Khi tỉnh giấc nhìn đồng hồ thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau... tìm kiếm hình bóng Lục Quân khắp nơi nhưng chẳng thấy, sự đau nhức nơi thân dưới làm Tô Như nhăn mặt.

Cứ ngỡ đêm qua sẽ là một đêm đáng nhớ nào ngờ anh lại trở nên mạnh bạo khi trên giường như thế.

Bước những bước nặng nề vào phòng tắm, nhìn những vết đỏ khắp cơ thể khiến tâm trạng Tô Như vui vẻ trở lại, mọi kế hoạch của cô cuối cùng cũng đạt được.

- Cuối cùng anh cũng chẳng thể kìm chế được trước cơ thể em

Nở nụ cười đắc ý, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng thấy đám người làm dưới lầu đang tất bật chuẩn bị về nghĩ ngơi Tô Như kêu ngạo bước xuống.

Thấy Tô Như bọn họ cúi đầu chào hỏi, nhìn vết đỏ trên cổ được cô ta cố tình để lộ bọn họ cũng biết đã xảy ra chuyện gì giữa cô và chủ nhân họ.

- Quản gia Lý đâu mau kêu tài xế đưa tôi về ! Nghe cô gọi, bác quản gia chạy đến lấy điện thoại gọi điện cho tài xế.

- Dạ rồi phiền cô Tô đợi một tí

- Nhanh đi... tôi ghét nhất là chờ đợi

- Vâng..

Chảnh chọe lên giọng với quản gia Lý, trong mắt Tô Như bọn họ chẳng phải là cái thá gì cả.

.... ....

Ngồi thẩn thơ trên bờ cát nhìn ra biển xa, Yên Hoa thở dài chất chứa trong lòng nhiều nổi niềm không biết tâm sự với ai.

Cơn gió mạnh của buổi tối trên biển khiến người ta phải lạnh người nhưng cô vẫn ngồi đấy.

- Tối rồi ở đây lạnh lắm mau về nhà thôi

Có giọng nói quen thuộc từ sau dội tới , xoay người nhìn về sau không ai khác ngoài cô bạn Minh Nguyệt thân quen.



- Cho tớ ngồi ở đây một tí đi

Ngồi xuống cạnh Yên Hoa cởi áo khoác ngoài choàng cho cơ thể nhỏ nhắn chỉ mặc lớp áo mỏng manh đang lạnh buốt.

- Thôi cậu mặc đi tớ không lạnh

- Không lạnh... người lạnh như đá thế này mà bảo là không lạnh

Cả hai cô gái cùng ngồi nhìn về phía biển xa xâm, mỗi người một suy nghĩ về tương lai ngày mai.

.... . ...

Mới đó đã đến ngày diễn ra hôn lễ Tô Như đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ sớm nôn nóng cho buổi lễ sắp được diễn ra chiều nay.

Hôn lễ được cử hành ở nhà hàng 5 sao sang trọng, khách được mời đến tham dự hôn lễ là những người quyền quý, có danh tiếng trong giới tài phiệt.

Mọi nhà báo cũng đã có mặt từ sớm để có thể nắm bắt được những thông tin độc quyền. Đây được xem hôn lễ lớn nhất trong giới tài phiệt...

Cô dâu được make up chỉnh chu, mặc trên người bộ váy cưới dính kim cương đắt đỏ. Ngồi trong phòng hồi hộp nhìn đồng hồ chờ đợi từng phút từng giây lòng Tô Như nóng như lửa đốt.

- Đã đến giờ rồi thưa cô Tô... mời cô theo chúng tôi

- Ờ... được..

Nắm tay nhân viên phục vụ đến nơi cử hành hôn lễ, khi cánh cửa được mở ra mọi người trầm trồ nhìn về phía cô dâu xinh đẹp rạng ngời từ từ tiến vào lễ đường... chú rễ khoát trên mình bộ âu phục đứng trên sân khấu nhìn về phía cô dâu.

Dưới sự chứng kiến của các khách mời Tô Như bước đến bên Lục Quân nở nụ cười thật tươi.... nhưng anh không lấy gì là vui vẻ cũng chẳng đưa tay ra nắm lấy tay cô dâu.

Mọi người có hơi bất ngờ nhưng cứ nghĩ là do chú rễ đang hồi hộp nên mới hành động như thế.

Ánh mắt chú rễ bây giờ lại hướng về phía các vị khách mời, sự trìu mến kèm theo bao nhớ nhung nhìn chầm chầm về phía khách mời.



- Anh sao thế ? Mau nắm lấy tay em

Không nghe theo câu nói của Tô Như... Lục Quân vội giành lấy mic cất giọng

- Trước khi đến với nghi thức thiêng liêng tôi có một món quà dành tặng cho nhà gái

Khách mời tò mò về món quà mà chú rễ dành cho nhà cô dâu, ai cũng trầm trồ hướng mắt về phía sân khấu.

Chợt từ phía trên sân khấu hiện lên đoạn clip phơi bày mọi tội ác của Tô Nhất, những hình ảnh từ trên cao rơi xuống khắp nơi mọi người nôn nao nhặt lấy xem rồi xì xào bàn tán.

Sắc mặt của Tô Nhất bỗng trở nên tối sầm lại, Tô Như cũng ngạc nhiên không kém xoay người nhìn về phía Lục Quân.

- Như thế này là sao hả anh ? Hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà ?

- Hôn lễ ? Tôi không xem nó là hôn lễ mà là phiên tòa phơi bày sự thật...

- Cậu...

- Như mọi người đã thấy đây là những bằng chứng tố cáo tội ác của tên cáo già đội lớp người này... đúng là giỏi che giấu đúng không mọi người

Suy sụp ngồi khụy xuống sàn gạch, mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức khiến Tô Như chẳng thể tin vào mắt mình.

Mọi máy ảnh tập trung vào Tô Nhất đang thất thần ngồi trên ghế, khách mời cũng bắt đầu xì xào nhốn nháo bàn tán với nhau.

- Haha... haha... mày hay lắm tao cứ tưởng là chuyện này đã được chôn vùi nào ngờ lại bị một thằng nhóc như mày phơi bày... tao đúng là sơ suất mà..

Mọi lời thú tội của Tô Nhất khiến người ta bàn tán nhiều hơn, chợt trong đám đông có tiếng vỗ tay của Tô Bắc... anh với vẻ mặt vui cười bước ra.

- Món quà này thật đúng là ý nghĩa phải không ông Tô ?

- Thằng phản nghịch mày dám..

Thấy đứa con trai máu mủ ruột thịt của mình hợp tác với kẻ thù nhằm lật đổ mình, Tô Nhất tức đến nỗi phát điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện