Cố Thanh Sơn sửng sốt, không nghĩ tới chính mình thế những lại cản chân Ninh Hinh. Vừa lúc lại thấy bộ dạng nghiêm túc của lão đầu, hắn quả thật muốn cười, bước đến bên cạnh đứa bé trai, nhẹ giọng hỏi: “Đệ giúp tỷ tỷ kia được không? Tổ gia gia thích ăn cái gì, xem cái gì, đệ nói cho ta biết được không?”

Đứa bé trai nhớ lại màn thổi “râu” của Cố Thanh Sơn vừa rồi, cảm thấy người này có chút bản lĩnh, cảm thấy có chút sùng bái. Nhìn sang tỷ tỷ xinh đẹp, đnag quỳ trên mặt đất thật tội nghiệp. Dứa bé mềm lòng, giương con mắt trong suốt lên nói: “Thúc thúc, ta nói cho thúc biết, tổ gia gia thích nhất là người khác gọi ông là lão thần tiên, còn thích ăn những món ăn sơn dã”

Lão đầu trừng mắt: “Quả cầu nhỏ, như nào lại bán đứng tổ gia gia hả?”

Đứa bé trai cười hì hì chạy đến nói: “Tổ gia gia, ông nhìn tỷ tỷ xem, có thấy giống bác của con không?”

Lão đầu lúc này mới nhìn đến Ninh Hinh, vuốt vuốt râu nói: “Quả thật có điểm giống Tiểu Du, ôi! Tiểu du của ta, thật không có lương tâm, tháng giêng đã đi, cũng không biết nhớ đến người ông nội là ta”

“Lão thần tiên, cầu ông giúp con” – Ninh Hinh tiếp tục rơi lệ.

“Ôi ôi, đứa nhỏ, người đừng khóc chứ, ta là không chịu nổi thấy nữ nhân khóc lóc, ngươi như thế nào lại như Tiểu Du của ta, dùng chiêu này khi dễ ta chứ”

Cố Thanh Sơn tiến lên đỡ Ninh Hinh, nàng lại cố chấp không chịu đứng dậy, nói: “Lão thần tiên, chúng con ở thôn Lai Thủy, bên cạnh có sông Lai, còn có núi Dã Lang, ngài đi cùng bọn con đi, con hứa ngày nào cũng sẽ làm món ăn sơn dã cho người”

Ninh Hinh luống cuống gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, Thanh Sơn ca rất lợi hại, ngày hôm qua còn săn được một con lợn rừng”

“Như vậy sao” Lão đầu chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Thôn Lai Thủy ta cũng đã đi qua, đi thêm một chuyến cũng được, nhưng mà….”

“Ngài nói đi…” Ninh Hinh vội vàng hỏi, chỉ sợ người ta không nói điều kiện, còn nếu nói ra, bọn họ chắc chắn có thể đáp ứng

“Dọc đường đi, các ngươi phải cho ta ăn ngon, ngắm cảnh đẹp, còn phải chơi với ta” Lão nhân gia phi thường thật tình đáp

Cố Thanh Sơn đỡ Ninh Hinh đứng lên, nghiêm túc gật đầu đáp ứng điều kiện của lão, lão đầu dắt tay chắt tử đắc ý dào dạt mà đi ra phía sau nhà. Trong phòng yên tĩnh lại, Cố Thanh Sơn đến trước mặt Tần Cam Thảo nói: “Ngày mai chúng tôi muốn đưa lão thần tiên lên đường, ngươi yên tâm, chúng tôi nhất định chiếu cố tốt cho ông ấy, còn bình an đưa ông ấy về nhà”

Tần Cam Thảo gật đầu nói: “Ta xem các người phúc hậu, nên mới để các người đến gặp ông nội, lão nhân gia ngài đã chín mươi, tuy nói thân cốt cường tráng, suy cho cùng cũng đã lớn tuổi. Lương y như từ mẫu, các ngươi đừng nhìn hắn hi hi ha ha như thế, nhưng khi xem bệnh thật sự rất nghiêm túc. Ông là vì không đành lòng nhìn cô nương này quỳ khóc nên mới đồng ý với các ngươi. Ngày mai không thể đi, mai là hội chùa Mạo Châu, ông nội ta phải chủ trì tế điện, các ngươi đến trùng với ngày hội chùa rồi, ngày mốt hãy đi”

Người ta đã nói thành khẩn, hai người cũng không thể từ chối vì mình, y quán phải đóng cửa, nên đành ra đường tìm khách điếm.

“Ninh Hinh… Ra cửa người xấu kiểu gì cũng có, một mình nàng một gian phòng, có sợ không?” Cố Thanh Sơn ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía trước, thật ra khóe mắt đã có dư quang, lưu ý quan sát vẻ mặt của nàng.

“Ta…có hơi sợ…nhưng không có biện pháp” Ninh Hinh thẹn thùng cúi đầu xuống.

“Nếu không… Chúng ta đóng giả vợ chồng đi”Cố Thanh Sơn nói ra suy nghĩ của mình. Không có biện pháp, ở chung mấy đêm rồi, nay tách ra ngủ, hắn quả thật không ngủ được, hơn nữa cũng lo lắng cho an toàn của nàng.

Những lời này khiến Ninh Hinh nhớ đến thời điểm lúc sáng, cái cảnh ở tỏng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên, ngập ngừng nói: “Nhưng mà….”

Cố Thanh Sơn nháy mi, có điểm sốt ruột: “Ở khách điếm chắc chắn rất đắt tiền, nàng xem, lão thần tiên kia chịu theo chúng ta, lại muốn ăn ngon, ngắm cảnh đẹp, chắc hẳn tiêu tốn không ít, chúng ta vẫn nên tiêu tiền cẩn thậnj, suy nghĩ kỹ chút”

Hắn chột dạ gục đầu xuống không dám nhìn nàng, hai trăm lượng bạc mà Đàm Sí Lễ đưa không lẽ chẳng trụ được cái khách điếm? Tìm một lý do như vậy để lừa một tiểu cô nương, không giống lưu manh thì là gì nữa? (giác ngộ cao đấy huynh đài)

Quả nhiên như hắn dự đoán, với lý do đặc biệt như vậy, Ninh Hinh lập tức gật đầu, lại thẹn thùng không dám nhìn hắn. Nàng lấy cái khăn tay vấn lên đầu, những người vợ mới cưới chưa quen cũng đôi khi sẽ vấn kiểu tóc như thế, những cô nương trưởng thành cũng có khi vấn kiểu tóc như vầy ở một vài địa phương khác, nên có thể xem là ngoại hình khó đoán được.

Trong lòng Cố Thanh Sơn lại vui vẻ, hai đêm ngủ cùng như như này, có phải tình cảm của mình và Ninh Hinh sẽ tiến triển khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện