Vân Thường bỏ học làm ca sĩ là một chuyện lớn ở trường Trung học Thâm Hạ. Không ít người lắm chuyện sôi nổi đoán xem rốt cuộc là tại sao. Mà tin tức Vân Thường và Lâm Trạch chia tay ai ai cũng biết. Có điều trong tin đồn, để có được chỗ đứng trên thị trường âm nhạc, Vân Thường không thể không từ bỏ người bạn trai nhiều năm. Đây là chuyện rất hay bắt gặp trong giới giải trí, không đáng để chỉ trích.

Dần dà, tin đồn cũng ít đi, Lâm Trạch cố gắng học tập, hơn nữa còn vào Đại học Thâm Hạ bằng thành tích xuất sắc. Vốn anh có thể vào ngôi trường đại học tốt hơn, nhưng để chăm sóc người mẹ đã lớn tuổi, anh lựa chọn ở lại thành phố này. Lục Địch đã không còn ở lại trường từ lâu, tiếp tục nán lại nơi hỗn độn phức tạp là quán bar. Còn Thẩm Giai Kỳ đã dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người từ sau khi chuyển trường hồi lớp Mười, hoặc chăng anh đã sớm trở thành quá khứ.

Trong buổi lễ khai giảng lên đại học, Lâm Trạch trở thành người đại diện cho tân sinh viên lên sân khấu phát biểu. Chính vào khoảnh khắc đó, Hạ Xuyên vốn đang chơi di động trong đám người vừa ngẩng đầu liền trông thấy Lâm Trạch tỏa sáng rực rỡ trên khán đài. Có lẽ chỉ một ánh nhìn ấy, anh đã tựa như vầng sáng mặt trời chiếu rọi vào lòng cô.

Trên con đường rợp bóng cây của Đại học Thâm Hạ, lúc này có một cô gái tóc uốn xoăn, trên mặt đeo chiếc kính râm đang ngồi. Dáng dấp cô yểu điệu, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến người ta huyễn hóa diện mạo của cô sẽ hấp dẫn vô hạn.

Lục Địch chầm chậm đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô. “Tớ biết ngay cậu sẽ đến đây mà.”

Vân Thường bặm môi, hơi ảo não vì bị người ta nhìn thấu tâm tư. “Thế sao cậu lại đến đây?”

“Đại học Thâm Hạ vẫn chưa trở thành vật sở hữu riêng của cậu đúng không?” Anh cười nhạt.

Cô quay mặt qua mặc kệ anh, chỉ nhìn vạt áo trắng trên sân khấu kia. Thực ra vì khoảng cách quá xa, cô căn bản không thấy chân thực là bao, nhưng cô vẫn nhìn rất chăm chú, rất nỗ lực.

Lục Địch thấy dáng vẻ của cô thì không khỏi lắc đầu.

Cuộc sống chung quy vẫn bình yên. Vân Thường vẫn là Vân Thường, Lục Địch vẫn là Lục Địch, không có chỗ nào bất thường cả. Nhưng Lâm Trạch đã khác. Một năm trôi qua, khi tân sinh viên Thẩm Hàm xuất hiện, ngôi trường đại học này nổi lên làn sóng hóng chuyện toàn dân. Mọi người đều biết, Hạ Xuyên theo đuổi Lâm Trạch điên cuồng một năm nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì, song tân sinh viên Thẩm Hàm lại có thể lọt vào mắt xanh của Lâm Trạch. Chuyện này khiến người ta không khỏi đoán xem Hạ Xuyên sẽ thế nào.

Nếu không phải vì nghe thấy hai chữ “Thẩm Hàm”, có lẽ Lục Địch sẽ không đến ngôi trường này. Ngày trước anh đã tự nói với mình, nếu Thẩm Hàm không xuất hiện nữa, anh sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng trên thế giới này lại có nhiều người không quý trọng mạng sống của mình như thế. Đây không phải là anh chủ động đâu đấy.

Lâm Trạch thường dạy kèm cho Thẩm Hàm, khi Lục Địch đến thì vừa khéo trông thấy cảnh này. Anh đứng một bên đợi họ giảng bài, cũng không nói gì. Lâm Trạch giảng bài cho Thẩm Hàm xong thì mới để ý tới Lục Địch.

Nhưng Lâm Trạch lại bất giác ngó ra phía sau, nơi đó trống rỗng, mắt anh xẹt qua chút thất vọng.

Lục Địch ngờ ngợ hiểu ra, lúc anh đến vừa khéo trông thấy Hạ Xuyên đứng ở cửa sau.

Lục Địch yên tâm, bèn hẹn Thẩm Hàm cùng ra ngoài. Anh mua đồ ăn ngon cho cô, dẫn cô đi chơi những trò hay ho, cùng đi vườn bách thú, cùng đến thủy cung. Lần nào cũng đều có thể khiến nụ cười nở rạng rỡ trên mặt Thẩm Hàm.

Đó là những gì anh muốn.

Số lần Lục Địch đến Đại học Thâm Hạ càng ngày càng thường xuyên. Còn Thẩm Hàm cũng càng ngày càng dính anh, gần như chỉ cần hai ngày không gặp anh thì cảm xúc sẽ rất sa sút.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vào học kì hai của năm hai đại học, cuối cùng Lâm Trạch và Hạ Xuyên đã đến với nhau.

Còn Lục Địch và Thẩm Hàm có vẻ cũng bị coi thành một cặp đôi được công nhận, có không ít kẻ hiếu sự đến hỏi Thẩm Hàm đã túm được Lục Địch thế nào, dẫu sao Lục Địch cũng là anh chàng ăn chơi đã có tiếng, nhưng chưa từng có một cô bạn gái nào. Bởi thế rất nhiều người đều cảm thấy tò mò về Thẩm Hàm. Mà lần nào Thẩm Hàm cũng ấp a ấp úng.

Thẩm Hàm cũng là một cô gái xinh đẹp, chỉ nhẹ nhàng tươi tắn, nhưng có nét thu hút riêng.

Thẩm Hàm theo Lục Địch đến quán bar, cô thích ngắm dáng vẻ anh trên sân khấu, anh như thế tựa như cả người đều đắm chìm vào ca khúc, không mảy may bị thế giới bên ngoài làm phiền. Thẩm Hàm thích anh như vậy, mà anh như vậy thuộc về mình, đây là sự thực khiến người ta thích thú biết bao.

Lục Địch hát xong một bài thì mới xuống sân khấu đưa cô về trường.

Hai người cùng đi trên đường, tuy anh không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần có thể ở bên anh, cảm nhận hơi thở của anh như thế này, cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Lục Địch đưa cô về trường, rồi mới xoay người về quán bar. Mà ý cười trên mặt anh cũng tắt ngay trong thoáng chốc, ánh mắt anh lạnh tanh, trong bóng đêm tựa như ma quỷ. Song anh vừa mới đi được hai bước thì đã bị người ta ngăn lại. “Anh thích chị ấy, đúng không?”

Giọng nói của Lục Diên Y nghe rất bi thương, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không liên quan đến em.” Lục Địch tiếp tục đi về phía trước với vẻ hơi chán ghét.

Đây đã không phải lần đầu tiên Lục Diên Y trông thấy Lục Địch và Thẩm Hàm ở bên nhau nữa. Cô vẫn luôn tưởng rằng người như anh rất khó thích một người, cho nên cô đợi, cô vẫn một mực đợi.

“Có phải anh thích chị ấy đúng không?” Cô ngoan cố kéo tay anh.

Lục Địch buông bàn tay nhỏ của cô ra. “Nhóc con à, muộn lắm rồi, tự về nhà đi.”

Phải, cô mới mười bảy tuổi, trong mắt anh cô vẫn là một cô bé còn chưa mở mắt. Nhưng tình cảm của cô là chân thành nhất. “Anh trả lời em đã, nếu anh không trả lời thì em sẽ không về nhà.”

Lục Địch bị cô đánh bại. Anh cũng biết sự bướng bỉnh của cô, từ khi cô có thể liên tục đi theo mình một tháng trời, mưa gió cũng mặc là anh đã có thể biết rồi. “Tại sao anh phải trả lời em?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Bởi vì anh là của em, không ai được phép đoạt anh đi.”

Lục Địch như đã nghe thấy một câu chuyện cười gì đó, bèn nở nụ cười. Anh xoa đầu cô. “Ngốc, trên thế giới này không có ai là của ai cả.”

“Anh vẫn chưa trả lời em.” Cô lầm bầm.

Lục Địch day trán, cô nhóc này thật là…

“Anh không thích cô ấy.” Anh nói kiên định.

Cô hí hửng, nhưng thoắt cái lại có nghi vấn. “Vậy tại sao anh lại đối xử với chị ấy tốt như thế?”

“Một người không thích đối phương nhưng lại đối xử với đối phương rất tốt, em nói xem là vì sao?”

Lục Diên Y đảo mắt qua lại. “Để đạt được thứ gì đó.”

“Thông minh.”

Lục Diên Y của khi ấy chỉ quan tâm chuyện anh có thích Thẩm Hàm hay không, những thứ khác cô chẳng bận tâm.

Trời đã tối om, Lục Địch vẫn hơi lo lắng, vì thế anh đưa Lục Diên Y về nhà. Đó là một trong những hồi ức đẹp nhất cuộc đời Lục Diên Y, cô ngẩng đầu là có thể trông thấy vô số vì sao, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai chiếc bóng kề nhau, bên cạnh có hơi thở của anh, có lẽ, đây gọi là hạnh phúc.

Lục Địch đưa Lục Diên Y về nhà rồi mới xoay người rời đi.

Hôm nay có vẻ anh đã được định sẵn là sẽ bị làm phiền, Vân Thường hạ cửa kính xe xuống. “Đưa cậu một đoạn nhé?”

Lục Địch chui vào xe của cô, liền nghe thấy giọng nói của Vân Thường hơi châm chọc. “Sức hút vẫn như năm đó, chân trước vừa đưa một người đẹp về, chân sau đã đón một thiếu nữ nữa. Cậu vẫn giỏi giang như ngày trước.”

“Chuyện tớ giỏi nhiều lắm đấy, đâu chỉ chuyện này, chỉ là trước giờ cậu chưa từng hiểu thôi.” Anh nhìn cô như cười như không.

Vân Thường bị anh làm cho nghẹn họng, lòng vẫn khá khó chịu, song lại không thể hiện ra một chút nào. “Cậu về đâu?”

“Chẳng lẽ tớ còn nơi khác để ở à?”

Cô nhìn anh một cái. “Nếu cậu không có việc gì khác, tớ có thể mời cậu uống rượu.”

Lục Địch cười khẽ, thái độ bình thường, song có vẻ tao nhã cao quý. Vân Thường đột ngột nghĩ đến một câu: có vài người cho dù là lưu manh thì điệu bộ cũng cao quý.

Cô nhìn người bên cạnh, không phải chứng minh câu đó hay sao? Vân Thường không dẫn anh đến nơi nào gọi là chốn của xã hội thượng lưu, cũng không dẫn anh đến một vài nơi vui chơi giải trí. Ngược lại, cô dẫn anh về nhà cô. Đây là lần đầu tiên Lục Địch đến nơi ở của cô. Căn biệt thự nhỏ xa hoa, mức độ xa xỉ bên trong khiến người ta phải tặc lưỡi. Nếu là nữ minh tinh tên tuổi thì đến ngay cả cốc uống nước cũng phải được nhập khẩu.

Lục Địch muốn kéo rèm cửa, Vân Thường lập tức ngăn anh. “Thói quen nghề nghiệp, vẫn đóng vào thì tốt hơn.”

Lục Địch không cưỡng cầu, đi dạo một vòng trong nhà cô, rồi cuối cùng mới đưa ra một lời bình tầm thường nhất. “Quả nhiên đủ xa hoa.”

Vân Thường cười nhẹ, lấy rượu đã được giấu ra. “Đây là rượu vang hơn hai mươi năm trước, tớ trăm đắng ngàn cay mới tìm ra đấy. Cậu may mắn rồi.”

“Sao không nói là cậu may mắn, lúc muốn uống rượu lại vừa khéo gặp được người có thể uống rượu cùng cậu.”

Vân Thường không tranh cãi với anh. “Vậy có thể uống rượu với cậu là vinh hạnh của tớ, đã được chưa?”

Lục Địch ngồi xuống, tư thái ung dung, không vì chưa từng thấy chỗ xa hoa thế này mà rúm ró e dè. Trước giờ anh luôn có thể ung dung tự tại khi ở bất cứ nơi nào, ở trước mặt bất kì ai. Anh bưng một cốc rượu lên, nhấm nháp từng chút, đột nhiên buồn cười nói: “Rượu có quý hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là rượu.”

Vân Thường cũng cười. “Dạo này vẫn ổn chứ?”

“Tớ có lúc nào không ổn à?”

“Vậy…” Tay cô run run. “Lâm Trạch thế nào rồi?”

Anh đặt rượu trong tay xuống, chẳng rõ tại sao, anh liền biết, cô tìm anh chẳng qua chỉ là vì một người khác. Bây giờ cô đã nói ra rồi, anh còn thấy khó mà thở phào hơn trong tưởng tượng của bản thân. “Cậu ta rất ổn.”

Vân Thường gật đầu, khuôn mặt thoáng vẻ mất mát.

Lục Địch thừa nhận bản thân mình tàn nhẫn, anh nói tiếp: “Bây giờ cậu ta đang học hành xuất sắc, là sinh viên giỏi giang trong lòng các thầy cô. Hơn nữa điều đáng quý là nhà trường chuẩn bị cử cậu ta ra nước ngoài học tập, nhưng mà cậu ta từ chối rồi.”

“Tại sao?” Cơ hội này hiếm có như thế, Lâm Trạch sẽ không từ chối.

“Đạo lý đơn giản lắm, bạn gái cậu ta không muốn cậu ta xuất ngoại, cho nên cậu ta ở lại.”

“Cái gì?” Sắc mặt Vân Thường trắng bệch, Lâm Trạch đã có bạn gái rồi?

Lục Địch gật đầu. “Lâm Trạch yêu cô ấy lắm, tên cô ấy là Hạ Xuyên.”

Vân Thường cảm thấy cả người mình đang sôi sục. Người đàn ông coi cô như có không được không có cũng chẳng sao ấy không phải là không biết yêu, chỉ là anh không yêu mình mà thôi. Bây giờ, anh yêu một người khác, nguyện làm tất cả vì cô ấy. Chân tướng này khiến cô không cam lòng, khiến cô cũng đố kị.

Lục Địch chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì có chết cũng chưa thôi. “Lâm Trạch đã nói rồi, sau khi tốt nghiệp đại học họ sẽ kết hôn.”

Vân Thường mệt mỏi ngã ra sô pha. Vậy cô thì sao, cô chỉ là một người ngoài cuộc ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện