Ăn xong cơm trưa các nam nhân liền vội vã quay về tiếp tục làm việc. Mọi người ai cũng là người thành thật, được ăn một bữa cơm ngon như thế nếu không ra sức làm gấp hai gấp ba lần thì trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn tức phụ tiểu Xuyên đang ngồi ở một bên vùi đầu ăn cùng với một bát đầy thịt trước mặt nàng ta, lại nhìn sang Ninh Hinh đang đứng kế bên, trong bát chỉ có vài miếng thịt nhỏ. Trong lòng hắn liền tức giận, cô nương hắn yêu thương làm sao phải chịu bị khi dễ như thế? Doãn tứ thẩm cùng tiểu Hà phụ trách làm bánh bao, đi sang nhà Tôn bà bà ở kế bên mượn bếp làm xong rồi mới mang về đây, đoán chừng lúc này còn đang lúi húi dọn bếp ở bên đó nên cả buổi sáng đều không ở đây như vậy chỉ có tức phụ tiểu Xuyên cùng Ninh Hinh phụ trách nấu ăn, chắc chắn mấy việc nhặt rau với rửa đều do Ninh Hinh làm hết còn nàng ta chỉ việc thái thịt rồi nấu mà thôi.
"Ninh Hinh, ta có dặn tứ thẩm để cho muội hai con thỏ mang về hầm bồi bổ cơ thể cho Ninh Bân ca, tứ thẩm có nói với muội không?"Cố Thanh Sơn làm bộ vô tình hỏi.
Ninh Hinh vội vàng gật đầu đáp: "Xuyên tẩu tử có đưa cho muội, muội để ở bên kia."
Cố Thanh Sơn đi qua nhìn, quả nhiên không ngoài hắn dự đoán, đưa cho nàng hai con thỏ nhỏ nhất. Tối hôm qua hắn đào được một ổ thỏ, hai con lớn nhất ước chừng phải bảy tám cân, một con nhỏ hơn chút cũng phải tầm ba bốn cân, còn con nhỏ nhất không đến hai cân.
"Như thế nào lại là hai con thỏ nhỏ này, hai con to đâu rồi?" Cố Thanh Sơn sắc mặt đen lại hỏi.
Tức phụ tiểu Xuyên có chút sợ, nam nhân này cùng nam nhân của nàng ta không giống nhau, đã cao lớn lại còn có bản lĩnh, mặt trầm xuống bộ dáng thật đáng sợ. Tuy nhiên hai con thỏ lớn kia nàng ta đã lén giấu đi rồi, liền chờ buổi chiều đi lên trấn bán, nếu bây giờ nàng ta đem ra chẳng phải tự thừa nhận bản thân vụng trộm giấu giếm hay sao.
"Bà bà sợ một mình thịt heo không đủ ăn nên ta liền đem cả hai con thỏ nấu chung nhưng cuối cùng thịt heo nấu vẫn dư lại một chút đang cất ở trong tủ ta định để ngày mai nấu tiếp." Tức phụ tiểu Xuyên vội vàng giải thích.
Cố Thanh Sơn nghe nàng ta giải thích xong liền dặn dò Ninh Hinh tranh thủ về nhà sớm rồi vội vàng đi nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn quanh sân một vòng, không hề phát hiện thấy có phơi da thỏ.
Tức phụ tiểu Xuyên vốn sốt ruột muốn đi lên trấn bán thỏ, thấy hắn đã đi liền nói với Ninh Hinh: "Ta có chút việc cần về nhà mẹ đẻ, hiện tại phải đi để còn kịp tối về làm bột lên men để hấp bánh bao, ngươi đem bát với nồi rửa đi khi nào bà bà ta về thì thay ta nói một tiếng."
Ninh Hinh gật đầu đáp ứng, nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc. Nàng cũng không để bụng việc nàng làm ít hay nhiều vì nàng ở đây là giúp đỡ Thanh Sơn ca, cho nên cho dù Doãn gia có cáo mượn oai hùm nàng cũng có thể nhận.
Tức phụ tiểu Xuyên bưng cái rổ từ trong phòng chứa củi ra, lại lấy một miếng vải bông gói kỹ hai con thỏ mập mạp rồi mới nhìn tháng qua Ninh Hinh đang rửa nồi khinh bỉ hừ một cái xoay mông rời đi. Đã từng là nữ nhi lí chính, nhà nàng xem nàng giống như một đại tiểu thư cũng không cho xuống ruộng làm việc, nhưng bây giờ thì sao chứ, phượng hoàng rơi xuống còn không bằng gà, nhìn nàng chịu khổ trong lòng nàng ta vô cùng sảng khoái.
Nàng ta một đường chạy vội lên trấn liền đem hai con thỏ mập bày ra bán, nàng ta da mặt dày cũng không biết ngại, mở miệng hét to, đem hai con thỏ khen đến mức như mỹ vị nhân gian. Cũng coi như nàng ta gặp may, đại thiếu gia Hạ gia vừa đúng lúc nghe được tiếng thét to đi ra nhìn, nhớ đến thê tử Ninh Quyên bởi vì mấy ngày nay mang thai mà không ăn được gì, liền có ý định mua, liền đi đến hỏi nàng ta bán bao nhiêu tiền.
Tức phụ tiểu Xuyên không biết hắn là cô gia của Ninh gia, thấy bộ dáng hắn muốn mua liền vội vàng nói: "Thịt thỏ bình thường là ba mươi văn một cân, còn thỏ của ta là thỏ rừng hoang dã tự nhiên tất nhiên sẽ mắc hơn một chút bốn mươi văn một cân, hai con này tổng cộng tầm mười lăm mười sáu cân, ước tính tầm sáu trăm văn, như vậy đi, nếu ngươi mua cả hai ta bớt xuống cho một chút, ngươi trả ta năm trăm văn, ít hơn nữa thì không được."
Đôi mắt nàng ta giảo hoạt nhìn về phía thiếu gia của tiệm vải, nếu hắn thấy đắt nàng sẽ giảm xuống một chút, dù sao nàng vẫn có hời.
Hạ gia có tiền, thê tử lại đang mang thai nên Hạ Vũ tất nhiên không để bụng chút tiền này, cũng lười lời qua tiếng lại với một phụ nhân, sảng khoái lấy ra năm trăm văn trả cho nàng ta, rồi phân phó tiểu nhị nhanh mang thỏ về nhà hầm để tối cho Ninh Quyên ăn.
Năm trăm văn là nửa quan tiền a. Nàng ta vội vàng xách rổ đi nhanh sợ bị ai cướp. Từ khi thành thân bà bà đem tiền bạc trong nhà quản vô cùng chặt, trượng phu lại là người không có tiền đồ, cũng không giúp nàng ăn xén một chút tiền riêng nào, mỗi lần đi lên trấn họp chợ cũng chỉ cho nàng ta ba đến năm văn tiêu vặt, nàng ta muốn mua chút đồ ăn vặt cũng khó khăn.
Bây giờ thì tốt rồi, Cố Thanh Sơn xây nhà ít nhất cũng cần một tháng, mỗi ngày nàng ta tìm cắt ăn bớt một chút, sau một tháng nàng ta có thể tích cóp được mấy ngàn văn tiền a. Trời ạ, nhiều tiền như vậy quả thực nàng ta không dám nghĩ tiếp.
Mặt trời ngả xuống phía Tây, bên đất nhà Cố Thanh Sơn mọi người vẫn đang làm việc hăng say, đều đào gần xong, mọi người đang cố gắng hoàn thiện để ngày mai bắt đầu xây. Tuy biết làm thêm một ngày sẽ có thêm tiền cùng đồ ăn ngon nhưng ai ai cũng không thể không biết xấu hổ mà kéo dài công việc làm chuyện trái lương tâm.
Sắc trời dần tối, mọi người làm xong việc liền quay về nhà, Cố Thanh Sơn một bên vội vàng dọn dẹp, một bên không ngừng nhìn về phía cửa thôn. Sông Lai Thủy Hà lẳng lặng chảy xuôi, từng nóc nhà đều có khói bếp tỏa ra, hắn đang chờ đợi cô nương hắn yêu mang cơm cho hắn.
Gần đây hắn ngày càng nhớ nàng, hận không thể suốt ngày nhìn thấy nàng nhưng hắn biết điều đó là không thể, thì ít nhất một ngày cũng có thể thấy nàng hai lần, nếu là buổi tối không gặp nàng, hắn liền không ngủ được.
Rất xa, có một bóng ráng cô nương bưng rổ đi tới. Trong lòng Cố Thanh Sơn vui vẻ liền không nhìn thêm nữa mà vội vàng đi ra bờ sông rửa sạch tay chân. Chờ hắn rửa xong ngẩng đầu lên thì cô nương kia cũng vừa tới, vừa thấy thân hình chắc nịch hắn liền biết không phải là Ninh Hinh mà là tiểu Hà.
Cố Thanh Sơn trong lòng mất mát không có cách nào có thể hình dung được, hắn ở trong lòng yên lặng nói: Ninh Hinh, móng đều đào xong, nàng cũng không tới xem một chút hay sao? Một buổi chiều không gặp mặt, chẳng lẽ nàng cũng không nhớ ta chút nào hay sao?
Hắn bên này buồn bã đá vài cục đá xuống sông, lại cũng không biết Ninh Hinh ở bên kia cũng đang rối rắm. Buổi tối nương nàng hấp bánh bao nhân rau dại muốn cho Ninh Hạo mang qua cho hắn nhưng tìm mãi không thấy tên nhóc kia liền đi qua hỏi Ninh Hinh.
Nàng đang ngồi ở trên giường đất làm giày, mỗi một mũi kim đều vô cùng cẩn thận và chú ý, đường may phải ngay hàng thẳng lối, lần trước hắn vội vàng đi lính nên nàng cũng may nhanh đường may quả thật rất xấu, nếu lần này làm không tốt còn không bị hắn chê cười hay sao.
"Ninh Hinh, con có biết tiểu Hạo đi đâu không?" Nương nàng đầy cửa đi vào.
Ninh Hinh đang nghĩ đến lúc nhận giày hắn có hay không sẽ khen bản thân mình tay nghề tốt, nương nàng đột nhiên xông vào, sợ đến mức nàng theo bản năng liền đem giày giấu xuống phía dưới giường đất.
Nương Ninh Hinh sửng sốt, bà thấy rõ ràng đó là một đôi giày nam chỉ là bà chưa từng thấy Ninh Hinh giấu đồ vật bao giờ. Ninh Hinh cũng thường xuyên may giày cho chồng bà cùng Ninh Bân thì có việc gì phải giấu chứ?
Nương Ninh Hinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trầm xuống. Nếu là may giày cho người trong nhà nàng khẳng định sẽ không giấu, vì vậy đôi giày kia là vụng trộm làm cho nam nhân nào đó, sẽ là ai chứ, chẳng lẽ là... Đổng Thiếu Thành?
Tuy rằng cùng Đổng gia lui hôn nhưng Đổng Thiếu Thành đối với Ninh Hinh vô cùng yêu thích, lúc trước mọi người đều thấy. Có thể hay không hắn lén lút tìm Ninh Hinh, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng để nàng vụng trộm lui tới cùng hắn. Nhưng trực giác của bà cho thấy Ninh Hinh sẽ không làm như vậy, chỉ là việc nàng lén lút làm đôi giày kia thật sự... rất đáng nghi ngờ.
"Nương... nương có việc gì không ạ?" Làm chuyện lén lút nên trong lòng Ninh Hinh lúc này như con nai nhảy loạn, lo lắng lại hồi hộp.
Nương nàng nhìn nàng một lúc như đang nghiền ngẫm việc gì đó, sau đó mới mở miệng nói: "Ta đang tìm Ninh Hạo để bảo hắn mang bánh bao qua cho Thanh Sơn. Con có biết nó ở đâu không?"
Ninh Hinh thấp giọng, cúi đầu đáp: "Chắc... chắc thằng bé đang mải chơi ở đâu đó, để con đi tìm cho."
Nói xong nàng tính đi ra ngoài để tìm Ninh Hạo nhưng lại bị nương ngăn lại: "Không cần. Để ta đi tìm cho, con đang bận gì thì làm đi."
Nói xong liền quay lưng đi, bỏ lại Ninh Hinh còn đang đứng ngẩn ngơ trong phòng.
Ngày hôm sau Ninh Hinh dọn dẹp xong xuôi mọi việc ở trong nhà, tính toán thời gian liền đi qua nhà Doãn tứ thẩm để phụ nấu nướng. Lúc nàng đến còn mang theo mấy cái bánh nương làm cho Cố Thanh Sơn. Hắn thấy nàng đến thì cười rất vui vẻ: "Ninh Hinh, muội đến rồi."
"Nương muội có làm mấy cái bánh bảo muội mang cho huynh." Ninh Hinh nhỏ nhẹ nói.
Cố Thanh Sơn cười hắc hắc tiếp nhận rổ nhỏ trong tay nàng, lấy bánh ra trực tiếp cầm ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với nàng.
"Hôm qua tiểu Xuyên tức phụ bắt muội làm hết mọi việc có phải không?" Cố Thanh Sơn không vui hỏi.
"Cũng không có việc gì dù sao muội sang đây là để giúp huynh nên làm nhiều thêm một chút cũng không sao."
"Làm sao có thể không sao chứ?" Cố Thanh Sơn nghiến rắng nói, "Ngày hôm qua ta dặn để cho nhà muội hai con thỏ lớn vậy mà nàng ta dám nói dối là lấy nấu ăn. Ta nhìn khắp sân không hề thấy có phơi bộ da thỏ nào, không lẽ nàng ta vứt đi. Ta mới không tin. Một bộ da thỏ phơi khô bán cũng được mấy chục văn."
"Còn... còn có chuyện như vậy sao?" Ninh Hinh nghe xong, mắt hơi mở lớn, cau mày suy nghĩ.
"Chắc chắn nàng ta lén lút giấu riêng đem bán kiếm tiền rồi. Đã làm việc thất đức còn dám bắt muội làm nhiều việc. Nàng ta nghĩ nàng ta là ai a. Nhận tiền công của ta mà còn lười biếng."
Ninh Hinh nhỏ giọng hỏi: "Thanh Sơn ca, vậy... huynh định tính toán như thế nào?"
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn tức phụ tiểu Xuyên đang ngồi ở một bên vùi đầu ăn cùng với một bát đầy thịt trước mặt nàng ta, lại nhìn sang Ninh Hinh đang đứng kế bên, trong bát chỉ có vài miếng thịt nhỏ. Trong lòng hắn liền tức giận, cô nương hắn yêu thương làm sao phải chịu bị khi dễ như thế? Doãn tứ thẩm cùng tiểu Hà phụ trách làm bánh bao, đi sang nhà Tôn bà bà ở kế bên mượn bếp làm xong rồi mới mang về đây, đoán chừng lúc này còn đang lúi húi dọn bếp ở bên đó nên cả buổi sáng đều không ở đây như vậy chỉ có tức phụ tiểu Xuyên cùng Ninh Hinh phụ trách nấu ăn, chắc chắn mấy việc nhặt rau với rửa đều do Ninh Hinh làm hết còn nàng ta chỉ việc thái thịt rồi nấu mà thôi.
"Ninh Hinh, ta có dặn tứ thẩm để cho muội hai con thỏ mang về hầm bồi bổ cơ thể cho Ninh Bân ca, tứ thẩm có nói với muội không?"Cố Thanh Sơn làm bộ vô tình hỏi.
Ninh Hinh vội vàng gật đầu đáp: "Xuyên tẩu tử có đưa cho muội, muội để ở bên kia."
Cố Thanh Sơn đi qua nhìn, quả nhiên không ngoài hắn dự đoán, đưa cho nàng hai con thỏ nhỏ nhất. Tối hôm qua hắn đào được một ổ thỏ, hai con lớn nhất ước chừng phải bảy tám cân, một con nhỏ hơn chút cũng phải tầm ba bốn cân, còn con nhỏ nhất không đến hai cân.
"Như thế nào lại là hai con thỏ nhỏ này, hai con to đâu rồi?" Cố Thanh Sơn sắc mặt đen lại hỏi.
Tức phụ tiểu Xuyên có chút sợ, nam nhân này cùng nam nhân của nàng ta không giống nhau, đã cao lớn lại còn có bản lĩnh, mặt trầm xuống bộ dáng thật đáng sợ. Tuy nhiên hai con thỏ lớn kia nàng ta đã lén giấu đi rồi, liền chờ buổi chiều đi lên trấn bán, nếu bây giờ nàng ta đem ra chẳng phải tự thừa nhận bản thân vụng trộm giấu giếm hay sao.
"Bà bà sợ một mình thịt heo không đủ ăn nên ta liền đem cả hai con thỏ nấu chung nhưng cuối cùng thịt heo nấu vẫn dư lại một chút đang cất ở trong tủ ta định để ngày mai nấu tiếp." Tức phụ tiểu Xuyên vội vàng giải thích.
Cố Thanh Sơn nghe nàng ta giải thích xong liền dặn dò Ninh Hinh tranh thủ về nhà sớm rồi vội vàng đi nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn quanh sân một vòng, không hề phát hiện thấy có phơi da thỏ.
Tức phụ tiểu Xuyên vốn sốt ruột muốn đi lên trấn bán thỏ, thấy hắn đã đi liền nói với Ninh Hinh: "Ta có chút việc cần về nhà mẹ đẻ, hiện tại phải đi để còn kịp tối về làm bột lên men để hấp bánh bao, ngươi đem bát với nồi rửa đi khi nào bà bà ta về thì thay ta nói một tiếng."
Ninh Hinh gật đầu đáp ứng, nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc. Nàng cũng không để bụng việc nàng làm ít hay nhiều vì nàng ở đây là giúp đỡ Thanh Sơn ca, cho nên cho dù Doãn gia có cáo mượn oai hùm nàng cũng có thể nhận.
Tức phụ tiểu Xuyên bưng cái rổ từ trong phòng chứa củi ra, lại lấy một miếng vải bông gói kỹ hai con thỏ mập mạp rồi mới nhìn tháng qua Ninh Hinh đang rửa nồi khinh bỉ hừ một cái xoay mông rời đi. Đã từng là nữ nhi lí chính, nhà nàng xem nàng giống như một đại tiểu thư cũng không cho xuống ruộng làm việc, nhưng bây giờ thì sao chứ, phượng hoàng rơi xuống còn không bằng gà, nhìn nàng chịu khổ trong lòng nàng ta vô cùng sảng khoái.
Nàng ta một đường chạy vội lên trấn liền đem hai con thỏ mập bày ra bán, nàng ta da mặt dày cũng không biết ngại, mở miệng hét to, đem hai con thỏ khen đến mức như mỹ vị nhân gian. Cũng coi như nàng ta gặp may, đại thiếu gia Hạ gia vừa đúng lúc nghe được tiếng thét to đi ra nhìn, nhớ đến thê tử Ninh Quyên bởi vì mấy ngày nay mang thai mà không ăn được gì, liền có ý định mua, liền đi đến hỏi nàng ta bán bao nhiêu tiền.
Tức phụ tiểu Xuyên không biết hắn là cô gia của Ninh gia, thấy bộ dáng hắn muốn mua liền vội vàng nói: "Thịt thỏ bình thường là ba mươi văn một cân, còn thỏ của ta là thỏ rừng hoang dã tự nhiên tất nhiên sẽ mắc hơn một chút bốn mươi văn một cân, hai con này tổng cộng tầm mười lăm mười sáu cân, ước tính tầm sáu trăm văn, như vậy đi, nếu ngươi mua cả hai ta bớt xuống cho một chút, ngươi trả ta năm trăm văn, ít hơn nữa thì không được."
Đôi mắt nàng ta giảo hoạt nhìn về phía thiếu gia của tiệm vải, nếu hắn thấy đắt nàng sẽ giảm xuống một chút, dù sao nàng vẫn có hời.
Hạ gia có tiền, thê tử lại đang mang thai nên Hạ Vũ tất nhiên không để bụng chút tiền này, cũng lười lời qua tiếng lại với một phụ nhân, sảng khoái lấy ra năm trăm văn trả cho nàng ta, rồi phân phó tiểu nhị nhanh mang thỏ về nhà hầm để tối cho Ninh Quyên ăn.
Năm trăm văn là nửa quan tiền a. Nàng ta vội vàng xách rổ đi nhanh sợ bị ai cướp. Từ khi thành thân bà bà đem tiền bạc trong nhà quản vô cùng chặt, trượng phu lại là người không có tiền đồ, cũng không giúp nàng ăn xén một chút tiền riêng nào, mỗi lần đi lên trấn họp chợ cũng chỉ cho nàng ta ba đến năm văn tiêu vặt, nàng ta muốn mua chút đồ ăn vặt cũng khó khăn.
Bây giờ thì tốt rồi, Cố Thanh Sơn xây nhà ít nhất cũng cần một tháng, mỗi ngày nàng ta tìm cắt ăn bớt một chút, sau một tháng nàng ta có thể tích cóp được mấy ngàn văn tiền a. Trời ạ, nhiều tiền như vậy quả thực nàng ta không dám nghĩ tiếp.
Mặt trời ngả xuống phía Tây, bên đất nhà Cố Thanh Sơn mọi người vẫn đang làm việc hăng say, đều đào gần xong, mọi người đang cố gắng hoàn thiện để ngày mai bắt đầu xây. Tuy biết làm thêm một ngày sẽ có thêm tiền cùng đồ ăn ngon nhưng ai ai cũng không thể không biết xấu hổ mà kéo dài công việc làm chuyện trái lương tâm.
Sắc trời dần tối, mọi người làm xong việc liền quay về nhà, Cố Thanh Sơn một bên vội vàng dọn dẹp, một bên không ngừng nhìn về phía cửa thôn. Sông Lai Thủy Hà lẳng lặng chảy xuôi, từng nóc nhà đều có khói bếp tỏa ra, hắn đang chờ đợi cô nương hắn yêu mang cơm cho hắn.
Gần đây hắn ngày càng nhớ nàng, hận không thể suốt ngày nhìn thấy nàng nhưng hắn biết điều đó là không thể, thì ít nhất một ngày cũng có thể thấy nàng hai lần, nếu là buổi tối không gặp nàng, hắn liền không ngủ được.
Rất xa, có một bóng ráng cô nương bưng rổ đi tới. Trong lòng Cố Thanh Sơn vui vẻ liền không nhìn thêm nữa mà vội vàng đi ra bờ sông rửa sạch tay chân. Chờ hắn rửa xong ngẩng đầu lên thì cô nương kia cũng vừa tới, vừa thấy thân hình chắc nịch hắn liền biết không phải là Ninh Hinh mà là tiểu Hà.
Cố Thanh Sơn trong lòng mất mát không có cách nào có thể hình dung được, hắn ở trong lòng yên lặng nói: Ninh Hinh, móng đều đào xong, nàng cũng không tới xem một chút hay sao? Một buổi chiều không gặp mặt, chẳng lẽ nàng cũng không nhớ ta chút nào hay sao?
Hắn bên này buồn bã đá vài cục đá xuống sông, lại cũng không biết Ninh Hinh ở bên kia cũng đang rối rắm. Buổi tối nương nàng hấp bánh bao nhân rau dại muốn cho Ninh Hạo mang qua cho hắn nhưng tìm mãi không thấy tên nhóc kia liền đi qua hỏi Ninh Hinh.
Nàng đang ngồi ở trên giường đất làm giày, mỗi một mũi kim đều vô cùng cẩn thận và chú ý, đường may phải ngay hàng thẳng lối, lần trước hắn vội vàng đi lính nên nàng cũng may nhanh đường may quả thật rất xấu, nếu lần này làm không tốt còn không bị hắn chê cười hay sao.
"Ninh Hinh, con có biết tiểu Hạo đi đâu không?" Nương nàng đầy cửa đi vào.
Ninh Hinh đang nghĩ đến lúc nhận giày hắn có hay không sẽ khen bản thân mình tay nghề tốt, nương nàng đột nhiên xông vào, sợ đến mức nàng theo bản năng liền đem giày giấu xuống phía dưới giường đất.
Nương Ninh Hinh sửng sốt, bà thấy rõ ràng đó là một đôi giày nam chỉ là bà chưa từng thấy Ninh Hinh giấu đồ vật bao giờ. Ninh Hinh cũng thường xuyên may giày cho chồng bà cùng Ninh Bân thì có việc gì phải giấu chứ?
Nương Ninh Hinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trầm xuống. Nếu là may giày cho người trong nhà nàng khẳng định sẽ không giấu, vì vậy đôi giày kia là vụng trộm làm cho nam nhân nào đó, sẽ là ai chứ, chẳng lẽ là... Đổng Thiếu Thành?
Tuy rằng cùng Đổng gia lui hôn nhưng Đổng Thiếu Thành đối với Ninh Hinh vô cùng yêu thích, lúc trước mọi người đều thấy. Có thể hay không hắn lén lút tìm Ninh Hinh, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng để nàng vụng trộm lui tới cùng hắn. Nhưng trực giác của bà cho thấy Ninh Hinh sẽ không làm như vậy, chỉ là việc nàng lén lút làm đôi giày kia thật sự... rất đáng nghi ngờ.
"Nương... nương có việc gì không ạ?" Làm chuyện lén lút nên trong lòng Ninh Hinh lúc này như con nai nhảy loạn, lo lắng lại hồi hộp.
Nương nàng nhìn nàng một lúc như đang nghiền ngẫm việc gì đó, sau đó mới mở miệng nói: "Ta đang tìm Ninh Hạo để bảo hắn mang bánh bao qua cho Thanh Sơn. Con có biết nó ở đâu không?"
Ninh Hinh thấp giọng, cúi đầu đáp: "Chắc... chắc thằng bé đang mải chơi ở đâu đó, để con đi tìm cho."
Nói xong nàng tính đi ra ngoài để tìm Ninh Hạo nhưng lại bị nương ngăn lại: "Không cần. Để ta đi tìm cho, con đang bận gì thì làm đi."
Nói xong liền quay lưng đi, bỏ lại Ninh Hinh còn đang đứng ngẩn ngơ trong phòng.
Ngày hôm sau Ninh Hinh dọn dẹp xong xuôi mọi việc ở trong nhà, tính toán thời gian liền đi qua nhà Doãn tứ thẩm để phụ nấu nướng. Lúc nàng đến còn mang theo mấy cái bánh nương làm cho Cố Thanh Sơn. Hắn thấy nàng đến thì cười rất vui vẻ: "Ninh Hinh, muội đến rồi."
"Nương muội có làm mấy cái bánh bảo muội mang cho huynh." Ninh Hinh nhỏ nhẹ nói.
Cố Thanh Sơn cười hắc hắc tiếp nhận rổ nhỏ trong tay nàng, lấy bánh ra trực tiếp cầm ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với nàng.
"Hôm qua tiểu Xuyên tức phụ bắt muội làm hết mọi việc có phải không?" Cố Thanh Sơn không vui hỏi.
"Cũng không có việc gì dù sao muội sang đây là để giúp huynh nên làm nhiều thêm một chút cũng không sao."
"Làm sao có thể không sao chứ?" Cố Thanh Sơn nghiến rắng nói, "Ngày hôm qua ta dặn để cho nhà muội hai con thỏ lớn vậy mà nàng ta dám nói dối là lấy nấu ăn. Ta nhìn khắp sân không hề thấy có phơi bộ da thỏ nào, không lẽ nàng ta vứt đi. Ta mới không tin. Một bộ da thỏ phơi khô bán cũng được mấy chục văn."
"Còn... còn có chuyện như vậy sao?" Ninh Hinh nghe xong, mắt hơi mở lớn, cau mày suy nghĩ.
"Chắc chắn nàng ta lén lút giấu riêng đem bán kiếm tiền rồi. Đã làm việc thất đức còn dám bắt muội làm nhiều việc. Nàng ta nghĩ nàng ta là ai a. Nhận tiền công của ta mà còn lười biếng."
Ninh Hinh nhỏ giọng hỏi: "Thanh Sơn ca, vậy... huynh định tính toán như thế nào?"
Danh sách chương