Long Trục Thiên dần chuyển ánh mắt của anh vào vết bớt đỏ ở giữa trán của Dương Tử Mi.





Cảm giác của anh không hề sai!

Xa cách mười năm trời. Từ một cô bé con năm tuổi dễ thương, đáng yêu giờ cô bé đã trở thành thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp, thanh tú, da trắng như sứ tựa hồ như đang phát sáng. Tất cả mọi thứ đều thay đổi, chỉ có ánh mắt lấp lánh như sao cùng vết bớt đỏ đặc biệt trên trán là không hề thay đổi.

- Mi Mi!

Long Trục Thiên gọi tên cô. Giọng anh có chút nghẹn ngào xen lẫn vui mừng. Âm thanh của anh như tiếng vọng ngàn năm khiến trái tim Dương Tử Mi cũng đập lên rộn rã.

Cô đã nhận ra anh!

Bình thường, người nhà gọi cô là bé con, người ngoài gọi cô là Tử Mi, Tiểu Mi hoặc gọi luôn cả họ lẫn tên cô là Dương Tử Mi.

Nhưng chỉ có một người gọi cô là Mi Mi một cách thân thiết, đặc biệt như vậy!

Dương Tử Mi nhìn kỹ người thanh niên nọ!

Quả nhiên, đúng là Long Trục Thiên, thiếu niên khôi ngô mà cô đã cứu mười năm trước. Hiện tại, người thanh niên trước mặt cô đây đã không còn giữ lại vẻ đẹp thiếu thời khi xưa nữa mà thay vào đó là một gương mặt anh tuấn, cá tính, chững chạc, từng nét trên mặt đẹp như tạc tượng vậy. Đôi mắt với hàng mi dài, cong kia càng trở nên có thần và sắc sảo hơn. Cả người anh ta như một thanh kiếm cổ chất chứa nhiều bí mật chưa được khám phá. Khí chất của anh có thể khiến người khác cảm thấy ngột ngạt và kiêng dè.

Long Trục Thiên vội vàng bước đến phía sau xe, khẽ cúi người và giơ đôi tay rắn chắc của anh bế Dương Tử Mi xuống và ôm chặt vào lòng. Ánh mắt trước nay vẫn luôn lạnh lùng, lãnh đạm của anh cũng dần lóe lên những tình cảm ấm áp, ngọt ngào.

Mẫn Cương kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Anh cảm thấy cảnh người thanh niên cao to, lạnh lùng như đại bàng đêm kia vòng tay ôm chặt thân người nhỏ bé của Dương Tử Mi chẳng khác nào một bức tranh tình cảm sống động ngay trước mắt mình.

Bỗng nhiên bị ôm chặt như thế, lại nghe rõ từng nhịp tim đập của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi cảm giác như sét đánh ngang tai, trái tim cô cũng đập rộn ràng, liên hồi.

Ký ức của cô quay trở về khoảnh khắc của mười năm trước, lúc cô cuộn người trong lòng anh ngủ ngon lành.

Long Trục Thiên ôm thân người bé nhỏ, mềm mại của cô trong lòng, anh cảm giác như đang có cả thế giới. Trái tim vốn lạnh lùng của anh bắt đầu đập lên rộn rã không thôi.

Sau một hồi kinh ngạc, Mẫn Cương cũng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu chất vấn với ngữ khí khó chịu:

- Anh... là ai vậy?

Nhưng Long Trục Thiên không thèm quan tâm đến Mẫn Cương!

Sau đó, Long Trục Thiên bỏ Dương Tử Mi ra và đưa tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi kéo cô đi.

Dương Tử Mi ngại ngùng quay đầu lại nhìn Mẫn Cương và an ủi anh nói:

- Là người tớ quen!

Quen sao?







Mẫn Cương nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay Dương Tử Mi của Long Trục Thiên.

Tay của người thanh niên kia thì to, dài, rắn chắc, còn tay của Dương Tử Mi thì mềm mại, trắng muốt, thon dài nằm gọn trong tay của thanh niên kia.

Trái tim Mẫn Cương như có thứ gì đó cắn xé, một cảm giác vô cùng khó chịu dần lan tỏa khắp người anh.

- Đi đâu vậy?

Lần đầu tiên bị một người khác giới nắm tay như thế, Dương Tử Mi cảm thấy rất không quen. Cô muốn rút tay ra nhưng không cách nào rút ra được. Ngược lại còn bị Long Trục Thiên nắm chặt hơn nên cô mới khó chịu hỏi.

Long Trục Thiên quay sang nhìn cô, im lặng không nói lời nào.

Sự im lặng đó khiến Dương Tử Mi cảm thấy có chút lo lắng và ức chế.

Tuy cô là ân nhân cứu mạng của anh nhưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như thế!

Nếu cô là một cô gái yếu đuối thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt của anh dọa đến phát khóc.

- Sau này không được ngồi sau xe để nam sinh khác chở nữa!

Long Trục Thiên không mở miệng thì thôi, nhưng một khi đã lên tiếng thì lại nói như ra lệnh khiến Dương Tử Mi không hiểu gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện