Editor: Mộc An Chi

Một lát sau, Từ Vọng Quy đột nhiên nhớ tới chính sự, anh nhìn Khương Đường, “Đồng chí Khương Đường, không thể không nói trực giác của cô rất chính xác, chính ủy sắp xếp người đi tra xét, quả thật nhà họ Trần có chỗ không thích hợp.”

Khương Đường kinh ngạc nhìn anh, “Có kết quả rồi?”

“Vẫn chưa, trước mắt chỉ mới hỏi thăm người trong đội sản xuất, nhanh như vậy sao có kết quả được.”

“À.”

Từ Vọng Quy đổ nước trong chậu, thay nước sạch, vừa rửa chén thêm lần nữa, vừa tò mò hỏi: “Sao cô nhận ra bà lão nhà họ Trần kỳ lạ?”

Khương Đường tưới một muỗng nước cuối cùng, “Trực giác.”

Từ Vọng Quy cười nhạo một tiếng.

Thấy anh không tin, Khương Đường hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua anh, “Cái này gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ, chẳng lẽ vợ trước của anh chưa từng nói với anh à?”

Một câu này ý muốn thử.

Từ Vọng Quy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, “Cô nhắc đến cô ấy làm gì?”

Khương Đường hơi mỉm cười, vẻ mặt chân thành tha thiết, “Đầu tiên tôi muốn biết vể tình địch của mình, tiếp đó tôi cũng muốn biết mình đang nuôi con giúp người phụ nữ như thế nào.”



Từ Vọng Quy hàm hồ nói: “Người cũng đã không còn, hiểu biết cũng vô dụng.”

Khương Đường nheo nheo mắt, thâm sâu nhìn anh, “Đồng chí Từ Vọng Quy, anh đang gạt tôi!”

Giọng điệu của cô rất khẳng định.

Hô hấp Từ Vọng Quy hơi cứng lại, anh không chút do dự phủ nhận, “Không có!”

Khương Đường nhướng mày, không tỏ ý kiến, giọng cô lành lạnh nói: “Vậy anh che giấu cho tốt, đừng để tôi bắt được nhược điểm của anh.”

Từ Vọng Quy không nhìn cô, “Tôi không biết cô đang nói cái gì nữa.”

Nói rồi động tác nhanh nhẹn cầm chén đũa vào phòng bếp.

Khương Đường: ……

Ngày hôm sau, sau khi Từ Vọng Quy đi nơi đóng quân, nhà họ Từ chào đón một người không ngờ dến.

Vợ của sư trưởng Tô bác gái Tô.

Khương Đường tới quân đội Biên thành đã lâu, vẫn luôn nghe về bà ấy qua lời người khác nói, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.



Bác gái Tô không cao lắm, trông có vẻ cũng không khó ở chung như Chu Mỹ Hoa hình dung.

Trên mặt bà ấy mang ý cười, có vẻ rất thân thiện dễ gần.

Đương nhiên, đó chỉ là bên ngoài, cụ thể bà ấy là người như thế nào, vẫn phải chờ nói chuyện ở chung mới biết được.

Bác gái Tô không lằng nhằng nhiều chuyện mà vừa vào nhà đã vào thẳng chủ đề, “Tiểu Khương, Tiểu Từ đã nói với lão Tô nhà bác chuyện ở đại đội Hồng Kỳ, có điều bọn họ không tiện can thiệp vào vấn đề của người dân nơi đây, cho nên cháu biết gì có thể nói với bác.”

Khương Đường: ……

Không ngờ chuyện này vòng tới vòng lui, lại vòng về trên người cô.

Khương Đường cũng không muốn quản quá nhiều, cô khó xử nói: “Bác à, thật ra cháu cũng không rõ lắm, cho nên mới muốn để Từ Vọng Quy đi tra thử xem, hôm qua cháu nghe anh ấy nói đã phái người đi tra xét.”

Bác gái Tô thở dài, “Bọn họ không hợp quản, cũng không tiện quản. Huống hồ nếu chuyện này là thật, cháu nhẫn tâm mặc kệ sao?”

Khương Đường không hề dao động, cũng không phải thật sự không có ai, dù về tư lịch hay tài cán, đều không tới lượt cô quản mới đúng.

Bác gái Tô thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó bà ấy từng nghe Chu Mỹ Hoa nói, vợ của đoàn trưởng Từ đến từ nông thôn.

Theo lý thuyết nếu biết mình được giao trọng trách, hẳn phải rất vui sướng, dù sao đó cũng là được tổ chức tán thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện