Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

Hai người đi hồi lâu, Tần Phiên Phiên ợ hơi một cái mới xem như miễn cưỡng ngừng lại.

Trong lúc đó Tiêu Nghiêu bị nàng dùng đủ thể loại, nào là bóp nào là cắn, đương nhiên sức lực của nàng cũng không mạnh bao nhiêu cả, chỉ là đùa giỡn.

Mỗi lần thời điểm nàng đổi một phương thức đánh hắn, thì tiếng cười của nam nhân càng lớn hơn một chút, chọc cho đám người kia nhao nhao suy đoán.

Trương Hiển Năng ở sau lưng bọn họ, dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi, hai vị chủ tử này đoán chừng đã lớn mà còn ngốc nghếch, khẳng định có vô số người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Rõ ràng Hoàng thượng là kẻ thích bị ngược đãi mà, Hoàng hậu nương nương càng đánh hắn thì hắn càng cao hứng.

Cuối cùng Tần Phiên Phiên không nấc cụt nữa, cả người đều chìm đắm trong cảm giác vui vẻ như trút được gánh nặng.

Một đoàn người thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, hai người Đế Hậu rốt cuộc cũng dẹp đường trở về doanh trướng.

Thật tình không biết không ít người trong doanh trướng đã vụng trộm thảo luận, mấy vị ngự sử tính tình cứng nhắc đã ở trước mặt phu nhân nhà mình la ầm lên.

"Còn có thể thống gì nữa, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà Hoàng hậu nương nương cũng dám động thủ đánh Hoàng thượng? Đây có phải bị làm hư rồi hay không, quy củ của lão tổ tông đi đâu rồi? Long thể Hoàng thượng quý giá như vậy lẽ nào muốn đánh thì đánh? Người là đứng đầu Đại Diệp triều chấp chính..."

Đặc biệt là Trương Ngự sử, càng ở trong doanh trướng đi tới tới lui lui, trong miệng cứ một mực lẩm bẩm bất mãn.

Ông chau mày, vốn dĩ khuôn mặt đã nghiêm túc, càng lộ thêm vẻ thâm trầm sâu hơn.

Trương phu nhân ngồi yên một bên nhìn xem ông cứ đi tới đi lui phát tiết, chờ ông đi được vài vòng, Trương phu nhân mới lên tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương rõ ràng là một nữ tử một tay trói gà không chặt, có thể đánh đau được bao nhiêu. Huống hồ ông còn không thấy Hoàng thượng bị đánh mà còn vui vẻ như vậy sao? Đây chính là niềm vui thú giữa hai phu thê nhà người ta, cho dù bọn họ là Đế Hậu chí cao vô thượng, việc kia cũng là chuyện giữa phu thê lẫn nhau, bình thường phu thê đều có bí mật nhỏ giữa hai người, vì sao bọn họ không thể có?"

Mấy câu nói này của Trương phu nhân nói đúng không chút khách khí nào, đương nhiên bà nhàn rỗi ngồi trên ghế, trong tay còn bưng một chén trà thơm, muốn hiền thục bao nhiêu thì có bấy nhiêu hiền thục.

Trước khi bà chưa xuất giá, thì trong kinh đô nổi danh là tiểu thư khuê các.

Lúc trước thời điểm Trương Ngự sử không có thi đậu trạng nguyên, thì vẫn là một tiểu tử nghèo, về sau bái Toà sư mới cưới được nữ nhi của Toà sư, chính là Trương phu nhân bây giờ.

Hai phu thê đã thành thân nhiều năm như vậy không có cãi nhau đỏ mặt lần nào, dù là tính tình của Trương Ngự sự lâu lâu có chút bệnh vặt, nhưng Trương phu nhân vẫn là một nữ nhân cực kỳ thông minh.

Phu quân cả ngày xụ mặt, thì bà chính là ngón tay mềm.

Phu quân có làm cái gì quá mức, bà cũng có thể tìm cách tô sửa lại, sau khi trở về trong âm thầm còn có thể đem Trương Ngự sử khuyên nhủ lại.

Đạo dạy phu quân của bà rất lợi hại.

Trương Ngự sự bị chặn lại đến có chút không nói ra lời, nhưng lại vẫn không cam tâm, vẫn như cũ duỗi cổ ra nói: "Vậy cũng không thể đánh Hoàng thượng mà. Hơn nữa còn có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng ta cũng không thể chú ý một chút ảnh hưởng sao? Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nên làm mẫu mực để làm chuẩn cho nữ tử của Đại Diệp, nếu như những nữ tử khác đều học giống như nàng ta, thì còn ra cái thể thống gì nữa? Không biết rối loạn nội bộ, không biết xấu hổ, không biết thẹn."

Hắn bởi vì ngữ khí vội vàng xao động, mấy câu cuối cùng nói đến có chút hơi nóng.

Trương phu nhân ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông, Trương Ngự sử tránh đi tầm mắt của bà, vẫn thầm bất mãn như cũ nói: "Bà nhìn ta như vậy làm cái gì? Chờ ngày mai nhìn một cái thử, những đồng liêu kia có phải có cùng một ý nghĩ như ta hay không."

Bà khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Đế Hậu hai người đi tản bộ, vốn dĩ cũng không mang theo nhiều cung nhân, cũng chỉ là xa xa đứng sau lưng bọn họ. Người ta rõ ràng muốn chính là thế giới hai người, là những người như các ngươi vụng trộm chạy tới nhìn, kết quả còn mắng người ta không biết xấu hổ không biết thẹn. Nếu tổ sư gia biết, các ngươi học được bản lĩnh làm loạn công kích người khác, đoán chừng cũng phải từ dưới nền đất nhảy ra, vách quan tài cũng không giữ được."

Trương Ngự sử nghe bà nói như vậy, sắc mặt lại trở nên khó coi mấy phần, may mà giọng nói chuyện của Trương phu nhân tương đối ôn nhu, nếu như cũng cãi ngang thì xem chừng Trương Ngự sử muốn trở mặt với bà cãi vã ngay tại chỗ.

Ông há hốc mồm muốn nói gì đó, kết quả thấy Trương phu nhân đem chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, trực tiếp đứng dậy đi tới bên cạnh ông.

Trương Ngự sử nhìn thấy phu nhân bỗng nhiên xích lại gần, lập tức có chút phát sợ, lui về sau một bước hỏi: "Bà làm gì đấy?"

Kết quả thấy Trương phu nhân bỗng nhiên đưa tay vỗ một cái lên mu bàn tay của ông, sau đó lại nhẹ nhàng bóp tay ông một chút.

Nhất thời Trương Ngự sử ngây ngẩn cả người, không biết bà đây là muốn làm cái gì, cứng đờ một chút cử động nhỏ cũng không dám.

"Phu nhân bà làm gì vậy?" Ông ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu ôn nhu nhất đời này hỏi.

"Đánh ông đấy, đau không?" Trương phu nhân cong môi cười cười nhìn về phía ông, vừa nói vừa nâng một cái tay khác bên cạnh lên, đem tóc mai ở trên trán vuốt vào bên tai.

Trương Ngự sử vô ý thức lắc đầu, phu nhân của ông là nữ nhân ôn nhu hào phóng nhất trên đời này, làm sao có thể đánh ông đau được? Huống hồ bây giờ Trương phu nhân điềm tĩnh dịu dàng như thế, hoàn toàn ở trong trạng thái ôn nhu nhẹ nhàng, giác quan quanh người đều trở nên chậm lại không ít, chỉ muốn tranh thủ chìm đắm bên trong cảm giác ôn nhu này.

"Không đau a, nếu bà không nói đánh ta, thì ta còn tưởng bà đang giúp ta gãi ngứa đấy." Ông vô ý thức tiếp một câu.

Kết quả thấy nụ cười trên mặt Trương phu nhân càng đậm, bên trong ánh mắt còn mang theo vài phần thần sắc giảo hoạt.

"Phu quân, Hoàng thượng cũng nghĩ giống như ông vậy đó. Ông nhìn một chút xem đây chính là niềm vui thú giữa phu thê. Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu đánh hắn, bóp hắn đều là gãi ngứa ngứa thôi, đang cùng hắn vui đùa. Mà Hoàng thượng giống như ông vậy, nguyện ý dung túng thê tử của mình vui đùa. Chẳng qua Hoàng thượng thành thạo điêu luyện cười ha ha, mà ông là một cọc gỗ chỉ biết ngẩn người nhìn ta mà thôi. Tình cảm Đế Hậu hòa thuận là một chuyện tốt, huống hồ Tần gia trải qua chuyện lần trước của Cảnh Vương phi thì đã trung thực không ít. Quốc trượng gia có tính tình như nào thì hẳn là ông so với ta rõ ràng hơn."

Trương phu nhân đem tình lý đều đặt chung chỗ nói với ông, nói êm tai, giọng nói vẫn ôn nhu như trước, tựa hồ muốn xương cốt của người khác đều hóa thành mềm mại.

"Tần gia không có khả năng đùa giỡn mưu quyền, nhà hắn cũng không có mặt mũi đùa giỡn. Đế Hậu hòa thuận, Hoàng thượng thiên sủng Hoàng hậu, địa vị Hoàng hậu vững chắc, tự nhiên hậu cung an ổn. Nàng còn có Đại Hoàng tử bên người, Hoàng thượng không có để tâm đến hậu cung, giống như chuyện hậu trạch của ông vậy. Nam nhân đem một bầu nhiệt huyết đều đặt trên triều đình, vì Đại Diệp triều càng thêm vui vẻ phồn vinh mà cố gắng, ông cứ tận trung với Hoàng thượng, ngày sau nhiều nhất là hướng dẫn Đại Hoàng tử, còn có cái gì có thể ưu sầu?"

Bà vừa nói vừa nghiêng đầu cười với ông một cái, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn nhu, thậm chí còn nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay của ông, trong động tác mang theo mười phần ý vị trấn an.

"Còn có cảm thấy Hoàng thượng có chỗ nào không tốt, người ta chỉ là đau xót thê tử mà thôi, liên quan gì đến chuyện của ông rồi? Ông cảm thấy vướng bận, ông trở lại nên thương thương thê tử của ông thì hơn."

Trương phu nhân bắt đầu đùa, ngược lại Trương Ngự sử cảm thấy trong lòng buông lỏng, lông mày vốn dĩ chăm chú nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Lúc trước ông giống như đi thẳng vào trong ngõ cụt, bây giờ ngược lại có chút cảm giác hiểu ra, để lòng dạ của ông cũng trở nên mở rộng.

"Đa tạ phu nhân chỉ giáo." Ông lập tức thở dài chắp hai tay phi thương cung kính hướng bà thi lễ một cái.

Trương phu nhân lập tức đáp lễ lại với ông, hành động ở giữa phi thương tiêu chuẩn, tự nhiên hào phóng lại cảnh đẹp ý vui.

"Phu nhân có một câu nói sai, thời điểm cùng thê tử vui đùa, Hoàng thượng sẽ chỉ cười ha ha. Mà lão phu thì đang nghĩ, đêm nay ngày tốt cảnh đẹp làm sao há lại bỏ lỡ chứ?"

Trương Ngự sử nhẹ nhàng kéo tay Trương phu nhân lại, liền vừa tình cảm vừa muốn làm vẻ nho nhã.

Trương phu nhân lập tức cười ra tiếng, đều là lão phu lão thê, Trương Ngự sử mỗi lần vẫn ngượng ngùng như vậy, làm ra vẻ nho nhã.

----

Trong doanh trướng của Đế Hậu, Tần Phiên Phiêm cầm một chén canh tuyết lê chậm rãi ung dung uống vào.

Sau khi không ợ hơi nữa, cảm giác toàn bộ thế giới này đều trở nên tuơi đẹp.

"Hôm nay thần thiếp nghe nói Hoàng thượng bởi vì một con bạch hồ mà cùng Cảnh vương có xung đột nhỏ?"

Tần Phiên Phiên chậm rãi ung dung nhấp hai hớp canh ngọt, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái phiêu phiêu dục tiên, đương nhiên chuyện chính còn muốn nói tới.

"Phải, hắn đang đuổi theo một con bạch hồ, vừa vặn chạy đến trước mặt trẫm, mũi tên của hắn kém chút nữa bắn trúng Trương Thành." Lúc Tiêu Nghiêu nhắc đến chuyện này, con mắt nhẹ nhàng nheo lại, hiển nhiên đối với chuyện xảy ra vào ban này vẫn mang theo vài ý bất mãn.

Tần Phiên Phiên lông mày dựt dựt, thấp giọng nói: "Hôm nay ban ngày Cảnh Vương phi cũng tới tìm ta. Nàng ta nói một chút chuyện, nói ta chớ đắc ý, nói về sau Hoàng thượng không cần thần thiếp nữa, khẳng định sẽ dùng mọi cách để uy hiếp, bức ta rời khỏi vị trí Hoàng hậu, khiến phải tự nguyện nhường lại."

Tiêu Nghiêu lâm vào một mảnh trầm tư, trong doanh trướng liền trở nên yên tĩnh như chết.

Hắn có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Tại sao nàng ta lại nói trẫm sử dụng mưu kế bức nàng thoái vị chứ? Quả thực không hiểu được, đây rõ ràng ly gián tình cảm của ta và nàng. Đã nhiều năm như vậy, con mắt của nàng ta còn chưa chữa khỏi, một mực bị mù mà. Không có nhìn thấy trẫm và nàng như keo sơn, đang lúc tốt đẹp nhất nha, còn ở chỗ này nói hươu nói vượn."

Lời nói này của Hoàng thượng cũng đủ sắc bén, khó trách mỗi lần lên triều đình lúc Hoàng thượng nổi giận những vị triều thần kia đều cảm thấy khó mà chống đỡ, việc trào phúng này lây đến Tần Kiêu, quả nhiên không lưu tình chút nào.

Tần Phiên Phiên không khỏi cười ra tiếng, bất đắc dĩ nói: "Còn có thể có chuyện gì, liền nói lúc trước nàng ta bị những nữ nhân trong Vương phủ kia lừa gạt, đi tìm Cảnh vương, trên thực tế là có ẩn tình khác. Ở trong đó còn có chàng trợ giúp. Tuy nói nàng ta đã bị ta chặn lời nói lại, nhưng vẫn kiên định cho rằng về sau chàng sẽ đối xử như vậy với ta."

Tiêu Nghiêu bĩu môi một cái, trên mặt lộ ra mấy phần biểu tình bất mãn, trầm giọng nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra vẫn là chuyện ngày xưa xửa. Nhiều năm như vậy rồi nàng ta sống cũng vô dụng quá mà, không có chuyện gì nói nên mới lôi chuyện cũ ra sao? Quay tới quay lui chỉ những chuyện này. Năm đó sau khi nàng ta bị lừa không bao lâu thì trẫm liền biết. Đối với một thê tử đã có tâm tư suy nghĩ muốn câu dẫn nam nhân khác, vì sao trẫm muốn giữ nàng ta lại. Nàng ta đã muốn đi còn lằng nhà lằng nhằng do dự, vẫn là trẫm giúp nàng ta một chút."

Hắn nói đến đây, không khỏi cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Kỳ thật năm đó Phụ hoàng chưa từng có bất mãn gì với ta, trẫm là nhi tử ông dạy dỗ, tuy nói tính nết không giống nhau, nhưng Hoàng vị này vẫn là do ta ngồi lên. Nào đến lượt Cảnh vương chứ? Chẳng qua vì để cho Tần Kiêu quyết định, liền cùng Phụ hoàng diễn một vở kịch. Rất nhanh nàng ta đã hạ quyết tâm, tiến tới với Cảnh vương. Mà ở phương diện nữ nhân thì Cảnh vương một mực có khúc mắc với trẫm, cũng bởi vì Thư Quý phi lúc là chính thê mà hắn muốn, nên hắn cảm thấy đại thù sắp báo được, lập tức đồng ý. Hai người này liền vỗ tay ăn nhịp với nhau, đi đến chỗ Phụ hoàng ca tụng tình yêu của bọn hắn là chân ái như thế naò đấy."

Thời điểm nói lên hai chữ "Chân ái", trên mặt Tiêu Nghiêu biểu lộ trào phúng càng thêm tươi sáng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ai yêu cũng đem tình cảm của mình đặt lên hai chữ này.

Tần Phiên Phiên không khỏi run sợ, hoặc là nói Tiên hoàng cũng thật là sủng hài tử, loại chuyện này mà cũng nguyện ý phối hợp với Tiêu Nghiêu diễn kịch.

Mà hai phụ tử này cũng khôi hài quá mà, chuyện Tần Kiêu cho hắn đội nón xanh này, hắn từ vừa mới bắt đầu đã biết, còn sợ trên đầu mình chưa đủ xanh còn ra sức giúp nữa.

Về sau Tiên hoàng biết việc này, cũng không thấy mất mặt, ngược lại còn cùng hắn diễn kịch vui này.

Hai phụ tử này đúng là da mặt thật dày mà, tâm cơ lại thâm trầm.

Hoàng thượng bị đội nón xanh rồi, tuy nói sau lưng có cười hắn, nhưng phần nhiều là đồng tình với hắn.

Cửu ngũ chí tôn là một chính nhân quân tử, đem hai từ gọi là "Chân ái" mà người khác mong đợi, đổi thành người xấu không có đạo đức.

Không chỉ những vị triều thần kia, còn có tất cả mọi người trong Tần gia đều cảm thấy có lỗi với cửu ngũ chí tôn, chỉ cần giữ lại một cái mạng, chuyện gì cũng đều có thể làm giúp cho Hoàng thượng.

Đồng thời đối với Tần Phiên Phiên nguyện ý vào cung, vẫn là một trạng thái cảm tạ ân đức.

Thủ đoạn của Hoàng thượng thật sự cao minh, kết quả này chính là điều hắn muốn, nhưng hắn thủy chung đứng tại nơi cao nhất của đạo đức, nhìn Cảnh Vương và Cảnh Vương phi bị đám người thế gian chửi rủa là "Gian phu dâm phụ".

"Việc này bây giờ hai người bọn họ đồng thời có hành động, là trùng hợp hay là có âm mưu gì?" Tần Phiên Phiên cau mày hỏi một câu.

Loại trình độ ly gian cấp thấp này, quả thật nàng không thèm để vào mắt, chỉ sợ là Cảnh Vương phủ có động tác lớn gì, không phải nàng cũng sẽ không lo lắng.

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Có cái gì mà âm mưu, chỉ sợ là muốn mưu phản."

Nam nhân không khách khí chút nào nói ra câu nói này, cả người Tần Phiên Phiên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn nhìn hắn.

"Cảnh Vương đối với trẫm luôn luôn không tôn kính, hắn tranh được là tranh liền. Trước thời điểm đi săn, kiểu gì cũng sẽ cố ý đoạt con mồi với ta. Hôm này ta cũng cho hắn sẽ mang con mồi của ta đi, không ngờ tới vậy mà hắn lại tặng cho ta. Bắn mũi tên gây kinh hãi cho ngựa của Trương Thành, còn tới thỉnh tội. Mặc dù ngoài mặt thì đối với ta thuần phục, nhưng hắn không can tâm lại cũng không có ẩn dấu tốt như vậy. Sớm hay muộn cũng trừ sạch Cảnh Vương phủ."

Thời điểm Tiêu Ngiêu nói lên lời này, ngữ khí lạnh lùng, trong ánh mắt càng lộ rõ một vẻ giận dữ uy nghiêm.

Hắn lúc này hoàn toàn chính là chủ nhân của thiên hạ.

Uy thế của chân long thiên tử toàn bộ đều triển khai, căn bản nhìn không ra dáng vẻ bình thường nhu tình như nước với nàng.

Dáng vẻ này của hắn mặc dù có chút lạ lẫm, thậm chí lộ ra mấy phần lệ khí, nhưng mà Tần Phiên Phiên không có chút nào cảm thấy sợ hãi cảm ngược lại tỏng nội tâm tràng đầy mơ ước.

Dù cho cửu ngũ chí tôn độc ác thì như thế nào, cũng đều là nam nhân của nàng, chấp chưởng lấy binh mã cùng thần dân trong thiên hạ, không dung được một chút ít người phản loạn tồn tại.

Giường chi sườn há dung kẻ khác ngủ ngáy.[1]

[1] Giường chi sườn há dung kẻ khác ngủ ngáy: Một câu tục ngữ, ý cơ bản là không chấp nhận bên cạnh mình có kẻ hai lòng, kẻ phản bội.

"Nếu có gì cần thần thiếp làm, ta cũng không ngần ngại gì." Tần Phiên Phiên cũng nghiêm túc nói với hắn một câu, trong ánh mắt lộ ra mười phần kiên định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện