-“ Ô Thản Thành, Tiêu gia, Tiêu Viêm.”-Tiêu Viêm đạp bước đứng vững trên sân đấu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Nạp Lan Yêu Nhiên đứng đối diện.
-“ Ta Vân Lam tông tông chủ Vân Vận.”-Vân Vận đứng dậy chậm rãi nói-“ Hôm nay ước hẹn giữa ngươi và đồ đệ ta, ta không can thiệp nhưng điểm đến là dừng.”
-“ Sống chết do trời định.”-Tiêu Viêm lạnh lùng cắt ngang lời của Vân Vận.
-“ Vậy tùy ngươi đi.”-Vân Vận phất tay nói, Vô Tà có nói qua nàng là để mặc kệ hắn có tính toán cả rồi.
Tiêu Viêm vươn tay chậm rãi nắm chuôi thước, đột nhiên mạnh mẽ rút ra, Huyền Trọng thước mang theo một cỗ phong thanh áp bức, chỉ xéo lên mặt đất, kình phong từ thân thước đem bụi bặm trên mặt đất thổi dựng lên. Nhàn nhạt Thanh sắc Đấu khí lượn lờ tại bên ngoài thân thể, Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Nạp Lan Yêu Nhiên thốt-“Ba năm chi ước, ta tới đúng hẹn. Hôm nay, giải quyết mọi ân oán trong quá khứ đi, năm đó ngươi cấp cho Tiêu Gia điều sỉ nhục. Hôm nay ta trả lại.”
Ngọc thủ vươn ra, phía trên ngón tay một cái Nạp giới màu ngọc bích hào quang chớp động, một thanh trường kiếm thon dài màu xanh nhạt, trong nháy mắt xuất hiện, mũi kiếm nghiêng nghiêng. Ánh mặt trời tỏa chiếu vào phản xạ phát ra một mảnh lạnh lẻo. Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt đẹp nhìn đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, thoáng có chút tiếc hận thở dài một tiếng, thản nhiên nói-“Chuyện hôn nhân đại sự, phải tự mình ta làm chủ cho dù bây giờ ba năm đã trôi qua nhưng đối với ngươi ta không thừa nhận năm đó đã làm gì sai cả. Ta có quyền lựa chọn số phận của chính mình có lẽ tại trong lúc lựa chọn, bởi vì một số cách cư xử không đúng. Nhưng nếu thời gian có quay ngược trở lại, ta nghĩ, ta vẫn như cũ hài lòng với lựa chọn như vậy.”
-“Cư xử không thỏa đáng.”-Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng-“Một câu nói nhẹ nhàng thoải mái cư xử không thỏa đáng là muốn trốn tránh thái độ ngang như cua vậy sao?”
-“Bắt đầu đi!”
Cảm nhận được cường hãn đấu khí từ thân thể Tiêu Viêm bốc dựng lên. Nạp Lan Yên Nhiên giữa con ngươi hiện lên từng điều một rất ngạc nhiên. Ngọc thủ nắm chặt trường kiếm màu xanh nhạt. Thanh sắc nhàn nhạt Tiểu Phong Quyển ở trên thân kiếm quay cuồng phiêu đãng. Bên trong phong quyển. Phong nhận sắc bén co duỗi phun hiện. Ngẫu nhiên mãnh liệt mà đột ngột phát ra, tại trên phiến đá màu xanh cứng rắn, tạo thành một vết cắt không cạn không sâu. Thân kiếm từng bước di chuyển lên, trỏ về hướng Tiêu Viêm nơi xa xa. Kiếm phong sắc bén do ánh dương quang phản chiếu.
Theo khí thế bốc lên phía trên thân thể hai người. Bầu không khí trên quảng trường to lớn, trong nháy mắt bắt đầu trở nên ngưng kết. Xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Tất cả ánh mắt. Đều tập chung ở thân mình hai người. Rất nhiều người đều muốn biết, trải qua ba năm tu luyện. Năm đó tên phế vật thiếu niên ấy, rốt cuộc tài năng đã đạt đến mức nào? Đứng giữa sân. Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại. Trong chốc lát thở ra một hơi thật dài, đột nhiên mở to mắt ra. Giữa con ngươi đen kịt. Thanh Sắc Hỏa Diễm xuất hiện một cách đột ngột. Đấu khí phía trên thân thể hắn. Cũng tại thời khắc này lại lần nữa biến đổi trở nên thâm thúy hơn rất nhiều-“Chiến đi! Nạp Lan Yên Nhiên! Ba năm kết thúc đi!”
Hắc ảnh bên trên quảng trường dưới ánh mắt của mọi người. Cũng như một đầu ma thú phẫn nộ giống nhau. Huyền Trọng Xích nhẹ nhàng dán sát trên mặt đất. Dọc theo một đường thẳng phía trên những tảng đá màu xanh. Sinh ra một đường kẻ hoa lửa thật dài cùng với vết tích thật sâu. Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng về thân ảnh đang xông tới. Tại lúc Tiêu Viêm sẽ ngay lập tức tiếp cận phạm vi mười thước, Nạp Lan Yên Nhiên cuối cùng xuất hiện động tác. Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất. Thân thể giống như một loại cuồng phong lạc diệp phiêu đãng lập lòe. Trong nháy mắt liền cùng dữ dội xông đến bóng người màu đen rồi đan vào nhau.
Đan vào nhau chốc lát. Trường kiếm trong tay Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ tự nhiên chém ngang ra. Nhờ vào thân pháp trợ giúp trùng kích. Vài đạo phong nhận thật nhỏ. Đã thuận theo từ thanh kiếm xuất ra. Nhằm vào ngay cổ Tiêu Viêm mà bổ xuống một nhát.
Tốc độ trùng kích vào thân hình đột nhiên bị ngừng lại. Hắc thước cự đại hơi hơi hất nẩy lên. Theo tiếng leng keng cùng với một ít hoa lửa thật nhỏ. Vài đạo phong nhận kia. Từ đầu đến cuối ngay cả nửa điểm công kích Tiêu Viêm thậm chí chưa từng bị ngăn trở, cũng liền hoàn toàn tiêu tán. Không dừng ở đó, Tiêu Viêm vung huyền thiết trọng thước chẻ ngang một đòn. Tuy đòn đánh nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng Nạp Lan Yêu Nhiên không dám kinh thường chút nào. Trường kiếm trong tay liền đánh tới chặn lại thanh trong thước đang nhắm thẳng eo nàng.
-“Đinh!”-Thanh trường kiếm trong tay nàng liền bị uốn cong đi lúc va chạm, điều đó đủ thấy lực đạo của cú chẻ này không phải là chuyện vừa. Mặc dù trường kiếm tuy rằng uốn lượn biến thành cung độ nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn trước sau chính chỗ ấy không hề bị bẻ gãy. Bàn chân phía sau khẽ dậm trên mặt đất. Phía trên trường kiếm thanh mang tăng vọt. Lực lượng cũng đột nhiên tăng vọt đem trọng thước đánh bung ra. Nhờ vào lực đàn hồi của song phương. Nạp Lan Yên Nhiên nhảy vọt lên lướt qua giữa không trung.
-“Phong Linh Phân Hình Kiếm.”-Trường kiếm trong tay run lên, tạo thành sáu cái đạo ảnh đánh tới Tiêu Viêm. Không hề có hành động đỡ lấy đòn đánh hướng tới của Nạp Lan Yêu Nhiên, Tiêu Viêm đem bàn chân thong thả trên mặt đất xoay nửa vòng đạp thật mạnh. Cùng với tiếng nổ vang, Tiêu Viêm nhờ vào phản lực, Thân thể đột nhiên nhằm vào Nạp Lan Yên Nhiên ở giữa không trung mà hung bạo xông lên, ở trên Huyền Trọng Xích, thanh sắc Đấu khí cuộn trào mãnh liệt vượt ra ngoài. Nhè nhẹ ngọn lửa quỷ dị quấn quanh ở thân thước. Liếc qua bản thân Tiêu Viêm từ phía dưới dữ dội bắn đến. Nạp Lan Yên Nhiên đôi hàng mi xanh sẩm chớp nhẹ. Trường kiếm trong tay di động lại không vì vậy mà đình chỉ. Bàn chân khẽ dậm tại hư không. Thanh sắc Đấu khí màu xanh nhạt từ bàn chân phụt ra.
Bởi nguyên do vì lực đẩy. Họ Tiêu thân hình hung bạo xông lên cũng là hơi hơi bị trì hoãn. Tiêu Viêm lại lần nữa ở giữa không trung khéo léo mượn một chút năng lượng chuẩn bị ngăn cản Nạp Lan Yên Nhiên Đấu kỹ ngưng tụ thành công.
-“Phong Linh Kiếm!”-Tiếng quát vừa hạ xuống, trường kiếm trong tay rộng mở trỏ về hướng Tiêu Viêm ở bên dưới, Nạp Lan Yên Nhiên mũi chân điểm nhẹ lên hư không, một cỗ gió nhẹ lờ mờ nảy sinh dưới chân, nhờ vào cổ gió nhẹ này Nạp Lan Yên Nhiên cấp tốc lui về phía sau né tránh. Mà giữa không trung năm đạo năng lượng tàn kiếm hư ảo còn lại ở đằng sau nối đuôi nhau thẳng tiến Tiêu Viêm mà đâm tới. Tiêu Viêm giữa không trung không có điểm tựa để tránh né, bàn tay liền đánh tới tạo một lực đẩy mà đưa bản thân lệch qua vị trí khác né đi sáu đạo kiếm ảnh đang đâm tới.
Nạp Lan Yên Nhiên không hề ngừng lại tiếp tục đánh tới vài đường kiếm. Lần này không thể lại né tránh được, Tiêu Viêm liền vung trọng thước mà cản phá. Thanh sắc Hỏa diễm trong nháy mắt phát ra, trọng thước huy động mang theo kình khí hùng hồn. Hai luồn đòn đánh va chạm vào nhau mà tạo thành một vụ nổ nhỏ. Nạp Lan Yên Nhiên yên tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Thanh quang chói sáng kia tựa hồ đối với nàng vẫn chưa tạo thành cái gì trở ngại.
Phía trên bầu trời, thanh quang dần dần tiêu tan. Một thân ảnh bất ngờ nhằm vào Nạp Lan Yên Nhiên đứng ở trên mặt đất mà bắn đến. Nàng sắc mặt không đổi nhún nhẹ chân lui về phía sau vài bước.
-“Oanh!”-Thân ảnh nặng nề nện vào chỗ Nạp Lan Yên Nhiên đặt chân lúc trước. Nhất thời. Cát bụi bay lên mù mịt che lấp cả tầm nhìn, rồi Tiêu Viêm không chút động tác thừa tiếp tục bay về phía Nạp Lan Yên Nhiên, lúc này trên tay hắn không cầm huyền trọng thước áp chế nên tốc độ tăng vọt lên. Thoáng kinh ngạc trước tốc độ tăng lên đột ngột của Tiêu Viêm. Tiêu Viêm áp sát từ sau lưng nàng, hai tay nắm thành quyền mà oanh tới-“Bát Cực Băng.”
Chợt Nạp Lan Yên Nhiên nghiêng người như một phiến lá thuận theo kình lực hướng tới mà đơn giản né đi song quyền đang đánh tới. Trong lòng thoáng lên kinh ngạc, nếu sư phụ nàng tại mấy tháng trước không chỉ đạo qua nàng thì có lẽ cú đấm đã đánh trúng nàng.
-“ Có lẽ ta cũng dùng thực lực thật sự của mình.”-Nạp Lan Yên Nhiên sau khi nhẹ nhàng né đi cú đấm của Tiêu Viêm liền phiêu miểu di chuyển tới vị trí khác.
-“Rốt cuộc cũng đem thực lực ra rồi chứ?”-Tiêu Viêm hừ nhẹ một tiếng.
Nạp Lan Yên Nhiên tiêu sái, một thân y phục cùng mái tóc đen dài không có gió mà nhẹ nhàng tung bay, đấu khí sung mãn tỏa ra xung quanh.
Nhìn cỗ khí thế đối diện trầm lại, Tiêu Viêm nhếch miệng lẩm-“Quả nhiên là Tam tinh Đại Đấu Sư, không uổng là có sự tài bồi của các cao thủ Vân Lam tông.”
Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi, bàn tay đang nắm chặt huyền trọng xích chợt mạnh mẽ cắm xuống đài. Cùng lúc đấu khí màu xanh như một ngọn lửa bình thường đột nhiên bạo dũng bốc lên sau đó một lúc mới tiêu tán lộ rõ một chiếc áo giáp. Từ điểm có thể thấy được sự chênh lệch thực lực giữa Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yến Nhiên không phải quá lớn.
Ngọc thủ nắm chặt trường kiếm, Nạp Lan Yên Nhiên không nói lời vô nghĩa. Trường kiếm run lên, thanh thúy kiếm minh vang lên, theo kiếm minh vang lên, màu xanh nhạt đấu khí phía trên thân thể Nạp Lan Yên Nhiên cũng đột nhiên tăng vọt, nháy mắt lúc sau, đấu khí biến mất, một bộ mảnh khảnh màu xanh nhạt đấu khí áo giáp, bao trùm ở phía trên thân thể cảm xúc lả lướt mềm mại. Nạp Lan Yên Nhiên triệu hồi áo giáp đấu khí so với áo giáp đầy khí chất cổ xưa của Tiêu Viêm thì lại có vẻ tao nhã hơn rất nhiều.
Áo giáp của hai người tuy nhìn từ bên ngoài vao thì có chút giống nhau nhưng về bề ngoài mà xét thì của Nạp Lan Yên Nhiên tinh xảo rất nhiều, mà của Tiêu Viêm thì lại có vẻ thô ráp một ít, bởi vậy cũng có thể nhìn ra, hai người tuy cùng là đẳng cấp Đại Đấu Sư nhưng xét về thực lực thì vẫn có một chút chênh lệch. Đấu khỉ ở kinh mạch chảy cuồn cuộn như con sông bình thường, Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt khẽ mở thân thể thoáng chậm lại, chợt mũi chân đột nhiên điểm mặt đất, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng. Ở trước mặt mọi người bắt đầu triển khai cuộc chiến với Tiêu Viêm.
-“ Ta Vân Lam tông tông chủ Vân Vận.”-Vân Vận đứng dậy chậm rãi nói-“ Hôm nay ước hẹn giữa ngươi và đồ đệ ta, ta không can thiệp nhưng điểm đến là dừng.”
-“ Sống chết do trời định.”-Tiêu Viêm lạnh lùng cắt ngang lời của Vân Vận.
-“ Vậy tùy ngươi đi.”-Vân Vận phất tay nói, Vô Tà có nói qua nàng là để mặc kệ hắn có tính toán cả rồi.
Tiêu Viêm vươn tay chậm rãi nắm chuôi thước, đột nhiên mạnh mẽ rút ra, Huyền Trọng thước mang theo một cỗ phong thanh áp bức, chỉ xéo lên mặt đất, kình phong từ thân thước đem bụi bặm trên mặt đất thổi dựng lên. Nhàn nhạt Thanh sắc Đấu khí lượn lờ tại bên ngoài thân thể, Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Nạp Lan Yêu Nhiên thốt-“Ba năm chi ước, ta tới đúng hẹn. Hôm nay, giải quyết mọi ân oán trong quá khứ đi, năm đó ngươi cấp cho Tiêu Gia điều sỉ nhục. Hôm nay ta trả lại.”
Ngọc thủ vươn ra, phía trên ngón tay một cái Nạp giới màu ngọc bích hào quang chớp động, một thanh trường kiếm thon dài màu xanh nhạt, trong nháy mắt xuất hiện, mũi kiếm nghiêng nghiêng. Ánh mặt trời tỏa chiếu vào phản xạ phát ra một mảnh lạnh lẻo. Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt đẹp nhìn đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, thoáng có chút tiếc hận thở dài một tiếng, thản nhiên nói-“Chuyện hôn nhân đại sự, phải tự mình ta làm chủ cho dù bây giờ ba năm đã trôi qua nhưng đối với ngươi ta không thừa nhận năm đó đã làm gì sai cả. Ta có quyền lựa chọn số phận của chính mình có lẽ tại trong lúc lựa chọn, bởi vì một số cách cư xử không đúng. Nhưng nếu thời gian có quay ngược trở lại, ta nghĩ, ta vẫn như cũ hài lòng với lựa chọn như vậy.”
-“Cư xử không thỏa đáng.”-Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng-“Một câu nói nhẹ nhàng thoải mái cư xử không thỏa đáng là muốn trốn tránh thái độ ngang như cua vậy sao?”
-“Bắt đầu đi!”
Cảm nhận được cường hãn đấu khí từ thân thể Tiêu Viêm bốc dựng lên. Nạp Lan Yên Nhiên giữa con ngươi hiện lên từng điều một rất ngạc nhiên. Ngọc thủ nắm chặt trường kiếm màu xanh nhạt. Thanh sắc nhàn nhạt Tiểu Phong Quyển ở trên thân kiếm quay cuồng phiêu đãng. Bên trong phong quyển. Phong nhận sắc bén co duỗi phun hiện. Ngẫu nhiên mãnh liệt mà đột ngột phát ra, tại trên phiến đá màu xanh cứng rắn, tạo thành một vết cắt không cạn không sâu. Thân kiếm từng bước di chuyển lên, trỏ về hướng Tiêu Viêm nơi xa xa. Kiếm phong sắc bén do ánh dương quang phản chiếu.
Theo khí thế bốc lên phía trên thân thể hai người. Bầu không khí trên quảng trường to lớn, trong nháy mắt bắt đầu trở nên ngưng kết. Xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Tất cả ánh mắt. Đều tập chung ở thân mình hai người. Rất nhiều người đều muốn biết, trải qua ba năm tu luyện. Năm đó tên phế vật thiếu niên ấy, rốt cuộc tài năng đã đạt đến mức nào? Đứng giữa sân. Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại. Trong chốc lát thở ra một hơi thật dài, đột nhiên mở to mắt ra. Giữa con ngươi đen kịt. Thanh Sắc Hỏa Diễm xuất hiện một cách đột ngột. Đấu khí phía trên thân thể hắn. Cũng tại thời khắc này lại lần nữa biến đổi trở nên thâm thúy hơn rất nhiều-“Chiến đi! Nạp Lan Yên Nhiên! Ba năm kết thúc đi!”
Hắc ảnh bên trên quảng trường dưới ánh mắt của mọi người. Cũng như một đầu ma thú phẫn nộ giống nhau. Huyền Trọng Xích nhẹ nhàng dán sát trên mặt đất. Dọc theo một đường thẳng phía trên những tảng đá màu xanh. Sinh ra một đường kẻ hoa lửa thật dài cùng với vết tích thật sâu. Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng về thân ảnh đang xông tới. Tại lúc Tiêu Viêm sẽ ngay lập tức tiếp cận phạm vi mười thước, Nạp Lan Yên Nhiên cuối cùng xuất hiện động tác. Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất. Thân thể giống như một loại cuồng phong lạc diệp phiêu đãng lập lòe. Trong nháy mắt liền cùng dữ dội xông đến bóng người màu đen rồi đan vào nhau.
Đan vào nhau chốc lát. Trường kiếm trong tay Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ tự nhiên chém ngang ra. Nhờ vào thân pháp trợ giúp trùng kích. Vài đạo phong nhận thật nhỏ. Đã thuận theo từ thanh kiếm xuất ra. Nhằm vào ngay cổ Tiêu Viêm mà bổ xuống một nhát.
Tốc độ trùng kích vào thân hình đột nhiên bị ngừng lại. Hắc thước cự đại hơi hơi hất nẩy lên. Theo tiếng leng keng cùng với một ít hoa lửa thật nhỏ. Vài đạo phong nhận kia. Từ đầu đến cuối ngay cả nửa điểm công kích Tiêu Viêm thậm chí chưa từng bị ngăn trở, cũng liền hoàn toàn tiêu tán. Không dừng ở đó, Tiêu Viêm vung huyền thiết trọng thước chẻ ngang một đòn. Tuy đòn đánh nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng Nạp Lan Yêu Nhiên không dám kinh thường chút nào. Trường kiếm trong tay liền đánh tới chặn lại thanh trong thước đang nhắm thẳng eo nàng.
-“Đinh!”-Thanh trường kiếm trong tay nàng liền bị uốn cong đi lúc va chạm, điều đó đủ thấy lực đạo của cú chẻ này không phải là chuyện vừa. Mặc dù trường kiếm tuy rằng uốn lượn biến thành cung độ nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn trước sau chính chỗ ấy không hề bị bẻ gãy. Bàn chân phía sau khẽ dậm trên mặt đất. Phía trên trường kiếm thanh mang tăng vọt. Lực lượng cũng đột nhiên tăng vọt đem trọng thước đánh bung ra. Nhờ vào lực đàn hồi của song phương. Nạp Lan Yên Nhiên nhảy vọt lên lướt qua giữa không trung.
-“Phong Linh Phân Hình Kiếm.”-Trường kiếm trong tay run lên, tạo thành sáu cái đạo ảnh đánh tới Tiêu Viêm. Không hề có hành động đỡ lấy đòn đánh hướng tới của Nạp Lan Yêu Nhiên, Tiêu Viêm đem bàn chân thong thả trên mặt đất xoay nửa vòng đạp thật mạnh. Cùng với tiếng nổ vang, Tiêu Viêm nhờ vào phản lực, Thân thể đột nhiên nhằm vào Nạp Lan Yên Nhiên ở giữa không trung mà hung bạo xông lên, ở trên Huyền Trọng Xích, thanh sắc Đấu khí cuộn trào mãnh liệt vượt ra ngoài. Nhè nhẹ ngọn lửa quỷ dị quấn quanh ở thân thước. Liếc qua bản thân Tiêu Viêm từ phía dưới dữ dội bắn đến. Nạp Lan Yên Nhiên đôi hàng mi xanh sẩm chớp nhẹ. Trường kiếm trong tay di động lại không vì vậy mà đình chỉ. Bàn chân khẽ dậm tại hư không. Thanh sắc Đấu khí màu xanh nhạt từ bàn chân phụt ra.
Bởi nguyên do vì lực đẩy. Họ Tiêu thân hình hung bạo xông lên cũng là hơi hơi bị trì hoãn. Tiêu Viêm lại lần nữa ở giữa không trung khéo léo mượn một chút năng lượng chuẩn bị ngăn cản Nạp Lan Yên Nhiên Đấu kỹ ngưng tụ thành công.
-“Phong Linh Kiếm!”-Tiếng quát vừa hạ xuống, trường kiếm trong tay rộng mở trỏ về hướng Tiêu Viêm ở bên dưới, Nạp Lan Yên Nhiên mũi chân điểm nhẹ lên hư không, một cỗ gió nhẹ lờ mờ nảy sinh dưới chân, nhờ vào cổ gió nhẹ này Nạp Lan Yên Nhiên cấp tốc lui về phía sau né tránh. Mà giữa không trung năm đạo năng lượng tàn kiếm hư ảo còn lại ở đằng sau nối đuôi nhau thẳng tiến Tiêu Viêm mà đâm tới. Tiêu Viêm giữa không trung không có điểm tựa để tránh né, bàn tay liền đánh tới tạo một lực đẩy mà đưa bản thân lệch qua vị trí khác né đi sáu đạo kiếm ảnh đang đâm tới.
Nạp Lan Yên Nhiên không hề ngừng lại tiếp tục đánh tới vài đường kiếm. Lần này không thể lại né tránh được, Tiêu Viêm liền vung trọng thước mà cản phá. Thanh sắc Hỏa diễm trong nháy mắt phát ra, trọng thước huy động mang theo kình khí hùng hồn. Hai luồn đòn đánh va chạm vào nhau mà tạo thành một vụ nổ nhỏ. Nạp Lan Yên Nhiên yên tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Thanh quang chói sáng kia tựa hồ đối với nàng vẫn chưa tạo thành cái gì trở ngại.
Phía trên bầu trời, thanh quang dần dần tiêu tan. Một thân ảnh bất ngờ nhằm vào Nạp Lan Yên Nhiên đứng ở trên mặt đất mà bắn đến. Nàng sắc mặt không đổi nhún nhẹ chân lui về phía sau vài bước.
-“Oanh!”-Thân ảnh nặng nề nện vào chỗ Nạp Lan Yên Nhiên đặt chân lúc trước. Nhất thời. Cát bụi bay lên mù mịt che lấp cả tầm nhìn, rồi Tiêu Viêm không chút động tác thừa tiếp tục bay về phía Nạp Lan Yên Nhiên, lúc này trên tay hắn không cầm huyền trọng thước áp chế nên tốc độ tăng vọt lên. Thoáng kinh ngạc trước tốc độ tăng lên đột ngột của Tiêu Viêm. Tiêu Viêm áp sát từ sau lưng nàng, hai tay nắm thành quyền mà oanh tới-“Bát Cực Băng.”
Chợt Nạp Lan Yên Nhiên nghiêng người như một phiến lá thuận theo kình lực hướng tới mà đơn giản né đi song quyền đang đánh tới. Trong lòng thoáng lên kinh ngạc, nếu sư phụ nàng tại mấy tháng trước không chỉ đạo qua nàng thì có lẽ cú đấm đã đánh trúng nàng.
-“ Có lẽ ta cũng dùng thực lực thật sự của mình.”-Nạp Lan Yên Nhiên sau khi nhẹ nhàng né đi cú đấm của Tiêu Viêm liền phiêu miểu di chuyển tới vị trí khác.
-“Rốt cuộc cũng đem thực lực ra rồi chứ?”-Tiêu Viêm hừ nhẹ một tiếng.
Nạp Lan Yên Nhiên tiêu sái, một thân y phục cùng mái tóc đen dài không có gió mà nhẹ nhàng tung bay, đấu khí sung mãn tỏa ra xung quanh.
Nhìn cỗ khí thế đối diện trầm lại, Tiêu Viêm nhếch miệng lẩm-“Quả nhiên là Tam tinh Đại Đấu Sư, không uổng là có sự tài bồi của các cao thủ Vân Lam tông.”
Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi, bàn tay đang nắm chặt huyền trọng xích chợt mạnh mẽ cắm xuống đài. Cùng lúc đấu khí màu xanh như một ngọn lửa bình thường đột nhiên bạo dũng bốc lên sau đó một lúc mới tiêu tán lộ rõ một chiếc áo giáp. Từ điểm có thể thấy được sự chênh lệch thực lực giữa Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yến Nhiên không phải quá lớn.
Ngọc thủ nắm chặt trường kiếm, Nạp Lan Yên Nhiên không nói lời vô nghĩa. Trường kiếm run lên, thanh thúy kiếm minh vang lên, theo kiếm minh vang lên, màu xanh nhạt đấu khí phía trên thân thể Nạp Lan Yên Nhiên cũng đột nhiên tăng vọt, nháy mắt lúc sau, đấu khí biến mất, một bộ mảnh khảnh màu xanh nhạt đấu khí áo giáp, bao trùm ở phía trên thân thể cảm xúc lả lướt mềm mại. Nạp Lan Yên Nhiên triệu hồi áo giáp đấu khí so với áo giáp đầy khí chất cổ xưa của Tiêu Viêm thì lại có vẻ tao nhã hơn rất nhiều.
Áo giáp của hai người tuy nhìn từ bên ngoài vao thì có chút giống nhau nhưng về bề ngoài mà xét thì của Nạp Lan Yên Nhiên tinh xảo rất nhiều, mà của Tiêu Viêm thì lại có vẻ thô ráp một ít, bởi vậy cũng có thể nhìn ra, hai người tuy cùng là đẳng cấp Đại Đấu Sư nhưng xét về thực lực thì vẫn có một chút chênh lệch. Đấu khỉ ở kinh mạch chảy cuồn cuộn như con sông bình thường, Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt khẽ mở thân thể thoáng chậm lại, chợt mũi chân đột nhiên điểm mặt đất, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng. Ở trước mặt mọi người bắt đầu triển khai cuộc chiến với Tiêu Viêm.
Danh sách chương