Quan trọng chính là, nhưng, những chỗ bôi thuốc hoàn toàn là màu hồng!
Giống như lớp thịt tươi bị lột da, không hề có màu máu.
Lâm Ngữ Đường thầm an ủi bản thân: Chí ít cũng tốt hơn gương mặt cứng đơ như người chết, cùng lắm khi bỏ trốn không phải lo có người nhận ra.
Đợi khi Lâm Ngữ Đường ngẩng đầu lên, trong mắt lập tức lóe lên một tia ngờ vực: Màu sắc trên mặt hình như nhạt hơn ban nãy một chút.
Lâm Ngữ Đường đứng bất động trước gương gần mười phút, cuối cùng chắc chắn rằng: Màu sắc trên mặt đang nhạt dần đi.
Lâm Ngữ Đường không dám chắc da trên mặt có còn thay đổi gì khác nữa không, vì thế không dám dùng nước rửa mặt. Cậu chỉ làm sạch hết vụn thuốc dính lại trên tay chân, bóp vụn ra cùng mặt nạ màu đen vứt xuống đường ống dẫn nước.
Khẩu trang, mũ, găng tay đặt ở vị trí thuận tiện, Lâm Ngữ Đường vẫn không yên tâm, lục ra một chiếc áo khoác có mũ mặc lên người, chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức có thể trùm kín người. Trước đây, diện mạo là rào cản lớn nhất để mình bỏ trốn, nhưng bây giờ đây lại là đảm bảo lớn nhất để mình trốn thoát, tuyệt đối không thể để bất cứ một ai nhìn thấy diện mạo thực sự lúc này.
Gã mập xem phim con heo tới nửa đêm, lúc này vẫn còn đang ngủ say sưa. Lâm Ngữ Đường thấy mặt và chân tay vẫn còn hơi ngứa liền vội vàng vào nhà vệ sinh soi gương.
Trên mặt lúc này giống như được phủ một lớp màng màu trắng, hơn nữa đang bong dần ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Lâm Ngữ Đường không dùng tay để bóc, cứ để mặc lớp màng trắng bong ra từng mảng một.
Lâm Ngữ Đường đứng trước gương, ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Đây là mình sao?” Giơ tay ra muốn chạm nhẹ nhưng dường như lại sợ bất cẩn chọc rách, cậu vội vàng rụt lại.
Da mặt và cổ mịn màng như ngọc, giống như trứng gà vừa mới bóc. Lâm Ngữ Đường xin thề với trời rằng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có nước da đẹp tới vậy.
Ngũ quan tinh tế, làn da trắng ngần, mái tóc dài mềm mại đen nhánh, đúng là một chàng thư sinh đẹp trai. Đi trên phố phải có tới trên chín mươi phần trăm người không nhận ra được đây là một chàng trai.
Lâm Ngữ Đường đeo khẩu trang, đội mũ, trùm luôn cả mũ áo khoác lên đầu, đứng trước gương không ngừng điều chỉnh trang phục. Cả gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, căn bản không thể nhận ra trên mặt có thay đổi gì. Đương nhiên, Lâm Ngữ Đường trước đây cũng thường xuyên ăn vận thế này, vì thế sẽ không sợ khiến người khác nghi ngờ.
Sau hai giờ, gã mập cuối cùng cũng ngủ dậy, ăn xong bữa trưa Lâm Ngữ Đường mang về, gã mập làu bàu: “Ban ngày ban mặt ở nhà sao phải ăn mặc kín như bưng vậy chứ?”
Lâm Ngữ Đường lúc này, trên mặt và tay chân đều giống như bịt một lớp mặt nạ, trên mặt còn đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
“Bôi chút thuốc, không được ra gió!” Lâm Ngữ Đường đúng là có về nhà, màng theo mấy chiếc mặt nạ đắp thuốc trước đây dùng, sau khi quay lại liền đắp lên mặt. Còn cố tình ra đầu đường mua một phần cơm trưa, xuất hiện trước mặt Hồ Thái Hòa.
Những chỗ da thay đổi đều được dùng mặt nạ thuốc đắp kín mít, không gỡ mặt nạ thuốc ra thì không thể phát hiện ra điều bất thường.
Ở lại nhà gã mập thêm một ngày, tới tối, gã mập tiếp tục xem phim con heo, Lâm Ngữ Đường soạn xong sách vở, chuẩn bị đi ngủ, ngày mai tới trường xem kết quả học tập, Lâm Ngữ Đường cảm thấy đó là thời cơ tốt nhất.
Nằm trên giường, trong đầu ngẫm nghĩ lại toàn bộ mọi tình tiết vô số lần. Lâm Ngữ Đường vẫn cảm thấy không hoàn thiện lắm. Nhưng cậu hiểu, thời gian quá gấp gáp, với năng lực hiện thời chỉ có thể lên kế hoạch tới mức này mà thôi. Phần còn lại là cố gắng hết sức, nghe theo số trời, xem vận may của mình như thế nào.
Chưa tới bảy giờ, Lâm Ngữ Được tự động tỉnh giấc, xoay người xuống giường tiếp tục bọc mình đến kín mít.
Khi đi qua cửa tiệm, Hồ Thái Hòa vẫn chưa mở cửa. Lâm Ngữ Đường chỉ liếc đại một cái, không để lộ ra bất cứ điểm bất thường nào cả.
Chậm rãi tính giờ, vừa bước vào lớp, chuông tự ôn bài buổi sáng liền vang lên, bình tĩnh bước tới chỗ ngồi của mình, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, Phương Minh Châu đã cầm một cuốn sách tiếng Anh lên đọc thầm.
Phương Minh Châu liếc nhìn Lâm Ngữ Đường, dần dần lộ vẻ hiếu kỳ.
Lâm Ngữ Đường không biết mình lộ sơ hở ở đâu, trước đây khi cậu đi học cũng thường ăn vận như thế này, có lúc thậm chí còn khoa trương hơn nữa, bọc kín cả người như xác ướp.
Lâm Ngữ Đường nhìn vào mắt Phương Minh Châu, muốn nhìn ra manh mối từ trong ánh mắt của cô.
Phương Minh Châu hơi hoảng hốt, bỏ qua ánh mắt sáng quắc của Lâm Ngữ Đường.
Cậu vẫn ổn chứ? Phương Minh Châu dùng ngón tay viết khẽ trên mặt bàn.
Vẫn ổn! Lâm Ngữ Đường gật đầu viết.
Phương Minh Châu do dự một lát rồi nhanh chóng viết tiếp: Mình rất lo cho cậu! Gương mặt lập tức ửng hồng.
Trong lòng Lâm Ngữ Đường ấm áp, cảm giác khác lạ không thể dùng lời nói để biểu đạt từ từ lan tỏa khắp người, ánh mắt cũng ánh lên vẻ cảm kích chân thành.
Có lẽ đúng là có người đang theo dõi cậu, cậu phải làm sao? Phương Minh Châu lo lắng viết, thông qua lời nói của tài xế cô cảm nhận được rằng người theo dõi Lâm Ngữ Đường không phải người tốt, vì người tốt sẽ không khiến chú Thành cảm thấy nguy hiểm.
Lâm Ngữ Đường không biết tại sao Phương Minh Châu lại tin lời mình nói như vậy, bây giờ trong lòng cậu vô cùng bịn rịn, nếu như không phải là nguy hiểm tới tính mạng, cậu thực sự không muốn rời xa thành phố này, ngôi trường này, cô gái này...
Trốn! Lâm Ngữ Đường viết mạnh trên bàn.
Quyết định đột ngột của Lâm Ngữ Đường khiến cô bé có chút lúng túng, cô cảm thấy tim mình rất khó chịu, nhưng không biết phải làm sao cả.
Cậu có biết bọn họ là ai không? Cô bé hỏi tiếp.
Lâm Ngữ Đường khẽ lắc đầu: Có thể có cảnh sát, bây giờ mình chỉ biết ông chủ mập và bà chủ của cửa hàng vẫn đang giám sát mình, không biết còn người nào nữa không? Lâm Ngữ Đường thực sự không biết thân phận cụ thể của ông chủ mập, nhưng nếu như những người này thực sự là người xấu, ông sớm đã ám thị cho mình báo cảnh sát rồi. Hơn nữa nghĩ tới thiết bị theo dõi trong người mình, còn cả những thiết bị nghe trộm giống như trong trường quay lắp đặt trong nhà mình, nếu như ông chủ mập không có liên quan tới chính phủ, đánh chết Lâm Ngữ Đường cũng không tin.
Phương Minh Châu càng ngạc nhiên hơn, trước đây tới nhà Lâm Ngữ Đường cùng giáo viên chủ nhiệm, cô cũng từng mua đồ ở cửa hàng nhỏ đầu đường, vẫn còn chút ấn tượng về ông chủ mập và bà chủ.
Mình không phải người xấu, mình chưa từng làm việc xấu! Lâm Ngữ Đường kiên định viết.
Mình tin cậu! Cô gái nhanh chóng viết lên bàn.
Phương Minh Châu hơi lo lắng, gia đình cô khá đặc thù, nếu như ông và ba đồng ý, chắc có thể giúp được Lâm Ngữ Đường. Nhưng cô rất sợ lập trường của người nhà, nếu như để người nhà biết, rất có thể sẽ hại Lâm Ngữ Đường.
Có cần mình giúp cậu không? Phương Minh Châu hỏi tiếp.
Không cần! Lâm Ngữ Đường viết.
Cậu lờ mờ nghe được tin đồn, hình như gia đình Phương Minh Châu rất có thế lực. Việc này người khác có thể giúp bạn một lần nhưng không thể cứ giúp mãi. Người giám sát mình không phải người bình thường, không đạt được mục tiêu sẽ không từ bỏ.
Phương Minh Châu kéo ngăn kéo bàn học, lấy ra ví tiền màu hồng, lấy toàn bộ tiền bên trong ra nhét thẳng vào tay Lâm Ngữ Đường, có tới mấy ngàn tệ.
Nhìn xấp tiền dày cộp trong tay, tâm trạng Lâm Ngữ Đường cảm thấy có phần nặng nề. Mặc dù biết gia đình cô gái rất giàu có, nhưng lòng tín nhiệm này tuyệt đối không phải giả.
Nếu như sớm biết vậy mình đã mang nhiều hơn rồi, bây giờ chỉ có từng này thôi! Không được nói không lấy! Phương Minh Châu kiên định khoanh một vòng tròn đậm trên năm chữ cuối cùng.
Lâm Ngữ Đường run rẩy trong lòng, như thể bị chạm vào nơi mềm mại nhất. Cậu mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn chằm chặp vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái. Gương mặt cô gái dần dần ửng đỏ, né tránh ánh mắt của chàng trai, nhìn vào quyển sách trước mắt, đầu óc rối bời.
“Keng keng keng...” Không biết qua bao lâu, tiếng chuông hết giờ tự học vang lên, trái tim hai người đồng loạt run lên, thời khắc phân ly vẫn cứ tới.
“Lâm Ngữ Đường!” Lâm Ngữ Đường vừa định đứng dậy thì Phương Minh Châu gọi. Nhìn vào đôi mắt sáng rực và sâu thẳm của chàng trai, cô đưa một mẩu giấy: “Nếu như có một ngày chúng ta gặp lại, nhưng mình không còn nhận ra cậu, cậu nhất định phải nói với mình! Nhỡ kĩ số điện thoại của mình, trước khi gặp được cậu, mình sẽ không đổi số!”
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đáy lòng, Lâm Ngữ Đường trịnh trọng gật đầu, bước ra ngoài lớp học. Mặc dù không quay đầu lại nhưng cậu biết, ánh mắt của cô gái vẫn không rời khỏi bóng lưng mình.
Giống như lớp thịt tươi bị lột da, không hề có màu máu.
Lâm Ngữ Đường thầm an ủi bản thân: Chí ít cũng tốt hơn gương mặt cứng đơ như người chết, cùng lắm khi bỏ trốn không phải lo có người nhận ra.
Đợi khi Lâm Ngữ Đường ngẩng đầu lên, trong mắt lập tức lóe lên một tia ngờ vực: Màu sắc trên mặt hình như nhạt hơn ban nãy một chút.
Lâm Ngữ Đường đứng bất động trước gương gần mười phút, cuối cùng chắc chắn rằng: Màu sắc trên mặt đang nhạt dần đi.
Lâm Ngữ Đường không dám chắc da trên mặt có còn thay đổi gì khác nữa không, vì thế không dám dùng nước rửa mặt. Cậu chỉ làm sạch hết vụn thuốc dính lại trên tay chân, bóp vụn ra cùng mặt nạ màu đen vứt xuống đường ống dẫn nước.
Khẩu trang, mũ, găng tay đặt ở vị trí thuận tiện, Lâm Ngữ Đường vẫn không yên tâm, lục ra một chiếc áo khoác có mũ mặc lên người, chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức có thể trùm kín người. Trước đây, diện mạo là rào cản lớn nhất để mình bỏ trốn, nhưng bây giờ đây lại là đảm bảo lớn nhất để mình trốn thoát, tuyệt đối không thể để bất cứ một ai nhìn thấy diện mạo thực sự lúc này.
Gã mập xem phim con heo tới nửa đêm, lúc này vẫn còn đang ngủ say sưa. Lâm Ngữ Đường thấy mặt và chân tay vẫn còn hơi ngứa liền vội vàng vào nhà vệ sinh soi gương.
Trên mặt lúc này giống như được phủ một lớp màng màu trắng, hơn nữa đang bong dần ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Lâm Ngữ Đường không dùng tay để bóc, cứ để mặc lớp màng trắng bong ra từng mảng một.
Lâm Ngữ Đường đứng trước gương, ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Đây là mình sao?” Giơ tay ra muốn chạm nhẹ nhưng dường như lại sợ bất cẩn chọc rách, cậu vội vàng rụt lại.
Da mặt và cổ mịn màng như ngọc, giống như trứng gà vừa mới bóc. Lâm Ngữ Đường xin thề với trời rằng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có nước da đẹp tới vậy.
Ngũ quan tinh tế, làn da trắng ngần, mái tóc dài mềm mại đen nhánh, đúng là một chàng thư sinh đẹp trai. Đi trên phố phải có tới trên chín mươi phần trăm người không nhận ra được đây là một chàng trai.
Lâm Ngữ Đường đeo khẩu trang, đội mũ, trùm luôn cả mũ áo khoác lên đầu, đứng trước gương không ngừng điều chỉnh trang phục. Cả gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, căn bản không thể nhận ra trên mặt có thay đổi gì. Đương nhiên, Lâm Ngữ Đường trước đây cũng thường xuyên ăn vận thế này, vì thế sẽ không sợ khiến người khác nghi ngờ.
Sau hai giờ, gã mập cuối cùng cũng ngủ dậy, ăn xong bữa trưa Lâm Ngữ Đường mang về, gã mập làu bàu: “Ban ngày ban mặt ở nhà sao phải ăn mặc kín như bưng vậy chứ?”
Lâm Ngữ Đường lúc này, trên mặt và tay chân đều giống như bịt một lớp mặt nạ, trên mặt còn đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
“Bôi chút thuốc, không được ra gió!” Lâm Ngữ Đường đúng là có về nhà, màng theo mấy chiếc mặt nạ đắp thuốc trước đây dùng, sau khi quay lại liền đắp lên mặt. Còn cố tình ra đầu đường mua một phần cơm trưa, xuất hiện trước mặt Hồ Thái Hòa.
Những chỗ da thay đổi đều được dùng mặt nạ thuốc đắp kín mít, không gỡ mặt nạ thuốc ra thì không thể phát hiện ra điều bất thường.
Ở lại nhà gã mập thêm một ngày, tới tối, gã mập tiếp tục xem phim con heo, Lâm Ngữ Đường soạn xong sách vở, chuẩn bị đi ngủ, ngày mai tới trường xem kết quả học tập, Lâm Ngữ Đường cảm thấy đó là thời cơ tốt nhất.
Nằm trên giường, trong đầu ngẫm nghĩ lại toàn bộ mọi tình tiết vô số lần. Lâm Ngữ Đường vẫn cảm thấy không hoàn thiện lắm. Nhưng cậu hiểu, thời gian quá gấp gáp, với năng lực hiện thời chỉ có thể lên kế hoạch tới mức này mà thôi. Phần còn lại là cố gắng hết sức, nghe theo số trời, xem vận may của mình như thế nào.
Chưa tới bảy giờ, Lâm Ngữ Được tự động tỉnh giấc, xoay người xuống giường tiếp tục bọc mình đến kín mít.
Khi đi qua cửa tiệm, Hồ Thái Hòa vẫn chưa mở cửa. Lâm Ngữ Đường chỉ liếc đại một cái, không để lộ ra bất cứ điểm bất thường nào cả.
Chậm rãi tính giờ, vừa bước vào lớp, chuông tự ôn bài buổi sáng liền vang lên, bình tĩnh bước tới chỗ ngồi của mình, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, Phương Minh Châu đã cầm một cuốn sách tiếng Anh lên đọc thầm.
Phương Minh Châu liếc nhìn Lâm Ngữ Đường, dần dần lộ vẻ hiếu kỳ.
Lâm Ngữ Đường không biết mình lộ sơ hở ở đâu, trước đây khi cậu đi học cũng thường ăn vận như thế này, có lúc thậm chí còn khoa trương hơn nữa, bọc kín cả người như xác ướp.
Lâm Ngữ Đường nhìn vào mắt Phương Minh Châu, muốn nhìn ra manh mối từ trong ánh mắt của cô.
Phương Minh Châu hơi hoảng hốt, bỏ qua ánh mắt sáng quắc của Lâm Ngữ Đường.
Cậu vẫn ổn chứ? Phương Minh Châu dùng ngón tay viết khẽ trên mặt bàn.
Vẫn ổn! Lâm Ngữ Đường gật đầu viết.
Phương Minh Châu do dự một lát rồi nhanh chóng viết tiếp: Mình rất lo cho cậu! Gương mặt lập tức ửng hồng.
Trong lòng Lâm Ngữ Đường ấm áp, cảm giác khác lạ không thể dùng lời nói để biểu đạt từ từ lan tỏa khắp người, ánh mắt cũng ánh lên vẻ cảm kích chân thành.
Có lẽ đúng là có người đang theo dõi cậu, cậu phải làm sao? Phương Minh Châu lo lắng viết, thông qua lời nói của tài xế cô cảm nhận được rằng người theo dõi Lâm Ngữ Đường không phải người tốt, vì người tốt sẽ không khiến chú Thành cảm thấy nguy hiểm.
Lâm Ngữ Đường không biết tại sao Phương Minh Châu lại tin lời mình nói như vậy, bây giờ trong lòng cậu vô cùng bịn rịn, nếu như không phải là nguy hiểm tới tính mạng, cậu thực sự không muốn rời xa thành phố này, ngôi trường này, cô gái này...
Trốn! Lâm Ngữ Đường viết mạnh trên bàn.
Quyết định đột ngột của Lâm Ngữ Đường khiến cô bé có chút lúng túng, cô cảm thấy tim mình rất khó chịu, nhưng không biết phải làm sao cả.
Cậu có biết bọn họ là ai không? Cô bé hỏi tiếp.
Lâm Ngữ Đường khẽ lắc đầu: Có thể có cảnh sát, bây giờ mình chỉ biết ông chủ mập và bà chủ của cửa hàng vẫn đang giám sát mình, không biết còn người nào nữa không? Lâm Ngữ Đường thực sự không biết thân phận cụ thể của ông chủ mập, nhưng nếu như những người này thực sự là người xấu, ông sớm đã ám thị cho mình báo cảnh sát rồi. Hơn nữa nghĩ tới thiết bị theo dõi trong người mình, còn cả những thiết bị nghe trộm giống như trong trường quay lắp đặt trong nhà mình, nếu như ông chủ mập không có liên quan tới chính phủ, đánh chết Lâm Ngữ Đường cũng không tin.
Phương Minh Châu càng ngạc nhiên hơn, trước đây tới nhà Lâm Ngữ Đường cùng giáo viên chủ nhiệm, cô cũng từng mua đồ ở cửa hàng nhỏ đầu đường, vẫn còn chút ấn tượng về ông chủ mập và bà chủ.
Mình không phải người xấu, mình chưa từng làm việc xấu! Lâm Ngữ Đường kiên định viết.
Mình tin cậu! Cô gái nhanh chóng viết lên bàn.
Phương Minh Châu hơi lo lắng, gia đình cô khá đặc thù, nếu như ông và ba đồng ý, chắc có thể giúp được Lâm Ngữ Đường. Nhưng cô rất sợ lập trường của người nhà, nếu như để người nhà biết, rất có thể sẽ hại Lâm Ngữ Đường.
Có cần mình giúp cậu không? Phương Minh Châu hỏi tiếp.
Không cần! Lâm Ngữ Đường viết.
Cậu lờ mờ nghe được tin đồn, hình như gia đình Phương Minh Châu rất có thế lực. Việc này người khác có thể giúp bạn một lần nhưng không thể cứ giúp mãi. Người giám sát mình không phải người bình thường, không đạt được mục tiêu sẽ không từ bỏ.
Phương Minh Châu kéo ngăn kéo bàn học, lấy ra ví tiền màu hồng, lấy toàn bộ tiền bên trong ra nhét thẳng vào tay Lâm Ngữ Đường, có tới mấy ngàn tệ.
Nhìn xấp tiền dày cộp trong tay, tâm trạng Lâm Ngữ Đường cảm thấy có phần nặng nề. Mặc dù biết gia đình cô gái rất giàu có, nhưng lòng tín nhiệm này tuyệt đối không phải giả.
Nếu như sớm biết vậy mình đã mang nhiều hơn rồi, bây giờ chỉ có từng này thôi! Không được nói không lấy! Phương Minh Châu kiên định khoanh một vòng tròn đậm trên năm chữ cuối cùng.
Lâm Ngữ Đường run rẩy trong lòng, như thể bị chạm vào nơi mềm mại nhất. Cậu mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn chằm chặp vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái. Gương mặt cô gái dần dần ửng đỏ, né tránh ánh mắt của chàng trai, nhìn vào quyển sách trước mắt, đầu óc rối bời.
“Keng keng keng...” Không biết qua bao lâu, tiếng chuông hết giờ tự học vang lên, trái tim hai người đồng loạt run lên, thời khắc phân ly vẫn cứ tới.
“Lâm Ngữ Đường!” Lâm Ngữ Đường vừa định đứng dậy thì Phương Minh Châu gọi. Nhìn vào đôi mắt sáng rực và sâu thẳm của chàng trai, cô đưa một mẩu giấy: “Nếu như có một ngày chúng ta gặp lại, nhưng mình không còn nhận ra cậu, cậu nhất định phải nói với mình! Nhỡ kĩ số điện thoại của mình, trước khi gặp được cậu, mình sẽ không đổi số!”
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đáy lòng, Lâm Ngữ Đường trịnh trọng gật đầu, bước ra ngoài lớp học. Mặc dù không quay đầu lại nhưng cậu biết, ánh mắt của cô gái vẫn không rời khỏi bóng lưng mình.
Danh sách chương