Trong khoảnh khắc, Lục Đình cảm thấy thế giới của mình cũng bị máu bao phủ.

Mắt anh đột nhiên đỏ bừng, ngay cả hít thở cũng đau dữ dội.

Nhưng có người còn đau hơn cả anh.

Có những vết thương chôn sâu dưới đáy lòng, cứ tưởng không để ý thì chúng sẽ lành lại. Nhưng sự thật là thời gian trôi qua, chẳng những vết thương không lành mà còn mưng mủ có giòi, ngày ngày gặm nhấm tim gan.

"Kiều Kiều......" Lục Đình đưa tay ôm mặt cậu, giọng nói bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Em nghe anh nói này."

Thẩm Kiều quay mặt đi không chịu nghe: "Lục Đình, em mệt. Em thật sự mệt mỏi lắm rồi, em không biết mình sống để làm gì nữa, em chẳng còn gì hết."

"Người bạn duy nhất lừa dối phản bội em, người nhà chẳng đoái hoài gì đến em, em cứ tưởng...... em cứ tưởng chỉ cần mình học thật giỏi rồi thi đậu vào một trường đại học tốt thì có thể thoát khỏi mọi thứ."

Cậu khóc nghẹn, "Nhưng em không thoát được, cả đời em cũng không thoát được......"

"Thế nên Kiều Kiều cũng không cần anh luôn sao?"

Thẩm Kiều nhắm mắt lại: "Xin lỗi......"

Bàn tay trên vai cậu đột nhiên siết chặt, sau đó lại bình tĩnh buông ra.

"Kiều Kiều......" Giọng người đàn ông căng thẳng nhưng ngữ điệu rất chậm, chậm đến mức Thẩm Kiều có thể nghe rõ từng chữ.

"Anh thật hối hận vì lời mình nói trước đây. Nếu em đi thì anh cũng không muốn ở lại nữa, Kiều Kiều đáng yêu thế cơ mà, sao anh nỡ để em đi một mình chứ? Nhất định phải đi theo em rồi......"

Thẩm Kiều mở mắt ra nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt giờ phút này trắng bệch như giấy, "Anh nói vậy là sao?"

"Nghĩa trên mặt chữ." Lục Đình nắm ngón tay cậu, "Chiếc nhẫn anh chọn có khắc bụi gai, em biết nó có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là đời này hai chúng ta sẽ quấn chặt vào nhau, sống cùng sống, chết cùng chết."

Thẩm Kiều tái mặt tháo chiếc nhẫn trên tay ra, Lục Đình lẳng lặng nhìn động tác của cậu, "Có ném đi cũng vô ích, Kiều Kiều đã đeo nó tức là đồng ý rồi."

"Anh......"

"Anh biết Kiều Kiều của chúng ta rất đau khổ, nhưng đám người kia đã hủy hoại nửa đời trước của em, em thật sự muốn để bọn họ toại nguyện sao?"

"Nếu em chết, bọn họ sẽ không đau buồn vì em mà chỉ thấy nhẹ gánh. Sự ra đi của em chỉ trừng phạt những người yêu thương em thôi."

"Những người yêu thương em sẽ khóc hết nước mắt khi em ra đi, tự trách mình tại sao lúc trước không giữ em lại, sẽ dằn vặt đau khổ suốt đời, chỉ biết trơ mắt nhìn ​​những kẻ ức hiếp em sống vui vẻ hơn mình."

"Thẩm Kiều, chẳng lẽ đây là điều em muốn thấy sao?"

Anh càng nói thì sắc mặt Thẩm Kiều càng tái, cả người co ro trên xe lăn, sợ sệt luống cuống như một đứa trẻ phạm lỗi.

"Sau khi em đi, có lẽ dì bếp không thể làm việc ở biệt thự được nữa, bởi vì mỗi lần nấu món ngon dì ấy sẽ nhớ đến em. Cũng chẳng còn ai chúc Andy buổi sáng tốt lành. Hà Tập nói với anh lúc cậu ấy kết hôn muốn em làm phù rể. Còn có thợ làm vườn trong biệt thự nữa, cậu ấy luôn chăm sóc hoa kỹ càng vì em nói thích hoa......"

Thẩm Kiều đưa tay che miệng anh lại: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa......"

Lục Đình gỡ tay cậu ra: "Còn anh sẽ mất đi người mình yêu. Em nghĩ anh sẽ sớm tìm được tình mới, sau đó kết hôn rồi bắt đầu cuộc sống mới, cuối cùng quên mất em sao?"

Anh bình tĩnh nói: "Không đâu Thẩm Kiều, anh không quên được, anh sẽ sống khổ sở hơn bất kỳ ai. Mỗi ngày đều tự hỏi mình đã làm gì sai mà người yêu đang tâm bỏ rơi mình......"

"Đừng nói nữa......" Lần này Thẩm Kiều hoảng sợ thật sự, không dùng tay nữa mà chồm tới trước rồi ngẩng mặt lên, cố chặn miệng anh bằng miệng mình, "Em sai rồi, em thực sự biết lỗi rồi, em xin anh, đừng nói nữa......"

Lục Đình quay mặt đi né tránh môi cậu, "Sao không cho anh nói? Vậy là anh làm sai đúng không? Kiều Kiều không hài lòng nên mới rời đi để trừng phạt anh."

"Không phải......"

"Biết đâu anh còn gặp phải người nhà họ Thẩm và họ Tạ nữa, bọn họ sẽ cười nhạo anh, nói anh thật ti tiện, nói anh làm trò cười cho thiên hạ, nói anh đui mù nên mới ở bên em, ngay cả người anh yêu cũng chẳng cần anh......"

"Đến lúc đó anh có thể làm gì đây? Anh chẳng làm được gì hết Thẩm Kiều à, bởi vì lời bọn họ nói đều là sự thật."

"Không phải!" Thẩm Kiều đột ngột đẩy anh ra: "Em không cho phép anh nói như vậy, đó không phải sự thật!"

Lục Đình bị cậu xô lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

"Lúc đó em đã đi rồi, đâu còn quản được họ nói gì."

Thẩm Kiều nghiến răng: "Rõ ràng đó không phải sự thật, sao bọn họ có thể nói anh như vậy......" Nói đến đây, cậu hít sâu một hơi: "Em sẽ không chết, bọn họ còn chưa chết thì sao em phải chết chứ?"

Nghe cậu nói vậy, thân hình căng cứng của Lục Đình mới dần thả lỏng. Anh xòe bàn tay nắm chặt ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Kiều Kiều nói sao cơ?"

Thẩm Kiều bị anh chọc tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, "Em nói em sẽ không chết, còn lâu em mới cho bọn họ toại nguyện, em phải sống, sống tốt hơn bọn họ cho bọn họ tức chết luôn."

Người đàn ông nhặt chiếc nhẫn dưới đất lên đeo lại cho cậu, "Nhóc xạo sự, lần nào Kiều Kiều cũng nói vậy hết."

Thẩm Kiều ấn ngón cái vào chiếc nhẫn, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, "Lần này là thật, em sẽ không để Lục tiên sinh bị chế giễu đâu."

Lục Đình là người duy nhất tốt với cậu, chỉ tưởng tượng ra điều anh nói thôi Thẩm Kiều đã chịu không nổi, cậu không cho phép lũ người kia nói anh như vậy.

Lục Đình sững sờ, mọi lời muốn nói kẹt lại trong cổ, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

Thì ra......

Là vì anh.

Vì quá kích động nên Thẩm Kiều nhịn không được ho khan.

Lục Đình đưa tay vỗ lưng cậu: "Giờ anh hết tin Kiều Kiều rồi."

Thẩm Kiều nắm chặt áo anh, sốt ruột nói: "Em nói thật mà."

Lục Đình nói: "Em thề đi."

"Em thề......"

Người đàn ông vẫn tiếp tục vỗ lưng cho cậu, giọng điệu bình thản như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp: "Được, vậy em thề đi, nếu em còn có ý nghĩ này nữa thì Lục Đình sẽ chết không toàn thây."

Thân hình Thẩm Kiều chợt cứng đờ.

Lục Đình cúi xuống hôn lên trán cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Anh cũng không muốn ép em đâu, nhưng Kiều Kiều à, nếu em xảy ra chuyện thì anh sẽ sợ hãi hơn bất kỳ ai khác."

"Em......" Thẩm Kiều mấp máy môi rồi nhắm mắt lại như đã hạ quyết tâm, khó nhọc nói: "Em thề, nếu em còn có ý nghĩ này nữa thì Lục Đình sẽ chết không toàn thây."

Những nụ hôn tới tấp rơi xuống chóp mũi, gò má và khóe miệng cậu, hơi thở hai người hòa vào nhau.

Thẩm Kiều nghe thấy tiếng cười khẽ, "Anh biết Kiều Kiều bị bệnh nên đôi khi không khống chế được mình. Khi nào em buồn cứ tìm anh được không? Dù anh đang ở đâu cũng lập tức về ngay, anh sẽ luôn ở bên Kiều Kiều......"

Thẩm Kiều nép vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập đều đều của người đàn ông, từng nhịp từng nhịp như đang âm thầm bày tỏ tình yêu với cậu.

"Xin lỗi, Lục tiên sinh......"

Cậu chợt nhận ra những ý nghĩ trước đây của mình thật nực cười.

Chân cậu đã mất, đâu thể để xương sống gãy theo được. Bọn họ xem cậu như một bông hoa mỏng manh, cứ tưởng chặt đứt chân cậu thì cậu sẽ vĩnh viễn chìm trong bùn lầy không bao giờ ngoi lên được, nhưng Thẩm Kiều sẽ không để bọn họ toại nguyện.

Cậu không phải hoa mà là một chú chim có thể bay lượn.

"Em......"

Cậu đang định nói tiếp thì lồng ngực thắt lại, hai mắt tối sầm, cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Lục Đình hoảng đến nỗi suýt đứng tim, vội vã bế cậu lao ra cửa.

Lý Đàn đang đứng ngoài cửa, sợ người khác thấy điều không nên thấy nên xua mọi người đi hết, cả tầng hai mươi ba chỉ có mỗi mình cô.

Thấy Lục Đình bế Thẩm Kiều ngất xỉu ra ngoài, cô sợ xanh mặt: "Có...... có chuyện gì thế ạ?"

Trên mặt người đàn ông chẳng có cảm xúc gì, nhưng khí áp quanh người lại thấp đến đáng sợ, "Bảo tài xế tới bệnh viện đi."

Lý Đàn run rẩy mở túi xách lấy chìa khóa xe, "Anh Lý bận việc rồi, đi xe tôi đi."

Cô mang giày cao gót, cả đời chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Cũng may công ty chỉ cách bệnh viện chưa đầy mười phút lái xe, Lý Đàn chạy đến bệnh viện với tốc độ phạt nguội rồi vội vã lao vào phòng cấp cứu. Sau khi đưa người vào, cô tự giác đi đóng tiền theo chức trách của thư ký.

Khi cô trở lại thì Thẩm Kiều đang nằm trong phòng bệnh.

Lớp son trên môi cậu đã được lau sạch, để lộ đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ nhìn thôi Lý Đàn đã thấy đau lòng.

Cô nghĩ mãi mà không rõ tại sao một người đẹp như vậy, ngoan như vậy lại ra nông nỗi này chứ? Lục Đình lặng lẽ đứng cạnh giường nhìn cậu.

Bác sĩ đẩy cửa vào hỏi: "Người nhà đâu?"

Người đàn ông bước tới, "Tôi đây, cậu ấy...... thế nào rồi?"

Bác sĩ lật xem bệnh án, "Không có gì đáng lo, bệnh nhân quá kích động, cơ thể không chịu nổi cảm xúc thay đổi đột ngột nên mới bị ngất, nhưng......"

Bác sĩ nhíu mày nhìn Lục Đình: "Gia đình chăm nom bệnh nhân kiểu gì vậy? Sức khỏe cậu ấy thật sự quá tệ, thiếu máu, suy dinh dưỡng, dạ dày có vấn đề, mọi chức năng cơ thể đều rất kém, còn nữa......"

Ông liếc nhìn đôi chân bị chăn che kín rồi nói: "Vốn dĩ bị thế này đã làm tâm lý cậu ấy rất yếu đuối, đừng kích thích cậu ấy thêm nữa."

Người đàn ông cao lớn cúi đầu, ngoan ngoãn nghe ông trách móc: "Là lỗi của tôi, đều tại tôi không chăm sóc cậu ấy chu đáo."

Bác sĩ thở dài: "Tạm thời cứ theo dõi vài ngày trước đã, nếu có điều kiện thì nên đưa cậu ấy đến gặp bác sĩ tâm lý đi, còn trẻ quá mà......"

"À phải, nhớ để ý tình trạng bệnh nhân nhé, dễ bị sốt lắm đấy."

Quả nhiên sau nửa đêm Thẩm Kiều bị sốt cao, liên tục nói mớ những câu rời rạc khó hiểu.

Cơn sốt này vừa đột ngột vừa mãnh liệt, dù tiêm thuốc hay uống thuốc đều vô ích, nhiệt độ cứ giảm rồi lại tăng, lặp đi lặp lại ba ngày liền mới dần hạ sốt.

Khi cậu tỉnh lại đã là sáng ngày thứ tư.

Hôm nay trời đẹp hiếm thấy, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tấm rèm mỏng trong phòng bệnh mang lại cảm giác ấm cúng.

Thẩm Kiều mở mắt ra trong sự ấm áp này, chưa kịp hiểu tình hình đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Cậu thử nhúc nhích ngón tay, phát hiện tay mình bị nhét dưới chăn, cạnh giường có một người đang ngủ say.

Ba ngày nay người đàn ông không để ý gì đến vẻ ngoài của mình, dưới cằm râu ria lởm chởm, hai mắt thâm quầng, người ngồi trên ghế nhưng đầu lại dựa vào giường, tư thế chẳng thoải mái chút nào.

Thẩm Kiều chậm chạp rút tay ra khỏi tấm chăn bị Lục Đình đè lên.

Mu bàn tay cậu bầm tím, chi chít vết kim truyền dịch, nhìn thì đáng sợ nhưng không hề đau.

Ngón tay thon dài giơ lên phác họa hình dáng người đàn ông ngủ say trong ánh sáng nhạt nhòa.

Một khắc sau, tay cậu bị một bàn tay to nắm lấy, giọng nói khàn khàn của Lục Đình vang lên: "Tỉnh rồi à? Có chỗ nào khó chịu không?"

Người đàn ông mở mắt ra rồi ngồi thẳng dậy, xoa xoa cánh tay tê rần, sau đó sờ trán Thẩm Kiều, "Còn khó chịu không?"

Thẩm Kiều lắc đầu: "Không ạ."

Cậu cười tít mắt: "Sao anh lại xấu thế này?"

Thẩm Kiều bị sốt ba ngày nên gầy đi trông thấy, bộ đồ bệnh nhân thõng thẹo trên người cậu, hai má hóp sâu.

Nhưng vẫn rất đẹp.

Yết hầu Lục Đình nhấp nhô, dù Kiều Kiều của anh có thế nào đi nữa cũng vẫn đẹp, nếu xấu thì chỉ có anh xấu thôi.

Nghĩ vậy Lục Đình bật cười rồi cúi xuống cọ râu cằm vào má thanh niên.

"Nhóc vô lương tâm, anh xấu là vì ai hả?"

Râu cằm mới mọc rất cứng, Thẩm Kiều cảm thấy mặt mình sắp bị cọ đỏ lên, cậu tránh đi rồi cười khúc khích.

"Còn cọ nữa em sẽ giận đấy!"

Lục Đình lùi lại nhìn cậu: "Thế à, Kiều Kiều định giận kiểu gì?"

Thẩm Kiều không trả lời anh mà nói: "Em muốn tắm nắng."

Xoẹt——

Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng lập tức tràn vào.

Thẩm Kiều nheo mắt dưới ánh mặt trời, cậu nằm dài trên giường, hai tay dang ra như chú chim nhỏ đang bay.

Chim nhỏ tắm nắng một lát rồi ngồi dậy nhìn Lục Đình: "Lục tiên sinh, anh cúi xuống đây được không?"

Lục Đình nghe lời cúi xuống.

Đôi môi khô khốc của thanh niên áp vào cằm anh, sau đó hôn phớt lên môi anh.

"Lục tiên sinh, em thích anh lắm!"

Ánh mắt Lục tiên sinh dịu đi, toàn thân trở nên mềm mại dưới ánh mặt trời.

"Lục tiên sinh cũng thích em lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện