Tác giả: Thương Nghiên
Em đã nói gì với Triệu Tuyết? Tần Tề sững lại. Anh giống như không ngờ Tín Túc sẽ nói ra những lời như vậy nên buột miệng: "Chúng ta muốn đối phó Bọ cạp Sa mạc, còn phải xử lý bọn ma quỷ bên trong Tiết Sương Giáng. Người của chúng ta chưa chắc đã đủ. Có sự giúp đỡ của Cục Công an thành phố, hành động của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều..."
Tín Túc ngắt lời: "Đây vốn là chuyện giữa tôi và Tuyên Trọng. Lôi kéo Cục Công an thành phố vào lâu như vậy là đủ rồi."
Giọng cậu quyết liệt, không cho phép tranh cãi. Mặt còn mang theo vài phần cố chấp, lạnh lùng.
Tần Tề nghĩ thầm, mặc dù phong cách làm việc thường ngày của Diêm Vương chưa đến mức "không từ thủ đoạn" nhưng cậu ta sẽ không ngại lợi dụng lực lượng cảnh sát để loại bỏ những tội phạm kia. Đây vốn là một trong những trách nhiệm của cảnh sát. Chẳng qua Tín Túc chỉ là chỉ cho bọn họ một con đường.
Bây giờ Tín Túc nói không muốn kéo Cục Công an vào không có lý do gì khác ngoài việc không muốn để Lâm Tái Xuyên dính vào chuyện này. Dù sao bên trong cả Bọ cạp Sa mạc và Tiết Sương Giáng đều có rất nhiều kẻ liều mạng, tàn ác đến tột cùng. Một khi nổ ra xung đột quy mô lớn, thậm chí là những trận đấu súng sinh tử, tình hình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, dường như Tín Túc chưa bao giờ cảm thấy cậu và Lâm Tái Xuyên là "người cùng phe".
Tần Tề há miệng, cảm thấy chuyện tình cảm của người khác, anh cũng không tiện nói gì. Hơn nữa, quyết định của Diêm Vương không phải ai cũng có thể thay đổi được. Một lúc lâu sau, anh chỉ có thể nói: "Chu Phong Vật mất đã gần năm năm rồi."
Tín Túc liếc nhìn Tần Tề: "Tôi biết. Trước khi bên Tuyên Trọng có tin tức, tạm thời đừng gây ra động tĩnh gì. Tôi đi trước đây."
Từ sau khi xác định quan hệ, quen với việc dính với Lâm Tái Xuyên như hình với bóng, thời gian cậu có thể hoạt động một mình ở ngoài thật sự không nhiều lắm. Lần này cậu nói ra ngoài mua nguyên liệu nấu lẩu cho bữa tối nên mới ngồi được ở quán bar một lúc.
Tín Túc đi về phía chiếc SUV trong bãi đỗ xe. Cậu mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cậu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rất lâu không có thêm động tác gì.
Trong xe rất yên tĩnh. Giọng nói của Tần Tề lại vang lên trong đầu Tín Túc: "Chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo chưa? Cậu đang suy tính gì?"
Dù trong lòng Tín Túc đã định ra thời hạn cho mối quan hệ với Lâm Tái Xuyên từ sớm. Mỗi ngày, mỗi ngày, cậu đều đếm ngược từng phút, từng giây.
Cậu biết quan hệ giữa cậu và Lâm Tái Xuyên sẽ có ngày kết thúc. Cậu cũng cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự chia ly.
Nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, cậu lại đứng yên tại ngã rẽ mà lẽ ra phải đưa ra lựa chọn từ sớm. Cậu thấy rất khó cất bước. Cơ bản vì cậu không nỡ.
Tín Túc thở dài một tiếng, cúi người về phía vô lăng, chôn gương mặt trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm: "Có lẽ em không còn gì để cho anh được nữa".
Trong mối quan hệ với Lâm Tái Xuyên, cậu dường như chưa từng thực sự cho anh được điều gì. Thậm chí, đến ngay cả lời hứa với anh, cậu cũng sắp không thể tiếp tục.
Tín Túc đặt tay lên vị trí trái tim. Trái tim đó đang đập nhẹ nhàng, lạnh lẽo.
Tín Túc chưa bao giờ là người sợ khổ. Cuộc sống của cậu trước kia tăm tối như địa ngục trần gian. Mười bốn năm, cậu không nhìn thấy ánh mặt trời. Nếu là người khác, hẳn đã bị gặm nhấm đến không còn cả tàn tro. Nhưng cậu đã thay da đổi thịt để bước qua.
Đây là lần đầu tiên cậu không muốn đối mặt với điều gì đó. Cậu không hề có lý trí mà chọn trì hoãn. Thậm chí, cậu còn tìm cách trốn tránh việc sắp xảy ra. Cho đến khi dòng chảy của số phận cuốn cậu đi, buộc cậu phải bước tiếp, bị ép phải đi đến khoảnh khắc cuối cùng...
** *
Tín Túc xách ba túi nguyên liệu lẩu về nhà, có thịt cừu cuộn, thịt bò cuộn, cá cuộn, chả viên, dạ dày, hải sản. Mỗi thứ cậu đều mua một ít. Mặc dù chỉ là cái cớ để ra ngoài, cậu thật lòng cũng muốn ăn lẩu.
Công việc của cảnh sát hình sự luôn rất bận rộn. Lúc áp lực lớn nhất, có thể làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Hai ngày chưa chắc đã ăn được một bữa tử tế. Hiện giờ, công tác điều tra vụ án đã gần kết thúc. Cuối cùng cũng có thể thảnh thơi thưởng thức món ngon.
Lâm Tái Xuyên phân loại sơ qua nguyên liệu Tín Túc mang về. Anh để mỗi thứ vào một đĩa khác nhau. Đĩa đồ ăn bày đầy trên bàn.
Tín Túc khá kén chọn về khẩu vị nước chấm. Cậu không ăn hành, gừng, tỏi, nhạt không ăn, nhiều dầu không ăn, cay cũng không ăn. Rất nhiều yêu cầu phải chú ý. Trước đây, cậu còn chịu tự tay pha chế nước chấm. Sau khi ăn thử nước chấm Lâm Tái Xuyên pha cho một lần, sau đó có thế nào, cậu cũng không chịu ăn uống tạm bợ nữa.
Hai người ngồi hai bên bàn ăn. Nồi lẩu cung đình giữa bàn bốc hơi nghi ngút. Những viên chả tròn lăn lóc trôi nổi trên mặt nước sôi sùng sục. Mùi thơm của nước dùng xương đậm đà tỏa ra trong làn khói trắng. Càn Tương nằm gần đó nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, nuốt nước bọt.
Khung cảnh lúc này thật sự có vài phần sống động của cuộc sống của con người. Sau khi cha mẹ qua đời, Tín Túc rất ít khi mơ mộng những cảnh thế này. Nhưng Lâm Tái Xuyên đã cho cậu thấy rất nhiều, rất nhiều lần. Lâm Tái Xuyên cho cậu thấy một thế giới sáng sủa hoàn toàn khác, cho cậu được hưởng sự nuông chiều, thiên vị, bảo vệ gần như vô hạn trong phạm vi nguyên tắc.
Đẹp đẽ như một giấc mơ.
Tiếc rằng cậu chỉ là vị khách qua đường. Dừng chân đã là xa xỉ, càng không thể ở lại lâu.
Tín Túc cụp mắt xuống, cắn vỡ một viên trứng cá hơi nóng. Một luồng hơi ấm tràn ra giữa môi răng, "Tái Xuyên, hình như em có một câu chưa từng nói với anh."
Lâm Tái Xuyên "ừm?" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tín Túc. Anh hỏi dịu dàng: "Câu gì?"
Tín Túc nhỏ giọng: "Có lẽ em..."
Có lẽ em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.
Tín Túc chưa kịp nói xong câu này đã bị một hồi chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang.
Lâm Tái Xuyên lấy điện thoại để trên bàn. Số gọi đến là cảnh sát hình sự trực ban tối nay ở Cục Công an thành phố.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Có chuyện gì?"
Cảnh sát trực ban nói: "Đội trưởng Lâm, Lục Minh Hà đến sở cảnh sát rồi. Cô ấy nói là có chuyện muốn nói với anh."
Vì không đủ chứng cứ cho tội cố ý giết người, Lục Minh Hà bị giam 72 giờ ở Cục Công an thành phố rồi được thả ra. Nhưng cô không được phép rời khỏi thành phố Phù Tụ. Cô phải sẵn sàng chờ thông báo triệu tập của cảnh sát để phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.
Lục Minh Hà vừa được thả ra không lâu, sao lại tự mình quay lại?
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày: "Tôi biết rồi. Cậu dẫn cô ta vào thẳng phòng thẩm vấn. Tôi sẽ đến ngay."
"Rõ."
Ngắt điện thoại, Lâm Tái Xuyên lại hỏi Tín Túc: "Vừa rồi em định nói gì?"
Tín Túc im lặng một lúc rồi cười một cái: "Không có gì. Chúng ta đến Cục Công an thành phố trước đi. Lục Minh Hà đến vào lúc này chắc là có manh mối mới gì đó."
Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tín Túc. Anh cảm thấy điều Tín Túc định nói vừa rồi không phải một câu nhất thời hứng khởi nào đó. Nhưng cậu bị cắt ngang giữa chừng nên không còn can đảm nói ra nữa.
Đột nhiên có việc, hai người cũng không ăn bữa lẩu đến cuối. Bát của Càn Tương chất đầy các loại thịt viên, còn có tôm, có sụn đã bóc sẵn.
Hai mươi phút sau, Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc bước vào phòng thẩm vấn.
Ánh mắt Lục Minh Hà rơi trên người Tín Túc. Cô nhìn Tín Túc một lúc đầy ẩn ý, rồi bình tĩnh nói: "Đội trưởng Lâm, tôi đến tự thú. Tôi biết kế hoạch hành động của Triệu Tuyết. Nó muốn giết Lý Đăng Nghĩa, nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã đồng ý. Sợi dây gây án là do tôi đi mua. Tôi giúp Triệu Tuyết làm cho Lý Đăng Nghĩa bất tỉnh, trói anh ta lên cây. Sau khi khống chế được anh ta và xác định Triệu Tuyết một mình cũng có thể giết được anh ta, tôi mới rời khỏi hiện trường, vờ ra vẻ không biết gì mà rời đi sớm."
Lục Minh Hà kể lại tỉ mỉ chi tiết vụ án trong phòng thẩm vấn, cả việc Triệu Tuyết đã liên lạc với cô ta như thế nào, hai người lên kế hoạch giết người ra sao, sau đó lên kế hoạch thoát tội thế nào... Có điều, giao tiếp của hai người họ chủ yếu thông qua hình thức gặp mặt trực tiếp. Ngay cả bản thân Lục Minh Hà cũng không để lại bằng chứng nào có thể đưa ra. Không trách cảnh sát không điều tra ra được gì.
"Thật kỳ lạ, tại sao Lục Minh Hà lại đột nhiên thay đổi lời khai, thừa nhận những chuyện này?"
Chương Phỉ đứng bên ngoài nghe lén. Cô kinh ngạc nói nhỏ giọng: "Đến đây rồi, làm gì còn chuyện khoan hồng cho kẻ thành thật khai báo?"
"Khoan hồng cho kẻ thành khẩn, nghiêm trị kẻ ngoan cố", câu nói này không phải lúc nào cũng áp dụng được. Chỉ cần Lục Minh Hà ngậm miệng, cảnh sát đã gần như hết cách. Cuối cùng không có chứng cứ, bất kể có thế nào, Lục Minh Hà cũng không thể đến bước "cố ý giết người". Kể cả nếu Viện Kiểm sát có muốn khởi tố, cùng lắm cô cũng chỉ bị án treo.
Nhưng nếu Lục Minh Hà thừa nhận với cảnh sát về việc cô đã giúp Triệu Tuyết thực hiện kế hoạch cố ý giết người và tự mình tham gia vào đó thì tính chất hoàn toàn khác. Cô sẽ không tránh khỏi tù tội.
Hành vi của Lục Minh Hà lúc này không khác gì "tự dẫm lên chân mình", tự tay đẩy bản thân vào nhà tù. Rõ ràng, hai hôm trước, Lục Minh Hà còn ở Cục Công an thành phố một mực khăng khăng khẳng định cô ta hề không biết gì cả, cô ta chỉ là "công cụ" vô tội bị Triệu Tuyết lợi dụng. Bây giờ, cô ta lại đột nhiên thừa nhận tội ác của mình. Sự thay đổi trước sau thế này rất khiến người khác thấy khó hiểu.
Trừ phi...
Trừ phi có người đã nói gì đó với cô ta, bảo cô ta làm gì đó.
Tuy nhiên, chỉ tự thú thì còn lâu mới đủ. "Chứng cứ riêng lẻ không thể kết án". Dù có lời khai của Lục Minh Hà làm bằng chứng nhưng nếu không có chứng cứ bổ sung có liên quan, loại trừ nghi ngờ hợp lý, chỉ dựa vào lời khai của nghi phạm thì không thể kết tội.
Cục Công an thành phố vẫn phải tiếp tục điều tra. Tuy nhiên, với sự hợp tác chủ động của Lục Minh Hà, công việc điều tra dễ dàng hơn nhiều so với trước.
"Kẹt" một tiếng.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa văn phòng, Tín Túc đi phía sau cũng theo chân bước vào.
Lâm Tái Xuyên xoay người lại. Ánh mắt anh nhìn cậu cực kỳ chăm chú. Anh nói khẽ: "Tín Túc."
Tín Túc đột nhiên bị gọi tên, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Giọng Lâm Tái Xuyên rất khẽ: "Em có muốn nói gì với anh về chuyện của Lục Minh Hòa không?"
Việc tự thú đột ngột này rất không bình thường. Ngay cả cảnh sát hình sự ở văn phòng dưới tầng cũng thấy không đúng, Lâm Tái Xuyên không thể không nhận ra.
Người phụ nữ này bị giam ở Cục Công an thành phố nhiều ngày như vậy cũng không chịu thốt ra lời nào. Nhưng sau khi Tín Túc "nói chuyện riêng" với Triệu Tuyết, Lục Minh Hà đột nhiên hối cải, quay lại Cục Công an thành phố để "tự nộp mạng". Chuyện này rất khó giải thích bằng sự trùng hợp đơn thuần.
Lâm Tái Xuyên biết Tín Túc đã đóng một vai trò nào đó trong chuyện này. Anh vốn không muốn bắt ép Tín Túc phải nói ra tất cả mọi chuyện mà không được giữ bí mật riêng cho bản thân. Từ trước đến nay, những gì Tín Túc muốn nói, anh sẽ nghe. Những gì Tín Túc không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Anh đã hứa với Tín Túc rằng anh sẽ không để cậu cảm thấy bị xiềng xích ràng buộc, "không tự do". Từ trước đến nay, Lâm Tái Xuyên đều làm rất tốt điều này.
Nhưng liên quan đến sự thật của vụ án, cần bắt buộc điều tra rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Lâm Tái Xuyên chăm chú nhìn Tín Túc, "Chiều hôm đó, em và Triệu Tuyết đã nói những gì?"
Hết chương 175
Đến chương 176
Tái bút: Còn 1 chương sau nữa là hết quyển 4 rồi. Tung bông 🍾
Em đã nói gì với Triệu Tuyết? Tần Tề sững lại. Anh giống như không ngờ Tín Túc sẽ nói ra những lời như vậy nên buột miệng: "Chúng ta muốn đối phó Bọ cạp Sa mạc, còn phải xử lý bọn ma quỷ bên trong Tiết Sương Giáng. Người của chúng ta chưa chắc đã đủ. Có sự giúp đỡ của Cục Công an thành phố, hành động của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều..."
Tín Túc ngắt lời: "Đây vốn là chuyện giữa tôi và Tuyên Trọng. Lôi kéo Cục Công an thành phố vào lâu như vậy là đủ rồi."
Giọng cậu quyết liệt, không cho phép tranh cãi. Mặt còn mang theo vài phần cố chấp, lạnh lùng.
Tần Tề nghĩ thầm, mặc dù phong cách làm việc thường ngày của Diêm Vương chưa đến mức "không từ thủ đoạn" nhưng cậu ta sẽ không ngại lợi dụng lực lượng cảnh sát để loại bỏ những tội phạm kia. Đây vốn là một trong những trách nhiệm của cảnh sát. Chẳng qua Tín Túc chỉ là chỉ cho bọn họ một con đường.
Bây giờ Tín Túc nói không muốn kéo Cục Công an vào không có lý do gì khác ngoài việc không muốn để Lâm Tái Xuyên dính vào chuyện này. Dù sao bên trong cả Bọ cạp Sa mạc và Tiết Sương Giáng đều có rất nhiều kẻ liều mạng, tàn ác đến tột cùng. Một khi nổ ra xung đột quy mô lớn, thậm chí là những trận đấu súng sinh tử, tình hình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, dường như Tín Túc chưa bao giờ cảm thấy cậu và Lâm Tái Xuyên là "người cùng phe".
Tần Tề há miệng, cảm thấy chuyện tình cảm của người khác, anh cũng không tiện nói gì. Hơn nữa, quyết định của Diêm Vương không phải ai cũng có thể thay đổi được. Một lúc lâu sau, anh chỉ có thể nói: "Chu Phong Vật mất đã gần năm năm rồi."
Tín Túc liếc nhìn Tần Tề: "Tôi biết. Trước khi bên Tuyên Trọng có tin tức, tạm thời đừng gây ra động tĩnh gì. Tôi đi trước đây."
Từ sau khi xác định quan hệ, quen với việc dính với Lâm Tái Xuyên như hình với bóng, thời gian cậu có thể hoạt động một mình ở ngoài thật sự không nhiều lắm. Lần này cậu nói ra ngoài mua nguyên liệu nấu lẩu cho bữa tối nên mới ngồi được ở quán bar một lúc.
Tín Túc đi về phía chiếc SUV trong bãi đỗ xe. Cậu mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cậu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rất lâu không có thêm động tác gì.
Trong xe rất yên tĩnh. Giọng nói của Tần Tề lại vang lên trong đầu Tín Túc: "Chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo chưa? Cậu đang suy tính gì?"
Dù trong lòng Tín Túc đã định ra thời hạn cho mối quan hệ với Lâm Tái Xuyên từ sớm. Mỗi ngày, mỗi ngày, cậu đều đếm ngược từng phút, từng giây.
Cậu biết quan hệ giữa cậu và Lâm Tái Xuyên sẽ có ngày kết thúc. Cậu cũng cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự chia ly.
Nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, cậu lại đứng yên tại ngã rẽ mà lẽ ra phải đưa ra lựa chọn từ sớm. Cậu thấy rất khó cất bước. Cơ bản vì cậu không nỡ.
Tín Túc thở dài một tiếng, cúi người về phía vô lăng, chôn gương mặt trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm: "Có lẽ em không còn gì để cho anh được nữa".
Trong mối quan hệ với Lâm Tái Xuyên, cậu dường như chưa từng thực sự cho anh được điều gì. Thậm chí, đến ngay cả lời hứa với anh, cậu cũng sắp không thể tiếp tục.
Tín Túc đặt tay lên vị trí trái tim. Trái tim đó đang đập nhẹ nhàng, lạnh lẽo.
Tín Túc chưa bao giờ là người sợ khổ. Cuộc sống của cậu trước kia tăm tối như địa ngục trần gian. Mười bốn năm, cậu không nhìn thấy ánh mặt trời. Nếu là người khác, hẳn đã bị gặm nhấm đến không còn cả tàn tro. Nhưng cậu đã thay da đổi thịt để bước qua.
Đây là lần đầu tiên cậu không muốn đối mặt với điều gì đó. Cậu không hề có lý trí mà chọn trì hoãn. Thậm chí, cậu còn tìm cách trốn tránh việc sắp xảy ra. Cho đến khi dòng chảy của số phận cuốn cậu đi, buộc cậu phải bước tiếp, bị ép phải đi đến khoảnh khắc cuối cùng...
** *
Tín Túc xách ba túi nguyên liệu lẩu về nhà, có thịt cừu cuộn, thịt bò cuộn, cá cuộn, chả viên, dạ dày, hải sản. Mỗi thứ cậu đều mua một ít. Mặc dù chỉ là cái cớ để ra ngoài, cậu thật lòng cũng muốn ăn lẩu.
Công việc của cảnh sát hình sự luôn rất bận rộn. Lúc áp lực lớn nhất, có thể làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Hai ngày chưa chắc đã ăn được một bữa tử tế. Hiện giờ, công tác điều tra vụ án đã gần kết thúc. Cuối cùng cũng có thể thảnh thơi thưởng thức món ngon.
Lâm Tái Xuyên phân loại sơ qua nguyên liệu Tín Túc mang về. Anh để mỗi thứ vào một đĩa khác nhau. Đĩa đồ ăn bày đầy trên bàn.
Tín Túc khá kén chọn về khẩu vị nước chấm. Cậu không ăn hành, gừng, tỏi, nhạt không ăn, nhiều dầu không ăn, cay cũng không ăn. Rất nhiều yêu cầu phải chú ý. Trước đây, cậu còn chịu tự tay pha chế nước chấm. Sau khi ăn thử nước chấm Lâm Tái Xuyên pha cho một lần, sau đó có thế nào, cậu cũng không chịu ăn uống tạm bợ nữa.
Hai người ngồi hai bên bàn ăn. Nồi lẩu cung đình giữa bàn bốc hơi nghi ngút. Những viên chả tròn lăn lóc trôi nổi trên mặt nước sôi sùng sục. Mùi thơm của nước dùng xương đậm đà tỏa ra trong làn khói trắng. Càn Tương nằm gần đó nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, nuốt nước bọt.
Khung cảnh lúc này thật sự có vài phần sống động của cuộc sống của con người. Sau khi cha mẹ qua đời, Tín Túc rất ít khi mơ mộng những cảnh thế này. Nhưng Lâm Tái Xuyên đã cho cậu thấy rất nhiều, rất nhiều lần. Lâm Tái Xuyên cho cậu thấy một thế giới sáng sủa hoàn toàn khác, cho cậu được hưởng sự nuông chiều, thiên vị, bảo vệ gần như vô hạn trong phạm vi nguyên tắc.
Đẹp đẽ như một giấc mơ.
Tiếc rằng cậu chỉ là vị khách qua đường. Dừng chân đã là xa xỉ, càng không thể ở lại lâu.
Tín Túc cụp mắt xuống, cắn vỡ một viên trứng cá hơi nóng. Một luồng hơi ấm tràn ra giữa môi răng, "Tái Xuyên, hình như em có một câu chưa từng nói với anh."
Lâm Tái Xuyên "ừm?" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tín Túc. Anh hỏi dịu dàng: "Câu gì?"
Tín Túc nhỏ giọng: "Có lẽ em..."
Có lẽ em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.
Tín Túc chưa kịp nói xong câu này đã bị một hồi chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang.
Lâm Tái Xuyên lấy điện thoại để trên bàn. Số gọi đến là cảnh sát hình sự trực ban tối nay ở Cục Công an thành phố.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Có chuyện gì?"
Cảnh sát trực ban nói: "Đội trưởng Lâm, Lục Minh Hà đến sở cảnh sát rồi. Cô ấy nói là có chuyện muốn nói với anh."
Vì không đủ chứng cứ cho tội cố ý giết người, Lục Minh Hà bị giam 72 giờ ở Cục Công an thành phố rồi được thả ra. Nhưng cô không được phép rời khỏi thành phố Phù Tụ. Cô phải sẵn sàng chờ thông báo triệu tập của cảnh sát để phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.
Lục Minh Hà vừa được thả ra không lâu, sao lại tự mình quay lại?
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày: "Tôi biết rồi. Cậu dẫn cô ta vào thẳng phòng thẩm vấn. Tôi sẽ đến ngay."
"Rõ."
Ngắt điện thoại, Lâm Tái Xuyên lại hỏi Tín Túc: "Vừa rồi em định nói gì?"
Tín Túc im lặng một lúc rồi cười một cái: "Không có gì. Chúng ta đến Cục Công an thành phố trước đi. Lục Minh Hà đến vào lúc này chắc là có manh mối mới gì đó."
Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tín Túc. Anh cảm thấy điều Tín Túc định nói vừa rồi không phải một câu nhất thời hứng khởi nào đó. Nhưng cậu bị cắt ngang giữa chừng nên không còn can đảm nói ra nữa.
Đột nhiên có việc, hai người cũng không ăn bữa lẩu đến cuối. Bát của Càn Tương chất đầy các loại thịt viên, còn có tôm, có sụn đã bóc sẵn.
Hai mươi phút sau, Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc bước vào phòng thẩm vấn.
Ánh mắt Lục Minh Hà rơi trên người Tín Túc. Cô nhìn Tín Túc một lúc đầy ẩn ý, rồi bình tĩnh nói: "Đội trưởng Lâm, tôi đến tự thú. Tôi biết kế hoạch hành động của Triệu Tuyết. Nó muốn giết Lý Đăng Nghĩa, nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã đồng ý. Sợi dây gây án là do tôi đi mua. Tôi giúp Triệu Tuyết làm cho Lý Đăng Nghĩa bất tỉnh, trói anh ta lên cây. Sau khi khống chế được anh ta và xác định Triệu Tuyết một mình cũng có thể giết được anh ta, tôi mới rời khỏi hiện trường, vờ ra vẻ không biết gì mà rời đi sớm."
Lục Minh Hà kể lại tỉ mỉ chi tiết vụ án trong phòng thẩm vấn, cả việc Triệu Tuyết đã liên lạc với cô ta như thế nào, hai người lên kế hoạch giết người ra sao, sau đó lên kế hoạch thoát tội thế nào... Có điều, giao tiếp của hai người họ chủ yếu thông qua hình thức gặp mặt trực tiếp. Ngay cả bản thân Lục Minh Hà cũng không để lại bằng chứng nào có thể đưa ra. Không trách cảnh sát không điều tra ra được gì.
"Thật kỳ lạ, tại sao Lục Minh Hà lại đột nhiên thay đổi lời khai, thừa nhận những chuyện này?"
Chương Phỉ đứng bên ngoài nghe lén. Cô kinh ngạc nói nhỏ giọng: "Đến đây rồi, làm gì còn chuyện khoan hồng cho kẻ thành thật khai báo?"
"Khoan hồng cho kẻ thành khẩn, nghiêm trị kẻ ngoan cố", câu nói này không phải lúc nào cũng áp dụng được. Chỉ cần Lục Minh Hà ngậm miệng, cảnh sát đã gần như hết cách. Cuối cùng không có chứng cứ, bất kể có thế nào, Lục Minh Hà cũng không thể đến bước "cố ý giết người". Kể cả nếu Viện Kiểm sát có muốn khởi tố, cùng lắm cô cũng chỉ bị án treo.
Nhưng nếu Lục Minh Hà thừa nhận với cảnh sát về việc cô đã giúp Triệu Tuyết thực hiện kế hoạch cố ý giết người và tự mình tham gia vào đó thì tính chất hoàn toàn khác. Cô sẽ không tránh khỏi tù tội.
Hành vi của Lục Minh Hà lúc này không khác gì "tự dẫm lên chân mình", tự tay đẩy bản thân vào nhà tù. Rõ ràng, hai hôm trước, Lục Minh Hà còn ở Cục Công an thành phố một mực khăng khăng khẳng định cô ta hề không biết gì cả, cô ta chỉ là "công cụ" vô tội bị Triệu Tuyết lợi dụng. Bây giờ, cô ta lại đột nhiên thừa nhận tội ác của mình. Sự thay đổi trước sau thế này rất khiến người khác thấy khó hiểu.
Trừ phi...
Trừ phi có người đã nói gì đó với cô ta, bảo cô ta làm gì đó.
Tuy nhiên, chỉ tự thú thì còn lâu mới đủ. "Chứng cứ riêng lẻ không thể kết án". Dù có lời khai của Lục Minh Hà làm bằng chứng nhưng nếu không có chứng cứ bổ sung có liên quan, loại trừ nghi ngờ hợp lý, chỉ dựa vào lời khai của nghi phạm thì không thể kết tội.
Cục Công an thành phố vẫn phải tiếp tục điều tra. Tuy nhiên, với sự hợp tác chủ động của Lục Minh Hà, công việc điều tra dễ dàng hơn nhiều so với trước.
"Kẹt" một tiếng.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa văn phòng, Tín Túc đi phía sau cũng theo chân bước vào.
Lâm Tái Xuyên xoay người lại. Ánh mắt anh nhìn cậu cực kỳ chăm chú. Anh nói khẽ: "Tín Túc."
Tín Túc đột nhiên bị gọi tên, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Giọng Lâm Tái Xuyên rất khẽ: "Em có muốn nói gì với anh về chuyện của Lục Minh Hòa không?"
Việc tự thú đột ngột này rất không bình thường. Ngay cả cảnh sát hình sự ở văn phòng dưới tầng cũng thấy không đúng, Lâm Tái Xuyên không thể không nhận ra.
Người phụ nữ này bị giam ở Cục Công an thành phố nhiều ngày như vậy cũng không chịu thốt ra lời nào. Nhưng sau khi Tín Túc "nói chuyện riêng" với Triệu Tuyết, Lục Minh Hà đột nhiên hối cải, quay lại Cục Công an thành phố để "tự nộp mạng". Chuyện này rất khó giải thích bằng sự trùng hợp đơn thuần.
Lâm Tái Xuyên biết Tín Túc đã đóng một vai trò nào đó trong chuyện này. Anh vốn không muốn bắt ép Tín Túc phải nói ra tất cả mọi chuyện mà không được giữ bí mật riêng cho bản thân. Từ trước đến nay, những gì Tín Túc muốn nói, anh sẽ nghe. Những gì Tín Túc không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Anh đã hứa với Tín Túc rằng anh sẽ không để cậu cảm thấy bị xiềng xích ràng buộc, "không tự do". Từ trước đến nay, Lâm Tái Xuyên đều làm rất tốt điều này.
Nhưng liên quan đến sự thật của vụ án, cần bắt buộc điều tra rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Lâm Tái Xuyên chăm chú nhìn Tín Túc, "Chiều hôm đó, em và Triệu Tuyết đã nói những gì?"
Hết chương 175
Đến chương 176
Tái bút: Còn 1 chương sau nữa là hết quyển 4 rồi. Tung bông 🍾
Danh sách chương