Trận chiến bùng nổ, binh sĩ xung phong dẫn đầu, chạy qua bốn phiên tử, xông tới vực núi.



Hạ Hầu Liễm rống to: "Đưa Tĩnh Thiết cho ta! Đi theo sau lưng!"



Thẩm Quyết không kịp chần chờ, đan thân về phía Hạ Hầu Liễm, Tĩnh Thiết cùng nhạn linh đao của Hạ Hầu Liễm đồng thời bay lên không trung, bọn họ nháy mắt hoán đổi vũ khí.



Tĩnh Thiết rơi vào lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm, cán đao lạnh như băng kích thích thần kinh hắn, hắn đã lâu không gặp Tĩnh Thiết, giờ phút này lại như bạn cũ gặp lại, khoảnh khắc khi bàn tay chậm rãi nắm chặt, hắn tựa như có thể cảm giác được nhịp tim đập trầm hung trong thân đao.



Tiếng kẻ địch gào thét bên tai, đoàn người mãnh liệt lao tới, Hạ Hầu Liễm tay phải Tĩnh Thiết, tay trái đoản đao, hơi ngồi xổm xuống, sau đó như mãnh hổ nhảy lên, bổ thẳng vào chiến trường. Thanh âm máu thịt tê liệt bên tai không dứt, xương cốt như lau sậy đứt lìa dưới lưỡi đao Tĩnh Thiết. Tĩnh Thiết không giống loại đao thông thường, nó dùng thép ròng của Tây Vực tôi đi tôi lại nhiều lần mới thành, loại sắt thép bình thường đứng trước nó yếu ớt như cành trúc. Không cần xuất đao thần tốc, cũng không cần sức lực tuyệt mạnh, Tĩnh Thiết vẫn có thể chặt đứt đao đối phương. Hạ Hầu Liễm còn nhớ khi Thí Tâm đem Tĩnh Thiết giao cho hắn có nói: "Đao này lệ khí sâu nặng, có thể chém chết vạn pháp."



Hạ Hầu Liễm có Tĩnh Thiết trong tay không ai ngăn cản nổi, đám địch nhân nườm nượp rất nhanh đã trống ra một khoảng. Giữa máu thịt tung tóe, Hạ Hầu Liễm vung đao lên, đồng thời chặt đứt hai thanh nhạn linh đao, rồi dùng hai tay đao vặn gãy cổ bọn họ. Hắn xoay tròn, xung quanh dệt thành một ánh đao lẫm liệt, Thẩm Quyết lại không cần phải xuất đao, tất cả địch nhân nghênh hướng Hạ Hầu Liễm trong khoảnh khắc đều bị cắn nát, y chỉ cần theo thật sát sau lưng Hạ Hầu Liễm, diệt mấy con cá lọt lưới dưới đao hắn.



Từ Nhã Ngu cau mày, người bị Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm giết càng ngày càng nhiều, người của bọn họ càng ngày càng ít. Từ Nhã Ngu không do dự nữa, vung đao xông vào chiến cuộc, xuyên qua sóng người, trực diện Thẩm Quyết. Con ngươi Thẩm Quyết lạnh lẽo, nhạn linh đao trong tay vẽ ra đường vòng cung thê lương, từ dưới vuốt lên.



Già Lam đao • Yến Tà.



Là đao pháp rất nhiều năm trước kia, Hạ Hầu Liễm dạy cho y .



Một đao ấy có thể mổ bụng Từ Nhã Ngu, nhưng hắn lại không né tránh, mà nhào tới đối diện. Thẩm Quyết rất nhanh hiểu ra, khi nhạn linh đao đánh trúng ngực hắn liền chấn động một cái, bị cản lại. Dưới lớp quần áo của hắn có một tầng giáp sắt, nhạn linh đao không cách nào phá giáp! Thẩm Quyết không kinh hoảng, nhanh chóng nghiêng người, định né tránh nhát chém đón đầu của Từ Nhã Ngu.



Nhưng mà, một đạo lưu quang đen nhánh từ dưới gối Từ Nhã Ngu lóe lên, bóng người hắn bay trên không trung thoáng chậm lại, sau đó hung hăng té xuống, trong nháy đầu gối lộ xương cốt trắng như tuyết, lúc hắn mới vừa bay lên không trung đã bị Tĩnh Thiết chặt đứt hai chân.



" Này, kẻ địch của ngươi là ta." Hạ Hầu Liễm hung tợn mỉm cười, lệ khí ngạo nghễ.



Hắn còn muốn chém tiếp, nhưng mấy phiên tử còn lại xông ra ngăn cản Hạ Hầu Liễm, đám binh sĩ đem Từ Nhã Ngu kéo ra ngoài, trên đất một vết máu quanh co.



"Đừng để hắn chạy!" Thẩm Quyết vừa tung đao vừa hét lên.



Nhưng không kịp nữa, sóng người một lần nữa che mất bọn họ, mà mấy binh sỹ kia kéo Từ Nhã Ngu chạy càng ngày càng xa. Hạ Hầu Liễm gắng sức đem đám vụn vặt trước mắt diệt sạch, móc nỏ tay bắn liên tiếp mấy mũi tên, cũng không bắn trúng, bọn họ đã chạy ra khỏi tầm bắn. Quay đầu nhìn, lại có mấy người đang xông vào Thẩm Quyết, ước chừng bởi vì bị thương ở tay, Thẩm Quyết xuất đao chậm hơn rất nhiều, Hạ Hầu Liễm chạy tới, như chim yến xoay mình phóng qua đỉnh đầu Thẩm Quyết, rơi xuống đất trong nháy mắt đầu gối ép vỡ hai binh sĩ, đồng thời song đao đâm vào đầu họ.



Cuối cùng còn lại mấy tên, mắt thấy căn bản không đối phó được Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết, cũng bỏ chạy. Đầy đất là chân tay gãy, lá rụng và cỏ dại ngâm trong máu. Hai người cơ hồ đều mệt mỏi cùng cực, đặc biệt là Hạ Hầu Liễm, chém giết một đường, tay đã phát run. Bọn họ giắt nhau rời đi, tìm được một cái động bên vách núi, nối thẳng ra sườn núi. Dưới sườn núi cỏ dại dày đặc, bụi cây cao ngất, ngồi xuống là có thể che kín đỉnh đầu. Bọn họ tìm một chỗ nghỉ ngơi, trên đỉnh đầu là vách đá khắc chữ, đi về trước mấy chục bước có nguồn nước.



Không có gián điệp bên cạnh, đám cấm quân kia trong chốc lát tìm không tới.



Đầu óc căng chặt cuối cùng cũng được buông lỏng, Thẩm Quyết lập tức xụi lơ xuống, tay chân yếu ớt vô lực, chóng mặt hoa mắt, y cảm thấy bệnh mình lại nặng hơn một chút. Nhưng vẫn cậy mạnh chống đỡ,chậm rãi ngồi xuống, tìm một hòn đá dựa vào, ánh mắt liếc về hướng Hạ Hầu Liễm, tên kia khắp người là máu, cơ hồ không nhìn ra hình dạng, nằm trên đất thở dốc từng ngụm.



"Ngươi nghỉ ngơi." Hạ Hầu Liễm thở xong, đi đến bờ đầm lấy nước, thuận tiện đem mặt cùng tay rửa sạch, trở lại tựa vào bên cạnh Thẩm Quyết, đem túi nước đưa cho y, "Chỉ có một túi nước, uống đỡ đi."



Nước trong đầm kia có ngâm thi thể Thẩm Quyết chuẩn bị sẵn, mặc dù nước chảy, nhưng vẫn cảm thấy có chút ghê tởm.



Thẩm Quyết do dự hồi lâu, cho đến khi Hạ Hầu Liễm nói: "Chê ta?"



Thẩm Quyết lắc đầu một cái, nhận lấy uống, nước lạnh như băng chảy qua cổ họng, cóng đến mức khiến y giật mình. Hạ Hầu Liễm nhận lại túi nước, ực ực uống nốt nửa còn lại.



"Tại sao không nhảy vực cùng ta?" Thẩm Quyết chau mày nói, "Ta vốn đã sắp xếp xong xuôi, chết giả liền có thể thoát thân."



"Kế hoạch của ngươi là nhảy vực?" Hạ Hầu Liễm nhướn mày, "Đầm nước trong núi lạnh thế nào ngươi biết không? Ngươi nhảy xuống, cả người ướt đẫm, lại không có quần áo thay, lại bị gió núi thổi, ngươi có thể sống sót đi ra thì tên Hạ Hầu Liễm ta ba chữ viết ngược lại."



"..." Thẩm Quyết trầm mặc một hồi, quay đầu chỗ khác đáp, "Sẽ không có chuyện gì."



Hạ Hầu Liễm nghiêng sang, nhìn Thẩm Quyết một chút, sắc mặt tái nhợt, tựa như giấy dán, miệng cũng trắng bệch, lộ ra một tia đỏ nhàn nhạt, giống hoa hải đường đã nhạt màu. Y rũ đầu, vẻ mặt uể oải, giống như không có tinh thần. Hạ Hầu Liễm nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lấn người tới, Thẩm Quyết giật mình hoảng sợ, nói: "Ngươi làm gì?"



"Đừng động." Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói, hắn hai tay đè trên bả vai Thẩm Quyết, đưa trán lại gần, áp trên trán Thẩm Quyết.



Thẩm Quyết có chút sững sờ, trước giờ Hạ Hầu Liễm chưa từng chủ động qua, bọn họ cũng chưa bao giờ kề gần tới vậy. Coi như ngủ chung, cũng sẽ không chụm lại một chỗ. Hắn cách quá gần, khí tức chỉ thuộc về hắn bao phủ lấy Thẩm Quyết, mang mùi máu tanh, là một loại dã tính ngang tàn.



Môi Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, Thẩm Quyết có thể cảm nhận hơi thở trầm ổn của hắn. Đầu lập tức thanh tỉnh không ít, Thẩm Quyết híp mắt một cái, tay đưa đến bên eo Hạ Hầu Liễm, giữ lấy dây lưng bằng da thuộc của hắn.



Giai nhân ở bên, tâm viên ý mã.



"A Liễm..."



Nhưng Hạ Hầu Liễm lại buông y ra, nói: "Lần này tốt lắm, vực chưa nhảy đã bị bệnh rồi." Hắn đứng lên, cởi áo ngoài, từ trung y sạch sẽ bên trong xé xuống một miếng vải, đi tới bờ nước thấm ướt, trở lại thoa lên trán Thẩm Quyết.



Thẩm Quyết lúc này mới phản ứng được, thì ra hắn mới vừa nãy là muốn kiểm tra nhiệt độ trán y.



"Ai cho ngươi bản lĩnh, đến thân thể mình còn không rõ sao? Yếu như con gà con." Hạ Hầu Liễm oán giận nói, đem đầu y đè trên bả vai mình, "Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, lạt nữa tìm cách xuống núi."



Yếu như con gà con...



Chưa từng có ai dám nói vậy với y. Thẩm Quyết muốn phản bác, nhưng ngay cả khí lực lớn tiếng cũng không có, miễn cưỡng mê man đáp: "Ngươi mới là con gà con. Đừng mơ, núi đã sớm bị đóng hết, không xuống được."



Hạ Hầu Liễm nhìn y một cái, hỏi: "Ngươi đã sớm biết?"



"Biết cái gì?"



"Biết có người muốn đối phó với ngươi, biết hôm nay là một sát tràng." Hạ Hầu Liễm dừng một chút, lại hỏi, "Tư Đồ nói với ta ngày mốt mới dâng hương, cũng là ngươi sai hắn nói như vậy?"



Thẩm Quyết không trả lời, coi như là đúng, nhắm mắt yên lặng nghỉ ngơi. Hạ Hầu Liễm bên kia không nói nữa, cũng không nhúc nhích mặc y dựa vào, y nhận ra có gì không đúng, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn Hạ Hầu Liễm.



Hạ Hầu Liễm nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì. Phấn bên mắt đã trôi đi, lộ ra vết sẹo mờ mờ. Hắn có gương mặt sắc bén, lúc giết người lệ khí hung tàn, tựa như Tu La ác quỷ, nhưng bản tính hắn vốn mềm, khi an tĩnh mặt mũi giãn ra, lại mang dáng vẻ hào sảng nội liễm, chẳng qua lúc cau mày, luôn có loại cảm giác cô độc lạnh nhạt, tựa như trong lòng đè ép một khối bia mộ nặng nề.



Thẩm Quyết bỗng nhiên đoán không được ý hắn, trước nay hắn cùng y chung một chỗ luôn luôn hiền lành, cười cười nháo nháo, Thẩm Quyết chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc như vậy của Hạ Hầu Liễm.



Không phải là tức giận rồi chứ?



Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi tới chỉ khiến ta phân tâm."



"Ngươi cảm thấy ta sẽ kéo chân sau sao? Thiếu gia." Hạ Hầu Liễm hỏi.



"Ta không phải ý đó."



"Vậy ý ngươi là gì?"



"Hạ Hầu Liễm, " Thẩm Quyết tâm phiền ý loạn, khắc chế mà đáp, "Mẹ ngươi phí hết bao tâm tư chuẩn bị nhà cửa cho ngươi, còn an bài cho ngươi cả một thân phận, để ngươi được bình thản sống qua ngày. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi là được, những chuyện này là của ta, không cần ngươi bận tâm."



Thẩm Quyết còn muốn nói thêm gì nữa, Hạ Hầu Liễm xoay người lại, nắm lên bả vai y, ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt y. Thẩm Quyết dừng lại, cũng nhìn Hạ Hầu Liễm, nhìn hai con ngươi đen nhánh của hắn, bên trong có vẻ kiên cường như sắt thép.



"Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi muốn che chở ta, không muốn ta gặp hung hiểm, có đúng hay không?"



Thẩm Quyết nắm tay thành quả đấm, chuyển mắt đi chỗ khác, ừ một tiếng.



"Nhưng ta không cần."



Thẩm Quyết trừng hắn, "Ngươi!"



Hạ Hầu Liễm đưa ngón tay lên, chặn miệng Thẩm Quyết, "Nghe ta nói." Hắn tiếp tục, "Nào có đạo lý chủ tử gặp hung hiểm, thuộc hạ lại ở nhà ngủ ngon? Thiếu gia, ngươi che chở ta, không muốn ta tiên phong vì ngươi xung trận, ta biết. Nhưng ít nhất, phải để cho ta cùng ngươi sóng vai tác chiến."



Thẩm Quyết còn cố chấp, chau mày nói: "Ta tự có tính toán, không cần ngươi."



Y đều có dự tính chu toàn, từng bước nên đi như thế nào, trong lòng y hiểu rõ. Trước khi tới ngày dâng hương, y đã phái người tới thăm dò mỗi tảng đá cành cây trong núi, bản đồ in trong đầu y, không thể đi nhầm. Duy chỉ có một chút không ngờ tới chính là y sinh bệnh, nhưng cũng không có gì đáng ngại, y có kiến thức về thảo dược, có thể tự chiếu cố mình.



Từ thâm cung đến tiền triều, từ trước đến giờ đều như vậy, y đã thành quen, không lo không vội.



"Thật sao?" Hạ Hầu Liễm không tin, "Từ Nhã Ngu là phản đồ, tên đó từng giả trang làm Phúc vương, cũng không sao?"



"Không."



"Thật?"



Thẩm Quyết trầm mặc một hồi, hơi không vui nói: "Giả."



"..." Hạ Hầu Liễm nắm chặt vai Thẩm Quyết, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, cách lớp vải vóc truyền tới, giống như hai luồng lửa đốt trên đầu vai.



"Thiếu gia, " Hạ Hầu Liễm gằn từng chữ: "Trước kia làm đao của Già Lam, là ta thân bất do kỷ. Bây giờ làm đao của ngươi, là ta cam tâm tình nguyện. Cho nên, nói cho ta, địch nhân của ngươi là ai. Là Vạn Bá Hải, hay là người nào khác, " con ngươi hắn dần trở nên sắc bén, giống như lưỡi đao lạnh thấu xương, "Ta đi giết hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện