Edit by: Đại Cô Nương – Di Hoa Cung
Trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Hinh liền ra vườn để hái rau chuẩn bị cho bữa sáng
Cố Thanh Sơn cũng đã thức dậy, đang ở trong vườn tập đao, hắn cũng đã trải qua biết bao là vất vả mới học được cái bản sự này nên cũng không thể vì lười biếng mà bỏ được. Buổi sáng nơi này thường không có người, hắn vung cánh tay tập luyện trong 2 khắc hai bắp tay với các cơ đã có tầng mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời càng thể hiện hắn là một kiện nam nhân có lực đạo. Rất xa đã thấy Ninh Hinh đến, hắn dừng lại động tác, nhìn bằng ánh mắt ôn nhu, sợ chính mình ngủ còn đưa tỉnh nên nhìn lầm rồi.
Đi gần đến nơi, Ninh Hinh nhìn chăm chú vào cơ thể tráng kiện của hắn liền đỏ mặt vội cuối đầu, lấy ra đôi giày mới từ trong rổ đưa qua cho hắn – “Thanh Sơn ca, muội có làm cho huynh một đôi gìay mới, huynh thử xem có vừa chân không?”
Nam nhân thủ sủng nhược kinh, một phen ném đi cây đao, vội lấy vạt áo lau đi lớp mồ hôi, 2 tay liền đem đôi giày mới qua thử. Là một đôi giày vải, bình thường nông dân vẫn hay đi nhưng đường may lại tinh tươm, mịn trơn nhẵn, đôi hài thật vừa vặn, chỉnh tề sạch sẽ, nhìn qua cũng biết rằng người làm đã dành không ít tâm tư đi.
“Ninh Hinh, muội làm thật tốt… Đây là, lần trước muội may, là làm cho ta một đôi giày mới?” Hai mắt hắn sáng lên nhìn Ninh Hinh, tối hôm qua hắn còn không thực sự nghĩ đến nàng là làm cho mình.
Ánh mắt của hắn rất mãnh liệt, Ninh Hinh chỉ kẽ ừ cũng không dám ngẩng lên xem mặt hắn.
Nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của nàng, Cố Thanh Sơn ngắm đến mức muốn say đắm , quả thực không biết nên nói gì cho phải, tay trái nắm lấy đôi hài siết chặt tựa như cầm chặt cung tên giương lên bắn tỉa. Kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Muội thêu tốt lắm không? Đưa huynh nhìn xem.”
Hắn đưa tay qua nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dằn lòng chỉ nhìn một cái trong lòng có chút xót nhưng nghĩ lại vì nàng làm giày cho chính mình mà bị thương … Cố Thanh Sơn bỗng cuối người xuống, giống như động tác tối hôm qua, đem bàn tay trắng noãn của nàng đưa vào miệng mình.
Tay đứt ruột xót, bỗng dưng truyền đến cảm giác ấm áp trơn ấm, Ninh Hinh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quấn quýt si mê trong mắt hắn. Nhìn ánh mắt này, nàng cũng đã từng nhìn thấy qua, vào thời điểm bọn họ cùng nhau đi dạo ở Châu Thành, là hắn lúc lơ đãng mà toát ra. Nhưng là, tại thời điểm ấy cũng không giống sự nồng nhiệt của bây giờ, chúng rất rõ ràng.
Thời điểm đầu lưỡi của hắn chạm vào vừa cảm thấy ngứa ngáy mà tim nàng đập mạnh loạn xạ, nàng vừa muốn rút tay ra nhưng lại không được, trên mặt nóng như thiêu cháy. Cô nương gia một đôi mắt ngập nước cầu xin nhìn về phía hắn “Thanh Sơn ca…”
“Ninh Hinh, ta… ta đi nhà nàng cầu hôn được không?” Thấy nàng không có vẻ gì tức giận, Cố Thanh Sơn cảm thấy thì rốt cuộc Ninh Hinh cũng đã phát hiện được tâm ý của hắn, liền cố lấy dũng khí mở miệng hỏi nàng.
Ninh Hinh tại giờ phút này tim đang rối rắm vô cùng, căn bản là không có nghe rõ lời hắn nói, thấy hắn trong lúc nói lực đạo thả lỏng đôi chút nhân cơ hội này vội vàng rút tay ra.
Cố Thanh Sơn đang mong đợi câu trả lời từ nàng, trong lòng cũng thực không yên. Nhưng là sau khi rút tay về thì nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn cái nào, chỉ lấy 2 tay ôm ngực, bộ dáng như là chỉ chút nữa thôi trái tim sẽ bay ra ngoài mắt. Hiển nhiên thì ánh mắt của hắn cũng bị hấp dẫn đến chỗ đó [Ông này không chong sáng miếng nào], tựa hồ như lớn hơn so với hồi trở về từ Thiên Sơn. Hắn theo bản năng nhìn lại bàn tay to lớn của mình, nếu là nắm ở nơi đó, tựa hồ như vừa vặn tốt lắm. [Vỡi… chỉ là mới nắm tay thôi mà… sao nhanh vại ông]
Ninh Hinh bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên xem hắn, đã thấy hắn thất thần nhìn chằm chằm vào ngực mình, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hắn hắn vừa rồi không đứng đắn, đứng dậy mím mím cái miệng nhỏ quay đầu bước đi.
“Ninh Hinh, nàng đã đáp ứng ta rồi có đúng không?” Cố Thanh Sơn nóng nảy, đâu có chịu để nàng rời đi, một phen nắm lấy cổ tay nàng.
“Huynh vừa rồi nói cái gì? Ta không nghe rõ” Ninh Hinh cuối đầu đáp
“Ta nói…” Vừa rồi tuy là do xúc động nhưng nói cũng là nói rồi, tuy là có chút nhanh, có chút mơ hồ không rõ, nhưng là … hiện tại để hắn nói lại một lần nữa, thế nào hắn lại không thể nói lên lời
Hắn sợ, sợ Ninh Hinh sẽ cự tuyệt, sợ nàng liền như vậy quay đầu bước đi. Nếu là như vậy, chỉ sợ cũng không giống như hiện tại, mỗi ngày đều sẽ được nhìn thấy nàng. Nàng cũng đã vì mình mà may giày, đều cũng đã thẹn thùng như vậy, cũng chẳng buồn sợ lúc hắn ngậm tay nàng vào miệng, cái này… không phải là cũng thích hắn sao? Bất quá thì cũng là một tầng giấy mỏng, qua vài ngày nữa đợi phòng mới hoàn thành tốt lại qua nha nàng cầu hôn không phải là rất tốt sao.
“Không, không nói cái gì cả. Muội quay trở về trước đi, lập tức sẽ có người tới đấy”. Khôi phục bình tĩnh Cố Thanh Sơn rút tay lại, yên lặng đứng nhìn nàng rời đi.
Ninh Hinh lại không khôi phục nhanh như vậy, cả trải tim còn đập nhiễu loạn phù phù phù, cũng không miệt mài tìm hiểu ý của hắn là muốn gì, bỏ chạy thật nhanh. Chạy đến bến Tiểu Hà, bỗng nhiên lại quay trở lại
Cố Thanh Sơn một đôi con người đen láy lập tức phát ra ánh sáng nóng bỏng, nàng là trở về nói cho hắn biết là nàng đáp ứng sao? Nàng là có nghe qua, nhưng chỉ vì ngượng ngùng mà không dám thừa nhận sao?
Hắn bên này kích động suy nghĩ miên man, thậm chí còn bước nhanh lên vài bước đón nàng, chỉ thấy nàng thực không có nhìn về hướng mình, cúi đầu lập tức chạy đến mảnh đất trồng rau, hái ít rau dại đồ ăn cho nhanh vào trong rổ rồi bỏ chạy thật nhanh.
Hắn đuổi theo tiểu cô nương đến bờ sông, nhìn thân ảnh của nàng chạy xa, chạy thẳng đến góc đường thì biến mất không thấy nữa.
“Aiizz”, hắn thở dài lại cũng chẳng còn tâm trạng để mà luyện đao, ở cạnh bờ sông vẫn là tưởng đến cô nương mà hắn yêu thương.
“Là đang tưởng Ninh Hinh sao?” Phía sau truyền tới âm thanh trêu tức
“Ân” Cố Thanh Sơn phản ứng mạnh quay đầu đi lại “Không phải”
Ninh Trường Thuỷ cười ha ha “Thanh Sơn, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta đây, từ nhỏ ngươi đã đối với Ninh Hinh khác biệt, từ khi cởi chuồng đã thích vây quanh nàng, còn làm cho người ta nhìn ngươi chim chóc lớn hay không lớn, hahhaa…[Thì ra đoá là bản tính =)) ]
“Ngươi cút cho ta”, Cố Thanh Sơn mặt đỏ bùng, đem nửa thùng nước hắt qua.
Ninh Trường Thuỷ lách qua né tránh, chậm rau thu lại ý cười, nghiêm mặt nói “Ngươi thế nào mà cong không đi qua nhà nàng cầu hôn? Không sợ chậm nàng sẽ gả cho người khác sao?”
Cố Thanh Sơn đem thùng nước ném đi, phờ phạc ỉu xìu mà ngồi xổm xuốn, âm thanh buồn bả mà nói “Ta vừa rồi hỏi nàng, nhưng nàng là không đáp ứng. Ngươi cảm thấy Ninh Hinh có thích ta sao?”
“Không có khả năng đi” Ninh Trường Thuỷ nhíu mày “ Lấy điều kiện hiện tại của người, chỉ có người lựa chọn kết thân cùng người khác, Ninh gia tuyệt đối gấp gáp muốn gả cho người với cái phòng mới này, nàng làm sao có thể cự tuyệt ngươi”
“Cũng không phải là cự tuyệt, nàng nói không nghe rõ, nhưng là ta không có đủ can đảm để hỏi lại lần nữa” Cố Thanh Sơn gục đầu xuống.
Ninh Trường Thuỷ vỗ vỗ bả vai hắn nới “Theo ta lý giải, huynh đệ, ngươi đã thích nàng nhiều năm như vậy rồi,hẳn là lo lắng mất đi. Ta lúc trước vì thú Tươi Tốt cũng là giống ngươi rối rắm trong thời gian dài, thành thân về là tốt rồi. Chỉ cần ngươi kiên trì đối tốt với nàng , sớm muộn gì nàng cũng sẽ động tâm. Bất quá chỉ sợ người không có đủ sự kiên định, ta nói với ngươi chứ, hiện tại thôn chúng ta cô nương nhà nào cũng đều nhìn chằm chằm ngươi đâu. Cha vợ của ta, cũng cảm thấy đem Tươi Tốt gả cho ta rồi thì thôi, hiện tại đã nghĩ đem cô em vợ Ngô Lan Lan gả đến nơi có tiền đồ hơn, nay chính là đang xem trọng ngươi.”
Cố Thanh Sơn cười cười “Ta chỉ cần Ninh Hinh, còn đối với người khác là không có khả năng”
Ninh Trường Thuỷ nhìn hắt gật gật đầu, quả nhiên cùng bản thân đoán là giống nhau. Cha vợ hắn biết Cố Thanh Sơn từ nhỏ đễ thành thục, cố ý cho hắn đi đến dò hỏi, đối với hắn thấy Ngô Lan Lan ấn tượng thế nào. Hiện tại hắn đã có thể kiên định lắng, nhân gia căn bản là không cần lo nghĩ đến nữa.
“Thanh Sơn, về sau có buôn bán kiếm tiền gì thì đừng quên huynh đệ, nhớ đến tình cảnh của ta bị cha vợ ghét bỏ” Ninh Trường Thuỷ nửa thật nửa đùa nói
“Hảo” Cố Thanh Sơn sảng khoái đáp ứng, gặp lại có nhiều người đang đi đến, đứng dậy qua nghênh đón.
Một buổi sáng khí thế ngất trời đi qua, cái hồ cũng được đắp không sai biệt lắm, rất tốt, nên muốn thêm một ít bùn qua đắp , liền phân 5 người đi qua, đến bên cạnh hồ sen lấy ít bùn qua, lại phân 5 người đẩy xe vận chuyển bùn lót phòng cùng toà sân.
Hôm nay buổi sáng, Cố Thanh Sơn cũng không có ý định để Ninh Hinh đi là cơm, chỉ để nàng đi theo Vương Mộc phụ giúp việc lặt vặt . Vương Mộc hơn 50 tuổi, là một người tính khí ôn hoà, lại là người quen cũ của cha Ninh Hinh, một bên vừa làm việc một bên lại trò chuyện cùng Ninh Hinh.
Ninh Hinh nhìn hắn bảo hình khung cửa sổ thì bảo “Vương đại bá, ta cảm thấy cửa sổ hẳn là mở ở bên ngoài mới đúng đúng, vì sao thôn chúng ta đều là mở vào bên trong đâu? Đệ đệ cháu khi còn nhỏ chơi trên giường, liền là luôn bị đụng đầu vào cửa sổ, có một lần phía sau ót còn bị sưng to, thật lâu mới khôi phục”
Vương Mộc cười haha “Theo lý mở, theo mở ra bên ngoài mỗi thứ đều có những điểm ưu việt riêng. Theo lý mở ở bên trong, buổi tối ngủ thấy lạnh liền ngồi dậy là đóng được mà không cần phải chạy ra ngoài viện. Còn mở ra bên ngoài thì không làm cho hài tử bị đụng đầu, nhưng cũng có thể là người lớn cũng bị. Có thôn thì cửa sổ được mở ra ngoài, điều này cũng tuỳ thuộc vào yêu cầu của nhà chủ”
Ninh Hinh nghĩ nghĩ, đem những mảnh gỗ bào hắn thải ra bỏ qua 1 bên, nói tiếp “Người lớn thì chung quy không dễ dàng đụng tới, vẫn là tiểu hài tử quan trọng hơn, vạn nhất khi bị cụng đầu thì lo lắng biết bao nhiêu”
Cố Thanh Sơn ở một bên nghe thoáng qua được Ninh Hinh đang nói đứa nhỏ, liền lén lút đi qua “Đang nói gì mà cao hứng như vậy?”
Vương Mộc thấy chủ nhà đi đến, liền dừng việc trong tay lại, nghiêm cẩn nói “Vừa rồi Ninh Hinh nha đầu nói cũng có lý, của sổ nếu mở vào bên trong thì tiểu hài tử dễ bị va cào, nười đến nếu thấy tiện thì mở bên ngoài cũng được, còn chưa bắt đầu làm, hiện tại thì có thể làm tốt”
Cố Thanh Sơn nhân cơ hội liếc mắt nhìn về phía Ninh Hinh một cái, cười nói “Ninh Hinh nói muốn mở thế nào thì mở như vậy thôi”
Vương Mộc sợ run 1 chút, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy bản thân quá chút nói quá rõ ràng, vội vàng giải thích “ Nữ nhân vốn là có kinh nghiệm, ta lại không mang qua đứa nhỏ nào, nào biết nên mở như thế nào mới tốt? Bất quá tương lại khi có con, khẳng định con ta so với những đứa nhỏ khác còn nghịch ngợm hơn, vẫn là để mở ở phía ngoài đi”
Thợ xây tường ở đầu bên kia từ phòng bếp mà hô ra “Thanh Sơn, ngươi lại đây nhìn một chút, ngươi muốn thế nào, ngươi muốn ở trong phòng bếp ngăn ra một cái phòng tắm thì làm tường ngăn lại thế nào cho thích hợp?”
Cố Thanh Sơn chạy tới nhìn nhìn, vò đầu nói “Để ta nghĩ tưởng một chút, người trước đắp ở địa phương khác đi”
Hắn yên lặng đi dạo quanh phòng một vòng, lại chuyển đến ngồi bên cạnh Ninh Hinh hỏi “Ninh Hinh, muội nói phòng tắm cần lớn như thế nào? Ở bên trong cần đắp tường sao? Hay là tới gần bắc đầu nhỉ?”
Ninh Hinh có chút ngượng ngùng, cái gì cũng đều nghe theo nàng, phòng này giống như làm cho nàng vậy “Không cần đắp tường đi, chỉ cần che lại bằng vải bố là được rồi, đắp tường lại có chút không tiện”
“Ân, hảo” Cố Thanh Sơn đứng dậy đi vài vòng quanh phòng rời quay lại nói với Đại Thạch Trụ “Không cần đắp tường, đến lúc đó chỉ cần dùng vật chắn lại là được”
Sớm có tên tiểu tử theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn, thấy hắn đi xin chỉ thị của Ninh Hinh mới quay về trả lời, liền không khỏi trêu ghẹo ”Thanh Sơn nhà ta có cái biểu muội, năm nay 15 tuổi năm nay còn chưa có đinh hôn, bộ dạng cũng xinh xắn, ngươi muốn hay không xem mắt một chút?”
Cố Thanh Sơn cười hắc hắc, quả quyết cự tuyệt “Không nhìn, ta đã có cô nương trong lòng, chờ xây xong phòng tốt, phải đi nhà nàng cầu hôn”
Hắn cứ như vậy quang minh chính đại nói ra, tiếng nói vang vọng. Ninh Hinh ở một bên nghe được, trên đầu quả tim run lên, giống như luồng điện nóng chạy qua trong lòn, bỗng nhiên liền minh bạch.
Buổi sáng, hắn nói câu kia như là muốn đến nhà nàng nói cái gì? Xách giày? Nhưng cũng không phải là thanh âm của giày. Để thùng? Thực rõ ràng là không phải. Nàng bị hắn ngặm tay biến thành tâm hoảng ý loạn, đi rồi một đường cũng không nghĩ ra được hắn là muốn nói cái gì.
Giờ phút nãy, nàng bỗng nhiên hậu tri hậu giác minh bạch, hắn nói là cần hôn. Rõ ràng chính là “Cầu hôn”!
Ta đi nhà nàng cầu hôn được không?
Những lời này ở trong đầu Ninh Hinh bỗng nổi lên trong đầu.
Trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Hinh liền ra vườn để hái rau chuẩn bị cho bữa sáng
Cố Thanh Sơn cũng đã thức dậy, đang ở trong vườn tập đao, hắn cũng đã trải qua biết bao là vất vả mới học được cái bản sự này nên cũng không thể vì lười biếng mà bỏ được. Buổi sáng nơi này thường không có người, hắn vung cánh tay tập luyện trong 2 khắc hai bắp tay với các cơ đã có tầng mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời càng thể hiện hắn là một kiện nam nhân có lực đạo. Rất xa đã thấy Ninh Hinh đến, hắn dừng lại động tác, nhìn bằng ánh mắt ôn nhu, sợ chính mình ngủ còn đưa tỉnh nên nhìn lầm rồi.
Đi gần đến nơi, Ninh Hinh nhìn chăm chú vào cơ thể tráng kiện của hắn liền đỏ mặt vội cuối đầu, lấy ra đôi giày mới từ trong rổ đưa qua cho hắn – “Thanh Sơn ca, muội có làm cho huynh một đôi gìay mới, huynh thử xem có vừa chân không?”
Nam nhân thủ sủng nhược kinh, một phen ném đi cây đao, vội lấy vạt áo lau đi lớp mồ hôi, 2 tay liền đem đôi giày mới qua thử. Là một đôi giày vải, bình thường nông dân vẫn hay đi nhưng đường may lại tinh tươm, mịn trơn nhẵn, đôi hài thật vừa vặn, chỉnh tề sạch sẽ, nhìn qua cũng biết rằng người làm đã dành không ít tâm tư đi.
“Ninh Hinh, muội làm thật tốt… Đây là, lần trước muội may, là làm cho ta một đôi giày mới?” Hai mắt hắn sáng lên nhìn Ninh Hinh, tối hôm qua hắn còn không thực sự nghĩ đến nàng là làm cho mình.
Ánh mắt của hắn rất mãnh liệt, Ninh Hinh chỉ kẽ ừ cũng không dám ngẩng lên xem mặt hắn.
Nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của nàng, Cố Thanh Sơn ngắm đến mức muốn say đắm , quả thực không biết nên nói gì cho phải, tay trái nắm lấy đôi hài siết chặt tựa như cầm chặt cung tên giương lên bắn tỉa. Kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Muội thêu tốt lắm không? Đưa huynh nhìn xem.”
Hắn đưa tay qua nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dằn lòng chỉ nhìn một cái trong lòng có chút xót nhưng nghĩ lại vì nàng làm giày cho chính mình mà bị thương … Cố Thanh Sơn bỗng cuối người xuống, giống như động tác tối hôm qua, đem bàn tay trắng noãn của nàng đưa vào miệng mình.
Tay đứt ruột xót, bỗng dưng truyền đến cảm giác ấm áp trơn ấm, Ninh Hinh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quấn quýt si mê trong mắt hắn. Nhìn ánh mắt này, nàng cũng đã từng nhìn thấy qua, vào thời điểm bọn họ cùng nhau đi dạo ở Châu Thành, là hắn lúc lơ đãng mà toát ra. Nhưng là, tại thời điểm ấy cũng không giống sự nồng nhiệt của bây giờ, chúng rất rõ ràng.
Thời điểm đầu lưỡi của hắn chạm vào vừa cảm thấy ngứa ngáy mà tim nàng đập mạnh loạn xạ, nàng vừa muốn rút tay ra nhưng lại không được, trên mặt nóng như thiêu cháy. Cô nương gia một đôi mắt ngập nước cầu xin nhìn về phía hắn “Thanh Sơn ca…”
“Ninh Hinh, ta… ta đi nhà nàng cầu hôn được không?” Thấy nàng không có vẻ gì tức giận, Cố Thanh Sơn cảm thấy thì rốt cuộc Ninh Hinh cũng đã phát hiện được tâm ý của hắn, liền cố lấy dũng khí mở miệng hỏi nàng.
Ninh Hinh tại giờ phút này tim đang rối rắm vô cùng, căn bản là không có nghe rõ lời hắn nói, thấy hắn trong lúc nói lực đạo thả lỏng đôi chút nhân cơ hội này vội vàng rút tay ra.
Cố Thanh Sơn đang mong đợi câu trả lời từ nàng, trong lòng cũng thực không yên. Nhưng là sau khi rút tay về thì nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn cái nào, chỉ lấy 2 tay ôm ngực, bộ dáng như là chỉ chút nữa thôi trái tim sẽ bay ra ngoài mắt. Hiển nhiên thì ánh mắt của hắn cũng bị hấp dẫn đến chỗ đó [Ông này không chong sáng miếng nào], tựa hồ như lớn hơn so với hồi trở về từ Thiên Sơn. Hắn theo bản năng nhìn lại bàn tay to lớn của mình, nếu là nắm ở nơi đó, tựa hồ như vừa vặn tốt lắm. [Vỡi… chỉ là mới nắm tay thôi mà… sao nhanh vại ông]
Ninh Hinh bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên xem hắn, đã thấy hắn thất thần nhìn chằm chằm vào ngực mình, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hắn hắn vừa rồi không đứng đắn, đứng dậy mím mím cái miệng nhỏ quay đầu bước đi.
“Ninh Hinh, nàng đã đáp ứng ta rồi có đúng không?” Cố Thanh Sơn nóng nảy, đâu có chịu để nàng rời đi, một phen nắm lấy cổ tay nàng.
“Huynh vừa rồi nói cái gì? Ta không nghe rõ” Ninh Hinh cuối đầu đáp
“Ta nói…” Vừa rồi tuy là do xúc động nhưng nói cũng là nói rồi, tuy là có chút nhanh, có chút mơ hồ không rõ, nhưng là … hiện tại để hắn nói lại một lần nữa, thế nào hắn lại không thể nói lên lời
Hắn sợ, sợ Ninh Hinh sẽ cự tuyệt, sợ nàng liền như vậy quay đầu bước đi. Nếu là như vậy, chỉ sợ cũng không giống như hiện tại, mỗi ngày đều sẽ được nhìn thấy nàng. Nàng cũng đã vì mình mà may giày, đều cũng đã thẹn thùng như vậy, cũng chẳng buồn sợ lúc hắn ngậm tay nàng vào miệng, cái này… không phải là cũng thích hắn sao? Bất quá thì cũng là một tầng giấy mỏng, qua vài ngày nữa đợi phòng mới hoàn thành tốt lại qua nha nàng cầu hôn không phải là rất tốt sao.
“Không, không nói cái gì cả. Muội quay trở về trước đi, lập tức sẽ có người tới đấy”. Khôi phục bình tĩnh Cố Thanh Sơn rút tay lại, yên lặng đứng nhìn nàng rời đi.
Ninh Hinh lại không khôi phục nhanh như vậy, cả trải tim còn đập nhiễu loạn phù phù phù, cũng không miệt mài tìm hiểu ý của hắn là muốn gì, bỏ chạy thật nhanh. Chạy đến bến Tiểu Hà, bỗng nhiên lại quay trở lại
Cố Thanh Sơn một đôi con người đen láy lập tức phát ra ánh sáng nóng bỏng, nàng là trở về nói cho hắn biết là nàng đáp ứng sao? Nàng là có nghe qua, nhưng chỉ vì ngượng ngùng mà không dám thừa nhận sao?
Hắn bên này kích động suy nghĩ miên man, thậm chí còn bước nhanh lên vài bước đón nàng, chỉ thấy nàng thực không có nhìn về hướng mình, cúi đầu lập tức chạy đến mảnh đất trồng rau, hái ít rau dại đồ ăn cho nhanh vào trong rổ rồi bỏ chạy thật nhanh.
Hắn đuổi theo tiểu cô nương đến bờ sông, nhìn thân ảnh của nàng chạy xa, chạy thẳng đến góc đường thì biến mất không thấy nữa.
“Aiizz”, hắn thở dài lại cũng chẳng còn tâm trạng để mà luyện đao, ở cạnh bờ sông vẫn là tưởng đến cô nương mà hắn yêu thương.
“Là đang tưởng Ninh Hinh sao?” Phía sau truyền tới âm thanh trêu tức
“Ân” Cố Thanh Sơn phản ứng mạnh quay đầu đi lại “Không phải”
Ninh Trường Thuỷ cười ha ha “Thanh Sơn, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta đây, từ nhỏ ngươi đã đối với Ninh Hinh khác biệt, từ khi cởi chuồng đã thích vây quanh nàng, còn làm cho người ta nhìn ngươi chim chóc lớn hay không lớn, hahhaa…[Thì ra đoá là bản tính =)) ]
“Ngươi cút cho ta”, Cố Thanh Sơn mặt đỏ bùng, đem nửa thùng nước hắt qua.
Ninh Trường Thuỷ lách qua né tránh, chậm rau thu lại ý cười, nghiêm mặt nói “Ngươi thế nào mà cong không đi qua nhà nàng cầu hôn? Không sợ chậm nàng sẽ gả cho người khác sao?”
Cố Thanh Sơn đem thùng nước ném đi, phờ phạc ỉu xìu mà ngồi xổm xuốn, âm thanh buồn bả mà nói “Ta vừa rồi hỏi nàng, nhưng nàng là không đáp ứng. Ngươi cảm thấy Ninh Hinh có thích ta sao?”
“Không có khả năng đi” Ninh Trường Thuỷ nhíu mày “ Lấy điều kiện hiện tại của người, chỉ có người lựa chọn kết thân cùng người khác, Ninh gia tuyệt đối gấp gáp muốn gả cho người với cái phòng mới này, nàng làm sao có thể cự tuyệt ngươi”
“Cũng không phải là cự tuyệt, nàng nói không nghe rõ, nhưng là ta không có đủ can đảm để hỏi lại lần nữa” Cố Thanh Sơn gục đầu xuống.
Ninh Trường Thuỷ vỗ vỗ bả vai hắn nới “Theo ta lý giải, huynh đệ, ngươi đã thích nàng nhiều năm như vậy rồi,hẳn là lo lắng mất đi. Ta lúc trước vì thú Tươi Tốt cũng là giống ngươi rối rắm trong thời gian dài, thành thân về là tốt rồi. Chỉ cần ngươi kiên trì đối tốt với nàng , sớm muộn gì nàng cũng sẽ động tâm. Bất quá chỉ sợ người không có đủ sự kiên định, ta nói với ngươi chứ, hiện tại thôn chúng ta cô nương nhà nào cũng đều nhìn chằm chằm ngươi đâu. Cha vợ của ta, cũng cảm thấy đem Tươi Tốt gả cho ta rồi thì thôi, hiện tại đã nghĩ đem cô em vợ Ngô Lan Lan gả đến nơi có tiền đồ hơn, nay chính là đang xem trọng ngươi.”
Cố Thanh Sơn cười cười “Ta chỉ cần Ninh Hinh, còn đối với người khác là không có khả năng”
Ninh Trường Thuỷ nhìn hắt gật gật đầu, quả nhiên cùng bản thân đoán là giống nhau. Cha vợ hắn biết Cố Thanh Sơn từ nhỏ đễ thành thục, cố ý cho hắn đi đến dò hỏi, đối với hắn thấy Ngô Lan Lan ấn tượng thế nào. Hiện tại hắn đã có thể kiên định lắng, nhân gia căn bản là không cần lo nghĩ đến nữa.
“Thanh Sơn, về sau có buôn bán kiếm tiền gì thì đừng quên huynh đệ, nhớ đến tình cảnh của ta bị cha vợ ghét bỏ” Ninh Trường Thuỷ nửa thật nửa đùa nói
“Hảo” Cố Thanh Sơn sảng khoái đáp ứng, gặp lại có nhiều người đang đi đến, đứng dậy qua nghênh đón.
Một buổi sáng khí thế ngất trời đi qua, cái hồ cũng được đắp không sai biệt lắm, rất tốt, nên muốn thêm một ít bùn qua đắp , liền phân 5 người đi qua, đến bên cạnh hồ sen lấy ít bùn qua, lại phân 5 người đẩy xe vận chuyển bùn lót phòng cùng toà sân.
Hôm nay buổi sáng, Cố Thanh Sơn cũng không có ý định để Ninh Hinh đi là cơm, chỉ để nàng đi theo Vương Mộc phụ giúp việc lặt vặt . Vương Mộc hơn 50 tuổi, là một người tính khí ôn hoà, lại là người quen cũ của cha Ninh Hinh, một bên vừa làm việc một bên lại trò chuyện cùng Ninh Hinh.
Ninh Hinh nhìn hắn bảo hình khung cửa sổ thì bảo “Vương đại bá, ta cảm thấy cửa sổ hẳn là mở ở bên ngoài mới đúng đúng, vì sao thôn chúng ta đều là mở vào bên trong đâu? Đệ đệ cháu khi còn nhỏ chơi trên giường, liền là luôn bị đụng đầu vào cửa sổ, có một lần phía sau ót còn bị sưng to, thật lâu mới khôi phục”
Vương Mộc cười haha “Theo lý mở, theo mở ra bên ngoài mỗi thứ đều có những điểm ưu việt riêng. Theo lý mở ở bên trong, buổi tối ngủ thấy lạnh liền ngồi dậy là đóng được mà không cần phải chạy ra ngoài viện. Còn mở ra bên ngoài thì không làm cho hài tử bị đụng đầu, nhưng cũng có thể là người lớn cũng bị. Có thôn thì cửa sổ được mở ra ngoài, điều này cũng tuỳ thuộc vào yêu cầu của nhà chủ”
Ninh Hinh nghĩ nghĩ, đem những mảnh gỗ bào hắn thải ra bỏ qua 1 bên, nói tiếp “Người lớn thì chung quy không dễ dàng đụng tới, vẫn là tiểu hài tử quan trọng hơn, vạn nhất khi bị cụng đầu thì lo lắng biết bao nhiêu”
Cố Thanh Sơn ở một bên nghe thoáng qua được Ninh Hinh đang nói đứa nhỏ, liền lén lút đi qua “Đang nói gì mà cao hứng như vậy?”
Vương Mộc thấy chủ nhà đi đến, liền dừng việc trong tay lại, nghiêm cẩn nói “Vừa rồi Ninh Hinh nha đầu nói cũng có lý, của sổ nếu mở vào bên trong thì tiểu hài tử dễ bị va cào, nười đến nếu thấy tiện thì mở bên ngoài cũng được, còn chưa bắt đầu làm, hiện tại thì có thể làm tốt”
Cố Thanh Sơn nhân cơ hội liếc mắt nhìn về phía Ninh Hinh một cái, cười nói “Ninh Hinh nói muốn mở thế nào thì mở như vậy thôi”
Vương Mộc sợ run 1 chút, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy bản thân quá chút nói quá rõ ràng, vội vàng giải thích “ Nữ nhân vốn là có kinh nghiệm, ta lại không mang qua đứa nhỏ nào, nào biết nên mở như thế nào mới tốt? Bất quá tương lại khi có con, khẳng định con ta so với những đứa nhỏ khác còn nghịch ngợm hơn, vẫn là để mở ở phía ngoài đi”
Thợ xây tường ở đầu bên kia từ phòng bếp mà hô ra “Thanh Sơn, ngươi lại đây nhìn một chút, ngươi muốn thế nào, ngươi muốn ở trong phòng bếp ngăn ra một cái phòng tắm thì làm tường ngăn lại thế nào cho thích hợp?”
Cố Thanh Sơn chạy tới nhìn nhìn, vò đầu nói “Để ta nghĩ tưởng một chút, người trước đắp ở địa phương khác đi”
Hắn yên lặng đi dạo quanh phòng một vòng, lại chuyển đến ngồi bên cạnh Ninh Hinh hỏi “Ninh Hinh, muội nói phòng tắm cần lớn như thế nào? Ở bên trong cần đắp tường sao? Hay là tới gần bắc đầu nhỉ?”
Ninh Hinh có chút ngượng ngùng, cái gì cũng đều nghe theo nàng, phòng này giống như làm cho nàng vậy “Không cần đắp tường đi, chỉ cần che lại bằng vải bố là được rồi, đắp tường lại có chút không tiện”
“Ân, hảo” Cố Thanh Sơn đứng dậy đi vài vòng quanh phòng rời quay lại nói với Đại Thạch Trụ “Không cần đắp tường, đến lúc đó chỉ cần dùng vật chắn lại là được”
Sớm có tên tiểu tử theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn, thấy hắn đi xin chỉ thị của Ninh Hinh mới quay về trả lời, liền không khỏi trêu ghẹo ”Thanh Sơn nhà ta có cái biểu muội, năm nay 15 tuổi năm nay còn chưa có đinh hôn, bộ dạng cũng xinh xắn, ngươi muốn hay không xem mắt một chút?”
Cố Thanh Sơn cười hắc hắc, quả quyết cự tuyệt “Không nhìn, ta đã có cô nương trong lòng, chờ xây xong phòng tốt, phải đi nhà nàng cầu hôn”
Hắn cứ như vậy quang minh chính đại nói ra, tiếng nói vang vọng. Ninh Hinh ở một bên nghe được, trên đầu quả tim run lên, giống như luồng điện nóng chạy qua trong lòn, bỗng nhiên liền minh bạch.
Buổi sáng, hắn nói câu kia như là muốn đến nhà nàng nói cái gì? Xách giày? Nhưng cũng không phải là thanh âm của giày. Để thùng? Thực rõ ràng là không phải. Nàng bị hắn ngặm tay biến thành tâm hoảng ý loạn, đi rồi một đường cũng không nghĩ ra được hắn là muốn nói cái gì.
Giờ phút nãy, nàng bỗng nhiên hậu tri hậu giác minh bạch, hắn nói là cần hôn. Rõ ràng chính là “Cầu hôn”!
Ta đi nhà nàng cầu hôn được không?
Những lời này ở trong đầu Ninh Hinh bỗng nổi lên trong đầu.
Danh sách chương