Thẩm Quyết rũ mắt, nhìn hình thêu kỳ lân trên ống tay áo Hạ Hầu Liễm, tất cả đều nhuộm vết máu, lộ ra trung y bên trong cũng dính đầy máu như vậy. Thật là tên ngu ngốc, y nghĩ, vất vả bao nhiêu mới có thể từ Già Lam trốn ra được, nhưng thiếu chút nữa lại đem mạng tế ở chỗ này. Nhưng y lại không nhịn được vui mừng, trong lòng như có một con diều, tung cách bay lên mây xanh. Hạ Hầu Liễm chịu vì y liều mạng, vậy có phải chứng minh y ở trong lòng hắn cũng rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả mạng sống.



Thôi, dù sao đã đến nông nỗi này, bọn họ bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, đồng sinh cộng tử, cùng tồn cùng vong, y không cần thiết gạt Hạ Hầu Liễm.



Y mím môi, nói: "Là Thái hậu."



Hạ Hầu Liễm ngẩn người: "Không phải ngươi mới vừa đem nhi tử nàng đỡ lên ngôi hoàng đế sao? Nữ nhân này qua cầu rút ván ?"



"Cũng không tính là qua cầu rút ván." Thẩm Quyết đáp, "Ta muốn đem nhi tử nàng nuôi thành phế nhân, nàng tất nhiên sẽ trở mặt với ta."



"Nuôi phế?"



"Không sai, " Thẩm Quyết ánh mắt nhàn nhạt, trên mặt biểu tình gì cũng không có, "Tính kĩ mà nói, ta mới là một đại ác nhân, chuyện Thái hậu làm là vì dân diệt hại. Diêu thị phụ nhân kia nói không sai, ta là Ngụy Đức thứ hai, ta cùng Ngụy Đức, cũng không có gì khác biệt." Y nghiêng đầu nhìn về lá vàng bay lượn khắp núi như hồ điệp, giễu cợt mở miệng, "Tiểu hoàng đế tuy mới là một đứa trẻ, cũng đã có xu hướng thành hôn quân. Ta lấy ca vũ bịt tai nó, dùng rượu thịt mê mờ tâm trí nó, trong báo phòng mải vui đùa nào nghe thấy triều thần trào phúng, trong cung điện nguy nga nào nhìn thấy bách tính lầm than . Bởi vì chỉ khi đế vương ngu ngốc vô đạo, mê mệt thanh sắc khuyển mã, mới có đất cho loại người như ta dung thân."



Hạ Hầu Liễm ngẩn ngơ, không biết nói gì cho phải, kêu khẽ một tiếng: "Thiếu gia..."



"Hạ Hầu Liễm, như ngươi thấy, ta chính là loại hoạn quan nội thị, hút máu tủy Đại Kỳ mà sống." Thẩm Quyết hờ hững, "Cho nên, thái hậu muốn giết ta là đúng, không chỉ nàng, thanh lưu chư thần công, ai ai cũng mong ta chết."



Thẩm Quyết nhìn về phương xa, không dám đối diện Hạ Hầu Liễm, y sợ trông thấy Hạ Hầu Liễm lộ ra vẻ khiếp hoảng hoặc là chán ghét. Y không sợ bách tính triều thần lưu ngôn phỉ ngữ, cũng không sợ đám cấm quân kia lăng lời nhục mạ, thứ duy nhất y sợ là Hạ Hầu Liễm chán ghét ghê tởm mình, dù chỉ một chút. Y giấu đi quá nhiều, người khác chỉ thấy y vạn trượng vinh quang, nhưng không thấy y khom lưng quỳ gối, một điểm này, ngay cả Hạ Hầu Liễm cũng chưa từng thấy qua. Những thứ ti tiện thấp hèn này giống như bọc mủ ẩn núp dưới lớp cẩm bào, y một mực cẩn thận che giấu, nhưng cuối cùng có một ngày áo choàng vẫn bị vén lên, lộ ra sự xấu xí bên dưới, giống vết đậu mùa, đau đớn khó nhịn.



Đi đến hôm nay y muốn quay trở lại đã là điều không thể, leo đến vị trí đốc chủ, y làm bậy quá nhiều, gây thù chuốc oán quá nhiều, nếu có một ngày y không còn là Đông Hán đề đốc, tường sụp người xô, đến lúc đó ngàn vạn người chà đạp, ngũ mã phân thây đều là nhẹ. Y cũng không muốn quay đầu, trốn vào đường cùng ngõ hẻm làm một dân thường nói thì dễ dàng, thuế má lao dịch cần tiền cần mạng, một kẻ làm nông, một ông lão khọm , chỉ cần có chút quyền thế, đều có thể đem y bóp chết. Nếu không thì giống như Hạ Hầu Liễm ngày trước, làm một lưu dân, khắp nơi lang bạt kỳ hồ, không chốn an nghỉ. Thế đạo này không làm dao thớt thì là thịt cá, y đã lãnh hội qua không ít mùi vị bị ức hiếp, nhìn tận mắt Lan cô chết ở dưới đao thích khách, ngoài chạy trốn thì không thể làm gì khác, y không muốn nếm trải thêm lần thứ hai.



Chỉ có nắm quyền thế trong tay, y mới có thể giữ mạng mình, mới có thể bảo vệ người y muốn bảo vệ.



Y nhếch mép, nói: "Con đường này ta đã chủ định phải đi tới đêm, ta sẽ không quay đầu. Ngươi nếu không muốn dính dáng với ta cũng không sao, ở yên Đông Hán lăn lộn sống qua ngày là được, những chuyện dơ bẩn kia ta sẽ không để ngươi nhúng tay."



"Nói lời ngu ngốc gì thế?" Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, bỗng nhiên nháy mắt với Thẩm Quyết một cái , nói, " Đến quỳ, ta xuất thân là thích khách, nếu so xem chuyện xấu ai làm nhiều hơn, ngươi sống cả đời cũng không đuổi kịp ta. Hơn nữa, nói thật cho ngươi, ta vốn sinh ra là để làm chuyện xấu."



Thẩm Quyết nhay nhay ấn đường, nói: "Ngươi không cần an ủi ta, ngươi là dạng gì ta còn không biết sao?"



"Quả thật là ngươi không biết. Khi còn bé ta nhàn rỗi không chuyện làm liền đi rút lông gà nhà người ta, có lần đốt pháo cháy nửa sơn tự, lão già Thí Tâm vừa về liền phát hỏa, đem ta treo trước sơn môn nửa ngày. Người Già Lam đều nói, hạng người gì sinh dạng hạng người đó, mẹ ta là đại bại hoại, ta là tiểu bại hoại, đại bại hoại dẫn tiểu bại hoại, cả ngày khắp nơi làm chuyện xấu."



Lời Hạ Hầu Liễm an ủi không khiến y cảm thấy tốt hơn, lòng y chỉ thấy đắng chát. Y hiểu Hạ Hầu Liễm, trước nay giết người phóng hỏa không phải chuyện hắn muốn làm, bằng không cũng sẽ không phí hết tâm tư phá hủy Già Lam, cũng sẽ không thay đổi dung mạo trốn chui trốn lủi. Thứ Hạ Hầu Liễm muốn là một đời an ổn, y biết, y vẫn luôn biết. Thẩm Quyết mỏi mệt lắc đầu, nói: "Xong chuyện này, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một vị trí khác, đến kho công văn của Đông Hán quản văn thư."



"Chữ ta có khác gì chó bò, ngươi yên tâm để ta đi quản văn thư?" Hạ Hầu Liễm đưa tay tới nắm lên bả vai Thẩm Quyết, cùng Thẩm Quyết ngắm nhìn lá khô bay giữa không trung, "Không vấn đề gì thiếu gia, thật không vấn đề gì. Ta có từng cùng ngươi nói về ca ca ta chưa, hắn bình thường rất ngu ngơ, nhưng thật ra nhìn đời rõ ràng hơn bất kỳ ai. Hắn từng nói với ta, đã đi con đường này thì không thể ngừng lại, ngươi phải một mực đi về phía trước, bằng không ác quỷ sẽ từ dưới lòng đất bò ra nắm lấy mắt cá chân ngươi. Ngươi như vậy, ta cũng giống thế. Dù sao đã đến tình cảnh này, ta không quản được nhiều như vậy. Sau này ngươi là lão đại bại hoại, ta là tiểu đệ bại hoại, ngươi dẫn ta đi theo ngươi, hai ta cùng làm chuyện xấu."



"Nhưng đây là sai lầm, Hạ Hầu Liễm." Thẩm Quyết đáp.



Y ngước đầu, gió núi thổi qua man mác, lá cây lã chã rơi xuống, khắp núi tràn ngập những tiếng xì xầm, mỗi một câu đều đang nói, đây là sai lầm, đây là tội nghiệt.



Hạ Hầu Liễm nhàn nhạt cười, "Nhưng đây cũng là số mệnh à, thiếu gia. Ngươi có nhớ hay không ta từng nói với ngươi, thật ra chúng ta vốn không có nhiều lựa chọn. Nếu như quay lại từ đầu, ta vẫn sẽ đi giết Liễu Quy Tàng, vẫn sẽ đi giết Thí Tâm. Ta vẫn sẽ trở thành một thích khách, trở thành Vô Danh Quỷ, ban ngày luyện đao, ban đêm giết người. Cho nên dù làm lại ngàn lần vạn lần, ta cũng sẽ chọn đứng bên cạnh ngươi vào thời điểm này. Nếu như đây là sai, là tội, chỉ cần ngươi an ổn, vậy hãy cứ để ta sai đến tận cùng đi."



Đã sai tận cùng, tan xương nát thịt, cũng không hối tiếc.



Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ có một đôi tay, một cây đao, chỉ có thể bảo vệ một người. Hắn không sợ tội ác, cũng không sợ báo ứng, chỉ sợ Thẩm Quyết rơi vào tình thế giống mẹ hắn ngày xưa, chỉ sợ mình vẫn vô năng như ban đầu.



Từng mảnh là từ trời cao bay xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá kẽ hở chiếu tới, từng chùm ánh sáng kim sắc lấp lánh, bên trong là những hạt bụi li ti bay lượn. Thẩm Quyết cảm thấy y cùng Hạ Hầu Liễm giống hai hạt bụi nào đó lẫn giữa đám bụi kia, không thể tự mình dao động giữa ánh hoàng hôn, chỉ xuôi theo dòng mà đi về phía trước, nhưng rốt cuộc giữa mênh mông trần thế lại có thể gặp gỡ ôm ấp lẫn nhau.



Trong lòng y có bi thương cũng có ngọt ngào, là vị ngọt giữa đầy đắng chát, mâu thuẫn, lại khiến người ta mê muội. Mười năm y suy tính dò dẫm từng bước đi, trái tim đã sớm tan nát giữa thâm cung đến mức nước lửa bất xâm, cứng rắn như sắt. Nhưng giờ khắc này cõi lòng đột nhiên bỗng vạn phần mềm mại, giống như một mảnh mây hồng, có thể dùng tay bắt lấy, bỏ vào lòng bàn tay nóng bỏng của Hạ Hầu Liễm.



"Thiếu gia, ngươi thật ngốc." Hạ Hầu Liễm nói.



"Ngươi mới ngốc." Tiếng Thẩm Quyết có chút nghẹn ngào, y không dám nói nhiều, sợ Hạ Hầu Liễm nghe được.



"Cứ suốt ngày đẩy ta ra ngoài." Hạ Hầu Liễm dùng sức bấm đầu vai y, "Sau này đừng như vậy nữa."



Sẽ không. Thẩm Quyết lặng lẽ nghĩ, y sẽ giữ lấy hắn, vĩnh viễn không buông tay.



"Vậy bước tiếp theo ngươi định làm gì?"



"Trốn." Thẩm Quyết đáp, "Tối nay giờ Tý, Tư Đồ sẽ mang hồng di đại pháo tới đánh nổ Quang Linh tự. Chúng ta chỉ cần trốn kĩ trên núi, đợi bên dưới tan tành, là có thể đi ra ngoài."



Hạ Hầu Liễm trợn to hai mắt, "Ngươi còn có thể lấy được hồng di đại pháo?"



"Thống lĩnh Thần cơ doanh Tôn Minh là Ngụy đảng, năm đó thời điểm hắn ở Hồ Quảng đảm nhiệm chức Đô đốc đã từng làm đền thờ cho Nguy Đức, nịnh bợ không ít, nhưng thực ra cũng là vì muốn lợi dụng xin lương bổng từ chỗ Ngụy Đức, bọn họ mới dễ dàng đánh cướp biển." Thẩm Quyết kể, "Ngụy đức ngã đài, hắn vì bảo vệ tính mạng đã xin đầu hàng với ta, cho nên hắn chỉ bị giảm chức, nếu không cũng sẽ như Lý Hiển, một nhà già trẻ phải sung quân thì sung quân, vào giáo phường ti thì vào giáo phường ti. Nếu bây giờ ta cũng đổ, sẽ không có ai bảo đảm cho hắn. Thần cơ doanh sau một đêm mất một ổ đại pháo, ngày sau tìm về, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng vô luận như thế nào, cũng hơn so với việc mất mạng."



Đã như vậy, chỉ cần không bị cấm quân phát hiện là được.



Hạ Hầu Liễm đứng lên kiểm tra địa hình xung quanh, âm thầm ước chừng một phen nếu kẻ địch đến thì nên chạy phía nào để rút lui ổn thỏa nhất. Còn phải tìm một ẩn nấp an toàn, sơn động không thể đi, vạn nhất bị phát hiện sẽ mắc kẹt bên trong. Chỉ có thể tìm nơi khuất mắt, ít nhất có thể chạy thoát thân. Hắn để Thẩm Quyết tựa vào trên đá nghỉ ngơi, còn mình leo lên cây, kiểm tra bốn phía. Bên ngoài ba trăm bước có một đội binh sĩ, số người đã tăng lên, chừng hơn ba mươi người.



Những tên lính quèn này đao thuật không tốt, nhưng không thể ngăn được chiến thuật biển người. Châu chấu chất thành đống còn vô lực chống đỡ, huống chi người. Hạ Hầu Liễm có chút bất an, tụt từ cây xuống muốn thương lượng cùng Thẩm Quyết. Nhưng Thẩm Quyết đã ngủ, sắc mặt lại tái nhợt mấy phần, dưới ánh mặt trời, cơ hồ trong suốt. Hạ Hầu Liễm thử chạm lên trán y, quả nhiên càng nóng, lại sờ lên cánh tay cùng cổ Thẩm Quyết, nóng dọa người.



Một đường bôn ba, lại chịu gió lạnh, bệnh tình tăng thêm. Thẩm Quyết quả thật người làm từ giấy, gió thổi một cái là có thể ngã. Đại tiểu thư như vậy, còn bày đặt nhảy vực chết giả, chết giả cũng có thể biến thành chết thật.



Hạ Hầu Liễm cau mày suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên có chủ ý.



Hạ Hầu Liễm cõng Thẩm Quyết lên, men theo sườn nùi bò khỏi vực, lột hai bộ y phục cùng giáp từ trên thi thể binh sĩ. Thẩm Quyết bị lắc lư đến tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi làm gì?"



"Ngươi ngủ đi, không cần để ý đến ta."



Hạ Hầu Liễm đi một đoạn đường nữa, tìm một khối đá kín gió, đem Thẩm Quyết để xuống. Trước tiên thay xiêm áo cho mình, sau đó bắt tay cởi quần áo Thẩm Quyết. Thẩm Quyết đầu óc choáng váng, mơ hồ thấy có cánh tay vén áo mình lên, đang cỡi khố đai lưng, lập tức giật mình, mở mắt ra, giữ lấy tay Hạ Hầu Liễm, trong mắt như nổi bão, mưa gió sắp ập xuống.



"Làm gì?"



"Giúp ngươi thay quần áo a, làm gì?" Hạ Hầu Liễm thấy khó hiểu, "Người lùng bắt lại tăng thêm, bây giờ một đội hơn ba mươi tên, ngươi bệnh thành như vậy, một mình ta không cách nào đánh thắng. Thay xiêm áo, lại hóa trang một chút, lát nữa chúng ta trốn vào đại doanh bọn họ, trước giờ Tý rời đi là được."



Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cái này ngược lại là kế sách hay.



Chẳng qua là...



Thẩm Quyết xiết chặt khố đai lưng, nói: "Ta tự thay."



Có lẽ không muốn vết thương lòng của mình bày ra trước mắt người khác. Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên hiểu ra, lòng hơi nhói một cái, cùng chung một chỗ lâu như vậy, hắn cơ hồ quên mất Thẩm Quyết là thái giám. Y không giống đám thái giám kia, có lẽ vì y hay xông thụy hương, trên người vĩnh viễn thơm ngát, không như thái giám bình thường luôn có một cỗ mùi vị khó tả. Dung mạo y lại đẹp đẽ, chớ nói thái giám, chính cả nam nhân đầy đủ cũng thua xa.



Hạ Hầu Liễm gật đầu một cái, tự giác đi ra sau núi, chờ Thẩm Quyết thay quần áo.



Bên kia truyền tới tiếng sột soạt, sau đó là từng tầng lụa là rơi xuống. Hạ Hầu Liễm ôm cánh tay, đợi hồi lâu, mới nghe Thẩm Quyết giọng buồn buồn, "Ta xong rồi."



Hạ Hầu Liễm xoay người trở lại, thấy Thẩm Quyết có vẻ không vui, liền muốn xin lỗi: "Ta nghĩ vẫn còn tầng tiết khố, có thể che đi, nên mới tự ý đổi y phục cho ngươi..."



"Ta không giận." Thẩm Quyết cắt ngang lời hắn, còn muốn nói điều gì, do dự nửa ngày lại thôi, cuối cùng thở dài, im lặng không lên tiếng.



"Vậy giờ ta giúp ngươi cải trang?" Hạ Hầu Liễm bóp một đám bùn trong lòng bàn tay, đứng trước mặt Thẩm Quyết.



Thẩm Quyết hơi gật đầu một cái, coi như đồng ý.



Y nhắm mắt tựa vào trên vách đá, mi tâm hơi nhăn. Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một hồi, rồi đưa ngón trỏ cùng ngón giữa đem bùn nhẹ nhàng thoa lên mặt y, cả khuôn mặt trát đen, đường nét càng sâu xuống, lại vẽ thêm hai đường dưới mắt, cuối cùng chấm vài hột nhỏ lên gò má. Gương mặt vốn có đã không nhận ra, bùn đất không bằng phấn, làm xong sần sùi thô ráp. Cái này ngược lại cũng tốt, nhìn lại giống như da y dầm mưa dãi nắng đã lâu, giống một nông dân làm ruộng. Để an toàn, Hạ Hầu Liễm lại bôi thêm một lớp, dặn dò y lát nữa vào doanh ít lời, y nói năng quá tốt, ngôn ngữ cử chỉ thể hiện rõ nét quý tộc phong lưu, như hạc giữa bầy gà, dễ dàng bị phát hiện.



Thẩm Quyết uể oải dựa vào, mặc cho Hạ Hầu Liễm táy máy trên mặt mình, đầu y choáng váng, quả thực không còn tinh thần.



Bôi xong một tầng cuối cùng, Hạ Hầu Liễm vặt mấy đóa hoa loa kèn màu đỏ nâu trong kẽ đá, vò nát trong lòng bàn tay, chất lỏng màu đỏ sậm rỉ ra, hắn dùng ngón tay chấm chấm, thoa lên môi Thẩm Quyết. Môi Thẩm Quyết đầy đặn, góc môi hơi nhếch lên, ngón tay chạm vào, đôi môi nhạt màu hiện lên một vết đỏ thẫm. Hoa kia nhìn thì là màu đỏ nâu, ai ngờ tạo thành chất lỏng thì lại là màu đỏ tươi rực rỡ, quét giữa môi, diễm lệ đến kinh tâm động phách. Hạ Hầu Liễm vô duyên vô cớ nhớ tới hôm Thẩm Quyết liếm lên ngón tay hắn, đôi môi cũng như vậy, đào lý ướt át.



Mặt Hạ Hầu Liễm nóng bừng.



Vội vàng lấy một ngón tay khác lau đi, muốn đem chất lỏng màu đỏ đó lau sạch, nhưng đôi môi mềm mại bị ngón tay xoa nắn lại càng tấy đỏ diễm lệ, chất lỏng tựa hồ thấm vào sâu hơn, như lụa là như sắc xuân.



Thẩm Quyết nhận ra Hạ Hầu Liễm dùng sức trên môi mình, mơ hồ mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Đau."



Ánh mắt mơ hồ của y rơi vào con ngươi Hạ Hầu Liễm, lại vô duyên vô cớ câu hồn nhiếp phách, sóng mắt mông lung như ánh trăng sâu kín trên đầm nước, rung động lấp lánh. Đôi môi bị xoa đến đỏ bừng, lại tạo ra một loại mỹ cảm bị lăng nhục, như hoa lê trong mưa, sương xuống hải đường.



Tim Hạ Hầu Liễm ùm ùm nhảy loạn, bỗng có một loại dục vọng muốn khi dễ y, tốt nhất đem y làm đến phát khóc, để y phải hướng hắn cầu xin tha thứ. Ý niệm này mới vừa xuất hiện, Hạ Hầu Liễm giật mình, lập tức ấn xuống.



Hắn làm sao có thể nghĩ như vậy? Thẩm Quyết móc tim móc phổi đối đãi, hắn tuyệt không thể có ý niệm không sạch sẽ như vậy!



"Ta dùng nhầm màu rồi, ngươi tự liếm sạch đi, hoa này không có độc, chỉ hơi đắng một chút." Hạ Hầu Liễm vội vàng nói mấy câu, đem bùn qua loa xoa lên mặt mình, sau đó cõng Thẩm Quyết, đi xuống dưới núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện