Nàng có thể lập tức biến mất, đến lúc đó dịch dung một chút rồi thay đổi thân phận, nàng vẫn có thể hô mưa gọi gió trên đại lục này.

Nhưng, điều gì đã xảy ra với thuật thuấn di của nàng?!

Nàng hơi nhắm mắt lại, âm thầm sử dụng năng lực thuấn di một chút, kết quả vẫn không sử dụng được.

Đúng là bi kịch.

Nàng âm thầm hít một hơi thật sâu, bắt đầu đối mặt với thảm đạm nhân sinh (cuộc sống ảm đạm). Nàng mở to mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào một đôi mắt long lanh!

Cặp con ngươi kia đen như mực, hẹp dài, thâm thúy, xứng với con mắt đá quý hồ ly giữa trán, khi chăm chú nhìn người khiến trái tim người vô cớ đập nhanh!

Cố Tích Cửu luôn có cảm giác đôi mắt này dường như có thể nhìn xuyên qua nhiều thứ của nàng, khiến trong lòng nàng dóng lên hồi chuông cảnh báo......

"Một khi đã như vậy, đi thôi." Đế Phất Y thản nhiên xoay người.

Hắn bước về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Tích Cửu, ánh mắt từ từ chuyển qua bàn tay Long Tư Dạ đang nắm tay nàng, lạnh nhạt nói: "Long Tư Dạ, ngươi muốn đưa nàng đi hay sao?"

Long Tư Dạ ngẩn ra, lần này hắn trở thành phó thủ kiểm tra, hẳn phải duy trì công chính, vì vậy không thể liên qua quá nhiều với Cố Tích Cửu.

Hắn hơi rũ mắt, rốt cuộc buông tay Cố Tích Cửu, thờ ơ nói: "Ai đưa nàng đi cũng đều giống nhau."

Đế Phất Y cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển tới trên người Cố Tích Cửu: "Cố lục tiểu thư muốn để ai mang đi?"

Cố Tích Cửu nhíu mày: "Ta tự mình đi!" Vì sao nàng nhất định phải để người khác mang theo? Đế Phất Y cười lắc đầu: "Điều ấy không được! Chẳng may nửa đường ngươi chột dạ chạy mất thì sao?"

Cố Tích Cửu: "......" Nàng đúng thật là có quyết định này! Nhưng tất nhiên nàng không thể thừa nhận, nhướng mày nhìn hắn: "Vậy cung chủ muốn như thế nào?"

Đế Phất Y phất ống tay áo một cái, một ánh sáng màu trắng nhàn nhạt hiện lên, dưới chân Cố Tích Cửu bỗng nhiên bị vướng một cái, cả người bất giác ngã về phía trước. Trước mắt nàng màu áo tím loá mắt, vừa định ổn định cơ thể, cổ tay đã bị người nắm lấy, một giọng nói giống như tiếng trời vang lên ở bên tai nàng: "Bổn tọa vẫn nên tự mình mang ngươi đi."

Cố Tích Cửu vừa rồi gần như đâm vào trong lòng ngực hắn, chờ khi nàng kịp có phản ứng lại, người đã đứng ở bên người hắn, bị hắn dắt đi.

Mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, Cố Tích Cửu có chút sững sờ, nàng rốt cuộc lại ngửi thấy được mùi hương này!

Mùi hương trên người mỹ nhân công chúa!

Ngay cả khi bọn họ là huynh muội song bào thai, không thể có khả năng cả hai đều cùng thích huân hương giống nhau, đúng không?

Dù sao vẫn có sự khác biệt giữa nam và nữ......

Điều này càng khiến nàng thêm chắc chắn, người trước mắt này chính là người kia ở suối nước nóng!

Người này có sở thích mặc đồ khác giới? Không ngờ lại giả thành nữ nhân lừa nàng.

Ánh mắt nàng dừng ở trên tay hắn đang nắm lấy tay nàng, giống như lúc ấy nàng còn kéo bàn tay này lướt qua phía dưới của mình, chạm vào nó......

Cố Tích Cửu cảm thấy cả người đều có chút không khoẻ!

Lần đó ở suối nước nóng, nhìn thì có vẻ như nàng đã chiếm tiện nghi, trên thực tế thì nàng đã ăn lỗ nặng, đúng không?!

Cố Tích Cửu có một loại xúc động muốn dùng một chân đá bay đối phương!

Nhưng hiện tại công phu và địa vị của nàng không cao, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống cơn giận của mình.

May mắn thay, may mắn thay, lúc đó nàng đã dịch dung, không phải là dáng vẻ hiện tại. Nếu không, nàng chỉ sợ muốn đâm đầu vào tường!

Lúc này bộ dáng và khí độ của Tả thiên sư hoàn toàn khác với lúc ở trong suối nước nóng, trông có vẻ như trời quang trăng sáng. Mặc dù đang nắm cổ tay nàng, nhưng bộ dáng của hắn lại giống như đang nắm một khúc gỗ. Thậm chí giữa lòng bàn tay của hắn còn lót một khối lụa trắng nơi tiếp xúc với cổ tay của nàng......

Hắn đang lo ngại nàng dơ bẩn hay là lo ngại chuyện nam nữ thụ thụ bất thân?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện