Hoắc Đình Sơn để lại vài binh sĩ cho Bùi Oanh rồi hình như có việc khác phải làm, hắn xoay người rời đi, để lại ánh mắt của Bùi Oanh tròn xoe nhìn theo bóng lưng hắn.
Nàng không ngờ rằng, hắn đưa nàng đến Tiêu phủ, lại để nàng chọn hoa cỏ.
Đây là lần đầu tiên thấy cảnh tịch thu, ngay cả hậu hoa viên nhà người ta cũng bị tịch thu.
Ánh mắt Bùi Oanh dừng lại ở những bông hoa đủ loại, nàng không kìm được chút cảm động trong lòng. Hoa đang nở rộ, nghĩ đến việc gia chủ Tiêu gia bị tống giam, nô bộc bị cho về, nhưng vẫn có người chăm sóc cho chúng.
Binh sĩ nói: "Mời Bùi phu nhân chỉ bảo."
Bùi Oanh nhẹ giọng: "Để ta đi dạo một vòng đã."
Nàng dạo một vòng mất nửa canh giờ, toàn bộ hoa viên đi hết một lượt. Cuối cùng, Bùi Oanh đã tìm được những thứ nàng muốn, binh sĩ qua lại vài lần, dần dần chất đầy một chiếc xe ngựa trống dùng để chở đồ.
Chọn xong những kỳ hoa dị thảo, Bùi Oanh đi tìm Hoắc Đình Sơn.
Nàng theo binh lính đi một đoạn khá xa trong Tiêu phủ, mới thấy được hắn, Hoắc Đình Sơn đang ở trong kho lớn của Tiêu phủ. Hắn ra lệnh cho binh sĩ lần lượt mang từng món đồ ra ngoài, chất lên chiếc xe ngựa đậu trước cửa kho lớn.
Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh: "Phu nhân chọn xong rồi?"
Bùi Oanh gật đầu đáp.
Nàng liếc nhìn quanh một chút, kho chứa lớn hơn cả một sân bóng rổ mà giờ chỉ còn lại rất ít đồ, chắc hẳn việc vận chuyển đã bắt đầu từ lâu.
Hoắc Đình Sơn: "Lát nữa ta sẽ đưa một danh sách cho nàng xem, nếu có món nào ưng ý thì nói với ta, nếu không, sẽ không giữ lại gì."
Nghe lời hắn, Bùi Oanh hiểu rằng dường như đồ này không phải để chuyển về U Châu: "Đại tướng quân định bán những bảo vật này?"
"Đương nhiên." Hoắc Đình Sơn điềm nhiên: "Không ăn được không uống được, giữ lại làm gì, bán đi đổi lấy thứ ăn uống được."
Bảo vật của Tiêu gia rất nhiều, Hoắc Đình Sơn dự định chọn ra một nhóm tinh túy nhất bán cho những kẻ mê muội ở Trường An, tiếp theo là một nhóm khác kém hơn một chút thì bán đến U Châu với giá thấp hơn một chút, giới quý tộc địa phương sẽ mua phần lớn.
Bán lấy tiền bạc đổi lấy lương thảo, nhằm giảm thiểu gánh nặng tài chính cho U Châu từ những cuộc chiến bên ngoài.
Còn lại những món chỉ tốt hơn vật dụng bình thường đôi chút, sẽ thưởng cho các tướng lĩnh. Phải cho ngựa ăn cỏ, mới có thể chạy tốt hơn.
Buổi chiều đó, Bùi Oanh cùng Hoắc Đình Sơn ở lại Tiêu phủ, cuối cùng trở về với thu hoạch đầy ắp.
Dân chúng quận Viễn Sơn đếm từng ngày, chờ đợi ngày thứ mười sắp đến.
Ngày ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày phán quyết. Hôm đó, các quán ăn, quán trà phần lớn đều đóng cửa ngưng hoạt động, khu chợ lúc nào cũng nhộn nhịp bỗng trở nên tĩnh lặng quá đỗi.
Dòng người như cơn sóng tràn vào vây kín quanh nha môn.
Hôm nay, Hoắc Đình Sơn đặc biệt thay bộ quan phục, Đại Sở ưa chuộng hai màu đen và đỏ, do đó quan phục cũng chủ yếu là hai màu này, võ quan mặc đen, văn quan mặc đỏ.
Thân hình Hoắc Đình Sơn nổi bật giữa đám võ tướng, hôm nay hắn mặc áo dài đỏ, cổ áo hơi mở, lộ ra lớp áo trong màu đen, áo trên và dưới liền mạch, bên hông thay thanh đao thường đeo bằng ngọc bội, khí sát phạt cũng dịu đi đôi chút.
Khi hắn dẫn đoàn người đến nha môn, phía ngoài đã chật kín không còn chỗ trống. Hoắc Đình Sơn không dài dòng, đi thẳng vào chính sự, ra lệnh đưa gia tộc Tiêu thị lên.
Những thành viên Tiêu gia từng vinh hiển không ai bì, giờ bị áp giải, mang gông gỗ trên cổ, quỳ gối dưới điện, người nào cũng uể oải, đầu tóc bù xù, trên người tỏa ra mùi hôi thối.
Phía trước là Tiêu Hùng, tiếp theo là ba người con trai của ông ta, sau đó là một đám cháu trai, rồi là các đệ đệ của Tiêu Hùng và con cháu của họ.
Cả dưới điện chật kín người, ai nhìn cũng phải cảm thán Tiêu gia đông đảo con cháu.
Dù nhiều tội chứng đã rõ ràng, nhưng quá trình xét xử vẫn phải tuân thủ chút hình thức.
Hỏi có nhận tội không? Không nhận tội thì đánh một trận, rồi đưa nhân chứng vật chứng lên, không nhận thì lại đánh.
Một loạt các biện pháp này, không ai trong Tiêu gia là không nhận tội, hoặc nói rằng họ đã hiểu rằng đến giờ phút này, không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Khi tội phạm nhận tội, liền công bố tội danh.
Bắt đầu từ tội nặng, mưu hại quan lại, g.i.ế.t người phóng hỏa, chiếm đoạt ruộng đất…
Ngày trước công báo chỉ ghi sơ qua mười ba tội, nay tăng thêm bốn tội, thành mười bảy tội.
Định tội, tuyên án.
Dòng chính Tiêu Hùng đời thứ hai, cùng với em trai và các con trai của ông đều bị c.h.é.m đầu, đời thứ ba bị lưu đày.
Một số nô bộc giàu có ngang tàng cũng theo chủ mà đi, những gia nhân chỉ là người phụ thuộc mà ít gây tội thì bị đánh roi hoặc đánh gậy.
Tiêu gia trăm năm, cùng với từng câu phán quyết, như cây cổ thụ bị lửa thiêu cạn nước, cuối cùng chỉ còn lại một vũng tro tàn.
---
Tiêu gia xong, tiếp theo là Hoa gia, Tề gia...
Ngày hôm đó, suốt cả một ngày trời, Hoắc Đình Sơn đều ở trong nha môn.
Không chỉ là ngày hôm nay, hai ngày kế tiếp hắn cũng đều đi sớm về khuya, phải mất trọn ba ngày mới xử lý xong chuyện cường hào.
Mấy ngày này, thời gian đọc báo hàng ngày ở quận Viễn Sơn dài hơn trước rất nhiều. Dân chúng ba lần một ngày nghe đi nghe lại, không hề cảm thấy chán.
Có vài người đầu óc linh hoạt, bèn làm nghề kể chuyện, đem những gì mình chứng kiến và nghe được trong nha môn kể lại sống động như thật, cầu được chút tiền thưởng từ những người nghe hào hứng.
Không ngờ, tiền thưởng cũng không phải là ít.
Ba ngày sau, bụi đất lắng xuống, mọi chuyện đã xong xuôi.
---
Phủ Châu mục, thư phòng.
"Chủ công, đây là sổ ghi chép về tài sản tịch thu của từng nhà." Trần Thế Xương trình ba cuốn sổ lên.
Không phải hắn cố tình chia thành ba quyển, mà là bởi tài sản của những nhà cường hào này quá đồ sộ, không thể gói gọn hết trong một cuốn sổ được.
Hoắc Đình Sơn phẩy tay: "Đem qua chỗ phu nhân, để nàng chọn rồi mang lại đây."
Trần Thế Xương ngạc nhiên: "Chủ công?"
Đống sổ sách này đáng giá ngàn vàng, bên trong có những vật phẩm sợ rằng còn quý hơn cống phẩm trong cung.
Nhưng thấy Hoắc Đình Sơn không nói thêm gì, Trần Thế Xương đành nghe lời mà làm. Hắn không khỏi nghĩ rằng, có lẽ không bao lâu nữa, U Châu sẽ có thêm một vị chủ mẫu.
"Khoan đã." Người phía sau đột ngột lên tiếng: "Đem sổ lại đây."
Trần Thế Xương lập tức quay lại, hai tay dâng mấy quyển sổ. Có vẻ như hắn đã nghĩ sai, U Châu sẽ chưa thể có chủ mẫu trong thời gian tới.
Hoắc Đình Sơn nhận lấy sổ, mở ra xem, bắt đầu từ vài gia tộc giàu có nhất, tay cầm bút thỉnh thoảng gạch vào sổ.
Một lúc lâu sau, hắn mới xem xong sổ của ba đại gia tộc, quăng bút: "Trừ những thứ ta đã đánh dấu trên sổ, tất cả đều chuyển về U Châu."
Đưa đến cho nàng chọn, e rằng nàng sẽ kéo dài mãi, chọn mãi mới được một hai món, không bằng hắn giúp nàng chọn cho nhanh.
Trần Thế Xương nhíu mày.
Tất cả?
Vừa rồi hắn đợi ở đây chừng một tuần trà, chủ công dường như đã gạch không ít.
Trần Thế Xương cung kính đáp lời, cầm sổ rời khỏi thư phòng. Ra ngoài, hắn mới mở sổ ra xem, không khỏi trố mắt kinh ngạc.
Tất cả những món nữ trang đắt giá trong kho của ba đại gia tộc đều đã được chọn đi.
Suy nghĩ trước đó của Trần Thế Xương lại hiện lên. Có lẽ ngày U Châu có thêm chủ mẫu còn gần hơn hắn tưởng nhiều.
Trần Thế Xương cầm sổ bước đi, vừa lúc gặp Công Tôn Lương. Hai người chào nhau, Công Tôn Lương thấy sắc mặt Trần Thế Xương có vẻ khác thường, bèn hỏi thêm một câu.
Trần Thế Xương ngẫm nghĩ, cuối cùng kể lại sự việc vừa rồi: "...Thái Hòa, ngươi nói xem U Châu chúng ta có phải sắp có thêm chủ mẫu rồi không?"
Thái Hòa là tên tự của Công Tôn Lương.
Công Tôn Lương vuốt râu dê cười đáp: "Chưa chắc."
Trần Thế Xương nhíu mày không hiểu: "Vì sao? Chủ công trước giờ chưa từng để tâm đến nữ nhân nào như vậy, e rằng ngay cả khi nghe lệnh song thân, minh mai chính thú (kết hôn chính thức) với tiểu thư họ Ninh kia cũng chưa từng như vậy."
Công Tôn Lương gật đầu, không phủ nhận.
Trước khi hắn đến bên chủ công, vị chủ mẫu kia đã mất vì bệnh, mười mấy năm qua cũng không thấy chủ công nhắc nhớ đến người trước, xem ra cũng như bao kẻ đương thời khác, đối với hôn nhân được cha mẹ định đoạt chỉ có kính trọng, thiếu tình yêu.
"Vậy là vì sao?" Trần Thế Xương càng thắc mắc.
Công Tôn Lương cười nói: "Bởi vì người kia có vẻ không muốn."
Sắc mặt Trần Thế Xương xanh trắng thay đổi, như có nhiều điều muốn nói nhưng đành phải nhịn.
"Thanh Chính, ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng Bùi phu nhân không phải người bình thường, nàng không giống các nữ nhân khác." Công Tôn Lương cười đầy ẩn ý: "Con đường tình cảm của chủ công e là không dễ dàng."
Với những gì hắn thấy đến hiện tại, chỉ có chủ công là hết lòng, mà bản thân chủ công dường như chưa nhận ra điều này.
Chẳng có chút mưu lược nào.
Hắn là người ngoài cuộc, không biết phải nhắc nhở ra sao, có lẽ cũng không định nhắc, chuyện tình cảm thế nào có thể để người ngoài chen vào, lỡ kế hay thành dở ngược lại càng không tốt.
"Thái Hòa, những lời này ngươi nói với ta thì được, tuyệt đối không được truyền ra ngoài." Trần Thế Xương khẽ dặn.
Công Tôn Lương cười đáp: "Ta biết chứ."
---
Quận Viễn Sơn, chuyện về cường hào chưa kịp nguôi thì một tin tức chấn động khác lại nổ ra.
Đại tướng quân lấy quận Viễn Sơn làm điểm thử nghiệm, ban hành chính sách Tân Điền.
Ai cũng biết rằng, một khi đã làm tá điền, thì phải lệ thuộc vào hộ tịch của nhà chủ, phải làm đủ thứ lao dịch cho đối phương, thậm chí trở thành binh lính tư nhân của cường hào.
Nhưng nay chính sách Tân Điền quy định, tá điền có thể có hộ tịch riêng của mình. Có hộ tịch rồi thì giống như đã có sổ hộ khẩu, là dân chúng bình thường, không cần làm lao dịch cho cường hào, càng không phải là lính tư nhân cho họ.
Chính sách mới này, tương đương với việc dỡ bỏ phần lớn gông xiềng trên thân tá điền, khiến mối quan hệ giữa cường hào và tá điền trở nên thuần túy hơn, giống như là quan hệ thuê mướn thay vì chế độ nô lệ.
Chính sách mới ban ra, dân chúng vui mừng không xiết, còn cường hào... cường hào không dám hé môi.
Những kẻ lẻ tẻ còn lại hầu như ngày ngày đóng cửa, mong sao có thể chui xuống đất biến mất khỏi mắt mọi người, chỉ sợ Hoắc Đình Sơn nhớ đến họ, lại xách d.a.o kiếm ra mài lần nữa.
Cửu gia cũng đóng cửa không ra, nhưng họ không sợ hãi như mấy tiểu cường hào khác, vì ít ra họ đã đứng đúng phe, không đến mức bị diệt tộc.
Nhưng Cửu Bá Đồng nghe xong hàng loạt tội trạng của Tiêu gia, lập tức lo sợ mà bắt đầu tự kiểm tra.
Trong những năm qua, hắn tự biết chắc chắn sẽ có một vài chuyện mờ ám, trước giờ có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng giờ thì không được nữa.
Trước tự kiểm tra, để họ tự nguyện thú nhận, ngoài ra lại dâng lên một đống châu báu tiền bạc, mong rằng vị kia sẽ bỏ qua cho Cửu gia.
Cửu Đại gia, bận đến hoa mắt chóng mặt, Cửu Tứ gia lại nhàn hạ, hôm ấy từ ngoài về, trước hết tìm con gái: "Bán Hạ, thư của tiểu thư ở phủ Châu mục gửi cho con, ta tiện tay mang về đây."
Cửu Bán Hạ vừa nghe đến phủ Châu mục, liền vội từ trong phòng chạy ra: "Linh Nhi viết thư cho con à? Đưa con xem."
Không kịp vào phòng, Cửu Bán Hạ lập tức mở thư ra đọc.
Bên cạnh, Cửu Tứ Gia chờ sẵn, thấy nét mặt của con gái mình vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút thất vọng, bèn hỏi nàng có chuyện gì.
Cửu Bán Hạ đáp: “Phụ thân, Linh Nhi hẹn con vài ngày nữa gặp mặt, nói rằng đây có lẽ là lần cuối cùng.”
Cửu Tứ Gia hơi ngạc nhiên: “Lần cuối cùng ư? Sao lại vậy, chẳng lẽ hắn sắp rời khỏi Ký Châu?”
Cửu Bán Hạ lắc đầu nói không biết, trong thư không nhắc đến.
Nhưng thực ra, Cửu Tứ Gia đoán cũng không sai. Sau khi chính sách Tân Điền được thực hiện, Hoắc Đình Sơn thật sự phải chuẩn bị lên đường.
Đám cường hào đã bị dẹp yên, Ký Châu - miếng t.hịt béo bở này đã hoàn toàn nằm trong bụng hắn, và người từ U Châu đến tiếp quản Ký Châu theo lệnh của hắn cũng đã tới nơi.
Người tạm thời thay mặt quản lý Ký Châu không ai khác chính là huynh trưởng của Trần Nguyên, Trần Toàn. Gia tộc Trần từng là nô lệ của họ Hoắc, sau khi thoát khỏi thân phận nô lệ vẫn là thuộc hạ phụ thuộc của gia tộc Hoắc.
Vùng đất Ký Châu hiểm trở này vốn đã không dễ dàng chiếm lĩnh, nhưng có thể giành được nó cũng là nhờ Viên Đỉnh đã mất, thêm vào đó còn có sự xuất hiện của kẻ địch chung là giặc Lam Cân, nếu không, muốn chiếm được quận Viễn Sơn trong vòng một năm rưỡi đã là nhanh lắm rồi.
Vì vậy, Hoắc Đình Sơn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định điều Trần Toàn từ U Châu đến đây. Người này tuy không giỏi đánh trận, nhưng lại rất có tài trị quốc.
Bùi Oanh cũng nhận được tin sắp lên đường.
Nàng biết chuyện này khi đang dùng bữa, lúc Hoắc Đình Sơn nói với nàng, giọng điệu hắn thản nhiên nhưng Bùi Oanh ngẩn người một lúc lâu: “Sắp đi rồi sao…”
Hoắc Đình Sơn chỉ ừ một tiếng.
Bùi Oanh hỏi: “Lần này là đi Tư Châu, hay là tới Tịnh Châu?”
Hoắc Đình Sơn đáp: “Xuôi xuống Tây Nam tới Tư Châu.”
Dù là vị trí của Tịnh Châu, hay là mỏ sắt chưa được công khai, đều có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng tấn công Tịnh Châu chẳng có lý do chính đáng. Trước đó Tư Châu đã gây sự, hắn tấn công Tư Châu là chuyện danh chính ngôn thuận. Còn về Tịnh Châu, hắn cần một cái cớ...
Bùi Oanh nhìn hắn một cái, ánh mắt rơi vào đĩa t.hịt xào nhỏ trên bàn, lát sau lại ngẩng lên nhìn hắn.
Ánh mắt muốn nói lại thôi của nàng quá rõ ràng, Hoắc Đình Sơn muốn làm ngơ cũng không được: “Phu nhân có điều gì muốn nói sao?”
Bùi Oanh nhỏ giọng: “Nếu tướng quân đã xuôi Nam, không bằng để ta và Linh Nhi ở lại Ký Châu chờ tướng quân, đợi ngài…”
“Phu nhân.”
Một tiếng nặng nề, nghe mà tim Bùi Oanh chợt thắt lại.
Sắc mặt Hoắc Đình Sơn lạnh băng, “Chuyện này đừng nghĩ đến.”
Bùi Oanh đối diện với hắn.
Khi người này không cười thật khiến người khác sợ hãi, nàng dưới ánh mắt đen thẳm đầy âm u của hắn liền lùi bước.
Bùi Oanh cúi đầu tiếp tục dùng bữa, ăn thật chậm, tốc độ so với vừa rồi chậm hơn nhiều, trông có vẻ không còn hứng thú với đồ ăn.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhíu mày.
Tính tình của nàng càng lúc càng lớn, hở một chút là không vui.
Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt nói: “Ta đã tìm hai người thợ làm vườn, hoa cỏ trong hậu hoa viên sẽ được chăm chút cẩn thận trong hai ngày tới, rồi tất cả sẽ chuyển về U Châu.”
Bùi Oanh nghe vậy ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn vẫn là bộ dạng mặt không chút cảm xúc, nhất thời cũng không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, nếu nàng không lên tiếng có vẻ không hay lắm. Thế là Bùi Oanh ừ một tiếng, rồi thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi tối lại.
“Hầu bao của phu nhân thêu đến đâu rồi? Giờ đã cách kỳ hạn một tháng chỉ còn bốn ngày.” Hoắc Đình Sơn đột ngột nói.
Bùi Oanh thật thà đáp: “Gần xong rồi, chỉ còn chút nữa là hoàn thành.”
Hoắc Đình Sơn mặt giãn ra, “Tốt.”
---
Hoắc Đình Sơn là người mạnh mẽ, quyết đoán, đã quyết định đi Tư Châu, liền để Trần Toàn tiếp quản, hoàn tất công việc bàn giao, quân đội U Châu lập tức lên đường.
Lần này không chỉ có quân đội U Châu lên đường, Hoắc Đình Sơn còn mang theo một số tướng lĩnh của Ký Châu.
Ban đầu bộ máy Ký Châu bị hắn phá vỡ, chia làm ba bảy, ba phần giữ lại, bảy phần theo hắn đi. Như vậy vừa làm suy yếu lực lượng bản địa của Ký Châu, vừa giúp hắn chiêu mộ thêm những tướng tài có tiềm năng.
Động thái tiến xuống phía Nam của Hoắc Đình Sơn không hề kín đáo, trinh sát Tư Châu đã dò la được tin tức khi hắn vừa chỉnh quân.
Từng bản mật báo được gấp rút gửi về phủ Châu mục Tư Châu.
Phủ Châu mục Tư Châu đặt tại Lạc Dương, Lý Châu mục Lý Khiếu Thiên đã ở đây hai mươi lăm năm rồi.
“Khẩn báo—”
Binh lính Tư Châu vội vã bước vào.
Lý Khiếu Thiên nghe tiếng báo cáo cao vút quen thuộc này, thái dương giật giật.
Binh lính Tư Châu vào trong, quỳ bái: “Lý công, trinh sát phái tới Ký Châu gửi tin.”
Lý Khiếu Thiên nhận mật báo, mở dấu niêm phong, mắt lướt qua rồi sắc mặt u ám: “Hoắc Đình Sơn quả thật kiêu ngạo đến vậy.”
Con trai của Lý Khiếu Thiên, Lý Khang Thuận, hỏi phụ thân có chuyện gì xảy ra.
Lý Khiếu Thiên đưa mật báo cho hắn, người kia nhìn qua một cái, không khỏi nhíu mày: “Tên Hoắc Đình Sơn này tính toán thật giỏi.”
Quân đội U Châu tiến vào Tư Châu, đồng thời không ngừng truyền tin ra bên ngoài, nói về hành động bất nghĩa của Tư Châu lúc đầu, như thể sợ thiên hạ không biết danh nghĩa xuất quân của mình.
“Phụ thân, Hoắc Đình Sơn tấn công trực tiếp thế này, chẳng phải là không coi Triệu Hoàng đế ra gì sao, triều đình chắc chắn sẽ xuất quân mà.” Lý Khang Thuận nói.
Nghe con nhắc đến triều đình, Lý Khiếu Thiên vuốt râu: “Có thể sẽ, mà cũng có thể không.”
Những năm gần đây, Triệu Hoàng đế càng ngày càng yếu thế, quyền kiểm soát của triều đình đối với địa phương chỉ còn lại một lớp mỏng bên ngoài. Quốc khố trống rỗng, tham nhũng nghiêm trọng, ai cũng thấy rõ cục diện phân quyền địa phương đã hoàn toàn hình thành.
Cuộc khởi nghĩa Lam Cân rầm rộ trước đây, triều đình cũng chỉ phái một mình Hoàng Mộc Dũng dẫn theo ít binh lính đến Ký Châu.
Dĩ nhiên, trong đó có ý định mượn tay quân đội Ký Châu để làm suy yếu thực lực của họ, nhưng cũng có một lý do khác.
Triều đình đã không còn người.
Quân đội triều đình chẳng còn bao nhiêu, chọn lựa mãi cũng không tìm được nhân tài nào cả.
“Không xuất quân? Tại sao?” Lý Khang Thuận không hiểu: “Trường An nằm ở Ung Châu, Ung Châu cách Tư Châu không xa, nếu Tư Châu bị Hoắc Đình Sơn chiếm, chẳng phải Trường An sẽ nguy sao?”
Lý Khiếu Thiên đáp: “Ngươi nghĩ trong mắt Triệu Hoàng đế, chúng ta và Hoắc Đình Sơn có gì khác nhau?”
Lý Khang Thuận bị hỏi ngược lại.
Có lẽ không có gì khác biệt, đều là Châu mục, đều chiếm giữ một phương. Hoắc Đình Sơn đã tiêu diệt tinh binh của giặc Lam Cân, có khi trong mắt Triệu Hoàng đế lại càng thấy hắn là trụ cột của quốc gia.
Một lát sau, Lý Khang Thuận trả lời: “Phụ thân, có lẽ vẫn có khác biệt, nếu Tư Châu cũng bị Hoắc Đình Sơn chiếm, tương đương với việc hắn độc chiếm ba châu U, Ký, Tư, triều đình sẽ không để mặc hắn lớn mạnh đâu.”
Lý Khiếu Thiên cười nhạo: “Nếu Triệu Thiên tử có giác ngộ và cảnh giác đến vậy, cũng sẽ không rơi vào cảnh như ngày hôm nay. Bất luận triều đình ra sao, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Hoắc Đình Sơn chỉ kiếm hướng đến Tư Châu, e rằng Biện Châu cũng đang lo lắng, nếu để hắn chiếm được Tư Châu, Biện Châu nguy ngập. Con à, liên hệ với Biện Châu đi, ta nghĩ họ rất sẵn lòng cùng chúng ta kết minh.”
Lý Khang Thuận lập tức đáp lời, rồi nhớ đến một chuyện khác trong mật báo: “Phụ thân, mật báo nói rằng bên cạnh Hoắc Đình Sơn có một vị phu nhân họ Bùi, không biết huynh đệ của người này có liên quan đến xà phòng Bùi thị nổi danh ở Trường An chăng?”
xà phòng Bùi thị không chỉ nổi ở Trường An mà còn lan đến các châu khác. Là Châu mục của Tư Châu, đương nhiên có người dâng xà phòng quý báu này cho Lý Khiếu Thiên, sau khi dùng thử, ông ta không khỏi kinh ngạc.
Sự kinh ngạc qua đi, Lý Khiếu Thiên đã thấy rõ giá trị ẩn sau xà phòng.
Đó là một nguồn lợi nhuận dồi dào, mà trong thời buổi này, ai sẽ từ chối thêm bạc chứ?
“Vị Bùi phu nhân kia, xem có cách nào tìm cơ hội đem người ra ngoài không.” Lý Khiếu Thiên bảo con trai.
Người này xuất hiện thần bí, điều tra từ gốc có vẻ khó khăn, chi bằng trực tiếp đem người ra ngoài.
Chỉ là một phụ nhân, chắc cũng không có bao nhiêu người bảo vệ, phái vài trinh sát đi là được.
Lý Khang Thuận đáp lời.
---
Thời hạn một tháng của hầu bao đã đến, Bùi Oanh nhìn chiếc hầu bao trong tay, vẻ mặt bối rối.
Tân Cẩm báo: “Phu nhân, Đại tướng quân mời ngài qua bên kia.”
Thời điểm này là lúc dùng cơm.
Bùi Oanh khẽ đáp, đem hầu bao cất vào tay áo rồi đứng dậy bước đến trướng chính.
Rời khỏi quận Viễn Sơn, quân đội lại trở về nhịp sống hành quân như xưa, ban ngày hành quân, nếu buổi tối không gặp thôn trấn, quân đội sẽ nghỉ tại doanh trại.
Nữ nhi say xe chưa tỉnh hẳn, Bùi Oanh đành đi một mình.
Vừa bước ra khỏi doanh trại, gió lạnh thổi qua, ùa lên mặt Bùi Oanh.
Nàng khẽ rùng mình, lại siết c.h.ặ.t áo choàng trên người, nhìn xa xa, chỉ thấy một màu vàng úa, không khỏi ngẩn người.
Mùa đông đến rồi.
Thời gian trôi nhanh quá, không biết từ lúc nào, nàng đã trải qua một mùa thu trong thời đại này.
“Phu nhân?” Tân Cẩm khẽ gọi.
Bùi Oanh hoàn hồn: “Không sao.”
Màn cửa trướng chính cuốn lên, Bùi Oanh bước vào, thấy Hoắc Đình Sơn đã ngồi trước án, trên án có một cái đỉnh bằng đồng xanh. Đỉnh có hai quai, phía dưới là bếp lò, trong đỉnh còn chia thành các ngăn nhỏ, rất giống nồi lẩu.
Thực ra Bùi Oanh đoán không sai, đây chính là nồi lẩu, chỉ là phiên bản cổ đại mà thôi.
Hoắc Đình Sơn thêm than vào dưới đáy nồi: “Dạo này thời tiết lạnh dần, phu nhân thử món cổ động canh này xem sao.”
Cổ động canh là tên gọi của lẩu thời xưa, cái tên được đặt từ âm thanh “gù đỗng” khi thức ăn thả vào nước sôi.
Bùi Oanh thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn, đủ cả mặn lẫn chay, thậm chí còn nhiều gia vị. Nước trong nồi cùng gia vị sôi lên, hương thơm của gia vị lan tỏa.
Bùi Oanh ngồi xuống.
Hoắc Đình Sơn thả từng đĩa đồ ăn vào nồi nước sôi, từng đĩa một, nhanh chóng lấp đầy năm ngăn nhỏ.
Có hạt tiêu và nhiều gia vị khác, dù có vài miếng t.hịt còn hơi tanh, gia vị cũng át hết mùi.
Bữa cổ động canh này, Bùi Oanh ăn rất vui vẻ, có thể nói đây là bữa lẩu đầu tiên nàng ăn từ khi đến thời cổ đại, cuối cùng tìm thấy chút thân thuộc với hiện đại.
Ăn uống thỏa thích, tâm tình vui vẻ.
Dùng bữa xong, Hoắc Đình Sơn buông đũa: “Phu nhân, một tháng đã qua rồi.”
Không nhắc đến hầu bao, nhưng cả hai đều hiểu ý.
Bùi Oanh khẽ đáp, rồi dưới ánh nhìn của Hoắc Đình Sơn, chậm rãi lấy hầu bao từ tay áo ra: “Tướng quân, đây là lần đầu ta thêu hầu bao, có lẽ chưa đẹp mắt.”
“Không sao, việc gì cũng có lần đầu, có thể thêu xong đã là tốt.” Hoắc Đình Sơn nhìn chiếc hầu bao trong tay Bùi Oanh.
Thời ấy nam nữ thường dùng hầu bao, chỉ khác ở họa tiết và màu sắc.
Nữ thường chọn màu tươi tắn như hồng đào, vàng mơ; còn nam nhân thì trầm hơn, thường dùng màu xanh đậm hoặc xám.
Hoắc Đình Sơn thấy hầu bao này là màu xanh đậm, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Không tệ, màu này chọn rất khéo.
Đôi mắt to của nàng cuối cùng cũng hữu ích một lần.
Bùi Oanh nhìn hắn một cái, thấy dường như tâm trạng hắn khá tốt, bèn chậm rãi đưa hầu bao qua.
Khi đưa qua, mặt sau hầu bao quay ra ngoài, Hoắc Đình Sơn lật lại, thấy họa tiết phía trên, lông mày nhướng lên: “Phu nhân thêu con chim buổi sớm này rất đẹp, sống động, tròn trịa đáng yêu, xem ra phu nhân rất có khiếu nữ công.”
Hoắc Đình Sơn vừa nói xong, phát hiện không chỉ má Bùi Oanh đỏ lên mà ngay cả dái tai cũng ửng hồng, đỏ lan tận cổ.
Chỉ khen vài câu mà vui đến thế sao?
Bùi Oanh ngượng ngùng: “Tướng quân, đây không phải là chim buổi sớm, là chim ưng.”
Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn hầu bao trong tay, nhìn con chim tròn vo, từ đầu đến thân đều tròn vo như vịt xám, hắn không khỏi lặng thinh.
Hồi lâu sau, người đàn ông khẽ ho một tiếng: “Chim ưng này ăn uống khá nhỉ.”