Tuy anh nói đây là lần đầu nhưng có lần đầu nào mà lại thô bạo như vậy chứ? Khúc Yên bị anh đâm đến đầu óc mơ hồ, cơ thể đều toát ra mồ hồi, anh cúi đầu hôn lên một bên ngực cô, bên dưới bị anh cắm, còn ngực thì bị anh mút, đến cả eo còn không được thoải mái bị anh ôm chặt lấy.

Mí mắt cô sắp mở không lên, cả ngày hôm nay cô đã mệt tới mức không còn cảm giác được gì, chân cô…vẫn còn rất đau…

Đến khi Thẩm Tây Thừa bế cô ngồi dậy, từ đằng sau sâu thúc sâu vào, xoa với ban nãy lại càng thêm sâu hơn, đôi chân cô bị quỳ đến run rẩy.

Thẩm Tây Thừa tâm tình rất tốt, nhìn cô gái nhỏ đang quay lưng với mình, bờ vai cô rất đẹp, cả cơ thể đều không có điểm nào là khuyết điểm, eo thì nhỏ nhắn, hông thì nảy nở, càng lúc trong mắt càng thêm sự điên cuồng.

Eo anh vẫn cắm rút liên tục, lần đầu tiên trong đời anh trải qua chuyện lên giường này. Vừa mới lạ lại vừa không thể dừng lại được. Thật sự anh đã biết được cái gì gọi là vị ngọt của chuyện nam nữ, vừa sung sướng lại vừa thoả mãn con thú ở bên trong.

Tốc độ ở nơi giao hợp gần như không thể nhìn thấy bằng bóng, giọng nói cô đã sớm bị anh làm cô khàn tiếng, vô lực mà nằm xuống giường.

Khúc Yên siết chặt một cái làm anh không nhịn được mà b.ắn vào bên trong cô. Cô lúc này đã sớm không còn sức lực, mệt mỏi mà để mặc Thẩm Tây Thừa ôm lấy.



Anh ôm lấy cô không phải là kết thúc, mà là…đổi tư thế khác. Khúc Yên rục đầu vào vai anh, ở dưới cô bị trướng để phát đau, ngứa ngáy lại khó chịu tới mức không chịu nổi, cô run rẩy, yếu ớt nói:’‘Dừng lại…được…rồi…’’

Mồ hôi trên người Thẩm Tây Thừa chảy xuống, càng trở nên quyến rũ chết người, xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng, cô không còn sức lực là dựa vào đó.



Anh cong môi cười:’‘Em đang nằm mơ sao? Chỉ mới qua nửa tiếng, vẫn còn thời gian năm tiếng ba mươi phút nữa.’’

Khúc Yên kinh hãi ngồi dậy nhìn anh, vật ở bên trong lại càng đâm vào sâu hơn, cô nhăn mày nhịn đau. Nói:’‘Anh bị điên à? Tôi không…’’

‘‘Em quên rồi à? Em trốn khỏi dinh thự sáu tiếng, sáu tiếng đó em phải bù đắp lại cho anh.’’

Khúc Yên lắc đầu:’‘Không.’’

Anh vờ như không nghe thấy, rũ mi nhìn xuống ngực cô, bàn tay to lớn xoa lên đó:’‘Đẹp thật.’’

Đầu ngực bị anh cắn cho sưng tấy, đầu lưỡi anh cứ hôn hết ngực rồi lại môi cô, sau đó lại hôn lên cổ cô.

Cô không còn chút sức lực nào, mí mắt càng lúc càng trở nên nặng trĩu.

Thẩm Tây Thừa đúng giờ thức dậy rời giường, nhìn cô gái đang ngủ say giấc đang nằm bên cạnh lại nhớ tới cuộc hoan ái tối hôm qua. Khoé môi anh lại cong lên thật vui vẻ.

Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi đen hôm qua của anh, da thịt trắng nõn lại mơ hồ thấy được chi chít những dấu hôn đã bắt đầu tím xanh. Nhìn cô ngủ say cũng mang đến sự mệt mỏi thấy rõ, anh đem gối lại đặt sau gáy cô, đắp chăn lại cho Khúc Yên rồi luôn giường.

Có lẽ vì quá mệt mỏi nên tới chiều Khúc Yên mới mơ màng thức dậy, vừa thức dậy thì trời đã xế chiều. Vừa động đậy cơ thể, toàn thân đã ê ẩm đau nhứt không chịu nổi, cô cảm nhận được toàn thân mình không chỗ nào là không đau, nhất là ở nơi tư mật ấy.

Trong cơn đau cô từ từ nhớ lại chuyện đêm qua, không biết cô nghĩ đến cái gì mà tủi thân cực kì, khoé mắt lại ươn ướt rồi đỏ lên.

Tiếng mở cửa chậm rãi mở ra, Thẩm Tây Thừa mở cửa bước vào trong phòng, Khúc Yên lúc này đã trùm chăn che kín hết người, anh vừa đặt đồ ăn xuống bàn lại nghe thấy tiếng khóc sụt sịt từ bên trong tấm chăn.



Anh ngẩng đầu lên nhìn phía giường, đi tới kéo tấm chăn trên người cô xuống.

Khúc Yên nước mắt rơi đầy mặt, nghiêng đầu úp nửa mặt xuống gối nằm, tay khác đặt lên ôm lấy đầu mình. Thẩm Tây Thừa ngồi xuống giường, dịu dàng vén sợi tóc trên mặt cô xuống.

Trong ánh mắt đen kịt thâm trầm anh có chút lưỡng lự, sau đó anh thận trọng hỏi cô:’‘Em đau ở đâu sao?’’

Khúc Yên kịt mũi lau dùng tay lau đi nước mắt, sau đó rất lâu mới khàn giọng đáp:’‘Ở đâu cũng đau hết, khó chịu muốn chết.’’

Thẩm Tây Thừa vuốt dọc sóng lưng cô, kéo chăn lên lại:”Còn muốn ngủ không? Còn mệt không?”

Bờ lưng cô rất mảnh, mặc trên người chiếc áo sơ mi đen của anh càng phát hoạ ra được vẻ yếu đuối lại dịu dàng ẩn chứa trong đó. Mí mắt cô nặng trĩu, cơn buồn ngủ cũng ập tới rất nhanh.

Có nhiều chuyện xảy ra cộng thêm bị anh dày vò nguyên cả một đêm làm cô ngủ rất say, thế mà đã nằm trên giường nguyên cả ngày trời để ngủ. Khúc Yên bây giờ đã không còn quá nhiều mệt mỏi, mắt mở to nhìn lên trần nhà.

Vừa nhớ lại chuyện tối qua cô vừa xấu hổ lại vừa rùng mình, cô cứ nghĩ là Thẩm Tây Thừa chỉ được cái diện ngoại đẹp trai tuấn tú thôi, ngoài ra chuyện lên giường này anh sẽ không mấy hứng thú.

Thế mà nào ngờ cô đã nhìn thấy cái bộ mặt khác hẳn vẻ đạo mạo thường ngày của anh thể hiện ra, sự trầm ổn, thuần thục và đàng hoàng đã hoàn toàn biến mất. Cô không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông lãnh đạm trên sofa kia, giống như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Sức lực đêm qua của anh rất lớn, hầu như cô thấy anh càng làm càng không mệt, đã thế còn cầm thú hơn cả cầm thú.

Cái gì mà sáu tiếng chứ, nói làm tới sáng thì cô còn tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện