Editor: Mộc An Chi
Khương Đường ngẩn người, hiểu ra cậu bé đang nói cái gì, nụ cười trên mặt dần biến mất, tim đập chậm mất hai nhịp, cô thử hỏi lại: “Con đang nói gì vậy?”
Bách Luyện cúi đầu, không dám nhìn mặt cô, đôi tay đặt ở trước người, bất an xoắn ngón tay, giọng cậu bé uể oải, nhỏ giọng nói: “Mẹ có biến trở về mẹ trước kia không?”
Khương Đường chấn động, cô ngơ ngác nhìn Bách Luyện, lại quay đầu nhìn Thành Cương, muốn nói chuyện lại không biết nói gì.
Cô chưa bao giờ che giấu sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ trước mặt hai đứa nhỏ, chỉ là bởi vì cảm thấy hai đứa vẫn còn nhỏ, đang ở độ tuổi không hiểu gì.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới Bách Luyện trưởng thành sớm, mẫn cảm đối với rất nhiều chuyện.
Thành Cương cảm nhận được không khí thay đổi, khuôn mặt nhỏ hơi bất an, nhóc nghi ngờ nói: “Anh, mẹ, hai người sao vậy?”
Khương Đường lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu nhóc, ngay sau đó nhìn về phía Bách Luyện, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Bách Luyện, về sau mẹ sẽ như bây giờ, con giữ bí mật giúp mẹ được không?”
Bách Luyện đột nhiên ngẩng đầu, thật cẩn thận hỏi: “Thật ạ? Mẹ thật sự sẽ luôn như hiện tại sao?”
Khương Đường gật đầu, “Mẹ bảo đảm! Bách Luyện cũng phải đồng ý với mẹ, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói với bất kỳ ai hết được chứ?”
Đôi mắt Bách Luyện sáng lấp lánh, không ngừng gật đầu, lớn tiếng bảo đảm: “Con đồng ý với mẹ!”
Mẹ và anh trai có bí mật nhỏ! Thành Cương cực kỳ sốt ruột, cậu nhóc dẩu miệng không vui, “Hai người không chơi với con.”
Khương Đường vui vẻ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nhóc, “Ai nói không chơi với con, mẹ và anh trai con đã hứa với nhau, chờ gà con trưởng thành sẽ cho con ăn một cái đùi gà.”
Thành Cương kinh hỉ cười, “Được ạ!”
Ngày hôm sau, Khương Đường không đi ra ngoài mà ở trong nhà may đồ.
Quần áo trên người cô và hai đứa nhỏ toàn là mảnh vá, Tiểu Lý tìm về rất nhiều vải dệt, đủ làm hai bộ cho một người.
Đầu tiên Khương Đường dùng vải dệt màu xám may một cái áo sơmi cho mình, có một điểm khác nhỏ so với áo sơmi của thời đại này.
Vị trí ngay eo sẽ hơi bóp vào, khi mặc sẽ không quá rộng rãi, ngược lại có vẻ cô vừa nhanh nhẹn vừa mới lạ.
Đến quần, cô cũng biến đổi một chút, mặc vào chân sẽ trông vừa dài vừa thẳng.
Cô làm quần áo cho hai đứa nhỏ theo phong cách cổ điển, vạt áo ở chính giữa mở ra, khuy áo được may từ vải, nút thắt trực tiếp dùng mảnh vải thắt, thậm chí cô còn dùng vải vụn cắt ra hai chữ “Hoa Quốc”, may ở trước ngực.
Khương Đường làm quần áo của ba mẹ con suốt ba ngày, làm đến bả vai đau nhức, đôi mắt cũng rất mỏi mệt.
May là hiệu quả không tồi, sau khi Bách Luyện Thành Cương mặc quần áo mới lập tức trở nên tràn đầy tinh thần, thậm chí nhìn còn phong cách tây hơn các đứa trẻ khác trong khu gia đình quân nhân.
Chuyện này khiến Thành Cương vô cùng đắc ý, chỉ mất hai ngày đã chơi cùng với các bạn nhỏ trong khu gia đình quân nhân.
Nháy mắt Khương Đường đã đến quân đội của biên thành được năm ngày.
Ngày thứ sáu cô dậy sớm sửa sang lại mảnh đất trồng rau, nhân lúc nhiệt độ không khí vẫn chưa lên cao, tranh thủ gieo các loại hạt giống mà cô muốn trồng.
Vừa làm xong thì cô thấy trong sân có nhiều thêm một bóng dáng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Bóng dáng này cao lớn đĩnh đạc, im lặng không tiếng động, Khương Đường bị dọa đến run rẩy. Tập trung nhìn vào người đàn ông mặc quân trang, làn da tuy rằng hơi đen nhưng ngũ quan tuấn lãng, cực kỳ quen mắt.
Khương Đường ngẩn người, hiểu ra cậu bé đang nói cái gì, nụ cười trên mặt dần biến mất, tim đập chậm mất hai nhịp, cô thử hỏi lại: “Con đang nói gì vậy?”
Bách Luyện cúi đầu, không dám nhìn mặt cô, đôi tay đặt ở trước người, bất an xoắn ngón tay, giọng cậu bé uể oải, nhỏ giọng nói: “Mẹ có biến trở về mẹ trước kia không?”
Khương Đường chấn động, cô ngơ ngác nhìn Bách Luyện, lại quay đầu nhìn Thành Cương, muốn nói chuyện lại không biết nói gì.
Cô chưa bao giờ che giấu sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ trước mặt hai đứa nhỏ, chỉ là bởi vì cảm thấy hai đứa vẫn còn nhỏ, đang ở độ tuổi không hiểu gì.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới Bách Luyện trưởng thành sớm, mẫn cảm đối với rất nhiều chuyện.
Thành Cương cảm nhận được không khí thay đổi, khuôn mặt nhỏ hơi bất an, nhóc nghi ngờ nói: “Anh, mẹ, hai người sao vậy?”
Khương Đường lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu nhóc, ngay sau đó nhìn về phía Bách Luyện, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Bách Luyện, về sau mẹ sẽ như bây giờ, con giữ bí mật giúp mẹ được không?”
Bách Luyện đột nhiên ngẩng đầu, thật cẩn thận hỏi: “Thật ạ? Mẹ thật sự sẽ luôn như hiện tại sao?”
Khương Đường gật đầu, “Mẹ bảo đảm! Bách Luyện cũng phải đồng ý với mẹ, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói với bất kỳ ai hết được chứ?”
Đôi mắt Bách Luyện sáng lấp lánh, không ngừng gật đầu, lớn tiếng bảo đảm: “Con đồng ý với mẹ!”
Mẹ và anh trai có bí mật nhỏ! Thành Cương cực kỳ sốt ruột, cậu nhóc dẩu miệng không vui, “Hai người không chơi với con.”
Khương Đường vui vẻ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nhóc, “Ai nói không chơi với con, mẹ và anh trai con đã hứa với nhau, chờ gà con trưởng thành sẽ cho con ăn một cái đùi gà.”
Thành Cương kinh hỉ cười, “Được ạ!”
Ngày hôm sau, Khương Đường không đi ra ngoài mà ở trong nhà may đồ.
Quần áo trên người cô và hai đứa nhỏ toàn là mảnh vá, Tiểu Lý tìm về rất nhiều vải dệt, đủ làm hai bộ cho một người.
Đầu tiên Khương Đường dùng vải dệt màu xám may một cái áo sơmi cho mình, có một điểm khác nhỏ so với áo sơmi của thời đại này.
Vị trí ngay eo sẽ hơi bóp vào, khi mặc sẽ không quá rộng rãi, ngược lại có vẻ cô vừa nhanh nhẹn vừa mới lạ.
Đến quần, cô cũng biến đổi một chút, mặc vào chân sẽ trông vừa dài vừa thẳng.
Cô làm quần áo cho hai đứa nhỏ theo phong cách cổ điển, vạt áo ở chính giữa mở ra, khuy áo được may từ vải, nút thắt trực tiếp dùng mảnh vải thắt, thậm chí cô còn dùng vải vụn cắt ra hai chữ “Hoa Quốc”, may ở trước ngực.
Khương Đường làm quần áo của ba mẹ con suốt ba ngày, làm đến bả vai đau nhức, đôi mắt cũng rất mỏi mệt.
May là hiệu quả không tồi, sau khi Bách Luyện Thành Cương mặc quần áo mới lập tức trở nên tràn đầy tinh thần, thậm chí nhìn còn phong cách tây hơn các đứa trẻ khác trong khu gia đình quân nhân.
Chuyện này khiến Thành Cương vô cùng đắc ý, chỉ mất hai ngày đã chơi cùng với các bạn nhỏ trong khu gia đình quân nhân.
Nháy mắt Khương Đường đã đến quân đội của biên thành được năm ngày.
Ngày thứ sáu cô dậy sớm sửa sang lại mảnh đất trồng rau, nhân lúc nhiệt độ không khí vẫn chưa lên cao, tranh thủ gieo các loại hạt giống mà cô muốn trồng.
Vừa làm xong thì cô thấy trong sân có nhiều thêm một bóng dáng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Bóng dáng này cao lớn đĩnh đạc, im lặng không tiếng động, Khương Đường bị dọa đến run rẩy. Tập trung nhìn vào người đàn ông mặc quân trang, làn da tuy rằng hơi đen nhưng ngũ quan tuấn lãng, cực kỳ quen mắt.
Danh sách chương