Sau khi học kì một lớp Mười hai kết thúc, vậy mà Lâm Trạch muốn cùng Lục Địch đến thành phố Xuyên Nhiên thăm Thẩm Giai Kỳ. Lục Địch không phản đối, cậu cũng muốn đi xem người mà cậu hận thấu xương đó. Lâm Trạch ngồi trên tàu hỏa hưng phấn kể những chuyện mà Thẩm Giai Kỳ nói với cậu ta trong điện thoại. Chẳng hạn như Thẩm Giai Kỳ gọi điện về trong mười câu thì có đến chín câu sẽ nhắc tới Thẩm Hàm – người được gọi là cô em gái không có quan hệ huyết thống với Thẩm Giai Kỳ.

Lâm Trạch trên xe rõ ràng khá hưng phấn, đương nhiên, trong lòng cậu, Thẩm Giai Kỳ là người bạn thân nhất. Nhưng điều đó lại không đúng với Lục Địch. Cậu chơi với Thẩm Giai Kỳ chẳng qua là để trả thù, cậu biết rõ hơn ai hết, cậu muốn trông thấy Thẩm Giai Kỳ đau khổ đến nhường nào.

Cậu không thể nào quên được cảnh mẹ mình treo cổ tự sát trong nhà vệ sinh, cũng chẳng tài nào quên được cảnh bố mình uống cả ba lọ thuốc ngủ để tự sát. Càng không thể quên được trước khi chết, chị gái nói: “Địch, em nhất định phải trả thù, khiến tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều sống không bằng chết.”

Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh choán lấy cậu là dáng vẻ của chị gái - cô gái xinh đẹp và tốt đẹp Lục Hinh ấy. Hai người chạy ra khỏi đám cháy lớn bị người ta cố ý phóng hỏa, cậu chưa bao giờ trông thấy ánh mắt kiên định như thế của chị gái. Lục Hinh nắm tay cậu chạy trốn, khuôn mặt hai người lem luốc vết khói đen. Nhưng ánh mắt Lục Hinh lại rất kiên định, tay chị nắm chặt tay Lục Địch. “Từ nay về sau, chị em mình chỉ còn có nhau nữa thôi.”

Cậu chẳng thể nào quên được khuôn mặt thờ ơ chẳng màng tình người nóng lạnh của chị gái. Chị kéo cậu đến bờ sông rửa mặt. Hai người vừa mất đi mái nhà, mất đi bố mẹ. Họ cùng nằm trên mái ngói trước nhà người ta, hai chị em ôm lấy nhau để giữ ấm. Họ nghe người đi đường đang bàn luận bí thư thành ủy của thành phố cùng với vợ bị một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi. Đó là tên của bố mẹ họ, nhưng họ vẫn ngồi đó, như chưa từng nghe thấy những người kia tán dóc.

Cậu cũng không rõ đã qua bao lâu, chỉ trông thấy hai tay chị gái ôm chặt lấy mình, gân xanh trên tay chị hằn rõ, nhưng mắt chị xẹt qua quầng sáng. Cậu đã quên chị đẩy mình ra thế nào. Chị chạy đến con đường bị người ta cười nhạo kia, gõ một cánh cửa, chỉ nói ba chữ với người đàn ông trong nhà: “Tôi cần tiền.”

Phải, chị đã đi vào con đường đó, dùng cơ thể trẻ trung nhất của chị đổi lấy cuộc sống không phải lo ăn lo mặc của cậu hết lần này đến lần khác.

Lục Địch nhớ những người đó dùng những từ ngữ bẩn thỉu nhất chế giễu chị, cũng nhớ lũ đàn ông đó dùng nụ cười dâm dật nhìn chị ra sao, càng nhớ những người phụ nữ đó lăng mạ chị thế nào. Song đó là chị gái cậu, là người thân thân thiết nhất của cậu, là ràng buộc duy nhất của cậu trên thế giới này.

Nhưng chị vẫn ra đi, mắc căn bệnh hoa liễu khiến nhân thế căm ghét nhất và nhiều bệnh khác. Cậu nhìn sinh mệnh trẻ trung của chị chảy đi từng chút một trước mắt mình, cậu không làm được bất cứ điều gì. Cậu chỉ có mười ba tuổi, song lại phải đối mặt với chuyện người thân duy nhất của mình ra đi.

Chị gái nắm tay cậu. “Trả thù, nhất định phải trả thù.”

Cậu gật đầu, dùng sự kiên định chỉ bản thân cậu mới biết.

Một mình cậu xử lý chuyện hậu sự cho chị gái, không một ai đến, không một ai giúp đỡ cậu, từ đầu chí cuối chỉ có một mình cậu. Chỉ là vào khoảnh khắc đó, cậu biết rõ, mình không còn sống vì bản thân mình nữa, cậu là Lục Địch, nhưng trên vai cậu gánh vác nhiều sinh mệnh như thế. Tâm nguyện duy nhất của cậu chính là trả thù.

Đừng ai trong nhà họ Thẩm mong được sống yên ổn, cậu sẽ không bỏ qua cho họ.

Bố của Thẩm Giai Kỳ là Thẩm Thông Dĩnh thật sự người cũng như tên, dùng người vợ trẻ trung xinh đẹp của ông ta quyến rũ bố của Lục Địch. Sau đó lấy đó làm chứng cứ bức bố của Lục Địch từ bỏ tham gia vào cuộc bầu cử bí thư thành ủy nhiệm kì tiếp theo. Mẹ cậu hay chuyện, ngày nào cũng tranh cãi với bố cậu. Bố cậu như hít phải ma túy mà thật sự đem lòng yêu mẹ của Thẩm Giai Kỳ, mẹ cậu vì thế mà tự sát. Còn bố cậu sau khi biết tất cả chẳng qua chỉ là trò bịp bợm thì cũng uống thuốc ngủ tự sát. Thẩm Thông Dĩnh sợ bại lộ, liền châm lửa thiêu rụi nơi đó.

Lửa đồng đốt không hết, gió xuân thổi lại lên.

Thẩm Thông Dĩnh không nên chừa lại cậu, sống đau khổ, sống nhẫn nhục chịu đựng nỗi đau khổ của một người.

Mà những thứ đó, Lục Địch sẽ bắt họ phải trả giá.

Lâm Trạch cảm thấy Lục Địch cứ là lạ, nhưng cũng không tiện nói nhiều thêm. Thực ra bản thân cậu cũng kì lạ. Lần này đến Xuyên Nhiên, ngoại trừ chuyện gặp Thẩm Giai Kỳ có thế khiến cậu thích thú, vậy mà cậu cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để trốn tránh Vân Thường. Cậu biết Vân Thường xinh đẹp, cũng biết Vân Thường rất tốt, nhưng cậu không có cảm giác gì, cô đi rồi cậu sẽ không nhớ, cô khóc cậu cũng không đau lòng, chỉ là cảm giác bình bình. Nhưng mà, cậu lại không biết nên mở miệng nói kết thúc như thế nào, hơn nữa cũng không có lý do hợp lý.

Xuyên Nhiên thật sự là một thành phố xinh đẹp, hai bên đường cái đều trồng đầy cây dương, dù là mùa đông cũng một mảng xanh mướt, cực kì hút mắt.

Lâm Trạch và Lục Địch không muốn làm phiền Thẩm Giai Kỳ quá nhiều, dẫu sao cùng sống với Thẩm Giai Kỳ còn có bà ngoại đã lớn tuổi của cậu ta, vậy thì rất bất tiện.

Mà sau khi nghe tin Thẩm Giai Kỳ đã có bạn gái, Lâm Trạch hiếm khi rất có hứng thú, bảo Thẩm Giai Kỳ dẫn cô gái đó ra xem. Tuy sắc mặt Thẩm Giai Kỳ không dễ coi, nhưng cậu ta vẫn gật đầu đồng ý.

Chỉ là chẳng ai ngờ được, lần đầu tiên họ gặp nhau sau hai năm, cũng sẽ là lần cuối cùng họ gặp mặt.

Khi Lâm Trạch và Lục Địch đợi quá lâu, Lục Địch đề nghị cậu sẽ đi xem tình hình ra sao.

Cậu rời khỏi nơi đã hẹn, chẳng đi được bao xa đã trông thấy một đám người chui vào một con hẻm. Ôm theo lòng hiếu kì, cậu đi qua. Rất nhiều người quây quanh một người. Khi cậu phát hiện Thẩm Giai Kỳ gặp nguy hiểm, cậu đứng yên tại đó.

Cầm đầu là một tên choai choai tóc vàng, cậu ta nhìn Thẩm Giai Kỳ. “Chỉ cần mày đồng ý rời xa Hạ Xuyên, tao sẽ không truy cứu gì cả.”

Thẩm Giai Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta. “Lộ Tu Viễn, mày muốn làm sao thì tùy.”

Không ai rõ khi ấy chuyện xảy ra thế nào, Lộ Tu Viễn và Thẩm Giai Kỳ quấn vào nhau, con dao trong tay Lộ Tu Viễn đâm vào ngực Thẩm Giai Kỳ. Lục Địch nhìn rõ mồn một, dao đâm không sâu, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng. Chính vào lúc đó, một cô gái chạy qua. “Thẩm Giai Kỳ, Thẩm Giai Kỳ, anh sao vậy?”

Lộ Tu Viễn kéo Hạ Xuyên còn đang khóc nức nở qua một phen. “Đi theo anh.”

Hạ Xuyên và Lộ Tu Viễn mắc vào nhau. “Anh cút đi, cút đi.”

Đúng lúc này, Thẩm Giai Kỳ trên mặt đất ấn mạnh con dao cắm trên ngực mình vào sâu hơn.

“Không.” Hạ Xuyên thất kinh mà biến sắc.

Trên mặt Thẩm Giai Kỳ lại chứa sự giải thoát.

Ngay cả Lục Địch cũng kinh ngạc.

Lộ Tu Viễn biết đã xảy ra chuyện, kéo Hạ Xuyên chạy đi.

Sau đó Lâm Trạch đuổi tới trông thấy Thẩm Giai Kỳ trên mặt đất đau đớn không thôi. Thẩm Giai Kỳ lúc này vẫn còn thoi thóp, mắt cậu toát ra vẻ tuyệt vọng. “Tại sao cô ấy lại là em gái ruột của tôi?”

Họ cùng nán lại Xuyên Nhiên làm hậu sự cho Thẩm Giai Kỳ, cặp bố mẹ bận bịu của Thẩm Giai Kỳ cũng đến sau đó.

Lục Địch nhìn họ mất đi đứa con trai bảo bối duy nhất, đáy lòng cảm thấy sảng khoái.

Lục Địch nhìn Thẩm Hàm lanh lợi đang khóc trước bài vị của Thẩm Giai Kỳ, cậu thầm cười nói: thật là một đứa trẻ đáng thương, lần này tôi bỏ qua cho cô, đừng để tôi gặp cô lần nữa.

Cái chết của Thẩm Giai Kỳ vẫn luôn là một bí mật, không ai biết tại sao cậu lại tự sát.

Nhưng Lâm Trạch biết, Thẩm Giai Kỳ căn bản không yêu người gọi là bạn gái của cậu ta. Người cậu yêu chẳng qua là Thẩm Hàm mà cậu tưởng là không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với cậu. Nhưng sự tình lại trùng hợp như thế, Thẩm Hàm là em gái ruột của Thẩm Giai Kỳ. Bố cậu là quan chức chính phủ, tuyệt đối không thể có hai con, vậy nên họ gửi em gái cậu cho bà ngoại cậu nuôi dưỡng.

Tất cả vướng mắc trước giờ đều như thế.

Lâm Trạch và Lục Địch không theo dõi phần sau của chuyện này, người đã không còn, biết thêm nữa cũng vô dụng.

Chỉ là chuyện này lại khiến Lâm Trạch càng hiểu rõ rất nhiều chuyện. Thẩm Giai Kỳ vì yêu mà không được, cho nên lựa chọn cái chết. Đó mới là tình yêu thực sự, dùng linh hồn mà yêu sâu sắc. Nhưng Lâm Trạch cậu có thể làm gì vì Vân Thường? Cậu không thể cho cô thứ mà cô muốn, cậu chẳng thể cho được gì.

Còn Hạ Xuyên thì cố chấp, để có thể ở bên Thẩm Giai Kỳ mà dùng mọi cách. Những chuyện này đều là thứ Lâm Trạch biết được từ nhật ký của Thẩm Giai Kỳ. Thẩm Giai Kỳ và Hạ Xuyên ở bên nhau, chẳng qua chỉ là để bảo vệ Thẩm Hàm không bị quấy rầy mà thôi.

Con người sống là vì sao, cố gắng hít thở như thế là vì lẽ nào. Khoảnh khắc đó, Lâm Trạch đã mông lung.

Lâm Trạch về thành phố Thâm Hạ, chuyện đầu tiên cậu làm là tìm Vân Thường để chia tay. Tàn nhẫn biết bao, không có bất cứ lý do gì, hoặc là chỉ nói một câu “Anh đã cố gắng rồi, nhưng anh không yêu em” thì đã phủi sạch sự đánh đổi của Vân Thường hơn hai năm qua.

Nhưng Lâm Trạch biết, cậu không sai, cậu không nên làm chậm trễ Vân Thường như thế.

Vân Thường không khóc không làm loạn, chỉ nhìn cậu, mọi thứ trong mắt cô đều là bi thương.

Thật là một người tàn nhẫn mà thành thực.

Đây là lần đầu tiên Lục Địch thấy Vân Thường khóc thảm thương đến vậy. Cậu không lên tiếng hỏi nguyên nhân, chỉ ngồi bên cạnh cô. Trong quán bar người đến kẻ đi nhiều như thế, cậu luôn có thể trông thấy cô từ ngay ánh mắt đầu tiên. Cô uống rượu, vừa uống, vừa rơi lệ. Chỉ là không có tiếng thút thít.

Cậu lặng yên nhìn cô, khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp ấy dường như nhìn thế nào cũng sẽ không khiến người ta chán ghét. Nhưng nỗi đau của cô, nỗi lo của cô, nỗi buồn của cô, chẳng qua đều chỉ vì một người khác.

Cô uống không ít rượu, cậu không ngăn cản. Cô không khóc thành tiếng, rất khó phát tiết ra nỗi buồn trong lòng, cứ để cô uống, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Cô uống đủ rồi, chỉ nhìn cậu. “Cậu nói xem tại sao anh ấy không yêu tớ?”

“Tại sao không yêu tớ?”

“Tại sao?”

Tay cô túm chặt tay cậu, siết chặt đến độ thậm chí cậu đau âm ỉ.

Nhưng cậu chỉ nhíu mày, cậu cũng muốn hỏi, tại sao không thể là người khác chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện