm tra đi ngang qua. Thế nhưng, cô lại quay đầu trở lại, dường như vừa thấy cái gì rất nghiêm trọng, cô bỏ luôn cả xấp giấy kiểm tra xuống đất, chạy lại hướng phòng hóa học, hình ảnh Eun Bi lại xuất hiện, chỉ thấy Eun Bi mặt hoảng hốt, luống cuống, xoay người muốn chạy đi đâu đó.
Đúng lúc này, một cây gậy giơ cao từ phía sau, đập thẳng xuống gáy Eun Bi, khiến cô bé ngã xuống đất, bất tỉnh tại chỗ, máu tươi từ từ chảy ra. Bọn họ không thể thấy được kẻ đã đánh Eun Bi, chỉ nhìn thấy một bàn chân lấp ló tại góc khuất của camera, sau dó, bàn chân ấy rời đi.
Eun Bi vẫn cứ nằm ở đó, máu càng chảy càng nhiều, thế nhưng trên hành lang vắng lặng ấy, không ai biết chuyện đang cảy ra với cô. Xem tới đây, Song Woo Bin tức giận đến nỗi quăng luôn cả ly cà phê trong tay, còn Yoon Ji Hoo thì nắm chặt hay tay lại, đôi mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Phía sau thì mọi người cũng đã biết, có một nam sinh đi ngang qua nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến phòng học của F4 báo tin, sau đó Song Woo Bin và mọi người đến.
So Yi Jung tắt màn hình, nói tiếp: “Tuy không nhìn thấy ai đã làm việc này, thế nhưng lại có tin tức hôm nay, Geum Jan Di bị ngạt khí gas trong phòng hóa chất, may sau được Lee Ha Jea cứu ra, khoảng thời gian ấy sau lúc Eun Bi bị đánh chỉ khoảng 3 phút.”
Song Woo Bin ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm: “Thì ra là hắn!” – Phát hiện Geum Jan Di bị ngạt khí gas, thế nhưng Eun Bi bị ngất nằm đó thì lại không thấy. Nếu như nói chuyện này chỉ là trùng hợp thì mới có quỷ.
Goo Jun Pyo sắc mặt cũng trở nên khó coi, một tên mà mình xem thường lại gây ra nhiều chuyện như vậy, khiến mình và Geum Jan Di bất hòa, giờ lại khiến Eun Bi nhập viện.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại báo có tin nhắn của Goo Jun Pyo vang lên. Goo Jun Pyo mở ra coi một lúc, sau đó đen mặt đưa cho những người còn lại nhìn.
[Nếu muốn bạn gái mày an toàn, thì hãy đến XXX một mình.]
Hôm nay họ vừa biết được Lee Ha Jea mang Geum Jan Di đi, bây giờ lại thấy tin nhắn này, không còn bàn cãi gì nữa, chuyện này chắc chắn do hắn làm.
Yoon Ji Hoo nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy thì đi xem, tôi cũng muốn biết, hắn có thể làm được gì.”
Cả người anh bây giờ chỉ cảm thấy phẫn nộ ngập trời, biết được người đã hại Eun Bi là ai, anh nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
“Aaaaa…aaa!” – Anh ôm đầu, gương mặt trắng bệch, hai bàn tay run lẩy bẩy siết lấy tóc.
Cứ một thời gian, chiếc mô tô của anh sẽ được đưa đi bảo hành một lần, vào những ngày này, Yoon Ji Hoo thường không ra ngoài hay đi đâu cả, chỉ ở nhà xử lí công việc, đợi khi công ty bảo hành xử lí xong sẽ tự đưa xe đến cho anh.
Hôm nay vừa vặn là ngày bảo hành xe, vì thế anh không đến trường. Anh tính đến chiều khi chiếc mô tô được đưa về, anh sẽ đến đón Eun Bi về nhà chơi một hôm, coi như đến bù vì nguyên ngày hôm nay không được ở bên cô.
Thế nhưng khi anh vừa ngồi ăn trưa vừa coi báo cáo thu chi của Su Am, thì một cú điện thoại của Song Woo Bin gọi đến, nghe máy xong, anh liền đứng bật dậy, mặc kệ bát đũa rơi xuống đất bể loảng xoảng, nhanh chóng chạy ra gara.
Trong cú điện thoại, Song Woo Bin chỉ nói “Eun Bi bị chấn thương ở đầu, giờ đang ở bệnh viện Han Jang.”
Trong lòng Yoon Ji Hoo nóng như lửa đốt, cảm giác khủng hoảng năm ấy lại một lần nữa tái diễn trong anh. Theo quán tính, anh định lấy mô tô chạy đến, nhưng chợt nhớ ra, mô tô đã bị đem đi bảo hành, trong gara chỉ còn mỗi chiếc xe Mecxedes năm xưa của gia gia nay đã bám đầy bụi vì khong sử dụng.
Trong đầu trống rỗng, đứng trước chiếc xe một hồi, anh liền bước lên. Quả nhiên, những hình ảnh đáng sợ ấy lại hiện lên, những kí ức mà anh không bao giờ muốn nhớ lại lúc này rõ hơn bao giờ hết.
“Tích tích tích!” – tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Yoon Ji Hoo bắt máy.
“Ji Hoo! Cậu đang làm gì vậy, sao bây giờ còn chưa đến?’ – Là tiếng của Song Woo Bin, từ khi nãy đến giờ, cũng đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy Ji Hoo đâu, nên anh liền gọi điện hỏi.
“Tớ đang trên đường tới!”
Nói xong, anh liền cúp máy. Hít sâu một hơi, ánh mắt Yoon Ji Hoo từ từ trở nên kiên định, anh bật chìa khóa, khởi động xe, từ từ lái nó ra khỏi gara.
Eun Bi đang chờ anh, lúc này đây, anh không muốn đánh mất cô một lần nữa.
--
Khi Yoon Ji Hoo tới, Eun Bi đã được băng bó và khám toàn diện xong xuôi, đã chuyển qua phòng bệnh đặc biệt, các y tá đang ghim kim truyền nước cho cô bé, bác sĩ phụ trách của Eun Bi đứng lên, nói:
“Vết thương ở đầu khá nghiêm trọng, có vẻ như bị va đập mạnh dẫn đến vỡ đầu, phải may 15 mũi. May mắn là ngoài chấn thương ở đầu ra thì không còn chấn thương nào khác. Hiện giờ cô bé còn đang hôn mê, thế nhưng đừng lo lắng, đến mai cô bé sẽ tỉnh dậy thôi, có điều trong khoảng thời gian gần đây sẽ xảy ra vài di chứng như đau đầu, choáng váng, buồn nôn, cần tịnh dưỡng thật kĩ, tốt nhất là không nên để cô bé làm việc gì tổn hại đến não quá sức.”
Song Woo Bin gật đầu, nói: “Cám ơn bác sĩ!”
Bác sĩ cười nói không có gì, sau đó cùng với các ý tá đi ra ngoài, để lại F4 cùng với Song Eun Bi vẫn còn hôn mê ở trong phòng.
Yoon Ji Hoo lập tức tiến lên, ngồi bên giường, nhìn đầu cô bị băng quấn chặt chẽ,trái tim anh như bị đâm một cây gai, khiến nó đau nhức không thôi. Khẽ đặt một nụ hôn lên cái trán quấn băng gạc của cô, sau đó đi sang phòng khách ở bên cạnh.
Mấy người khác cũng đã ngồi ở đó, Song Woo Bin tức giận nói: “Nếu như để tôi biết ai làm việc này, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà hắn không thể sống ở Hàn Quốc được nữa!”
Anh không thể nào quên được hình ảnh mà anh đã thấy khi vừa đến chỗ phòng hóa học theo lời báo của một nam sinh lớp 11. Em gái của anh bất động nằm đó, máu từ trên đầu chảy xuống nhiều đến nỗi che khuất gương mặt em, lan ra cả sàn nhà, xung quanh là học sinh cấp 3 trường Shinwa, thế nhưng không ai dám động vào cô cả.
Lúc đó anh đã hùng hổ lao vào, vừa ôm vừa kêu to tên em ấy, nhưng đôi mắt Eun Bi vẫn nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt như không còn sức sống. Dưới sự giúp đỡ của So Yi Jung và Jun Pyo, anh đưa Eun Bi đến bệnh viện, sau đó mới gọi cho Ji Hoo.
So Yi Jung liền nói: “Vừa nãy tớ vừa bảo hiệu trưởng gửi đoạn phim theo dõi, thế nhưng camera chỗ đó lại bị che khuất, không thấy rõ mọi chuyện, thế nhưng cũng có một ít manh mối, mọi người xem!”
So Yi Jung quay cái laptop ở trên bàn về phía mọi người, trên màn hình, hiện ra hình ảnh hành lang phòng hóa học, nơi đây luôn vắng vẻ, ít người qua lại. Sau một hồi lâu, Geum Jan Di xuất hiện tại màn ảnh, cô đi qua rồi biến mất. Khoảng 10 phút sau, hình ảnh Eun Bi đang cầm một xấp giấy kiểm tra đi ngang qua. Thế nhưng, cô lại quay đầu trở lại, dường như vừa thấy cái gì rất nghiêm trọng, cô bỏ luôn cả xấp giấy kiểm tra xuống đất, chạy lại hướng phòng hóa học, hình ảnh Eun Bi lại xuất hiện, chỉ thấy Eun Bi mặt hoảng hốt, luống cuống, xoay người muốn chạy đi đâu đó.
Đúng lúc này, một cây gậy giơ cao từ phía sau, đập thẳng xuống gáy Eun Bi, khiến cô bé ngã xuống đất, bất tỉnh tại chỗ, máu tươi từ từ chảy ra. Bọn họ không thể thấy được kẻ đã đánh Eun Bi, chỉ nhìn thấy một bàn chân lấp ló tại góc khuất của camera, sau dó, bàn chân ấy rời đi.
Eun Bi vẫn cứ nằm ở đó, máu càng chảy càng nhiều, thế nhưng trên hành lang vắng lặng ấy, không ai biết chuyện đang cảy ra với cô. Xem tới đây, Song Woo Bin tức giận đến nỗi quăng luôn cả ly cà phê trong tay, còn Yoon Ji Hoo thì nắm chặt hay tay lại, đôi mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Phía sau thì mọi người cũng đã biết, có một nam sinh đi ngang qua nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến phòng học của F4 báo tin, sau đó Song Woo Bin và mọi người đến.
So Yi Jung tắt màn hình, nói tiếp: “Tuy không nhìn thấy ai đã làm việc này, thế nhưng lại có tin tức hôm nay, Geum Jan Di bị ngạt khí gas trong phòng hóa chất, may sau được Lee Ha Jea cứu ra, khoảng thời gian ấy sau lúc Eun Bi bị đánh chỉ khoảng 3 phút.”
Song Woo Bin ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm: “Thì ra là hắn!” – Phát hiện Geum Jan Di bị ngạt khí gas, thế nhưng Eun Bi bị ngất nằm đó thì lại không thấy. Nếu như nói chuyện này chỉ là trùng hợp thì mới có quỷ.
Goo Jun Pyo sắc mặt cũng trở nên khó coi, một tên mà mình xem thường lại gây ra nhiều chuyện như vậy, khiến mình và Geum Jan Di bất hòa, giờ lại khiến Eun Bi nhập viện.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại báo có tin nhắn của Goo Jun Pyo vang lên. Goo Jun Pyo mở ra coi một lúc, sau đó đen mặt đưa cho những người còn lại nhìn.
[Nếu muốn bạn gái mày an toàn, thì hãy đến XXX một mình.]
Hôm nay họ vừa biết được Lee Ha Jea mang Geum Jan Di đi, bây giờ lại thấy tin nhắn này, không còn bàn cãi gì nữa, chuyện này chắc chắn do hắn làm.
Yoon Ji Hoo nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy thì đi xem, tôi cũng muốn biết, hắn có thể làm được gì.”
Cả người anh bây giờ chỉ cảm thấy phẫn nộ ngập trời, biết được người đã hại Eun Bi là ai, anh nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Danh sách chương