Edit by Đại cô nương [dihoacungblog.wordpress.com]
Cố Thanh Sơn chỉ vào bụi cỏ xanh mướt dưới chân núi mà nói với Ninh Hinh “Muội xem nơi này, huynh đang nghĩ ngày mai buổi sáng đi lên trấn mua hai khẩu đại thiết oa, ở trong này làm một cái bếp nấu đơn giản, dù sao thợ phụ xây cũng có sẵn, làm thêm cũng chỉ tốn một ít thời gian. Mua cái thớt lớn, một vài cái bồn lớn, còn có thêm một ít dụng cụ nấu cơm, cãi vĩ bếp dựng cái lều nhỏ. Về sau sẽ không cần qua nhà tứ thẩm nấu nhờ nữa, ở đây cũng gần, mọi người cơm nước xong là có thể ở dưới gốc cây nghỉ ngơi một lát.”
Ninh Hinh bước lại gần xem, ước lượng địa phương hắn nói, gật đầu nói “Tốt cũng thật tốt, chỉ là … sợ tứ thẩm cảm thấy không vừa ý”
Cố Thanh Sơn cười nói “Quản nàng làm gì, huynh cũng không hề bạc đãi gia đình họ, chính là không thẹn với lương tâm là được. Còn muội, đừng sợ Tiểu Xuyên nàng dâu, nàng ta thì tính là gì? Cũng dám khi dễ muội. hừ! Thông qua việc nhỏ này cũng đã đủ thấy được nhân phẩm của nàng ta, cũng tốt, về sau vẫn là ít cùng bọn họ lui tới”
Lời này Ninh Hinh là cùng đồng ý “Tứ thẩm tuy là người ưa nói lải nhải nói nhiều, nhưng tương đối vẫn là người chính trực, Tiểu Hà cũng là người thât thà, mà Tiểu Xuyên cũng là một lời khó nói, muội cũng cảm thấy huynh vẫn là không nên cùng bọn họ quá thân cận, miễn cho bị bọn họ lợi dụng”
Cố Thanh Sơn cùng Ninh Hinh đi qua đất trồng rau, hắn cũng không nhường nàng động thủ, mà là chính mình tự động thủ bạt đồ ăn “Ngày mai buổi sáng muội cùng Ninh Hạo đi theo huynh lên trấn mua này nọ đi, có chút gia vụ dùng để nấu cơm ta không biết mua gì. Hôm nay cũng có người hỏi qua chuyện tiền công, huynh nghĩ vẫn là ngày sau tiền công đều là phát theo ngày đi, khỏi để cho mọi người ngóng trông. Muội về sau không cần làm cơn, liền chuẩn bị tiền công mỗi ngày tính toán, chia ra thành từng phần, vào buổi chiều chạng vạng thì đến phát cho từng người là được.” [Đại tỷ: Tuy có chút háo sắc nhưng vẫn đau người, thế cũng tạm chấp nhận đi]
Ngày thứ 2, Tiểu Xuyên nàng dâu chờ đông chờ tây mà vẫn không thấy Ninh Hinh đến, chính mình phải động thủ rửa rau nấu cơm, mới đầu nàng ta làm tốn không ít thời gian, thấy thời gian cũng đến cận kề buổi trưa, phải đẩy nhanh tốc độ hơn, mệt đến một thân mồ hôi, ở trong lòng không quên mắng Ninh Hinh một hồi.
Hôm nay, nồi thịt so với hôm qua thiếu hơn, bởi vì Tiểu Xuyên nàng dâu để lại một cái chân heo, dự tính cấp lại cho chính gia đình mình ăn, bởi vì heo rừng cùng với thỏ đều không có, ai biết Cố Thanh Sơn buổi sáng mai đã đem thịt qua? [Đại tỷ: Ta nói chứ đọc con mẹ TX này chỉ muốn bay vào táng cho tỉnh, tham thì thâm đi ]
Doãn tứ thẩm cùng Hà nầng một gói bánh bao lớn từ nhà chồng Tôn bà đi lại, vừa khéo gặp phải Cố Thanh Sơn mang theo mọi người vào cửa, Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cũng có ở trong đám người.
Tiểu Xuyên nàng dâu thấy Ninh Hinh đến giờ cơm mới lại, liền mất hứng, liếc mắt về hướng nàng nói 1 cái “Mau tới đây chuẩn bị đồ ăn đi đại tiểu thư, hôm nay ta mệt đến không thể ngóc đầu lên đương. Thanh Sơn đại ca, hôm nay cũng không thể tính tiền công cho nàng a, cả buổi sáng nay nàng cũng không có làm việc, giờ này liền chạy đến kiếm cơm ăn”
Cố Thanh Sơn trầm mặt, âm thanh lạng lùng nói “Có tính tiền công hay không đó cũng là chuyện của ta, phải cần ngươi quản? Hôm nay, buổi sáng ta nhường Ninh Hinh cùng Ninh Hạo làm việc giúp ta, so với người còn vất vả hơn”
Ninh Hinh đi qua chuẩn bị đồ ăn, thản nhiên nói “Ta vốn cũng không cần tiền công, ta chính là nghĩ hỗ trợ cho Thanh Sơn ca”
Cố Thanh Sơn đè nặng hoả khí đối với Doãn tứ thẩm cười nói “Tứ thẩm, nhìn qua trong nhà người nấu cơm cũng không tiện, xây nhà còn tốn thời gian lâu nữa. Cháu hôm nay đã mua xong nồi cùng dụng cụ, đã nhường thơ xây sư phụ đắp đỡ bờ tường để làm bếp nấu, về sau liền sẽ nấu ở bên cạnh đi. Đệ muội xương cốt có chút không khoẻ, việc này nghĩ cũng đến cực thân đi, nếu lại đem nàng mệt đến chết, quay đầu thì Tiểu Xuyên huynh đề sẽ không tha cho cháu. Vậy nên cũng không cần để đệ muội đi qua nữa, hôm nay cháu cũng đã gặp nấu ăn đại trù Ninh Hỉ của thôn ta cũng đã nói sẽ đến hỗ trợ thời gian.”
Ninh Hỉ là Ninh gia trang nấu cơm tốt nhất đại sư phụ, mọi việc hiếu hỉ trong thôn đều là hắn phụ trách, mỗi ngày đều là trả 15 văn tiền công để phụ trách cơm nước. Ngày hôm qua hắn nghe nói Cố Thanh Sơn nơi này cấp đến 25 văn tiền, đều đã sớm hâm mộ đỏ tròng mắt.
Ninh Trường Thuỷ cùng Cố Thanh Sơn lớn lên từ nhỏ còn không chọc mình với Thanh Sơn thanh sơn trúc mã một đôi đâu, đáng tiếc lại đều là nam nhân a. Hôm nay thời điểm xây cái phòng ở, thấy hắn dùng xa ngựa cởi không ít đồ đạc này nọ cùng Ninh Hinh tỷ đệ đi về. Giờ phút này lại thấy hắn như vậy dốc sức làm chỗ dựa cho Ninh Hinh, trong lòng đã có chút minh bạch. Theo Ninh Hinh trong tay tiếp nhận một chén đồ ăn, cười phụ hoạ : “Ninh Hỉ thúc làm đô ăn, là thực hương a, nếu hắn có thể đến thì thật là tốt quá”
Vừa nghe lời này, Tiểu Xuyên nàng dâu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, trên trán toát ra không ít mồ hôi lạnh. Không ở nhà mình nấu cơm, nàng không có cơ hội để ăn bớt ít đồ ăn này nọ, mong đợi cả đêm để tìm cơ hội kiếm thêm ít tiền, bỗng chốc hoá thành bọt nước. Cái này cũng chưa tính, thế nhưng lại còn muốn mất luôn 25 văn tiền đi, chuyện tốt như vậy làm sao có thể nói liền sẽ không còn đây.
Doãn tứ thẩm trừng mắt nhìn con con dâu đang choáng váng, lúng túng nói “Ninh Hỉ so với người khác đều là hơn đi, chính là…”
Nàng cũng không hy vọng con dâu bị đánh mất đi phân chuyện tốt này, nhưng là ngượng ngùng không thể nói thêm gì, dù sao thì bọn họ nhà cũng có 3 miệng ăn cùng hài tử đang độ tuổi lớn lên đâu.
Vừa thấy bà bà muốn buông tay, Tiểu Xuyên nàng dâu tức giận “Thanh Sơn đại ca ta không phiền luỵ gì cả, ta có thể, huynh nhìn, ta làm việc vẫn là rất lưu loát đi”
Nói xong, liền đoạt lấy cái thìa từ trong tay Ninh Hinh, nhanh nhẹn cấp đồ ăn cho mọi người.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu “Hảo! đã như vậy, thì trước mắt không cần Ninh Hỉ thúc đến, vẫn như bình thường để cho đệ muội làm đi, bất quá, ngươi cũng không cần cứng rắn chống đỡ, nếu là cảm thấy mệt mỏi thì nói ta, Ninh Hỉ thúc nói hắn có thể đến mọi thời điểm. Ninh Hinh muội cũng mệt mỏi rồi, đi ăn cơm đi”
Ăn xong cơm trưa, Cố Thanh Sơn kêu Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cùng nhau trở về, Tiểu Xuyên nàng dâu hầm hừ kêu Tiểu Hà giúp đỡ đem nồi bát đi rửa sạch, liền đi theo bà bà tẩy rửa qua đầu tóc, chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.
Bọn họ đi được một lúc, gặp Ninh Hinh đang ngồi dưới gốc cây lớn kiểm tiền, trong rổ lộ ra không ít đồng tiền, nàng cứ đếm đủ 25 đồng tiền dùng dây thừng xuyên thẳng đứng lên làm một chuỗi.
“Nàng làm việc thật đến thoải mái” Tiểu Xuyên nàng dâu bĩu môim
Doãn tứ thẩm trừng mắt liếc qua một cái lại quay về phía con dâu trách mắng “Liên quan gì đến ngươi, không vừa ý công việc thì có không ít đang dòm ngó công việc của người đâu”
Tiểu Xuyên nàng dâu bí xị mặt, ngậm miệng lại, múc nước qua rửa măt.
Cố Thanh Sơn thoáng quá cái buổi trưa cũng không có xuất hiện, mang theo Ninh Hạo đi vào trong núi. Tới gần hoàng hôn, thân hình cao lớn của hắn xuất hiện ở cánh biên rừng, trên vai là một con heo rừng cực lớn, chừng hơn 100 cân. Bên cạnh, Ninh Hạo đang giúp hắn cầm cung tiễn, trong tay còn mang theo một con điêu nhi trắng như tuyết, không chỉ xinh đẹp mà chân không ngừng duỗi ra, hẳn là còn sống.
Ninh Hinh vội vàng ra nghênh đón, lại đột nhiên phát hiện áo bố choàng ngắn khoác bên ngoài của Cố Thanh Sơn đều là máu, sợ tới mức nước mắt con ngươi đều run run “Thanh Sơn ca, huynh … không sao chứ”
Nghe theo nàng mang theo thanh âm run hỏi, Cố Thanh Sơn trong lòng vui mừng, nàng như vậy là lo lắng cho mình, có phải hay không là đã có chút động tâm?
“Không có việc gì, yên tâm đi, đây đều là máu của lợn từng, một lát nữa huynh ra bờ sống tắm rưả một cái là tốt rồi” Cố Thanh Sơn đỉnh đạc cười nói, đem lợn rừng ném tới trên cỏ, chống nhạnh thở. Để đánh được con lợn to lớn như vậy hẳn là tiêu tốn không ít khí lực đi, còn phải khiêng nó trở về, hắn có chút dùng nhiều sức trên đôi hài cũng bị hở ra ít chỗ, chỉ dường như cũng bị lộ ra thời điểm.
Ninh Hạo kích động hoa chân múa tay vui sướng khen “Tỷ, người là chưa thấy qua, Thanh Sơn ca rất là lợi hại, vèo vèo vèo bắn mất tên đi qua khiến lợn rừng không thể chạy được. Nhưng là nó vẫn là xương cứng đi, cư nhiên không chạy, xong muốn liều mạng cùng chúng ta, bị Thanh Sơn ca chém cho một đao, liền rớt xuống nửa cái đầu, rốt cuộc thì cũng không còn động đậy được nữa, hahha…”
Tiểu gia hoả tràn đầy tự hào, Ninh Hinh nhịn không được trêu ghẹo hắn: “Kia tại thời điểm lợn rừng xông tới người đang làm gì a?
“Đệ? Đệ đương nhiên là trốn ở trở phía sau cây đại thụ, không có cản trở Thanh Sơn ca hành động nha!” Ninh Hạo nói hợp tình hợp lý.
Ninh Hinh buồn cười nói “Đệ còn biết chính mình cản trở nha”
Cố Thanh Sơn thở từng hơi.
Cố Thanh Sơn chỉ vào bụi cỏ xanh mướt dưới chân núi mà nói với Ninh Hinh “Muội xem nơi này, huynh đang nghĩ ngày mai buổi sáng đi lên trấn mua hai khẩu đại thiết oa, ở trong này làm một cái bếp nấu đơn giản, dù sao thợ phụ xây cũng có sẵn, làm thêm cũng chỉ tốn một ít thời gian. Mua cái thớt lớn, một vài cái bồn lớn, còn có thêm một ít dụng cụ nấu cơm, cãi vĩ bếp dựng cái lều nhỏ. Về sau sẽ không cần qua nhà tứ thẩm nấu nhờ nữa, ở đây cũng gần, mọi người cơm nước xong là có thể ở dưới gốc cây nghỉ ngơi một lát.”
Ninh Hinh bước lại gần xem, ước lượng địa phương hắn nói, gật đầu nói “Tốt cũng thật tốt, chỉ là … sợ tứ thẩm cảm thấy không vừa ý”
Cố Thanh Sơn cười nói “Quản nàng làm gì, huynh cũng không hề bạc đãi gia đình họ, chính là không thẹn với lương tâm là được. Còn muội, đừng sợ Tiểu Xuyên nàng dâu, nàng ta thì tính là gì? Cũng dám khi dễ muội. hừ! Thông qua việc nhỏ này cũng đã đủ thấy được nhân phẩm của nàng ta, cũng tốt, về sau vẫn là ít cùng bọn họ lui tới”
Lời này Ninh Hinh là cùng đồng ý “Tứ thẩm tuy là người ưa nói lải nhải nói nhiều, nhưng tương đối vẫn là người chính trực, Tiểu Hà cũng là người thât thà, mà Tiểu Xuyên cũng là một lời khó nói, muội cũng cảm thấy huynh vẫn là không nên cùng bọn họ quá thân cận, miễn cho bị bọn họ lợi dụng”
Cố Thanh Sơn cùng Ninh Hinh đi qua đất trồng rau, hắn cũng không nhường nàng động thủ, mà là chính mình tự động thủ bạt đồ ăn “Ngày mai buổi sáng muội cùng Ninh Hạo đi theo huynh lên trấn mua này nọ đi, có chút gia vụ dùng để nấu cơm ta không biết mua gì. Hôm nay cũng có người hỏi qua chuyện tiền công, huynh nghĩ vẫn là ngày sau tiền công đều là phát theo ngày đi, khỏi để cho mọi người ngóng trông. Muội về sau không cần làm cơn, liền chuẩn bị tiền công mỗi ngày tính toán, chia ra thành từng phần, vào buổi chiều chạng vạng thì đến phát cho từng người là được.” [Đại tỷ: Tuy có chút háo sắc nhưng vẫn đau người, thế cũng tạm chấp nhận đi]
Ngày thứ 2, Tiểu Xuyên nàng dâu chờ đông chờ tây mà vẫn không thấy Ninh Hinh đến, chính mình phải động thủ rửa rau nấu cơm, mới đầu nàng ta làm tốn không ít thời gian, thấy thời gian cũng đến cận kề buổi trưa, phải đẩy nhanh tốc độ hơn, mệt đến một thân mồ hôi, ở trong lòng không quên mắng Ninh Hinh một hồi.
Hôm nay, nồi thịt so với hôm qua thiếu hơn, bởi vì Tiểu Xuyên nàng dâu để lại một cái chân heo, dự tính cấp lại cho chính gia đình mình ăn, bởi vì heo rừng cùng với thỏ đều không có, ai biết Cố Thanh Sơn buổi sáng mai đã đem thịt qua? [Đại tỷ: Ta nói chứ đọc con mẹ TX này chỉ muốn bay vào táng cho tỉnh, tham thì thâm đi ]
Doãn tứ thẩm cùng Hà nầng một gói bánh bao lớn từ nhà chồng Tôn bà đi lại, vừa khéo gặp phải Cố Thanh Sơn mang theo mọi người vào cửa, Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cũng có ở trong đám người.
Tiểu Xuyên nàng dâu thấy Ninh Hinh đến giờ cơm mới lại, liền mất hứng, liếc mắt về hướng nàng nói 1 cái “Mau tới đây chuẩn bị đồ ăn đi đại tiểu thư, hôm nay ta mệt đến không thể ngóc đầu lên đương. Thanh Sơn đại ca, hôm nay cũng không thể tính tiền công cho nàng a, cả buổi sáng nay nàng cũng không có làm việc, giờ này liền chạy đến kiếm cơm ăn”
Cố Thanh Sơn trầm mặt, âm thanh lạng lùng nói “Có tính tiền công hay không đó cũng là chuyện của ta, phải cần ngươi quản? Hôm nay, buổi sáng ta nhường Ninh Hinh cùng Ninh Hạo làm việc giúp ta, so với người còn vất vả hơn”
Ninh Hinh đi qua chuẩn bị đồ ăn, thản nhiên nói “Ta vốn cũng không cần tiền công, ta chính là nghĩ hỗ trợ cho Thanh Sơn ca”
Cố Thanh Sơn đè nặng hoả khí đối với Doãn tứ thẩm cười nói “Tứ thẩm, nhìn qua trong nhà người nấu cơm cũng không tiện, xây nhà còn tốn thời gian lâu nữa. Cháu hôm nay đã mua xong nồi cùng dụng cụ, đã nhường thơ xây sư phụ đắp đỡ bờ tường để làm bếp nấu, về sau liền sẽ nấu ở bên cạnh đi. Đệ muội xương cốt có chút không khoẻ, việc này nghĩ cũng đến cực thân đi, nếu lại đem nàng mệt đến chết, quay đầu thì Tiểu Xuyên huynh đề sẽ không tha cho cháu. Vậy nên cũng không cần để đệ muội đi qua nữa, hôm nay cháu cũng đã gặp nấu ăn đại trù Ninh Hỉ của thôn ta cũng đã nói sẽ đến hỗ trợ thời gian.”
Ninh Hỉ là Ninh gia trang nấu cơm tốt nhất đại sư phụ, mọi việc hiếu hỉ trong thôn đều là hắn phụ trách, mỗi ngày đều là trả 15 văn tiền công để phụ trách cơm nước. Ngày hôm qua hắn nghe nói Cố Thanh Sơn nơi này cấp đến 25 văn tiền, đều đã sớm hâm mộ đỏ tròng mắt.
Ninh Trường Thuỷ cùng Cố Thanh Sơn lớn lên từ nhỏ còn không chọc mình với Thanh Sơn thanh sơn trúc mã một đôi đâu, đáng tiếc lại đều là nam nhân a. Hôm nay thời điểm xây cái phòng ở, thấy hắn dùng xa ngựa cởi không ít đồ đạc này nọ cùng Ninh Hinh tỷ đệ đi về. Giờ phút này lại thấy hắn như vậy dốc sức làm chỗ dựa cho Ninh Hinh, trong lòng đã có chút minh bạch. Theo Ninh Hinh trong tay tiếp nhận một chén đồ ăn, cười phụ hoạ : “Ninh Hỉ thúc làm đô ăn, là thực hương a, nếu hắn có thể đến thì thật là tốt quá”
Vừa nghe lời này, Tiểu Xuyên nàng dâu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, trên trán toát ra không ít mồ hôi lạnh. Không ở nhà mình nấu cơm, nàng không có cơ hội để ăn bớt ít đồ ăn này nọ, mong đợi cả đêm để tìm cơ hội kiếm thêm ít tiền, bỗng chốc hoá thành bọt nước. Cái này cũng chưa tính, thế nhưng lại còn muốn mất luôn 25 văn tiền đi, chuyện tốt như vậy làm sao có thể nói liền sẽ không còn đây.
Doãn tứ thẩm trừng mắt nhìn con con dâu đang choáng váng, lúng túng nói “Ninh Hỉ so với người khác đều là hơn đi, chính là…”
Nàng cũng không hy vọng con dâu bị đánh mất đi phân chuyện tốt này, nhưng là ngượng ngùng không thể nói thêm gì, dù sao thì bọn họ nhà cũng có 3 miệng ăn cùng hài tử đang độ tuổi lớn lên đâu.
Vừa thấy bà bà muốn buông tay, Tiểu Xuyên nàng dâu tức giận “Thanh Sơn đại ca ta không phiền luỵ gì cả, ta có thể, huynh nhìn, ta làm việc vẫn là rất lưu loát đi”
Nói xong, liền đoạt lấy cái thìa từ trong tay Ninh Hinh, nhanh nhẹn cấp đồ ăn cho mọi người.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu “Hảo! đã như vậy, thì trước mắt không cần Ninh Hỉ thúc đến, vẫn như bình thường để cho đệ muội làm đi, bất quá, ngươi cũng không cần cứng rắn chống đỡ, nếu là cảm thấy mệt mỏi thì nói ta, Ninh Hỉ thúc nói hắn có thể đến mọi thời điểm. Ninh Hinh muội cũng mệt mỏi rồi, đi ăn cơm đi”
Ăn xong cơm trưa, Cố Thanh Sơn kêu Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cùng nhau trở về, Tiểu Xuyên nàng dâu hầm hừ kêu Tiểu Hà giúp đỡ đem nồi bát đi rửa sạch, liền đi theo bà bà tẩy rửa qua đầu tóc, chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.
Bọn họ đi được một lúc, gặp Ninh Hinh đang ngồi dưới gốc cây lớn kiểm tiền, trong rổ lộ ra không ít đồng tiền, nàng cứ đếm đủ 25 đồng tiền dùng dây thừng xuyên thẳng đứng lên làm một chuỗi.
“Nàng làm việc thật đến thoải mái” Tiểu Xuyên nàng dâu bĩu môim
Doãn tứ thẩm trừng mắt liếc qua một cái lại quay về phía con dâu trách mắng “Liên quan gì đến ngươi, không vừa ý công việc thì có không ít đang dòm ngó công việc của người đâu”
Tiểu Xuyên nàng dâu bí xị mặt, ngậm miệng lại, múc nước qua rửa măt.
Cố Thanh Sơn thoáng quá cái buổi trưa cũng không có xuất hiện, mang theo Ninh Hạo đi vào trong núi. Tới gần hoàng hôn, thân hình cao lớn của hắn xuất hiện ở cánh biên rừng, trên vai là một con heo rừng cực lớn, chừng hơn 100 cân. Bên cạnh, Ninh Hạo đang giúp hắn cầm cung tiễn, trong tay còn mang theo một con điêu nhi trắng như tuyết, không chỉ xinh đẹp mà chân không ngừng duỗi ra, hẳn là còn sống.
Ninh Hinh vội vàng ra nghênh đón, lại đột nhiên phát hiện áo bố choàng ngắn khoác bên ngoài của Cố Thanh Sơn đều là máu, sợ tới mức nước mắt con ngươi đều run run “Thanh Sơn ca, huynh … không sao chứ”
Nghe theo nàng mang theo thanh âm run hỏi, Cố Thanh Sơn trong lòng vui mừng, nàng như vậy là lo lắng cho mình, có phải hay không là đã có chút động tâm?
“Không có việc gì, yên tâm đi, đây đều là máu của lợn từng, một lát nữa huynh ra bờ sống tắm rưả một cái là tốt rồi” Cố Thanh Sơn đỉnh đạc cười nói, đem lợn rừng ném tới trên cỏ, chống nhạnh thở. Để đánh được con lợn to lớn như vậy hẳn là tiêu tốn không ít khí lực đi, còn phải khiêng nó trở về, hắn có chút dùng nhiều sức trên đôi hài cũng bị hở ra ít chỗ, chỉ dường như cũng bị lộ ra thời điểm.
Ninh Hạo kích động hoa chân múa tay vui sướng khen “Tỷ, người là chưa thấy qua, Thanh Sơn ca rất là lợi hại, vèo vèo vèo bắn mất tên đi qua khiến lợn rừng không thể chạy được. Nhưng là nó vẫn là xương cứng đi, cư nhiên không chạy, xong muốn liều mạng cùng chúng ta, bị Thanh Sơn ca chém cho một đao, liền rớt xuống nửa cái đầu, rốt cuộc thì cũng không còn động đậy được nữa, hahha…”
Tiểu gia hoả tràn đầy tự hào, Ninh Hinh nhịn không được trêu ghẹo hắn: “Kia tại thời điểm lợn rừng xông tới người đang làm gì a?
“Đệ? Đệ đương nhiên là trốn ở trở phía sau cây đại thụ, không có cản trở Thanh Sơn ca hành động nha!” Ninh Hạo nói hợp tình hợp lý.
Ninh Hinh buồn cười nói “Đệ còn biết chính mình cản trở nha”
Cố Thanh Sơn thở từng hơi.
Danh sách chương