Câu nói “ăn uống khá nhỉ” của Hoắc Đình Sơn khiến Bùi Oanh lập tức rời đi, nàng không thể ở thêm trong trướng này chút nào nữa.
Nàng vội vã rời đi, Hoắc Đình Sơn vẫn ngồi yên, tay còn giữ chiếc hầu bao.
Trong trướng vừa dùng bữa cổ động canh, đỉnh đồng nấu đủ loại gia vị, hương thơm ngào ngạt, và trong mùi gia vị ấy, mùi thơm thoang thoảng dần bị lấn át.
Nhìn cửa trướng bị gió nhẹ thổi lay, Hoắc Đình Sơn khẽ bật tiếng: “Mắng không được, nay khen cũng không xong?”
Ánh mắt trở về chiếc hầu bao trong tay, Hoắc Đình Sơn nhìn một lúc, rồi cột nó vào bên mình.
Sau đó hắn cũng rời khỏi trướng.
“Đại tướng quân.”
Sa Anh và Hùng Mậu cùng các võ tướng khác đang dùng bữa trong một trướng khác.
Hoắc Đình Sơn bước vào, họ vẫn chưa ăn xong.
“Đại tướng quân dùng bữa chưa, nếu chưa thì mời qua đây dùng chung.” Hùng Mậu nói.
Lúc trước khi xuất chinh lên thảo nguyên, Hoắc Đình Sơn thường cùng họ dùng chung bữa, các võ tướng cũng quen rồi, biết rõ rằng hắn không phải người bày vẽ.
Hoắc Đình Sơn: "Không cần, ta đã dùng bữa rồi."
Trong lòng Hùng Mậu dấy lên suy nghĩ, Đại tướng quân đã dùng bữa, vậy hắn đến tìm bọn họ là vì chuyện gì? Chẳng lẽ vừa nhận được tin quân khẩn cấp, cần lập tức mở hội nghị để thương thảo? Nghĩ đến đây, Hùng Mậu vội vã cắn một miếng t.hịt lớn, tăng tốc độ ăn uống, muốn nhanh chóng ăn xong.
Hoắc Đình Sơn thấy hắn ăn như hổ vồ, bèn nói: "Không có việc gì khẩn cấp, ta chỉ tiện đường ghé qua thôi."
Sa Anh mắt lóe sáng, lập tức dời sự chú ý sang những thứ xung quanh, chẳng hạn như trang phục của Hoắc Đình Sơn.
Nhìn kỹ một hồi, Sa Anh nhanh chóng nhận ra một điểm khác biệt.
Trên thắt lưng của Đại tướng quân bất ngờ có thêm một hầu bao.
Mặc dù thời này người ta thường dùng hầu bao, nhưng những võ tướng như bọn họ lại rất ít khi mang theo. Cuộc sống của họ thô ráp, phải dầm mưa dãi gió, đánh g.i.ế.t không ngừng, chỉ cần sơ sẩy hầu bao có thể bẩn hoặc mất.
Đối với những võ tướng không có vợ con ở nhà thì càng ít mang hầu bao, vì chẳng có gì để ghi nhớ.
Giống như chính Sa Anh, hắn cũng không bao giờ mang theo hầu bao.
Hắn nhớ rõ ràng, Đại tướng quân trước kia cũng không đeo hầu bao, mà giờ đây…
Có những chuyện chỉ cần lướt qua là hiểu, Sa Anh mỉm cười: "Đại tướng quân, hầu bao của ngài thật..."
"Ngươi cũng thấy con chim ưng trên hầu bao của ta sống một cuộc sống vô lo không?" Một giọng nói ngắt lời Sa Anh.
Từ ngữ cuối cùng của Sa Anh nghẹn trong cổ họng, không sao nói ra được. May là da hắn không trắng, dù mặt có hơi đỏ lên cũng không nhìn ra.
Nghe Sa Anh và Hoắc Đình Sơn nói về hầu bao, Hùng Mậu, Tần Dương cùng vài người khác cũng quay lại nhìn.
Tần Dương hiểu ý ngay, lập tức nói: "Thuộc hạ cũng thấy con chim ưng này không lo cơm áo, thật tuyệt. Điều này cũng tượng trưng cho việc U Châu chúng ta từ nay sẽ được đủ đầy no ấm."
Trần Nguyên ngừng lại một chút, rồi gật đầu: "Tần Dương nói đúng."
Hùng Mậu tròn mắt nhìn, đôi mắt gần như lồi ra khỏi hốc.
Chỉ là một cái hầu bao, lại còn thêu con chim trĩ béo ú, sao lại liên quan đến việc U Châu đủ đầy no ấm?
Tần Dương bọn họ đang nói nhảm gì vậy, mở mắt nói lời dối trá, cũng chẳng sợ Đại tướng quân trách tội.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn thấy Hoắc Đình Sơn mỉm cười, khóe môi nhếch lên, nói: "Không sai, ánh mắt thật tinh tường."
Tần Dương cùng những người khác đều mỉm cười.
Chỉ riêng Hùng Mậu mắt mở to tròn, biểu cảm kinh ngạc đến khó tin, trở nên nổi bật giữa đám đông. Hoắc Đình Sơn chỉ khẽ nhếch môi, lười chẳng muốn nói gì thêm.
Sau khi ở lại trướng thêm một lát, Hoắc Đình Sơn mới rời đi.
Hoắc Đình Sơn vừa đi, Hùng Mậu lập tức nhíu mày giận dữ nói: "Vừa rồi các ngươi tại sao lại nói vậy, rõ ràng đó là con chim trĩ, tại sao phải nói là chim ưng? Chỉ chim trĩ là chim ưng, còn kéo cả việc U Châu đủ đầy no ấm vào, thật là nhảm nhí! Đại tướng quân không để ý mà nhìn nhầm, là thuộc hạ chẳng phải nên nhắc nhở ngài sao?"
Mọi người im lặng trong chốc lát.
Tần Dương đột nhiên giơ tay nói: "Mọi người ngồi qua bên này một chút, đừng lại gần tên ngốc kia, nếu không sẽ bị lây bệnh ngốc, thuốc thang cũng vô dụng."
Sa Anh và Trần Nguyên đồng thời dời vị trí.
Hùng Mậu tức giận: "Các ngươi quá đáng!"
Nhưng chẳng ai để ý đến hắn, Sa Anh và Tần Dương đã bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Bây giờ đang là mùa đông, các ngươi nói đến mùa xuân năm sau, U Châu liệu có thêm một vị chủ mẫu không?"
"Mùa xuân e là chưa được, chỉ một mùa đông sợ rằng chưa hạ được Tư Châu."
"Ngươi nói cũng có lý, vậy thì phải là sau khi chiếm được Tư Châu."
Hùng Mậu lắng nghe mà tròn mắt nhìn, chẳng chen nổi một lời.
---
Kể từ hôm ấy, hai ngày sau đó Bùi Oanh đều tìm đủ mọi lý do để từ chối, không cùng dùng bữa với Hoắc Đình Sơn.
Thật sự là, quá mức bối rối.
Những ngày hành quân ngoài dã ngoại rất nhanh cũng kết thúc, vì quân U Châu đã đến một thị trấn nhỏ. Đến nơi vừa vào giờ Thân, sau khi sắp xếp chuồng ngựa ổn định, vẫn còn lại chút thời gian.
"Mẫu thân, con muốn đi dạo một chút." Mạnh Linh Nhi nói.
Những ngày này hành quân, chỉ có thể ở trong khoang xe, mà nàng lại bị say xe. Điều này khiến Mạnh Linh Nhi bức bối, giờ hiếm hoi gặp một thị trấn, nàng nhất định phải ra ngoài đi dạo.
Bùi Oanh cũng muốn ra ngoài: "Ta sẽ cùng con."
Hai mẹ con bước ra ngoài, khi xuống tầng một thì nhìn thấy Sa Anh đang trò chuyện với chưởng quầy.
Nhìn thấy Bùi Oanh có vẻ muốn ra ngoài cùng nữ nhi, Sa Anh hỏi: "Phu nhân định đi dạo chợ sao?"
Bùi Oanh gật đầu.
Sa Anh liền nói: "Để thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa cho phu nhân."
Bùi Oanh gọi lại: "Không cần thế, hôm nay ngồi xe nhiều rồi, giờ ta muốn đi bộ dạo quanh."
Sa Anh thấy vậy không miễn cưỡng, lúc mẹ con Bùi Oanh ra khỏi cửa, hắn gọi hai binh sĩ cùng đi theo họ.
Đây chỉ là một thị trấn nhỏ, kém xa sự phồn hoa của quận Viễn Sơn, nhưng mùa đông đến rồi, trong thành cũng có thêm không ít cửa hàng bán gia vị.
Mùa đông đến, những gia đình có điều kiện đều chọn ăn một bữa cổ động canh, vừa ấm người lại thoải mái, uống thêm chút rượu nhỏ, một ngày thong dong.
Bùi Oanh nghĩ đến việc mua một ít gia vị mang về, hôm khác có thể cùng con gái làm một nồi lẩu.
Đang lúc Bùi Oanh chọn gia vị trong cửa tiệm, cửa bên trong mở ra, hai người bước vào, một người ăn mặc giống như chưởng quỹ, người còn lại trông như thương nhân.
"Oanh Oanh?"
Bùi Oanh nghe thấy có người lên tiếng, nhưng lúc này không nghĩ rằng tiếng gọi đó là dành cho mình.
Sa Anh đứng ở cửa, nghe thấy thì ngoái đầu nhìn vào, thấy người đàn ông ấy đang nhìn thẳng vào Bùi Oanh, định bước vào trong.
Nhưng vừa bước một bước vào tiệm, hắn đã nghe thấy Mạnh Linh Nhi vui mừng reo lên: "Đại cữu cữu? Ngài ở đây ư!"
Sa Anh khựng lại, thu chân lại, chỉ đứng bên ngoài yên lặng lắng nghe.
Đến khi nghe nữ nhi nói, Bùi Oanh mới giật mình nhận ra vừa rồi là gọi nàng.
Đại cữu cữu, người này chính là đại ca của Bùi phu nhân?
Bùi Oanh quay người lại, chỉ thấy cách đó vài bước đứng một nam nhân vận áo dài tối màu. Người này khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, đôi mắt sáng như sao, mày kiếm thanh tú, gương mặt tuấn tú thanh tao.
Thấy nàng quay lại, Bùi Hồi Châu càng tươi cười hơn: "Oanh Oanh, năm năm không gặp, muội hiện giờ sống thế nào? Phải rồi, sao muội và Linh Nhi lại có mặt ở Ký Châu?"
Dù không quen biết, nhưng nhìn thấy Bùi Hồi Châu, Bùi Oanh bỗng cảm thấy một sự thân thiết khó tả: "Đại ca, chúng ta đến trà quán ngồi nói chuyện có được không?"
Bùi Hồi Châu dần dần bình tĩnh lại, gật đầu liên tục: "Oanh Oanh nói rất đúng."
Sau đó, ông quay sang nói với chưởng quầy của tiệm gia vị: " Giang chưởng quầy, những hàng vừa bàn bạc xong, xin phiền ngài ngày kia vào giờ Ngọ đưa đến bến đò, sẽ có người ở đó tiếp nhận và trả số tiền còn lại."
Giang chưởng quầy mỉm cười đáp lời.
Sau khi nói chuyện xong với chưởng quầy, Bùi Hồi Châu cùng mẹ con Bùi Oanh rời khỏi tiệm gia vị, đi đến một quán trà gần đó.
Thời thế hiện nay dần loạn lạc, thương nhân không dễ hành nghề, chỉ cần sơ suất một chút là cả mạng lẫn tài sản đều mất. Vì vậy, Bùi Hồi Châu từ lâu đã hình thành thói quen nghe sáu hướng, nhìn tám phương.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, ông đã cảm thấy có điều không ổn.
Có người theo sau.
Bùi Hồi Châu bất giác cảnh giác, hạ thấp giọng nói với Bùi Oanh: " Oanh Oanh, e rằng quán trà kia không thể đến được, có kẻ xấu theo sau, có lẽ chúng nhắm vào bạc trên người ta. Chúng ta nên chia ra đi, ta sẽ cắt đuôi chúng rồi tìm muội sau. Muội hiện đang ở đâu?"
Bùi Oanh nghĩ ngợi một lúc, rồi chợt nghĩ đến bọn người mà ông nói có lẽ là Sa Anh, bèn quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên ngoài bọn Sa Anh cách một đoạn khoảng cách theo sau, không có ai khác.
Bùi Hồi Châu lo lắng: " Oanh Oanh đừng quay đầu lại."
Không thể đánh động bọn chúng được.
"Đại ca không cần lo, họ là người ta quen biết." Bùi Oanh nói khẽ.
Bùi Hồi Châu kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng thông suốt, Bùi Oanh không thể tự mình đến huyện Kiều Định, nên cũng yên tâm.
Bùi Hồi Châu tìm được một quán trà, yêu cầu một gian phòng riêng.
Gặp gỡ cố nhân nơi đất khách đã là một trong bốn niềm vui lớn của đời người, huống hồ đây không chỉ là cố nhân, mà còn là thân nhân ruột thịt.
Cửa phòng vừa khép lại, Bùi Hồi Châu đã không chờ được mà hỏi vì sao Bùi Oanh ở huyện Kiều Định, lại hỏi nàng sống ra sao suốt những năm qua.
Bùi gia là gia đình thương nhân, mấy năm trước vì sinh kế đã chuyển cả nhà đến Bình Châu. Hiện nay, Bùi Hồi Châu xuất hiện ở huyện Kiều Định cũng là vì công việc làm ăn.
Lông mi Bùi Oanh khẽ run, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu. Từ khi huyện Bắc Xuyên gặp phải binh loạn, mọi thứ tựa như ngựa lồng thoát cương, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Bùi Hồi Châu nhận ra điều bất thường: "Oanh Oanh?"
Cuối cùng, Bùi Oanh quyết định kể lại từ đầu, kể về "khổ nạn" của huyện Bắc Xuyên, kể về việc Mạnh gia gần như bị diệt môn.
Hiện nay thông tin không dễ dàng lưu thông, và cũng chỉ mới qua một mùa thu, nên Bùi Hồi Châu thật sự không biết những chuyện này, nghe xong thì sắc mặt biến đổi, lòng đau như cắt.
Người muội muội mà ông thương yêu nhất lại trở thành quả phụ khi tuổi đời còn quá trẻ.
"Sau đó thì sao, sau đó ra sao?" Bùi Hồi Châu sốt ruột hỏi.
Bùi Oanh cân nhắc từ ngữ: "Sau đó vì một số duyên cớ, ta và Linh Nhi hiện đang ở trong quân đội U Châu."
Quân U Châu.
Ba chữ này như tiếng sấm bên tai, mắt Bùi Hồi Châu khẽ nheo lại.
Ông bỗng nhận ra trang phục trên người muội muội không phải là trang phục tầm thường, chất vải mơ hồ tỏa sáng, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy như dòng nước chảy êm đềm.
Bùi Hồi Châu chưa từng thấy Thục Cẩm, nhưng chỉ cảm thấy chất liệu này còn quý hơn cả loại vải Băng Ty Sa, vốn được mệnh danh mỗi thước là vàng bạc, không phải gia đình phú quý nào cũng dám dùng.
Liên tưởng đến dung nhan của muội muội, Bùi Hồi Châu càng thêm xót xa: "Oanh Oanh, đại ca đưa muội về Bình Châu có được không?"
Bùi gia tuy không phải là đại hộ danh gia, nhưng cũng là gia đình chính trực, làm sao có thể để nữ nhi trong nhà làm thiếp?
Thiếp là gì?
Thiếp là nô, là thứ có thể tùy tiện đem cho hoặc mua bán, cho dù là thiếp bị chính thất đánh mắng cũng thường không ai bận tâm.
Nghĩ đến tiểu bối còn ở đây, Bùi Hồi Châu không nói rõ hết.
Nhưng Bùi Oanh hiểu ý tứ ngoài lời của ông: "Đại ca, mọi chuyện không như ca nghĩ, có nhiều chuyện không thể nói rõ chỉ trong ba lời hai chữ."
Bùi Hồi Châu nói: "Nếu ba lời hai chữ không nói rõ được, vậy thì cứ từ từ nói, hôm nay ta có đủ thời gian, Oanh Oanh cứ từ tốn kể lại."
Bùi Oanh không biết phải nói gì.
Chuyện giữa nàng và Hoắc Đình Sơn, quả thực rối rắm phức tạp.
Nàng không biết bắt đầu từ đâu, trong mắt Bùi Hồi Châu thì lại giống như muội muội đã bị mê hoặc, không chịu quay đầu.
Suy nghĩ rối bời, trong đầu Bùi Hồi Châu toàn là hình ảnh muội muội bị người ta đánh đập, cuối cùng cắn răng nói: "Oanh Oanh, lần này trong đoàn thương buôn của đại ca có một người tài, tuổi ba mươi lăm, là người chính trực, đáng tin cậy, và gia cảnh cũng không thua kém nhà chúng ta. Mấy năm trước thê tử y qua đời, chỉ để lại một con trai một con gái, hiện tại nhà chỉ còn một bà mẹ già. Tối nay, ta sẽ mời y cùng ăn tối với chúng ta, muội thấy sao?"
Mạnh Linh Nhi lần này hiểu ra, ngạc nhiên nói: "Đại cữu cữu, người muốn mai mối cho mẫu thân sao?"
Bùi Hồi Châu áy náy nhìn Mạnh Linh Nhi, không phủ nhận. Dù ông cũng thương yêu cháu gái, nhưng không thể so sánh với muội muội.
Muội phu đã mất, với dung nhan của muội muội vốn không thiếu người theo đuổi. Nếu làm thiếp, chỉ cần chính thất nhỏ nhen một chút là có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Thà là gả cho một người ổn định, còn hơn để muội muội ngày càng lún sâu vào vũng bùn.
Bùi Oanh không ngờ vừa gặp lại đại ca đã nhanh chóng đến mức muốn mai mối cho nàng, vội nói: "Đại ca không cần như vậy, ta thấy hiện tại đã rất tốt, đợi một thời gian nữa, sẽ có thể yên ổn không lo nghĩ."
Nàng còn nợ Hoắc Đình Sơn hai đêm, đợi nàng trả hết, giữa nàng và người đó sẽ không còn những ràng buộc không tiện tiết lộ với người ngoài.
Nàng và Linh Nhi là thượng khách trong quân đội U Châu, chưa tìm được cách rút lui an toàn, tạm thời như vậy cũng là ổn.
Nhưng trong tai Bùi Hồi Châu, "đợi một thời gian nữa", "yên ổn không lo nghĩ" lại như là chờ đợi chính thất qua đời để lên thay vị trí.
Bản thân Bùi Hồi Châu là nam nhân, trên đường thương buôn đã thấy nhiều người, biết rõ đàn ông trong thiên hạ phần lớn bạc tình, có lời nói chỉ là khi tình cảm còn nồng nàn, đến khi tình lạt thì không còn gì.
Muội muội ông sinh ra xinh đẹp, không thiếu kẻ xấu muốn dùng lời dối trá lừa gạt, đợi nàng lún sâu hoặc thậm chí là mang thai mới thú nhận, đến khi đó muội muội muốn rút lui cũng không thể.
Chạm phải ánh mắt của Bùi Hồi Châu đầy vẻ giận dữ, Bùi Oanh hối hận im lặng.
Nàng như đã nói sai điều gì.
Sa Anh đi theo Bùi Oanh vào quán trà, rồi cho một người đứng canh ngoài cửa, bản thân thì mở một gian phòng riêng khác.
Một ấm trà, hai đĩa điểm tâm.
Thư thái vô cùng, dường như nhàn rỗi mà hưởng nửa ngày an nhàn.
Chỉ vừa nghĩ vậy, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói lác đác truyền từ phòng bên cạnh.
Gian phòng này không cách âm tốt, cộng thêm người bên cạnh cảm xúc khá kích động, thỉnh thoảng giọng nói khá lớn.
Sa Anh nghe được vài từ rời rạc.
Chưa nghe hết, nhưng thế cũng đủ rồi.
Sắc mặt của Sa Anh biến đổi. Với kinh nghiệm tình trường nhiều năm của hắn, hắn đã có thể đoán trước diễn biến tiếp theo.
Như vậy thì không ổn.
Bùi phu nhân là chủ mẫu tương lai của vùng U Châu bọn họ, làm sao có thể cùng người ngoài xem mắt. Nhưng người trong đó lại là đại ca của Bùi phu nhân, là m.á.u mủ gần gũi nhất, hắn đường đột xông vào sẽ không thích hợp.
Sa Anh chìm vào suy tư.
Một lát sau, mắt hắn sáng lên. Hắn không giải quyết được, thì để đại tướng quân lo việc này chẳng phải là xong sao.
Báo cáo việc lên trên, hắn sẽ không bị xem là thiếu trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, SaAnh đứng dậy ra ngoài gọi một binh sĩ, ra hiệu hắn ghé tai lại gần, rồi thì thầm nói vài câu: “…Chỉ vậy thôi, đi đi.”
Binh sĩ: “Vâng.”
---
Hoắc Đình Sơn trong phòng xử lý xong công văn từ U Châu gửi tới, đứng dậy ra khỏi phòng.
Phòng của hắn kế bên phòng của Bùi Oanh, trước đó hắn biết chuyện Bùi Oanh dắt con gái đi ra ngoài. Giờ hắn ra ngoài, bên kia vẫn im lặng.
Hiển nhiên người còn chưa trở về.
Người đàn ông chậm rãi bước xuống lầu, hỏi Hùng Mậu ở tầng một: “Phu nhân trở về chưa?”
Hùng Mậu lắc đầu nói là chưa.
Hoắc Đình Sơn nhíu mày.
Thành nhỏ xíu này có gì mà đáng để dạo quanh, cửa hàng ít, chợ cũng chỉ lớn như cái tổ chim sẻ, lúc trước ở quận Viễn Sơn, nàng ra ngoài không ít lần, chẳng lẽ dạo chưa chán?
Hắn nhìn ra ngoài trời.
Mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã phủ một lớp u tối, không còn sáng sủa như trước.
Hoắc Đình Sơn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Đã sắp đến giờ ăn tối, vậy mà nàng còn chưa về, chẳng lẽ định dùng bữa ở tửu quán trong thành?
Lúc này có một binh sĩ vội vã tiến vào.
Thấy Hoắc Đình Sơn đang ở ngay tầng một nơi chuồng ngựa, binh sĩ vui mừng, nhanh chóng tiến lên nói: “Đại tướng quân, Sa đội trưởng có lời nhắn muốn truyền đạt cho ngài.”
Hoắc Đình Sơn hỏi trước: “Sa Anh đâu?”
Binh sĩ đáp: “Sa đội trưởng đi theo phu nhân ở quán trà trong thành.”
Hoắc Đình Sơn gật đầu, rồi hỏi là việc gì.
Binh sĩ bước thêm một bước, thì thầm nói hai câu.
Hùng Mậu đứng cạnh, mở mắt nhìn thấy quanh thân Hoắc Đình Sơn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, áp lực nặng nề, đôi mắt dài hẹp thâm sâu đáng sợ, như có cơn sóng dữ quét qua, nhưng nhìn kỹ lại, dường như đó chỉ là ảo giác.
Khoảnh khắc sau, Hùng Mậu nghe thấy một tiếng “rắc”.
Chiếc nhẫn ngọc trong tay Hoắc Đình Sơn bỗng nhiên nứt một đường, vết nứt như mạng nhện lan ra, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn chiếc nhẫn.
“Quán trà nào?” hắn hỏi binh sĩ, giọng nói không chút gợn sóng.
Binh sĩ liền báo tên quán trà, rồi lập tức hướng ra ngoài bước nhanh.
Hoắc Đình Sơn sải bước theo, khi tay hạ xuống, một chiếc nhẫn ngọc nứt vỡ rơi xuống, chiếc nhẫn tốt đẹp đó hoàn toàn tan thành bốn năm mảnh trên mặt đất.
Hùng Mậu ngạc nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, đại tướng quân đã nổi giận, không biết binh sĩ đó rốt cuộc nói gì.
Không được, đợi Sa Anh về, hắn phải hỏi rõ ràng, nếu không trong lòng ngứa ngáy chịu không nổi.
---
Bùi Oanh không ngờ rằng đại ca của nàng bề ngoài trông nhã nhặn, lại là người quyết đoán như vậy.
Hắn một mình đến đàm phán với chưởng quỹ tiệm nhuộm, không dẫn theo người hầu, nhưng điều này không làm khó Bùi Hồi Chu. Hắn nhờ một tiểu đồng ở quán trà, thưởng tiền bạc, nhờ hắn đến một nơi trong thành, gửi lời nhắn cho tài tử mà hắn nhắc đến.
“Đại ca.” Bùi Oanh bất đắc dĩ.
Bùi Hồi Chu nói: “Không phải chỉ gặp một lần là định sẵn đâu, huynh đệ họ Trình này là bạn của ta, ban đầu Oanh Oanh cứ xem như làm quen thêm một vị huynh trưởng, cũng tiện thể nghe chút thú vị về công việc kinh doanh của ta những năm qua.”
Bùi Hồi Chu nói đến mức này, còn đem những năm tháng qua ra, Bùi Oanh không thể từ chối.
Thân phận Bùi phu nhân thật sự đã không còn, cho đến lúc mất cũng không gặp lại được huynh trưởng yêu thương mình. Giờ đây gặp lại m.á.u mủ ở nơi đất khách, không thể vì chút chuyện này mà tránh mặt Bùi Hồi Chu.
Bùi Oanh thở dài một hơi.
Bùi Hồi Chu xem đó là nàng đồng ý.
Có lẽ do chuồng ngựa kia cách quán trà này không xa, vị “huynh đệ họ Trình” mà Bùi Hồi Chu nhắc đến đã đến rất nhanh.
“Cạch.” Cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh bước vào, dáng người khá cao, khuôn mặt đoan chính, rõ ràng là người thường không xuyên chạy vạy bên ngoài, làn da vẫn hơi trắng, trông khá thư sinh.
Trình Vân Tranh không biết trong phòng còn có mẹ con Bùi Oanh, vừa vào đã cười gọi tên tự của Bùi Hồi Chu, rồi thấy Bùi Oanh, đầu tiên ngẩn người, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt.
Trình Vân Tranh dời ánh mắt, không dám nhìn lâu: “Minh Hóa, đây là…”
Bùi Hồi Chu mỉm cười, dẫn người vào rồi giới thiệu: “Trình huynh đệ, đây là muội muội của ta, còn kia là ngoại điệt nữ của ta. Nói ra cũng là duyên phận, ta và họ mới gặp nhau tình cờ ở tiệm nhuộm, bất giác, đã cách biệt nhiều năm.”
Sau đó hắn lại giới thiệu với Bùi Oanh: “Oanh Oanh, Trình huynh đệ là bạn đồng hành của ta, bốn năm trước ta đã cùng hắn kinh doanh, trải qua biết bao khó khăn hỗ trợ lẫn nhau, những năm qua tuy không phải m.á.u mủ nhưng như ruột thịt.”
Đây là lời ngầm báo cho Bùi Oanh rằng hắn rất hiểu Trình Vân Tranh, không chỉ hiểu con người này, mà còn có ràng buộc lợi ích với nhau, nếu sau này nàng dẫn Mạnh Linh Nhi gả qua đó, cuộc sống chắc chắn không đến nỗi khổ sở.
Dù có Bùi Hồi Chu giới thiệu, Trình Vân Tranh vẫn chắp tay thi lễ với mẹ con Bùi Oanh.
Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi đáp lễ.
Hành lễ xong, ngồi xuống lại, Mạnh Linh Nhi từ từ cúi mắt.
Đại cữu cữu và bằng hữu hắn trò chuyện, đôi lúc kéo chủ đề về mẫu thân nàng, nói chuyện bất chợt nhắc đến nạn giặc cướp ở huyện Bắc Xuyên, sau đó dẫn đến việc mẫu thân nàng gả cho người huyện Bắc Xuyên.
Mạnh Linh Nhi lặng lẽ ngồi nghe, tay siết c.h.ặ.t khăn tay. Nàng có thể hiểu được lòng lo lắng của huynh trưởng dành cho muội muội, nhưng vẫn không khỏi thấy buồn.
Như bao đứa trẻ khác, nàng không muốn thấy phụ mẫu nào sau khi mất đi, người còn lại vội vàng tìm bạn đời mới.
Nếu mẫu thân tái giá, có khi sẽ sinh thêm hài tử, vậy nàng phải làm sao?
Nàng sẽ không còn là hài tử duy nhất của mẫu thân nữa.
Vả lại mẫu thân tái giá, chắc chắn phải rời khỏi quân doanh U Châu, việc học của nàng cũng vì thế mà bỏ dở. Nếu chưa từng học qua, thì không học cũng không sao, nhưng đã từng được học rồi, nàng hiểu được cảm giác học tập là bao nhiêu tốt đẹp.
Nàng muốn tiếp tục theo các tiên sinh học tập.
Nhưng ở một khía cạnh khác, Mạnh Linh Nhi lại rất rõ ràng rằng tất cả những gì nàng mong muốn thật ra đều không quan trọng lắm.
Quan trọng là mẫu thân của nàng nghĩ gì, nếu mẫu thân vừa ý, thì cũng không phải là không thể...
Trình Vân Tranh là người hành thương, bề ngoài nhìn nho nhã, nhưng không phải người dễ dàng bị lừa. Nghe Bùi Hồi Chu giới thiệu như vậy, hắn lập tức hiểu được ý ngầm trong lời nói, nhìn Bùi Oanh ánh mắt cũng giảm bớt phần nào sự kiềm chế.
Thái độ cũng trở nên cung kính hơn nhiều.
Bùi Oanh thần sắc không tự nhiên, định ẩn ý từ chối, thì vào lúc này nghe một tiếng “bịch” lớn, cửa phòng riêng của họ mở ra.
Bị đá mở ra.
Khung gỗ rung mạnh, cánh cửa bên phải thậm chí bị bật ra khỏi khung.
Cửa mở toang, một thân hình to lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nam nhân vận áo choàng đen, đầu đội mũ đen, bên hông đeo một thanh đao sơn đen, diện mạo không phải loại tuấn mỹ vạn dặm có một, nhưng đôi mắt sắc bén ấy lại như chứa đựng uy lực sấm sét, khí thế như núi non, uy phong trấn áp.
Hoắc Đình Sơn quét mắt một vòng, định vị chính xác trên người Trình Vân Tranh, chỉ liếc một cái, liền bật cười khẩy.
Lại là một kẻ mặt búng ra sữa nữa, nàng thật sự không bỏ được sở thích này, đúng không?
Trình Vân Tranh bị cái nhìn ấy dọa đến lạnh toát từ lòng bàn chân, mồ hôi túa ra khắp người.
"Ngài... ngài đến đây làm gì?" Bùi Oanh kinh ngạc.
Người này còn đạp hỏng cả cửa phòng trà của người ta.
Hoắc Đình Sơn nhướng đôi mày dài, ánh mắt càng thêm lạnh: "Ta không thể đến sao?"
Bùi Oanh ngừng lại.
Giờ vẫn chưa ra khỏi Ký Châu, theo lý thì ở Ký Châu này quả thật không có chỗ nào mà vị này không thể đến.
Bùi Hồi Chu sắc mặt biến đổi, đã đối chiếu Hoắc Đình Sơn với kẻ bạc tình mà hắn đã nói với Bùi Oanh, giọng càng thêm sắc bén: “Ngươi là ai, ta giới thiệu muội muội của mình cho bằng hữu thì có liên quan gì đến ngươi? Thiên hạ ai cũng nói quân đội U Châu là hổ sói binh đoàn, chẳng lẽ chỉ biết dũng mãnh khi đánh trận, còn bình thường thì chẳng biết đạo lý lễ nghĩa liêm sỉ? Ngươi hành sự thô bạo như vậy, liệu Hoắc U Châu có biết không?”
Bùi Oanh trong lòng than không hay, vội từ chỗ ngồi đứng lên, bước đến bên Hoắc Đình Sơn, khẽ nói với hắn: “Ngài theo ta đi.”
Nàng phải nhanh chóng đưa hắn rời đi, nếu còn để hắn ở đây, sợ là sẽ gây ra rắc rối lớn.
Bùi Oanh liếc nhìn thanh đao bên hông Hoắc Đình Sơn, lo rằng đao sẽ rút ra, trong chớp mắt sẽ c.h.é.m đứt huynh trưởng của nàng thành hai đoạn.
Lời còn chưa dứt, Bùi Oanh lại nhìn về phía Sa Anh đang đi theo sau Hoắc Đình Sơn, nhưng Sa Anh lại cúi đầu nhìn mũi giày, không dám đón nhận ánh mắt của nàng.
Theo kinh nghiệm của hắn, khi Đại tướng quân tức giận thì đáng sợ lắm, xảy ra vài mạng người cũng là chuyện nhẹ nhàng.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng cứ nhìn bên này, nhìn bên kia, mà chẳng chịu nhìn mình, tức đến nỗi bật cười: “Phu nhân, nàng cầu người khác chẳng bằng cầu ta.”
Bùi Oanh cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Sơn, ánh mắt người này sâu thăm thẳm, như hai hồ đen không thấy đáy, nhưng nàng dường như nhìn thấy bóng mình trong đó.
“Ngài theo ta đi.” Bùi Oanh thấp giọng nói.
Người này không đáp, cũng không động đậy.
Bùi Oanh chần chừ một khắc, đưa tay nắm lấy tay áo của hắn, thử kéo hắn sang phòng bên cạnh mà Sa Anh vừa mở.
Người này vẫn đứng yên không nhúc nhích, nàng kéo không nổi hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Phu nhân làm gì thế?”
Giọng nói đã bớt đi cơn giận, lạnh lùng.
Bùi Oanh kiên trì kéo tay áo của hắn: “Ngài theo ta, ta có lời muốn nói với ngài.”
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng một lúc, ánh mắt lại lướt qua hai nam nhân bên trong, thấy họ mặt trắng xanh, dường như kinh ngạc, lại dường như thất vọng, rồi hắn quay trở lại nhìn nàng.
Nàng chỉ cao tới cằm của hắn, lúc này đứng gần hắn, còn nắm lấy tay áo hắn, như thể đang nắm tay nhau vậy. Hắn lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu ấy, dịu hơn rượu, thấm vào lòng, làm cho ngọn lửa trong lòng hắn dịu đi.
Hoắc Đình Sơn nheo mắt: “Chỉ nói với ta thôi sao?”
Bùi Oanh gật đầu: “Chỉ nói với ngài.”
Hoắc Đình Sơn không nói thêm gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Thôi được, nghe xem nàng giải thích thế nào về chuyện không chịu về dùng bữa, lại còn ở ngoài cùng một kẻ mặt trắng bảnh bao vui vẻ trò chuyện.
Bùi Oanh lại kéo hắn, lần này đã kéo được hắn đi.
Sa Anh nhìn Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn lần lượt vào phòng bên cạnh, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Vậy là Đại tướng quân tức giận quá mà lại... chỉ giận một chút thôi sao?"