Dương Tử Mi khẽ ngước mặt lên nhìn, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao?

Long Trục Thiên không trả lời cô mà lại tiếp tục hỏi:

- Số điện thoại di động là số mấy?

- Không có điện thoại.

Dương Tử Mi bình thản trả lời.

Năm 2002, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến lắm và được cho là một mặt hàng xa xỉ. Thời điểm này, một chiếc điện thoại Nokia màn hình trắng đen bình thường thôi cũng đã hơn hai ngàn. Nếu là màn hình màu thì có giá hơn ba ngàn, hơn nữa phí thuê bao hàng tháng, phí gọi cũng rất mắc. Với thu nhập bình quân đầu người một tháng một ngàn như ở thành phố A hiện tại thì số người có điện thoại di động rất ít nên học sinh trung học dùng điện thoại di động cũng rất rất hiếm.

- Vậy làm sao liên lạc?

Long Trục Thiên hỏi tiếp.

Dương Tử Mi liền nói số điện thoại nhà của cô cho anh!

- Đây là số điện thoại di động của anh.

Long Trục Thiên đọc một dãy số cho Dương Tử Mi rồi nói giọng như ra lệnh:

- Nhớ kỹ đấy!

Dương Tử Mi có trí nhớ siêu phàm nên anh vừa đọc số xong cô liền nhớ ngay.

- Nhớ gọi điện thoại cho anh đấy, anh đang bận, phải đi trước đây.

Nói xong, Long Trục Thiên lại vòng tay ôm cô vào lòng, sau đó vội vã chạy về chiếc Hummer màu đen đang đỗ bên lề đường kia.

Dương Tử Mi ngẩn người nhìn Long Trục Thiên lái xe đi mất. Cô cảm thấy mọi việc rất kỳ lạ!

Mỗi lần xuất hiện là Long Trục Thiên đều rất mờ ám. Muốn xuất hiện là xuất hiện, muốn biến mất là biến mất, cứ như có phép vậy. Hơn nữa anh lại có một khí chất đặc biệt mà người khác không có. Mỗi lần gặp cô là hành động và ngữ khí của anh cũng rất kỳ lạ, cứ như là anh rất thân với cô vậy.

Long Trục Thiên ngồi vào xe.

Gia Cát Lang hiếu kỳ nhìn anh. Phát hiện gương mặt lạnh lùng trước giờ của Long Trục Thiên đột nhiên phấn khởi hơn, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt cũng bớt đi mấy phần.

Đương nhiên, càng kỳ lạ hơn khi lúc nãy Gia Cát Lang nhìn thấy Long Trục Thiên ôm thiếu nữ áo trắng kia vào lòng, sau đó còn nắm chặt tay nhỏ to gì đó. Điều này đối với Gia Cát Lang mà nói không khác gì Colombo phát hiện ra châu lục mới.

Từ trước đến nay, Gia Cát Lang cứ tưởng người bạn này của anh hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến người khác giới và chẳng có chút hứng thú nào với các cô gái hay bất kỳ thứ gì khác. Trong mắt Gia Cát Lang, Long Trục Thiên cứ như người ngoài hành tinh vậy.

Nhưng không ngờ, lúc nãy người bạn ngoài hành tinh của anh lại đuổi theo một cô gái. Không những thế còn ôm, nắm tay cô gái nọ ngay giữa phố đông người, sau đó quay về xe với vẻ mặt vui mừng, hớn hở như bắt được vàng kia.

Tất cả những điều này khiến Gia Cát Lang cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về thiếu nữ áo trắng nọ!

Anh đang rất muốn biết thiếu nữ kia rốt cuộc là người thế nào mà có thể khiến bạn anh xao xuyến, bận lòng đến vậy!

Long Trục Thiên chẳng thèm để ý đến ánh mắt dò xét của Gia Cát Lang. Anh chỉ chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu, nơi phản chiếu hình ảnh của thiếu nữ áo trắng. Trong kính, hình ảnh thiếu nữ càng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần và biến mất theo tốc độ của chiếc Hummer sang trọng.

Hình ảnh của cô biến mất khỏi tầm mắt của anh khiến tim anh trở nên trống rỗng, giằng xé cứ như bị ai đó đục khoét vậy.

- Rốt cuộc cô ấy là ai vậy?

Gia Cát Lang không nhịn được nữa bèn lên tiếng hỏi.

- Đừng nổi máu phong lưu nữa, tuyệt đối đừng bao giờ có ý đồ gì với cô ấy.

Long Trục Thiên lạnh lùng liếc Gia Cát Lang một cái.

Gia Cát Lang cảm thấy như bị dao cứa vào, cảm giác như Long Trục Thiên đang xem anh như là người đang giành vợ với hắn vậy.









- Trừ khi cậu nói rõ với tớ là cậu yêu cô ấy, nếu không, tớ không dám đảm bảo là sẽ không có ý đồ gì với cô ấy đâu.

Gia Cát Lang cố ý trêu đùa nói.

- Cậu dám?

Long Trục Thiên lại liếc anh một cái sắc lẹm. Lần này ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Gia Cát Lang lật đật rụt cổ lại, vẻ sợ hãi.

Anh quả nhiên là không dám!

Nhưng càng như thế thì Gia Cát Lang lại càng cảm thấy hiếu kỳ với thiếu nữ áo trắng kia hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện