Doanh trại tiền tuyến – phòng dưỡng thương đặc biệt
Naruto tựa lưng vào đệm, thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng gương mặt cậu lại không hề mỏi mệt.
“Naruto-kun, uống thuốc nào~!” – Giọng Ino vang lên tươi sáng, nhưng tay thì cầm chén thuốc bốc khói nghi ngút.
“Ngồi im! Thuốc này do Shizune-senpai pha riêng, không uống là không xong đâu!” – Hinata ngồi kế bên, tay cầm khăn mát đặt lên trán cậu.
Naruto cười méo mặt:
“Cứ như bị hai bà y tá cưỡng chế vậy…”
Ino trừng mắt:
“Hả? Anh nói gì đó à?”
Naruto vội vàng lắc đầu:
“Không, không! Anh nói là... anh thấy may mắn quá đi mất!”
Thời gian trôi qua êm ả hơn thường lệ.
Dưới ánh mặt trời, Naruto là bệnh nhân được hai "thiên thần" chăm sóc tận tình nhất doanh trại.
Nhưng… đêm đến mới là khoảnh khắc Naruto chờ mong nhất.
Không gian phong ấn – bên trong tâm thức
Cánh cửa lớn mang hình dấu phong ấn Cửu Vĩ lại mở ra.
Naruto bước vào, chỉ là một tiếng thở dài, rồi chắp tay sau đầu, đi tới trước mặt Kurama.
Kurama, đôi mắt đỏ rực nheo lại. Nó ngẩng đầu nhìn xuống.
“Lại đến à? Để làm gì? Muốn mượn chakra nữa? Định lôi ta ra trận tiếp sao?”
Naruto lắc đầu, ngồi bệt xuống ngay trước mặt nó:
“Không. Hôm nay… không nói chuyện chiến đấu. Cũng không mượn gì hết. Ta đến để cảm ơn.”
Kurama nhíu mày:
“Cảm ơn…? Vì cái gì?”
Naruto mỉm cười, ánh mắt bình thản:
“Vì lần đó… ngươi không phản kháng. Vì ngươi để ta sử dụng sức mạnh, dù có thể ngươi chẳng muốn. Và… vì mấy hôm nay, ta thấy chakra của ngươi vẫn âm thầm giữ cho ta không chết.”
Kurama hừ khẽ, quay mặt đi:
“Ngươi tưởng ta làm thế vì ngươi à? Ta chỉ không muốn chết chung. Ngươi mà chết, ta cũng tiêu đời. Đừng tưởng bở.”
Naruto bật cười:
“Thế cũng được. Nhưng dù lý do là gì… thì ta vẫn cảm ơn.”
Không khí bỗng lặng đi một chút. Kurama liếc mắt nhìn cậu – lần đầu tiên trong thời gian dài – không có sát ý, không có khinh miệt. Chỉ là… một chút tò mò, một chút bất ngờ.
“Ngươi vào đây… chỉ để nói thế?”
“Còn để tám chuyện. Không lẽ ta không thể làm bạn với người sống trong người ta à?” – Naruto nhún vai.
“Bạn?” – Kurama nheo mắt – “Ngươi gọi ta là bạn?”
Naruto chống tay lên cằm, gật đầu chắc nịch:
“Bạn cùng phòng. Sống trong bụng nhau cả chục năm trời. Không bạn thì là gì?”
Kurama lặng thinh. Rồi khẽ rùng mình – như đang cố nén một tràng cười.
“Ngươi đúng là tên điên…”
Nhưng đêm đó, Kurama không đuổi Naruto ra như thường lệ. Nó chỉ nằm xuống, mắt khép hờ, và lắng nghe cậu kể chuyện.
Về những món ăn dở tệ của doanh trại, về Ino – Hinata thay nhau chăm sóc, về Jiraiya trốn viện đi uống rượu và bị Tsunade đạp một cú lăn mười vòng.
Kurama không cười. Nhưng… khóe miệng lại khẽ nhếch.
—------------------------------
Không gian phong ấn – đêm thứ ba
Kurama nằm cuộn mình trong bóng tối. Đôi mắt đỏ rực như hai vầng nguyệt máu, dõi theo từng chuyển động của cậu thiếu niên tóc vàng đang ngồi bên cánh cửa lồng phong ấn.
Không luyện tập, cũng không hỏi mượn sức mạnh. Naruto chỉ đơn giản ngồi đó – kể mấy chuyện vụn vặt, tán nhảm, chọc ghẹo.
Kurama không đáp lại. Nhưng cũng không đuổi.
Đêm thứ tư, Naruto mang theo một túi bánh rán bọc giấy, ngồi xuống như thường lệ.
“Ta trộm từ kho bếp của Gai-sensei. Loại mà thầy ấy để dành ‘tăng sức mạnh trước khi lên sàn’. Cũng không ngon lắm đâu, nhưng ngươi thử không?”
Kurama lặng thinh. Nhưng… khi Naruto đặt gói bánh rán xuống đất và đẩy vào qua vạch phong ấn, nó không đá văng như mọi khi.
Chỉ… nhìn.
Đêm thứ năm, Naruto ngồi im, không nói gì suốt nửa canh giờ. Mãi đến khi Kurama bất ngờ cất tiếng:
“Ngươi mệt rồi thì đi ngủ đi. Ở lại đây làm gì?”
Naruto cười nhạt:
“Không mệt. Chỉ là… hôm nay ta cảm thấy chiến trường quá khốc liệt.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút gì đó mờ xa, u uẩn:
“Ta từng nghĩ nếu đủ mạnh thì sẽ bảo vệ được mọi người. Nhưng càng đánh, ta càng thấy bản thân… chỉ là một đứa trẻ với mấy chiêu nhẫn thuật.”
“Ngươi nói vậy với ta để làm gì?” – Kurama gằn nhẹ, phòng bị.
Naruto đáp, giọng nhẹ mà rõ ràng.
“Ta chỉ muốn nói thật lòng. Rằng nếu ngươi đồng ý đứng bên cạnh ta, thì ta sẽ không coi ngươi là vũ khí. Không là công cụ. Mà là… một phần không thể thiếu trong hành trình của ta.”
Kurama sững người.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tâm trí nó như chao đảo. Trong hàng thế kỷ sống dài lê thê, bị giam cầm, bị lợi dụng, bị phong ấn như dã thú… chưa từng ai – chưa từng ai – nói với nó những lời như vậy.
Không có ánh mắt sợ hãi, không có ẩn ý, không có ràng buộc phong ấn, ép buộc.
Chỉ là… một thiếu niên lo lắng cho bạn bè, đang mở lòng với chính con quái vật trong người.
Kurama bật cười khẽ, giọng trầm như sấm:
“Ngươi không sợ ta sẽ lợi dụng lòng tin đó sao? Phản lại ngươi? Cắn ngược, như cách ta từng làm với bao Jinchūriki khác?”
Naruto vẫn giữ ánh mắt bình thản ấy, không né tránh.
“Nếu ngươi muốn làm vậy, ta không thể ngăn. Nhưng ta tin… ngươi sẽ không làm thế.”
“Tin?” – Kurama nhướn mày – “Chỉ đơn giản vậy?”
Naruto gật đầu, mỉm cười:
“Ừ. Đơn giản vậy thôi. Ta tin ngươi – như cách ta đã từng tin Iruka-sensei, Jiraiya-sensei, Sasuke… Dù họ từng khiến ta đau.”
Kurama lặng thinh. Những bức tường đá, phong ấn, nan chấn song bỗng dưng… có vẻ không còn vững như trước.
Một sinh vật bị cả thế giới căm ghét, lần đầu tiên… cảm nhận được sự dịu dàng không đến từ sự khống chế, mà đến từ tin tưởng thuần túy.
“Tên ngốc…” – Kurama khẽ lẩm bẩm, quay mặt đi. “Nhưng thôi… ngươi cứ tới đi. Nói chuyện linh tinh cũng được. Bản đại gia thi thoảng cũng hơi chán, có một chút chuyện lặt vặt nghe để giết thời gian cũng không tệ.”
Naruto mỉm cười.
Ngày hôm sau, ánh nắng ban sớm nhẹ rọi qua ô cửa, chiếu lên gương mặt đang lim dim ngủ của Naruto.
“Naruto-kun ~, lại tới giờ uống thuốc rồi.” – Giọng Hinata khe khẽ vang lên.
“Còn cái bánh bao này là do em làm, nhân cá hồi đấy!” – Ino chen vào, tay chìa ra hộp bento còn bốc khói.
Naruto dụi mắt, cười gượng:
“Các em chắc chắn không phải bác sĩ chuyên nghiệp đấy chứ? Người bệnh mà bị ép ăn nhiều thế này thì có ngày... chết vì no bụng mất thôi.”
Ino véo má cậu:
“Vậy mà ai kia vẫn ăn sạch, không chừa miếng nào.”
Hinata thì khẽ mỉm cười, đặt tay lên trán Naruto kiểm tra nhiệt độ:
“Anh đang hồi phục rất tốt. Đừng cố giấu mệt nữa, tụi em không phải không nhận ra.”
Cứ thế, ngày lại ngày trôi qua – Naruto tỉnh dậy trong tiếng cười đùa, ánh mắt trìu mến, được chăm sóc bởi hai người con gái quan trọng nhất đời mình.
Mỗi buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi hoặc ngồi trong lều tán chuyện với Shikamaru, Lee, Kiba, Neji – ai nấy đều lần lượt trở lại sau các đợt tập kích.
Nhưng đặc biệt hơn cả…
Đêm xuống, khi mọi âm thanh doanh trại đã dịu dần, Naruto bước vào không gian quen thuộc – cánh cổng phong ấn bên trong tâm thức lại mở ra.
Và như một thói quen, Kurama đã chờ sẵn.
“Ngươi đến muộn 2 phút.” – Giọng nó vẫn trầm, lạnh, nhưng không còn gai góc.
“Bị Hinata phát hiện định lén mang đồ ngọt, nên bị giữ lại kiểm tra.” – Naruto cười, ngồi xuống.
“Chà… theo học gã tóc bạc kia bao nhiêu năm, bản lĩnh có thừa, trí thông minh tăng lên đáng kể, vậy mà có nhiều lúc ta thấy ngươi vẫn đần như ngày đầu.” – Kurama nói, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
Naruto và Kurama nói chuyện về mọi thứ:
– về những tập kích nhỏ vẫn diễn ra
– về chuyện Ino suýt cắt trúng tay khi gọt táo
– về Lee thi đấu thể lực với Sai rồi ngất vì thiếu nước
Thậm chí có lần, Kurama gầm lên cười khi nghe Naruto kể về việc Jiraiya trốn viện rồi bị Tsunade bắt tại trận.
“Tên tiên nhân háo sắc đó đáng đời!” – Kurama đập đuôi xuống đất.
Ngày qua ngày, cơ thể Naruto hồi phục nhanh bất ngờ nhờ kết hợp giữa thể chất dị biệt, chakra Kurama ổn định, và trạng thái tinh thần gần như thanh thản tuyệt đối.
Cứ sáng có người yêu chăm, tối lại có Kurama “tâm sự”… lòng Naruto trở nên an định đến lạ thường.
Tối ngày thứ 14 – lần cuối Naruto bước vào không gian phong ấn với thể trạng bệnh nhân. Kurama đã ngồi đó từ trước, vẫn ra vẻ thiu thiu ngủ, chỉ mở mắt khi Naruto đến gần.
Nó chỉ nhìn.
Naruto tiến lại gần, giãn vai, hít sâu một hơi:
“Hôm nay cảm giác khỏe hẳn rồi. Có lẽ… ta sẵn sàng quay lại chiến trường.”
Kurama không quay đầu lại.
Nó chỉ khẽ nhếch mép, rồi thong thả đứng lên, quay lưng đi, đuôi ve nhẹ một vòng trong không khí.
“Hồi phục rồi thì… nhớ cẩn thận. Ra chiến trường đừng có cố quá… Không lại thành quá cố.”
Giọng nó vẫn mang vẻ cợt nhả thường thấy, nhưng lần này… thiếu mất cái gai móc mỉa.
Naruto khẽ nheo mắt, từng từ, từng âm của Kurama như vang vọng trong lòng cậu – nhưng lại chẳng còn mùi chế giễu, chỉ còn một thứ gì đó… phức tạp, trầm trầm, thật khó gọi tên.
“Kurama…”
Kurama dừng lại, tai nhúc nhích nhẹ.
Nhưng nó không quay lại. Chỉ nói khẽ:
“Cút đi ngủ đi, đồ phiền phức.”
Naruto tựa lưng vào đệm, thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng gương mặt cậu lại không hề mỏi mệt.
“Naruto-kun, uống thuốc nào~!” – Giọng Ino vang lên tươi sáng, nhưng tay thì cầm chén thuốc bốc khói nghi ngút.
“Ngồi im! Thuốc này do Shizune-senpai pha riêng, không uống là không xong đâu!” – Hinata ngồi kế bên, tay cầm khăn mát đặt lên trán cậu.
Naruto cười méo mặt:
“Cứ như bị hai bà y tá cưỡng chế vậy…”
Ino trừng mắt:
“Hả? Anh nói gì đó à?”
Naruto vội vàng lắc đầu:
“Không, không! Anh nói là... anh thấy may mắn quá đi mất!”
Thời gian trôi qua êm ả hơn thường lệ.
Dưới ánh mặt trời, Naruto là bệnh nhân được hai "thiên thần" chăm sóc tận tình nhất doanh trại.
Nhưng… đêm đến mới là khoảnh khắc Naruto chờ mong nhất.
Không gian phong ấn – bên trong tâm thức
Cánh cửa lớn mang hình dấu phong ấn Cửu Vĩ lại mở ra.
Naruto bước vào, chỉ là một tiếng thở dài, rồi chắp tay sau đầu, đi tới trước mặt Kurama.
Kurama, đôi mắt đỏ rực nheo lại. Nó ngẩng đầu nhìn xuống.
“Lại đến à? Để làm gì? Muốn mượn chakra nữa? Định lôi ta ra trận tiếp sao?”
Naruto lắc đầu, ngồi bệt xuống ngay trước mặt nó:
“Không. Hôm nay… không nói chuyện chiến đấu. Cũng không mượn gì hết. Ta đến để cảm ơn.”
Kurama nhíu mày:
“Cảm ơn…? Vì cái gì?”
Naruto mỉm cười, ánh mắt bình thản:
“Vì lần đó… ngươi không phản kháng. Vì ngươi để ta sử dụng sức mạnh, dù có thể ngươi chẳng muốn. Và… vì mấy hôm nay, ta thấy chakra của ngươi vẫn âm thầm giữ cho ta không chết.”
Kurama hừ khẽ, quay mặt đi:
“Ngươi tưởng ta làm thế vì ngươi à? Ta chỉ không muốn chết chung. Ngươi mà chết, ta cũng tiêu đời. Đừng tưởng bở.”
Naruto bật cười:
“Thế cũng được. Nhưng dù lý do là gì… thì ta vẫn cảm ơn.”
Không khí bỗng lặng đi một chút. Kurama liếc mắt nhìn cậu – lần đầu tiên trong thời gian dài – không có sát ý, không có khinh miệt. Chỉ là… một chút tò mò, một chút bất ngờ.
“Ngươi vào đây… chỉ để nói thế?”
“Còn để tám chuyện. Không lẽ ta không thể làm bạn với người sống trong người ta à?” – Naruto nhún vai.
“Bạn?” – Kurama nheo mắt – “Ngươi gọi ta là bạn?”
Naruto chống tay lên cằm, gật đầu chắc nịch:
“Bạn cùng phòng. Sống trong bụng nhau cả chục năm trời. Không bạn thì là gì?”
Kurama lặng thinh. Rồi khẽ rùng mình – như đang cố nén một tràng cười.
“Ngươi đúng là tên điên…”
Nhưng đêm đó, Kurama không đuổi Naruto ra như thường lệ. Nó chỉ nằm xuống, mắt khép hờ, và lắng nghe cậu kể chuyện.
Về những món ăn dở tệ của doanh trại, về Ino – Hinata thay nhau chăm sóc, về Jiraiya trốn viện đi uống rượu và bị Tsunade đạp một cú lăn mười vòng.
Kurama không cười. Nhưng… khóe miệng lại khẽ nhếch.
—------------------------------
Không gian phong ấn – đêm thứ ba
Kurama nằm cuộn mình trong bóng tối. Đôi mắt đỏ rực như hai vầng nguyệt máu, dõi theo từng chuyển động của cậu thiếu niên tóc vàng đang ngồi bên cánh cửa lồng phong ấn.
Không luyện tập, cũng không hỏi mượn sức mạnh. Naruto chỉ đơn giản ngồi đó – kể mấy chuyện vụn vặt, tán nhảm, chọc ghẹo.
Kurama không đáp lại. Nhưng cũng không đuổi.
Đêm thứ tư, Naruto mang theo một túi bánh rán bọc giấy, ngồi xuống như thường lệ.
“Ta trộm từ kho bếp của Gai-sensei. Loại mà thầy ấy để dành ‘tăng sức mạnh trước khi lên sàn’. Cũng không ngon lắm đâu, nhưng ngươi thử không?”
Kurama lặng thinh. Nhưng… khi Naruto đặt gói bánh rán xuống đất và đẩy vào qua vạch phong ấn, nó không đá văng như mọi khi.
Chỉ… nhìn.
Đêm thứ năm, Naruto ngồi im, không nói gì suốt nửa canh giờ. Mãi đến khi Kurama bất ngờ cất tiếng:
“Ngươi mệt rồi thì đi ngủ đi. Ở lại đây làm gì?”
Naruto cười nhạt:
“Không mệt. Chỉ là… hôm nay ta cảm thấy chiến trường quá khốc liệt.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút gì đó mờ xa, u uẩn:
“Ta từng nghĩ nếu đủ mạnh thì sẽ bảo vệ được mọi người. Nhưng càng đánh, ta càng thấy bản thân… chỉ là một đứa trẻ với mấy chiêu nhẫn thuật.”
“Ngươi nói vậy với ta để làm gì?” – Kurama gằn nhẹ, phòng bị.
Naruto đáp, giọng nhẹ mà rõ ràng.
“Ta chỉ muốn nói thật lòng. Rằng nếu ngươi đồng ý đứng bên cạnh ta, thì ta sẽ không coi ngươi là vũ khí. Không là công cụ. Mà là… một phần không thể thiếu trong hành trình của ta.”
Kurama sững người.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tâm trí nó như chao đảo. Trong hàng thế kỷ sống dài lê thê, bị giam cầm, bị lợi dụng, bị phong ấn như dã thú… chưa từng ai – chưa từng ai – nói với nó những lời như vậy.
Không có ánh mắt sợ hãi, không có ẩn ý, không có ràng buộc phong ấn, ép buộc.
Chỉ là… một thiếu niên lo lắng cho bạn bè, đang mở lòng với chính con quái vật trong người.
Kurama bật cười khẽ, giọng trầm như sấm:
“Ngươi không sợ ta sẽ lợi dụng lòng tin đó sao? Phản lại ngươi? Cắn ngược, như cách ta từng làm với bao Jinchūriki khác?”
Naruto vẫn giữ ánh mắt bình thản ấy, không né tránh.
“Nếu ngươi muốn làm vậy, ta không thể ngăn. Nhưng ta tin… ngươi sẽ không làm thế.”
“Tin?” – Kurama nhướn mày – “Chỉ đơn giản vậy?”
Naruto gật đầu, mỉm cười:
“Ừ. Đơn giản vậy thôi. Ta tin ngươi – như cách ta đã từng tin Iruka-sensei, Jiraiya-sensei, Sasuke… Dù họ từng khiến ta đau.”
Kurama lặng thinh. Những bức tường đá, phong ấn, nan chấn song bỗng dưng… có vẻ không còn vững như trước.
Một sinh vật bị cả thế giới căm ghét, lần đầu tiên… cảm nhận được sự dịu dàng không đến từ sự khống chế, mà đến từ tin tưởng thuần túy.
“Tên ngốc…” – Kurama khẽ lẩm bẩm, quay mặt đi. “Nhưng thôi… ngươi cứ tới đi. Nói chuyện linh tinh cũng được. Bản đại gia thi thoảng cũng hơi chán, có một chút chuyện lặt vặt nghe để giết thời gian cũng không tệ.”
Naruto mỉm cười.
Ngày hôm sau, ánh nắng ban sớm nhẹ rọi qua ô cửa, chiếu lên gương mặt đang lim dim ngủ của Naruto.
“Naruto-kun ~, lại tới giờ uống thuốc rồi.” – Giọng Hinata khe khẽ vang lên.
“Còn cái bánh bao này là do em làm, nhân cá hồi đấy!” – Ino chen vào, tay chìa ra hộp bento còn bốc khói.
Naruto dụi mắt, cười gượng:
“Các em chắc chắn không phải bác sĩ chuyên nghiệp đấy chứ? Người bệnh mà bị ép ăn nhiều thế này thì có ngày... chết vì no bụng mất thôi.”
Ino véo má cậu:
“Vậy mà ai kia vẫn ăn sạch, không chừa miếng nào.”
Hinata thì khẽ mỉm cười, đặt tay lên trán Naruto kiểm tra nhiệt độ:
“Anh đang hồi phục rất tốt. Đừng cố giấu mệt nữa, tụi em không phải không nhận ra.”
Cứ thế, ngày lại ngày trôi qua – Naruto tỉnh dậy trong tiếng cười đùa, ánh mắt trìu mến, được chăm sóc bởi hai người con gái quan trọng nhất đời mình.
Mỗi buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi hoặc ngồi trong lều tán chuyện với Shikamaru, Lee, Kiba, Neji – ai nấy đều lần lượt trở lại sau các đợt tập kích.
Nhưng đặc biệt hơn cả…
Đêm xuống, khi mọi âm thanh doanh trại đã dịu dần, Naruto bước vào không gian quen thuộc – cánh cổng phong ấn bên trong tâm thức lại mở ra.
Và như một thói quen, Kurama đã chờ sẵn.
“Ngươi đến muộn 2 phút.” – Giọng nó vẫn trầm, lạnh, nhưng không còn gai góc.
“Bị Hinata phát hiện định lén mang đồ ngọt, nên bị giữ lại kiểm tra.” – Naruto cười, ngồi xuống.
“Chà… theo học gã tóc bạc kia bao nhiêu năm, bản lĩnh có thừa, trí thông minh tăng lên đáng kể, vậy mà có nhiều lúc ta thấy ngươi vẫn đần như ngày đầu.” – Kurama nói, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
Naruto và Kurama nói chuyện về mọi thứ:
– về những tập kích nhỏ vẫn diễn ra
– về chuyện Ino suýt cắt trúng tay khi gọt táo
– về Lee thi đấu thể lực với Sai rồi ngất vì thiếu nước
Thậm chí có lần, Kurama gầm lên cười khi nghe Naruto kể về việc Jiraiya trốn viện rồi bị Tsunade bắt tại trận.
“Tên tiên nhân háo sắc đó đáng đời!” – Kurama đập đuôi xuống đất.
Ngày qua ngày, cơ thể Naruto hồi phục nhanh bất ngờ nhờ kết hợp giữa thể chất dị biệt, chakra Kurama ổn định, và trạng thái tinh thần gần như thanh thản tuyệt đối.
Cứ sáng có người yêu chăm, tối lại có Kurama “tâm sự”… lòng Naruto trở nên an định đến lạ thường.
Tối ngày thứ 14 – lần cuối Naruto bước vào không gian phong ấn với thể trạng bệnh nhân. Kurama đã ngồi đó từ trước, vẫn ra vẻ thiu thiu ngủ, chỉ mở mắt khi Naruto đến gần.
Nó chỉ nhìn.
Naruto tiến lại gần, giãn vai, hít sâu một hơi:
“Hôm nay cảm giác khỏe hẳn rồi. Có lẽ… ta sẵn sàng quay lại chiến trường.”
Kurama không quay đầu lại.
Nó chỉ khẽ nhếch mép, rồi thong thả đứng lên, quay lưng đi, đuôi ve nhẹ một vòng trong không khí.
“Hồi phục rồi thì… nhớ cẩn thận. Ra chiến trường đừng có cố quá… Không lại thành quá cố.”
Giọng nó vẫn mang vẻ cợt nhả thường thấy, nhưng lần này… thiếu mất cái gai móc mỉa.
Naruto khẽ nheo mắt, từng từ, từng âm của Kurama như vang vọng trong lòng cậu – nhưng lại chẳng còn mùi chế giễu, chỉ còn một thứ gì đó… phức tạp, trầm trầm, thật khó gọi tên.
“Kurama…”
Kurama dừng lại, tai nhúc nhích nhẹ.
Nhưng nó không quay lại. Chỉ nói khẽ:
“Cút đi ngủ đi, đồ phiền phức.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương