Edit by: Đèn Lồng Tháng Chạp.
Ninh Hinh nhìn thấy một nhà trọ nho nhỏ, định bụng đi vào hỏi han một chút, lại bị hắn kéo cổ tay lại:
“Loại địa phương nhỏ như thế này không an toàn, chúng ta vẫn là tìm một cái khách điếm lớn để nghỉ ngơi đi”
“Ờ”. Ninh Hinh ngoan ngoãn theo hắn đi, tới nơi địa phương xa lạ như thế này, trong lòng Ninh Hinh cũng có nhiều cảm giác sợ hãi, càm thấy hắn nắm cổ tay mình mới cảm thấy an tâm một chút.
Đi vào cửa của một khách sạn có 2 tầng, Cố Thanh Sơn gật gù:
“Liền ngủ ở đây đi, nhìn qua thấy có vẻ sạch sẽ, chỉnh tề”.
Ninh Hinh thuận theo kêu một tiếng “hảo”, đi theo hắn phía sau.
“Tiểu nhị, phòng hảo hạng tốt nhất ở đây thì bao nhiều tiền?”
Cố Thanh Sơn đem bàn tay trượt từ cổ tay, chuyển xuống nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Hinh, tựa như làm cho tiểu nhị hiểu quan hệ của bọn họ là một đôi vợ chồng. (Tiểu Đăng: Quân đội rèn cho anh nhiều thứ, mà rèn nhiều nhất là mặt dày (-_-“) , nhưng mà vầy thì mới có vợ được).
Khuôn mặt Ninh Hinh đỏ ửng ngượng ngùng dựa vào bên cạnh hắn, thấy thế nào cũng giống như tiểu nương tử đang trong thời gian tân hôn, đối với phu quân vừa thẹn thùng, vừa ỷ lại.
Chỉ có trong lòng Cố thanh Sơn hiểu được, chỉ duy nhất thời điểm này, mới có thể quang minh chứng đại mà nắm lấy cái tay nhỏ bé này thôi, mới có thế không che dấu ánh mắt chính mình say mê, cưng chiều mà sủng nịnh nhìn nàng. (Tiểu Đăng: hụ… sến).
“Một trăm năm mươi văn, thưa quý khách” – Tiểu nhị nhiệt tình đáp lời.
“Tốt, cho ta một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nước ấm cho vợ ta, ăn cơm xong sẽ dùng đến nước để tắm rửa”
Cố Thanh Sơn biết Ninh Hinh yêu sạch sẽ, vài ngày không tắm rửa, nàng nhất định là khó chịu chết rồi.
Cố Thanh Sơn nắm tay Ninh Hinh ngồi xuống một góc sáng sủa của một cái bàn, làm cho Ninh Hinh ngồi vào phía góc tối, hắn dùng lưng che chắn ánh mắt của những người khác ở phía sau, quay đầu nhìn thẳng nàng, nhẹ nhàng nói:
“ Nương tử, muốn ăn gì thì tùy ít kêu”
Ninh Hinh vừa ngước lên liền lọt vào ánh mắt si tình nồng nhiệt của hắn, cho dù biết rõ là diễn trò cho người khác xem, nàng cũng có chút chịu không nổi rồi. Con ngươi liền tránh ánh mắt của hắn, lại trốn không thoát khỏi nhiệt độ nóng hổi tỏa ra:
“Huynh chọn đi, huynh chọn ta đều thích ăn”
Tiểu cô nương ngượng ngùng, cố hết sức nói ra, trong lời nói đều mềm nhũn, đặc biệt dễ nghe. Cố Thanh Sơn tâm tình nhộn nhạo, tay đang cầm bàn tay nho nhỏ của nàng khẽ vuốt ve, đau lòng nói:
“Bàn tay trắng noãn của muội, hai ngày nay đều có chút nhỏ gầy đi, hẳn là vội vàng chạy đến đây, ăn không ngon, ngủ không yên tạo thành, nhìn đến mà đau lòng”.
Ngón tay cái của hắn do luyện thương mà tạo thành vết chai nổi cộm lên, phủ lên tay nàng mà miết lấy da thịt non mịn trên mu bàn tay, đem đến cảm giác tê tê. Tuy là ngồi ở góc sáng sủa không quá gây chú ý, nhưng Ninh Hinh vẫn cảm thấy chuyện này cực kỳ ngại ngùng.
“Thanh Sơn ca, đồ ăn nhanh lên chút, muội đói bụng”. – Ninh Hinh thấp giọng nói, muốn đem bàn tay rút trở về.
Hắn nhìn nắm không chặt nhưng nàng rút mãi mà không thế nhúc nhích ra dược. Cố Thanh Sơn gọi tiểu nhị đến, cười nói:
“Nương tử nhỏ xinh của tôi hay ngày nay ăn không tốt, đều đã gầy thành như thế này. Ở đây có món gì nổi bật, cứ mang hết lên, ít nhất phải có 4 món ăn và 1 món canh, để cho nương tử của ta hảo hảo mà bồi bổ”.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn Ninh Hinh một cái, ngây ngẩn cả người, người con gái đẹp như vậy gặp qua cũng không nhiều, bất quá rất nhanh hắn đã thu được 1 ánh mắt như dao của Cố Thanh Sơn, ngượng ngùng cuối xuống xoa người đi. Cố Thanh Sơn xoay người nhìn xem 1 vòng thấy không ai chú ý đến đây, hai mắt mới mỉm cười nhìn về phía Ninh Hinh, nâng lên bàn tay nhỏ ở bên miệng nhẹ nhàng hôn 1 cái.
Ninh Hinh ngây ra, mặt đỏ như than trong bếp lò, nói chuyện hơi run run:
“Thanh Sơn ca, không cần như vậy đâu”
Cố Thanh Sơn đưa tay sờ sờ đầu của nàng, làm như rất quang minh chính đại mà thấp giọng nói:
“Như vậy mới không có ai chú ý đến muội, người bên ngoài nhìn thấy đều coi như chúng ta là vợ chồng ân ái, tự nhiên lần tránh ra xa. Bằng không, có một số tiểu tặc chuyên canh lúc vợ chồng người ta cãi nhau, nhân cơ hội mà lén đến trộm hết gia sản mang đi”.
“Như vậy ư?”
Ninh Hinh đối với lời nói của hắn đều không có một chút hoài nghi, nhìn trộm bốn phía, như quả thật trông thấy những gương mặt trông không giống người lương thiện, vì thế nàng liền yên tâm mà để yên tay mình ở trong tay của hắn.
Bốn dĩa đồ ăn rất nhanh liền được mang lên, đều là những món ăn đặc sản vùng đất nơi đây: cá chưng cách thủy, rau thập cẩm, Phù Dung Hà Nhi, rau xào lá sen.
Ninh Hinh gắp một khối lá sen, tò mò nhìn ngắm:
“Lá sen cũng có thế ăn sao? Cái này đúng thật là chưa từng ăn qua”.
“Huynh nếm thử chút, nếu ăn không ngon, muội cũng không cần phải ăn” – Cố Thanh Sơn anh dũng nếm thử đồ ăn trước mặt.
Đây là lựa chọn những lá sen non nhất, cắt tỉa tỉ mỉ thành từng sợi, dùng nước sôi chần qua, ướp thêm gia vị và và mè sau đó đem rán sơ qua, mùi vị thơm mát tự nhiên pha lẫn chút giòn rụm. (Tiểu Đăng: đọc không hiểu gì, ta chém bừa đấy =)))
“Ân, ăn cũng không tệ lắm, muội nếm thử xem”
Biết rõ người ta đang dùng đũa gắp một miếng rồi, hắn vẫn làm một điều hết sứa dư thừa: gắp một đũa tới trong chén cho Ninh Hinh.
Ninh Hinh đặc biệt thích loại hương vị nhẹ nhàng, ngọt thanh của thức ăn này, gật đầu nói:
“Trước kia cũng không biết lá sen cũng có thể làm thành đồ ăn, về sau trở về nhà cũng muốn thử làm”.
Cố Thanh Sơn vội vàng đáp:
“Huynh đây phải là người đầu tiên nếm thử”.
“Không vấn đề”
Liền như vậy Ninh Hinh hào sảng đáp ứng, hai người ăn cơm chiều thật vui vẻ và thoải mái. Khai vị cũng như món chính cũng đã ăn xong rồi, Cố Thanh Sơn quay đầu lại kêu tiểu nhị mang canh lên.
“Ai… rất nhanh sẽ mang lên”.
Tiểu nhị lên tiếng, sau đó chạy tới phòng bếp, thấy chỉ có mấy học đồ đang học việc, vội vàng hỏi:
“Đầu bếp nhưu thế nào về nhà đưa canh vẫn chưa trở lại? Khách khứa chờ đợi đều đã sốt ruột lắm rồi”
Học đồ nói:
“Vợ hắn vừa sinh, người vợ này đang trong thời gian ở cữ quả thật rất là quan trọng, hắn lại cưng con lên tới tận trời. Vị khách kia trên bàn thiếu cái gì? Nếu không được thì chọn cái đơn giản hơn, tôi làm là được”
“Còn hai chén canh, đây là…”
Tiểu nhị chợt phát hiện còn non nửa nồi canh cá trích, nhất định là đầu bếp để lại có chủ đích, chỉ là đang cấp bách, hay là dùng nó.
Hắn bay nhanh qua múc hai bát canh bưng lên, còn không quên thổi thổi:
“Đây là nhà ta đầu bếp đích thân hầm, là bí phương độc nhất vô nhị đại bổ thân mình, bên trong còn bỏ thêm vài vị dược trân quý, hắn mỗi ngày đều làm cho vợ uống”.
Ninh Hinh thử uống một ngụm, thấy mùi vị không tệ, Cố Thanh Sơn thấy nàng thích liền đem chén canh của mình cho nàng, nói là chính mình ăn quá nhiều, nghĩ là muốn uống trà cho dễ tiêu hóa.
Hắn vốn là có lòng tốt, nhưng lại không biết, vợ của lão đầu bếp kia tuổi đã lớn, sinh đứa nhỏ ra lại không có sữa, canh cá trích là bỏ thêm bí phương để thúc sữa.
Ninh Hinh uống hết 2 chén canh, buổi tối còn muốn ngủ cùng một gian với hắn….
Ninh Hinh nhìn thấy một nhà trọ nho nhỏ, định bụng đi vào hỏi han một chút, lại bị hắn kéo cổ tay lại:
“Loại địa phương nhỏ như thế này không an toàn, chúng ta vẫn là tìm một cái khách điếm lớn để nghỉ ngơi đi”
“Ờ”. Ninh Hinh ngoan ngoãn theo hắn đi, tới nơi địa phương xa lạ như thế này, trong lòng Ninh Hinh cũng có nhiều cảm giác sợ hãi, càm thấy hắn nắm cổ tay mình mới cảm thấy an tâm một chút.
Đi vào cửa của một khách sạn có 2 tầng, Cố Thanh Sơn gật gù:
“Liền ngủ ở đây đi, nhìn qua thấy có vẻ sạch sẽ, chỉnh tề”.
Ninh Hinh thuận theo kêu một tiếng “hảo”, đi theo hắn phía sau.
“Tiểu nhị, phòng hảo hạng tốt nhất ở đây thì bao nhiều tiền?”
Cố Thanh Sơn đem bàn tay trượt từ cổ tay, chuyển xuống nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Hinh, tựa như làm cho tiểu nhị hiểu quan hệ của bọn họ là một đôi vợ chồng. (Tiểu Đăng: Quân đội rèn cho anh nhiều thứ, mà rèn nhiều nhất là mặt dày (-_-“) , nhưng mà vầy thì mới có vợ được).
Khuôn mặt Ninh Hinh đỏ ửng ngượng ngùng dựa vào bên cạnh hắn, thấy thế nào cũng giống như tiểu nương tử đang trong thời gian tân hôn, đối với phu quân vừa thẹn thùng, vừa ỷ lại.
Chỉ có trong lòng Cố thanh Sơn hiểu được, chỉ duy nhất thời điểm này, mới có thể quang minh chứng đại mà nắm lấy cái tay nhỏ bé này thôi, mới có thế không che dấu ánh mắt chính mình say mê, cưng chiều mà sủng nịnh nhìn nàng. (Tiểu Đăng: hụ… sến).
“Một trăm năm mươi văn, thưa quý khách” – Tiểu nhị nhiệt tình đáp lời.
“Tốt, cho ta một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nước ấm cho vợ ta, ăn cơm xong sẽ dùng đến nước để tắm rửa”
Cố Thanh Sơn biết Ninh Hinh yêu sạch sẽ, vài ngày không tắm rửa, nàng nhất định là khó chịu chết rồi.
Cố Thanh Sơn nắm tay Ninh Hinh ngồi xuống một góc sáng sủa của một cái bàn, làm cho Ninh Hinh ngồi vào phía góc tối, hắn dùng lưng che chắn ánh mắt của những người khác ở phía sau, quay đầu nhìn thẳng nàng, nhẹ nhàng nói:
“ Nương tử, muốn ăn gì thì tùy ít kêu”
Ninh Hinh vừa ngước lên liền lọt vào ánh mắt si tình nồng nhiệt của hắn, cho dù biết rõ là diễn trò cho người khác xem, nàng cũng có chút chịu không nổi rồi. Con ngươi liền tránh ánh mắt của hắn, lại trốn không thoát khỏi nhiệt độ nóng hổi tỏa ra:
“Huynh chọn đi, huynh chọn ta đều thích ăn”
Tiểu cô nương ngượng ngùng, cố hết sức nói ra, trong lời nói đều mềm nhũn, đặc biệt dễ nghe. Cố Thanh Sơn tâm tình nhộn nhạo, tay đang cầm bàn tay nho nhỏ của nàng khẽ vuốt ve, đau lòng nói:
“Bàn tay trắng noãn của muội, hai ngày nay đều có chút nhỏ gầy đi, hẳn là vội vàng chạy đến đây, ăn không ngon, ngủ không yên tạo thành, nhìn đến mà đau lòng”.
Ngón tay cái của hắn do luyện thương mà tạo thành vết chai nổi cộm lên, phủ lên tay nàng mà miết lấy da thịt non mịn trên mu bàn tay, đem đến cảm giác tê tê. Tuy là ngồi ở góc sáng sủa không quá gây chú ý, nhưng Ninh Hinh vẫn cảm thấy chuyện này cực kỳ ngại ngùng.
“Thanh Sơn ca, đồ ăn nhanh lên chút, muội đói bụng”. – Ninh Hinh thấp giọng nói, muốn đem bàn tay rút trở về.
Hắn nhìn nắm không chặt nhưng nàng rút mãi mà không thế nhúc nhích ra dược. Cố Thanh Sơn gọi tiểu nhị đến, cười nói:
“Nương tử nhỏ xinh của tôi hay ngày nay ăn không tốt, đều đã gầy thành như thế này. Ở đây có món gì nổi bật, cứ mang hết lên, ít nhất phải có 4 món ăn và 1 món canh, để cho nương tử của ta hảo hảo mà bồi bổ”.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn Ninh Hinh một cái, ngây ngẩn cả người, người con gái đẹp như vậy gặp qua cũng không nhiều, bất quá rất nhanh hắn đã thu được 1 ánh mắt như dao của Cố Thanh Sơn, ngượng ngùng cuối xuống xoa người đi. Cố Thanh Sơn xoay người nhìn xem 1 vòng thấy không ai chú ý đến đây, hai mắt mới mỉm cười nhìn về phía Ninh Hinh, nâng lên bàn tay nhỏ ở bên miệng nhẹ nhàng hôn 1 cái.
Ninh Hinh ngây ra, mặt đỏ như than trong bếp lò, nói chuyện hơi run run:
“Thanh Sơn ca, không cần như vậy đâu”
Cố Thanh Sơn đưa tay sờ sờ đầu của nàng, làm như rất quang minh chính đại mà thấp giọng nói:
“Như vậy mới không có ai chú ý đến muội, người bên ngoài nhìn thấy đều coi như chúng ta là vợ chồng ân ái, tự nhiên lần tránh ra xa. Bằng không, có một số tiểu tặc chuyên canh lúc vợ chồng người ta cãi nhau, nhân cơ hội mà lén đến trộm hết gia sản mang đi”.
“Như vậy ư?”
Ninh Hinh đối với lời nói của hắn đều không có một chút hoài nghi, nhìn trộm bốn phía, như quả thật trông thấy những gương mặt trông không giống người lương thiện, vì thế nàng liền yên tâm mà để yên tay mình ở trong tay của hắn.
Bốn dĩa đồ ăn rất nhanh liền được mang lên, đều là những món ăn đặc sản vùng đất nơi đây: cá chưng cách thủy, rau thập cẩm, Phù Dung Hà Nhi, rau xào lá sen.
Ninh Hinh gắp một khối lá sen, tò mò nhìn ngắm:
“Lá sen cũng có thế ăn sao? Cái này đúng thật là chưa từng ăn qua”.
“Huynh nếm thử chút, nếu ăn không ngon, muội cũng không cần phải ăn” – Cố Thanh Sơn anh dũng nếm thử đồ ăn trước mặt.
Đây là lựa chọn những lá sen non nhất, cắt tỉa tỉ mỉ thành từng sợi, dùng nước sôi chần qua, ướp thêm gia vị và và mè sau đó đem rán sơ qua, mùi vị thơm mát tự nhiên pha lẫn chút giòn rụm. (Tiểu Đăng: đọc không hiểu gì, ta chém bừa đấy =)))
“Ân, ăn cũng không tệ lắm, muội nếm thử xem”
Biết rõ người ta đang dùng đũa gắp một miếng rồi, hắn vẫn làm một điều hết sứa dư thừa: gắp một đũa tới trong chén cho Ninh Hinh.
Ninh Hinh đặc biệt thích loại hương vị nhẹ nhàng, ngọt thanh của thức ăn này, gật đầu nói:
“Trước kia cũng không biết lá sen cũng có thể làm thành đồ ăn, về sau trở về nhà cũng muốn thử làm”.
Cố Thanh Sơn vội vàng đáp:
“Huynh đây phải là người đầu tiên nếm thử”.
“Không vấn đề”
Liền như vậy Ninh Hinh hào sảng đáp ứng, hai người ăn cơm chiều thật vui vẻ và thoải mái. Khai vị cũng như món chính cũng đã ăn xong rồi, Cố Thanh Sơn quay đầu lại kêu tiểu nhị mang canh lên.
“Ai… rất nhanh sẽ mang lên”.
Tiểu nhị lên tiếng, sau đó chạy tới phòng bếp, thấy chỉ có mấy học đồ đang học việc, vội vàng hỏi:
“Đầu bếp nhưu thế nào về nhà đưa canh vẫn chưa trở lại? Khách khứa chờ đợi đều đã sốt ruột lắm rồi”
Học đồ nói:
“Vợ hắn vừa sinh, người vợ này đang trong thời gian ở cữ quả thật rất là quan trọng, hắn lại cưng con lên tới tận trời. Vị khách kia trên bàn thiếu cái gì? Nếu không được thì chọn cái đơn giản hơn, tôi làm là được”
“Còn hai chén canh, đây là…”
Tiểu nhị chợt phát hiện còn non nửa nồi canh cá trích, nhất định là đầu bếp để lại có chủ đích, chỉ là đang cấp bách, hay là dùng nó.
Hắn bay nhanh qua múc hai bát canh bưng lên, còn không quên thổi thổi:
“Đây là nhà ta đầu bếp đích thân hầm, là bí phương độc nhất vô nhị đại bổ thân mình, bên trong còn bỏ thêm vài vị dược trân quý, hắn mỗi ngày đều làm cho vợ uống”.
Ninh Hinh thử uống một ngụm, thấy mùi vị không tệ, Cố Thanh Sơn thấy nàng thích liền đem chén canh của mình cho nàng, nói là chính mình ăn quá nhiều, nghĩ là muốn uống trà cho dễ tiêu hóa.
Hắn vốn là có lòng tốt, nhưng lại không biết, vợ của lão đầu bếp kia tuổi đã lớn, sinh đứa nhỏ ra lại không có sữa, canh cá trích là bỏ thêm bí phương để thúc sữa.
Ninh Hinh uống hết 2 chén canh, buổi tối còn muốn ngủ cùng một gian với hắn….
Danh sách chương