Lâm Ngữ Đường lấy lọ thuốc trong ngực ra, cầm lấy hai viên thuốc, nhớ lại lời dặn dò của ông trong điện thoại.

Cậu rút từ dưới đế giày ra một lưỡi dao mỏng, sau đó bắt đầu cắt đáy lọ thuốc, cẩn thận cắt đáy lọ ra làm đôi, hai bên lớp cắt đều khắc chữ nhỏ. Đây chắc chắn là những gì ông sắp đặt cho mình sau này, Lâm Ngữ Đường càng có thêm niềm tin.

Một lớp khắc một cụm kí tự hỗn loạn. Lần này có chút phức tạp, nhất thiết phải có sẵn bản dịch mới được. Lâm Ngữ Đường ghi nhớ chắc chắn trong đầu, lớp còn lại có khắc mấy chữ nhỏ.

“Nối xương sinh cơ, tác dụng tức thì!” Là ý gì? Lâm Ngữ Đường nhìn tám chữ này, có chút không hiểu.

“Anh mập, em đun chút nước nhé!” Lâm Ngữ Đường cầm một chiếc cốc không đứng ở phòng khách gọi gã mập.

“Tùy chú thôi!” Gã mập đang xem phim heo đáp một tiếng.

Lâm Ngữ Đường bật bếp ga trong bếp, kín đáo vứt từng mảnh vụn lọ thuốc nhựa vào lửa. Trong bếp tỏa ra mùi nhựa khét thoang thoảng nhưng nhanh chóng bị máy hút khói hút ra bên ngoài.

Đợi ấm nước đun sôi, mảnh nhựa vụn cũng đã cháy hết, Lâm Ngữ Đường cầm bình nước và cốc nước đi vào phòng ngủ nhỏ.

Một viên uống, một viên bôi ngoài! Lâm Ngữ Đường nhủ thầm trong bụng, vứt một viên thuốc vào trong cốc nước. Thuốc gặp nước liền tan ngay, chỉ trong vài phút, viên thuốc màu trắng đã tan thành thể dịch dạng keo màu đen.

Lâm Ngữ Đường uống viên thuốc còn lại với nước, lại bôi cẩn thận nước thuốc trong cốc lên mặt, chân và tay. Cả gương mặt và chân tay, chỉ cần là nơi có vảy sừng đều được nước thuốc màu đen bao phủ, trong đáy cốc vẫn còn dư một ít. Lâm Ngữ Đường suy nghĩ một lát rồi bọc hết nước thuốc còn dư lại. Ông không vô duyên vô cớ để lại thông tin, nói không chừng chỗ thuốc này thực sự có tác dụng sinh cơ, nếu không sẽ không thể nào thay đổi tướng mạo được.

Lâm Ngữ Đường lại cuộn vỏ bọc gối lại nhét vào miệng. Ông nói uống thuốc sẽ hơi đau, mình phải đề phòng bất trắc, không được kêu thành tiếng.

Chỉ trong thời gian phút hai phút, trên mặt liền có phản ứng. Cảm giác tê tê càng lúc càng mạnh, như thể có vô số con kiến đang bò cắn trên mặt. Lâm Ngữ Đường cắn chặt răng, cố nhịn không giơ tay gãi.

Những chỗ bôi thuốc càng lúc càng khó chịu, lúc tê dại, lúc cực kỳ ngứa, sau vài phút lại cảm thấy như dùng dao cứa, có lúc lại giống như nướng trên lò lửa. Hai tay Lâm Ngữ Đường túm chặt lấy ga giường, mồ hôi toát ra trên da, chỉ trong vài phút đã thấm ướt hết chăn trên giường.

Đây không còn lại hơi đau, mà thực sự là vô cùng đau! Cậu cố gắng kìm nén không kêu thành tiếng nhưng vẫn đau tới mức rên rỉ.

“Em có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?” Mắt Kính đeo tai nghe hỏi Em Gái cũng đeo tai nghe ngồi bên cạnh.

Em Gái lườm Mắt Kính một cái: “Muốn trêu ghẹo thì cứ nói thẳng, làm như người khác chưa xem phim con heo bao giờ vậy!”

Mắt Kính dở khóc dở cười, gã béo này xem phim heo cũng thật ồn ào.

Thuốc trên mặt giống như bị đun sôi, không ngừng nổi bong bóng. Bong bóng vỡ ra, một làn khí nóng khẽ bay ra, mặt và chân tay Lâm Ngữ Đường giống như xiên thịt dê trên lò nướng, không ngừng tỏa khói trắng, nhanh chóng ngập tràn căn phòng, giống như thả một tảng băng khô xuống nước.

Không biết qua bao lâu, khói trong phòng tan hết, thuốc trên mặt cũng không nổi bong bóng nữa, Lâm Ngữ Đường lúc này giống như được kéo lên khỏi mặt nước, mồ hôi trên người nhỏ tí tách xuống nền nhà tạo thành một vũng nước lớn.

Thấy cảm giác đau đớn trên mặt giảm dần, Lâm Ngữ Đường khẽ thở phào, tưởng rằng thời gian khổ cực nhất cuối cùng cũng qua đi. Cậu vốn định ngồi dậy, cử động chân tay cứng nhắc nhưng không ngờ cơn đau kịch liệt ập tới, Lâm Ngữ Đường sa sầm mặt mũi, đau tới ngất đi.

Nước thuốc vừa mới ngừng nghỉ giờ lại bắt đầu hoạt động, bên dưới nước thuốc, các vết tích không ngừng trồi lên giống như một con sâu nhúc nhích không ngừng, không bỏ qua bất cứ phần da nào đã được bôi thuốc. Nước thuốc nhúc nhích dần dần bắt đầu ngưng kết, cho tới cuối cùng tất cả kết vảy lại.

Mười hai giờ trưa, thời tiết vẫn rất nóng nực. Trong tầng hầm dưới cửa tiệm, hai người đàn ông đang cởi trần chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng. Em Gái giám sát suốt đêm, sau khi trời sáng mới được đổi người đi nghỉ.

Trong tầng hầm không lắp điều hòa, chỉ có một chiếc quạt thông gió nhỏ. Nhiệt lượng tỏa ra từ mấy cỗ máy căn bản không thể bị đánh bay, mặc dù đã lắp hai chiếc quạt điện nhưng không khí không lưu thông, thổi tới thổi lui vẫn là gió nóng.

Mắt Kính đang than vãn thời tiết nóng bức vô tình liếc nhìn màn hình hiển thị của thiết bị theo dõi dấu vết, hình như có gì đó không ổn. Sau khi trầm ngâm một lát liền ngờ vực hỏi: “Mục tiêu số hai từ tối qua tới giờ hình như không hề di chuyển!”

Đậu nghe xong liền quay đầu lại, “Chuyển đổi số liệu kiểm tra xem sao!”

Mắt Kính gõ hai nhát trên bàn phím, điểm đỏ theo dõi chuyển đổi hoàn toàn thành số liệu.

“Suốt mười hai tiếng, số liệu theo dõi không hề có biến đổi gì cả!”

“Cũng tức là mục tiêu số hai trong suốt mười hai tiếng đồng hồ không hề di chuyển?” Đậu trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy!” Mắt Kính gật đầu đáp.

“Thông báo cho ông chủ!” Đậu nói, sau đó nhấn máy liên lạc.

Một phút sau, Hồ Thái Hòa và Đặng Tiểu Mai bước xuống từ cửa ra của tầng hầm.

“Có gì bất thường?” Ông chủ mập hỏi. Đậu gửi tín hiệu bất thường, vì thế Hồ Thái Hòa bỏ lại cửa tiệm, tới đây cùng bà chủ.

“Mục tiêu số hai không cử động liên tục suốt mười hai giờ đồng hồ!” Mắt Kính trả lời.

“Sao?” Hồ Thái Hòa trừng mắt, bắt đầu kiểm tra số liệu hiển thị của thiết bị theo dõi dấu vết.

“Lẽ nào có vấn đề gì sao?” Sau khi xác nhận những gì thuộc hạ nói là sự thật, Hồ Thái Hòa liền nghiêng người hỏi.

“Có khi nào là đang ngủ không?” Em Gái vừa bước vào phân tích.

“Vào từ 10 giờ tối qua, cho tới bây giờ là mười lăm mười sáu tiếng, khả năng nhịn đi tiểu lợi hại vậy sao?” Mắt Kính liếc nhìn Em Gái nói.

“Vậy nguyên nhân là gì? Lẽ nào bị ốm? Hôn mê bất tỉnh?” Em Gái hỏi ngược lại.

“Rất có thể!” Ông chủ mập gật đầu nói, “Báo cho Chuột đóng giả làm kẻ trộm đi xem sao, tình hình nghiêm trọng thì cần phải đưa tới bệnh viện điều trị.”

Bà chủ cười nhạt một tiếng: “Chúng ta ở đây đâu phải giảm sát khống chế, càng lúc càng giống bảo mẫu!”

Ông chủ mập không quan tâm, cầm điện thoại vệ tinh bảo mật lên định gọi điện thì Mắt Kính kêu khẽ một tiếng: “Cử động rồi, mục tiêu số hai bắt đầu cử động rồi.”

Thiết bị hiển thị đổi sang hình ảnh theo dõi điểm đỏ, mặc dù biên độ không lớn nhưng có thể chắc chắn rằng mục tiêu số hai đang hoạt động.

Ông chủ mập và bà chủ đưa mắt nhìn nhau, đặt điện thoại xuống nói: “Tiếp tục giám sát!”

Thuốc trên mặt sau khi khô đông lại liền trở nên sáng bóng. Lúc này mặt Lâm Ngữ Đường giống như đang đeo một chiếc mặt nạ kim loại màu đen, chỉ có điều che hết toàn bộ mắt, mũi, miệng ở bên trong.

Lâm Ngữ Đường từ từ tỉnh lại, trước mắt là một màu đen kịt. Lẽ nào trời chưa sáng? Vừa mới ngồi dậy, chiếc mặt nạ màu đen liền rơi từ trên mặt xuống, đột ngột nhìn thấy ánh sáng, liền cảm thấy chói mắt nheo mắt lại.

Đợi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, Lâm Ngữ Đường cầm mặt nạ màu đen đứng trước gương, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Ông, đây chính là hiệu quả không tồi mà ông nói ư? Lâm Ngữ Đường khóc không ra nước mắt.

Lớp vảy sừng trên mặt và chân tay hoàn toàn biến mất, để lộ ra ngũ quan tinh tế, thế nhưng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện