Tác giả: Thương Nghiên

Mẹ của Tín Túc, Tạ Du, có người em trai tên là Tạ Phong

Nghe Lâm Tái Xuyên nói, Tín Túc im lặng một lát. Thật ra, cậu đã đoán được Lâm Tái Xuyên sẽ hỏi câu này. Hoặc nói cậu cố ý làm như vậy để Lâm Tái Xuyên chủ động nghi ngờ về một số chuyện.

Với tâm tư cẩn thận của Lâm Tái Xuyên, anh ấy sẽ lần theo những dấu vết này, dần dần hiểu ra nhiều chuyện... Như vậy, đến ngày buộc phải nói rõ hết mọi chuyện, có lẽ Lâm Tái Xuyên sẽ có thể chấp nhận dễ dàng hơn. 

Tín Túc khẽ chớp mắt một cái, giọng bình tĩnh  nói: "Đứng sau Triệu Tuyết là Bọ cạp Sa mạc."

Lâm Tái Xuyên nhìn Tín Túc, con ngươi anh đột nhiên co lại. Ánh sáng trong mắt anh gần như đông đặc thành một chùm.

Tín Túc không giấu anh nữa, "Theo hiểu biết của em, Lý Đăng Nghĩa là người của Bọ cạp Sa mạc. Nhưng vì phạm phải một số điều cấm kỵ trong tổ chức, Tuyên Trọng muốn loại bỏ ông ta. Nên cũng giống như trước đó đã đào tạo Hà Phương, ông ta mượn tay Triệu Tuyết. Rõ ràng cách thức của Triệu Tuyết thông minh hơn Hà Phương nhiều. Đến cuối cùng, cô bé vẫn có thể che mắt cảnh sát."

Tín Túc không nhắc đến "giao dịch" với Tuyên Trọng, chỉ giải thích: "Lúc này đẩy Lục Minh Hà ra là bỏ tốt giữ xe, để Cục Công an thành phố tìm được một nghi phạm có thể xử lý, không tiếp tục điều tra nữa. Tránh để cảnh sát lần theo đường dây này tìm ra nhiều thứ không nên để cảnh sát phát hiện."

Có những lời hai người đều hiểu rõ trong lòng. Trong quá trình này, Tín Túc có lẽ đã đóng một vai trò không thể thay thế, thúc đẩy tình hình trước mắt. Ít nhất, nghi phạm đáng bị trừng phạt đã nhận tội và sa lưới trước mặt cảnh sát.

Lâm Tái Xuyên tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong vài câu ngắn ngủi. Một lúc lâu sau, anh gật đầu nói: "Anh hiểu rồi."

Không hỏi thêm chi tiết nào khác.

Phản ứng này khiến Tín Túc hơi ngẩn ra. Sau đó, cậu cười rất vui vẻ, giọng hơi mang theo giọng mũi, hỏi: "Vậy là được rồi sao? Anh không nghi ngờ gì về tính chính xác của những lời này à?"

"Anh sẽ không nghi ngờ em." Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, nói khẽ, "Bé Thiền, những chuyện em sẵn lòng giải thích với anh, anh sẽ sẵn lòng tin tưởng."

Lâm Tái Xuyên biết Tín Túc thực ra rất ít khi nói dối anh. Cậu sẽ nói hết sự thật có thể nói ra trong phạm vi tối đa có thể. Còn những điều Tín Túc tạm thời chưa thể nói ra, Lâm Tái Xuyên không muốn bắt ép cậu.

Tín Túc "ừm" một tiếng, hơi nhướn mày, nói: "Vừa rồi không phải anh gọi em là Tín Túc à? Sao bây giờ anh lại gọi em là bé Thiền?"

Lâm Tái Xuyên: "..."

Tín Túc vờ làm vẻ buồn bã, đau khổ, giả vờ nũng nịu: "Em đau lòng quá. Anh cứ gọi tên em nghiêm túc như vậy..."

Lâm Tái Xuyên: "..."

Anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, "Vậy... anh xin lỗi em, nhé?"

"..." Tín Túc im lặng nửa giây, "Anh đúng là chẳng lãng mạn chút nào..."

"Đội trưởng Lâm!"

Hạ Tranh hối hả đẩy cửa bước vào, đặc biệt phá đám cắt ngang trò tán tỉnh của ai đó, "Theo số điện thoại Lục Minh Hà cung cấp, bộ phận kỹ thuật của chúng ta đã khôi phục được một phần ghi chép liên lạc giữa cô ta với Triệu Tuyết. Trong đó có liên quan đến phần 'kế hoạch'. Nhưng nội dung nói rất úp mở. Không biết có thể thuyết phục được người bên Viện Kiểm sát không. Tôi nghĩ cộng thêm lời khai của chính Lục Minh Hà thì chắc là được!"

Lâm Tái Xuyên giơ tay lật qua tài liệu Hạ Tranh mang vào, đọc lướt qua thông tin trong đó. Hiện giờ, manh mối có thể tìm được cũng chỉ có thế này. Ngay cả bản thân Lục Minh Hà cũng không thể đưa ra thêm chứng cứ nào. Cô ta đã là một con tốt bị bỏ rơi, cũng không thể dùng Lục Minh Hà làm mồi nhử để câu con cá lớn nào.

Lâm Tái Xuyên thở dài một cái, nói: "Chuẩn bị báo cáo kết án đi."

Hạ Tranh: "Vâng!"

Triệu Tuyết chưa đủ 12 tuổi nên không bị xử phạt hình sự. Cuối cùng, người bị khởi tố chỉ có một mình Lục Minh Hà. Còn về phần Bọ cạp Sa mạc... Không có bất kỳ chứng cứ cụ thể nào chỉ hướng về tổ chức này nên lại càng khó điều tra tiếp.

Nếu không phải Tín Túc tình cờ là "Diêm Vương", khiến Triệu Tuyết tự báo tên trước mặt, để lộ sự tồn tại của Bọ cạp Sa mạc thì chỉ sợ đến lúc kết thúc vụ án này, cả Cục Công an thành phố cũng đều bị che mắt.

Tín Túc một tay ôm ngực nói: "Vậy chúng ta về ăn lẩu tiếp được không?"

Lâm Tái Xuyên: "Được."

Vốn là ngày nghỉ cuối tuần, hai người đến Cục Công an thành phố để làm thêm giờ. Sau khi xử lý xong công việc trong tay, hai người lại chuẩn bị về nhà. Còn về một số vấn đề chưa được giải thích như tại sao ban đầu Triệu Tuyết lại bảo Lục Minh Hà mang thi thể của Triệu Hồng Tài đi, gói "bột trắng ánh xanh" đó rốt cuộc có phải di vật của Triệu Hồng Tài hay không, nó đóng vai trò gì trong Bọ cạp Sa mạc, ngoài bản thân Triệu Tuyết ra, không ai biết.

Triệu Tuyết vẫn giữ liên lạc với Bọ cạp Sa mạc. Chắc chắn sẽ có ngày cô bé đi gặp mặt người của tổ chức. Lâm Tái Xuyên cử hai người thay phiên nhau theo dõi hành tung của Triệu Tuyết. Nhưng theo hiểu biết của anh về Tuyên Trọng, sau khi xảy ra chuyện này, sợ rằng trong thời gian ngắn, ông ta sẽ không để lộ đuôi cáo.

Lâm Tái Xuyên dọn dẹp văn phòng sơ qua, ngẩng mắt lên thấy Tín Túc đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng chờ anh ở cửa từ sớm. Mắt Lâm Tái Xuyên hiện lên một tia cười. Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Tín Túc, "Chúng ta đi thôi."

Dừng lại một chút, anh lại nhẹ giọng thăm dò: "Em vẫn không vui à?"

Tín Túc trợn tròn mắt trừng anh một cái, nói vẻ cực kỳ khó tin: "Anh thật sự không phân biệt được sự khác nhau giữa làm nũng và giận dỗi à?"

Thực ra, Lâm Tái Xuyên là người rất hiểu Tín Túc. Nhưng ở một số phương diện, anh thực sự không liên quan đến hai chữ "nhạy cảm". Rõ ràng anh biết Tín Túc thích làm nũng, hay ra vẻ. Chuyện nhỏ như con muỗi, cậu cũng phải xé lên cho to bằng con voi. Nhưng anh luôn sợ cậu thấy buồn, sợ cậu tủi thân, sợ cậu chịu thiệt thòi.

Lâm Tái Xuyên nắm lấy tay Tín Túc, "Vậy sau này, anh đều gọi em là bé Thiền, được không?"

Tín Túc nhất thời không lên tiếng nhưng không hiểu sao, tai cậu hơi đỏ lên.

Lâm Tái Xuyên đẩy cửa văn phòng, định dẫn cậu về nhà tiếp tục bữa tối còn đang ăn dở. Vừa ra khỏi cửa được hai bước, anh đã thấy Ngụy Bình Lương từ đẩu hành lang bên kia đi tới. Sau lưng ông còn dẫn theo một người. Người này mặc một chiếc áo khoác dáng dài tao nhã, người rất cao, tóc hơi bạc. Anh không nhìn thấy rõ mặt người này nhưng nhìn từ xa, khí chất của người này thậm chí còn mạnh mẽ hơn Ngụy Bình Lương một chút.

Mãi đến lúc lại gần, người đó mới trầm giọng nói một câu: "Tái Xuyên."

Nghe giọng nói này, sắc mặt Lâm Tái Xuyên vô cùng kinh ngạc. Anh lập tức dừng chân, đứng yên tại chỗ. Anh nhìn thẳng người đó, giọng không chắc chắn: "Thầy...?"

Tín Túc đứng cạnh Lâm Tái Xuyên chớp mắt một cái. Cậu chưa bao giờ thấy trên mặt Lâm Tái Xuyên có biểu cảm cảm xúc dao động như vậy.

"Em định đi rồi à?" Người đàn ông nói, "Vội về nhà sao? Thầy vừa xuống máy bay, có chuyện muốn nói với em. Thời gian cũng hơi gấp".

Người này tên là Trần Thành Trạch, là cựu giáo viên bố trí chiến thuật của Lâm Tái Xuyên. Trước khi về hưu, ông là Phó Chỉ đạo Chiến lược của Tổng cục An ninh, lãnh đạo cấp Tổng cục. Dù ông không còn làm việc trong đơn vị nữa nhưng vẫn có tiếng nói quan trọng.

Từ khi Lâm Tái Xuyên trở về Phù Tụ, hai người đã nhiều năm không gặp mặt, chỉ có dịp lễ, Tết liên lạc qua điện thoại. Lúc này ông tự mình đến Cục Công an thành phố chắc chắn có chuyện quan trọng, cần nói trực tiếp với Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, nhanh chóng phản ứng lại, hơi nghiêng người, "Mời thầy vào."

Trần Thành Trạch đi vào văn phòng trước. Lâm Tái Xuyên nhìn Tín Túc, không biết cậu muốn về nhà trước, hay ở lại đây.

Tín Túc đi sau anh nói nhỏ: "Em không sao. Công việc quan trọng. Anh cứ vào nói chuyện với thầy đi. Em sẽ đợi anh."

Lúc này, Trần Thành Trạch đi đằng trước quay người lại nhìn hai người một cái, vừa đúng lúc thấy cảnh hai người thì thầm với nhau. Ông bước vào văn phòng.

Lâm Tái Xuyên vào sau một chút, rót một ly nước ấm cho ông, khẽ hỏi: "Thầy, sao thầy đột nhiên đến đây vậy?"

Trần Thành Trạch nói: "Thanh niên vừa rồi là Tín Túc à?"

"Vâng."

Trên đường đến đây, ông cũng nghe không ít tin đồn về hai người này. Về lựa chọn của Lâm Tái Xuyên, ông không tiện nói gì, chỉ lắc đầu nói: "Em càng ngày càng hoang đường."

Người lớn tuổi rất khó hiểu chuyện này. Lâm Tái Xuyên đứng bên cạnh ông, cụp mắt xuống, không nói gì.

Trần Thành Trạch nhìn cửa phòng đóng chặt, đi thẳng vào vấn đề: "Bên thầy có một chuyện, liên quan đến cha mẹ em. Tình hình khá gấp, không nói rõ qua điện thoại được nên thầy tự đến đây một chuyến".

Nhắc đến cha mẹ, mặt Lâm Tái Xuyên hiếm khi xuất hiện khoảnh khắc mờ mịt và trống rỗng. Hình như... đã rất lâu rồi, không còn ai nhắc đến tên cha mẹ anh.

Cha mẹ Lâm Tái Xuyên đều là liệt sĩ được trao tặng huân chương chiến công cấp quốc gia. Ba mươi năm trước, cả hai cùng làm gián điệp trong một tổ chức tội phạm từ nước ngoài, ngăn chặn nhóm người đó phát triển buôn bán ma túy trong nước. Chỉ trong thời gian rất ngắn, hai người đã cung cấp cho cảnh sát cấp trên vị trí cụ thể và toàn bộ thông tin nhân sự của nhóm tội phạm đó.

Bộ chỉ huy cấp trên nhận được tin tức, nhanh chóng lập kế hoạch vây bắt. Cả quá trình nhanh chóng, dứt khoát, ngắn gọn như sấm sét. Nhưng trong quá trình cảnh sát dần vây quanh tổ chức nước ngoài đó, một thành viên đi ra ngoài đã nhạy bén phát hiện ra điều bất thường, quay về báo tin. Bọn chúng cực kỳ cảnh giác, phát hiện tình hình không ổn liền lập tức rút lui...

Lúc đó, thân phận của cha mẹ Lâm Tái Xuyên vẫn chưa bị lộ. Thật ra hai người có thể rút lui an toàn. Nhưng nếu mất đi cơ hội vây bắt lần này, không biết phải đợi đến bao giờ mới có cơ hội tiếp theo. Lần này hành tung bị lộ, thân phận gián điệp có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào. Nếu để những người đó thành công ẩn náu trong nước như một giọt nước chìm xuống biển cả, từ đó biệt vô âm tín, thì tất cả nỗ lực trước đó của cảnh sát đều trở nên vô ích...

Ba mươi năm trước, hai người đã dùng tính mạng để trì hoãn quá trình rút lui của nhóm tội phạm đó, cứng rắn giữ hơn một trăm tên côn đồ cực kỳ hung ác trên núi, tranh thủ gần ba mươi phút chờ đội quân chủ lực của cảnh sát đến nơi.

Ba mươi phút sau, cảnh sát từ bốn phương tám hướng tấn công lên đỉnh núi, tiến hành các đòn đánh chí mạng vào tổ chức còn đang hình thành đó, bắn chết tại chỗ và bắt sống gần chín mươi phần trăm thành viên. Nhân vật đầu não của tổ chức đó bị trúng đạn thương nặng, lăn xuống vách núi, được hai tâm phúc nhảy xuống mang đi, sống chết không rõ.

Trận đánh đó là một trong những chiến thắng hiếm có. Nhưng không ai biết, nửa giờ trước đó, cha mẹ Lâm Tái Xuyên đã gặp phải chuyện gì. Một ông lão tóc bạc phơ từ xe chỉ huy chạy xuống, khàn giọng gào thét tìm kiếm tung tích hai đồng đội làm gián điệp. Nhưng cuối cùng, họ ngày đêm tìm kiếm tìm khắp mọi nơi trong núi, từng nhánh cây, ngọn cỏ cũng không thể gom đủ một thi thể nguyên vẹn.

Những chuyện này, dù rất ít người nhắc đến trước mặt Lâm Tái Xuyên, nhưng anh biết cha mẹ mình hy sinh vì điều gì. Anh luôn rất rõ ràng. Và sau đó, anh cũng bước đi trên con đường này.

Trần Thành Trạch nói: "Kẻ đầu sỏ Benjamin của tổ chức tội phạm năm đó bị thương nặng, được đàn em hộ tống, chạy trốn ra nước ngoài trong đêm. Ba mươi năm sau, người này không dám bước một bước vào lãnh thổ nước ta."

Lâm Tái Xuyên dường như nhận ra điều gì đó. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

Giọng thầy trở nên nặng nề và trầm ngâm, từng chữ từng chữ vang lên như tiếng chuông đồng: "Ba mươi năm rồi... Không ngờ, người này lại đến đất nước chúng ta một lần nữa."

Đôi tay vốn luôn vững vàng của Lâm Tái Xuyên bắt đầu hơi run lên.

Trần Thành Trạch lấy một phong bì giấy kraft từ trong ngực ra. Ông từ từ xé mép phong bì, đặt từng tờ nội dung bên trong lên bàn: "Theo tình báo của chúng ta, Benjamin dẫn theo khoảng năm mươi người nước ngoài, xuất hiện ở vùng núi hoang vu phía Bắc. Mục đích tạm thời chưa rõ. Số lượng cụ thể không rõ. Nhưng sợ rằng, người này vẫn muốn làm việc chưa làm được vào ba mươi năm trước."

"Tái Xuyên, nếu em muốn đi báo thù cho cha mẹ, tôi có thể xin quyền hạn để em tham gia hành động lần này," Trần Thành Trạch nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm nói, "Còn về phía Cục Công an thành phố Phù Tụ, sẽ có người tạm thời tiếp quản công việc đội trưởng hình sự, đợi em về."

Lâm Tái Xuyên biết đây là một băng nhóm tội phạm từ nước ngoài ba mươi năm trước từng đi vào lãnh thổ và giết hại rất nhiều người dân ở vùng biên giới.

Sau đó với sự phối hợp trong ngoài của cha mẹ anh và cảnh sát, tổ chức này hoàn toàn tan rã. Thủ lĩnh trốn thoát, lăn về ranh giới nước ông ta. Mấy chục năm không hề có tin tức.

Lâm Tái Xuyên tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên đó nữa, sẽ không bao giờ có cơ hội tự tay giết kẻ thù đã tra tấn, giết hại cha mẹ mình.

Anh không biết đã đứng tại chỗ bao lâu. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất nổi lên rất rõ ràng. Cuối cùng, Lâm Tái Xuyên mở miệng, giọng trầm khàn, nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng: "Em muốn đi."

Dù sao đó cũng là ruột thịt máu mủ của anh, anh có nghĩa vụ tiếp tục sự nghiệp cha mẹ chưa hoàn thành, cũng phải tự tay báo thù cho họ.

Còn về phần Tín Túc...

Tín Túc....

Tim Lâm Tái Xuyên co thắt một cái. Anh nghĩ mờ mịt: Tín Túc có chịu đợi anh không? Có chịu đợi anh về, cùng anh đi tiếp không? Việc anh phải làm quá nguy hiểm, anh không dám đưa Tín Túc đi theo bên cạnh.

Trần Thành Trạch nói: "Em có thể xem qua ảnh của mấy người bọn họ trước."

Tấm đầu tiên là Benjamin. Đó là một ông lão gần sáu mươi tuổi. Khuôn mặt người nước ngoài âm u ngạo mạn. Trên lông mày phải có một vết sẹo dài, ánh mắt tham lam phóng túng giống như có thể xuyên qua tấm ảnh mỏng nhìn ra ngoài. Chỉ bằng một tấm ảnh đã khiến người ta cảm giác được người này cực kỳ nguy hiểm và độc ác.

Trần Thành Trạch: "Em nên nhớ mặt ông ta. Đây chính là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm đó, Benjamin. Tốt nhất có thể bắt sống người đàn ông này. Ông ta nắm giữ rất nhiều thông tin tình báo mà cảnh sát nước ta và cảnh sát quốc tế muốn biết. Nếu tình huống thực sự không cho phép, có thể trực tiếp bắn chết."

"Đây là trợ thủ bên cạnh Benjamin, Cốc Thái. Vô địch quyền anh thế giới ngầm Đông Nam Á. Trình độ đối kháng không kém em. Từ nhỏ đã đánh quyền đen, trên tay có nhiều mạng người. Sau này, được Benjamin bỏ ra số tiền lớn mua về. Cốc Thái đi theo Benjamin đã hơn mười năm nay.

"Ngoài ra, trong tổ chức này còn có một người đàn ông gốc Hoa, là mục tiêu quan trọng của hành động lần này, cũng là đối tượng phải tiêu diệt hàng đầu."

Trần Thành Trạch đẩy một tấm ảnh đến trước mặt Lâm Tái Xuyên.

Tóc đen, da hơi trắng. Đó là một người đàn ông gốc Á yếu ớt, thậm chí, còn có vẻ hơi bệnh tật.

Trần Thành Trạch nói: "Người này tên là Tạ Phong, là một chuyên gia nghiên cứu sâu về hóa học, sinh học và cả thuốc độc. Tiếc là tài năng đầy mình nhưng không dùng vào việc đúng. Người này chỉ nghiên cứu ra những thứ hại người. Chỉ cần có cơ hội, nhất định phải giết người đàn ông này, không cần để sống. Người này còn sống, Benjamin sẽ không bao giờ từ bỏ tham vọng xâm nhập thị trường ma túy Trung Quốc."

Lâm Tái Xuyên nhìn người đàn ông trong ảnh.

Tạ Phong.

Lâm Tái Xuyên nghe cái tên này, mơ hồ cảm thấy hơi quen tai, như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Nhưng anh thực sự chưa từng gặp người đàn ông trong ảnh. Gương mặt người này trông rất xa lạ.

Tạ Phong...

Lâm Tái Xuyên nhẩm lại cái tên này trong đầu. Một lúc sau, anh đột nhiên nhớ ra. Mắt anh mở to ra...

Mẹ của Tín Túc là Tạ Du, có người em trai tên là "Tạ Phong".

Hết chương 176

Đến chương 177

HẾT QUYỂN 4

Tái bút:

Vậy là vật vã cũng lết được hết 4 quyển rồi. Chỉ còn 2 quyển nữa là chúng ta phải chia tay với hai bạn trẻ rồi. Vừa mừng mà vừa tiếc.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và động viên. Những bình luận động viên của các bạn là động lực to lớn ủn mông tớ làm tiếp dù công việc lụt lội cực kỳ.

Chúc các bạn Noel vui vẻ và có năm mới thành công rực rỡ nhé 😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện