Edit by: Đại Cô Nương (dihoacungblog.wordpress.com)
P.s: Nguyên 1 tuần trước chỉ vì 1 ly trà sữa (có brand đàng hòang) mà ta bị nằm dưỡng bệnh nguyên tuần đấy, hội chị em nên bỏ trà sữa đi thôi, kẻo giống ta T_T. Ta lập lời thề “Say no with trà sữa” luôn rồi. Ôi cái mạng già phải cày cấy để đợi chồng “Tiền đại gia” ghé thăm mỗi tháng.
Chung quy vẫn là không có lấy thêm loại hoa nào, bởi vì ngày thứ hai sẽ vào thành, vì sợ để qua ngày hoa hoa sẽ bị héo. Ninh Hinh giúp đỡ hắn đem trái cây tốt qua, định sau khi trở về nhà sẽ tìm chậu hoa khác.
Cố Thanh Sơn đem nông cụ dọn dẹp một chút, nhìn thấy thời gian còn sớm, liền mang theo cung tên đi vào ngọn núi. Hoàng hôn vừa buông xuống, hắn đã quay trở lại trên lưng còn vác theo một con mồi nặng trịch, còn có thêm một con hươu nhỏ bị thương ở chân
Đem con mồi của mình đặt ở sương phòng phía Tây, Cố Thanh Sơn đem con hươu nhỏ đi qua nhà Ninh Hinh, nói này là hươu nhỏ đưa cho lão thần tiên, để hắn cùng với huyết điêu mang về cấp cho Tiểu Viên nhi. Lão thần tiên phải đi, Ninh gia cũng đang đau đầu về việc tiền công châm kim, lão nhân gia cũng đã chạy đến vài trăm dặm ở nhà mình lâu như vậy, tính ra thì bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Nhưng là Ninh gia lại không có tiền, ngay cả con lừa dùng để làm nông cũng bán, lại nói hễ cái gì trong nhà có thể bán được cũng đều đem đi bán rồi. Ninh Hinh cha chỉ còn biết lặng lẽ suy nghĩ đến việc thu xếp bán vài mẫu ruộng nhưng là trong thôn chưa một ai lên tiếng trả lời.
Lão thần tiên cười hề hề vuốt áo ngoài – “Này là chỉ hươu bào không sai, giác này cũng là đúng, dưỡng thương nửa năm đến mùa đông vừa khéo có thể lấy ra làm dược liệu”
Cố Thanh Sơn cảm thấy vẻ mặt của hắn chính là yêu thích, liền cười nói – “Lão thần tiên định ngày nào đi, để cháu đi đưa người”
Ninh Hinh nương vội vàng nói – “Không cần, cái phòng kia của con chỉ vừa mới xong, còn phải dọn dẹp qua một chút, vừa qua lễ thượng lương cũng phải lưu ý để ươm mầm trồng cây. Lần này thì để Ninh Bá đi thôi cũng đã đi qua nhà cữu cữu của Ninh Hinh để mượn xe lừa rồi, cũng là đi nhận cháu chắt, về sau cũng dễ qua laị cảm tạ. Ninh Bân hiện tại cũng là có thể xuống đất chống quải trượng đi lại hai bước, cũng có thể tự mình đi nhà xí, không giống trước kia lúc nào cũng cần 2 người ngày đêm hầu hạ, con liền chuyên tâm bận chuyện của con là được rồi”
“Ninh Bá có ở nhà sao? Nghe nói nhà ngươi muốn bán mẩu ruộng sao?” – Ngô Tiểu Lực đi từ ngoài cửa tiến vào.
Ở trước mặt Lão Thần Tiên cùng Cố Thanh Sơn, Ninh Hinh cha cảm thấy có chút mất mặt nhưng là cuối cùng cũng có người tới cửa hỏi, lại không thể đuổi đi. Liền kiên trì đáp – “Đúng vậy, 8 lượng bạc một mẩu, ngươi muốn mua mấy mẩu?”
Ngô Tiểu Lực lắc đầu – “Ninh bá, tám lượng bạc là cao quá thôi, ta thành thân không bao lâu, thật đúng là không dành dụm được bao nhiêu, nếu 6 lượng hai một mẫu thì còn thương lượng mua được 4 mẫu, tám lượng tiền liền mua không nổi”
Ngô Đai Lực tham gia quân ngũ 3 năm liền không có một chút tin tức nào. Ngô gia lo lắng hắn không còn, trong nhà liền vì chỉ còn mình Ngô Tiểu Lực, năm trước khi hắn vừa tròn 16 tuổi liền cưới nàng dâu cho hắn, vì là có thể sớm sinh được cái tôn tử để có thể nối dõi tông đường. Chỉ là một tiểu tử 17 tuổi nên vô luận thế nào cũng không thể có hơn được 20 lượng bạc, khẳng định đây chính là của vợ chồng Ngô Lão cả đời tích góp. Bọn họ cũng thật ngượng ngùng không thể mặt dày đến trả giá nên sai con đến hỏi qua.
4 mẫu 6 lượng cũng là 24 lượng, mà 3 mẫu 8 lượng cũng là 24, Ninh Hinh tuy là không biết qua chữ nhưng là bảng cửu chương cũng học thuộc làu. Người Ngô gia chính là tính kế, đồng dạng cũng là 24, biết Ninh gia chính là đang cần tiền, liền cố ý đi qua ép giá, cũng là đồng dạng nhưng mua được nhiều hơn 1 mẫu.
Ninh Hinh cha vẻ mặt khó xử – “Tiểu Lực nha, đây cũng chính là giá thị trường chung mà mọi người trong thôn áp dụng, giá đã như vậy chính là 8 lượng bạc một mẫu, ta cũng không muốn nhiều …” [Ta nói chứ đời lắm người cứ canh người ta khó khăn mà hôi của, đáng ghét]
Không đợi hắn nói xong, Cố Thanh Sơn đã đi qua, vội vàng đứng giữa 2 người – “Ninh bá, thế nào đang tốt lại tự nhiên đem bán ruộng, trong nhà còn nhiều người như vậy cần ăn cơm, Tiểu Hạo cũng sẽ trưởng thành rất nhanh, cưới vợ, cái này… làm sao có thể bán đây. Nếu bá cần dùng tiền, ở đây con có, Ninh Hinh, hầu bao hẳn là còn bạc đi, muội lấy đến đây để Ninh Bá dùng trước, khi nào ta cần dùng đến lại nói sau”
Ngô Tiểu Lực nhìn Cố Thanh Sơn một cái, lại nhìn về phía Ninh Hinh cha, con mắt đảo một cái cười nhẹ. Không đợi hắn nói chuyện, đã bị Cố Thanh Sơn đẩy người đi đến cửa lớn – “Ngươi đi đi thôi, không bán”
Ngô Tiểu Lực cười hắc hắc – “Thanh Sơn ca, ta biết người bây giờ chính là đại tài chủ, nếu ngươi chính là muốn mua đất nhà Ninh Hinh ta cũng không dám cùng ngươi tranh giành. Nhưng ngươi cũng đừng hồ đồ để bị người ta lợi dụng, không phải chỉ là mời qua một bữa cơm tất niên sao, ân này cũng là sớm báo xong rồi, ngươi còn tính cả đời bồi cấp cho Ninh gia sao?”
Thấy hắn chính là cố ý châm ngòi Cố Thanh Sơn trầm mặt – “Ta làm như thế nào đó là chuyện của ta, cũng không cần ngươi khoa tay múa chân, đi đi thôi”
Lúc hắn trở lại trong viện, thấy Lão thần tiên đang răn dạy Ninh Hinh cha – “Ngươi có phải hay không vì muốn trả tiền chẩn kim? Không phải ta đã nói qua với ngươi rồi sao, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, còn lại về sau lại nói. Aiz, như vậy đi, ngươi xem bây giờ TIểu Cố cũng đã trở lại, chúng ta liền cùng nhau nói qua, ngươi xem lão nhân ta cũng không phải là thiếu tiền, chỉ cần ăn qua vài món ăn quê dân giã là tốt rồi. Chúng ta từ thành Mạo Châu cũng là đại bình nguyên, không có rừng núi, cũng không thấy qua vật hoang dã. Chờ sau khi ta về mỗi lần muốn ăn sẽ ở nhà các ngươi vài ngày, để Tiểu Cố đi vào núi tìm cho ta thức ăn ngon. Còn đây hươu bào ta nhận, cái này ta thích, haha”
Cố Thanh Sơn cũng ở một bên khuyên nhủ – “Ninh bá, lần này bán đi về sau khi muốn mua trở lại liền khó khăn. Vẫn là thôi đừng bán, con có 200 lượng bạc cũng đang nhờ Ninh Hinh cất giữ, mọi người nếu là thời điểm cần dùng tiền thì nói qua với Ninh Hinh là được, cũng không cần hỏi qua con”
200 lượng a! Cả nhà đều sợ ngây người, cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, nghĩ thôi cũng không dám.
Ninh Hạo trợn tròn mắt, khoa trương nói – “Nhiều tiền như vậy nha, Thanh Sơn ca thật khó trách moi người đều nói huynh là đại tài chủ. Huynh còn dám đem tiền để ở chỗ tỷ ra? Huynh không sợ nàng cầm tiền chạy đi sao?”
Ninh Hinh trừng liếc hắn một cái, xoay người đi vào trong phòng lấy ra –“Đi, đệ còn nghĩ tới việc chạy đi đâu”
Cố Thanh Sơn cười ha ha, nhìn theo bóng lưng của Ninh Hinh đi vào phòng, quay đầu lại nói – “Ninh bá, đại nương con muốn ngày mai dẫn Ninh Hinh đi lên trấn mua ít đồ để trang trí cho phòng mới, còn có phải chuẩn bị sính lễ. Hôm nay con có bắt được một ít chim trĩ, thỏ lát nữa sẽ tạ mối kim đem cấp cho tâm thẩm đưa qua. Con là muốn hỏi một chút, thời điểm trước Hạ gia nhờ bà mối và cho bao nhiêu tạ mối kim a?”
Ninh Hinh nương vừa nghe hắn muốn cầu hôn, trong lòng tự nhiên là cao hứng – “Nghe nói là 2 lượng bạc và một ít vải bông thì phải, con cũng không cần làm giống với gia đinh bọn họ làm gì, chúng ta đều là người cùng 1 thôn, mà trong thôn nào có nhà nào mà có tạ mối kim cao như vậy. Cấp 200 văn tiền cũng là được rồi. Bất quá Ninh Hinh…. Như vậy đi theo con lên trấn, nếu gặp phải người quen thì không tốt lắm”
Cố Thanh Sơn chỉ sợ nàng không đồng ý, vội vàng đáng thương – “Đại nương, con sớm không có mẹ ruột, cũng không có tỷ muội, trong phòng gì đó nếu không có Ninh Hinh đi theo hoàn toàn là không biết mua gì. Nếu con là mua về cái gì đó mà không hợp ý nàng vậy là chẳng phải là lãng phí tiền sao?”
Các lão nhân sợ nhất chính là lãng phí tiền, nhất là khi nghe qua lời hắn nói như vậy liền đáp ứng – “Được rồi, con vậy để cho nàng ngồi trong thùng xe ngựa, chỉ khi ra khỏi thôn mới được ra ngoài”
“Dạ vâng” Cố Thanh Sơn cười hề hề đáp ứng, chạy vào trong nhà tìm Ninh Hinh để lấy chút tán bạc vụn cùng ít tiền đồng, lại nói nàng giữ tiền tiếp vì sao cũng chưa có động tới.
“Huynh nha, tiền là quan trọng nhất vậy mà cũng chẳng để bụng chút nào. Lần trước mua lợn rừng không phải là 62 văn sao, còn có huynh còn lại một ít bạc vụn là tiền đồng, ngày đó cũng đủ phát tiền công, mua gạo cùng gia vị, thịt cũng là từ huynh đánh con mồi từ trong núi, đồ ăn cùng gạo cũng không quá nhiều đồng tiền. Còn phòng ở, căn bản là không cần phải hầu bao lý tiền là đủ rồi. Bất quá, ngày mai đi lên thị trấn nói không thì cũng không đủ, vẫn là đem thêm tiền tốt hơn”
“Nga”, Cố Thanh Sơn gật gật đầu, theo nàng từ trong túi tiền lấy ra 2 thỏi bạc, dự định cho ngày mai xa hoa. Lúc đi thì xoay đầu lại, cợt nhả mà bảo rằng – “Với huynh thì tiền không phải là quan trọng nhất, muội mới chính là quan trọng nhất. Huynh chính là không nhớ được bao nhiêu tiền, dù sao khi không có tiền thì đến tìm muội là được, muội nhớ kĩ là được rồi”
Như vậy lại là vừa ngốc vừa lưu manh nam nhân, khiến cho Ninh Hinh thật sự là không có biện pháp, liếc mắt giận hắn một cái, liền đỏ mặt cúi đầu.
Cố Thanh Sơn vô cùng cao hứng khi từ Ninh gia trở về nhà mình. Lấy ra một đôi thỏ có bề ngoài tốt, một đôi gà rừng, chọn ra một khối bạc tuyệt không ít hơn 2 lượng bạc vụn, liền hướng tới nhà của Ninh tam thẩm.
Ninh tam thẩm chính là đang dọn cơm chiều lên bàn, một bàn đầy cao lương, hành tây xào tương, Thấu hắn mang theo một đống này nọ liền vội vàng tiếp nhận đặt qua một bên,
“Thanh Sơn tới rồi, đến, mau mau ngồi xuống, nhà thúc năm trước có ngâm qua một bình hoa quế, đến chúng ta uống một chung” – Ninh tam thúc nhiệt tình tiếp đón.
Ninh tam thẩm mặt mày hớn hở, vội vàng đem tới cái mình tiểu cữu trên bàn cười nói – “Mọi người uống trước, ta đi sao qua 2 quả trứng.”
Nhà bọn họ ngày qua ngày cũng thực tiết kiệm, ăn uống tiết kiệm còn lại bao nhiêu tiền chính là cầm đi xem bệnh, nào là khổ dược canh tử nào mà chưa uống qua, nhưng chính là hoài mãi cũng lên. Ninh tam thúc lại là người có tính khí tốt, nếu là so với người khác thì đã có khả năng hưu thê cưới người khác. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chính là vì điều kiện trong nhà cũng không tốt, nếu mà hưu nàng dâu thì hắn cũng đã trung niên, lại nghĩ đến việc thú người thích hợp cũng khó, dứt khoát là vẫn như vậy đi. Tiếp qua vài năm nữa, nếu thật không thể sinh được con, liền từ trong Ninh gia tìm một nam oa nhận là con thừa tự, nếu có thể được Ninh Hạo thì là quá tốt, chỉ sợ nhị ca nhị tẩu luyến tiếc.
Cố Thanh Sơn cũng không khách khí với bọn họ, về sau cũng chính là người một nhà rồi, quen thuộc với nhau vẫn là tốt hơn. Ngồi ở mép giường cùng với tam thúc uống rượu. Là rượu hoa quế nhà làm, trong veo mang theo mùi hương thoang thoảng, cũng không có nhiều mùi vị lắm. Không đến một lúc, Ninh tam thẩm liền bưng lên một đĩa lớn hành lá xào trứng, cái này đối với nhà nhà bọn họ đã là đồ ăn tốt nhất.
Cố Thanh Sơn liền từ trong túi lấy ra một khối bạc vụn đưa tới trên bàn, cười nói – “Tam thẩm, nhà con cũng không có xưng, đây cũng là khối bạc đáng giá 2 lượng đi, cùng có bên kia có một đôi gà rừng, một đôi thỏ là của con tạ mối kim, thẩm đừng ngại ít, ngày mai con sẽ cùng Ninh Hinh đi lên thị trấn mua ít đồ nay nọ, người xem sính lễ còn cần mua thêm cái gì nữa thì chỉ cho con”
Ninh tam thẩm giật mình nhìn qua một thỏi bạc kia, lại nhìn qua các con mồi, lần trước nghe Tiểu Xuyên nàng dâu nói bán hai con thỏ được 500 văn, ở nơi đây lại có một đống con mồi như vậy còn không biết là bán được bao nhiêu đồng tiền, huống chi lại có thêm một thỏi bạc
“Thanh Sơn, nói thật con không ghét bỏ thẩm năm đó.. đã là tốt lắm rồi, tạ mối kim này thẩm cũng không dám thu. Cho dù con có muốn cấp, người trong thôn chúng ta chính là cấp 200 văn tiền cùng một khối vải. Ở đây như vậy là nhiều lắm” – Ninh tam thẩm thặt sự bản khoăn.
“Không có việc gì, tam thẩm cũng đừng khách khí với con, Hạ gia ra sinh lễ như thế nào thì con cũng như vậy” – Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Ninh tam thẩm cũng là biết nhìn qua tình hình, liền như vậy mà thu, nhưng cũng cảm thấy như vậy rất là không trượng nghĩa, cắn cắn môi đem lời thật lòng nói ra – “Con cùng Hạ gia cũng không giống nhau, Hạ Vũ ở bố trang lý xem trọng Ninh Quyên, Ninh Quyên lại không biết hắn. Việc này phải dựa vào việc bà mối nói tốt, tài năng đem sự hoàn thành. Thẩm chính là đã lo việc này tốt đi qua đi lại cũng tốn không ít khí lực. Con lại là người trong thôn ta, nhà nhị ca cũng là vừa lòng con, bất quá bà mối như thẩm cũng chỉ qua một chút, sao có thể lấy nhiều tiền của con như vậy được”
Cố Thanh Sơn thấy nàng là nói lời thành thật, trong lòng đối với Ninh tam thẩm lại tốt thêm vài phần, cười nói – “Không có việc gì, chính là con vui lòng cấp, thẩm hãy nhận lấy đi a, nương con đi sớm, đối với các tập tục thành thân cũng không hiểu lắm, việc này vẫn là tốn nhiều tâm tư của thẩm đi.”
Nói đến tận đây, Ninh tam thẩm cảm thấy chính mình cũng nên nhún nhường vài phần, hắn là cố ý đưa qua, là sợ Ninh Hinh thua kém tỉ tỉ mình, cũng là hi vọng bản thân có thể tận tâm tận lực, dứt khoát liền thu về, về sau khi bọn họ thành thân việc gì cũng quan tâm nhiều hơn là được.
Ăn qua cơm chiều, Cố Thanh Sơn trở về nhà với tinh thần thật cao hứng. Hết thảy mọi việc đều thực thuận lợi, ngày mai có thể qua lễ hỏi với Ninh Hinh, tháng tư đính hôn, tháng năm là có thể thành thân. Bấm ngón tay tính qua ngày mai muốn mua gì, thật không phải là ít, phỏng chừng chi không ít tiền, hắn không sợ chính là chỉ sợ Ninh Hinh đau lòng. Rõ ràng vẫn là đi qua ngọn núi một chuyến, đánh thêm nhiều con mồi đem đi bán, trong tay có bạc vẫn hơn, Ninh inh tự nhiên là có thể mua được này nọ.
Thời điểm Cố Thanh Sơn lại theo thắng lợi từ ngọn trở về thì mặt trăng cũng đã lên cao. Liền ở bên bờ sông mặc kệ nước lạnh tắm qua, sau khi sạch sẽ thì tiến vào ổ chăn, nghĩ đến tối ngày mai bản thân có thể cùng với Ninh Hinh ngủ cùng nhau, hắn lại kích động không ngủ được.
Chăn kịch liệt run lên một trận, thắn thở dài một hơi, dùng tiết khố lau qua phía dưới mới nhắm mắt lại ngủ.
Tác gỉa có lời muốn nói : Trích đoạn nhỏ:
Quả ngọt chín, Ninh Hinh muốn ăn tha thiết nhìn hắn chằm chằm.
Cố Thanh Sơn hái được một quả giơ qua trước mặt nàng “Muốn ăn? Dùng muội đến đổi”
Sau đó, cũng tha thiết mong nhìn chằm chằm…
P.s: Nguyên 1 tuần trước chỉ vì 1 ly trà sữa (có brand đàng hòang) mà ta bị nằm dưỡng bệnh nguyên tuần đấy, hội chị em nên bỏ trà sữa đi thôi, kẻo giống ta T_T. Ta lập lời thề “Say no with trà sữa” luôn rồi. Ôi cái mạng già phải cày cấy để đợi chồng “Tiền đại gia” ghé thăm mỗi tháng.
Chung quy vẫn là không có lấy thêm loại hoa nào, bởi vì ngày thứ hai sẽ vào thành, vì sợ để qua ngày hoa hoa sẽ bị héo. Ninh Hinh giúp đỡ hắn đem trái cây tốt qua, định sau khi trở về nhà sẽ tìm chậu hoa khác.
Cố Thanh Sơn đem nông cụ dọn dẹp một chút, nhìn thấy thời gian còn sớm, liền mang theo cung tên đi vào ngọn núi. Hoàng hôn vừa buông xuống, hắn đã quay trở lại trên lưng còn vác theo một con mồi nặng trịch, còn có thêm một con hươu nhỏ bị thương ở chân
Đem con mồi của mình đặt ở sương phòng phía Tây, Cố Thanh Sơn đem con hươu nhỏ đi qua nhà Ninh Hinh, nói này là hươu nhỏ đưa cho lão thần tiên, để hắn cùng với huyết điêu mang về cấp cho Tiểu Viên nhi. Lão thần tiên phải đi, Ninh gia cũng đang đau đầu về việc tiền công châm kim, lão nhân gia cũng đã chạy đến vài trăm dặm ở nhà mình lâu như vậy, tính ra thì bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Nhưng là Ninh gia lại không có tiền, ngay cả con lừa dùng để làm nông cũng bán, lại nói hễ cái gì trong nhà có thể bán được cũng đều đem đi bán rồi. Ninh Hinh cha chỉ còn biết lặng lẽ suy nghĩ đến việc thu xếp bán vài mẫu ruộng nhưng là trong thôn chưa một ai lên tiếng trả lời.
Lão thần tiên cười hề hề vuốt áo ngoài – “Này là chỉ hươu bào không sai, giác này cũng là đúng, dưỡng thương nửa năm đến mùa đông vừa khéo có thể lấy ra làm dược liệu”
Cố Thanh Sơn cảm thấy vẻ mặt của hắn chính là yêu thích, liền cười nói – “Lão thần tiên định ngày nào đi, để cháu đi đưa người”
Ninh Hinh nương vội vàng nói – “Không cần, cái phòng kia của con chỉ vừa mới xong, còn phải dọn dẹp qua một chút, vừa qua lễ thượng lương cũng phải lưu ý để ươm mầm trồng cây. Lần này thì để Ninh Bá đi thôi cũng đã đi qua nhà cữu cữu của Ninh Hinh để mượn xe lừa rồi, cũng là đi nhận cháu chắt, về sau cũng dễ qua laị cảm tạ. Ninh Bân hiện tại cũng là có thể xuống đất chống quải trượng đi lại hai bước, cũng có thể tự mình đi nhà xí, không giống trước kia lúc nào cũng cần 2 người ngày đêm hầu hạ, con liền chuyên tâm bận chuyện của con là được rồi”
“Ninh Bá có ở nhà sao? Nghe nói nhà ngươi muốn bán mẩu ruộng sao?” – Ngô Tiểu Lực đi từ ngoài cửa tiến vào.
Ở trước mặt Lão Thần Tiên cùng Cố Thanh Sơn, Ninh Hinh cha cảm thấy có chút mất mặt nhưng là cuối cùng cũng có người tới cửa hỏi, lại không thể đuổi đi. Liền kiên trì đáp – “Đúng vậy, 8 lượng bạc một mẩu, ngươi muốn mua mấy mẩu?”
Ngô Tiểu Lực lắc đầu – “Ninh bá, tám lượng bạc là cao quá thôi, ta thành thân không bao lâu, thật đúng là không dành dụm được bao nhiêu, nếu 6 lượng hai một mẫu thì còn thương lượng mua được 4 mẫu, tám lượng tiền liền mua không nổi”
Ngô Đai Lực tham gia quân ngũ 3 năm liền không có một chút tin tức nào. Ngô gia lo lắng hắn không còn, trong nhà liền vì chỉ còn mình Ngô Tiểu Lực, năm trước khi hắn vừa tròn 16 tuổi liền cưới nàng dâu cho hắn, vì là có thể sớm sinh được cái tôn tử để có thể nối dõi tông đường. Chỉ là một tiểu tử 17 tuổi nên vô luận thế nào cũng không thể có hơn được 20 lượng bạc, khẳng định đây chính là của vợ chồng Ngô Lão cả đời tích góp. Bọn họ cũng thật ngượng ngùng không thể mặt dày đến trả giá nên sai con đến hỏi qua.
4 mẫu 6 lượng cũng là 24 lượng, mà 3 mẫu 8 lượng cũng là 24, Ninh Hinh tuy là không biết qua chữ nhưng là bảng cửu chương cũng học thuộc làu. Người Ngô gia chính là tính kế, đồng dạng cũng là 24, biết Ninh gia chính là đang cần tiền, liền cố ý đi qua ép giá, cũng là đồng dạng nhưng mua được nhiều hơn 1 mẫu.
Ninh Hinh cha vẻ mặt khó xử – “Tiểu Lực nha, đây cũng chính là giá thị trường chung mà mọi người trong thôn áp dụng, giá đã như vậy chính là 8 lượng bạc một mẫu, ta cũng không muốn nhiều …” [Ta nói chứ đời lắm người cứ canh người ta khó khăn mà hôi của, đáng ghét]
Không đợi hắn nói xong, Cố Thanh Sơn đã đi qua, vội vàng đứng giữa 2 người – “Ninh bá, thế nào đang tốt lại tự nhiên đem bán ruộng, trong nhà còn nhiều người như vậy cần ăn cơm, Tiểu Hạo cũng sẽ trưởng thành rất nhanh, cưới vợ, cái này… làm sao có thể bán đây. Nếu bá cần dùng tiền, ở đây con có, Ninh Hinh, hầu bao hẳn là còn bạc đi, muội lấy đến đây để Ninh Bá dùng trước, khi nào ta cần dùng đến lại nói sau”
Ngô Tiểu Lực nhìn Cố Thanh Sơn một cái, lại nhìn về phía Ninh Hinh cha, con mắt đảo một cái cười nhẹ. Không đợi hắn nói chuyện, đã bị Cố Thanh Sơn đẩy người đi đến cửa lớn – “Ngươi đi đi thôi, không bán”
Ngô Tiểu Lực cười hắc hắc – “Thanh Sơn ca, ta biết người bây giờ chính là đại tài chủ, nếu ngươi chính là muốn mua đất nhà Ninh Hinh ta cũng không dám cùng ngươi tranh giành. Nhưng ngươi cũng đừng hồ đồ để bị người ta lợi dụng, không phải chỉ là mời qua một bữa cơm tất niên sao, ân này cũng là sớm báo xong rồi, ngươi còn tính cả đời bồi cấp cho Ninh gia sao?”
Thấy hắn chính là cố ý châm ngòi Cố Thanh Sơn trầm mặt – “Ta làm như thế nào đó là chuyện của ta, cũng không cần ngươi khoa tay múa chân, đi đi thôi”
Lúc hắn trở lại trong viện, thấy Lão thần tiên đang răn dạy Ninh Hinh cha – “Ngươi có phải hay không vì muốn trả tiền chẩn kim? Không phải ta đã nói qua với ngươi rồi sao, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, còn lại về sau lại nói. Aiz, như vậy đi, ngươi xem bây giờ TIểu Cố cũng đã trở lại, chúng ta liền cùng nhau nói qua, ngươi xem lão nhân ta cũng không phải là thiếu tiền, chỉ cần ăn qua vài món ăn quê dân giã là tốt rồi. Chúng ta từ thành Mạo Châu cũng là đại bình nguyên, không có rừng núi, cũng không thấy qua vật hoang dã. Chờ sau khi ta về mỗi lần muốn ăn sẽ ở nhà các ngươi vài ngày, để Tiểu Cố đi vào núi tìm cho ta thức ăn ngon. Còn đây hươu bào ta nhận, cái này ta thích, haha”
Cố Thanh Sơn cũng ở một bên khuyên nhủ – “Ninh bá, lần này bán đi về sau khi muốn mua trở lại liền khó khăn. Vẫn là thôi đừng bán, con có 200 lượng bạc cũng đang nhờ Ninh Hinh cất giữ, mọi người nếu là thời điểm cần dùng tiền thì nói qua với Ninh Hinh là được, cũng không cần hỏi qua con”
200 lượng a! Cả nhà đều sợ ngây người, cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, nghĩ thôi cũng không dám.
Ninh Hạo trợn tròn mắt, khoa trương nói – “Nhiều tiền như vậy nha, Thanh Sơn ca thật khó trách moi người đều nói huynh là đại tài chủ. Huynh còn dám đem tiền để ở chỗ tỷ ra? Huynh không sợ nàng cầm tiền chạy đi sao?”
Ninh Hinh trừng liếc hắn một cái, xoay người đi vào trong phòng lấy ra –“Đi, đệ còn nghĩ tới việc chạy đi đâu”
Cố Thanh Sơn cười ha ha, nhìn theo bóng lưng của Ninh Hinh đi vào phòng, quay đầu lại nói – “Ninh bá, đại nương con muốn ngày mai dẫn Ninh Hinh đi lên trấn mua ít đồ để trang trí cho phòng mới, còn có phải chuẩn bị sính lễ. Hôm nay con có bắt được một ít chim trĩ, thỏ lát nữa sẽ tạ mối kim đem cấp cho tâm thẩm đưa qua. Con là muốn hỏi một chút, thời điểm trước Hạ gia nhờ bà mối và cho bao nhiêu tạ mối kim a?”
Ninh Hinh nương vừa nghe hắn muốn cầu hôn, trong lòng tự nhiên là cao hứng – “Nghe nói là 2 lượng bạc và một ít vải bông thì phải, con cũng không cần làm giống với gia đinh bọn họ làm gì, chúng ta đều là người cùng 1 thôn, mà trong thôn nào có nhà nào mà có tạ mối kim cao như vậy. Cấp 200 văn tiền cũng là được rồi. Bất quá Ninh Hinh…. Như vậy đi theo con lên trấn, nếu gặp phải người quen thì không tốt lắm”
Cố Thanh Sơn chỉ sợ nàng không đồng ý, vội vàng đáng thương – “Đại nương, con sớm không có mẹ ruột, cũng không có tỷ muội, trong phòng gì đó nếu không có Ninh Hinh đi theo hoàn toàn là không biết mua gì. Nếu con là mua về cái gì đó mà không hợp ý nàng vậy là chẳng phải là lãng phí tiền sao?”
Các lão nhân sợ nhất chính là lãng phí tiền, nhất là khi nghe qua lời hắn nói như vậy liền đáp ứng – “Được rồi, con vậy để cho nàng ngồi trong thùng xe ngựa, chỉ khi ra khỏi thôn mới được ra ngoài”
“Dạ vâng” Cố Thanh Sơn cười hề hề đáp ứng, chạy vào trong nhà tìm Ninh Hinh để lấy chút tán bạc vụn cùng ít tiền đồng, lại nói nàng giữ tiền tiếp vì sao cũng chưa có động tới.
“Huynh nha, tiền là quan trọng nhất vậy mà cũng chẳng để bụng chút nào. Lần trước mua lợn rừng không phải là 62 văn sao, còn có huynh còn lại một ít bạc vụn là tiền đồng, ngày đó cũng đủ phát tiền công, mua gạo cùng gia vị, thịt cũng là từ huynh đánh con mồi từ trong núi, đồ ăn cùng gạo cũng không quá nhiều đồng tiền. Còn phòng ở, căn bản là không cần phải hầu bao lý tiền là đủ rồi. Bất quá, ngày mai đi lên thị trấn nói không thì cũng không đủ, vẫn là đem thêm tiền tốt hơn”
“Nga”, Cố Thanh Sơn gật gật đầu, theo nàng từ trong túi tiền lấy ra 2 thỏi bạc, dự định cho ngày mai xa hoa. Lúc đi thì xoay đầu lại, cợt nhả mà bảo rằng – “Với huynh thì tiền không phải là quan trọng nhất, muội mới chính là quan trọng nhất. Huynh chính là không nhớ được bao nhiêu tiền, dù sao khi không có tiền thì đến tìm muội là được, muội nhớ kĩ là được rồi”
Như vậy lại là vừa ngốc vừa lưu manh nam nhân, khiến cho Ninh Hinh thật sự là không có biện pháp, liếc mắt giận hắn một cái, liền đỏ mặt cúi đầu.
Cố Thanh Sơn vô cùng cao hứng khi từ Ninh gia trở về nhà mình. Lấy ra một đôi thỏ có bề ngoài tốt, một đôi gà rừng, chọn ra một khối bạc tuyệt không ít hơn 2 lượng bạc vụn, liền hướng tới nhà của Ninh tam thẩm.
Ninh tam thẩm chính là đang dọn cơm chiều lên bàn, một bàn đầy cao lương, hành tây xào tương, Thấu hắn mang theo một đống này nọ liền vội vàng tiếp nhận đặt qua một bên,
“Thanh Sơn tới rồi, đến, mau mau ngồi xuống, nhà thúc năm trước có ngâm qua một bình hoa quế, đến chúng ta uống một chung” – Ninh tam thúc nhiệt tình tiếp đón.
Ninh tam thẩm mặt mày hớn hở, vội vàng đem tới cái mình tiểu cữu trên bàn cười nói – “Mọi người uống trước, ta đi sao qua 2 quả trứng.”
Nhà bọn họ ngày qua ngày cũng thực tiết kiệm, ăn uống tiết kiệm còn lại bao nhiêu tiền chính là cầm đi xem bệnh, nào là khổ dược canh tử nào mà chưa uống qua, nhưng chính là hoài mãi cũng lên. Ninh tam thúc lại là người có tính khí tốt, nếu là so với người khác thì đã có khả năng hưu thê cưới người khác. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chính là vì điều kiện trong nhà cũng không tốt, nếu mà hưu nàng dâu thì hắn cũng đã trung niên, lại nghĩ đến việc thú người thích hợp cũng khó, dứt khoát là vẫn như vậy đi. Tiếp qua vài năm nữa, nếu thật không thể sinh được con, liền từ trong Ninh gia tìm một nam oa nhận là con thừa tự, nếu có thể được Ninh Hạo thì là quá tốt, chỉ sợ nhị ca nhị tẩu luyến tiếc.
Cố Thanh Sơn cũng không khách khí với bọn họ, về sau cũng chính là người một nhà rồi, quen thuộc với nhau vẫn là tốt hơn. Ngồi ở mép giường cùng với tam thúc uống rượu. Là rượu hoa quế nhà làm, trong veo mang theo mùi hương thoang thoảng, cũng không có nhiều mùi vị lắm. Không đến một lúc, Ninh tam thẩm liền bưng lên một đĩa lớn hành lá xào trứng, cái này đối với nhà nhà bọn họ đã là đồ ăn tốt nhất.
Cố Thanh Sơn liền từ trong túi lấy ra một khối bạc vụn đưa tới trên bàn, cười nói – “Tam thẩm, nhà con cũng không có xưng, đây cũng là khối bạc đáng giá 2 lượng đi, cùng có bên kia có một đôi gà rừng, một đôi thỏ là của con tạ mối kim, thẩm đừng ngại ít, ngày mai con sẽ cùng Ninh Hinh đi lên thị trấn mua ít đồ nay nọ, người xem sính lễ còn cần mua thêm cái gì nữa thì chỉ cho con”
Ninh tam thẩm giật mình nhìn qua một thỏi bạc kia, lại nhìn qua các con mồi, lần trước nghe Tiểu Xuyên nàng dâu nói bán hai con thỏ được 500 văn, ở nơi đây lại có một đống con mồi như vậy còn không biết là bán được bao nhiêu đồng tiền, huống chi lại có thêm một thỏi bạc
“Thanh Sơn, nói thật con không ghét bỏ thẩm năm đó.. đã là tốt lắm rồi, tạ mối kim này thẩm cũng không dám thu. Cho dù con có muốn cấp, người trong thôn chúng ta chính là cấp 200 văn tiền cùng một khối vải. Ở đây như vậy là nhiều lắm” – Ninh tam thẩm thặt sự bản khoăn.
“Không có việc gì, tam thẩm cũng đừng khách khí với con, Hạ gia ra sinh lễ như thế nào thì con cũng như vậy” – Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Ninh tam thẩm cũng là biết nhìn qua tình hình, liền như vậy mà thu, nhưng cũng cảm thấy như vậy rất là không trượng nghĩa, cắn cắn môi đem lời thật lòng nói ra – “Con cùng Hạ gia cũng không giống nhau, Hạ Vũ ở bố trang lý xem trọng Ninh Quyên, Ninh Quyên lại không biết hắn. Việc này phải dựa vào việc bà mối nói tốt, tài năng đem sự hoàn thành. Thẩm chính là đã lo việc này tốt đi qua đi lại cũng tốn không ít khí lực. Con lại là người trong thôn ta, nhà nhị ca cũng là vừa lòng con, bất quá bà mối như thẩm cũng chỉ qua một chút, sao có thể lấy nhiều tiền của con như vậy được”
Cố Thanh Sơn thấy nàng là nói lời thành thật, trong lòng đối với Ninh tam thẩm lại tốt thêm vài phần, cười nói – “Không có việc gì, chính là con vui lòng cấp, thẩm hãy nhận lấy đi a, nương con đi sớm, đối với các tập tục thành thân cũng không hiểu lắm, việc này vẫn là tốn nhiều tâm tư của thẩm đi.”
Nói đến tận đây, Ninh tam thẩm cảm thấy chính mình cũng nên nhún nhường vài phần, hắn là cố ý đưa qua, là sợ Ninh Hinh thua kém tỉ tỉ mình, cũng là hi vọng bản thân có thể tận tâm tận lực, dứt khoát liền thu về, về sau khi bọn họ thành thân việc gì cũng quan tâm nhiều hơn là được.
Ăn qua cơm chiều, Cố Thanh Sơn trở về nhà với tinh thần thật cao hứng. Hết thảy mọi việc đều thực thuận lợi, ngày mai có thể qua lễ hỏi với Ninh Hinh, tháng tư đính hôn, tháng năm là có thể thành thân. Bấm ngón tay tính qua ngày mai muốn mua gì, thật không phải là ít, phỏng chừng chi không ít tiền, hắn không sợ chính là chỉ sợ Ninh Hinh đau lòng. Rõ ràng vẫn là đi qua ngọn núi một chuyến, đánh thêm nhiều con mồi đem đi bán, trong tay có bạc vẫn hơn, Ninh inh tự nhiên là có thể mua được này nọ.
Thời điểm Cố Thanh Sơn lại theo thắng lợi từ ngọn trở về thì mặt trăng cũng đã lên cao. Liền ở bên bờ sông mặc kệ nước lạnh tắm qua, sau khi sạch sẽ thì tiến vào ổ chăn, nghĩ đến tối ngày mai bản thân có thể cùng với Ninh Hinh ngủ cùng nhau, hắn lại kích động không ngủ được.
Chăn kịch liệt run lên một trận, thắn thở dài một hơi, dùng tiết khố lau qua phía dưới mới nhắm mắt lại ngủ.
Tác gỉa có lời muốn nói : Trích đoạn nhỏ:
Quả ngọt chín, Ninh Hinh muốn ăn tha thiết nhìn hắn chằm chằm.
Cố Thanh Sơn hái được một quả giơ qua trước mặt nàng “Muốn ăn? Dùng muội đến đổi”
Sau đó, cũng tha thiết mong nhìn chằm chằm…
Danh sách chương