Editor: Mộc An Chi
Nếu không phải không nên để quá nhiều người biết tới chuyện này, bà ấy cũng không muốn tìm một người chưa thấy qua sóng gió gì đâu.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, kết quả ngược lại là Khương Đường kính mẫn không tạ, dáng vẻ không muốn tham dự vào.
Bác gái Tô nhíu mày, nhớ tới mấy ngày nay Từ Vọng Quy hỏi thăm chuyện công việc, bà ấy thử nói: “Nếu giải quyết được chuyện này, cơ hội công việc sẽ lớn hơn.”
Khương Đường hơi động lòng, “Xung quanh quân đội của chúng ta, có vị trí trống ạ?”
Bác gái Tô nhướng mày, nghiêm túc nói: “Nếu chuyện này là thật, cháu sẽ lập công lớn, sao lại không cho cháu được một công việc chứ?”
Khương Đường thừa nhận, cô động lòng, siêu siêu động lòng.
Cô bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường này.
Khương Đường hỏi: “Mọi người định làm thế nào?”
Bác gái Tô thấy cô đồng ý, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vừa lòng, “Vẫn đang thương lượng, chưa có ý tưởng cụ thể. Nếu cháu có ý tưởng, cũng có thể nói thử.”
Khương Đường hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, “Đúng là cháu có một ý tưởng.”
Giữa trưa.
Từ Vọng Quy trở về, Khương Đường nói với anh chuyện bác gái Tô tới nhà.
Từ Vọng Quy nói: “Ừ, bọn tôi không tiện nhúng tay vào chuyện này, các cô nhìn rồi xử lý. Cô yên tâm, tôi sẽ để Tiểu Lý đi theo các cô.”
Khương Đường nói: “Tôi muốn mang Bách Luyện và Thành Cương đi cùng.”
“Tùy cô.” Từ Vọng Quy vừa ăn vừa nói: “Tự cô tính toán là được.”
Khương Đường liếc anh một cái, “Người không biết còn tưởng rằng Bách Luyện ,Thành Cương không phải con ruột của anh đó, cũng không hỏi xem tôi muốn dẫn bọn nó đi làm gì. Anh yên tâm như vậy à?”
Từ Vọng Quy trực tiếp bị sặc, anh phản ứng nhanh xoay người đi, không ngừng ho khan.
Bách Luyện thấy thế, nhanh chóng rót một ly nước, đưa cho anh.
Từ Vọng Quy uống một ngụm nước, đè nén cơn ho khan, lúc này mới xoay người nhìn Khương Đường, tức muốn hộc máu chỉ vào cô nói: “Cô đừng đột nhiên nói mấy câu ngoài ý muốn như vậy được không? Đặc biệt vào lúc tôi đang ăn.”
Khương Đường vô tội, “Tôi có nói gì đâu, ngược lại là anh phản ứng quá mức thì có.”
Từ Vọng Quy che ngực, một bộ bị cô chọc tức đến đau ngực, “Cô chỉ giỏi chọc tức tôi!”
Thành Cương đỡ trán, “Hai người yên tĩnh ăn cơm được không, đừng cãi nhau nữa.”
“Ăn cơm của con đi.” Từ Vọng Quy búng trán cậu nhóc, “Chuyện của người lớn, con nít như con đừng quản nhiều.”
Thành Cương ăn đau, nhíu mày bất mãn nói: “Mặc kệ thì mặc kệ!”
Từ Vọng Quy lập tức hiếm khi nhìn nhóc con, “Giờ con còn biết dỗi cha? Ai dạy con.”
Mấy ngày trước nhìn thấy anh còn giống mèo thấy chuột, bây giờ lại học được cách giận dỗi anh.
Thành Cương sợ bị búng trán, chỉ hừ hừ hai tiếng, không trả lời.
Từ Vọng Quy cười nhạo một tiếng, không muốn so đo với cậu nhóc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Đường dắt Bách Luyện ,Thành Cương và bác gái Tô cùng nhau ra ngoài.
Tiểu Lý không đi cùng các cô, chỉ theo ở xa xa phía sau.
Sau khi tới đại đội Hồng Kỳ, Khương Đường ngồi xổm xuống, nhìn về phía Bách Luyện và Thành Cương, “Nhớ những gì mẹ nói với hai đứa không?”
Hai đứa nhỏ gật đầu, “Nhớ ạ.”
“Giỏi quá.”
Nếu không phải không nên để quá nhiều người biết tới chuyện này, bà ấy cũng không muốn tìm một người chưa thấy qua sóng gió gì đâu.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, kết quả ngược lại là Khương Đường kính mẫn không tạ, dáng vẻ không muốn tham dự vào.
Bác gái Tô nhíu mày, nhớ tới mấy ngày nay Từ Vọng Quy hỏi thăm chuyện công việc, bà ấy thử nói: “Nếu giải quyết được chuyện này, cơ hội công việc sẽ lớn hơn.”
Khương Đường hơi động lòng, “Xung quanh quân đội của chúng ta, có vị trí trống ạ?”
Bác gái Tô nhướng mày, nghiêm túc nói: “Nếu chuyện này là thật, cháu sẽ lập công lớn, sao lại không cho cháu được một công việc chứ?”
Khương Đường thừa nhận, cô động lòng, siêu siêu động lòng.
Cô bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường này.
Khương Đường hỏi: “Mọi người định làm thế nào?”
Bác gái Tô thấy cô đồng ý, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vừa lòng, “Vẫn đang thương lượng, chưa có ý tưởng cụ thể. Nếu cháu có ý tưởng, cũng có thể nói thử.”
Khương Đường hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, “Đúng là cháu có một ý tưởng.”
Giữa trưa.
Từ Vọng Quy trở về, Khương Đường nói với anh chuyện bác gái Tô tới nhà.
Từ Vọng Quy nói: “Ừ, bọn tôi không tiện nhúng tay vào chuyện này, các cô nhìn rồi xử lý. Cô yên tâm, tôi sẽ để Tiểu Lý đi theo các cô.”
Khương Đường nói: “Tôi muốn mang Bách Luyện và Thành Cương đi cùng.”
“Tùy cô.” Từ Vọng Quy vừa ăn vừa nói: “Tự cô tính toán là được.”
Khương Đường liếc anh một cái, “Người không biết còn tưởng rằng Bách Luyện ,Thành Cương không phải con ruột của anh đó, cũng không hỏi xem tôi muốn dẫn bọn nó đi làm gì. Anh yên tâm như vậy à?”
Từ Vọng Quy trực tiếp bị sặc, anh phản ứng nhanh xoay người đi, không ngừng ho khan.
Bách Luyện thấy thế, nhanh chóng rót một ly nước, đưa cho anh.
Từ Vọng Quy uống một ngụm nước, đè nén cơn ho khan, lúc này mới xoay người nhìn Khương Đường, tức muốn hộc máu chỉ vào cô nói: “Cô đừng đột nhiên nói mấy câu ngoài ý muốn như vậy được không? Đặc biệt vào lúc tôi đang ăn.”
Khương Đường vô tội, “Tôi có nói gì đâu, ngược lại là anh phản ứng quá mức thì có.”
Từ Vọng Quy che ngực, một bộ bị cô chọc tức đến đau ngực, “Cô chỉ giỏi chọc tức tôi!”
Thành Cương đỡ trán, “Hai người yên tĩnh ăn cơm được không, đừng cãi nhau nữa.”
“Ăn cơm của con đi.” Từ Vọng Quy búng trán cậu nhóc, “Chuyện của người lớn, con nít như con đừng quản nhiều.”
Thành Cương ăn đau, nhíu mày bất mãn nói: “Mặc kệ thì mặc kệ!”
Từ Vọng Quy lập tức hiếm khi nhìn nhóc con, “Giờ con còn biết dỗi cha? Ai dạy con.”
Mấy ngày trước nhìn thấy anh còn giống mèo thấy chuột, bây giờ lại học được cách giận dỗi anh.
Thành Cương sợ bị búng trán, chỉ hừ hừ hai tiếng, không trả lời.
Từ Vọng Quy cười nhạo một tiếng, không muốn so đo với cậu nhóc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Đường dắt Bách Luyện ,Thành Cương và bác gái Tô cùng nhau ra ngoài.
Tiểu Lý không đi cùng các cô, chỉ theo ở xa xa phía sau.
Sau khi tới đại đội Hồng Kỳ, Khương Đường ngồi xổm xuống, nhìn về phía Bách Luyện và Thành Cương, “Nhớ những gì mẹ nói với hai đứa không?”
Hai đứa nhỏ gật đầu, “Nhớ ạ.”
“Giỏi quá.”
Danh sách chương