Editor: Mộc An Chi

Nghe vậy, Chu Mỹ Hoa ngại ngùng cười, “Không cần đâu, chúng ta nhiều người như vậy ghé chơi, nhất định cô ấy sẽ không được tự nhiên, vẫn nên để từ từ làm quen thì tốt hơn.”

Vốn dĩ các cô ấy còn muốn thăm dò Khương Đường là kiểu người gì, không ngờ chị dâu Tề này cái gì cũng không nói.

Mọi người nhìn bóng dáng chị dâu Tề rời đi rồi quay sang nhìn nhau.

Sau một lúc lâu có người phá vỡ bầu không khí im lặng, “Chuyện này có cần nói cho bác gái Tô biết không?”

Chu Mỹ Hoa chớp mắt, “Đi thôi, cũng không biết bác gái Tô biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.”

Mấy người nói xong liền xoay người đi về một hướng khác.

***

Khương Đường băm thịt ba chỉ thành thịt vụn, xào cùng với dầu đã thơm nức mũi, lại bỏ vào nấu với cháo trắng, thịt vàng kim và gạo tuyết trắng phát sinh va chạm, hòa quyện với nhau tỏa ra mùi hương mê người.

Bách Luyện xem như kiềm chế, Thành Cương trực tiếp đứng trước nồi giương mắt trông mong, nhỏ giọng nuốt nước miếng.

Khương Đường cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót, trực tiếp múc cho cậu nhóc một chén để lên bàn ăn, “Ngồi ăn đi, cẩn thận nóng.”

Xong lại múc cho Bách Luyện, đặt ở bên cạnh Thành Cương.



Cuối cùng, ba mẹ con ăn đến chảy mồ hôi đầy đầu.

Sau khi ăn xong, cô dắt hai đứa nhỏ bắt đầu giặt quần áo của ngày hôm qua, dọn dẹp nhà ở, sửa sang mảnh đất trồng rau trong sân, chờ làm xong việc cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa.

Tiểu Lý lại tới nữa.

“Chị dâu, chị có thiếu gì cứ nói với em, em đi mua về cho chị.”

Khương Đường nghĩ nghĩ, cô nói: “Gần đây có ai bán gà con không? Còn hai miếng đất trồng rau này để không cũng vậy, nếu được, cậu mua mấy con gà con và hạt giống về đi.”

Tiểu Lý xác nhận lại với cô, “Chỉ có nhiêu đó? Chị đừng lo lắng em không có phiếu, khi nào đoàn trưởng Từ về em sẽ tìm anh ấy chi trả.”

Nghe cậu ấy nói như vậy, trong lòng Khương Đường vừa cảm động, cô hỏi: “Nếu tôi muốn vải dệt và kim chỉ, cậu cũng có cách đổi?”

Quả nhiên trên mặt Tiểu Lý hiện lên vẻ khó xử, cậu do dự một lúc lâu, Khương Đường đang muốn nói không cần miễn cưỡng, thì nghe được cậu nói: “Em sẽ cố gắng, chỉ sợ không thể đổi nhiều.”

“Thật sự?” Khương Đường vui vẻ hỏi lại, sau khi kịp phản ứng cô cảm kích nói: “Không sao, đổi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Nói xong cô lại nghĩ đến cái gì đó, tạm dừng rồi tiếp tục nói: “Đừng quên kim chỉ.”

Nếu không chỉ có vải dệt cũng uổng phí.



Sau khi Tiểu Lý đi rồi, Khương Đường cũng mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài, vừa rồi cô đã hỏi Tiểu Lý về vị trí của xưởng thực phẩm phụ, ba mẹ con thẳng tiến đến xưởng thực phẩm phụ, mua các loại gia vị cần dùng, lại mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.

Vốn dĩ cho rằng Tiểu Lý sẽ từ từ làm, không ngờ cậu lại đưa đồ vật tới vào buổi chiều.

Thành Cương cực kỳ hưng phấn khi nhìn thấy gà con, hệt như ngày mai sẽ có thịt gà ăn, lôi kéo Bách Luyện nói không ngừng: “Anh, em ăn một cái cánh gà, anh ăn một cái cánh gà.”

Trên khuôn mặt nhỏ của Bách Luyện tràn ngập nghi ngờ, “Vậy còn hai cái đùi gà thì sao?”

Vẻ mặt Thành Cương như muốn nói sao anh lại ngốc như vậy, “Đùi gà cho cha mẹ ăn.”

Khương Đường kinh ngạc hơi nhướng mày, không ngờ nhóc con chỉ mới nhỏ xíu đã biết sắp xếp chu toàn.

Nhưng thật ra Bách Luyện sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu áy náy nhìn phía Khương Đường, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Cậu bé quên mất phần cha mẹ.

Khương Đường sờ sờ đầu cậu, “Không sao, bây giờ Bách Luyện còn nhỏ, vẫn chưa suy nghĩ chu toàn, chờ con lớn hơn là được.”

Thành Cương ưỡn bộ ngực nhỏ, tự hào nói: “Thành Cương trưởng thành!”

Khương Đường tức khắc bật cười.

Bách Luyện yên lặng nhìn cô, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Mẹ ơi, mẹ còn biến trở về nữa không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện