Ngày hôm sau Cố Thanh Sơn xách theo gà rừng, nấm và hắc sâu đến nhà Ninh Hinh thì thấy trên đùi Ninh Bân đang dùng ván gỗ trói lại để cố định xương, trên đầu cùng eo đều cắm rất nhiều châm.

Nương Ninh Hinh ngượng ngùng đi lên đón hắn, nói: "Thanh Sơn a, ân tình của ngươi, nhà chúng ta trả mấy đời cũng không thể trả hết. Miếng nhân sâm lần trước vốn dĩ đại nương muốn đưa cho ngươi nhưng thần y lại nói nhân sâm rất có tác dụng với Ninh Bân nên... aiz, sau này chúng ta nhất định sẽ trả ơn lại cho ngươi."

Cố Thanh Sơn cười cười nói: "Đại nương, không sao đâu, chúng ta thân quen như vậy thì nói cái gì ơn nghĩa chứ."

Ninh Hạo tiếp nhận đồ  trên tay hắn, nói: "Thanh Sơn ca, lần sau huynh đi săn có thể dẫn đệ theo được không, đệ cũng có thể giúp đỡ huynh cầm đồ này nọ a."

Cố Thanh Sơn trong lòng khẽ động, cảm thấy biện pháp này khá được, như vậy về sau hắn sẽ có lý do chính đáng đưa một ít con mồi cho nhà Ninh Hinh cũng không cần phải lo bọn họ sẽ áy náy vì thế liền sảng khoái đáp ứng.

Ninh Hạo không nghĩ đến hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy liền vui mừng nở nụ cười ngốc ngốc.

Ninh Hinh trong bếp nghe được tiếng nói liền đi ra, nhìn thấy hắn thì cười ngọt ngào nói: "Thanh Sơn ca, huynh chưa ăn cơm phải không? Muội cũng mới nấu xong bữa sáng, huynh cũng cùng ăn đi."

Thấy nàng quan tâm mình, trong lòng hắn ngọt như được ăn mật, giả vờ hàm hậu đáp: "Lão gia tử không phải muốn uống canh gà rừng hầm nấm hay sao? Đây là gà ta cố ý đi lên núi săn đó."

"Mỗi ngày đều phải làm phiền huynh, thật là ngại." Ninh Hinh cúi đầu rầu rĩ nói lại phát hiện ra đôi giày của hắn rất cũ, dường như cũng sắp rách trong lòng hơi động, tính toán sẽ làm cho hắn một đôi giày mới.

Cố Thanh Sơn liền nói với Ninh gia từ ngày mai bắt đầu xây nhà mới nên sẽ không có nhiều thời gian đến thăm Ninh Bân. Cha mẹ Ninh Hinh vội vàng nói muốn đi qua giúp đỡ lại bị hắn ngăn lại. Việc trước mắt nhất của Ninh gia là chăm sóc cho Ninh Bân còn việc xây nhà mới hắn đã thuê rất nhiều người rồi.

"Thanh Sơn ca, mỗi ngày phải nấu cơm cho hơn hai mươi người ăn, vậy... để muội qua phụ giúp có được không?" Ninh Hinh chủ động muốn qua giúp đỡ.

Cố Thanh Sơn tuy rằng luyến tiếc nàng mệt nhọc nhưng lại nghĩ đây là xây nhà cho hai người sau này ở nên nếu Ninh Hinh đóng góp một phần sức lực sau này cũng không cảm thấy tiếc nuối. Hơn nữa hắn cũng hy vọng mỗi ngày sẽ được ăn cơm nàng nấu, hy vọng mỗi ngày sẽ được nhìn thấy nàng.

"Vậy được rồi, nếu muội và tiểu Hạo có thời gian thì qua phụ giúp nấu cơm với dọn dẹp linh tinh. Còn Ninh bá và đại nương cứ ở nhà chăm sóc tốt cho Ninh Bân ca là được, giờ sức khỏe của huynh ấy mới là quan trọng nhất." Cố Thanh Sơn nói xong, vội vàng ăn nhanh bữa sáng rồi cáo từ.

Buổi trưa hắn lại đi lên trấn mua ít đồ, mười sáu lượng bạc bán lợn rừng hắn vốn muốn tặng cho Ninh Hinh nhưng nàng sống chết không chịu nhận hắn đành phải đổi sang tiền lẻ để trả tiền công. Ở mảnh đất trồng dưa để sẵn hai quả pháo để ngày mai đốt khởi công, lại nhìn từng hàng ngói, gạch chất đống, từng đống gỗ chắc nịch trong lòng hắn hưng phấn cực kỳ.

Buổi tối, Ninh Hinh cầm rổ nhỏ đưa cơm qua cho hắn, Cố Thanh Sơn kích động cười đến mức miệng đều không khép lại được.

"Ninh Hinh, ta còn chưa đói bụng, muội đặt ở trên giường đất đi, rồi ta mang muội đi xem chỗ mà ta tính xây nhà mới." Hắn kích động kéo cổ tay nàng, chỉ cho nàng xem, "Nơi này là phòng chính, ta tính toán xây sáu gian, chỗ đất này thì giữ lại đào cái giếng nước, hai bên sương phòng thì xây mỗi sương ba gian, tổng cộng là mười hai gian, góc này làm sân, xung quanh xây tường che chắn, chỗ kia sẽ xây một cái cổng lớn, đúng rồi, muội nghĩ bức tường chỗ góc sân này nên vẽ tranh hay viết chữ thì đẹp hơn."

Ninh Hinh hâm mộ mà nhìn theo hướng hắn chỉ, ban đầu nhà nàng là ngôi nhà lớn nhất ở trong thôn tổng cộng có bảy gian mà bây giờ hắn lại muốn xây mười hai gian, sẽ rất lớn, nàng còn chưa từng được nhìn thấy nhà lớn như vậy đâu.

"Muội cảm thấy vẫn nên vẽ tranh đẹp hơn vì ở trong thôn chúng ta chỉ có vài người mới biết chữ thôi." Ninh Hinh thấp giọng đáp.

Cố Thanh Sơn ảo não nhéo lòng bày tay mình một cái, làm sao hắn có thể quên mất việc nàng không biết chữ chứ, chính bản thân hắn cũng chỉ đi theo Đàm Sĩ Lễ học được một ít, có phải bây giờ Ninh Hinh đang chê cười hắn bày đặt chơi nổi khoe khoang hay không? "Kỳ thật ta vốn muốn vẽ tranh sơn thủy, nhưng là... nhưng là ở trong thành nhìn đến những bức tường lớn của các gia đình giàu có họ thường ghi chữ cho nên mới... bất quá nghĩ lại ta cảm thấy cũng phải, chúng ta ở nông thôn thì nên có bộ dáng nông thôn, học đòi nhà giàu người ta làm cái gì. Ninh Hinh a, muội nghĩ xem ta nên chừa bao nhiêu đất trồng rau ăn thì sẽ thích hợp?" Cố Thanh Sơn vội vàng kiếm cớ nói lảng đi, dẫn nàng đến mảnh đất phía tây bên cạnh hồ sen hỏi.

Lúc Ninh Hinh về đến nhà trời đã rất tối, Cố Thanh Sơn đưa nàng về, tới trước cửa hắn đem hầu bao đựng hai trăm lượng bạc cùng mười sáu quan tiền đưa cho nàng giữ, xong xuôi hắn mới xoay người rời đi.

Lúc hắn nhờ nàng giữ hộ tiền nàng vốn dĩ không chịu đồng ý, sau đó hắn khổ sở năn nỉ một hồi lâu, lại nói xây nhà mới nhiều người hỗn loạn rất dễ mất trộm nên nàng mới miễn cường đồng ý.

Trở lại nhà tranh, Cố Thanh Sơn hưng phấn một chút buồn ngủ cũng không có, liền bạc hắn cũng đã giao cho nàng giữ rồi, bây giờ nàng tựa như là một tiểu quản gia nhỏ của hắn a...

Cầm lấy cung tên, lại đeo một thanh đao to vào thắt lưng, hắn nhanh nhẹn đi lên núi. Không đến một canh giờ hắn liền bắt được một con lợn rừng nặng tầm vài chục cân, lại bắt được một ở thỏ rừng mang về.

Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, tâm tình vốn đã khá tốt, sau đó hắn lại nghĩ đến mộng tưởng của bản thân không lâu nữa sẽ trở thành hiện thực cả người đều ngập tràn trong vui sướng.

Tháng ba trời nhanh sáng, chẳng mấy chốc mặt trời lên cao, gió thổi vi vu, nắng vàng trải dài khắp nơi. Sáng sớm, trông thôn liền vang lên tiếng pháo nổ nghe rất vui tai, những thợ làm do Doãn tứ thẩm mời đã cầm dụng cụ tề tựu trước đám đất sẵn sàng làm việc.

Thạch Đại Trụ đo đạc tốt bốn phương tám hướng, sau đó tìm một đoạn dây thừng làm dấu rồi mới hô to: "Ngày chín tháng ba bắt đầu khởi công. Cầu mong cho chủ nhà đại cát đại lợi, gặp nhiều may mắn, mau cưới một nàng dâu xinh đẹp, sinh thật nhiều hài tử và cuộc sống sung túc."

"Tốt!" Mọi người cười lớn cùng nhau hô to, tiếng hô vang thật xa đến mức Ngô Ngị Cẩu đang nằm ngủ nướng ở trên giường cũng phải giật mình ngồi dậy. Hắn ta hai mắt mê mang nhìn quanh một hồi, sau đó chạy sang thôn đông liền nhìn thấy một hình ảnh khiến người khiếp sợ.

Hai mươi nam nhân ở trần, sáng sớm cầm xẻng khí thế hừng hực làm việc. Nhìn không khí đó một kẻ làm biếng như hắn ta không hiểu sao cũng muốn đi tới cầm gia cụ làm việc. Hắn ta giật mình không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Vừa vặn ngay lúc đó có hai bà lão đi ra sông giặt quần áo, hắn ta liền nghe được Tôn bà bà nói: "Ngươi nhìn xem, tên nhóc Cố Thanh Sơn cũng thật có tiền đồ a, xây một cái nhà ngói hơn mười gian, vô cùng khang trang, đừng nói là ở thôn chúng ta, ngay cả toàn bộ huyện Lai Thủy cũng khó tìm ra được ngôi nhà xa hoa nào giống vậy đi."

"Đúng thế." Doãn bà bà bên cạnh cũng hâm mộ nhìn sang, tiếp lời: "Ngươi nhìn xem những tiểu tử kia, ra sức làm việc mỗi ngày được trả hai mươi lăm văn tiền công lại còn bao một bữa trưa có rau có thịt, nếu là lão nhân nhà ta còn có thể làm việc ta đã sớm bảo đi qua hỗ trợ rồi."

Ngô Nhị Cẩu chép chép miệng, tiền công đã hai mươi lăm văn còn bao cả cơm thịt khó trách mấy người kia mới sáng sớm lại ra sức mà làm việc như vậy. Hắn ta lúc này thầm hối hận bản thân lần trước có ý đồ nhúng tràm Ninh Hinh mà đắc tội với Cố Thanh Sơn, bằng không hắn ta cũng có thể kiếm một chân làm công kiếm tiền, lại còn có cơm thịt để ăn.

Aiz, Nếu là hắn ta biết trước được Cố Thanh Sơn còn có thể trở về thì  sẽ không bao giờ dám nhớ thương Ninh Hinh a.

Mà nam nhân khiến Ngô Nhị Cẩu sợ hãi lúc này đang đứng trên đất nền nhìn mọi người đào móng nhà. Bụi bay ngập trời loạn như chính lòng hắn bây giờ, trong đầu lúc thì hiện lên hình ảnh nhà mới xây xong, lúc lại là hình ảnh tân nương tử xinh đẹp. Hắn nghĩ nghĩ, giờ này chắc Ninh Hinh đã đến nhà Doãn tứ thẩm rồi. Sáng sớm hắn mang theo heo cùng thỏ rừng qua còn cố ý dặn dò Doãn tứ thẩm giữ lại hai con thỏ cho Ninh Hinh mang về.

Một buổi sáng móng nhà đã đào xong một nửa, mặt trời lên cao, mọi người đều đổ mồ hôi như tắm nhưng vẫn đang ra sức làm việc không thèm bận tâm, trong mắt trong đầu đang trông mau đến giờ cơm trưa để ăn thịt. Bình thường gia đình nhà nông ở thôn quê cũng chỉ có vào dịp tết hay các ngày quan trọng mới có chút thịt nên đại đa số mọi người đang làm ở đây ít nhất hơn hai tháng rồi chưa được nếm vị thịt.

Buổi trưa một đám người đi vào sân nhà Doãn tứ thẩm lập tức bị mùi thơm của thịt làm cho say mê. Thơm quá a! Mỗi người đều được một bán thịt heo hầm cải trắng ăn với bánh bao, nước dùng ngập dầu, thịt heo không phải cắt thành lát mỏng mà là từng miếng từng miếng to, ăn vô cùng đã nghiền.

"Thật đỡ thèm a."

"Đúng vậy, ta có thể ăn được mười cái bánh bao a."

"Ngươi đừng cố ăn đem bụng no căng quá nổ bây giờ, ha ha..."

Mọi người đều mồm to ăn uống, có người ngồi xổm ở bậc thang, có người ngồi dưới gốc cây, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Mùi thịt bay khắp nơi, hơn phân nửa người trong thôn đều thầm hâm mộ Cố Thanh Sơn vận khí tốt vá có bản lĩnh.

Lúc này, Cố Thanh Sơn lại không có vội vàng ăn mà đi vào trong bếp xem Ninh Hinh. Nàng đang ngồi xổm trên đất rửa rau cải, đôi tay mềm trắng ngâm nước lâu trắng bệch lại còn hơi sưng. Cố Thanh Sơn đau lòng nói: "Ninh Hinh, muội rửa bao nhiêu đồ ăn mà để tay thành ra như vậy?"

Ninh Hinh đem hai tay lau vào khăn, cười nói: "Muội không sao. Thanh Sơn ca, huynh đói bụng chưa, để muội đi múc đồ ăn cho."

Múc đồ ăn là việc của tức phụ Tiểu Xuyên làm, nàng ta múc xong bát nào sẽ để lên bệ cửa sổ, nam nhân trong viện tự mình qua lấy. Nàng ta nhìn thấy Cố Thanh Sơn đi vào, hai mắt sáng ngời, tựa như nhìn thấy châu bảo, vội vàng múc một bát đồ ăn, còn cố ý múc thêm mấy miếng thịt to bỏ lên trên, hai tay bưng cẩn thận mang qua cho hắn.

Cố Thanh Sơn một lòng một dạ nhìn Ninh Hinh cầm bát đi múc đồ ăn cho hắn, không có chú ý đến tức phụ tiểu Xuyên đi lại đây, thiếu chút nữa đụng phải nàng ta khiến một bát đồ ăn đổ xuống đất.

"Thanh Sơn ca, đây là đồ ăn ta múc cho huynh, nhân lúc đang còn nóng huynh mau ăn đi, để ta đi lấy thêm bánh bao." Tức phụ tiểu Xuyên hưng phấn cười nói.

Cố Thanh Sơn không có nhận bát trong tay nàng ta, mà lạnh nhạt nói: "Ngươi ăn đi, ngươi cũng bận rộn cả buổi sáng rồi. Đồ ăn của ta Ninh Hinh đã giúp ta đi lấy."

Nói xong hắn liền xoay sang nhìn Ninh Hinh, thấy nàng đang bưng một chén đầy đồ ăn đi tới. Cố Thanh Sơn vội vàng đi qua đỡ: "Để ta, cẩn thận coi chừng bỏng."

"Muội nào có yếu ớt như vậy a." Ninh Hinh cười đưa bát đồ ăn cho hắn, lại từ nồi bên cạnh cầm một cái bánh bao nói, "Huynh ăn đỡ cái này đi, ăn hết muội lại đi lấy thêm."

"Ừ." Hắn nhận bánh nhưng không vội ăn mà dặn dò nàng: "Muội cũng mau đi ăn đi, đừng có rửa rau nữa, tay đều sưng to thành như vậy."

Tức phụ tiểu Xuyên cắn cắn môi nhìn hắn, nếu bàn về ơn huệ thì tất nhiên Doãn gia so với Ninh gia lớn hơn, nhưng thái độ của hắn là ý gì, chỉ lo cho Ninh Hinh mà không thèm để ý gì đến người khác?

Đều nhận hai mươi lăm văn tiền công, Ninh Hinh chỉ làm vài việc lặt vặt không nói còn được hắn mang ơn. Cả buổi sáng nay, nàng ta cũng có chút cố tình khi dễ Ninh Hinh, nhưng nàng ta cảm thấy dựa vào tình nghĩa giữa Doãn gia và Cố Thanh Sơn thì nàng ta vẫn có thừa chút quyền này a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện