Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp
Sâu thẳm trong mắt hắn nổi lên nguồn nhiệt lượng nóng hầm hập như hai ngọn lửa, người say rượu hai má nổi lên đỏ ửng như gấc, một đôi mắt mị hoặc, môi mỏng khẽ nhếch lên, chờ mong nàng chủ động đến hiến hôn.
Ninh Hinh nâng lên ánh mắt ngập nước như sương mù liếc một cái, liền xấu hổ đến không dám ngẩng lên nhìn thẳng hắn lần nữa.
“A Hinh, hôn nhẹ một chút được không… Một chút thôi” – Hắn đem nàng giam cầm vào trong ngực, thấp giọng cầu xin.
Ninh Hinh khó xử, ngẩng đầu lên, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng gọi vang vọng từ ngoài cổng băng qua sân lọt vào tai:
“Tỷ tỷ, tỷ ở đâu? Nương kêu đệ đến đón tỷ về nhà”.
Ninh Hạo đi đến đây, Ninh Hinh sợ đệ đệ nhìn thấy, vội vàng đẩy hắn ra. Cố Thanh Sơn buông tay đang giam nàng nhưng lại bay nhanh qua ở môi nàng chuẩn xác mà hạ xuống nụ hôn, tuy rằng mục đích chưa đạt được nhưng hôn một cái nhẹ ở trên khóe miệng cũng coi như thoải mãn.
“Hắc hắc..” – Tên nam nhân vừa mới làm chuyện lén lút kia đưa hai tai giấu ở sau lưng, đi theo nàng ra ngoài sân cùng đón Ninh Hạo.
Ninh Hinh trừng hắn một cái, ở trên ngực hắn nện xuống một quyền nhẹ như lông hồng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu Hạo, tỷ ở chỗ này, mới vừa thu thập xong, đang muốn trở về đây.”
Cố Thanh Sơn cước bộ theo sát phía sau đi ra:
“Ta… đưa bọn đệ trở về”
“Ai nha, không cần huynh đưa về đâu, huynh uống say rồi, nhanh đi ngủ đi” – Ninh Hinh hối thúc hắn vào nhà.
Mỗi người khi uống say đều có biểu hiện không giống nhau, có người thì khóc sướt mướt, có người thì cười ngây ngô, có người thì thích náo loạn (Ta thì lăn ra ngủ, ngoan j đâu…hơ hơ). Cố Thanh Sơn liền thuộc loại khi say thì thích cười ngây ngô, vẻ mặt chính chắn lại nở nụ cười ngây ngô, nhắm mắt đi theo phía sau Ninh Hinh, nàng làm như thế nào đều đuổi không đi.
Ninh Hạo hắc hắc cười xấu xa, trêu ghẹo nói:
“Thanh Sơn ca, huynh rõ ràng đi theo chúng ta về nhà làm con dâu luôn đi.”
“Hụ” – Cố Thanh Sơn say rượu sựng lại, gật đầu nói: “Được, Ninh Hinh đi đâu thì huynh theo đó..haha..”
Ninh Hinh bất đắc dĩ, lôi kéo cổ tay hắn đem hắn túm kéo qua khỏi cửa, đẩy hắn đi lên nhà, tự tay giúp hắn cởi hài, đắp chăn. Nhẹ giọng uy hiếp:
“Nghe lời, mau ngủ đi. Không được xuống dưới, bằng không về sau muội sẽ không đến đây nữa đâu.”
Hắn khẽ trở tay nắm lấy tay nàng:
“Đừng, muội phải tới”
“Vậy thì ngoan ngoan ngủ đi, ngày mai muội cùng tiểu Hạo lại qua giúp huynh” – Ninh Hinh ôn nhu dỗ hắn.
“Hảo, vậy muội nhất định phải giữ lời đó” – Hắn giương đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Ninh Hinh mỉm cười đem tay hắn nhét vào chăn, mang theo Ninh Hạo trở về. Ngày kế tiếp, sáng sớm, khi mặt trời đỏ rực vừa ló dạng, Ninh Hinh mang theo Ninh Hạo tới cánh đồng đã định trước đó, gặp Cố Thanh Sơn đang gắng sức đào xới, đánh tơi đất nền lên. Con ngựa Ô to lớn, khỏe mạnh, đi cũng thật nhanh, ba mẫu đất chỉ trong nháy mắt liền được cày lên tơi xốp. ( Mới nghe câu thiếu trâu dắt chó đi cày, đây nó ràng tới tuấn mã đi cày).
Ninh Hinh đi đến khoảng đất trồng rau, rút đi mấy khóm hành tây, đến bờ sông tẩy rửa sạch sẽ, bỏ vào trong rổ:
“Thanh Sơn ca, người còn chưa có ăn điểm tâm đó, muội có mang theo bánh rán, vừa vặn có một ít hành tây tươi, huynh ăn đơn giản một ít đi.”
Cố Thanh Sơn cũng không khách khí, đến bờ sông tẩy sạch tay, ngồi ở bên bờ ruộng, dùng bánh rán cuốn hành tây… từng miếng từng miếng ăn sạch.
Cơm nước xong, uống thêm vài ngụm nước ấm, hắn bắt đầu chia việc:
“Huynh thì sẽ đào hố, Ninh Hinh phụ trách gieo hạt, một cái hố nhỏ thì bỏ hay hạt, Ninh Hạo ở phía sau tưới nước, lấp lại hố”.
Ninh Hinh đã chuẩn bị cầm lên bình nước, lại nhìn sang đệ đệ 11 tuổi, nói:
“Vẫn là muội tưới nước, lấp hố, tiểu Hạo gieo mầm thì tốt hơn”
Hiển nhiên là, gieo mầm là công việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần đi theo phía sau người đào lỗ, thả hai hạt mầm vào trong cái lỗ được tạo ra, chính là một trình tự làm việc nhịp nhàng nhưng lại phát sinh ra hai dạng, sau một lúc có thể người cuối cùng sẽ bị chậm lại, nàng sợ đệ đệ cảm thấy không thú vị, không làm được đến nơi đến chốn.
Cố Thanh Sơn tựa hồ đoán được suy nghĩ của nàng, ha hả cười nói:
“Muội không cần lo lắng, Tiểu Hạo nếu làm không kịp, chúng ta ở phía trước làm xong liền quay lại, phụ hắn cùng nhau tưới nước, lấp lỗ. Tiểu Hạo tử, đệ cũng đừng gấp, mệt mỏi liền nghỉ một lát, có khả năng bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
Cố Thanh Sơn mời thần y đến cứu đại ca, mấy ngày nay Ninh Hạo vẫn muốn làm việc để báo đáp chút ân tình này, chính là việc xây nhà, hắn chỉ là một tiểu tử 11 tuổi căn bản là không thể nào phụ giúp được, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ, Ninh Hạo cũng muốn hảo hảo mà biểu hiện một chút, vỗ bộ ngực nói:
“Thanh Sơn ca, huynh yên tâm, đệ cũng không phải là người mau chán, cam đoan đem nước tưới và lấp hố làm đến khi xong thì mới dừng”.
Cố Thanh Sơn phấn chấn mà ra sức đào hố, một hố lại một hố nối tiếp nhau không dừng, Ninh Hinh đi theo bỏ hạt giống cũng không chậm, một thời gian ngắn liền đem Ninh Hạo bỏ rơi lại phía sau. Đây đúng là kết quả mà hắn muốn, không có Ninh Hạo thì không ổn, bị người khác nhìn thấy không khỏi lại có thêm lời ra tiếng vào. Có Ninh Hạo tại đây thì lại vướng bận, muốn nói chuyện riêng tư với Ninh Hinh cũng không xong, cho nên đem hắn bỏ lại phía sau, như vậy mới có cơ hội để trò chuyện riêng tư với Ninh Hinh. (Gian xảo vl)
Trước mắt vận mệnh bản thân vừa bước sang trang mới đầy tươi sáng, Cố Thanh Sơn âm thầm khen bản thân một câu thật thống khoái.
“Ninh Hinh, tối hôm qua huynh uống nhiều quá, không biết có làm chuyện gì không phải với muội hay không?” – Mắt hằn nhìn chẳm chằm dưới đất nhưng lại thu hình ảnh bên khóe mắt để theo dõi biểu cảm trên mặt nàng.
‘Để huynh thân (mi mi đó… thơm má đó.. hí hí) có được không?’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh liền đỏ lên, quay đầu nhìn Ninh Hạo đã bị bỏ lại phía xa xa, mới nhẹ giọng nói:
“Không có gì… Bất quá lần sau huynh đừng có uống nhiều như vậy.”
“Được, về sau thành thân rồi, có người trông nom, huynh sẽ không uống nhiều như vậy nữa.” – Cố Thanh Sơn vừa trả lời vừa cười tủm tỉm.
Ninh Hinh mím miệng liếc hắn một cái liền vội vàng cúi đầu:
“Ai mà trông nom huynh cơ chứ?”
“Muội mặc kệ huynh đi nha, huynh buổi tối đi ra ngoài uống rượu, không trở về nhà, muội sẽ không sợ chồng mình bị nữ nhân khác chiếm chứ?” – Cố Thanh Sơn cười gian xảo nhìn nàng.
“Huynh…” – Ninh Hinh bị tức đến mức không nói nên lời – “Huynh liền như vậy, không chiếm tiện nghi của người khác đã là lạ lắm rồi, còn có thể có người khi dễ huynh hay sao chứ?”
“Huynh liền sợ người lạ, chỉ có ý nghĩ chiếm tiện nghi của muội, tiện nghi của người khác, huynh mới không thèm nhìn đến đâu.”
Ninh Hinh cúi đầu bỏ hạt giống xuống hố, không để ý đến hắn. Cố Thanh Sơn bắt đầu nói chính sự:
“Ngày mai chúng ta đi lên thị trấn Lý mua ít đồ, khẳng định trên đó đồ hẳn là rất đa dạng, trong phòng cần mua giường chiếu, tấm nỉ, kháng, chăn, nông cụ, pháo, phích nước nóng… đều phải mua sắm hết.”
Thị trấn Lý cách khá xa, nhiều khi mua vài thứ lặt vặt đã tới tối, cũng không phải là đã về mà phải nghỉ trọ lại khách điếm, lại có thế cùng nàng ngủ chung môt chỗ. Cho dù thực ra không thể ngủ chung với nàng, có thể ở cạnh bên canh giữ cũng đã tốt. Xem nàng tháo thắt lung xoay qua xoay lại bộ dáng, trước ngực lại có 2 đoàn thịt giống như 2 con thỏ nhỏ trắng nõn, thật sự là mê người. Gần đây nhìn giống như lại to hơn, sờ lên có phải hay không cảm giác không giống như lần trước? (=.=! phải gắn mác H cho cái truyện này thôi chời ạ)
Ninh Hinh cũng không biết trong lòng hắn có cái ý tưởng kia, chỉ yên lặng oán thầm lời hắn nói lúc nãy. Phích nước nóng liền nói phích nước nóng, còn kể thêm mấy cái đồ vật kia làm cái gì?
“Thanh Sơn ca, thị trấn Lý trên có phải hay không có những đồ vật đáng tiền hay không? Trấn trên tính ra cũng gần, quay về cũng nhanh, hơn nửa tỷ phu của muội chính là có khuôn trang ở trên đó, cũng tiện nghi khá nhiều.” – Ninh Hinh hảo tâm khuyên nhủ.
Cố Thanh Sơn ngây ra một lát, ra vẻ trấn định nói:
“Đồ vật trấn trên cũng chưa hẳn là kém, vật quý giá cũng không hẳn là sẽ mua, chủ yếu là đồ vật này nọ ở Lý thị trấn tốt. Lại nói về tỷ phu của muội, lần trước huynh cho huynh ấy một cái chân heo, hiện tại chúng ta lại lên chỗ hắn để mua đồ, khẳng định là ngượng ngùng lấy tiền chúng ta. Như vậy liền có vẻ như chúng ta chuyên đi tìm người ta để đòi đồ vật này nọ.”
Ninh Hinh ngẫm lại cũng đúng, đồng ý cùng đi lên thị trấn Lý để mua đồ, bất quá vẫn có chút do dự, như vậy mà đi cùng với hắn thì có phải không được tốt lắm hay không?
Hắn nãy giờ vẫn chú ý đến biểu tình trên mặt của nàng, nhìn đến kỹ càng lại thêm phân tích kỹ càng, thấy nàng có chút rối ren vội vàng nói”
“Ninh Hinh à, nghe nói người thành phố thích trồng hoa, đem một thảm hoa lài này mang theo, không chừng có thể bán được giá tốt đó” (cỡ ai lừa ta kiếm tiền vầy chắc ta cũng dính… ôi tiền bạc.. niềm động lực mỗi ngày thức dậy đi làm)
“Thật sự?” – Ninh Hinh kinh hỉ mở to đôi mắt tròn vo, nhìn tới khóm hoa lài ở phía bên kia, đôi mắt long lanh phát ra ánh sáng lấp lánh – “Kia, vậy chúng ta mang toàn bộ đi đi”
Cố Thanh Sơn ha hả cười nói:
“Không cần, chúng ta là lần đầu tiên lên thị trấn bán hoa, còn không biết giá cả như thế nào, chậu hoa cũng không nhiều để bứng hết chỗ hoa đó bỏ vào. Trước mang đi một ít, lần sau có thế mang hiều hơn”.
Ninh Hinh ngẫm lại cũng thấy đúng, liền gật đầu đáp ứng. Nghĩ đến chính mình trong lúc vô tình trồng vài loại hoa cũng có thế bán lấy tiền, cảm thấy trong long rạo rực, trên mặt hoàn toàn là lộ ra vẻ mặt tươi cười. Giữa trưa hắn năn nỉ nàng ở trong nhà mới của hắn nấu ăn, nàng cũng đáp ứng. Nấu một nồi cơm, hai món thịt làm đồ ăn, làm một tô canh, ba người cơm nước xong lại tiếp tục làm việc thêm một canh giờ, ba mẫu đất nhanh chóng liền hoàn thành.
Ở cạnh mảnh đất trồng rau, hắn cố ý đào một cái hố rồi đứng lên đó, thần bí cười hề hề móc ra bịch hạt giống nho nhỏ đưa cho Ninh Hinh:
“Đây là huynh cố tình mang từ Tây Bắc về hạt giống của dưa hấu ngọt, đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, về sau chúng ta trồng được nhiều cũng không bán, đều tích trữ cho muội ăn”.
Ninh Hinh mở ra bọc hạt giống ra nhìn vào, là một bọc hạt giống màu trắng, so với hạt của loại dưa hấu ở đây quả thật là khác biệt rất lớn. Sau đó lại thắc mắc hỏi:
“Dưa hấu ngọt là gì? Cũng không phải đều giống với dưa hấu chúng ta vẫn thường trồng hay sao?”
“Không phải, dưa hấu ngọt không có lớn như dưa của chúng ta, hình dáng cũng không có tròn tròn căng căng như vậy, nước nhiều, vị lại càng ngọt, cắn một miếng liền mềm tan ra, tựa như … tựa như…”
Hắc nói không nên lời là giống như gì, ánh mắt nhìn về phía ngực của nàng, còn thấy cả vẻ khát khao ở miệng nữa.
Ninh HInh nhìn theo ánh mắt của hắn đi xuống, nháy mắt liền đỏ mặt, cái gì mà căng căng, cái gì mà nước nhiều, lại ngọt, còn thực mềm, quả thực là một kẻ lưu manh… hừ…
Ninh Hinh tức giận dậm chân, xoay người bước đi, Cố Thanh Sơn vừa thấy là biết mình gây họa, chạy nhanh đuổi theo:
“Hoa.. hoa lài ở kia, chúng ta ra đó đào nhé, được không? Muội đừng giận huynh, không phải huynh cố ý nhìn chỗ kia, là bởi vì .. bởi vì…”
Thật sự là nhịn không nổi nữa, nếu không phải có Ninh Hạo ở bên cạnh, hắn sẽ không cần giải thích mà hung hăng hôn nàng một chút, đem nàng hôn đến mê mẩn. (e cạn lời) Chứ làm sao lại đúng trơ mắt nhìn không biết làm sao như bây giờ được chứ? Sai lầm cũng đã phạm vào rồi, cũng không thể vì theo đuổi sự công bằng mà liền cởi quần ra cho nàng xem, tuy là hắn không để ý, sẽ làm thật nếu như nàng vui lòng. (Nhiều khi tui không hiểu có sự liên quan nào ở cái câu này???? Ai cứu mị???)
“Thanh Sơn ca, huynh cùng với trước kia không có giống nhau, có đôi khi muội cảm thấy hiện tại không phải là huynh, giống vẻ ngoài nhưng tính cách lại không phải là huynh”
Ninh Hinh bị hắn giữ chặt cánh tay, dưới lòng bàn chân đi không được, cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn trong lòng thình thịch hồi hộp, có điểm sợ, ủy khuất giải thích:
“Ninh Hinh, huynh cũng hai mươi rồi, Đại Thủy cùng tuổi với huynh, người ta đã có đứa nhỏ hai tuổi rồi, huynh thích muội lâu như vậy, muội nói huynh có thể không muốn hay sao? Huynh cũng không phải là hòa thượng tu trong chùa mà… huynh…”
Ninh Hạo mang theo rổ lập tức chạy đến trước mặt, Ninh Hinh vội vàng ngăn cản hắn lại, nói:
“Được rồi, đi lấy hoa nào”
“Hắc hắc… được” – Cố Thanh Sơn nhìn âu yếm tiểu cô nương cho đã con mắt cưng chiều.
Sâu thẳm trong mắt hắn nổi lên nguồn nhiệt lượng nóng hầm hập như hai ngọn lửa, người say rượu hai má nổi lên đỏ ửng như gấc, một đôi mắt mị hoặc, môi mỏng khẽ nhếch lên, chờ mong nàng chủ động đến hiến hôn.
Ninh Hinh nâng lên ánh mắt ngập nước như sương mù liếc một cái, liền xấu hổ đến không dám ngẩng lên nhìn thẳng hắn lần nữa.
“A Hinh, hôn nhẹ một chút được không… Một chút thôi” – Hắn đem nàng giam cầm vào trong ngực, thấp giọng cầu xin.
Ninh Hinh khó xử, ngẩng đầu lên, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng gọi vang vọng từ ngoài cổng băng qua sân lọt vào tai:
“Tỷ tỷ, tỷ ở đâu? Nương kêu đệ đến đón tỷ về nhà”.
Ninh Hạo đi đến đây, Ninh Hinh sợ đệ đệ nhìn thấy, vội vàng đẩy hắn ra. Cố Thanh Sơn buông tay đang giam nàng nhưng lại bay nhanh qua ở môi nàng chuẩn xác mà hạ xuống nụ hôn, tuy rằng mục đích chưa đạt được nhưng hôn một cái nhẹ ở trên khóe miệng cũng coi như thoải mãn.
“Hắc hắc..” – Tên nam nhân vừa mới làm chuyện lén lút kia đưa hai tai giấu ở sau lưng, đi theo nàng ra ngoài sân cùng đón Ninh Hạo.
Ninh Hinh trừng hắn một cái, ở trên ngực hắn nện xuống một quyền nhẹ như lông hồng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu Hạo, tỷ ở chỗ này, mới vừa thu thập xong, đang muốn trở về đây.”
Cố Thanh Sơn cước bộ theo sát phía sau đi ra:
“Ta… đưa bọn đệ trở về”
“Ai nha, không cần huynh đưa về đâu, huynh uống say rồi, nhanh đi ngủ đi” – Ninh Hinh hối thúc hắn vào nhà.
Mỗi người khi uống say đều có biểu hiện không giống nhau, có người thì khóc sướt mướt, có người thì cười ngây ngô, có người thì thích náo loạn (Ta thì lăn ra ngủ, ngoan j đâu…hơ hơ). Cố Thanh Sơn liền thuộc loại khi say thì thích cười ngây ngô, vẻ mặt chính chắn lại nở nụ cười ngây ngô, nhắm mắt đi theo phía sau Ninh Hinh, nàng làm như thế nào đều đuổi không đi.
Ninh Hạo hắc hắc cười xấu xa, trêu ghẹo nói:
“Thanh Sơn ca, huynh rõ ràng đi theo chúng ta về nhà làm con dâu luôn đi.”
“Hụ” – Cố Thanh Sơn say rượu sựng lại, gật đầu nói: “Được, Ninh Hinh đi đâu thì huynh theo đó..haha..”
Ninh Hinh bất đắc dĩ, lôi kéo cổ tay hắn đem hắn túm kéo qua khỏi cửa, đẩy hắn đi lên nhà, tự tay giúp hắn cởi hài, đắp chăn. Nhẹ giọng uy hiếp:
“Nghe lời, mau ngủ đi. Không được xuống dưới, bằng không về sau muội sẽ không đến đây nữa đâu.”
Hắn khẽ trở tay nắm lấy tay nàng:
“Đừng, muội phải tới”
“Vậy thì ngoan ngoan ngủ đi, ngày mai muội cùng tiểu Hạo lại qua giúp huynh” – Ninh Hinh ôn nhu dỗ hắn.
“Hảo, vậy muội nhất định phải giữ lời đó” – Hắn giương đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Ninh Hinh mỉm cười đem tay hắn nhét vào chăn, mang theo Ninh Hạo trở về. Ngày kế tiếp, sáng sớm, khi mặt trời đỏ rực vừa ló dạng, Ninh Hinh mang theo Ninh Hạo tới cánh đồng đã định trước đó, gặp Cố Thanh Sơn đang gắng sức đào xới, đánh tơi đất nền lên. Con ngựa Ô to lớn, khỏe mạnh, đi cũng thật nhanh, ba mẫu đất chỉ trong nháy mắt liền được cày lên tơi xốp. ( Mới nghe câu thiếu trâu dắt chó đi cày, đây nó ràng tới tuấn mã đi cày).
Ninh Hinh đi đến khoảng đất trồng rau, rút đi mấy khóm hành tây, đến bờ sông tẩy rửa sạch sẽ, bỏ vào trong rổ:
“Thanh Sơn ca, người còn chưa có ăn điểm tâm đó, muội có mang theo bánh rán, vừa vặn có một ít hành tây tươi, huynh ăn đơn giản một ít đi.”
Cố Thanh Sơn cũng không khách khí, đến bờ sông tẩy sạch tay, ngồi ở bên bờ ruộng, dùng bánh rán cuốn hành tây… từng miếng từng miếng ăn sạch.
Cơm nước xong, uống thêm vài ngụm nước ấm, hắn bắt đầu chia việc:
“Huynh thì sẽ đào hố, Ninh Hinh phụ trách gieo hạt, một cái hố nhỏ thì bỏ hay hạt, Ninh Hạo ở phía sau tưới nước, lấp lại hố”.
Ninh Hinh đã chuẩn bị cầm lên bình nước, lại nhìn sang đệ đệ 11 tuổi, nói:
“Vẫn là muội tưới nước, lấp hố, tiểu Hạo gieo mầm thì tốt hơn”
Hiển nhiên là, gieo mầm là công việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần đi theo phía sau người đào lỗ, thả hai hạt mầm vào trong cái lỗ được tạo ra, chính là một trình tự làm việc nhịp nhàng nhưng lại phát sinh ra hai dạng, sau một lúc có thể người cuối cùng sẽ bị chậm lại, nàng sợ đệ đệ cảm thấy không thú vị, không làm được đến nơi đến chốn.
Cố Thanh Sơn tựa hồ đoán được suy nghĩ của nàng, ha hả cười nói:
“Muội không cần lo lắng, Tiểu Hạo nếu làm không kịp, chúng ta ở phía trước làm xong liền quay lại, phụ hắn cùng nhau tưới nước, lấp lỗ. Tiểu Hạo tử, đệ cũng đừng gấp, mệt mỏi liền nghỉ một lát, có khả năng bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
Cố Thanh Sơn mời thần y đến cứu đại ca, mấy ngày nay Ninh Hạo vẫn muốn làm việc để báo đáp chút ân tình này, chính là việc xây nhà, hắn chỉ là một tiểu tử 11 tuổi căn bản là không thể nào phụ giúp được, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ, Ninh Hạo cũng muốn hảo hảo mà biểu hiện một chút, vỗ bộ ngực nói:
“Thanh Sơn ca, huynh yên tâm, đệ cũng không phải là người mau chán, cam đoan đem nước tưới và lấp hố làm đến khi xong thì mới dừng”.
Cố Thanh Sơn phấn chấn mà ra sức đào hố, một hố lại một hố nối tiếp nhau không dừng, Ninh Hinh đi theo bỏ hạt giống cũng không chậm, một thời gian ngắn liền đem Ninh Hạo bỏ rơi lại phía sau. Đây đúng là kết quả mà hắn muốn, không có Ninh Hạo thì không ổn, bị người khác nhìn thấy không khỏi lại có thêm lời ra tiếng vào. Có Ninh Hạo tại đây thì lại vướng bận, muốn nói chuyện riêng tư với Ninh Hinh cũng không xong, cho nên đem hắn bỏ lại phía sau, như vậy mới có cơ hội để trò chuyện riêng tư với Ninh Hinh. (Gian xảo vl)
Trước mắt vận mệnh bản thân vừa bước sang trang mới đầy tươi sáng, Cố Thanh Sơn âm thầm khen bản thân một câu thật thống khoái.
“Ninh Hinh, tối hôm qua huynh uống nhiều quá, không biết có làm chuyện gì không phải với muội hay không?” – Mắt hằn nhìn chẳm chằm dưới đất nhưng lại thu hình ảnh bên khóe mắt để theo dõi biểu cảm trên mặt nàng.
‘Để huynh thân (mi mi đó… thơm má đó.. hí hí) có được không?’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh liền đỏ lên, quay đầu nhìn Ninh Hạo đã bị bỏ lại phía xa xa, mới nhẹ giọng nói:
“Không có gì… Bất quá lần sau huynh đừng có uống nhiều như vậy.”
“Được, về sau thành thân rồi, có người trông nom, huynh sẽ không uống nhiều như vậy nữa.” – Cố Thanh Sơn vừa trả lời vừa cười tủm tỉm.
Ninh Hinh mím miệng liếc hắn một cái liền vội vàng cúi đầu:
“Ai mà trông nom huynh cơ chứ?”
“Muội mặc kệ huynh đi nha, huynh buổi tối đi ra ngoài uống rượu, không trở về nhà, muội sẽ không sợ chồng mình bị nữ nhân khác chiếm chứ?” – Cố Thanh Sơn cười gian xảo nhìn nàng.
“Huynh…” – Ninh Hinh bị tức đến mức không nói nên lời – “Huynh liền như vậy, không chiếm tiện nghi của người khác đã là lạ lắm rồi, còn có thể có người khi dễ huynh hay sao chứ?”
“Huynh liền sợ người lạ, chỉ có ý nghĩ chiếm tiện nghi của muội, tiện nghi của người khác, huynh mới không thèm nhìn đến đâu.”
Ninh Hinh cúi đầu bỏ hạt giống xuống hố, không để ý đến hắn. Cố Thanh Sơn bắt đầu nói chính sự:
“Ngày mai chúng ta đi lên thị trấn Lý mua ít đồ, khẳng định trên đó đồ hẳn là rất đa dạng, trong phòng cần mua giường chiếu, tấm nỉ, kháng, chăn, nông cụ, pháo, phích nước nóng… đều phải mua sắm hết.”
Thị trấn Lý cách khá xa, nhiều khi mua vài thứ lặt vặt đã tới tối, cũng không phải là đã về mà phải nghỉ trọ lại khách điếm, lại có thế cùng nàng ngủ chung môt chỗ. Cho dù thực ra không thể ngủ chung với nàng, có thể ở cạnh bên canh giữ cũng đã tốt. Xem nàng tháo thắt lung xoay qua xoay lại bộ dáng, trước ngực lại có 2 đoàn thịt giống như 2 con thỏ nhỏ trắng nõn, thật sự là mê người. Gần đây nhìn giống như lại to hơn, sờ lên có phải hay không cảm giác không giống như lần trước? (=.=! phải gắn mác H cho cái truyện này thôi chời ạ)
Ninh Hinh cũng không biết trong lòng hắn có cái ý tưởng kia, chỉ yên lặng oán thầm lời hắn nói lúc nãy. Phích nước nóng liền nói phích nước nóng, còn kể thêm mấy cái đồ vật kia làm cái gì?
“Thanh Sơn ca, thị trấn Lý trên có phải hay không có những đồ vật đáng tiền hay không? Trấn trên tính ra cũng gần, quay về cũng nhanh, hơn nửa tỷ phu của muội chính là có khuôn trang ở trên đó, cũng tiện nghi khá nhiều.” – Ninh Hinh hảo tâm khuyên nhủ.
Cố Thanh Sơn ngây ra một lát, ra vẻ trấn định nói:
“Đồ vật trấn trên cũng chưa hẳn là kém, vật quý giá cũng không hẳn là sẽ mua, chủ yếu là đồ vật này nọ ở Lý thị trấn tốt. Lại nói về tỷ phu của muội, lần trước huynh cho huynh ấy một cái chân heo, hiện tại chúng ta lại lên chỗ hắn để mua đồ, khẳng định là ngượng ngùng lấy tiền chúng ta. Như vậy liền có vẻ như chúng ta chuyên đi tìm người ta để đòi đồ vật này nọ.”
Ninh Hinh ngẫm lại cũng đúng, đồng ý cùng đi lên thị trấn Lý để mua đồ, bất quá vẫn có chút do dự, như vậy mà đi cùng với hắn thì có phải không được tốt lắm hay không?
Hắn nãy giờ vẫn chú ý đến biểu tình trên mặt của nàng, nhìn đến kỹ càng lại thêm phân tích kỹ càng, thấy nàng có chút rối ren vội vàng nói”
“Ninh Hinh à, nghe nói người thành phố thích trồng hoa, đem một thảm hoa lài này mang theo, không chừng có thể bán được giá tốt đó” (cỡ ai lừa ta kiếm tiền vầy chắc ta cũng dính… ôi tiền bạc.. niềm động lực mỗi ngày thức dậy đi làm)
“Thật sự?” – Ninh Hinh kinh hỉ mở to đôi mắt tròn vo, nhìn tới khóm hoa lài ở phía bên kia, đôi mắt long lanh phát ra ánh sáng lấp lánh – “Kia, vậy chúng ta mang toàn bộ đi đi”
Cố Thanh Sơn ha hả cười nói:
“Không cần, chúng ta là lần đầu tiên lên thị trấn bán hoa, còn không biết giá cả như thế nào, chậu hoa cũng không nhiều để bứng hết chỗ hoa đó bỏ vào. Trước mang đi một ít, lần sau có thế mang hiều hơn”.
Ninh Hinh ngẫm lại cũng thấy đúng, liền gật đầu đáp ứng. Nghĩ đến chính mình trong lúc vô tình trồng vài loại hoa cũng có thế bán lấy tiền, cảm thấy trong long rạo rực, trên mặt hoàn toàn là lộ ra vẻ mặt tươi cười. Giữa trưa hắn năn nỉ nàng ở trong nhà mới của hắn nấu ăn, nàng cũng đáp ứng. Nấu một nồi cơm, hai món thịt làm đồ ăn, làm một tô canh, ba người cơm nước xong lại tiếp tục làm việc thêm một canh giờ, ba mẫu đất nhanh chóng liền hoàn thành.
Ở cạnh mảnh đất trồng rau, hắn cố ý đào một cái hố rồi đứng lên đó, thần bí cười hề hề móc ra bịch hạt giống nho nhỏ đưa cho Ninh Hinh:
“Đây là huynh cố tình mang từ Tây Bắc về hạt giống của dưa hấu ngọt, đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, về sau chúng ta trồng được nhiều cũng không bán, đều tích trữ cho muội ăn”.
Ninh Hinh mở ra bọc hạt giống ra nhìn vào, là một bọc hạt giống màu trắng, so với hạt của loại dưa hấu ở đây quả thật là khác biệt rất lớn. Sau đó lại thắc mắc hỏi:
“Dưa hấu ngọt là gì? Cũng không phải đều giống với dưa hấu chúng ta vẫn thường trồng hay sao?”
“Không phải, dưa hấu ngọt không có lớn như dưa của chúng ta, hình dáng cũng không có tròn tròn căng căng như vậy, nước nhiều, vị lại càng ngọt, cắn một miếng liền mềm tan ra, tựa như … tựa như…”
Hắc nói không nên lời là giống như gì, ánh mắt nhìn về phía ngực của nàng, còn thấy cả vẻ khát khao ở miệng nữa.
Ninh HInh nhìn theo ánh mắt của hắn đi xuống, nháy mắt liền đỏ mặt, cái gì mà căng căng, cái gì mà nước nhiều, lại ngọt, còn thực mềm, quả thực là một kẻ lưu manh… hừ…
Ninh Hinh tức giận dậm chân, xoay người bước đi, Cố Thanh Sơn vừa thấy là biết mình gây họa, chạy nhanh đuổi theo:
“Hoa.. hoa lài ở kia, chúng ta ra đó đào nhé, được không? Muội đừng giận huynh, không phải huynh cố ý nhìn chỗ kia, là bởi vì .. bởi vì…”
Thật sự là nhịn không nổi nữa, nếu không phải có Ninh Hạo ở bên cạnh, hắn sẽ không cần giải thích mà hung hăng hôn nàng một chút, đem nàng hôn đến mê mẩn. (e cạn lời) Chứ làm sao lại đúng trơ mắt nhìn không biết làm sao như bây giờ được chứ? Sai lầm cũng đã phạm vào rồi, cũng không thể vì theo đuổi sự công bằng mà liền cởi quần ra cho nàng xem, tuy là hắn không để ý, sẽ làm thật nếu như nàng vui lòng. (Nhiều khi tui không hiểu có sự liên quan nào ở cái câu này???? Ai cứu mị???)
“Thanh Sơn ca, huynh cùng với trước kia không có giống nhau, có đôi khi muội cảm thấy hiện tại không phải là huynh, giống vẻ ngoài nhưng tính cách lại không phải là huynh”
Ninh Hinh bị hắn giữ chặt cánh tay, dưới lòng bàn chân đi không được, cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn trong lòng thình thịch hồi hộp, có điểm sợ, ủy khuất giải thích:
“Ninh Hinh, huynh cũng hai mươi rồi, Đại Thủy cùng tuổi với huynh, người ta đã có đứa nhỏ hai tuổi rồi, huynh thích muội lâu như vậy, muội nói huynh có thể không muốn hay sao? Huynh cũng không phải là hòa thượng tu trong chùa mà… huynh…”
Ninh Hạo mang theo rổ lập tức chạy đến trước mặt, Ninh Hinh vội vàng ngăn cản hắn lại, nói:
“Được rồi, đi lấy hoa nào”
“Hắc hắc… được” – Cố Thanh Sơn nhìn âu yếm tiểu cô nương cho đã con mắt cưng chiều.
Danh sách chương