Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nga Quý tần

Tần Phiên Phiên lập tức ngây ngẩn, hành động này của Hoàng thượng thật đủ "tao nhã".

Nhưng rất mau nàng đã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Nghiêu, ngôi cửu ngũ luôn luôn là cao cao tại thượng, Tần Kiêu có thể bị nữ nhân khác trong Vương phủ kích thích mấy câu liền nổi lên tâm tư với nam nhân khác, chỉ cần là nam nhân nhất định sẽ ghi hận trong lòng.

"Hoàng thượng làm như vậy cũng chỉ là cho ngươi một lựa chọn. Ngươi cố tình muốn lựa chọn phản bội hắn, nếu ngươi vẫn không vứt bỏ hắn, sống vui vẻ bên cạnh hắn, chỉ sợ hôm nay vị trí Hoàng hậu cũng không tới phiên ta ngồi? Hoàng thượng có vô sinh, ngươi còn đối với hắn đến chết không phai, đây rõ ràng chính là yêu hắn đến khó có thể tự kềm chế. Dù hắn không có tình sâu nghĩa đậm với ngươi cũng sẽ không lại làm ngươi chịu khổ."

Tần Phiên Phiên cũng không cảm thấy Tiêu Nghiêu có gì sai, người khởi xướng tất cả sự tình này lại không phải hắn, rõ ràng là do những nữ nhân khác ở Vương phủ liên thủ bày ra, cùng lắm Hoàng thượng là đồng lõa.

Huống hồ tất cả đều là Tần Kiêu tự mình tìm đường chết, nàng ta rõ ràng có thể sống yên ổn, cố tình không thỏa mãn, chủ động lựa chọn đi làm Cảnh Vương phi, chờ đến lúc có hại rồi lại muốn trách người khác, quả thực là cực kỳ buồn cười.

Đáy lòng Tần Kiêu ngũ vị lẫn lộn, nàng biết Tần Phiên Phiên nói đều đúng, nhưng nàng vẫn cứ không cam lòng.

"Đúng là ta không xứng đáng. Vậy còn ngươi? Hoàng thượng cũng không phải một nam nhân dễ đối phó, hắn tính kế thâm sâu như thế, lúc sủng ngươi thì vô cùng tốt, chờ về sau lúc hắn sủng người khác muốn ngươi thoái vị, chỉ sợ muốn dùng hết các loại thủ đoạn bỉ ổi, làm ngươi khóc cũng không có chỗ khóc đi?"

Tần Kiêu hừ lạnh một tiếng, nàng ta tới bước này rồi, còn không quên kích thích Tần Phiên Phiên vài câu.

Tần Phiên Phiên không chút khách khí mà ném cho nàng ta một ánh mắt xem thường, cười lạnh một tiếng: "Ta và ngươi có thể giống nhau sao? Ta cũng sẽ không vô lương tâm giống như ngươi, hơn nữa Hoàng thượng đối với ta rất tốt, không cần ngươi phí tâm tư. Lần trước khi Mẫn Phi ra cung, nói với ta rằng ta nhất định không được làm Hoàng hậu, dù Hoàng thượng phá lệ cho ta sinh Đại hoàng tử, cũng sẽ không lại phá lệ cho ta làm Hoàng hậu. Kết quả nàng ta nói còn chưa qua được một tháng, ta đã lên làm Hoàng hậu."

Nàng duỗi tay sửa búi tóc, chỉnh lại trâm phượng trên đầu, đầy mặt đều là biểu tình nhất định phải được.

"Hiện giờ ngươi lại nói, cho dù Hoàng thượng phá lệ làm ta sinh đứa nhỏ, cho ta làm Hoàng hậu, về sau cũng sẽ chán ghét ta. Còn sẽ dùng các loại thủ đoạn bỉ ổi dụ hoặc ta phạm sai lầm, ta chỉ muốn nói, ngươi đừng có gấp, có lúc tự vả mặt! Ngươi có bản lĩnh hãy sống đến bảy tám chục tuổi, nhìn xem lúc ấy, ta có còn ngồi trên vị trí Hoàng hậu hay không. Tiễn khách!"

Tần Phiên Phiên không chút khách khí mà cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên, trên mặt để lộ ra vài phần thần sắc phiền chán, hiển nhiên là không muốn nghe nàng ta nói hươu nói vượn nữa.

Lần này không hiểu sao Tần Kiêu tới, hiển nhiên chính là vì kích thích nàng, nói một đống vô dụng vô nghĩa.

Nhưng Tần Phiên Phiên nhất định sẽ không làm nàng ta đạt được mục đích, hiện giờ ai tới trước mặt nàng nói Hoàng thượng không tốt, nàng đều coi là châm ngòi ly gián.

Cho nàng vị trí Hoàng hậu, hài tử cũng có, đối mặt với giai lệ hậu cung cũng là vì nàng thủ thân như ngọc.

Nếu lúc này nàng còn không thỏa mãn, bởi vì người khác nói mấy câu liền hoài nghi hắn, thậm chí nghĩ đông nghĩ tây, vậy nàng chính là đứa ngốc không có đầu óc.

Hồng Y lập tức đi qua, Tần Kiêu há mồm còn muốn nói cái gì, kết quả lập tức đã bị người dùng sức đè bả vai, trực tiếp đẩy nàng ta ra ngoài.

"Cảnh Vương phi, mời ngài đi cho. Hoàng hậu nương nương mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, xin ngài chớ quấy rầy."

Tần Kiêu tay trói gà không chặt như vậy, nào phải đối thủ của Hồng Y, lập tức đã bị người đẩy ra ngoài.

Bởi vì Tần Kiêu đến, tâm tình của Tần Phiên Phiên có chút không tốt, có vài người luôn phiền chán như vậy.

***

Đội ngũ săn thú vọt vào bên trong rừng cây, rồi dần dần phân tán.

Nhưng theo sau Hoàng thượng và đám huân quý là rất nhiều thị vệ, miễn cho trên đường gặp phải thích khách.

Thu hoạch của Tiêu Nghiêu khá phong phú, hắn đã săn được một con hươu, hai con gà rừng, và không ít thỏ hoang.

Bỗng nhiên một con cáo trắng lướt qua trước mặt hắn, Tiêu Nghiêu lập tức rút một mũi tên ra khỏi bao.

Loại cáo trắng này hình thể nhỏ, nhưng động tác nhanh nhẹn, da lông càng là vô cùng trân quý, so với lông thỏ thì quý hơn rất nhiều. Nếu săn được một con, dù không đủ một vòng bên ngoài áo choàng của Tần Phiên Phiên, cũng đủ biến thành hai quả cầu, treo ở bên cạnh mũ để trang trí.

Hắn nhẹ nhàng nheo đôi mắt, nhắm ngay tiêu điểm, nhanh chóng điều chỉnh tốt, định bắn ra.

Không nghĩ tới "Vèo" một tiếng, một mũi tên bắn ra từ khu vực rừng đối diện, lại không phải hướng về phía hắn, mà là bắn tới bên chân ngựa của Trương Thành.

Con ngựa kia lập tức bị sợ hãi, tung móng trước lên khua khua, làm toàn bộ đội ngũ đều rối loạn.

Tiêu Nghiêu vội vàng thả mũi tên ra, tất nhiên là bắn trật, con cáo trắng kia cũng thuận thế chạy trốn nhanh như bay.

Trương Thành kinh hãi, lập tức xuống ngựa dắt lấy dây cương, lại tới xem xét Hoàng thượng.

Nhìn thấy Hoàng thượng bình an không có việc gì, mới gân cổ lên hô: "Mới vừa rồi là ai bắn tên, suýt nữa làm bị thương Hoàng thượng."

Lập tức một trận tiếng vó ngựa hỗn loạn truyền tới, hiển nhiên không ít người.

Thị vệ đi theo phía sau Hoàng thượng lập tức có hai vị nhảy tới, che ở trước người hắn, rút thanh kiếm ở bên hông ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Người tới vô cùng quen thuộc, đi đầu chính là Cảnh Vương.

Hắn lập tức xoay người xuống ngựa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất thỉnh tội với Tiêu Nghiêu: "Xin hoàng huynh thứ cho tội, thần đệ đang truy đuổi một con cáo trắng, nhất thời không chú ý hoàn cảnh xung quanh, ngài không bị thương chứ?"

Tiêu Nghiêu trầm mặc một lát, hắn cúi đầu nhìn Cảnh Vương quỳ gối cách đó không xa, cùng với thị vệ Vương phủ cũng quỳ phía sau Cảnh Vương.

Xung quanh lâm vào trạng thái yên lặng như chết, sau một lát, hắn mới trầm giọng nói: "Đứng lên đi, lần tới phải chú ý, không phải lần nào cũng đều có thể may mắn."

Hắn nói xong câu đó liền kéo dây cương, mang theo đoàn người tiếp tục đuổi theo hướng cáo trắng vừa chạy trốn, phía sau lưu lại một màn cát bụi.

Cảnh Vương chậm rãi đứng lên, duỗi tay phủi bụi đất trên đầu gối.

Thủ lĩnh thị vệ đứng sau tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Vương gia, không có việc gì chứ? Lời cuối cùng của Hoàng thượng là có ý tứ gì?"

Cảnh Vương cười lạnh một tiếng nói: "Có thể có ý gì, cảnh cáo ta. Không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy, được hắn tha thứ cho ta."

Phía sau lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, Hoàng thượng đã dẫn người chạy xa, đến bóng dáng cũng không lưu lại.

Nhưng trong nội tâm Cảnh Vương lại là không phục mười phần, dựa vào cái gì trong thân thể đều chảy huyết mạch Tiêu gia, Tiêu Nghiêu lại có thể đứng trên đầu hắn làm Hoàng đế, con cháu của hắn cũng có thể làm Hoàng đế.

Mà hắn chỉ có thể là một Vương gia, rõ ràng chỉ kém một bậc, nhưng lại là cách biệt một trời.

Hoàng thượng có thể quyết định sinh tử của người trong khắp thiên hạ, bao gồm hắn, nhưng hắn lại chỉ có thể quyết định sống chết trong Cảnh Vương phủ, con hắn cũng chỉ có thể là thế tử.

Cho đến ba thế hệ về sau, quan hệ của Cảnh vương phủ và hoàng thất càng ngày càng xa, chỉ sợ đã hoàn toàn xuống dốc.

Có cái danh huân quý ngoài mặt, trên thực tế nội bộ đã nghèo kiết xác.

Hắn không cam lòng!

Chờ đến lúc kết thúc thời gian săn thú, đội ngũ đều lục tục trở lại, trên đài cao vốn trống rỗng cũng chất đầy con mồi.

Tất nhiên có vài thái giám đi lên phụ trách thống kê, vận khí của Tiêu Nghiêu rất tốt, săn được hai con cáo trắng, vô số gà rừng và thỏ rừng.

Đối với loại động vật ăn thịt lớn như hổ báo đều là không cho phép thả vào trong rừng, người quản lý bãi săn đã kiểm tra vài lần.

Chính là vì ngăn chặn một số người lợi dụng chuyện dã thú hại người, nếu lại có mãnh thú xuất hiện, người phụ trách bãi săn không một ai thoát tội.

Thời điểm Tiêu Nghiêu xuống ngựa ngồi trở lại vị trí của mình, Tần Phiên Phiên đã ngồi ở bên cạnh.

"Vừa rồi trẫm nhìn thấy hôm nay có không ít người săn được cáo trắng, chờ lát nữa tất cả lông đều cho nàng làm áo choàng, vừa chắn được gió vừa quý giá." Hắn nhẹ giọng mở miệng.

Tần Phiên Phiên lập tức cong khóe môi cười cười, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.

Nàng lại nghĩ tới Đại hoàng tử bị ôm tới Duyên Thọ cung, không khỏi nhắc nhở một câu: "À, Hoàng thượng đem hết thứ tốt cho thần thiếp, vậy Nháo Nháo làm sao bây giờ? Trở về ngài viết nhật ký cho hắn, đã không thể tự nhận mình là phụ hoàng tốt nhất nữa rồi."

Tần Phiên Phiên này quả thực là cái hay không nói, nói cái dở, Tiêu Nghiêu ho nhẹ một tiếng, che giấu xấu hổ của chính mình.

Rõ ràng lúc trước hắn còn gọi Nháo Nháo, bất cứ lúc nào chỗ nào, hắn đều phải đặt Tiêu Nháo Nháo ở trên đầu, cho dù là Tần Phiên Phiên cũng không ngoại lệ, đều đứng sau đứa nhỏ này.

Nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã tự vả mặt, bất luận là trước hay sau khi săn thú, hắn nhìn thấy con mồi nào, cả đầu óc đều nghĩ giành lợi ích cho Tần Phiên Phiên.

Kể cả nhi tử một mình lưu tại hậu cung, xin lỗi, hắn thật sự hoàn toàn ném ở sau đầu.

"Ai nói không thể, vật liệu thừa sau khi nàng làm áo choàng, cho hắn làm quả cầu lông. Dù sao nhất định có phần của hắn!"

Tiêu Nghiêu ném cho nàng ánh mắt xem thường, hung tợn nói, cũng không biết là làm Tần Phiên Phiên câm miệng không cần hỏi lại, hay là thuyết phục chính mình.

Tần Phiên Phiên nhếch môi cười, bên ngoài nơi nơi đều là người nhìn chằm chằm bọn họ, đương nhiên nàng sẽ không hủy đi bậc thang của Hoàng thượng ngay lúc này, chẳng qua sau khi trở về như thế nào lại là chuyện khác.

Sau khi tổng kết số con mồi săn được, Hoàng thượng vẫn là đứng thứ nhất, rốt cuộc một đống cao cao kia của hắn còn có phần của bọn thị vệ đi theo sắn thú.

Đêm đó đại yến quần thần, bên ngoài đốt lửa trại, nơi nơi đều là mùi thịt nướng.

Tần Phiên Phiên còn ăn dê nướng nguyên con, bên ngoài là một da giòn bóng dầu, nướng thành một màu giống như cơm cháy, cắt thành từng miếng, chấm tương vô cùng thơm ngon, thịt dê bên trong cũng là tươi mềm ngon ngọt.

Đặc biệt là cái đùi, lại đưa một miếng vào trong miệng, giữa môi răng đều tràn ngập mùi hương nồng đậm.

Nàng uống lên một chút rượu hoa quế, cũng không dám uống nhiều, kể cả nam nhân ngồi bên cạnh, dường như nhận được một bài học từ lần trước, chỉ cùng thần tử uống ba ly, rồi không hề chạm vào.

Dù sao hắn bày ra vẻ mặt "Ta không muốn uống", đám thần tử phía dưới cũng không dám tùy tiện đi lên kính rượu, miễn cho không lấy được lòng Hoàng thượng, ngược lại bị ghét bỏ.

Vị cửu ngũ này chỉ đối với Hoàng hậu mới có sắc mặt tốt, đối với những người khác chính là tình tình rất cổ quái, vô duyên vô cớ liền phát hỏa.

Những người bọn họ vẫn nên thông minh một chút thì hơn.

Bởi vì mọi người đều có ánh mắt, cho nên Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên ăn uống tương đối ngon lành an ổn.

Đến những nữ quyến muốn đến kính rượu Hoàng hậu nương nương, đều bị mặt lạnh của Hoàng thượng dọa, cùng nhau từ bỏ.

Màn đêm buông xuống, lửa trại còn đang cháy, yến hội đã tan rã.

Hai vị chủ tử vốn dĩ đã rời đi, rồi lại quay lại, cứ như vậy tay nắm tay, đi dạo xung quanh.

Phía sau không nhiều người đi theo lắm, nhưng lại không ai dám lại đây, ai cũng biết người Tiêu gia có thói quen bồi dưỡng ảnh vệ, đặc biệt là ngôi cửu ngũ, ảnh vệ kia càng là một đám chờ lệnh liền có mặt, chỉ nhiều không ít.

Không lâu sau, mọi người đều biết Đế hậu hai người đi dạo xung quanh, còn có người đứng ở cửa doanh trướng của mình, duỗi dài cổ nhìn, lại không dám đi ra phía trước.

Đối với việc Đế hậu tay cầm tay đi dạo, mọi người tỏ vẻ vô cùng hâm mộ.

Đặc biệt là những nữ quyến, một đám đều thẫn thờ dưới đáy lòng, sao chính mình lại không có phu quân tốt như vậy.

Dù cho phu quân nhà mình cũng không tệ lắm, giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút tâm lý mất mát.

Nam nhân của Hoàng hậu nương nương chính là ngôi cửu ngũ, nam nhân tôn quý nhất trên đời này, giờ phút này nắm tay nàng ấy, chậm rãi đung đưa, Tần Phiên Phiên thật quá hạnh phúc.

Trên thực tế hiện tại Tần Phiên Phiên cũng không thể cảm nhận được phần hạnh phúc kia, nàng căn bản không định đi dạo, bất đắc dĩ thân thể không khống chế được.

"Hự, hự ——"

Một tiếng tiếp theo một tiếng vang lên, Tần Phiên Phiên đã cố sức hít sâu, hơn nữa nỗ lực khắc chế.

Nhưng trạng thái nấc cục này thật đúng là không phải chính mình có thể khống chế được, không ngừng nấc.

Trước đó khi nàng và Hoàng thượng trở lại doanh trướng, nàng đã nghĩ nhanh chóng trở về nói chuyện ban ngày với Hoàng thượng.

Kết quả sau khi đi vào, còn chưa có mở miệng đã bắt đầu không ngừng nấc, nàng thử các loại phương pháp, trong chốc lát hít sâu không dùng được, nàng lại đổi thành nín thở, vẫn là vô dụng.

Thái y nói khom lưng, làm cho khí trong bụng đi ra là được, kết quả nàng làm eo mỏi đến sắp gãy, nhưng không thấy chút hiệu quả.

Cuối cùng nàng bực bội đến muốn khóc, Tiêu Nghiêu không có biện pháp, chỉ đành lôi kéo nàng đi dạo quanh.

Hai người bọn họ tản bộ không mang theo quá nhiều người, cũng không phải vì chế tạo không khí lãng mạn gì, thuần túy là Tần Phiên Phiên không muốn mất mặt như vậy.

Càng ít người biết càng tốt, bởi vì bữa tối Hoàng hậu ăn nhiều thịt dê không tiêu hóa được, sau đó điên cuồng nấc cục, không tiền đồ đến mức đi tản bộ tiêu thực? Nếu tin tức này truyền ra, Tần Phiên Phiên thật là hận không thể đập đầu mà chết.

"Phiên Phiên, nàng thật đúng là Hoàng hậu tốt của trẫm, mẫu nghi thiên hạ phải là phong phạm này của nàng. Nàng thật đúng là đã mở đầu xu hướng mới, nói không chừng ngày mai chư vị phu nhân cô nương đều tranh nhau noi theo, lấy nấc cục làm đẹp."

Tiêu Nghiêu đi ở bên cạnh, không chút buồng tha cơ hội lần này, cứ luôn lải nhải với nàng.

Không chỉ như thế, mỗi một lần Tần Phiên Phiên nấc, hắn đều nhịn không được muốn cười.

Nàng tức giận đến mức vẫn luôn véo tay hắn, nam nhân vừa trốn tránh vừa cười, kết quả nàng còn chưa bắt được hắn, mỗi lần nấc cục, lúc véo nàng đều có chút run tay.

Thế là hắn lại được trận cười ha ha, người đứng gần doanh trướng đều có thể nghe được rõ ràng, cũng không biết ngày mai còn muốn truyền ra cái dạng đồn đãi gì nữa đây.

Cuối cùng Tần Phiên Phiên không có biện pháp, nắm tay hắn nhét vào miệng mình muốn cắn hắn, kết quả lại một tiếng nấc.

Nàng cũng không giận nổi nữa, nàng thật không nên tham ăn mấy miếng thịt dê kia, kết quả hiện tại đừng nói mẫu nghi thiên hạ, hẳn là nấc cục thiên hạ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện